Giống Đồ Phong, Đường Vũ Tiên ngày đó, vừa nuốt đan dược vào, hai vị huyết thị đã phát hiện đan dược Dương Khai lấy ra chỉ là Địa cấp thượng phẩm, tuy là đan dược để chữa thương, nhưng cấp bậc này quá thấp, có thể có tác dụng gì?
Tuy trong lòng nghi hoặc nhưng ngoài mặt không chút biểu lộ nào.
- Thời gian cấp bách, các ngươi mau dùng đan dược luyện hóa dược hiệu đi, đêm nay có màn kịch lớn cần các ngươi lên sân khấu.
Dương Khai ánh mắt sâu sa, khóe miệng cười lạnh như lưỡi đao.
- Ta phải xem xem, rốt cuộc ai sẽ là người muốn động thủ với ta đầu tiên!
- Vâng!
Hai người gật đầu, đã biết đêm nay sẽ không yên ổn, không dám trì hoãn, đang lúc định nuốt viên đan, mặt Dương Khai bỗng nhiên lạnh tanh, quay đầu nhìn ra ngoài, cười ha hả nói:
- Trời vẫn chưa tối, sao đã có kẻ đến gây chuyện rồi?
Khúc Cao Nghĩa và Ảnh Cửu ngẩn người, lập tức phản ứng lại, vội vàng thả thần thức, quả nhiên phát hiện bên ngoài phủ có không ít người đang tụ tập, trong lòng bực bội đồng thời kinh ngạc ra mặt.
Vì Dương Khai phát hiện ra sớm hơn bọn họ!
Vị trí của ba người lúc này, có thể coi là gian phòng nằm tương đối sâu trong phủ đệ, khoảng cách so với cổng chính phải đến ngàn văn, gió thổi cỏ lay ở bên ngoài không hề truyền được đến nơi này.
Khúc Cao Nghĩa và Ảnh Cửu cũng không biết Dương Khai phát giác ra bằng cách nào.
Số lượng người tới không nhiều lắm, hơn nữa thực lực cũng không thể coi là quá tốt, nhưng cũng có mấy vị Thần Du Cảnh.
- Hai thuộc hạ đi trước đuổi chúng.
Khúc Cao Nghĩa chủ động xin đi giết giặc.
- Không vội.
Dương Khai nhíu mày
Thu Ức Mộng đến rồi.
Còn chưa dứt lời, giọng Đại tiểu thư của Thu gia đã vang lên ở ngoài phòng: Dương Khai, có người tới tìm ngươi.
Dương Khai và hai huyết thị nhìn nhau, lòng đầy nghi hoặc.
Mở cửa phòng, thấy Thu Ức Mộng đứng ngoài cửa cười mỉm, phong tư trác tuyệt, thướt tha duyên dang, hai huyết thị nhìn đến sáng mắt, thầm khen Dương Khai diễm phúc không nhỏ, trong tình cảnh này vẫn được mỹ nhân thế này hiệp trợ.
- Ai vậy?
Dương Khai nhíu mày hỏi.
Thu Ức Mộng chậm rãi lắc đầu:
- Không biết, một thanh niên, ta thấy chắc là đến nhờ vả ngươi, nhưng mà thái độ có chút kì lạ, ngươi muốn đi gặp không?
- Ngươi cũng không nhìn ra lai lịch?
Dương Khai hơi kinh ngạc.
- Hắn không nói, làm sao ta biết được?
Thu Ức Mộng lườm hắn một cái.
- Không phải một tên béo chứ?
Dương Khai bỗng nhiên nhớ tới Đổng Khinh Hàn, nhưng hai ngày trước rõ ràng mình đã truyền tin cho Đổng Khinh Hàn, bảo y hôm nay đừng xuất hiện rồi, với tính cách của y, tuyệt đối sẽ không lỗ mãng như vậy.
- Không béo mấy, ngươi cứ đi xem xem.
Dương Khai gật đầu, Khúc Cao Nghĩa và Ảnh Cửu đang định đi theo, nhưng bị hắn ngăn lại.
