Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 342




Hơn mười ngày sau đó, Dương Khai đóng cửa không ra ngoài, nói với nhị lão là phải điều chế dược dịch.

Đủ loại nguyên liệu quý báu được đưa vào trong phòng, đều bị Dương Khai thu vào trong Hắc Thư.

Những nguyên liệu này, không phải từ Dương Khai mà ra, mà là phu thê Dương Ứng Phong đi tìm về, tuy không phải là thiên tài địa bảo gì, nhưng cấp bậc không phải kém, cấp cao nhất cũng đã lên tới một trong những Huyền cấp hạ phẩm.

Dương Khai nhất định phải khiến cho bọn họ sinh ra ảo giác loại dược dịch kia không hề tầm thường, nếu không tùy tiện điều chế ra, cũng thực là có chút nói không xác thực công hiệu thần kỳ của nó.

Cũng không phải Dương Khai cố tình giấu giếm Vạn Dược Linh Dịch với nhị lão, chỉ là thứ có lại lịch đặc biệt này, chuyện liên quan đến Đan thánh Dược Vương Cốc đã khuất, để bọn họ biết rồi, chỉ có thể thêm phần mạo hiểm, chi bằng không nói.

Sau mười mấy ngày, Dương Khai đưa hai phần Vạn Dược Linh Dịch cho Dương Ứng Phong, dặn cha và Đổng Tố Trúc mỗi ngày đều phải dùng một giọt.

Vạn Dược Linh Nhũ cũng đã cho không ít, đây mới là điểm then chốt trừ bỏ tà khí, Vạn Dược Linh Dịch chỉ có tác dụng giúp họ tẩy kinh phạt tủy.

Còn về Vạn Dược Linh Cao cao cấp nhất, Dương Khai không dùng đến.

Thứ này có thể giúp người cảm ngộ thiên đạo, Dương Khai muốn đợi đến khi nhị lão đạt tới Thần Du Cảnh đỉnh phong sẽ giúp họ đột phá. Tuy nói điều này phải chờ một thời gian rất dài, nhưng Dương Khai đợi được.

Tứ gia không biết được sự quí giá của Vạn Dược Linh Dịch, tùy tiện nhận lấy, vứt qua một bên, thoáng nét kì quái nhìn Dương Khai, cau mày nói:

- Cuộc chiến đoạt đích… con muốn tham gia?

Dương Khai cảm thấy cha như có điều muốn nói, không trả lời mà hỏi ngược lại:

- Ý cha thế nào?

Dương Ứng Phong thở dài nói:

- Ta và mẹ con không ngờ mấy năm nay ở ngoài con trưởng thành như vậy, không nên cũng không muốn con tham gia cuộc chiến đoạt đích. Ý của mẹ con là… để con không phải tham gia!

Mắt Dương Khai sáng rực nhìn cha. Khóe mắt chứa đựng chút ý cười.

Mình hỏi ý của cha, phụ thân lại nói cho mình suy nghĩ của mẫu thân, vậy suy nghĩ của cha rốt cuộc là thế nào, đã không phải hỏi nữa.

- Tham gia!

Dương Ứng Phong trầm giọng nói,

- Đoạt lấy vị trí gia chủ, mới có thể vi sư chính danh!

- Con cũng nghĩ như vậy.

Phụ tử hai người nhìn nhau cười lớn. Cười rồi cười, thần sắc Dương Ứng Phong bỗng trở nên ảm đạm:

- Đừng trách cha suy nghĩ ích kỉ, năm đó ta nợ sư công con rất nhiều, bây giờ chỉ có thể trông cậy vào con để báo ơn. Lăng Tiêu Các không thể bị tuyệt hậu trong tay sư công con!

- Con biết, nhưng về phía mẹ…

- Ta sẽ nói với mẹ con. Con không phải lo lắng.

Dương Ứng Phong phất phất tay, hào khí vạn trượng.

