Đối với Trúc Tiết Bang, Dương Khai cũng không để tâm, hắn chỉ dùng bọn họ tìm hiểu tình báo, truyền lại tin tức.
Bang chúng, nói khó nghe là một đám ô hợp, bất kỳ một vị cao thủ nào cũng có thể giết sạch bọn họ, nếu không phải trên tay không có người nào để điều động, Dương Khai cũng sẽ không dùng.
Bàng Trì không do dự liền nhận số tiền lớn kia, rõ ràng là đang bày tỏ sự trung thành, điều này, Dương Khai hiểu rõ.
Rời Trúc Tiết Bang, lên đường về nhà.
Mới đi được nửa đường, bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng hét của một người nào đó.
Men theo âm thanh rồi quay đầu nhìn lại, thấy trên tầng hai của một tòa tửu lâu, Dương Chiếu đang mỉm cười hướng mình vẫy tay:- Khai đệ, đi lên trò chuyện một lát đã nào.
Dương Khai nhíu mày, không nghĩ tới chỗ này sẽ gặp lại y, không thể chối từ, đành trở mình xuống Đạp Vân Câu, rồi đi thẳng vào bên trong tửu lâu.
Đi lên đến tầng hai, bước vào gian phòng chỗ Dương Chiếu, mới vừa vào cửa, liền có vài ánh mắt sắc bén hướng hắn nhìn qua.
- Nhị ca.
Dương Khai chắp tay chào hỏi, đồng thời liếc nhìn xung quanh, trong lòng hơi động một chút.
Mặc dù hắn không nhận ra phần lớn những người ở đây, nhưng theo cách ăn mặc, quần áo và dáng vẻ của các vị công tử tiểu thư, Dương Khai có thể đoán ra lai lịch không nhỏ của bọn họ.
- Đến đây đến đây.
Dương Chiếu nhiệt tình lôi kéo Dương Khai, chỉ vào một người đang ngồi trên ghế, đưa tay sờ sờ lên cằm, vẻ mặt mỉm cười nhìn về phía người đó rồi nói:
- Nhận ra ai đây không?Dương Khai nhìn thoáng qua, mỉm cười trả lời:
- Ngũ ca!
Dương Kháng đứng hàng thứ năm trong lớp trẻ Dương gia . Dương Chiếu và Dương Kháng là hai anh em ruột, Dương Khai đương nhiên nhận ra, chỉ có điều không ngờ y cũng trở về Trung Đô.
Dương Kháng liếc nhìn Dương Khai từ trên xuống xuống dưới, cũng không nói câu nào, chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái, trên mặt xuất hiện nụ cười không mặn không nhạt.
Huynh đệ gặp lại, đáng lẽ không nên vô vị như vậy. Nhưng Dương Kháng lại không nói câu nào, vẻ khinh thường đã lộ ra trên nét mặt.
Mặt khác những người đang ngồi ở đây đều nghiền ngẫm mà nhìn Dương Khai, dường như muốn trông thấy vẻ khó chịu và xấu hổ sẽ hiện lên trên mặt của hắn. Nhưng vẻ mặt của hắn lại không thay đổi chút nào, không khỏi có phần thất vọng.
Dương Chiếu dường như không phát hiện, vẫn nhiệt tình vô cùng mà giới thiệu từng người đang ngồi cho hắn
Quả nhiên đều là nhân vật có bối cảnh không nhỏ. Tất cả đều là con cháu của Bát đại gia tộc.
Khang gia Khang Trảm, Cao Gia Cao Nhượng Phong, Diệp gia Diệp Tân Nhu, hai nam một nữ này, tất cả đều là những người đứng đầu lớp trẻ của Bát đại gia tộc, giờ đây đang ngồi cùng dòng chính của Dương gia, hiển nhiên là dự định tham dự Đoạt Đích Chi Chiến.