- Các ngươi mau trị thương đi, không cần đi theo.
- Nhưng mà...
Khúc Cao nghĩa có chút không an tâm.
- Công lực của đám người đó, còn chưa làm gì được ta đâu.
Dương Khai vừa cười vừa cất bước đi. Sau lưng, thần sắc Khúc Cao Nghĩa và Ảnh Cửu hơi động.
Câu này của Dương Khai, nghe thì bình thường, nhưng cân nhắc cẩn thận, bên trong ẩn chứa vài điều bất thường.
Vị tiểu công tử này cứ như biết thực lực của những người bên ngoài ra sao!
Làm sao hắn biết được? Hắn chỉ là Chân Nguyên Cảnh bát tầng, chưa đến Thần Du Cảnh, chưa tu luyện được thần thức.
Với cảm giác của bản thân hắn, căn bản không thể phát giác tỉ mỉ đến vậy được.
Hơn nữa, hắn đã biết thực lực của những người bên ngoài đó thế nào, sao còn nói bọn chúng không làm gì được hắn? Kiểu tự tin khó hiểu này, mới là điều khiến cho Khúc Cao Nghĩa và Ảnh Cửu kinh ngạc.
Phải biết là bên ngoài có mấy cao thủ Thần Du Cảnh.
Đưa mắt nhìn nhau, Khúc Cao Nghĩa và Ảnh Cửu đều nhìn ra vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương.
Đi ra ngoài với Thu Ức Mộng, khóe miệng Thu đại tiểu thư mỉm cười, liếc mắt nhìn qua Dương Khai nói:
- Xem ra, ngươi có vẻ chẳng gấp gáp gì.
- Gấp gáp gì?
Dương Khai quay đầu nhìn nàng.
- Còn giả ngốc với ta!
Thu Ức Mộng khẽ nghiến răng, một tay túm lấy ống tay áo Dương Khai, dừng bước, hầm hừ nói:
- Chuyện đến ngày hôm nay rồi, ngươi cũng nên nói rõ với ta đi chứ?
- Nói rõ cái gì, ta không hiểu ngươi đang nói gì hết.
Dương Khai nhíu mày.
- Rốt cuộc ngươi quen biết bao nhiêu người và lực lượng có thể lôi kéo, chuẩn bị vượt qua cửa ải khó khăn đêm nay như thế nào?
Thu Ức Mộng bất đắc dĩ nói thẳng luôn, vì nàng biết nếu không hỏi vậy, Dương Khai sẽ trả lời qua quýt với nàng, nói xong, ngữ khí dịu dàng hẳn đi.
- Bây giờ ta cũng coi như là đồng minh của ngươi, tuy không mang danh nghĩa Thu gia, tuy trợ thủ mang theo không nhiều, nhưng ta đã làm đến mức độ này rồi, tại sao ngươi vẫn lừa dối ta? Chẳng lẽ ta không đáng để ngươi thật tâm tương giao?
- Thật tâm tương giao?
Dương Khai liền cười, thần sắc quái dị, nhìn xuống Thu Ức Mộng, ánh mắt dần dần lộ ra chút dâm quang:
- Ngươi muốn thật tâm tương giao với ta thế nào đây?
Nhìn ra tính xâm chiếm trong ánh mắt hắn, nghe ra hàm ý trong lời nói của hắn, mặt Thu Ức Mộng bừng đỏ, nhưng rất nhanh, đã trấn tĩnh lại:
- Làm hồng nhan tri kỉ của ngươi không được sao? Nếu ngươi có điều gì phiền lòng, có thể cho ta biết, ta có thể nói chuyện tâm sự với ngươi mà.
- Không cần, ta chỉ nói chuyện yêu đương với nữ nhân, chuyện tâm sự này nọ quá thiển cận, không hợp với ta.
Dương Khai nghiêm túc lắc đầu.
