Hóa Long Trì, mang ngụ ý cá chép vượt vũ môn và hóa thành rồng.
Đó là một trọng địa và cũng là bảo địa của Dương gia!
Nước trong Hóa Long Trì có chứa bí ẩn nào đó, đặc biệt có lợi với võ giả, nghe nói ngâm mình ở đó có thể tẩy kinh phiệt tủy, thay da đổi thịt. Nếu một võ giả ngâm mình ở đó trong mấy ngày, công lực chắc chắn sẽ tăng lên đôi phần, tư chất bản thân cũng sẽ nâng cao hơn.
Tư chất của võ giả là căn cơ, là nền tảng cho sự trưởng thành, tư chất quyết định khả năng một võ giả có thể thành thục được hay không, thường thì tư chất rất khó thay đổi trong thời kỳ hậu thiên, trừ phi võ giả dùng đến những thiên tài địa bảo thuộc hàng quý hiếm.
Hóa Long Trì của Dương gia cũng có chút công hiệu như vậy.
Và đó là nơi mà người trong Dương gia luôn mong muốn đặt chân vào.
Song, kể cả có là con cháu đích hệ của Dương gia, muốn vào Hóa Long Trì cũng không phải dễ, bắt buộc phải thông qua bước thẩm định của Trưởng Lão Viện gia tộc, phải cho họ thấy được người này có giá trị thì mới được phép vào.
Còn những người khác họ trong Dương gia thì lại càng khó vào Hóa Long Trì, trừ phi họ lập nên công lao hiển hách thì mới được ban thưởng một lần.
- Tiểu công tử, thuộc hạ và Vũ Tiên đều đã đến Hóa Long Trì rồi, tuyệt lắm đó.
Đồ Phong nghe xong, liền thủ thỉ một cách hưng phấn.
- Đúng thế ạ, lần đó thuộc hạ bảo vệ Mai tiểu thư mà bị trọng thương, suýt nữa mất mạng, may nhờ có Mai tiểu thư nhờ Ngũ gia nói giúp mới có thể đổi chút công lao đó bằng việc đặt chân vào Hóa Long Trì, không những thương thế ổn định lại, mà công lực cũng có phần tinh tiến hơn.
Đường Vũ Tiên gật đầu nói.
Đâu có lý nào Dương Khai lại không biết sự quý giá và công hiệu của Hóa Long Trì? Ngay khi nghe gã béo Doãn Thiên Du nói vậy, hắn cũng bất giác cười khan liên hồi.
Năm đó, khi vẫn còn tại gia, vì hắn tiên thiên bất túc, phụ thân Dương Ứng Phong đã nhiều lần cầu xin Trưởng Lão Hội cho hắn được ngâm mình trong Hóa Long Trì, để xem liệu có thể bù đắp phần bất túc ở hắn hay không.
Tuy nhiên, bất kể Dương Ứng Phong có cầu xin bao nhiêu lần, thì vẫn bị Trưởng Lão Hội khước từ!
Một tên phế nhân, việc gì phải đi lãng phí công hiệu của Hóa Long Trì!
Thành thử mỗi lần phụ thân Dương Ứng Phong nhìn thấy hắn, đều rất hổ thẹn, như tự thấy mình thân mang kỳ bệnh, mới sinh ra hắn tư chất kém cỏi đến vậy. Khoảng thời gian đó, mẫu thân Đổng Tố Trúc cũng đau buồn sầu khổ, khóc lóc trọn ngày.
Phụ mẫu nhị lão thường xuyên nhận nhiệm vụ của gia tộc, nhọc lòng nhọc sức, chỉ để kiếm chút ít công lao, cho Dương Khai có được cơ hội vào Hóa Long Trì.
Nhưng cho dù họ có cố gắng đến đâu, lần nào cũng không thể đạt thành tâm nguyện.
- Lần sau nhất định sẽ có cơ hội.
Mỗi lần trở về từ Trưởng Lão Điện, Dương Ứng Phong đều nói một câu như nhau, như để an ủi chính mình, và an ủi Dương Khai.