Chỉ là bọn họ cuối cùng sẽ chọn ai thì không ai biết.
Giới thiệu xong xuôi, mọi người đều ngồi xuống, bỗng nhiên Dương Khánh khẽ mỉm cười, nhìn Dương Khai rồi nói:
- Khai đệ, nghe nói đệ ở Hóa Long Trì lần trước chỉ chịu được nửa ngày liền đi ra?
Dương Khang gật đầu:
- Vâng, tư chất quá kém, ở bên trong cũng không được ích lợi gì.
Dương Khánh cười khẽ, nghênh ngang mà nói:
- Đối với đệ mà nói, như vậy đã là rất tốt.
- Lão ngũ!
Dương Chiếu khẽ khiển trách một tiếng. Trừng mắt nhìn y, vỗ vỗ vào bả vai của Dương Khai, khuyên giải:
- Ngũ ca của đệ nhanh mồm nhanh miệng, miệng cứ như chưa bao giờ được nói, đừng chấp nhặt với y, Hóa Long Trì cũng không thần kì như đồn đãi. Ta ở trong được bốn ngày, cũng không được bao nhiêu lợi ích.
- Nhị ca lợi hại!
Dương Kháng kinh hãi
- Ta chỉ ở trong đó có ba ngày đã không thể chịu nổi.
- Nghe nói Hóa Long Trì của Dương gia, là nơi kiểm tra tư chất của một người đúng không?
Diệp Tân Nhu cười hỏi.
Dương Kháng cùng Cao Nhượng Phong cũng lộ ra vẻ mặt hứng thú, Khang Trảm còn xen vào nói:
- Ta còn nghe nói, ở trong đó càng lâu, thì chứng tỏ tư chấy càng càng tốt.
Dương Chiếu khó xử mà nhìn Dương Khai, lúc này mới khẽ gật đầu:
- Nói là như vậy, nhưng trên thực tế như thế nào, thì cũng không ai biết, tư chất của một người, Hóa Long Trì có thể kiểm tra được hay sao?
- Nhưng ở trong đó thời gian càng ngắn, tư chất càng kém, đây là điều chắc chắn.
Vẻ mặt của Dương Kháng tràn đầy vẻ đắc ý, nhìn Dương Khai rồi nói:
- Khai đệ ngươi không nên để ý nhiều, năm đó đệ gần như không thể luyện võ, nhưng bây giờ ta nghe nói đệ cũng đã bước vào Chân Nguyên Cảnh, đây là phúc lộc đầy trời, đệ nha, nên vui mừng mới phải.
- Cũng không nên có lòng tham, Ngũ ca, huynh nói có đúng hay không?
Dương Khai lãnh đạm trả lời, Dương Khánh đang châm chọc chính mình, hắn làm sao không nhận ra. Đối với mấy vị đường huynh, Dương Khai không quá thân mật, nhưng cũng không ác cảm, những câu nói bén nhọn của Dương Kháng, khắp nơi đeo gậy kẹp súng, vẫn làm cho hắn rất khó chịu.
Nửa câu không hợp, hắn cũng lười nhìn vẻ mặt của người khác.
Hình như không nghĩ tới Dương Khai dám nói chuyện như vậy với bản thân, Dương Kháng hơi sửng sốt, ba người còn lại của Bát đại gia tộc lại càng ngạc nhiên vô cùng, không nghĩ tới vị công tử ít tuổi này lại cường thế như vậy.
Ánh mắt của Dương Chiếu lóe lên một tia sáng, rồi cười ha ha nói:
- Không cần nói nữa, Hóa Long Trì chỉ là một cái ao, nó không thể quyết định được tương lai của con cháu Dương gia.
- Không tồi!
Khang Trảm gật đầu, rồi lại lắc đầu cười khổ:
- Con cháu của Dương gia các người, mỗi người đều là sài lang mãnh hỗ, ngày trước, thiên hạ là của chúng ta thất đại gia tộc, bây giờ Dương gia các ngươi đã trở lại, chúng ta đành phải đứng sang một bên rồi.