- Ngươi đấy, mỗi lần gặp ta là không nói được một câu đứng đắn! Ta đáng ghét đến thế sao?
Thu Ức Mộng tức tối, ngực phập phồng, lại bĩu môi nói:
- Tuy ngươi rất xuất sắc rất ưu tú, là người trẻ tuổi lợi hại nhất ta từng gặp cho tới hiện tại, nhưng ta cũng không muốn tranh giành, ghen tuông với nữ vương yêu mị kia. Ta biết mình không phải là đối thủ!
- Không phải ta ghét ngươi, mà vì ngươi quá thông minh, ở cạnh ngươi, ta lúc nào cũng phải cẩn thận.
Dương Khai lạnh lùng liếc nàng một cái.
Thu Ức Mộng ngẩn ra, hàng mi dài nháy vài cái, bỗng nhiên che miệng mỉm cười:
- Hóa ra ta có thể tạo áp lực cho ngươi à, ta cứ tưởng chỉ mỗi ta phải chịu áp lực thôi chứ.
- Ngươi quá coi thường bản thân rồi.
- Không hiểu sao mà tâm trạng tự nhiên khá hơn nhiều rồi.
Thu Ức Mộng cười điềm nhiên, dường như cảm thấy, mình có thể khiến Dương Khai luôn phải cẩn thận, cũng là chuyện đáng mừng.
- Chuyện khác ta sẽ không nói nhiều với ngươi, còn về chuyện tối hôm nay, ngươi cứ chờ xem là được rồi.
Dương Khai nhếch miệng, cười một cách tự tin.
- Ngươi quả nhiên có kế hoạch.
Thu Ức Mộng hục hặc.
- Hại ta phải lo lắng cho ngươi.
Biết nàng đang nói lời dễ dãi để làm mình có thiện cảm, Dương Khai cũng không tỏ thái độ gì, bước đi ra ngoài.
Hoắc Tinh Thần không biết từ đâu vọt ra như ma quỷ, trên tay phe phẩy cái quạt xếp, khoác bộ dạng phong lưu, đi bên cạnh hai người, cười nói:
- Sao ta nghe bên ngoài có chút động tĩnh ấy nhỉ?
- Tai ngươi thính thật!
Thu Ức Mộng trừng mắt nhìn y.
Hoắc Tinh Thần cười hề hề, nói:
- Ta thích xem náo nhiệt nhất, đặc biệt là cảnh náo nhiệt của kẻ thù. Nói xem, có phải có người đến gây sự với Dương Khai không?
- Không giống gây sự.
Nói đến chuyện chính, thần sắc Thu Ức Mộng nghiêm túc trở lại.
- Thái độ của người đó rất kì lạ, vừa giống đến đầu quân lại vừa không giống. Đi cùng y có đến mấy nhân vật lợi hại, còn mang theo không ít rương lớn.
- Mẹ nó!
Hoắc Tinh Thần ngoác mồm chửi một câu, mắt trợn tròn, kinh ngạc nhìn Dương Khai:
- Tướng tá ngươi thế này, cũng có người đến đầu quân? Bị mù hay là chán sống rồi?
- Ngươi câm miệng đi!
Thu Ức Mộng mắng y, Hoắc Tinh Thần hình như hơi sợ Thu đại tiểu thư, lập tức phe phẩy cái quạt, ngậm miệng luôn.
- Ngươi hãy tự đề phòng, đừng để trúng quỷ kế của người khác!
Thu Ức Mông tươi tỉnh dặn dò Dương Khai.
- Ta cũng không mong là ngươi sẽ bị người ta tiêu diệt.
Nàng chẳng khác nào một mình rời Thu gia đến liên minh với Dương Khai, nếu Dương Khai thực sự bị tiêu diệt bởi một mưu kế nhỏ thôi, thì chứng tỏ nàng không có mắt nhìn người.