- Vâng.

Dương Khai gật đầu, vứt bỏ những lo lắng trong lòng, tuy nói tứ gia biểu hiện luôn sợ vợ, nhưng những chuyện đại sự, tứ gia vẫn luôn làm chủ, Đổng Tố Trúc chỉ trêu đùa, phản đối y những chuyện không quan trọng.

- Đúng rồi.

Dương Khai bỗng nhiên nhớ ra một chuyện

- Con muốn một người nhanh nhạy tin tức, tư duy nhạy bén lại trung thành tận tâm. Dưới tay cha có ai như vậy không?

- Có việc phải làm?

Dương Ứng Phong nhíu đôi lông mày rậm.

- Vâng.

Tứ gia trầm tư một lát, tiện tay ném thứ gì đó cho Dương Khai, mở miệng nói:

- Đến khu nhà trọ Thông Thiên ở Bắc Thành, tìm người tên Bàng Trì, y có lẽ giúp được con.

- Đó là người thế nào?

Dương Khai vuốt vuốt thứ trên tay. Phát hiện đây lại là một đoạn trúc màu xanh, chỉ dài khoảng ngón tay, được chế tạo thành hình một cái sáo nhỏ, thổi nhẹ vào trong, cũng có thể phát ra âm thanh.

Chỉ là Dương Khai nhận không ra thanh trúc này, không phải vàng ngọc, cũng không phải nguyên liệu thông thường.

- Trúc Tiết Bang Bang chủ!

Dương Ứng Phong khẽ mỉm cười

- Lực lượng do ta bồi dưỡng ra, tuy người bên trong thực lực không phải là rất cao, nhưng tìm hiểu tin tức tình báo lại toàn là hảo thủ, con nếu có thể hàng phục bọn chúng, sẽ rất có lợi cho cuộc chiến đoạt đích!

- Con biết rồi.

Dương Khai gật đầu.

Dương tứ gia có chút áy náy nói:

- Ta tuy chỉ quản một ít lực lượng trong tộc, nhưng không thể cho con. Bởi vì trong cuộc chiến đoạt đích, ngoại trừ những người tham gia cuộc chiến mà gia tộc cho phép, bất kì ai khác cũng không thể tham dự vào. Cho dù có cho con, con cũng chẳng làm gì được.

Dương Khai nhẹ gật đầu, cũng biết rõ điều này, không cần phải nói gì nữa.

- Cách cuộc chiến đoạt đích còn một thời gian nữa, con có thể dùng thời gian này làm quen với bọn chúng cho tốt.

Dương Ứng Phong mỉm cười đầy thâm ý.

Dương Khai cũng nhếch miệng cười, cười rất là nguy hiểm.

Dương tứ gia nhìn đến lặng người, y chưa từng thấy Dương Khai có bộ mặt tà khí này.

Một tiếng Ưng gáy bỗng vang lên ở ngoài phòng, Dương Ứng Phong nhướng mày, hồ nghi nói:

- Kim Vũ Ưng?

Dương Khai lại lộ vẻ vui mừng, lắng tai nghe. Lát sau, lại một tiếng Ưng gáy vang lên, quả nhiên đúng là Kim Vũ Ưng.

Dương Ứng Phong lập tức mê man:

- Kim Ứng Phong làm sao có thể đậu ở phủ chúng ta?

Đám Ưng nhi của Dương gia, trước nay luôn do một người ngoại tộc quản lí, gia tộc này rất nhỏ, chỉ có lác đác vài người, nhưng tổ tiên bọn họ truyền lại một loại pháp môn nô dịch yêu thú, nhờ vào pháp môn này, bọn họ mới được ở lại Dương gia, chăm sóc hơn mười con dị thú quí báu kia.

Sau khi Dương Khai quay về Dương gia, trên đường về Kim Vũ Ưng đã về chuồng của mình rồi, mười mấy ngày liền không xuất hiện, không ngờ hôm nay tự mình bay tới đây rồi.