- Khang huynh không nên nói như thế, Trung Đô lớn như vậy, một nhà Dương gia sẽ ăn không hết, tương lai của nơi này, là tương lai của thế hệ chúng ta.
Cao Nhượng Phong nhíu mày hỏi:
- Đệ tử của Dương gia đã mấy người trở về?
- Bốn.
Sắc mặt của Dương Chiếu hơi buồn bã, trả lời:
- Trừ ba người chúng ta, còn có tứ đệ Dương Tân Vũ đã trở về, nhưng đang trên đường trở về thì bị đánh trọng thương, suýt nữa là chết, hiện giờ các vị trưởng bối ở trong tộc đang chữa thương cho đệ ấy, cũng không biết tình hình thế nào rồi…
Sắc mặt của Dương Khai trở nên lạnh lẽo, sắc mặt của Dương Kháng cũng biến thành khó coi.
Bọn họ đang trên đường về đều gặp phải cao thủ phục kích, may mà hai người vận khí tốt, mới có thể bình an vô sự, nhưng lão tứ Dương Tân Vũ lại không tránh được vận rủi.
- Cây to đón gió.
Dương Chiếu liên tục cười khổ, vẻ mặt lại trở nên nghiêm nghị
- Tuy nhiên gia tộc đã phái đi rất nhiều cao thủ nghênh đón, những người còn lại chắc là không có việc gì, có tin tức truyền về, đại ca Dương Uy ít ngày nữa sẽ trở về.- Đại ca về rồi hả?
Dương Khánh âm thanh kinh sợ hỏi:
Dương Chiếu cười dài liếc y một cái:
- Ngắn thì ba ngày, lâu thì năm sáu ngày sẽ về tới Trung Đô
Vẻ mặt của Dương Kháng lập tức trở nên sầu khổ, bộ dạng dường như rất sợ hãi Dương Uy.
- Trung Đô, sắp náo nhiệt rồi.
Diệp Tân Nhu thản nhiên cười, đôi mắt trở nên dịu dàng
- Liễu gia Liễu Khinh Diêu sẽ không còn cô đơn, haha.
Nhắc đến tên Liễu Khinh Diêu, sắc mặt mặt của mọi người tại đây đồng loạt thay đổi, ngay cả Dương Chiếu cũng trở nên hết sức nghiêm túc.
Liễu gia Liễu Khinh Diêu, Trung Đô đệ nhất công tử, nghe đồn tuổi của người nãy cũng không lớn, vậy mà đã tu luyện đến Thần Du Cảnh tam tầng, tư chất như thế, đúng là trăm năm khó gặp. Lực ảnh hưởng của người này ở Trung Đô đều không gì sánh nổi, Đoạt Đích Chi Chiến, nếu ai có thể lội kéo y, thì chắc chắn sẽ có một trợ lực rất lớn.
- Thật hi vọng Đoạt Đích Chi Chiến bắt đầu, để cho ta nhìn xem phong thái của con cháu Dương gia.
Khang Trảm khẽ mỉm cười, vẻ mặt hiện lên vẻ chờ mong.
- Huynh đệ tương tàn, ha ha ..
Dương chiến liên tục cười khổ
- Khiến cho người đời chê cười
Cao Nhượng Phong nói:
- Ta chỉ hi vọng, nếu tương lai chư vị đang ngồi đây là địch, chư vị hãy hạ thủ lưu tình.
- Đúng thế đúng thế!
Lại nói chuyện một trận, Dương Khai mới đứng dậy cáo từ rời đi.
Nhìn bóng lưng của hắn biến mất, con cháu ba nhà Khang, Cao, Diệp đều thất thần, Dương Chiếu và Dương Kháng tuy rằng không nói gì với họ, cũng không có ý tứ lôi kéo, nhưng ba người đều hiểu, nếu đã ngồi ở chỗ này, tự nhiên sẽ có ý nghĩ đó.
