Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 357: Nhập ma chi chiến




Nhìn thấy biểu hiện của Khúc Cao Nghĩa và Ảnh Cửu, Dương Khai thầm gật đầu, biết mặc dù thân bị trọng thương nhưng huyết thị vẫn là huyết thị.

Liếc nhìn những người khác, Dương Khai bỗng nhiên khẽ cười:

- Chư vị, nếu sau này là địch của nhau, bản công tử sẽ không thủ hạ lưu tình!

Chu Phong nghiêm sắc mặt nói:

- Vốn nên như thế!

Dương Khai xoay người rời đi, ung dung bình tĩnh. Khúc Cao Nghĩa và Ảnh Cửu ngưng trọng cung tay làm lễ với huynh đệ tỷ muội.

Sau lần từ biệt này, các huyết thị có gặp lại, có lẽ sẽ phải đao kiếm đối đầu. Dùng máu và tính mạng của mình để viết lên khúc nhạc huy hoàng cho đời sau của Dương gia.

Mọi người nghiêm nghị đáp lễ!

Bọn họ đều hiểu.

Ra khỏi cửa, Phong Thắng vẫn đứng đó, đợi Dương Khỏi đi được mười mấy trượng mới đột nhiên nói:

- Khai công tử, hai thuộc hạ không nên thân này, làm phiền ngươi vậy.

Dương Khai xua tay, không nói lời nào. Mỗi bước chân của Khúc Cao Nghĩa và Ảnh Cửu là một vết máu, lê bước đi theo.



Tất cả con cháu dòng chính của Dương gia đều đã về tới Trung Đô. Gia tộc bỏ thêm hai tháng để chuẩn bị. Sau khi lựa chọn xong huyết thị thủ hộ cho mình, đoạt đích chi chiến của Dương gia khiến mọi người trông mong cuối cùng cũng đã bắt đầu.

Tin tức truyền ra, Trung Đô xôn xao, nhốn nháo, cả Đại Hán phong vân biến hóa. Các thế lực lớn nhỏ trong thiên hạ đều xuất phát tiến về Trung Đô, mong kiếm được chút lợi ích trong thịnh hội cực lớn lần này.

Thậm chí có không ít thế lực đã sớm đến Trung Đô, đang ngồi trông ngóng, chần chừ bất định, không biết nên chọn đứng vào đội ngũ của vị công tử nào.

Các con cháu dòng chính của Dương gia thời gian này bận rộn hơn lúc nào hết, liên lạc với các công tử tiểu thư của Thất đại gia khác, cố gắng quyết định minh hữu của mình.

Trung Đô Bát đại gia, Dương gia, Thu gia, Liễu gia, Hoắc gia, Khang gia, Cao gia, Diệp gia, Mạnh gia.

Trong đó Khang gia, Cao gia, Diệp gia, Mạnh gia đều đã truyền tin, kết minh hữu với những con cháu khác nhau của Dương gia. Duy chỉ có ba gia tộc còn lại là chưa có thái độ gì.

Liễu gia thì không nói. Liễu Khinh Diêu sớm đã nói thế hệ trẻ tuổi của Dương gia, ai có thể đánh thắng y thì y làm minh hữu của người đó. Nghe đồn lão đại Dương Uy đã từng đánh với y một lần, nhưng kết quả như thế nào thì không ai biết.

Nhưng Liễu Khinh Diêu cho đến nay vẫn chưa tỏ thái độ rõ ràng sẽ kết minh hữu với ai. Vậy thì kết quả của trận chiến lần đó không cần nói cũng đã hiểu.

E là Dương Uy đã thua.

Về phần Hoắc gia. Tên ăn chơi Hoắc Tinh Thần này cũng suốt ngày tầm hoan hưởng lạc, uống rượu lải nhải, cơ hồ căn bản không có ý định tham gia đọa đích chi chiến, khiến lão gia Hoắc Chính đau đầu vô cùng.