Nỗi hổ thẹn và chán nản trong mắt ông, đến tận giờ vẫn còn rõ mồn một.
Năm đó, phụ mẫu cố gắng hết sức vẫn không thể đạt được mục đích, thật không ngờ hôm nay, Trưởng Lão Hội lại chủ động mở rộng vòng tay.
Vậy mọi sự cố gắng của họ ngày trước là vì điều gì?
Nghĩ đến đây, cõi lòng Dương Khai chợt khẽ xao động, ánh mắt lấp lóe, hắn nhẹ nhàng gật đầu.
Nụ cười của Doãn Thiên Du vẫn thường trực trên mặt, y chắp tay nói:
- Tiểu công tử, việc không thể chậm trễ, bây giờ chúng ta xuất phát Hóa Long Trì chứ ạ?
Không hiểu vì sao, Dương Khai cứ có cảm giác bị gạt bỏ. Khẽ cau mày, hắn còn chưa nói gì, thì một tiếng ưng kêu gòn tan bỗng nhiên vang dội từ phía trên.
Nghe thấy tiếng ưng kêu này, chúng nhân đều ngẩng đầu nhìn lên trường, thần sắc đồng loạt cổ quái hẳn.
Kim Vũ Ưng trên vai Dương Khai cũng vỗ cánh phần phật, rồi đột nhiên bay lên, lướt giữa trời cao trong nháy mắt.
- Hôm nay đúng là song hỷ lâm môn, lại thêm một vị công tử trở về nữa!
Doãn Thiên Du cười lớn, y đợi ở đây đã nhiều ngày, nhưng mãi chẳng thấy công tử nào hồi tộc, ai dè hôm nay lại có hai người trở về cùng một lúc, bảo y không phấn chấn sao được.
Lời còn chưa dứt, phía bên kia thông đạo đã xuất hiện một toán người ngựa.
Dẫn đầu là một thanh niên khoảng chừng hai lăm, hai sáu tuổi, cặp mắt sáng ngời, tướng mạo khôi ngô tuấn tú, cưỡi trên lưng một con Đạp Vân Câu, lững thững tiến đến.
Phía sau y, cũng có hai vị huyết thị tùy tùng.
Còn sau lưng hai vị huyết thị lại có đến mấy cao thủ công lực không tầm thường.
Cách nhau một khoảng cách không xa, ánh mắt của Dương Khai và thanh niên nọ giao nhau giữa khoảng không, người nọ trừng mắt, nhìn Dương Khai với chút bất ngờ.
Rồi ngay lập tức, y mỉm cười, gật đầu với Dương Khai.
Dương Khai cũng gật đầu tỏ ý, xem như chào hỏi, nhìn tỏ mặt mũi y, Dương Khai cũng đã biết là ai rồi.
Dương Chiếu, đứng thứ hai trong hàng ngũ con cháu đích tôn, là con trai của đại bá Dương Ứng Hào.
Và đại bá Dương Ứng Hào chính là gia chủ hiện tại của Dương gia! Cũng chính vì ông bị trọng thương trong đại chiến với Thương Vân Tà Địa mà gia tộc mới cho triệu hồi hậu duệ đang tu luyện bên ngoài sớm trước thời hạn.
Khác hẳn với Dương Khai – không chút tiếng tăm, Dương Chiếu tuy chưa từng công khai lộ diện trong quá khứ, nhưng đa số người trong gia tộc đều biết đến sự tồn tại và cả tướng mạo y, nhờ quan hệ của Dương Ứng Hào.
Dương Khai cũng đã gặp y vài lần, không quen thân cho lắm.
Gã béo Doãn Thiên Du vừa nhìn thấy Dương Chiếu, liền cứng đờ mặt ngay lập tức, đám người đứng sau y cũng nín thở ngưng thanh luôn.
Bất luận thực lực bản thân Dương Chiếu ra sao, hay biểu hiện của y trong cuộc chiến sắp tới như thế nào, thì y vẫn là con trai của gia chủ đương nhiệm, không thể để xảy ra sơ suất được.
- Tiểu công tử...