Ở trong lời nói ít nhiều có ý giao hảo.
Nhưng Dương Khai này thì có chút thú vị, không tỏ vẻ cái gì, Đoạt Đích Cuộc Chiến, hắn lấy đâu ra trợ thủ đây?
Đây là tự đại hay là tự tin? Hay là cảm thấy không hề có hi vọng?
Lông mày của ba người đều nhíu lại, như đang suy nghĩ điều gì.
Nhận thấy sắc mặt của ba người không đúng, Dương Khánh hừ nhẹ một tiếng:
- Nhị ca, không phải ta chĩa vào Khai đệ, chỉ là ta cảm thấy bản thân hắn, không nên tham gia Đoạt Đích Chi Chiến, đỡ phải mất thể diện.
Dương Chiếu khẽ cười một tiếng:
- Lão ngũ ngươi không nên xem thường Khai đệ, hắn rất có bản lĩnh đấy.
-Có bản lĩnh, ta không thấy như vậy
Dương Chiếu nghiêm mặt, nhẹ giọng hỏi:
- Ta hỏi ngươi, hai vị huyết thị đưa người trở về, thái độ trên đường như thế nào?Dương Khánh không kiên nhẫn nói:
- Đừng có nhắc tới bọn họ, nhắc tới liền tức giận, hai tên kia cả ngày giống như đầu đất, hỏi một câu cũng không nói, giống như bọn chúng là công tử không bằng.
Dương Chiếu mỉm cười nói:
-Hai vị đón ta mặc dù không đến mức như thế, nhưng cũng không khác nhau cho lắm. Nhưng hai vị huyết thị nghênh đón Khai đệ trở về, rất là cung kính đối với hắn, ngươi nói là lạ hay không?
-Không thể nào?
Huyết thị mỗi vị đều kiêu ngạo, làm sao sẽ cung kính với hắn? Nhị ca huynh có phải nhìn lầm rồi hay không?Vẻ mặt của Dương Kháng rất không tin, vừa nói vừa lắc đầu.
- Cho nên ta mới nói, Khai đệ rất có bản lĩnh.
Dương Chiếu trầm giọng nói
Dương Kháng ngạc nhiên, chau mày, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, thật lâu mới than thở một câu:
- Nhị ca huynh quá đề cao đệ ấy rồi, đệ ấy tư chất kém như vậy, nhất định sẽ không có gì thành tựu.
Hai huynh đệ nói chuyện, ba người còn lại nghe được đều khẽ mỉm cười, không có ý tứ chen vào, chỉ có điều mơ hồ cảm thấy biểu hiện hôm nay của Dương Khai bình thản đếnlạ, giống người muốn tham gia Đoạt Đích Chi Chiến
Phát hiện này làm cho họ vừa nghi hoặc lại vừa ngờ vực vô căn cứ, không biết vị công tử này sẽ biểu hiện như thế nào trong Đoạt Đích Chi Chiến.
Tứ gia quý phủĐến khi trời đã bắt đầu tối Dương Khai mới trở về, vừa mới bước vào cửa chính, quản gia của phủ liễn kinh hãi, hốt hoảng chạy tới, trên khuôn mặt còn mang theo nức nỡ nói:
- Thiếu gia ngài đã trở về.
Dương Khai giật mình, vội hỏi:
- Làm sao vậy?- Lão gia và phu nhân đã xảy ra chuyện
Quản gia vừa nói vừa lôi kéo Dương Khai đi vào trong
- Thiếu gia mau đi xem một chút
- Xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt của Dương Khai chợt lạnh xuống, đồng thời đem thần thức thả ra, không một tiếng động bao trùm cả tòa phủ đệ, trong nhát mắt tìm được vị trí của Dương Tứ Gia và Đổng Tố Trúc. Đối với Trúc Tiết Bang, Dương Khai cũng không để tâm, hắn chỉ dùng bọn họ tìm hiểu tình báo, truyền lại tin tức.