Hoắc Chính cũng muốn tham gia vào đoạt đích chi chiến, nhưng khổ nỗi đứa con không thèm để ý, suốt ngày làm xằng làm bậy, mặc kệ chuyện chính, khiến ông tức giận vô cùng. Nếu người của thế hệ trước có thể tham gia đoạt đích chi chiến thì Hoắc Chính sớm đã tự mình đi rồi.

Ngược lại những công tử kia của Dương gia nghe nói Hoắc Tinh Thần và Dương Khai có xích mích, lần lượt tìm y làm công tác tư tưởng, nhưng chẳng ai thành công, ngược lại còn bị y lôi vào xuân lầu vui chơi mấy đêm. Người nào người nấy đầu váng mắt hoa đi ra, lắc đầu thở dài bùn nhão không đắp nổi tường.

Thu gia.

Trong thư phòng, Gia chủ Thu gia, Thu Thủ Thành đang ngồi trên ghế. Y nhìn chỉ khoảng ba bươi tuổi, thực ra đã qua ngũ tuần. Nhưng khuôn mặt vẫn còn căng bóng, da trắng còn hơn cả nữ tử, cho nên nhìn dung mạo trẻ hơn tuổi thật rất nhiều.

Hai bên là hai hạ thủ, một nam một nữ.

Nữ là Thu gia đại tiểu thư, Thu Ức Mộng. Nam là Thu gia công tử Thu Tự Nhược. Hai người là tỷ đệ cùng cha khác mẹ.

Tin tức đoạt đích chi chiến sắp bắt đầu truyền ra, đương nhiên Thu gia cũng phải chọn đội ngũ cẩn thận mới được.

Nhưng Thu Thủ Thành cũng không hiểu các vị công tử dòng chính của Dương gia cho lắm. Tuy vẫn luôn thăm dò tin tức của họ nhưng không biết được bao nhiêu.

Thất đại gia tham gia đoạt đích chi chiến, mục đích chủ yếu cũng chỉ là rèn luyện con cháu của gia tộc mình, thắng thua đối với họ căn bản là không có ảnh hưởng gì lớn. Nhưng nếu có thể thắng, ai lại muốn thua chứ? Cho nên chuyện này vẫn phải thận trọng một chút mới được.

Thu Thủ Thành vuốt chòm râu dưới cằm, trầm ngâm một hồi lâu mới hỏi:

- Mộng nhi, con thấy đoạt đích chi chiến lần này như thế nào?

Nghe thấy phụ thân hỏi như vậy, vẻ mặt Thu Tự Nhược hơi buồn khổ.

Ở Thu gia, tuy y là người thừa kế đầu tiên, nhưng dù là thực lực cá nhân hay thủ đoạn đều không bì được với tỷ tỷ cùng cha khác mẹ này của mình. Trong gia tộc, có chuyện đại sự gì, phụ thân cũng đều thích tìm tỷ tỷ bàn bạc, muốn mình ngồi bên cạnh lắng nghe, rút kinh nghiệm.

Từ nhỏ đến lớn, đều là như vậy!

Thu Ức Mộng khẽ mỉm cười, nói:

- Theo tin tức con có được, hình như lần này Dương gia có tám cị công tử sẽ tham gia đoạt đích chi chiến! Trừ Dương Tân Vũ xếp thứ tư đã chết ra thì sắp xếp từ lớn tới nhỏ có Dương Uy, Dương Chiếu, Dương Thiết, Dương Kháng, Dương Thận, Dương Ảnh, Dương Tuyền và Dương Khai!

Thu Thủ Thành khẽ gật đầu, không xen lời, ánh mắt ra hiệu cho nàng tiếp tục nói.

- Trong đó, lão nhị Dương Chiếu và lão ngũ Dương Kháng là anh em ruột, lão lục Dương Thận và lão thất Dương Ảnh cũng là anh em ruột. Hai cặp anh em ruột này chắc chắn sẽ không công kích nhau khi chưa đến thời điển cuối cùng, mà chỉ trông coi, canh gác giùm nhau. Đây là tình cảm huyết mạch.