Ngoài cửa, một người trẻ tuổi mặc áo dài đen, khôi ngu tuấn tú, hai tay gác sau lưng, sau y, là một hàng tối thiểu có hai mươi võ giả, trong đó có bốn vị là Thần Du Cảnh, nhưng người có thực lực cao nhất, cũng mới chỉ là Thần Du Cảnh tứ tầng mà thôi.
Thần Du Cảnh tứ tầng xuất thân thế gia nhất đẳng, tuy không phải quá kém, nhưng nội tình bên trong, rõ ràng vẫn có chút nghèo nàn.
Điều khiến người ta khá chú ý là những cái rương lớn màu đỏ thẫm mà đám người này mang theo.
Không biết trong rương là cái gì, có cái rất nhẹ, có cái rất nặng, trong không khí thậm chí còn tỏa ra mùi thuốc nhàn nhạt.
Số rương đỏ như vậy, có khoảng hơn bốn cái, cũng xếp thành một hàng, được đặt ở một bên.
Ánh mắt của gã thanh niên này rất kiên nghị, thần sắc trầm ổn, hơn hai mươi người đứng ở đó, như bất động, ai ai cũng trầm mặc, hờ hững nhìn Dương Khai.
Chốc lát sau, Dương Khai cùng Hoắc Tinh Thần, Thu Ức Mộng bước ra.
Mắt gã thanh niên kia nhíu lại, ánh mắt chuyển động qua lại giữa hai người Hoắc Tinh Thần và Dương Khai, biểu cảm có chút nghi hoặc, y không phân biệt được ai mới là Dương Khai.
Dương Khai cũng tỏ ra nghi hoặc, hắn cứ tưởng là Đổng Khinh Hàn đến, bây giờ vừa gặp, hóa ra không phải, hơn nữa người này, hắn không hề quen biết!
Không quen không biết lại đến đầu quân về mình, có hơi vô lý.
Trong cuộc chiến đoạt đích trước mắt, ai sáng suốt đều có thể nhìn ra được, hy vọng chiến thắng của hắn trong cuộc chiến đoạt đích gần như bằng con số không, hơn nữa đêm nay, sẽ phải đối mặt với cửa ải khó khăn đầu tiên.
Trong thời khắc quan trọng này, ý đồ khi đến đây của đám người nọ khá là gây tò mò.
Có thể nói bọn chúng đến không phải để đầu quân đi, chúng còn mang theo nhiều rương đỏ đến vậy, đồ bên trong rõ ràng là vật liệu.
Âm thầm lắc đầu, trong lòng Dương Khai không được tỏ tường lắm.
Thu Ức Mộng muốn hắn cẩn thận đề phòng, Dương Khai sao có thể qua loa sơ suất?
Còn chưa kịp hỏi, Hoắc Tinh Thần đã phẩy chiếc quạt ra, nhẹ nhàng nguây nguẩy, mỉm cười hỏi:
- Các ngươi là đệ tử nhà nào?
Y vừa lên tiếng nói, gã thanh niên kia lập tức chuyển ánh mắt qua, thấy Hoắc Tinh Thần nhung lụa phóng túng, liền nhíu mày, trên mặt lộ sự lãnh đạm, mở miệng nói:
- Ngươi là Dương Khai công tử nhỏ tuổi nhất Dương gia?
Bộ dạng này của Hoắc Tinh Thần, khiến y cực kì thất vọng, ngữ khí tự nhiên không còn quá khách khí.
Nghe y hỏi vậy, Hoắc Tinh Thần cười ha hả hai tiếng quái dị:
- Vừa nhìn bộ dạng ngu dốt của ngươi, đã biết thông tin chẳng linh thông rồi. Có cần bổn công tử chỉ điểm cho hai câu không?
Nói xong, cũng không đợi đối phương trả lời, y nói luôn:
- Qua đêm nay, nơi này sẽ đổi chủ rồi, tên ngốc nhà ngươi từ đâu đến thì trở về đó đi, nương nhờ người ta thì cũng phải quan sát cho kĩ chứ, tám vị công tử Dương gia, ngươi chọn ai không chọn, lại chọn chỗ này, thật hết thuốc chữa Giống Đồ Phong, Đường Vũ Tiên ngày đó, vừa nuốt đan dược vào, hai vị huyết thị đã phát hiện đan dược Dương Khai lấy ra chỉ là Địa cấp thượng phẩm, tuy là đan dược để chữa thương, nhưng cấp bậc này quá thấp, có thể có tác dụng gì?