Doãn Thiên Du nói ra cũng là người khéo léo, bái chào Dương Khai trước, thái độ cung kính.
- Ngươi cứ lo việc của ngươi đi.
Dương Khai điềm đạm gật đầu.
- Tạ ơn tiểu công tử!
Nói xong, Doãn Thiên Du vội vàng chỉnh trang lại y phục, đợi đến khi Dương Chiếu đến gần trước mặt, liền tấu lại những gì đã nói với Dương Khai lúc nãy.
Từ đầu đến cuối, Dương Chiếu đều ngồi bất động trên Đạp Vân Câu, nghe Doãn Thiên Du hồi báo xong thì chỉ khẽ gật đầu:
- Ta biết rồi.
Dứt lời, y liền chuyển hướng nhìn sang Dương Khai và mỉm cười:
- Khai đệ phải không?
- Nhị ca!
Dương Khai chắp tay, nhếch miệng cười.
- Quả đúng là Khai đệ! Ha ha.
Dương Chiếu cười lớn, lướt mắt nhìn Dương Khai từ trên xuống dưới:
- Ai cũng bảo nữ đại thập bát biến, theo ta thấy nam đại cũng thập bát biến, mấy năm không gặp, nhị ca suýt nữa là nhận không ra rồi. Còn đâu tên tiểu tử yếu như sên năm đó nữa, rành rành là một trang nam tử phong thần tuấn lãng, không hổ là người nhà họ Dương ta!
Trong lời nói của y, có thoang thoảng mùi tự cho mình là chủ nhân Dương gia.
- Nhị ca quá khen rồi.
Hình như Dương Khai còn chưa hiểu, chỉ thản nhiên đáp lại một câu.
Trong lúc cả hai đang nói chuyện, thì bọn hảo thủ theo sau Dương Chiếu đang quan sát Dương Khai, chốc sau chúng đều lộ ra vẻ mặt khinh khỉnh, như coi thường Dương Khai.
Duy chỉ có hai vị huyết thị nọ thì sắc diện vẫn không thay đổi.
Về điểm này, Đồ Phong và Đường Vũ Tiên cũng không khác gì. Huyết thị tận trung với Dương gia, Dương Chiếu và Dương gia đều là công tử Dương gia, bọn họ tự khắc sẽ không, và cũng không được biểu lộ hỷ nộ ái ố với bất kỳ một ai.
Nhưng khi phát giác ra sự khinh khi ở đám lạ mặt nọ, Đồ Phong và Đường Vũ Tiên đều bất giác chau mày, nhìn bọn chúng với sắc mặt có đôi phần u ám.
Bọn chúng lập tức ngượng ngùng, trút bỏ vẻ khinh bỉ.
Ánh mắt Dương Chiếu chợt lóe sáng, thoáng ngạc nhiên liếc qua Đồ Phong và Đường Vũ Tiên, như thể y không ngờ họ lại bảo vệ Dương Khai đến mức này.
Kể cả y, suốt dọc đường qua, cũng chẳng nhận được sự coi trọng từ hai vị huyết thị tháp tùng. Họ chỉ hoàn thành nhiệm vụ hộ tống một cách bình thản, không có lấy một câu dư thừa nào với y.
So sánh đôi bên, Dương Chiếu lập tức ý thức được sự bất thường trong đó.
Có vẻ như Dương Khai khá là được lòng hai tên huyết thị này! Vì lý do gì?
Tạm giữ nghi vấn trong tâm, Dương Chiếu không biểu hiện chút gì ra ngoài, chỉ điềm nhiên nói:
- Chuyến này Khai đệ ngự không trở về hay sao?
Thấy bọn Dương Khai chẳng có lấy một vật di chuyển nào, y tự khắc sẽ nghĩ vậy.
Dương Khai gật đầu, không phủ nhận.
- Vậy chuyến đi này vất vả lắm rồi.
Dương Chiếu sụt sùi cảm thông, rồi xoay người bước xuống từ Đạp Vân Câu, bước đến trước mặt Dương Khai, giọng điệu thân mật:
- Nếu Khai đệ không phiền, chúng ta cùng đi đến Hóa Long Trì chứ? Tiện đường cũng kể luôn mọi chuyện vẻ vang trong mấy năm tại ngoại của đệ cho nhị ca nghe thử.