Dương Ứng Phong không biết tại sao Kim Vũ Ưng lại tới đây, nhưng Dương Khai lại rất rõ.

E là Ưng nhi nhớ mùi Vạn Dược Linh Dịch, cho nên mới tìm đến trước.

Hai cha con vội vàng ra ngoài, thấy mấy người hạ nhân đứng dưới gốc cây, trên tay cầm mấy miếng thịt, dụ dỗ Kim Vũ Ưng trên ngọn cây.

Chỗ thịt này đều còn tươi nguyên, là món Kim Vũ Ưng thích nhất, nhưng lúc này đôi mắt ưng lại chẳng buồn đếm xỉa, mà lại nhìn chằm chằm vào trong phòng nơi có Dương Khai.

Thấy Dương Khai xuất hiện, Kim Vũ Ưng liền dang rộng cánh, nhảy xuống, trong khoảng thời gian mộ chớp sáng đã đậu trên vai Dương Khai, cái mỏ cọ cọ vào tóc Dương Khai vô cùng thân thiết.

Đám tôi tớ nhìn đều tấm tắc kêu kì lạ, ngay cả Dương Ứng Phong cũng sửng sốt không thôi, kinh ngạc nhìn Dương Khai.

Kim Vũ Ưng thần trí rất cao, hơn nữa tính cáu rất lớn, cho dù gia tộc kia chăn nuôi chúng, nếu làm chúng không vui, cũng khó mà ở yên, nhưng con Kim Vũ Ưng này lại có thể đậu trên vai Dương Khai, còn tỏ ra thân thiết như vậy.

Đây là chuyện chưa từng có!

Kim Vũ Ưng vẫn không ngừng gáy, tiếng lanh lảnh truyền xa đến mấy dặm, có chút dồn dập, như đang thúc giục điều gì.

- Đừng ồn!

Dương Khai khẽ quát một tiếng.

Khiến mọi người ngẹn họng trân trối nhìn đó là, Kim Vũ Ưng lại có thể lập tức câm mỏ, ngoan ngoãn đứng trên vai Dương Khai, không nhúc nhích.

- Phương pháp của thiếu gia thật là thần kì!

Một tỳ nữ che cái miệng nhỏ, tia kì lạ trong đôi mắt đẹp liên tục nhìn về phía Dương Khai, trên gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ hưng phấn và sùng bái.

Một lão bộc cũng cười nói:

- Ta ở Dương gia nhiều năm như vậy, thật chưa từng thấy người nào có thể khiến Kim Vũ Ưng nghe lời như thế, lần này thật là được mở rộng tầm mắt.

- Khai nhi, con sao làm được vậy?

Dương tứ gia nhíu mày hỏi.

- Đại khái là trên đường đi con với nói nảy sinh tình cảm thôi.

Dương Khai cười ha hả, không nói nhiều.

Dương Ứng Phong ngẩn người, đương nhiên có chút không tin.

Kim Vũ Ưng nổi tiếng khó dạy dỗ, nếu không cũng sẽ không giao cho gia tộc khác quản lí, con cháu dòng chính Dương gia thế hệ trước của bọn họ cũng là được Kim Vũ Ưng tìm về, Dương Ứng Phong cũng chung sống với một con Ưng nhi rất lâu, nhưng lúc ấy dù y cố gắng thế nào, thái độ của Ưng nhi kia đối với y cũng là không nóng không lạnh, không hề thân thiết ỷ lại như thế này.

Đúng lúc này, ở ngoài cửa một hạ nhân đến thông bẩm:

- Lão gia, thiếu gia, ngoài cửa có người tên Đỗ Thành Bạch cầu kiến.

Dương tứ gia trầm tư một lát, gật đầu nói:

- Gọi y vào đi.

- Vâng.