Bang chúng, nói khó nghe là một đám ô hợp, bất kỳ một vị cao thủ nào cũng có thể giết sạch bọn họ, nếu không phải trên tay không có người nào để điều động, Dương Khai cũng sẽ không dùng.
Bàng Trì không do dự liền nhận số tiền lớn kia, rõ ràng là đang bày tỏ sự trung thành, điều này, Dương Khai hiểu rõ.
Rời Trúc Tiết Bang, lên đường về nhà.
Mới đi được nửa đường, bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng hét của một người nào đó.
Men theo âm thanh rồi quay đầu nhìn lại, thấy trên tầng hai của một tòa tửu lâu, Dương Chiếu đang mỉm cười hướng mình vẫy tay:- Khai đệ, đi lên trò chuyện một lát đã nào.
Dương Khai nhíu mày, không nghĩ tới chỗ này sẽ gặp lại y, không thể chối từ, đành trở mình xuống Đạp Vân Câu, rồi đi thẳng vào bên trong tửu lâu.
Đi lên đến tầng hai, bước vào gian phòng chỗ Dương Chiếu, mới vừa vào cửa, liền có vài ánh mắt sắc bén hướng hắn nhìn qua.
- Nhị ca.
Dương Khai chắp tay chào hỏi, đồng thời liếc nhìn xung quanh, trong lòng hơi động một chút.
Mặc dù hắn không nhận ra phần lớn những người ở đây, nhưng theo cách ăn mặc, quần áo và dáng vẻ của các vị công tử tiểu thư, Dương Khai có thể đoán ra lai lịch không nhỏ của bọn họ.
- Đến đây đến đây.
Dương Chiếu nhiệt tình lôi kéo Dương Khai, chỉ vào một người đang ngồi trên ghế, đưa tay sờ sờ lên cằm, vẻ mặt mỉm cười nhìn về phía người đó rồi nói:
- Nhận ra ai đây không?Dương Khai nhìn thoáng qua, mỉm cười trả lời:
- Ngũ ca!
Dương Kháng đứng hàng thứ năm trong lớp trẻ Dương gia . Dương Chiếu và Dương Kháng là hai anh em ruột, Dương Khai đương nhiên nhận ra, chỉ có điều không ngờ y cũng trở về Trung Đô.
Dương Kháng liếc nhìn Dương Khai từ trên xuống xuống dưới, cũng không nói câu nào, chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái, trên mặt xuất hiện nụ cười không mặn không nhạt.
Huynh đệ gặp lại, đáng lẽ không nên vô vị như vậy. Nhưng Dương Kháng lại không nói câu nào, vẻ khinh thường đã lộ ra trên nét mặt.
Mặt khác những người đang ngồi ở đây đều nghiền ngẫm mà nhìn Dương Khai, dường như muốn trông thấy vẻ khó chịu và xấu hổ sẽ hiện lên trên mặt của hắn. Nhưng vẻ mặt của hắn lại không thay đổi chút nào, không khỏi có phần thất vọng.
Dương Chiếu dường như không phát hiện, vẫn nhiệt tình vô cùng mà giới thiệu từng người đang ngồi cho hắn
Quả nhiên đều là nhân vật có bối cảnh không nhỏ. Tất cả đều là con cháu của Bát đại gia tộc.
Khang gia Khang Trảm, Cao Gia Cao Nhượng Phong, Diệp gia Diệp Tân Nhu, hai nam một nữ này, tất cả đều là những người đứng đầu lớp trẻ của Bát đại gia tộc, giờ đây đang ngồi cùng dòng chính của Dương gia, hiển nhiên là dự định tham dự Đoạt Đích Chi Chiến.