Tuy trong lòng nghi hoặc nhưng ngoài mặt không chút biểu lộ nào.
- Thời gian cấp bách, các ngươi mau dùng đan dược luyện hóa dược hiệu đi, đêm nay có màn kịch lớn cần các ngươi lên sân khấu.
Dương Khai ánh mắt sâu sa, khóe miệng cười lạnh như lưỡi đao.
- Ta phải xem xem, rốt cuộc ai sẽ là người muốn động thủ với ta đầu tiên!
- Vâng!
Hai người gật đầu, đã biết đêm nay sẽ không yên ổn, không dám trì hoãn, đang lúc định nuốt viên đan, mặt Dương Khai bỗng nhiên lạnh tanh, quay đầu nhìn ra ngoài, cười ha hả nói:
- Trời vẫn chưa tối, sao đã có kẻ đến gây chuyện rồi?
Khúc Cao Nghĩa và Ảnh Cửu ngẩn người, lập tức phản ứng lại, vội vàng thả thần thức, quả nhiên phát hiện bên ngoài phủ có không ít người đang tụ tập, trong lòng bực bội đồng thời kinh ngạc ra mặt.
Vì Dương Khai phát hiện ra sớm hơn bọn họ!
Vị trí của ba người lúc này, có thể coi là gian phòng nằm tương đối sâu trong phủ đệ, khoảng cách so với cổng chính phải đến ngàn văn, gió thổi cỏ lay ở bên ngoài không hề truyền được đến nơi này.
Khúc Cao Nghĩa và Ảnh Cửu cũng không biết Dương Khai phát giác ra bằng cách nào.
Số lượng người tới không nhiều lắm, hơn nữa thực lực cũng không thể coi là quá tốt, nhưng cũng có mấy vị Thần Du Cảnh.
- Hai thuộc hạ đi trước đuổi chúng.
Khúc Cao Nghĩa chủ động xin đi giết giặc.
- Không vội.
Dương Khai nhíu mày
Thu Ức Mộng đến rồi.
Còn chưa dứt lời, giọng Đại tiểu thư của Thu gia đã vang lên ở ngoài phòng: Dương Khai, có người tới tìm ngươi.
Dương Khai và hai huyết thị nhìn nhau, lòng đầy nghi hoặc.
Mở cửa phòng, thấy Thu Ức Mộng đứng ngoài cửa cười mỉm, phong tư trác tuyệt, thướt tha duyên dang, hai huyết thị nhìn đến sáng mắt, thầm khen Dương Khai diễm phúc không nhỏ, trong tình cảnh này vẫn được mỹ nhân thế này hiệp trợ.
- Ai vậy?
Dương Khai nhíu mày hỏi.
Thu Ức Mộng chậm rãi lắc đầu:
- Không biết, một thanh niên, ta thấy chắc là đến nhờ vả ngươi, nhưng mà thái độ có chút kì lạ, ngươi muốn đi gặp không?
- Ngươi cũng không nhìn ra lai lịch?
Dương Khai hơi kinh ngạc.
- Hắn không nói, làm sao ta biết được?
Thu Ức Mộng lườm hắn một cái.
- Không phải một tên béo chứ?
Dương Khai bỗng nhiên nhớ tới Đổng Khinh Hàn, nhưng hai ngày trước rõ ràng mình đã truyền tin cho Đổng Khinh Hàn, bảo y hôm nay đừng xuất hiện rồi, với tính cách của y, tuyệt đối sẽ không lỗ mãng như vậy.
- Không béo mấy, ngươi cứ đi xem xem.
Dương Khai gật đầu, Khúc Cao Nghĩa và Ảnh Cửu đang định đi theo, nhưng bị hắn ngăn lại.