Đỗ Thành Bạch, Dương Ứng Phong không biết là ai, nhưng y biết gia tộc chăn nuôi dạy dỗ Kim Vũ Ưng Dương gia kia là họ Đỗ.

Đai khái là đuổi theo Kim Vũ Ưng mà tới đây, nếu không phải trên địa bàn của Dương gia, cũng không có người ngoài dám tùy tiện chạy lung tung.

Lát sau, hạ nhân kia liền dẫn một lão già nhơ nhỡ đi vào, chưa đến gần, Đỗ Thành Bạch đã ôm quyền, trên mặt nở nụ cười nói:

- Người Đỗ thị nuôi dưỡng Ưng bái kiến Dương tứ gia, bái kiến tiểu công tử!

Dương Ứng Phong không thể không gật đầu, tùy tiện nói:

- Là tới tìm Kim Vũ Ưng?

- Đúng vậy.

Trên mặt Đỗ Thành Bạch đầy vẻ ngượng ngập,

- Thú tính Ưng nhi khó dạy, vào phủ đệ của tứ gia, quấy nhiễu tứ gia và tiểu công tử, kính xin tứ gia thứ tội!

- Không sao, năm đó yêu thú này đưa ta quay về.

Dương Ứng Phong lắc lắc đầu,

- Nếu vậy, thì đưa Ưng nhi về đị, cứ trông coi cẩn thận là được.

- Vâng.

Đỗ Thành Bạch gật đầu

- Tạ ơn tứ gia bao dung.

Nói xong, cười xấu hổ với Dương Khai, sau đó mới nhìn Kim Vũ Ưng, nghiêm mặt, tru miệng, thổi một làn điệu lanh lảnh không rõ hàm nghĩa.

Đây là phương thức câu thông giữa người nuôi với Kim Vũ Ưng, trước đây Đỗ Thành Bạch thổi ra âm thanh này, Kim Vũ Ưng sẽ ngoan ngoãn nghe lệnh y, nhưng lần này rõ ràng dùng không tốt lắm.

Ưng nhi dường như có thần trí hơn so với trước kia, lại còn nghiêng đầu nhìn lại y, trong đôi mắt sắc bén dường như còn có chút giễu cợt.

Đám tôi tớ đứng xem xung quanh, muốn xem cách dạy Ưng, thêm vào đó Dương Ứng Phong vẻ nghiêm túc đứng bên cạnh, trong lòng Đỗ Thành Bạch căng thẳng lại phức tạp.

Thổi một hồi, Kim Vũ Ưng dường như không nghe thấy, miệng Đỗ Thành Bạch cũng đau rồi.

Trên trán rịn mồ hôi lạnh, Đỗ Thành Bạch càng thêm xấu hổ, nói với Dương Khai:

- Tiểu công tử đắc tội rồi.

Nói xong, liền tiến lên vài bước, làm ra thế muốn bắt lấy Kim Vũ Ưng trên vai Dương Khai.

- Nguy hiểm lắm đấy.

Dương Khai nhếch miệng cười y.

Đỗ Thành Bạch không rõ, còn chưa kịp định thần, Kim Vũ Ưng bỗng nhiên phát tiếng kêu dồn dập, nhất đạo kim quang, nghiêng đầu đánh về phía Đỗ Thành Bạch.

Thực lực của Đỗ Thành Bạch không phải là cao lắm, trình độ vào khoảng Chân Nguyên Cảnh thất tầng, nhưng vẫn đủ để ngăn được đạo công kích này của Kim Vũ Ưng.

Vội vàng vung tay lên, một đạo chân nguyên che trước mặt, loại bỏ công kích của kim quang, Đỗ Thành Bạch vội lùi về sau vài bước, không thể tin được nhìn lại Kim Vũ Ưng.

Y nuôi dưỡng Ưng nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng bị Kim Vũ Ưng công kích lần nào, không ngờ hôm này suýt nữa thuyền lật trong mương.​ Hơn mười ngày sau đó, Dương Khai đóng cửa không ra ngoài, nói với nhị lão là phải điều chế dược dịch.