- Được ạ.
Dương Khai nghe thế liền cười.
- Đi thôi!
Dương Chiếu cũng cười lớn, đi chưa được mấy bước, y đột nhiên quay lại:
- Phải rồi, các ngươi về phủ chờ ta trước, dăm ba ngày nữa ta sẽ về.
Đám lạ mặt đó đồng loạt gật đầu.
Hai vị huyết thị kia cũng chẳng có phản ứng gì, họ chỉ phủ trách đưa Dương Chiếu an toàn trở về gia tộc, đến được đây, xem như đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể quay về Huyết Thị Đường được rồi.
- Hai vị, vất vả rồi.
Dương Khai cũng mỉm cười với Đồ Phong và Đường Vũ Tiên.
Hai người họ đồng thanh đáp:
- Tiểu công tử bảo trọng!
Thái độ thân thiết này không khỏi khiến Dương Chiếu và hai vị huyết thị kia liếc nhìn.
Đợi cho Dương Khai và Dương Chiếu rời đi hẳn, bốn vị huyết thị mới liếc mắt nhìn nhau, cũng chẳng nói chẳng rằng gì, họ đồng loạt phi thân tiến về Huyết Thị Đường.
Đến khi đã đi được nửa đường, một trong hai người kia mới lên tiếng:
- Đồ Phong, sao trông ngươi và Vũ Tiên có vẻ rất để tâm đến vị tiểu công tử đó thế, có phải vị đấy có biểu hiện gì đặc biệt không? Nói bọn ta nghe thử.
Quan hệ giữa các huyết thị với nhau đều rất thân thiết, trước mặt người ngoài, họ không biểu hiện ra, nhưng khi không có ai, thì chẳng còn chút kiêng dè nào cả.
Đồ Phong chậm rãi lắc đầu:
- Đâu có, chẳng qua do tiểu công tử cũng khá hiền lành thôi.
Cho dù không phải là người ngoài, Đồ Phong cũng chẳng ngốc đến mức đi bán đứng Dương Khai. Bởi vì người ở đây, biết đâu sẽ có lúc trở thành kẻ địch của Dương Khai, lúc này mà kể hết mọi điểm tốt của Dương Khai ra chỉ tổ hại hắn vào một thời điểm nào đó thôi.
Người nọ hiển nhiên không tin lời Đồ Phong, nghe vậy liền nhếch mép.
- Còn các ngươi thì sao, vị nhị công tử đó thế nào?
Đồ Phong chuyển đề tài, hỏi ngược lại.
Hai người nọ vẫn thản nhiên, người mở lời trước đó đáp lại:
- Không có gì đặc biệt cho lắm, lời nói cử chỉ đúng phép tắc.
Bốn người chợt liếc nhau, và đều thầm cười trong bụng như đã hiểu ý nhau.
Tất cả đều biết, đối phương đang nói dối! Nhưng dù có biết, cũng không cố xoi mói. Trong thời điểm hiện tại, mọi huyết thị đều tuyệt đối không được tiết lộ thông tin của các công tử, kể cả người của gia chủ và Trưởng Lão Hội có hỏi, thì cũng không được nói ra.
Huyết thị, chính là huyết thị, là đồng nghĩa với trung thần!
Trong lúc đó, Dương Khai và Dương Chiếu đang chậm rãi tiến về Hóa Long Trì. Suốt dọc đường, hai huynh đệ chỉ nói đến những chuyện vớ vẩn trong suốt mấy năm tu luyện bên ngoài, chứ không hề đả động đến tông môn và sở học của bản thân.
Cả hai đều biết rằng, đây là huynh đệ, và cũng là địch nhân! Không cẩn thận, biết đâu có ngày hắn sẽ ngáng đường, dùng ám chiêu, và sau đó là cho một đòn khiến mình vạn kiếp bất phục!
Đoạt đích chi chiến, là nội chiến huynh đệ, cũng là cuộc chiến so trí dũng. Hóa Long Trì, mang ngụ ý cá chép vượt vũ môn và hóa thành rồng.