- Các ngươi mau trị thương đi, không cần đi theo.
- Nhưng mà...
Khúc Cao nghĩa có chút không an tâm.
- Công lực của đám người đó, còn chưa làm gì được ta đâu.
Dương Khai vừa cười vừa cất bước đi. Sau lưng, thần sắc Khúc Cao Nghĩa và Ảnh Cửu hơi động.
Câu này của Dương Khai, nghe thì bình thường, nhưng cân nhắc cẩn thận, bên trong ẩn chứa vài điều bất thường.
Vị tiểu công tử này cứ như biết thực lực của những người bên ngoài ra sao!
Làm sao hắn biết được? Hắn chỉ là Chân Nguyên Cảnh bát tầng, chưa đến Thần Du Cảnh, chưa tu luyện được thần thức.
Với cảm giác của bản thân hắn, căn bản không thể phát giác tỉ mỉ đến vậy được.
Hơn nữa, hắn đã biết thực lực của những người bên ngoài đó thế nào, sao còn nói bọn chúng không làm gì được hắn? Kiểu tự tin khó hiểu này, mới là điều khiến cho Khúc Cao Nghĩa và Ảnh Cửu kinh ngạc.
Phải biết là bên ngoài có mấy cao thủ Thần Du Cảnh.
Đưa mắt nhìn nhau, Khúc Cao Nghĩa và Ảnh Cửu đều nhìn ra vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương.
Đi ra ngoài với Thu Ức Mộng, khóe miệng Thu đại tiểu thư mỉm cười, liếc mắt nhìn qua Dương Khai nói:
- Xem ra, ngươi có vẻ chẳng gấp gáp gì.
- Gấp gáp gì?
Dương Khai quay đầu nhìn nàng.
- Còn giả ngốc với ta!
Thu Ức Mộng khẽ nghiến răng, một tay túm lấy ống tay áo Dương Khai, dừng bước, hầm hừ nói:
- Chuyện đến ngày hôm nay rồi, ngươi cũng nên nói rõ với ta đi chứ?
- Nói rõ cái gì, ta không hiểu ngươi đang nói gì hết.
Dương Khai nhíu mày.
- Rốt cuộc ngươi quen biết bao nhiêu người và lực lượng có thể lôi kéo, chuẩn bị vượt qua cửa ải khó khăn đêm nay như thế nào?
Thu Ức Mộng bất đắc dĩ nói thẳng luôn, vì nàng biết nếu không hỏi vậy, Dương Khai sẽ trả lời qua quýt với nàng, nói xong, ngữ khí dịu dàng hẳn đi.
- Bây giờ ta cũng coi như là đồng minh của ngươi, tuy không mang danh nghĩa Thu gia, tuy trợ thủ mang theo không nhiều, nhưng ta đã làm đến mức độ này rồi, tại sao ngươi vẫn lừa dối ta? Chẳng lẽ ta không đáng để ngươi thật tâm tương giao?
- Thật tâm tương giao?
Dương Khai liền cười, thần sắc quái dị, nhìn xuống Thu Ức Mộng, ánh mắt dần dần lộ ra chút dâm quang:
- Ngươi muốn thật tâm tương giao với ta thế nào đây?
Nhìn ra tính xâm chiếm trong ánh mắt hắn, nghe ra hàm ý trong lời nói của hắn, mặt Thu Ức Mộng bừng đỏ, nhưng rất nhanh, đã trấn tĩnh lại:
- Làm hồng nhan tri kỉ của ngươi không được sao? Nếu ngươi có điều gì phiền lòng, có thể cho ta biết, ta có thể nói chuyện tâm sự với ngươi mà.
- Không cần, ta chỉ nói chuyện yêu đương với nữ nhân, chuyện tâm sự này nọ quá thiển cận, không hợp với ta.
Dương Khai nghiêm túc lắc đầu.
