Hướng Sở nói những lời này đầy sức mạnh, chấn phấn long người
Cả đám Lôi Quang và Phi Hồng Viện vốn dĩ thê thảm, nhưng nghe câu này, thần sắc lập tức phấn chấn hẳn lên. Tạ Vinh và Lê Phù càng đắc ý và nhìn Dương Khai đầy thù hận, cơ hồ đã nhìn thấy cảnh tượng hắn cùng đường bí lối.
- Nói rất đúng!
Một tiếng cười to từ nơi không xa truyền tới
Thần sắc mọi người cả kinh, vội vàng quay đầu nhìn lại.
Cách vài trăm trượng, mấy con Đạp Vân Câu, chân không dính đất, thần tuấn chí cực, chạy như bay đến bên này.
Đạp Vân Câu, yêu thú tam giai, thực lực không mạnh, thắng nhờ độ bền bỉ và tốc độ, tính cách ôn thuận, rất thỉnh hợp để cưỡi.
Mỗi một con Đạp Vân Câu đều có thể mỗi ngày đi vài nghìn dặm, Đạp Vân Câu tốt có thể ngày đi ngàn dặm không nói chơi, tốc độ nhanh như chớp, còn nhanh hơn một vài Thần Du Cảnh bay, mà không cần tiêu phí chân nguyên.
Cho nên các đại thế gia đều nuôi một con Đạp Vân Câu để đi, nhưng số lượng Đạp Vân Cầu không nhiều, giá mỗi con mấy mươi vạn lượng bạc. Ngoài thế lực nhất đẳng ra, thế lực khác căn bản nuôi không nổi. truyện từ
Ở mức độ nào đó mà nói, Đạp Vân Câu đại diện cho thế lực và thân phận
Ba con Đạp Vân Cầu đến, người dẫn đầu không lớn hơn Hướng Sở bao nhiêu, cũng rất tuấn tú, bất phàm, có sức mạnh. Sau lưng y là hai cao thủ Thần Du Cảnh thất tầng, bát tầng.
Khoảng cách trăm trượng, chốc lát là tới liền.
- Mấy tháng không gặp, tính tình Hướng lão đệ đã trưởng thành hơn.
Người trẻ tuổi dẫn đầu cười ha hả, đến trước mặt mọi người cũng không xuống, ngồi trên Đạp Vân Câu, từ trên cao nhìn xuống mọi người, chỉ có đôi mắt kia lúc nhìn Dương Khai có chút ngưng trọng và kinh ngạc.
Khí tà ma hung thần bậc nà không thể không nhìn.
Hai Thần Du Cảnh theo y cũng nhìn Dương Khai như vậy, chân nguyên toàn than ngầm thúc giục, đề phòng bất trắc.
- Người này tên Nam Sênh!
Phương Tử Kỳ biết Dương Khai kiến thức hơi hạn hẹp, vội vàng nhích lại gần giải thích:
- Công tử Nam gia, thế gia nhất đẳng, địa vị ngang vơi Hướng Sở. Nam gia và Hướng gia có mối quan hệ thông gia mấy đời, cho nên mối quan hệ của hai nhà vẫn luôn rất tốt. Ngươi cẩn thận chút, y còn hống hách hơn Hướng Sở rất nhiều, cũng rất khó đối phó.
- Ừ.
Dương Khai khẽ cười, gật đầu. Hướng Sở đương nhiên là loại người ngoài mặt nói một đường, trong lòng nghĩ một nẻo, nhưng Nam Sênh hẳn là người thẳng thắn, mau miệng.
Hướng Sở mặt mày xanh mét lúc gặp người này cuối cùng cũng dịu nhẹ đi rất nhiều, cười nhẹ chắp tay nói:
- Nam đại ca, sao huynh đến đây, không phải huynh ở chiến tuyến hàng trăm dặm ngoài kia sao?