Đủ loại nguyên liệu quý báu được đưa vào trong phòng, đều bị Dương Khai thu vào trong Hắc Thư.

Những nguyên liệu này, không phải từ Dương Khai mà ra, mà là phu thê Dương Ứng Phong đi tìm về, tuy không phải là thiên tài địa bảo gì, nhưng cấp bậc không phải kém, cấp cao nhất cũng đã lên tới một trong những Huyền cấp hạ phẩm.

Dương Khai nhất định phải khiến cho bọn họ sinh ra ảo giác loại dược dịch kia không hề tầm thường, nếu không tùy tiện điều chế ra, cũng thực là có chút nói không xác thực công hiệu thần kỳ của nó.

Cũng không phải Dương Khai cố tình giấu giếm Vạn Dược Linh Dịch với nhị lão, chỉ là thứ có lại lịch đặc biệt này, chuyện liên quan đến Đan thánh Dược Vương Cốc đã khuất, để bọn họ biết rồi, chỉ có thể thêm phần mạo hiểm, chi bằng không nói.

Sau mười mấy ngày, Dương Khai đưa hai phần Vạn Dược Linh Dịch cho Dương Ứng Phong, dặn cha và Đổng Tố Trúc mỗi ngày đều phải dùng một giọt.

Vạn Dược Linh Nhũ cũng đã cho không ít, đây mới là điểm then chốt trừ bỏ tà khí, Vạn Dược Linh Dịch chỉ có tác dụng giúp họ tẩy kinh phạt tủy.

Còn về Vạn Dược Linh Cao cao cấp nhất, Dương Khai không dùng đến.

Thứ này có thể giúp người cảm ngộ thiên đạo, Dương Khai muốn đợi đến khi nhị lão đạt tới Thần Du Cảnh đỉnh phong sẽ giúp họ đột phá. Tuy nói điều này phải chờ một thời gian rất dài, nhưng Dương Khai đợi được.

Tứ gia không biết được sự quí giá của Vạn Dược Linh Dịch, tùy tiện nhận lấy, vứt qua một bên, thoáng nét kì quái nhìn Dương Khai, cau mày nói:

- Cuộc chiến đoạt đích… con muốn tham gia?

Dương Khai cảm thấy cha như có điều muốn nói, không trả lời mà hỏi ngược lại:

- Ý cha thế nào?

Dương Ứng Phong thở dài nói:

- Ta và mẹ con không ngờ mấy năm nay ở ngoài con trưởng thành như vậy, không nên cũng không muốn con tham gia cuộc chiến đoạt đích. Ý của mẹ con là… để con không phải tham gia!

Mắt Dương Khai sáng rực nhìn cha. Khóe mắt chứa đựng chút ý cười.

Mình hỏi ý của cha, phụ thân lại nói cho mình suy nghĩ của mẫu thân, vậy suy nghĩ của cha rốt cuộc là thế nào, đã không phải hỏi nữa.

- Tham gia!

Dương Ứng Phong trầm giọng nói,

- Đoạt lấy vị trí gia chủ, mới có thể vi sư chính danh!

- Con cũng nghĩ như vậy.

Phụ tử hai người nhìn nhau cười lớn. Cười rồi cười, thần sắc Dương Ứng Phong bỗng trở nên ảm đạm:

- Đừng trách cha suy nghĩ ích kỉ, năm đó ta nợ sư công con rất nhiều, bây giờ chỉ có thể trông cậy vào con để báo ơn. Lăng Tiêu Các không thể bị tuyệt hậu trong tay sư công con!

- Con biết, nhưng về phía mẹ…

- Ta sẽ nói với mẹ con. Con không phải lo lắng.

Dương Ứng Phong phất phất tay, hào khí vạn trượng.