Tư duy của Thu Ức Mộng nhanh chóng vận chuyển, dùng từ chính xác, chậm rãi nói:

- Mà cho tới tận bây giờ, cũng chỉ có bốn vị có được sự trợ giúp của người trong Thất đại gia. Trong đó, Mạnh gia Mạnh Thiện Y là minh hữu của lão đại Dương Uy, Diệp gia Diệp Tân Nhu là minh hữu của lão nhị Dương Chiếu, Cao gia Cao Nhượng Phong là minh hữu của lão ngũ Dương Kháng, Khang gia Khanh Trảm là minh hữu của lão thất Dương Ảnh. Lực lượng của Thất đại gia không thể coi thường, có thể quyết định kết quả cuối cùng của đoạt đích chi chiến ở một mức độ rất lớn.

- Đúng. Vì Dương gia ở trung Đô. Ở Trung Đô thì phải qua lại với Thất đại gia còn lại.

Thu Thủ Thành khẽ gật đầu, rất hài lòng với năng lực tình báo và tư duy cẩn thận của con gái mình. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện nàng là thân nữ nhi lại không khỏi cảm thấy tiếc nuối.

Liếc nhìn Thu Tự Nhược ngồi bên cạnh, rõ ràng có chút phẫn ức, Thu Thủ Thành thầm thở dài.

- Cho nên, kết quả từ bên ngoài có thể thấy, bây giờ ắt là cặp đôi huynh đệ Dương Chiếu và Dương Kháng chiếm phần thắng khá lớn.

- Rồi sao?

Thu Thủ Thành nghe ra ý khác của con gái, mỉm cười hỏi.

- Thực tế không phải như vậy. Chưa nói hai người bọ họ tách biệt, dù họ có trông coi canh gác cho nhau, e là trong đoạt đích chi chiến sẽ không đánh đâu thắng đó. Bao thế hệ qua, trong đoạt đích chi chiến, người mà Thất đại gia phái đi tham gia, thực lực không phải quá cao, chủ yếu là thế hệ trẻ tuổi, để tránh mất cân bằng, cũng sợ sẽ gặp phải thương vong quá nhiều. Đây là quy định bất thành văn, cho nên ngoài huyết thị Dương gia ra, Bát đại gia đều sẽ không đầu tư cao thủ có thực lực vượt qua Thần Du Cảnh ngũ tầng vào đoạt đích chi chiến.

- Nếu như vậy, thì bằng hữu mà bản thân các công tử kết giao được khi rèn luyện ở bên ngoài là rất quan trọng. Người có nhiều bằng hữu thì có thể lôi kéo được nhiều trợ lực và minh hữu. Hơn nữa, mẫu thân của các công tử này, đại đa số đều xuất thân từ thế gia nhất đẳng. Những gia tộc đó nhất định sẽ có khuynh hướng thiên về những công tử này. Có sự giúp đỡ của các thế lực này thì họ cũng có thể cố gắng tự bảo vệ mình không bị bại trận nhanh chóng.

Thu Thủ Thành đưa mắt nhìn tán thưởng, mỉm cười.

- Cha, nữ nhi không biết ai sẽ cười đến phút chót trong đoạt đích chi chiến, nhưng nữ nhi biết, Dương gia lão tam Dương Thiết, nhất định là người bị loại đầu tiên!

- Vì sao?

- Bởi vì y không có huyết thị thủ hộ! Mấy năm nay y rèn luyện bên ngoài, không có thu hoạch gì. Với đóng góp của y cho Dương gia không thể đổi được huyết thị đi theo. Không có huyết thị thủ hộ bên người, thực lực bản thân cũng không phải là rất cao. Tiền đồ của y có thể xấu, e là y không thể cầm cự được một ngày.

Thần thái Thu Ức Mộng tự tin, ngữ khí chắc chắn:

- Còn người thứ hai bị loại, chắc chắn sẽ là lão bát Dương Tuyền. Y không có sự trợ giúp của Thất đại gia, hơn nữa mẫu thân y cũng chỉ xuất thân từ thế lực nhị đẳng. Người bên ngoại không giúp được gì nhiều.

- Người thứ ba thì sao?

Thu Thủ Thành mỉm cười.