Hướng gia quản lý chiến tuyến bên này Thái Phòng Sơn, Nam gia quản lý chiến tuyến mấy trăm dặm bên ngoài, cùng là thế gia nhất đẳng, bọn họ đều có tư cách này.
Nam Sênh nhếch mép cười, xoay người xuống khỏi Đạp Vân Câu, nói:
- Không phải quyết chiến đã đánh xong hai ngày rồi sao, Bát đại gia Trung Đô nói chúng ta có thể quay về, đi qua nơi này cảm thấy hơi thở không bình thường, liền qua đây xem sao, không ngờ lại có trò hay, sao các ngươi vẫn chưa đi?
Vừa nói, vừa nhìn Dương Khai một cái
Hướng Sở hơi xấu hổ, nói:
- Hôm nay chấp hành nhiệm vụ cuối cùng, vốn định sau khi về liền nói với mọi người tin tốt này, không nghĩ nơi này xảy ra chút biến cố, còn chưa kịp nói
Bọn người Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu ngẩn ra.
Quyết chiến đã đánh xong hai ngày rồi!
Việc này nếu không phải vô tình nghe được từ miệng Nam Sênh thì họ chẳng hay biết gì.
Sau hai ngày quyết chiến kết thúc, người của Thương Vân Tà Địa làm sao còn có thể đến đánh lén doanh địa bên này?
Thống soái nào có thể rảnh rỗi tìm việc như vậy?
Mà chỉ riêng nơi này, bên Dương Khai liền có vấn đề. Ở đây rõ ràng có chút mờ ám xấu xa.
Trong phút chốc, mọi người liền hiểu rất nhiều mấu chốt.
- Biến cố...
Nam Sênh khẽ gật đầu, nhíu mày nhìn Dương Khai, tùy tay chỉ ra, nói:
- Là hắn hả?
- Không sai. .
Hướng Sở gật đầu.
- Tà ma, ha ha, thú vị.
Một tay Nam Sênh nắn cằm mình, nhìn Dương Khai cơ hồ như đang bình phẩm một thương phẩm:
- Tà ma trẻ như vậy, lại có ác khí nồng đậm như thế, xem ra công pháp tu luyện nhất định không đơn giản đâu.
- Thật không đơn giản.
Hướng Sở nghiêm sắc mặt, trầm giọng nói
Nam Sênh hơi ngạc nhiên, y rất ít khi nhìn thấy Hướng Sở thần sắc ngưng trọng như vậy, không khỏi hiếu kì:
- Như thế nào?
- Hai cao thủ Thần Du Cảnh bị hắn đánh chết!
- Cái gì?
Nam Sênh đột nhiên biến sắc, hai Thần Du Cảnh phía sau y cũng không ngừng biến đổi sắc mặt.
- Hướng lão đệ, đệ không nói đùa chứ?
Nam Sênh sửng sốt hồi lâu mới lắc đầu cười khổ, vẻ mặt không tin:
- Hắn dường như cũng chỉ có Chân Nguyên Cảnh lục tầng, làm sao có thể đánh giết được Thần Du Cảnh, hơn nữa là hai vị?
- Thi thể ngay ở chỗ này, làm sao đệ dám đùa giỡn, tất cả người chết nơi đây, đều là kiệt tác của hắn.
Hướng Sở liên tục cười khổ.
Một Thần Du Cảnh sau lưng Nam Sênh cũng đi lên trước nói nhỏ:
- Thiếu gia, người này không thể coi thường, khí huyết hắn tràn trề cực kì, không hề tầm thường, hơn nữa con giao long màu đen bên cạnh hắn cũng rất quỷ dị.
Đến Thần Du Cảnh nhà mình cũng nghiêm trọng như vậy, Nam Sênh cũng vội vàng thay đổi thần sắc bỡn cợt, nhỏ giọng nói:
- Nếu ta so với hắn, khả năng thắng nhiều không?
Miệng Thần Du Cảnh kia mấp máy, không biết nói như thế nào
- Cứ nói thật
- Không có phần thắng!