- Ngươi đấy, mỗi lần gặp ta là không nói được một câu đứng đắn! Ta đáng ghét đến thế sao?
Thu Ức Mộng tức tối, ngực phập phồng, lại bĩu môi nói:
- Tuy ngươi rất xuất sắc rất ưu tú, là người trẻ tuổi lợi hại nhất ta từng gặp cho tới hiện tại, nhưng ta cũng không muốn tranh giành, ghen tuông với nữ vương yêu mị kia. Ta biết mình không phải là đối thủ!
- Không phải ta ghét ngươi, mà vì ngươi quá thông minh, ở cạnh ngươi, ta lúc nào cũng phải cẩn thận.
Dương Khai lạnh lùng liếc nàng một cái.
Thu Ức Mộng ngẩn ra, hàng mi dài nháy vài cái, bỗng nhiên che miệng mỉm cười:
- Hóa ra ta có thể tạo áp lực cho ngươi à, ta cứ tưởng chỉ mỗi ta phải chịu áp lực thôi chứ.
- Ngươi quá coi thường bản thân rồi.
- Không hiểu sao mà tâm trạng tự nhiên khá hơn nhiều rồi.
Thu Ức Mộng cười điềm nhiên, dường như cảm thấy, mình có thể khiến Dương Khai luôn phải cẩn thận, cũng là chuyện đáng mừng.
- Chuyện khác ta sẽ không nói nhiều với ngươi, còn về chuyện tối hôm nay, ngươi cứ chờ xem là được rồi.
Dương Khai nhếch miệng, cười một cách tự tin.
- Ngươi quả nhiên có kế hoạch.
Thu Ức Mộng hục hặc.
- Hại ta phải lo lắng cho ngươi.
Biết nàng đang nói lời dễ dãi để làm mình có thiện cảm, Dương Khai cũng không tỏ thái độ gì, bước đi ra ngoài.
Hoắc Tinh Thần không biết từ đâu vọt ra như ma quỷ, trên tay phe phẩy cái quạt xếp, khoác bộ dạng phong lưu, đi bên cạnh hai người, cười nói:
- Sao ta nghe bên ngoài có chút động tĩnh ấy nhỉ?
- Tai ngươi thính thật!
Thu Ức Mộng trừng mắt nhìn y.
Hoắc Tinh Thần cười hề hề, nói:
- Ta thích xem náo nhiệt nhất, đặc biệt là cảnh náo nhiệt của kẻ thù. Nói xem, có phải có người đến gây sự với Dương Khai không?
- Không giống gây sự.
Nói đến chuyện chính, thần sắc Thu Ức Mộng nghiêm túc trở lại.
- Thái độ của người đó rất kì lạ, vừa giống đến đầu quân lại vừa không giống. Đi cùng y có đến mấy nhân vật lợi hại, còn mang theo không ít rương lớn.
- Mẹ nó!
Hoắc Tinh Thần ngoác mồm chửi một câu, mắt trợn tròn, kinh ngạc nhìn Dương Khai:
- Tướng tá ngươi thế này, cũng có người đến đầu quân? Bị mù hay là chán sống rồi?
- Ngươi câm miệng đi!
Thu Ức Mộng mắng y, Hoắc Tinh Thần hình như hơi sợ Thu đại tiểu thư, lập tức phe phẩy cái quạt, ngậm miệng luôn.
- Ngươi hãy tự đề phòng, đừng để trúng quỷ kế của người khác!
Thu Ức Mông tươi tỉnh dặn dò Dương Khai.
- Ta cũng không mong là ngươi sẽ bị người ta tiêu diệt.
Nàng chẳng khác nào một mình rời Thu gia đến liên minh với Dương Khai, nếu Dương Khai thực sự bị tiêu diệt bởi một mưu kế nhỏ thôi, thì chứng tỏ nàng không có mắt nhìn người.