- Nữ nhi không biết.

Thu Ức Mộng cười khổ lắc đầu,

- Những người còn lại không dễ phán đoán. Lão ngũ Dương Kháng, lão lục Dương Thận, lão thất Dương Ảnh đều có khả năng.

- Hử?

Thu Thủ Thành không khỏi chau mày, vẻ mặt lộ ra tia nhìn khó hiểu, nhìn con gái có chút ngờ vực.

Thu Tự Nhược vẫn cứ ngồi ngẩn ngơ bên cạnh cũng khẽ cười, nói:

- Tỷ tỷ, người thứ ba bị loại ngay cả đệ cũng có thể nhìn ra, sao tỷ lại không nhìn ra?

Thu Ức Mộng mỉm cười, nhìn Thu tự Nhược nói:

- Đệ đệ có cao kiến gì?

- Cao kiến thì không dám.

Thu Tự Nhược thản nhiên cười,

- Nhưng chuyện này vốn rất rõ ràng.

- Tự Nhược, con nói nghe xem.

Thu Thủ Thành thần sắc thản nhiên, gật đầu với nhi tử.

- Vâng!

Thu Tự Nhược liếc nhìn tỷ tỷ, lúc này mới nói:

- Người thứ ba bị loại, nhất định là tên Dương Khai trẻ tuổi nhất kia!

- Lý do?

Thu Ức Mộng cười thản nhiên, sắc mặt không đổi, cơ hồ biết được y sẽ suy đoán như vậy.

- Như tỷ tỷ vừa nói, tên Dương Khai này, một là không có anh em ruột trông coi canh gác giùm, hai là không có được sự giúp đỡ của Thất đại gia. Dù họ hàng bên ngoại của mẫu thân hắn có được vài người, nhiều nhất cũng chỉ là sự trợ giúp của thế lực nhất đẳng mà thôi, không thấm tháp gì. Hơn nữa tuổi hắn nhỏ nhất, cơ hồ bằng tuổi đệ, chắc chắn không có thủ đoạn gì. Cho nên người thứ ba bị loại, chắc chắn là hắn.

Thu Tự Nhược nói như đinh đóng cột, cứ như là đã tận mắt nhìn thấy kết cục của Dương Khai.

Thu Ức Mộng chỉ cười, không phản bác, nhìn Thu Thủ Thành nói:

- Cha cũng nghĩ như vậy?

Thu Thủ Thành trầm ngâm một lúc, khẽ gật đầu nói:

- Ta nghĩ giống đệ đệ của con. Hai điểm nó nói là lý do. Hơn nữa, theo như tình báo ta có được, sau khi hắn về trung Đô, cơ hồ cũng chưa từng tiếp xúc với con cháu của Thất đại gia, không hề có bất cử hành động ra sức lôi kéo gì. Ta có thể cho rằng hắn không có lòng tin với bản thân, đã từ bỏ đoạt đích chi chiến!

Thu Ức Mộng kiên định lắc đầu:

- Cha, con không đồng ý với suy nghĩ của hai người. Ngược lại, con còn có ý biến Thu gia thành trợ lực của hắn !

Thu Tự Nhược sững sờ nhìn qua, lẩm bẩm nói:

- Tỷ tỷ, tỷ chưa tỉnh ngủ à? Sao lại nói những lời hồ đồ như vậy?

Thu Thủ Thành cũng chau mày nói:

- Mộng nhi, ta biết con quen biết Dương Khai, cũng từng đồng hành với hắn một thời giam. Chuyện này Lã Lương đã dùng bồ câu đưa tin cho cha rồi. Chuyện hắn làm ở Lã gia, Lã Lương cũng đã bấm bảo tỉ mỉ với cha, cho nên cha không hề quá xem trọng hắn. Con muốn biến Thu gia thành trợ lực của hắn thì phải có một lý do thuyết phục cha mới được. Nếu không, cha không thể đáp ứng. Thắng thua trong đoạt đích chi chiến đối với Thu gia ta căn bản sẽ không có ảnh hưởng gì, nhưng dù sao cũng sẽ có một vài tổn thất.​ Nhìn thấy biểu hiện của Khúc Cao Nghĩa và Ảnh Cửu, Dương Khai thầm gật đầu, biết mặc dù thân bị trọng thương nhưng huyết thị vẫn là huyết thị.