Thần Du Cảnh kia nói khó khăn
Nam Sênh bối rối hít sâu một hơi, nhìn Dương Khai. Dù cho thế hệ trẻ của Bát đại gia Trung Đô, cũng không có mấy ai mà khiến y không có phần thắng, nhưng giờ lại xuất hiện một tà ma trẻ tuổi có trình độ như vậy. Há chẳng phải nói thực lực và tư chất của hắn không thua kém gì những người ở Trung Đô?
Hai mắt hơi hơi nheo lại, Nam Sênh trầm giọng nói:
- Người nguy hiểm như vậy nên giết đi, để lại hậu họa khôn lường.
Hướng Sở gật gật đầu:
- Ta cũng nghĩ như vậy.
- Vậy còn do dự cái gì?
Nam Sênh vẻ mặt khó hiểu.
Hướng Sở cười khổ một tiếng.
Nam Sênh nhìn thần sắc của y, lại quay lại nhìn mọi người, nói:
- Những người này cản trở?
- Haiza, quản lí chưa tốt.
Hướng Sở bất đắc dĩ gật đầu.
- Ai dám quấy nhiễu, giết hết!
Nam Sênh hừ lạnh một tiếng:
- Dám làm bạn với tà ma lúc này, giết sạch chúng đi cũng không ai dám nói gì.
Bọn Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu đều biến sắc, cảnh giác nhìn Nam Sênh.
Vốn hai Thần Du Cảnh bên Hướng Sở cũng đủ bình định cả bọn, hiện tại Nam Sênh lại dẫn theo hai cao thủ lại đây. Nếu thật là đánh nhau, bên này không một người có thể sống.
- Hướng lão đệ, chẳng lẽ lúc này ngươi còn muốn nhân từ nương tay?
Nam Sênh ngoái đầu cười lạnh nhìn Hướng Sở
Hướng Sở cười khổ:
- Có một số người... Ta không nỡ giết.
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt sáng quắc nhìn tỷ muội Hồ Gia ẩn tình đưa tình, không chút che dấu.
Hướng gia và Nam Gia là thông gia với nhau mấy đời, Hướng Sở và Nam Sênh cũng là chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, giống như huynh đệ ruột thịt, một ánh mắt của Hướng Sở, Nam Sênh còn không biết tâm tư của y?
Nam Sênh biết rõ tính cách và thủ đoạn của Hướng Sở, tâm tư lập tức biến chuyển, hiểu rõ không ít chuyện.
Có mấy lời Hướng Sở không tiện nói ra, Nam Sênh thì có thể.
Khốn kiếp, đi ngang một chuyến lại còn phải giúp tiểu tử này. Tiểu tử này trong nhà mấy phòng kiều thê, nhưng vẫn thấy không đủ! Nam Sênh trong lòng thấy buồn bực.
Tuy nhiên cặp song sinh này quả có chút thú vị, khó trách làm y động lòng.
Nghĩ như vậy, Nam Sênh cũng không coi đó là chuyện của người ngoài, tiện tay chỉ tỷ muội Hồ Gia nói:
- Hai vị cô nương này, muốn sống hay chết?
Hồ Kiều Nhi cười lạnh một tiếng:
- Có thể sống thì ai muốn chết?
- Vậy được. Các ngươi đi ra đi, chuyện này không liên quan đến các ngươi. Hướng lão đệ chỉ muốn giết tiểu tử đó
Nam Sênh khẽ gật đầu, lập tức tiến lên làm chủ
Tỷ muội Hồ gia cùng lắc đầu, kiên định đứng bên Dương Khai
Nam Sênh ngạc nhiên vô cùng, trong long chửi bới thậm tệ. Hóa ra Hướng Sở thích hai nữ nhân đã có người trong lòng, chả trách lại làm ầm ĩ không gỡ ra được
Thì ra là thế!