Đó là một trọng địa và cũng là bảo địa của Dương gia!
Nước trong Hóa Long Trì có chứa bí ẩn nào đó, đặc biệt có lợi với võ giả, nghe nói ngâm mình ở đó có thể tẩy kinh phiệt tủy, thay da đổi thịt. Nếu một võ giả ngâm mình ở đó trong mấy ngày, công lực chắc chắn sẽ tăng lên đôi phần, tư chất bản thân cũng sẽ nâng cao hơn.
Tư chất của võ giả là căn cơ, là nền tảng cho sự trưởng thành, tư chất quyết định khả năng một võ giả có thể thành thục được hay không, thường thì tư chất rất khó thay đổi trong thời kỳ hậu thiên, trừ phi võ giả dùng đến những thiên tài địa bảo thuộc hàng quý hiếm.
Hóa Long Trì của Dương gia cũng có chút công hiệu như vậy.
Và đó là nơi mà người trong Dương gia luôn mong muốn đặt chân vào.
Song, kể cả có là con cháu đích hệ của Dương gia, muốn vào Hóa Long Trì cũng không phải dễ, bắt buộc phải thông qua bước thẩm định của Trưởng Lão Viện gia tộc, phải cho họ thấy được người này có giá trị thì mới được phép vào.
Còn những người khác họ trong Dương gia thì lại càng khó vào Hóa Long Trì, trừ phi họ lập nên công lao hiển hách thì mới được ban thưởng một lần.
- Tiểu công tử, thuộc hạ và Vũ Tiên đều đã đến Hóa Long Trì rồi, tuyệt lắm đó.
Đồ Phong nghe xong, liền thủ thỉ một cách hưng phấn.
- Đúng thế ạ, lần đó thuộc hạ bảo vệ Mai tiểu thư mà bị trọng thương, suýt nữa mất mạng, may nhờ có Mai tiểu thư nhờ Ngũ gia nói giúp mới có thể đổi chút công lao đó bằng việc đặt chân vào Hóa Long Trì, không những thương thế ổn định lại, mà công lực cũng có phần tinh tiến hơn.
Đường Vũ Tiên gật đầu nói.
Đâu có lý nào Dương Khai lại không biết sự quý giá và công hiệu của Hóa Long Trì? Ngay khi nghe gã béo Doãn Thiên Du nói vậy, hắn cũng bất giác cười khan liên hồi.
Năm đó, khi vẫn còn tại gia, vì hắn tiên thiên bất túc, phụ thân Dương Ứng Phong đã nhiều lần cầu xin Trưởng Lão Hội cho hắn được ngâm mình trong Hóa Long Trì, để xem liệu có thể bù đắp phần bất túc ở hắn hay không.
Tuy nhiên, bất kể Dương Ứng Phong có cầu xin bao nhiêu lần, thì vẫn bị Trưởng Lão Hội khước từ!
Một tên phế nhân, việc gì phải đi lãng phí công hiệu của Hóa Long Trì!
Thành thử mỗi lần phụ thân Dương Ứng Phong nhìn thấy hắn, đều rất hổ thẹn, như tự thấy mình thân mang kỳ bệnh, mới sinh ra hắn tư chất kém cỏi đến vậy. Khoảng thời gian đó, mẫu thân Đổng Tố Trúc cũng đau buồn sầu khổ, khóc lóc trọn ngày.
Phụ mẫu nhị lão thường xuyên nhận nhiệm vụ của gia tộc, nhọc lòng nhọc sức, chỉ để kiếm chút ít công lao, cho Dương Khai có được cơ hội vào Hóa Long Trì.
Nhưng cho dù họ có cố gắng đến đâu, lần nào cũng không thể đạt thành tâm nguyện.
- Lần sau nhất định sẽ có cơ hội.
Mỗi lần trở về từ Trưởng Lão Điện, Dương Ứng Phong đều nói một câu như nhau, như để an ủi chính mình, và an ủi Dương Khai.