Chỉ là bọn họ cuối cùng sẽ chọn ai thì không ai biết.
Giới thiệu xong xuôi, mọi người đều ngồi xuống, bỗng nhiên Dương Khánh khẽ mỉm cười, nhìn Dương Khai rồi nói:
- Khai đệ, nghe nói đệ ở Hóa Long Trì lần trước chỉ chịu được nửa ngày liền đi ra?
Dương Khang gật đầu:
- Vâng, tư chất quá kém, ở bên trong cũng không được ích lợi gì.
Dương Khánh cười khẽ, nghênh ngang mà nói:
- Đối với đệ mà nói, như vậy đã là rất tốt.
- Lão ngũ!
Dương Chiếu khẽ khiển trách một tiếng. Trừng mắt nhìn y, vỗ vỗ vào bả vai của Dương Khai, khuyên giải:
- Ngũ ca của đệ nhanh mồm nhanh miệng, miệng cứ như chưa bao giờ được nói, đừng chấp nhặt với y, Hóa Long Trì cũng không thần kì như đồn đãi. Ta ở trong được bốn ngày, cũng không được bao nhiêu lợi ích.
- Nhị ca lợi hại!
Dương Kháng kinh hãi
- Ta chỉ ở trong đó có ba ngày đã không thể chịu nổi.
- Nghe nói Hóa Long Trì của Dương gia, là nơi kiểm tra tư chất của một người đúng không?
Diệp Tân Nhu cười hỏi.
Dương Kháng cùng Cao Nhượng Phong cũng lộ ra vẻ mặt hứng thú, Khang Trảm còn xen vào nói:
- Ta còn nghe nói, ở trong đó càng lâu, thì chứng tỏ tư chấy càng càng tốt.
Dương Chiếu khó xử mà nhìn Dương Khai, lúc này mới khẽ gật đầu:
- Nói là như vậy, nhưng trên thực tế như thế nào, thì cũng không ai biết, tư chất của một người, Hóa Long Trì có thể kiểm tra được hay sao?
- Nhưng ở trong đó thời gian càng ngắn, tư chất càng kém, đây là điều chắc chắn.
Vẻ mặt của Dương Kháng tràn đầy vẻ đắc ý, nhìn Dương Khai rồi nói:
- Khai đệ ngươi không nên để ý nhiều, năm đó đệ gần như không thể luyện võ, nhưng bây giờ ta nghe nói đệ cũng đã bước vào Chân Nguyên Cảnh, đây là phúc lộc đầy trời, đệ nha, nên vui mừng mới phải.
- Cũng không nên có lòng tham, Ngũ ca, huynh nói có đúng hay không?
Dương Khai lãnh đạm trả lời, Dương Khánh đang châm chọc chính mình, hắn làm sao không nhận ra. Đối với mấy vị đường huynh, Dương Khai không quá thân mật, nhưng cũng không ác cảm, những câu nói bén nhọn của Dương Kháng, khắp nơi đeo gậy kẹp súng, vẫn làm cho hắn rất khó chịu.
Nửa câu không hợp, hắn cũng lười nhìn vẻ mặt của người khác.
Hình như không nghĩ tới Dương Khai dám nói chuyện như vậy với bản thân, Dương Kháng hơi sửng sốt, ba người còn lại của Bát đại gia tộc lại càng ngạc nhiên vô cùng, không nghĩ tới vị công tử ít tuổi này lại cường thế như vậy.
Ánh mắt của Dương Chiếu lóe lên một tia sáng, rồi cười ha ha nói:
- Không cần nói nữa, Hóa Long Trì chỉ là một cái ao, nó không thể quyết định được tương lai của con cháu Dương gia.
- Không tồi!
Khang Trảm gật đầu, rồi lại lắc đầu cười khổ:
- Con cháu của Dương gia các người, mỗi người đều là sài lang mãnh hỗ, ngày trước, thiên hạ là của chúng ta thất đại gia tộc, bây giờ Dương gia các ngươi đã trở lại, chúng ta đành phải đứng sang một bên rồi.