Lần này, Nam Sênh đã rõ, hóa ra ẩn tình nằm ở đây.
Chỉnh lại sắc mặt, Nam Sênh nói:
- Các ngươi muốn bảo vệ tính mạng hắn sao?
Sắc mặt tỷ muội Hồ gia không hài lòng, mãi mới gật đầu
- Vậy thì tốt thôi.
Nam Sênh cười ha hả:
- Hai người các ngươi, lấy Hưởng lão đệ, ta thay các ngươi bảo vệ tính mạng của hắn!
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh sợ.
Hướng Sở lại liên tục xua tay:
- Nam đại ca, không được, đúng là ta có ý với hai vị cô nương nhưng giết tà mà là việc lớn, có thể nào lẫn lộn cùng một chỗ?
Nam Sênh sầm nét mặt nói:
- Sao không được? Chuyện nơi đây, ngươi có thể làm chủ, chuyện của ngươi, ta có thể làm chủ, cứ làm như thế
Quay mặt, nhìn Hồ gia tỷ muội, nói:
- Hai vị cô nương ý như thế nào?
- Si tâm vọng tưởng!
Hồ Kiều Nhi nói mau, quyết đoán cự tuyệt
Nam Sênh sắc mặt trầm xuống, trong mắt hơi có chút ngạo mạn không chịu nổi và khinh miệt, nói:
- Hai ngươi nhìn giống như đệ tử tông môn nhị đẳng? Hướng lão đệ của ta xuất thân thế gia nhất đẳng, có quyền có thế, ngoại hình anh tuấn, phóng khoáng, lấy y lẽ nào thiệt thòi cho các ngươi? Chỉ là hai nữ nhân, các ngươi giả bộ thanh cao gì chứ, sớm muộn cũng phải lấy người ta, không lấy công tử thế gia nhất đẳng, các ngươi còn muốn lấy ai. Hướng lão đệ có thể để ý tới các ngươi, xem như là may mắn của các ngươi đấy!
Nam Sênh nói khó nghe như vậy, tỷ muội Hồ gia vô cùng tức giận
- Nói như vậy, hoặc là hắn chết, hoặc là các ngươi lấy Hướng lão đệ của ta, ta sẽ bảo đảm tính mệnh cho hắn, còn chọn như thế nào, các ngươi tự nghĩ đi
Nam Sênh vô cùng bá đạo, không để đường sống cho tỷ muội Hồ gia, cười nhạt nói:
- Chỉ có thời gian một nén hương, nếu hết thời gian, các ngươi có cầu xin ta cũng vô dụng, nếu ai còn muốn gây chuyện, giết hết không tha.
Dứt lời, cúi đầu đứng ở một bên, thờ ơ lạnh nhạt quan sát.
Từ đầu đến cuối, Hướng Sở không ngờ chỉ nói một câu, sau đó liền không có động tĩnh.
Sự tình phát triển như vậy, tỷ muội Hồ gia dù có ngốc như thế nào cũng có thể kịp phản ứng
- Hóa ra, mục đích của ngươi là như vậy.
Hồ Kiều Như kinh miệt nhìn Hướng Sở:
- Hết thảy tất cả, đều là nhằm vào Dương Khai, sau đó nhân thời cơ đến áp chế bọn ta, đúng không?
Hướng Sở thần sắc thản nhiên, mở miệng nói:
- Kiều Nhi, nếu như nàng nghĩ như vậy, chính là hiểu lầm ta rồi
Nam Sênh không khỏi trợn trừng mắt, thầm nghĩ khốn khiếp lại cố làm ra vẻ. Đổi lại lão tử sớm trực tiếp bá vương giương cung rồi, còn mềm mỏng cái quái gì nữa.
Nữ nhi tông môn nhị đẳng, lên cũng lên rồi, nàng còn thế nào?
- Hiểu lầm hay không, trong lòng ta đã rõ.