Nỗi hổ thẹn và chán nản trong mắt ông, đến tận giờ vẫn còn rõ mồn một.
Năm đó, phụ mẫu cố gắng hết sức vẫn không thể đạt được mục đích, thật không ngờ hôm nay, Trưởng Lão Hội lại chủ động mở rộng vòng tay.
Vậy mọi sự cố gắng của họ ngày trước là vì điều gì?
Nghĩ đến đây, cõi lòng Dương Khai chợt khẽ xao động, ánh mắt lấp lóe, hắn nhẹ nhàng gật đầu.
Nụ cười của Doãn Thiên Du vẫn thường trực trên mặt, y chắp tay nói:
- Tiểu công tử, việc không thể chậm trễ, bây giờ chúng ta xuất phát Hóa Long Trì chứ ạ?
Không hiểu vì sao, Dương Khai cứ có cảm giác bị gạt bỏ. Khẽ cau mày, hắn còn chưa nói gì, thì một tiếng ưng kêu gòn tan bỗng nhiên vang dội từ phía trên.
Nghe thấy tiếng ưng kêu này, chúng nhân đều ngẩng đầu nhìn lên trường, thần sắc đồng loạt cổ quái hẳn.
Kim Vũ Ưng trên vai Dương Khai cũng vỗ cánh phần phật, rồi đột nhiên bay lên, lướt giữa trời cao trong nháy mắt.
- Hôm nay đúng là song hỷ lâm môn, lại thêm một vị công tử trở về nữa!
Doãn Thiên Du cười lớn, y đợi ở đây đã nhiều ngày, nhưng mãi chẳng thấy công tử nào hồi tộc, ai dè hôm nay lại có hai người trở về cùng một lúc, bảo y không phấn chấn sao được.
Lời còn chưa dứt, phía bên kia thông đạo đã xuất hiện một toán người ngựa.
Dẫn đầu là một thanh niên khoảng chừng hai lăm, hai sáu tuổi, cặp mắt sáng ngời, tướng mạo khôi ngô tuấn tú, cưỡi trên lưng một con Đạp Vân Câu, lững thững tiến đến.
Phía sau y, cũng có hai vị huyết thị tùy tùng.
Còn sau lưng hai vị huyết thị lại có đến mấy cao thủ công lực không tầm thường.
Cách nhau một khoảng cách không xa, ánh mắt của Dương Khai và thanh niên nọ giao nhau giữa khoảng không, người nọ trừng mắt, nhìn Dương Khai với chút bất ngờ.
Rồi ngay lập tức, y mỉm cười, gật đầu với Dương Khai.
Dương Khai cũng gật đầu tỏ ý, xem như chào hỏi, nhìn tỏ mặt mũi y, Dương Khai cũng đã biết là ai rồi.
Dương Chiếu, đứng thứ hai trong hàng ngũ con cháu đích tôn, là con trai của đại bá Dương Ứng Hào.
Và đại bá Dương Ứng Hào chính là gia chủ hiện tại của Dương gia! Cũng chính vì ông bị trọng thương trong đại chiến với Thương Vân Tà Địa mà gia tộc mới cho triệu hồi hậu duệ đang tu luyện bên ngoài sớm trước thời hạn.
Khác hẳn với Dương Khai – không chút tiếng tăm, Dương Chiếu tuy chưa từng công khai lộ diện trong quá khứ, nhưng đa số người trong gia tộc đều biết đến sự tồn tại và cả tướng mạo y, nhờ quan hệ của Dương Ứng Hào.
Dương Khai cũng đã gặp y vài lần, không quen thân cho lắm.
Gã béo Doãn Thiên Du vừa nhìn thấy Dương Chiếu, liền cứng đờ mặt ngay lập tức, đám người đứng sau y cũng nín thở ngưng thanh luôn.
Bất luận thực lực bản thân Dương Chiếu ra sao, hay biểu hiện của y trong cuộc chiến sắp tới như thế nào, thì y vẫn là con trai của gia chủ đương nhiệm, không thể để xảy ra sơ suất được.
- Tiểu công tử...