- Khang huynh không nên nói như thế, Trung Đô lớn như vậy, một nhà Dương gia sẽ ăn không hết, tương lai của nơi này, là tương lai của thế hệ chúng ta.
Cao Nhượng Phong nhíu mày hỏi:
- Đệ tử của Dương gia đã mấy người trở về?
- Bốn.
Sắc mặt của Dương Chiếu hơi buồn bã, trả lời:
- Trừ ba người chúng ta, còn có tứ đệ Dương Tân Vũ đã trở về, nhưng đang trên đường trở về thì bị đánh trọng thương, suýt nữa là chết, hiện giờ các vị trưởng bối ở trong tộc đang chữa thương cho đệ ấy, cũng không biết tình hình thế nào rồi…
Sắc mặt của Dương Khai trở nên lạnh lẽo, sắc mặt của Dương Kháng cũng biến thành khó coi.
Bọn họ đang trên đường về đều gặp phải cao thủ phục kích, may mà hai người vận khí tốt, mới có thể bình an vô sự, nhưng lão tứ Dương Tân Vũ lại không tránh được vận rủi.
- Cây to đón gió.
Dương Chiếu liên tục cười khổ, vẻ mặt lại trở nên nghiêm nghị
- Tuy nhiên gia tộc đã phái đi rất nhiều cao thủ nghênh đón, những người còn lại chắc là không có việc gì, có tin tức truyền về, đại ca Dương Uy ít ngày nữa sẽ trở về.- Đại ca về rồi hả?
Dương Khánh âm thanh kinh sợ hỏi:
Dương Chiếu cười dài liếc y một cái:
- Ngắn thì ba ngày, lâu thì năm sáu ngày sẽ về tới Trung Đô
Vẻ mặt của Dương Kháng lập tức trở nên sầu khổ, bộ dạng dường như rất sợ hãi Dương Uy.
- Trung Đô, sắp náo nhiệt rồi.
Diệp Tân Nhu thản nhiên cười, đôi mắt trở nên dịu dàng
- Liễu gia Liễu Khinh Diêu sẽ không còn cô đơn, haha.
Nhắc đến tên Liễu Khinh Diêu, sắc mặt mặt của mọi người tại đây đồng loạt thay đổi, ngay cả Dương Chiếu cũng trở nên hết sức nghiêm túc.
Liễu gia Liễu Khinh Diêu, Trung Đô đệ nhất công tử, nghe đồn tuổi của người nãy cũng không lớn, vậy mà đã tu luyện đến Thần Du Cảnh tam tầng, tư chất như thế, đúng là trăm năm khó gặp. Lực ảnh hưởng của người này ở Trung Đô đều không gì sánh nổi, Đoạt Đích Chi Chiến, nếu ai có thể lội kéo y, thì chắc chắn sẽ có một trợ lực rất lớn.
- Thật hi vọng Đoạt Đích Chi Chiến bắt đầu, để cho ta nhìn xem phong thái của con cháu Dương gia.
Khang Trảm khẽ mỉm cười, vẻ mặt hiện lên vẻ chờ mong.
- Huynh đệ tương tàn, ha ha ..
Dương chiến liên tục cười khổ
- Khiến cho người đời chê cười
Cao Nhượng Phong nói:
- Ta chỉ hi vọng, nếu tương lai chư vị đang ngồi đây là địch, chư vị hãy hạ thủ lưu tình.
- Đúng thế đúng thế!
Lại nói chuyện một trận, Dương Khai mới đứng dậy cáo từ rời đi.
Nhìn bóng lưng của hắn biến mất, con cháu ba nhà Khang, Cao, Diệp đều thất thần, Dương Chiếu và Dương Kháng tuy rằng không nói gì với họ, cũng không có ý tứ lôi kéo, nhưng ba người đều hiểu, nếu đã ngồi ở chỗ này, tự nhiên sẽ có ý nghĩ đó.