Hồ Kiều Nhi cười lãnh đạm. Hướng Sở nói những lời này đầy sức mạnh, chấn phấn long người
Cả đám Lôi Quang và Phi Hồng Viện vốn dĩ thê thảm, nhưng nghe câu này, thần sắc lập tức phấn chấn hẳn lên. Tạ Vinh và Lê Phù càng đắc ý và nhìn Dương Khai đầy thù hận, cơ hồ đã nhìn thấy cảnh tượng hắn cùng đường bí lối.
- Nói rất đúng!
Một tiếng cười to từ nơi không xa truyền tới
Thần sắc mọi người cả kinh, vội vàng quay đầu nhìn lại.
Cách vài trăm trượng, mấy con Đạp Vân Câu, chân không dính đất, thần tuấn chí cực, chạy như bay đến bên này.
Đạp Vân Câu, yêu thú tam giai, thực lực không mạnh, thắng nhờ độ bền bỉ và tốc độ, tính cách ôn thuận, rất thỉnh hợp để cưỡi.
Mỗi một con Đạp Vân Câu đều có thể mỗi ngày đi vài nghìn dặm, Đạp Vân Câu tốt có thể ngày đi ngàn dặm không nói chơi, tốc độ nhanh như chớp, còn nhanh hơn một vài Thần Du Cảnh bay, mà không cần tiêu phí chân nguyên.
Cho nên các đại thế gia đều nuôi một con Đạp Vân Câu để đi, nhưng số lượng Đạp Vân Cầu không nhiều, giá mỗi con mấy mươi vạn lượng bạc. Ngoài thế lực nhất đẳng ra, thế lực khác căn bản nuôi không nổi. truyện từ
Ở mức độ nào đó mà nói, Đạp Vân Câu đại diện cho thế lực và thân phận
Ba con Đạp Vân Cầu đến, người dẫn đầu không lớn hơn Hướng Sở bao nhiêu, cũng rất tuấn tú, bất phàm, có sức mạnh. Sau lưng y là hai cao thủ Thần Du Cảnh thất tầng, bát tầng.
Khoảng cách trăm trượng, chốc lát là tới liền.
- Mấy tháng không gặp, tính tình Hướng lão đệ đã trưởng thành hơn.
Người trẻ tuổi dẫn đầu cười ha hả, đến trước mặt mọi người cũng không xuống, ngồi trên Đạp Vân Câu, từ trên cao nhìn xuống mọi người, chỉ có đôi mắt kia lúc nhìn Dương Khai có chút ngưng trọng và kinh ngạc.
Khí tà ma hung thần bậc nà không thể không nhìn.
Hai Thần Du Cảnh theo y cũng nhìn Dương Khai như vậy, chân nguyên toàn than ngầm thúc giục, đề phòng bất trắc.
- Người này tên Nam Sênh!
Phương Tử Kỳ biết Dương Khai kiến thức hơi hạn hẹp, vội vàng nhích lại gần giải thích:
- Công tử Nam gia, thế gia nhất đẳng, địa vị ngang vơi Hướng Sở. Nam gia và Hướng gia có mối quan hệ thông gia mấy đời, cho nên mối quan hệ của hai nhà vẫn luôn rất tốt. Ngươi cẩn thận chút, y còn hống hách hơn Hướng Sở rất nhiều, cũng rất khó đối phó.
- Ừ.
Dương Khai khẽ cười, gật đầu. Hướng Sở đương nhiên là loại người ngoài mặt nói một đường, trong lòng nghĩ một nẻo, nhưng Nam Sênh hẳn là người thẳng thắn, mau miệng.
Hướng Sở mặt mày xanh mét lúc gặp người này cuối cùng cũng dịu nhẹ đi rất nhiều, cười nhẹ chắp tay nói:
- Nam đại ca, sao huynh đến đây, không phải huynh ở chiến tuyến hàng trăm dặm ngoài kia sao?