Doãn Thiên Du nói ra cũng là người khéo léo, bái chào Dương Khai trước, thái độ cung kính.
- Ngươi cứ lo việc của ngươi đi.
Dương Khai điềm đạm gật đầu.
- Tạ ơn tiểu công tử!
Nói xong, Doãn Thiên Du vội vàng chỉnh trang lại y phục, đợi đến khi Dương Chiếu đến gần trước mặt, liền tấu lại những gì đã nói với Dương Khai lúc nãy.
Từ đầu đến cuối, Dương Chiếu đều ngồi bất động trên Đạp Vân Câu, nghe Doãn Thiên Du hồi báo xong thì chỉ khẽ gật đầu:
- Ta biết rồi.
Dứt lời, y liền chuyển hướng nhìn sang Dương Khai và mỉm cười:
- Khai đệ phải không?
- Nhị ca!
Dương Khai chắp tay, nhếch miệng cười.
- Quả đúng là Khai đệ! Ha ha.
Dương Chiếu cười lớn, lướt mắt nhìn Dương Khai từ trên xuống dưới:
- Ai cũng bảo nữ đại thập bát biến, theo ta thấy nam đại cũng thập bát biến, mấy năm không gặp, nhị ca suýt nữa là nhận không ra rồi. Còn đâu tên tiểu tử yếu như sên năm đó nữa, rành rành là một trang nam tử phong thần tuấn lãng, không hổ là người nhà họ Dương ta!
Trong lời nói của y, có thoang thoảng mùi tự cho mình là chủ nhân Dương gia.
- Nhị ca quá khen rồi.
Hình như Dương Khai còn chưa hiểu, chỉ thản nhiên đáp lại một câu.
Trong lúc cả hai đang nói chuyện, thì bọn hảo thủ theo sau Dương Chiếu đang quan sát Dương Khai, chốc sau chúng đều lộ ra vẻ mặt khinh khỉnh, như coi thường Dương Khai.
Duy chỉ có hai vị huyết thị nọ thì sắc diện vẫn không thay đổi.
Về điểm này, Đồ Phong và Đường Vũ Tiên cũng không khác gì. Huyết thị tận trung với Dương gia, Dương Chiếu và Dương gia đều là công tử Dương gia, bọn họ tự khắc sẽ không, và cũng không được biểu lộ hỷ nộ ái ố với bất kỳ một ai.
Nhưng khi phát giác ra sự khinh khi ở đám lạ mặt nọ, Đồ Phong và Đường Vũ Tiên đều bất giác chau mày, nhìn bọn chúng với sắc mặt có đôi phần u ám.
Bọn chúng lập tức ngượng ngùng, trút bỏ vẻ khinh bỉ.
Ánh mắt Dương Chiếu chợt lóe sáng, thoáng ngạc nhiên liếc qua Đồ Phong và Đường Vũ Tiên, như thể y không ngờ họ lại bảo vệ Dương Khai đến mức này.
Kể cả y, suốt dọc đường qua, cũng chẳng nhận được sự coi trọng từ hai vị huyết thị tháp tùng. Họ chỉ hoàn thành nhiệm vụ hộ tống một cách bình thản, không có lấy một câu dư thừa nào với y.
So sánh đôi bên, Dương Chiếu lập tức ý thức được sự bất thường trong đó.
Có vẻ như Dương Khai khá là được lòng hai tên huyết thị này! Vì lý do gì?
Tạm giữ nghi vấn trong tâm, Dương Chiếu không biểu hiện chút gì ra ngoài, chỉ điềm nhiên nói:
- Chuyến này Khai đệ ngự không trở về hay sao?
Thấy bọn Dương Khai chẳng có lấy một vật di chuyển nào, y tự khắc sẽ nghĩ vậy.
Dương Khai gật đầu, không phủ nhận.
- Vậy chuyến đi này vất vả lắm rồi.
Dương Chiếu sụt sùi cảm thông, rồi xoay người bước xuống từ Đạp Vân Câu, bước đến trước mặt Dương Khai, giọng điệu thân mật:
- Nếu Khai đệ không phiền, chúng ta cùng đi đến Hóa Long Trì chứ? Tiện đường cũng kể luôn mọi chuyện vẻ vang trong mấy năm tại ngoại của đệ cho nhị ca nghe thử.
