Đây là trận chiến đầu tiên sau khi Dương Khai nhập ma, tuy đã sớm biết mình trong trạng thái này mạnh hơn không chỉ một bậc so với trạng thái lúc bình thường, nhưng kết quả sau cùng cũng khiến bản thân Dương Khai có chút bất ngờ.
Không sử dụng sức mạnh Ngạo Cốt Kim Thân, dựa vào trình độ bây giờ, nhiều lắm đấu ngang tay với một Thần Du Cảnh nhị tầng.
Nhưng bây giờ hoàn toàn áp chế bọn họ, không cần tốn nhiều sức, thậm chí còn không xuất toàn lực.
Sức mạnh này khiến người ta rất hân hoan, Dương Khai đang hưởng thụ, nhưng không bị mất phương hướng.
Thở phì phò
Từng đòn tấn công trên mặt đất như con giun chui qua bùn đất, đánh tới cao thủ Lôi Quang và Phi Hồng Viện.
Hai người kinh hãi giật mình, sắc mặt xanh mét, không hề nghĩ ngợi, chạy trốn lên trên.
Dương Khai cười lạnh, tùy ý sai khiến, khống chế đám tà khí đen kịt kia, bay toán loạn. Từng đòn tấn công mang tính hủy diệt khiến cho hai người càng chật vật.
Đã có bài học lúc trước, hai người này cũng không dám bỏ chạy nữa, chỉ thỉnh thoảng dừng lại, liên kết phá giải những đòn tấn công này để tránh ảnh hưởng đến đám đệ tử trẻ tuổi không chút lực phản kháng khi Dương Khai hung hăng đại phát lực kích sát.
Nhưng quả thực là đòn tấn công quá nhiều, lúc trước hai người lại bị tà ma ảnh hưởng tâm thần, giờ này không thể phát huy toàn lực, nhất thời không bị bắt nhưng vẫn bị những luồng hắc khí như độc xà kia bao vây xung quanh.
Cùng lúc đó sát khí nồng đậm đến cực điểm bỗng nhiên thoát ra trong cơ thể Dương Khai.
Một tiếng rồng gầm vang dội vang lên giữa đất trời
Mọi người hướng theo âm thanh này nhìn qua, lập tức ngây ra như phỗng.
Chỉ thấy một cái long đầu thật lớn xuất hiện trên đỉnh đầu Dương Khai. Long đầu này cơ hồ ngưng tụ thành thực chất, hai móng rồng vô cùng lợi hại, tản ra u quang sắc đen lạnh lùng, con mắt to như hai cái chiêng lớn vô tình nhìn chăm chú hai Thần Du Cảnh trên thiên không.
Bị đôi mắt này nhìn chăm chú, cao thủ của Lôi Quang và Phi Hồng Viện lập tức ngửi thấy mùi chết chóc.
Thoát thoát…
Long đầu đong đưa, từ nội thể Dương Khai dẫn dắt ra một lượng lớn tà khí, hội tụ thành thân thể, lắc đầu vẫy đuôi bay lên trời.
Đây là một con giao long màu đen, tràn đầy tà ác thô bạo, thân hình khổng lồ dài đến hai ba mươi trượng, mang đến cho người ta một áp lực khổng lồ.
Giao long này là hình xăm sau lưng Dương Khai, hấp thụ khí tà ma hội tụ mà thành.
Dương Khai có hình xăm rồng, Tô Nhan có hình xăm Băng Hoàng.
Hình xăm này vốn thuộc Âm Dương Hợp Hoan Công, giờ không biết sao có thể biến hóa ra, chẳng qua Dương Khai chỉ cảm thấy ngứa ngứa sau lưng, tùy ý thử một lần, không ngờ lại thành công.
Nơi giao long đi qua, từng đạo ma khí màu đen như linh xà theo sát phía sau, giống như các vì sao xung quanh làm nổi bật mặt trăng bên trong.