Hướng gia quản lý chiến tuyến bên này Thái Phòng Sơn, Nam gia quản lý chiến tuyến mấy trăm dặm bên ngoài, cùng là thế gia nhất đẳng, bọn họ đều có tư cách này.
Nam Sênh nhếch mép cười, xoay người xuống khỏi Đạp Vân Câu, nói:
- Không phải quyết chiến đã đánh xong hai ngày rồi sao, Bát đại gia Trung Đô nói chúng ta có thể quay về, đi qua nơi này cảm thấy hơi thở không bình thường, liền qua đây xem sao, không ngờ lại có trò hay, sao các ngươi vẫn chưa đi?
Vừa nói, vừa nhìn Dương Khai một cái
Hướng Sở hơi xấu hổ, nói:
- Hôm nay chấp hành nhiệm vụ cuối cùng, vốn định sau khi về liền nói với mọi người tin tốt này, không nghĩ nơi này xảy ra chút biến cố, còn chưa kịp nói
Bọn người Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu ngẩn ra.
Quyết chiến đã đánh xong hai ngày rồi!
Việc này nếu không phải vô tình nghe được từ miệng Nam Sênh thì họ chẳng hay biết gì.
Sau hai ngày quyết chiến kết thúc, người của Thương Vân Tà Địa làm sao còn có thể đến đánh lén doanh địa bên này?
Thống soái nào có thể rảnh rỗi tìm việc như vậy?
Mà chỉ riêng nơi này, bên Dương Khai liền có vấn đề. Ở đây rõ ràng có chút mờ ám xấu xa.
Trong phút chốc, mọi người liền hiểu rất nhiều mấu chốt.
- Biến cố...
Nam Sênh khẽ gật đầu, nhíu mày nhìn Dương Khai, tùy tay chỉ ra, nói:
- Là hắn hả?
- Không sai. .
Hướng Sở gật đầu.
- Tà ma, ha ha, thú vị.
Một tay Nam Sênh nắn cằm mình, nhìn Dương Khai cơ hồ như đang bình phẩm một thương phẩm:
- Tà ma trẻ như vậy, lại có ác khí nồng đậm như thế, xem ra công pháp tu luyện nhất định không đơn giản đâu.
- Thật không đơn giản.
Hướng Sở nghiêm sắc mặt, trầm giọng nói
Nam Sênh hơi ngạc nhiên, y rất ít khi nhìn thấy Hướng Sở thần sắc ngưng trọng như vậy, không khỏi hiếu kì:
- Như thế nào?
- Hai cao thủ Thần Du Cảnh bị hắn đánh chết!
- Cái gì?
Nam Sênh đột nhiên biến sắc, hai Thần Du Cảnh phía sau y cũng không ngừng biến đổi sắc mặt.
- Hướng lão đệ, đệ không nói đùa chứ?
Nam Sênh sửng sốt hồi lâu mới lắc đầu cười khổ, vẻ mặt không tin:
- Hắn dường như cũng chỉ có Chân Nguyên Cảnh lục tầng, làm sao có thể đánh giết được Thần Du Cảnh, hơn nữa là hai vị?
- Thi thể ngay ở chỗ này, làm sao đệ dám đùa giỡn, tất cả người chết nơi đây, đều là kiệt tác của hắn.
Hướng Sở liên tục cười khổ.
Một Thần Du Cảnh sau lưng Nam Sênh cũng đi lên trước nói nhỏ:
- Thiếu gia, người này không thể coi thường, khí huyết hắn tràn trề cực kì, không hề tầm thường, hơn nữa con giao long màu đen bên cạnh hắn cũng rất quỷ dị.
Đến Thần Du Cảnh nhà mình cũng nghiêm trọng như vậy, Nam Sênh cũng vội vàng thay đổi thần sắc bỡn cợt, nhỏ giọng nói:
- Nếu ta so với hắn, khả năng thắng nhiều không?
Miệng Thần Du Cảnh kia mấp máy, không biết nói như thế nào
- Cứ nói thật
- Không có phần thắng!