Ngoài cửa, một người trẻ tuổi mặc áo dài đen, khôi ngu tuấn tú, hai tay gác sau lưng, sau y, là một hàng tối thiểu có hai mươi võ giả, trong đó có bốn vị là Thần Du Cảnh, nhưng người có thực lực cao nhất, cũng mới chỉ là Thần Du Cảnh tứ tầng mà thôi.
Thần Du Cảnh tứ tầng xuất thân thế gia nhất đẳng, tuy không phải quá kém, nhưng nội tình bên trong, rõ ràng vẫn có chút nghèo nàn.
Điều khiến người ta khá chú ý là những cái rương lớn màu đỏ thẫm mà đám người này mang theo.
Không biết trong rương là cái gì, có cái rất nhẹ, có cái rất nặng, trong không khí thậm chí còn tỏa ra mùi thuốc nhàn nhạt.
Số rương đỏ như vậy, có khoảng hơn bốn cái, cũng xếp thành một hàng, được đặt ở một bên.
Ánh mắt của gã thanh niên này rất kiên nghị, thần sắc trầm ổn, hơn hai mươi người đứng ở đó, như bất động, ai ai cũng trầm mặc, hờ hững nhìn Dương Khai.
Chốc lát sau, Dương Khai cùng Hoắc Tinh Thần, Thu Ức Mộng bước ra.
Mắt gã thanh niên kia nhíu lại, ánh mắt chuyển động qua lại giữa hai người Hoắc Tinh Thần và Dương Khai, biểu cảm có chút nghi hoặc, y không phân biệt được ai mới là Dương Khai.
Dương Khai cũng tỏ ra nghi hoặc, hắn cứ tưởng là Đổng Khinh Hàn đến, bây giờ vừa gặp, hóa ra không phải, hơn nữa người này, hắn không hề quen biết!
Không quen không biết lại đến đầu quân về mình, có hơi vô lý.
Trong cuộc chiến đoạt đích trước mắt, ai sáng suốt đều có thể nhìn ra được, hy vọng chiến thắng của hắn trong cuộc chiến đoạt đích gần như bằng con số không, hơn nữa đêm nay, sẽ phải đối mặt với cửa ải khó khăn đầu tiên.
Trong thời khắc quan trọng này, ý đồ khi đến đây của đám người nọ khá là gây tò mò.
Có thể nói bọn chúng đến không phải để đầu quân đi, chúng còn mang theo nhiều rương đỏ đến vậy, đồ bên trong rõ ràng là vật liệu.
Âm thầm lắc đầu, trong lòng Dương Khai không được tỏ tường lắm.
Thu Ức Mộng muốn hắn cẩn thận đề phòng, Dương Khai sao có thể qua loa sơ suất?
Còn chưa kịp hỏi, Hoắc Tinh Thần đã phẩy chiếc quạt ra, nhẹ nhàng nguây nguẩy, mỉm cười hỏi:
- Các ngươi là đệ tử nhà nào?
Y vừa lên tiếng nói, gã thanh niên kia lập tức chuyển ánh mắt qua, thấy Hoắc Tinh Thần nhung lụa phóng túng, liền nhíu mày, trên mặt lộ sự lãnh đạm, mở miệng nói:
- Ngươi là Dương Khai công tử nhỏ tuổi nhất Dương gia?
Bộ dạng này của Hoắc Tinh Thần, khiến y cực kì thất vọng, ngữ khí tự nhiên không còn quá khách khí.
Nghe y hỏi vậy, Hoắc Tinh Thần cười ha hả hai tiếng quái dị:
- Vừa nhìn bộ dạng ngu dốt của ngươi, đã biết thông tin chẳng linh thông rồi. Có cần bổn công tử chỉ điểm cho hai câu không?
Nói xong, cũng không đợi đối phương trả lời, y nói luôn:
- Qua đêm nay, nơi này sẽ đổi chủ rồi, tên ngốc nhà ngươi từ đâu đến thì trở về đó đi, nương nhờ người ta thì cũng phải quan sát cho kĩ chứ, tám vị công tử Dương gia, ngươi chọn ai không chọn, lại chọn chỗ này, thật hết thuốc chữa