Cao thủ Lôi Quang và Phi Hồng Viện bị bao vây bên trong, lúc này đang ra sức giãy giụa. Không chờ bọn họ trốn thoát, giao long liền mở miệng thật lớn, mơ hồ có thể thấy toàn bộ răng nanh.
Cắn răng rắc một miệng, cao thủ Thần Du Cảnh của Lôi Quang liền bị cắn thành hai mảnh, máu tươi điên cuồng chảy ra.
Giao long dù bận vẫn xông lên trên cao trăm trượng, quay một vòng lao xuống, hai mắt chăm chú nhìn cao thủ Phi Hồng Viện.
Tận mắt nhìn đồng đội tử nạn trước mắt mình, nhất là một miếng cắn làm đôi, lão Thần Du Cảnh của Phi Hồng Viện sợ tới mức hồn vía bay mất. Dưới áp lực khổng lồ kia, một ngón tay cũng k thể cử động được
Bỗng nhiên người này dường như phát hiện ra cứu tinh, há hôm hô lên về phía đó:
- Phương lão, Từ lão. Cứu mạng!
Dương Khai thần sắc lạnh lùng, quay đầu nhìn về phía đó, vừa hay nhìn thấy hai đạo Huyền quang đang nhanh chóng bay đến.
Là hai vị thủ hộ của Hướng Sở.
Hai người này đều có thực lực Thần Du Cảnh thất tầng, mạnh hơn rất nhiều cao thủ của Lôi Quang và Phi Hồng Viện.
Người đang bay, từ xa đánh giao long Phương lão lại gầm lên:
- Tà ma phương nào, dám đánh người.
Dương Khai hừ lạnh một tiếng, hai chân xê dịch, phi đến trước mặt cao thủ Phi Hồng Viện, đại thủ xuất chiêu, Tu La Kiếm nắm trên tay.
Loong coong...
Âm thanh của vô số đạo kiếm vang lên, nương theo Tu La Kiếm huy động, kiếm quang che trời phủ đất nghênh đón đòn công kích mà hai người Phương lão và Từ lão phát ra.
Đoàng
Một chuỗi rung chuyển kịch liệt phát ra giữa không trung, Dương Khai bị dòng khí cực lớn đẩy lùi về phía sau vài bước, nhưng cuối cùng cũng ngăn được đòn tấn công của đối phương.
Giao long từ phía trên lao xuống, lúc Phương lão và Từ lão tới gần không đến năm mươi trượng, một ngụm cắn lấy đầu cao thủ Phi Hồng Viện.
Răng rắc...
Cao thủ Phi Hồng Viện lập tức thành thi thể không đầu, máu tươi phụt lên từ cổ, cảnh tượng hùng tráng như suối phun.
Phương lão và Từ lão trợn trừng mắt nhìn tất thảy nhưng lại vô phương cứu trợ, lập tức khóe mắt lồi ra, ra tay không lưu tình chút nào, một người hóa thành một đoàn mây khói, người còn lại hóa thành vật thể phát ra kim quang, các loại tuyệt kĩ võ thuật đánh tới Dương Khai.
Dương Khai sắc mặt lạnh lùng, cũng không còn vân đạm phong khinh như trước nữa. Hai người này là Thần Du Cảnh thất tầng, căn bản không thể đánh đồng với hai đồ rác rưởi vừa rồi.
Ra tay cũng không ẩn núp, đóa hoa ngàn cánh màu đỏ bỗng nhiên bay tán loạn, nương theo một làn hương thấm vào ruột gan, đóa hoa sắc bén kia, mỗi một cánh hoa đều hóa thành một đạo tấn công sắc bén.
Kiếm quang tàn sát bừa bãi, kiếm khí bay tứ tung, Bạch Hổ Thần Ngưu ấn liên tiếp đánh ra.
Ba người mới đánh không đến mười tức, Dương Khai liền đã tỏ ra chật vật, ngay cả xuất động hai Thiên cấp bí bảo, cũng không thể cùng bọn chúng giành thế chủ động.
Đang suy nghĩ có phải là lúc trực tiếp rút lui hay không thì hai đạo tịnh ảnh đã nhanh chóng lao tới.
Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi!
Hai người vô cùng lo lắng, nhìn thấy Dương Khai sao mới thở phào nhẹ nhõm, thấy Phương lão và Từ lão giáp công Dương Khai, vô cùng giận dữ.
Không nói lời gì, hai người hợp lực, hướng một người trong đó đánh tới.
Đồng Khí Liên Chi Thần Công giờ khắc này tỏa ra tia sáng kì dị. Cảnh giới của hai người chẳng qua là Chân Nguyên Cảnh tứ tầng mà thôi, nhưng sau khi Thần Công vận chuyển tới cực hạn, một thân chân nguyên của họ hùng hồn vô cùng, không thua kém gì Chân Nguyên Cảnh đinh phong, song kiếm hợp bích, đủ để tranh phong cùng cao thủ Thần Du Cảnh bình thường.
Phương lão, Từ lão nếu không phải chú ý hậu quả, có thể thoải mái bắt họ, nhưng hai người này là người Hướng Sở thích, bọn họ nào dám rất làm càn. Trong lúc nhất thời bó tay bó chân, chiêu thức chần chừ, căn bản không dám quá sức.
Ngược lại là Dương Khai, được Hồ Gia tỷ muội tương trợ, cùng với giao long, đủ để thủ hộ tự thân an toàn.
- Hai vị cô nương!
Phương lão thần sắc nghiêm túc, trầm giọng hô:
- Người này là tà ma!
Hồ Kiều Nhi dịu dàng quát một tiếng:
- Ta không biết cái gì tà ma không tà ma, ta chỉ biết là hắn là bằng hữu ta!
- Hai vị cô nương tốc tốc thối lui, chớ để nhận người không rõ, lầm người lầm mình!
Từ lão cũng khuyên bảo.
- Muốn giết hắn, giếtbọn ta luôn đi!
Hồ Mị Nhi nhìn nhu mì hơn tỷ tỷ, nhưng giờ phút này cũng nói năng khí phách như đinh đóng cột.
- Hắn đã giết nhiều người của Lôi Quang và Phi Hồng Viện như vậy, đã sớm rơi vào tà ma rồi, đã không còn là người mà hai người quen biết. Bây giờ, hắn không còn thần trí nữa, căn bản không nhận ra được hai người nữa, mau rời khỏi hắn ta.
Phương lão nói
Dương Khai nhếch miệng nhe răng cười độc ác, theo tiếng rồng gầm, giao long hung mãnh cắn về phía y.
- Không biết lượng sức!
Phương lão trầm giọng gầm lên, trên tay huyền quang vừa chuyển, trúng chính giữa đầu giao long. Giao long bị đánh trúng lui lại, không thể mảy may làm tổn thương y. Nhưng Phương lão cũng sợ hãi lùi một bước, hoảng sợ nhìn con giao log cách đó hai ba chục trượng, trong lòng cảm nhận một dư vị thất lễ.
- Tất cả dừng tay!
Một tiếng gầm trong không trung xa xa truyền đến
Nghe tiếng quát, Phương lão và Từ lão do dự một chút, chợt oán hận nhìn Dương Khai, vội vàng nhảy ra vòng chiến.
Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi cũng khẩn trương đi đến bên cạnh Dương Khai, thân thiết hỏi han:
- Ngươi không sao chứ?
Dương Khai chậm rãi lắc lắc đầu, mắt nhìn phía trước.
Giết nhiều người Lôi Quang và Phi Hồng Viện như vậy, mục đích của hắn cũng đạt được rồi, giờ này cũng có giao long thủ hộ, Dương Khai muốn đi thì đi, cho dù là Phương lão hay Từ lão cũng không thể giữ hắn lại.
Dương Khai bây giờ, quả thật là không sợ gì cả.
Trong tầm mắt, sắc mặt Hướng Sở trầm trọng bước tới, ngẩng đầu sải bước. Dù cục diện trước mắt như thế này, hắn cũng thể hiện vẻ kiềm chế và điềm tĩnh nên có của một công tử đại thế gia.