Thần Du Cảnh kia nói khó khăn
Nam Sênh bối rối hít sâu một hơi, nhìn Dương Khai. Dù cho thế hệ trẻ của Bát đại gia Trung Đô, cũng không có mấy ai mà khiến y không có phần thắng, nhưng giờ lại xuất hiện một tà ma trẻ tuổi có trình độ như vậy. Há chẳng phải nói thực lực và tư chất của hắn không thua kém gì những người ở Trung Đô?
Hai mắt hơi hơi nheo lại, Nam Sênh trầm giọng nói:
- Người nguy hiểm như vậy nên giết đi, để lại hậu họa khôn lường.
Hướng Sở gật gật đầu:
- Ta cũng nghĩ như vậy.
- Vậy còn do dự cái gì?
Nam Sênh vẻ mặt khó hiểu.
Hướng Sở cười khổ một tiếng.
Nam Sênh nhìn thần sắc của y, lại quay lại nhìn mọi người, nói:
- Những người này cản trở?
- Haiza, quản lí chưa tốt.
Hướng Sở bất đắc dĩ gật đầu.
- Ai dám quấy nhiễu, giết hết!
Nam Sênh hừ lạnh một tiếng:
- Dám làm bạn với tà ma lúc này, giết sạch chúng đi cũng không ai dám nói gì.
Bọn Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu đều biến sắc, cảnh giác nhìn Nam Sênh.
Vốn hai Thần Du Cảnh bên Hướng Sở cũng đủ bình định cả bọn, hiện tại Nam Sênh lại dẫn theo hai cao thủ lại đây. Nếu thật là đánh nhau, bên này không một người có thể sống.
- Hướng lão đệ, chẳng lẽ lúc này ngươi còn muốn nhân từ nương tay?
Nam Sênh ngoái đầu cười lạnh nhìn Hướng Sở
Hướng Sở cười khổ:
- Có một số người... Ta không nỡ giết.
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt sáng quắc nhìn tỷ muội Hồ Gia ẩn tình đưa tình, không chút che dấu.
Hướng gia và Nam Gia là thông gia với nhau mấy đời, Hướng Sở và Nam Sênh cũng là chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, giống như huynh đệ ruột thịt, một ánh mắt của Hướng Sở, Nam Sênh còn không biết tâm tư của y?
Nam Sênh biết rõ tính cách và thủ đoạn của Hướng Sở, tâm tư lập tức biến chuyển, hiểu rõ không ít chuyện.
Có mấy lời Hướng Sở không tiện nói ra, Nam Sênh thì có thể.
Khốn kiếp, đi ngang một chuyến lại còn phải giúp tiểu tử này. Tiểu tử này trong nhà mấy phòng kiều thê, nhưng vẫn thấy không đủ! Nam Sênh trong lòng thấy buồn bực.
Tuy nhiên cặp song sinh này quả có chút thú vị, khó trách làm y động lòng.
Nghĩ như vậy, Nam Sênh cũng không coi đó là chuyện của người ngoài, tiện tay chỉ tỷ muội Hồ Gia nói:
- Hai vị cô nương này, muốn sống hay chết?
Hồ Kiều Nhi cười lạnh một tiếng:
- Có thể sống thì ai muốn chết?
- Vậy được. Các ngươi đi ra đi, chuyện này không liên quan đến các ngươi. Hướng lão đệ chỉ muốn giết tiểu tử đó
Nam Sênh khẽ gật đầu, lập tức tiến lên làm chủ
Tỷ muội Hồ gia cùng lắc đầu, kiên định đứng bên Dương Khai
Nam Sênh ngạc nhiên vô cùng, trong long chửi bới thậm tệ. Hóa ra Hướng Sở thích hai nữ nhân đã có người trong lòng, chả trách lại làm ầm ĩ không gỡ ra được
Thì ra là thế!