- Vâng.

Dương Khai gật đầu, vứt bỏ những lo lắng trong lòng, tuy nói tứ gia biểu hiện luôn sợ vợ, nhưng những chuyện đại sự, tứ gia vẫn luôn làm chủ, Đổng Tố Trúc chỉ trêu đùa, phản đối y những chuyện không quan trọng.

- Đúng rồi.

Dương Khai bỗng nhiên nhớ ra một chuyện

- Con muốn một người nhanh nhạy tin tức, tư duy nhạy bén lại trung thành tận tâm. Dưới tay cha có ai như vậy không?

- Có việc phải làm?

Dương Ứng Phong nhíu đôi lông mày rậm.

- Vâng.

Tứ gia trầm tư một lát, tiện tay ném thứ gì đó cho Dương Khai, mở miệng nói:

- Đến khu nhà trọ Thông Thiên ở Bắc Thành, tìm người tên Bàng Trì, y có lẽ giúp được con.

- Đó là người thế nào?

Dương Khai vuốt vuốt thứ trên tay. Phát hiện đây lại là một đoạn trúc màu xanh, chỉ dài khoảng ngón tay, được chế tạo thành hình một cái sáo nhỏ, thổi nhẹ vào trong, cũng có thể phát ra âm thanh.

Chỉ là Dương Khai nhận không ra thanh trúc này, không phải vàng ngọc, cũng không phải nguyên liệu thông thường.

- Trúc Tiết Bang Bang chủ!

Dương Ứng Phong khẽ mỉm cười

- Lực lượng do ta bồi dưỡng ra, tuy người bên trong thực lực không phải là rất cao, nhưng tìm hiểu tin tức tình báo lại toàn là hảo thủ, con nếu có thể hàng phục bọn chúng, sẽ rất có lợi cho cuộc chiến đoạt đích!

- Con biết rồi.

Dương Khai gật đầu.

Dương tứ gia có chút áy náy nói:

- Ta tuy chỉ quản một ít lực lượng trong tộc, nhưng không thể cho con. Bởi vì trong cuộc chiến đoạt đích, ngoại trừ những người tham gia cuộc chiến mà gia tộc cho phép, bất kì ai khác cũng không thể tham dự vào. Cho dù có cho con, con cũng chẳng làm gì được.

Dương Khai nhẹ gật đầu, cũng biết rõ điều này, không cần phải nói gì nữa.

- Cách cuộc chiến đoạt đích còn một thời gian nữa, con có thể dùng thời gian này làm quen với bọn chúng cho tốt.

Dương Ứng Phong mỉm cười đầy thâm ý.

Dương Khai cũng nhếch miệng cười, cười rất là nguy hiểm.

Dương tứ gia nhìn đến lặng người, y chưa từng thấy Dương Khai có bộ mặt tà khí này.

Một tiếng Ưng gáy bỗng vang lên ở ngoài phòng, Dương Ứng Phong nhướng mày, hồ nghi nói:

- Kim Vũ Ưng?

Dương Khai lại lộ vẻ vui mừng, lắng tai nghe. Lát sau, lại một tiếng Ưng gáy vang lên, quả nhiên đúng là Kim Vũ Ưng.

Dương Ứng Phong lập tức mê man:

- Kim Ứng Phong làm sao có thể đậu ở phủ chúng ta?

Đám Ưng nhi của Dương gia, trước nay luôn do một người ngoại tộc quản lí, gia tộc này rất nhỏ, chỉ có lác đác vài người, nhưng tổ tiên bọn họ truyền lại một loại pháp môn nô dịch yêu thú, nhờ vào pháp môn này, bọn họ mới được ở lại Dương gia, chăm sóc hơn mười con dị thú quí báu kia.

Sau khi Dương Khai quay về Dương gia, trên đường về Kim Vũ Ưng đã về chuồng của mình rồi, mười mấy ngày liền không xuất hiện, không ngờ hôm nay tự mình bay tới đây rồi.