Liếc nhìn những người khác, Dương Khai bỗng nhiên khẽ cười:

- Chư vị, nếu sau này là địch của nhau, bản công tử sẽ không thủ hạ lưu tình!

Chu Phong nghiêm sắc mặt nói:

- Vốn nên như thế!

Dương Khai xoay người rời đi, ung dung bình tĩnh. Khúc Cao Nghĩa và Ảnh Cửu ngưng trọng cung tay làm lễ với huynh đệ tỷ muội.

Sau lần từ biệt này, các huyết thị có gặp lại, có lẽ sẽ phải đao kiếm đối đầu. Dùng máu và tính mạng của mình để viết lên khúc nhạc huy hoàng cho đời sau của Dương gia.

Mọi người nghiêm nghị đáp lễ!

Bọn họ đều hiểu.

Ra khỏi cửa, Phong Thắng vẫn đứng đó, đợi Dương Khỏi đi được mười mấy trượng mới đột nhiên nói:

- Khai công tử, hai thuộc hạ không nên thân này, làm phiền ngươi vậy.

Dương Khai xua tay, không nói lời nào. Mỗi bước chân của Khúc Cao Nghĩa và Ảnh Cửu là một vết máu, lê bước đi theo.



Tất cả con cháu dòng chính của Dương gia đều đã về tới Trung Đô. Gia tộc bỏ thêm hai tháng để chuẩn bị. Sau khi lựa chọn xong huyết thị thủ hộ cho mình, đoạt đích chi chiến của Dương gia khiến mọi người trông mong cuối cùng cũng đã bắt đầu.

Tin tức truyền ra, Trung Đô xôn xao, nhốn nháo, cả Đại Hán phong vân biến hóa. Các thế lực lớn nhỏ trong thiên hạ đều xuất phát tiến về Trung Đô, mong kiếm được chút lợi ích trong thịnh hội cực lớn lần này.

Thậm chí có không ít thế lực đã sớm đến Trung Đô, đang ngồi trông ngóng, chần chừ bất định, không biết nên chọn đứng vào đội ngũ của vị công tử nào.

Các con cháu dòng chính của Dương gia thời gian này bận rộn hơn lúc nào hết, liên lạc với các công tử tiểu thư của Thất đại gia khác, cố gắng quyết định minh hữu của mình.

Trung Đô Bát đại gia, Dương gia, Thu gia, Liễu gia, Hoắc gia, Khang gia, Cao gia, Diệp gia, Mạnh gia.

Trong đó Khang gia, Cao gia, Diệp gia, Mạnh gia đều đã truyền tin, kết minh hữu với những con cháu khác nhau của Dương gia. Duy chỉ có ba gia tộc còn lại là chưa có thái độ gì.

Liễu gia thì không nói. Liễu Khinh Diêu sớm đã nói thế hệ trẻ tuổi của Dương gia, ai có thể đánh thắng y thì y làm minh hữu của người đó. Nghe đồn lão đại Dương Uy đã từng đánh với y một lần, nhưng kết quả như thế nào thì không ai biết.

Nhưng Liễu Khinh Diêu cho đến nay vẫn chưa tỏ thái độ rõ ràng sẽ kết minh hữu với ai. Vậy thì kết quả của trận chiến lần đó không cần nói cũng đã hiểu.

E là Dương Uy đã thua.

Về phần Hoắc gia. Tên ăn chơi Hoắc Tinh Thần này cũng suốt ngày tầm hoan hưởng lạc, uống rượu lải nhải, cơ hồ căn bản không có ý định tham gia đọa đích chi chiến, khiến lão gia Hoắc Chính đau đầu vô cùng.