Ở trong lời nói ít nhiều có ý giao hảo.
Nhưng Dương Khai này thì có chút thú vị, không tỏ vẻ cái gì, Đoạt Đích Cuộc Chiến, hắn lấy đâu ra trợ thủ đây?
Đây là tự đại hay là tự tin? Hay là cảm thấy không hề có hi vọng?
Lông mày của ba người đều nhíu lại, như đang suy nghĩ điều gì.
Nhận thấy sắc mặt của ba người không đúng, Dương Khánh hừ nhẹ một tiếng:
- Nhị ca, không phải ta chĩa vào Khai đệ, chỉ là ta cảm thấy bản thân hắn, không nên tham gia Đoạt Đích Chi Chiến, đỡ phải mất thể diện.
Dương Chiếu khẽ cười một tiếng:
- Lão ngũ ngươi không nên xem thường Khai đệ, hắn rất có bản lĩnh đấy.
-Có bản lĩnh, ta không thấy như vậy
Dương Chiếu nghiêm mặt, nhẹ giọng hỏi:
- Ta hỏi ngươi, hai vị huyết thị đưa người trở về, thái độ trên đường như thế nào?Dương Khánh không kiên nhẫn nói:
- Đừng có nhắc tới bọn họ, nhắc tới liền tức giận, hai tên kia cả ngày giống như đầu đất, hỏi một câu cũng không nói, giống như bọn chúng là công tử không bằng.
Dương Chiếu mỉm cười nói:
-Hai vị đón ta mặc dù không đến mức như thế, nhưng cũng không khác nhau cho lắm. Nhưng hai vị huyết thị nghênh đón Khai đệ trở về, rất là cung kính đối với hắn, ngươi nói là lạ hay không?
-Không thể nào?
Huyết thị mỗi vị đều kiêu ngạo, làm sao sẽ cung kính với hắn? Nhị ca huynh có phải nhìn lầm rồi hay không?Vẻ mặt của Dương Kháng rất không tin, vừa nói vừa lắc đầu.
- Cho nên ta mới nói, Khai đệ rất có bản lĩnh.
Dương Chiếu trầm giọng nói
Dương Kháng ngạc nhiên, chau mày, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, thật lâu mới than thở một câu:
- Nhị ca huynh quá đề cao đệ ấy rồi, đệ ấy tư chất kém như vậy, nhất định sẽ không có gì thành tựu.
Hai huynh đệ nói chuyện, ba người còn lại nghe được đều khẽ mỉm cười, không có ý tứ chen vào, chỉ có điều mơ hồ cảm thấy biểu hiện hôm nay của Dương Khai bình thản đếnlạ, giống người muốn tham gia Đoạt Đích Chi Chiến
Phát hiện này làm cho họ vừa nghi hoặc lại vừa ngờ vực vô căn cứ, không biết vị công tử này sẽ biểu hiện như thế nào trong Đoạt Đích Chi Chiến.
Tứ gia quý phủĐến khi trời đã bắt đầu tối Dương Khai mới trở về, vừa mới bước vào cửa chính, quản gia của phủ liễn kinh hãi, hốt hoảng chạy tới, trên khuôn mặt còn mang theo nức nỡ nói:
- Thiếu gia ngài đã trở về.
Dương Khai giật mình, vội hỏi:
- Làm sao vậy?- Lão gia và phu nhân đã xảy ra chuyện
Quản gia vừa nói vừa lôi kéo Dương Khai đi vào trong
- Thiếu gia mau đi xem một chút
- Xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt của Dương Khai chợt lạnh xuống, đồng thời đem thần thức thả ra, không một tiếng động bao trùm cả tòa phủ đệ, trong nhát mắt tìm được vị trí của Dương Tứ Gia và Đổng Tố Trúc.