Dương Ứng Phong không biết tại sao Kim Vũ Ưng lại tới đây, nhưng Dương Khai lại rất rõ.

E là Ưng nhi nhớ mùi Vạn Dược Linh Dịch, cho nên mới tìm đến trước.

Hai cha con vội vàng ra ngoài, thấy mấy người hạ nhân đứng dưới gốc cây, trên tay cầm mấy miếng thịt, dụ dỗ Kim Vũ Ưng trên ngọn cây.

Chỗ thịt này đều còn tươi nguyên, là món Kim Vũ Ưng thích nhất, nhưng lúc này đôi mắt ưng lại chẳng buồn đếm xỉa, mà lại nhìn chằm chằm vào trong phòng nơi có Dương Khai.

Thấy Dương Khai xuất hiện, Kim Vũ Ưng liền dang rộng cánh, nhảy xuống, trong khoảng thời gian mộ chớp sáng đã đậu trên vai Dương Khai, cái mỏ cọ cọ vào tóc Dương Khai vô cùng thân thiết.

Đám tôi tớ nhìn đều tấm tắc kêu kì lạ, ngay cả Dương Ứng Phong cũng sửng sốt không thôi, kinh ngạc nhìn Dương Khai.

Kim Vũ Ưng thần trí rất cao, hơn nữa tính cáu rất lớn, cho dù gia tộc kia chăn nuôi chúng, nếu làm chúng không vui, cũng khó mà ở yên, nhưng con Kim Vũ Ưng này lại có thể đậu trên vai Dương Khai, còn tỏ ra thân thiết như vậy.

Đây là chuyện chưa từng có!

Kim Vũ Ưng vẫn không ngừng gáy, tiếng lanh lảnh truyền xa đến mấy dặm, có chút dồn dập, như đang thúc giục điều gì.

- Đừng ồn!

Dương Khai khẽ quát một tiếng.

Khiến mọi người ngẹn họng trân trối nhìn đó là, Kim Vũ Ưng lại có thể lập tức câm mỏ, ngoan ngoãn đứng trên vai Dương Khai, không nhúc nhích.

- Phương pháp của thiếu gia thật là thần kì!

Một tỳ nữ che cái miệng nhỏ, tia kì lạ trong đôi mắt đẹp liên tục nhìn về phía Dương Khai, trên gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ hưng phấn và sùng bái.

Một lão bộc cũng cười nói:

- Ta ở Dương gia nhiều năm như vậy, thật chưa từng thấy người nào có thể khiến Kim Vũ Ưng nghe lời như thế, lần này thật là được mở rộng tầm mắt.

- Khai nhi, con sao làm được vậy?

Dương tứ gia nhíu mày hỏi.

- Đại khái là trên đường đi con với nói nảy sinh tình cảm thôi.

Dương Khai cười ha hả, không nói nhiều.

Dương Ứng Phong ngẩn người, đương nhiên có chút không tin.

Kim Vũ Ưng nổi tiếng khó dạy dỗ, nếu không cũng sẽ không giao cho gia tộc khác quản lí, con cháu dòng chính Dương gia thế hệ trước của bọn họ cũng là được Kim Vũ Ưng tìm về, Dương Ứng Phong cũng chung sống với một con Ưng nhi rất lâu, nhưng lúc ấy dù y cố gắng thế nào, thái độ của Ưng nhi kia đối với y cũng là không nóng không lạnh, không hề thân thiết ỷ lại như thế này.

Đúng lúc này, ở ngoài cửa một hạ nhân đến thông bẩm:

- Lão gia, thiếu gia, ngoài cửa có người tên Đỗ Thành Bạch cầu kiến.

Dương tứ gia trầm tư một lát, gật đầu nói:

- Gọi y vào đi.

- Vâng.