Hoắc Chính cũng muốn tham gia vào đoạt đích chi chiến, nhưng khổ nỗi đứa con không thèm để ý, suốt ngày làm xằng làm bậy, mặc kệ chuyện chính, khiến ông tức giận vô cùng. Nếu người của thế hệ trước có thể tham gia đoạt đích chi chiến thì Hoắc Chính sớm đã tự mình đi rồi.

Ngược lại những công tử kia của Dương gia nghe nói Hoắc Tinh Thần và Dương Khai có xích mích, lần lượt tìm y làm công tác tư tưởng, nhưng chẳng ai thành công, ngược lại còn bị y lôi vào xuân lầu vui chơi mấy đêm. Người nào người nấy đầu váng mắt hoa đi ra, lắc đầu thở dài bùn nhão không đắp nổi tường.

Thu gia.

Trong thư phòng, Gia chủ Thu gia, Thu Thủ Thành đang ngồi trên ghế. Y nhìn chỉ khoảng ba bươi tuổi, thực ra đã qua ngũ tuần. Nhưng khuôn mặt vẫn còn căng bóng, da trắng còn hơn cả nữ tử, cho nên nhìn dung mạo trẻ hơn tuổi thật rất nhiều.

Hai bên là hai hạ thủ, một nam một nữ.

Nữ là Thu gia đại tiểu thư, Thu Ức Mộng. Nam là Thu gia công tử Thu Tự Nhược. Hai người là tỷ đệ cùng cha khác mẹ.

Tin tức đoạt đích chi chiến sắp bắt đầu truyền ra, đương nhiên Thu gia cũng phải chọn đội ngũ cẩn thận mới được.

Nhưng Thu Thủ Thành cũng không hiểu các vị công tử dòng chính của Dương gia cho lắm. Tuy vẫn luôn thăm dò tin tức của họ nhưng không biết được bao nhiêu.

Thất đại gia tham gia đoạt đích chi chiến, mục đích chủ yếu cũng chỉ là rèn luyện con cháu của gia tộc mình, thắng thua đối với họ căn bản là không có ảnh hưởng gì lớn. Nhưng nếu có thể thắng, ai lại muốn thua chứ? Cho nên chuyện này vẫn phải thận trọng một chút mới được.

Thu Thủ Thành vuốt chòm râu dưới cằm, trầm ngâm một hồi lâu mới hỏi:

- Mộng nhi, con thấy đoạt đích chi chiến lần này như thế nào?

Nghe thấy phụ thân hỏi như vậy, vẻ mặt Thu Tự Nhược hơi buồn khổ.

Ở Thu gia, tuy y là người thừa kế đầu tiên, nhưng dù là thực lực cá nhân hay thủ đoạn đều không bì được với tỷ tỷ cùng cha khác mẹ này của mình. Trong gia tộc, có chuyện đại sự gì, phụ thân cũng đều thích tìm tỷ tỷ bàn bạc, muốn mình ngồi bên cạnh lắng nghe, rút kinh nghiệm.

Từ nhỏ đến lớn, đều là như vậy!

Thu Ức Mộng khẽ mỉm cười, nói:

- Theo tin tức con có được, hình như lần này Dương gia có tám cị công tử sẽ tham gia đoạt đích chi chiến! Trừ Dương Tân Vũ xếp thứ tư đã chết ra thì sắp xếp từ lớn tới nhỏ có Dương Uy, Dương Chiếu, Dương Thiết, Dương Kháng, Dương Thận, Dương Ảnh, Dương Tuyền và Dương Khai!

Thu Thủ Thành khẽ gật đầu, không xen lời, ánh mắt ra hiệu cho nàng tiếp tục nói.

- Trong đó, lão nhị Dương Chiếu và lão ngũ Dương Kháng là anh em ruột, lão lục Dương Thận và lão thất Dương Ảnh cũng là anh em ruột. Hai cặp anh em ruột này chắc chắn sẽ không công kích nhau khi chưa đến thời điển cuối cùng, mà chỉ trông coi, canh gác giùm nhau. Đây là tình cảm huyết mạch.