Lần này, Nam Sênh đã rõ, hóa ra ẩn tình nằm ở đây.
Chỉnh lại sắc mặt, Nam Sênh nói:
- Các ngươi muốn bảo vệ tính mạng hắn sao?
Sắc mặt tỷ muội Hồ gia không hài lòng, mãi mới gật đầu
- Vậy thì tốt thôi.
Nam Sênh cười ha hả:
- Hai người các ngươi, lấy Hưởng lão đệ, ta thay các ngươi bảo vệ tính mạng của hắn!
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh sợ.
Hướng Sở lại liên tục xua tay:
- Nam đại ca, không được, đúng là ta có ý với hai vị cô nương nhưng giết tà mà là việc lớn, có thể nào lẫn lộn cùng một chỗ?
Nam Sênh sầm nét mặt nói:
- Sao không được? Chuyện nơi đây, ngươi có thể làm chủ, chuyện của ngươi, ta có thể làm chủ, cứ làm như thế
Quay mặt, nhìn Hồ gia tỷ muội, nói:
- Hai vị cô nương ý như thế nào?
- Si tâm vọng tưởng!
Hồ Kiều Nhi nói mau, quyết đoán cự tuyệt
Nam Sênh sắc mặt trầm xuống, trong mắt hơi có chút ngạo mạn không chịu nổi và khinh miệt, nói:
- Hai ngươi nhìn giống như đệ tử tông môn nhị đẳng? Hướng lão đệ của ta xuất thân thế gia nhất đẳng, có quyền có thế, ngoại hình anh tuấn, phóng khoáng, lấy y lẽ nào thiệt thòi cho các ngươi? Chỉ là hai nữ nhân, các ngươi giả bộ thanh cao gì chứ, sớm muộn cũng phải lấy người ta, không lấy công tử thế gia nhất đẳng, các ngươi còn muốn lấy ai. Hướng lão đệ có thể để ý tới các ngươi, xem như là may mắn của các ngươi đấy!
Nam Sênh nói khó nghe như vậy, tỷ muội Hồ gia vô cùng tức giận
- Nói như vậy, hoặc là hắn chết, hoặc là các ngươi lấy Hướng lão đệ của ta, ta sẽ bảo đảm tính mệnh cho hắn, còn chọn như thế nào, các ngươi tự nghĩ đi
Nam Sênh vô cùng bá đạo, không để đường sống cho tỷ muội Hồ gia, cười nhạt nói:
- Chỉ có thời gian một nén hương, nếu hết thời gian, các ngươi có cầu xin ta cũng vô dụng, nếu ai còn muốn gây chuyện, giết hết không tha.
Dứt lời, cúi đầu đứng ở một bên, thờ ơ lạnh nhạt quan sát.
Từ đầu đến cuối, Hướng Sở không ngờ chỉ nói một câu, sau đó liền không có động tĩnh.
Sự tình phát triển như vậy, tỷ muội Hồ gia dù có ngốc như thế nào cũng có thể kịp phản ứng
- Hóa ra, mục đích của ngươi là như vậy.
Hồ Kiều Như kinh miệt nhìn Hướng Sở:
- Hết thảy tất cả, đều là nhằm vào Dương Khai, sau đó nhân thời cơ đến áp chế bọn ta, đúng không?
Hướng Sở thần sắc thản nhiên, mở miệng nói:
- Kiều Nhi, nếu như nàng nghĩ như vậy, chính là hiểu lầm ta rồi
Nam Sênh không khỏi trợn trừng mắt, thầm nghĩ khốn khiếp lại cố làm ra vẻ. Đổi lại lão tử sớm trực tiếp bá vương giương cung rồi, còn mềm mỏng cái quái gì nữa.
Nữ nhi tông môn nhị đẳng, lên cũng lên rồi, nàng còn thế nào?
- Hiểu lầm hay không, trong lòng ta đã rõ.
Hồ Kiều Nhi cười lãnh đạm.