Đỗ Thành Bạch, Dương Ứng Phong không biết là ai, nhưng y biết gia tộc chăn nuôi dạy dỗ Kim Vũ Ưng Dương gia kia là họ Đỗ.

Đai khái là đuổi theo Kim Vũ Ưng mà tới đây, nếu không phải trên địa bàn của Dương gia, cũng không có người ngoài dám tùy tiện chạy lung tung.

Lát sau, hạ nhân kia liền dẫn một lão già nhơ nhỡ đi vào, chưa đến gần, Đỗ Thành Bạch đã ôm quyền, trên mặt nở nụ cười nói:

- Người Đỗ thị nuôi dưỡng Ưng bái kiến Dương tứ gia, bái kiến tiểu công tử!

Dương Ứng Phong không thể không gật đầu, tùy tiện nói:

- Là tới tìm Kim Vũ Ưng?

- Đúng vậy.

Trên mặt Đỗ Thành Bạch đầy vẻ ngượng ngập,

- Thú tính Ưng nhi khó dạy, vào phủ đệ của tứ gia, quấy nhiễu tứ gia và tiểu công tử, kính xin tứ gia thứ tội!

- Không sao, năm đó yêu thú này đưa ta quay về.

Dương Ứng Phong lắc lắc đầu,

- Nếu vậy, thì đưa Ưng nhi về đị, cứ trông coi cẩn thận là được.

- Vâng.

Đỗ Thành Bạch gật đầu

- Tạ ơn tứ gia bao dung.

Nói xong, cười xấu hổ với Dương Khai, sau đó mới nhìn Kim Vũ Ưng, nghiêm mặt, tru miệng, thổi một làn điệu lanh lảnh không rõ hàm nghĩa.

Đây là phương thức câu thông giữa người nuôi với Kim Vũ Ưng, trước đây Đỗ Thành Bạch thổi ra âm thanh này, Kim Vũ Ưng sẽ ngoan ngoãn nghe lệnh y, nhưng lần này rõ ràng dùng không tốt lắm.

Ưng nhi dường như có thần trí hơn so với trước kia, lại còn nghiêng đầu nhìn lại y, trong đôi mắt sắc bén dường như còn có chút giễu cợt.

Đám tôi tớ đứng xem xung quanh, muốn xem cách dạy Ưng, thêm vào đó Dương Ứng Phong vẻ nghiêm túc đứng bên cạnh, trong lòng Đỗ Thành Bạch căng thẳng lại phức tạp.

Thổi một hồi, Kim Vũ Ưng dường như không nghe thấy, miệng Đỗ Thành Bạch cũng đau rồi.

Trên trán rịn mồ hôi lạnh, Đỗ Thành Bạch càng thêm xấu hổ, nói với Dương Khai:

- Tiểu công tử đắc tội rồi.

Nói xong, liền tiến lên vài bước, làm ra thế muốn bắt lấy Kim Vũ Ưng trên vai Dương Khai.

- Nguy hiểm lắm đấy.

Dương Khai nhếch miệng cười y.

Đỗ Thành Bạch không rõ, còn chưa kịp định thần, Kim Vũ Ưng bỗng nhiên phát tiếng kêu dồn dập, nhất đạo kim quang, nghiêng đầu đánh về phía Đỗ Thành Bạch.

Thực lực của Đỗ Thành Bạch không phải là cao lắm, trình độ vào khoảng Chân Nguyên Cảnh thất tầng, nhưng vẫn đủ để ngăn được đạo công kích này của Kim Vũ Ưng.

Vội vàng vung tay lên, một đạo chân nguyên che trước mặt, loại bỏ công kích của kim quang, Đỗ Thành Bạch vội lùi về sau vài bước, không thể tin được nhìn lại Kim Vũ Ưng.

Y nuôi dưỡng Ưng nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng bị Kim Vũ Ưng công kích lần nào, không ngờ hôm này suýt nữa thuyền lật trong mương.​