Tư duy của Thu Ức Mộng nhanh chóng vận chuyển, dùng từ chính xác, chậm rãi nói:

- Mà cho tới tận bây giờ, cũng chỉ có bốn vị có được sự trợ giúp của người trong Thất đại gia. Trong đó, Mạnh gia Mạnh Thiện Y là minh hữu của lão đại Dương Uy, Diệp gia Diệp Tân Nhu là minh hữu của lão nhị Dương Chiếu, Cao gia Cao Nhượng Phong là minh hữu của lão ngũ Dương Kháng, Khang gia Khanh Trảm là minh hữu của lão thất Dương Ảnh. Lực lượng của Thất đại gia không thể coi thường, có thể quyết định kết quả cuối cùng của đoạt đích chi chiến ở một mức độ rất lớn.

- Đúng. Vì Dương gia ở trung Đô. Ở Trung Đô thì phải qua lại với Thất đại gia còn lại.

Thu Thủ Thành khẽ gật đầu, rất hài lòng với năng lực tình báo và tư duy cẩn thận của con gái mình. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện nàng là thân nữ nhi lại không khỏi cảm thấy tiếc nuối.

Liếc nhìn Thu Tự Nhược ngồi bên cạnh, rõ ràng có chút phẫn ức, Thu Thủ Thành thầm thở dài.

- Cho nên, kết quả từ bên ngoài có thể thấy, bây giờ ắt là cặp đôi huynh đệ Dương Chiếu và Dương Kháng chiếm phần thắng khá lớn.

- Rồi sao?

Thu Thủ Thành nghe ra ý khác của con gái, mỉm cười hỏi.

- Thực tế không phải như vậy. Chưa nói hai người bọ họ tách biệt, dù họ có trông coi canh gác cho nhau, e là trong đoạt đích chi chiến sẽ không đánh đâu thắng đó. Bao thế hệ qua, trong đoạt đích chi chiến, người mà Thất đại gia phái đi tham gia, thực lực không phải quá cao, chủ yếu là thế hệ trẻ tuổi, để tránh mất cân bằng, cũng sợ sẽ gặp phải thương vong quá nhiều. Đây là quy định bất thành văn, cho nên ngoài huyết thị Dương gia ra, Bát đại gia đều sẽ không đầu tư cao thủ có thực lực vượt qua Thần Du Cảnh ngũ tầng vào đoạt đích chi chiến.

- Nếu như vậy, thì bằng hữu mà bản thân các công tử kết giao được khi rèn luyện ở bên ngoài là rất quan trọng. Người có nhiều bằng hữu thì có thể lôi kéo được nhiều trợ lực và minh hữu. Hơn nữa, mẫu thân của các công tử này, đại đa số đều xuất thân từ thế gia nhất đẳng. Những gia tộc đó nhất định sẽ có khuynh hướng thiên về những công tử này. Có sự giúp đỡ của các thế lực này thì họ cũng có thể cố gắng tự bảo vệ mình không bị bại trận nhanh chóng.

Thu Thủ Thành đưa mắt nhìn tán thưởng, mỉm cười.

- Cha, nữ nhi không biết ai sẽ cười đến phút chót trong đoạt đích chi chiến, nhưng nữ nhi biết, Dương gia lão tam Dương Thiết, nhất định là người bị loại đầu tiên!

- Vì sao?

- Bởi vì y không có huyết thị thủ hộ! Mấy năm nay y rèn luyện bên ngoài, không có thu hoạch gì. Với đóng góp của y cho Dương gia không thể đổi được huyết thị đi theo. Không có huyết thị thủ hộ bên người, thực lực bản thân cũng không phải là rất cao. Tiền đồ của y có thể xấu, e là y không thể cầm cự được một ngày.

Thần thái Thu Ức Mộng tự tin, ngữ khí chắc chắn:

- Còn người thứ hai bị loại, chắc chắn sẽ là lão bát Dương Tuyền. Y không có sự trợ giúp của Thất đại gia, hơn nữa mẫu thân y cũng chỉ xuất thân từ thế lực nhị đẳng. Người bên ngoại không giúp được gì nhiều.

- Người thứ ba thì sao?

Thu Thủ Thành mỉm cười.

- Nữ nhi không biết.