- Được ạ.
Dương Khai nghe thế liền cười.
- Đi thôi!
Dương Chiếu cũng cười lớn, đi chưa được mấy bước, y đột nhiên quay lại:
- Phải rồi, các ngươi về phủ chờ ta trước, dăm ba ngày nữa ta sẽ về.
Đám lạ mặt đó đồng loạt gật đầu.
Hai vị huyết thị kia cũng chẳng có phản ứng gì, họ chỉ phủ trách đưa Dương Chiếu an toàn trở về gia tộc, đến được đây, xem như đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể quay về Huyết Thị Đường được rồi.
- Hai vị, vất vả rồi.
Dương Khai cũng mỉm cười với Đồ Phong và Đường Vũ Tiên.
Hai người họ đồng thanh đáp:
- Tiểu công tử bảo trọng!
Thái độ thân thiết này không khỏi khiến Dương Chiếu và hai vị huyết thị kia liếc nhìn.
Đợi cho Dương Khai và Dương Chiếu rời đi hẳn, bốn vị huyết thị mới liếc mắt nhìn nhau, cũng chẳng nói chẳng rằng gì, họ đồng loạt phi thân tiến về Huyết Thị Đường.
Đến khi đã đi được nửa đường, một trong hai người kia mới lên tiếng:
- Đồ Phong, sao trông ngươi và Vũ Tiên có vẻ rất để tâm đến vị tiểu công tử đó thế, có phải vị đấy có biểu hiện gì đặc biệt không? Nói bọn ta nghe thử.
Quan hệ giữa các huyết thị với nhau đều rất thân thiết, trước mặt người ngoài, họ không biểu hiện ra, nhưng khi không có ai, thì chẳng còn chút kiêng dè nào cả.
Đồ Phong chậm rãi lắc đầu:
- Đâu có, chẳng qua do tiểu công tử cũng khá hiền lành thôi.
Cho dù không phải là người ngoài, Đồ Phong cũng chẳng ngốc đến mức đi bán đứng Dương Khai. Bởi vì người ở đây, biết đâu sẽ có lúc trở thành kẻ địch của Dương Khai, lúc này mà kể hết mọi điểm tốt của Dương Khai ra chỉ tổ hại hắn vào một thời điểm nào đó thôi.
Người nọ hiển nhiên không tin lời Đồ Phong, nghe vậy liền nhếch mép.
- Còn các ngươi thì sao, vị nhị công tử đó thế nào?
Đồ Phong chuyển đề tài, hỏi ngược lại.
Hai người nọ vẫn thản nhiên, người mở lời trước đó đáp lại:
- Không có gì đặc biệt cho lắm, lời nói cử chỉ đúng phép tắc.
Bốn người chợt liếc nhau, và đều thầm cười trong bụng như đã hiểu ý nhau.
Tất cả đều biết, đối phương đang nói dối! Nhưng dù có biết, cũng không cố xoi mói. Trong thời điểm hiện tại, mọi huyết thị đều tuyệt đối không được tiết lộ thông tin của các công tử, kể cả người của gia chủ và Trưởng Lão Hội có hỏi, thì cũng không được nói ra.
Huyết thị, chính là huyết thị, là đồng nghĩa với trung thần!
Trong lúc đó, Dương Khai và Dương Chiếu đang chậm rãi tiến về Hóa Long Trì. Suốt dọc đường, hai huynh đệ chỉ nói đến những chuyện vớ vẩn trong suốt mấy năm tu luyện bên ngoài, chứ không hề đả động đến tông môn và sở học của bản thân.
Cả hai đều biết rằng, đây là huynh đệ, và cũng là địch nhân! Không cẩn thận, biết đâu có ngày hắn sẽ ngáng đường, dùng ám chiêu, và sau đó là cho một đòn khiến mình vạn kiếp bất phục!
Đoạt đích chi chiến, là nội chiến huynh đệ, cũng là cuộc chiến so trí dũng.