Thu Ức Mộng cười khổ lắc đầu,

- Những người còn lại không dễ phán đoán. Lão ngũ Dương Kháng, lão lục Dương Thận, lão thất Dương Ảnh đều có khả năng.

- Hử?

Thu Thủ Thành không khỏi chau mày, vẻ mặt lộ ra tia nhìn khó hiểu, nhìn con gái có chút ngờ vực.

Thu Tự Nhược vẫn cứ ngồi ngẩn ngơ bên cạnh cũng khẽ cười, nói:

- Tỷ tỷ, người thứ ba bị loại ngay cả đệ cũng có thể nhìn ra, sao tỷ lại không nhìn ra?

Thu Ức Mộng mỉm cười, nhìn Thu tự Nhược nói:

- Đệ đệ có cao kiến gì?

- Cao kiến thì không dám.

Thu Tự Nhược thản nhiên cười,

- Nhưng chuyện này vốn rất rõ ràng.

- Tự Nhược, con nói nghe xem.

Thu Thủ Thành thần sắc thản nhiên, gật đầu với nhi tử.

- Vâng!

Thu Tự Nhược liếc nhìn tỷ tỷ, lúc này mới nói:

- Người thứ ba bị loại, nhất định là tên Dương Khai trẻ tuổi nhất kia!

- Lý do?

Thu Ức Mộng cười thản nhiên, sắc mặt không đổi, cơ hồ biết được y sẽ suy đoán như vậy.

- Như tỷ tỷ vừa nói, tên Dương Khai này, một là không có anh em ruột trông coi canh gác giùm, hai là không có được sự giúp đỡ của Thất đại gia. Dù họ hàng bên ngoại của mẫu thân hắn có được vài người, nhiều nhất cũng chỉ là sự trợ giúp của thế lực nhất đẳng mà thôi, không thấm tháp gì. Hơn nữa tuổi hắn nhỏ nhất, cơ hồ bằng tuổi đệ, chắc chắn không có thủ đoạn gì. Cho nên người thứ ba bị loại, chắc chắn là hắn.

Thu Tự Nhược nói như đinh đóng cột, cứ như là đã tận mắt nhìn thấy kết cục của Dương Khai.

Thu Ức Mộng chỉ cười, không phản bác, nhìn Thu Thủ Thành nói:

- Cha cũng nghĩ như vậy?

Thu Thủ Thành trầm ngâm một lúc, khẽ gật đầu nói:

- Ta nghĩ giống đệ đệ của con. Hai điểm nó nói là lý do. Hơn nữa, theo như tình báo ta có được, sau khi hắn về trung Đô, cơ hồ cũng chưa từng tiếp xúc với con cháu của Thất đại gia, không hề có bất cử hành động ra sức lôi kéo gì. Ta có thể cho rằng hắn không có lòng tin với bản thân, đã từ bỏ đoạt đích chi chiến!

Thu Ức Mộng kiên định lắc đầu:

- Cha, con không đồng ý với suy nghĩ của hai người. Ngược lại, con còn có ý biến Thu gia thành trợ lực của hắn !

Thu Tự Nhược sững sờ nhìn qua, lẩm bẩm nói:

- Tỷ tỷ, tỷ chưa tỉnh ngủ à? Sao lại nói những lời hồ đồ như vậy?

Thu Thủ Thành cũng chau mày nói:

- Mộng nhi, ta biết con quen biết Dương Khai, cũng từng đồng hành với hắn một thời giam. Chuyện này Lã Lương đã dùng bồ câu đưa tin cho cha rồi. Chuyện hắn làm ở Lã gia, Lã Lương cũng đã bấm bảo tỉ mỉ với cha, cho nên cha không hề quá xem trọng hắn. Con muốn biến Thu gia thành trợ lực của hắn thì phải có một lý do thuyết phục cha mới được. Nếu không, cha không thể đáp ứng. Thắng thua trong đoạt đích chi chiến đối với Thu gia ta căn bản sẽ không có ảnh hưởng gì, nhưng dù sao cũng sẽ có một vài tổn thất.​