Lúc nhìn thấy mặt đất đầy máu tươi và thi thể, đôi mắt Hướng Sở thấy rõ một tia đau đớn.
Soạt soạt soạt...
Một đám người phía sau Hướng Sở xuất hiện. Đám người Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu kinh ngạc nhìn quanh hết thảy, vội vàng lao tới chỗ Dương Khai
Quản Trì Nhạc khẩn trương híp mắt lại, trong lòng vô cùng run rẩy, sau khi nhìn thấy hai tàn thi của cao thủ Lôi Quang và Phi Hồng Viện, tròng mắt không kìm được mà run lên
Chiến trường, phân biệt rõ ràng.
Ngoài trừ những người Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu đứng ở bên Dương Khai, những người khác đều ở bên Hướng Sở
Một thân chân nguyên của Phương lão và Từ lão ẩn mà không phát, cảnh giác đề phòng Dương Khai.
Hướng Sở thản nhiên liếc mắt nhìn Dương Khai một cái, cảm nhận sát khí xung thiên trên người hắn, nhíu mày lại, có vẻ bất ngờ, lại nhìn giao long đen kịt đang trôi nổi trên không trung, sắc mặt bất giác thay đổi.
Y có thể cảm nhận sự dũng mãnh của con giao long này, tự dưng có chút lòng tham và muốn chiếm hữu.
Nhưng giao long vừa thấy là do chân nguyên thuần túy ngưng tụ thành, Hướng Sở cũng đành phải đánh tan suy nghĩ này.
Đưa mắt nhìn chung quanh, trên mặt Hướng Sở hiện lên sự đau khổ, trầm giọng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Phương lão vội vàng nói:
- Thiếu gia, lúc lão phu và Từ lão đuổi về, là lúc nhìn thấy tiểu tử này tẩu hỏa nhập ma, hạ thủ Trình Minh của Phi Hồng Viện, hai lão phu vô năng, không thể cứu Trình Minh từ trên tay hắn.
- Trình Minh đã chết?
Hướng Sở lúc này lộ ra một tia bất ngờ.
- Vâng.
Phương lão gật gật đầu, chỉ vào thi thể cách đó không xa:
- Thi thể tách rời!
- Vậy vị Thần Du Cảnh của Lôi Quang đâu?
Hướng sở vội hỏi.
- Đã chết trước khi lão phu tới
Sắc mặt Hướng Sở không khỏi biến đổi
Y đã đánh giá cao hết sứ khả năng của Dương Khai, nhưng tuyệt đối không nghĩ đánh giá của y vẫn còn đánh giá thấp thực lực của Dương Khai
Hai Thần Du Cảnh nhị tầng không ngờ lại bị hắn giết. Rốt cuộc hắn mạnh tới mức nào?
- Thiếu gia, người trẻ tuổi kia đã bị tẩu hỏa nhập ma, lục thân bất nhận. Xin thiếu gia ân chuẩn, để hai lão giết hắn, báo thù rửa hận cho những người đã chết!
Phương lão cắn răng nói.
Hướng sở nhướn mày, nhìn như đang chần chừ.
Hồ Kiều Nhi vội vàng nói:
- Lão thất phu, ai nói hắn tẩu hỏa nhập ma? Đây là trận chiến đầu tiên sau khi Dương Khai nhập ma, tuy đã sớm biết mình trong trạng thái này mạnh hơn không chỉ một bậc so với trạng thái lúc bình thường, nhưng kết quả sau cùng cũng khiến bản thân Dương Khai có chút bất ngờ.
Không sử dụng sức mạnh Ngạo Cốt Kim Thân, dựa vào trình độ bây giờ, nhiều lắm đấu ngang tay với một Thần Du Cảnh nhị tầng.
Nhưng bây giờ hoàn toàn áp chế bọn họ, không cần tốn nhiều sức, thậm chí còn không xuất toàn lực.
Sức mạnh này khiến người ta rất hân hoan, Dương Khai đang hưởng thụ, nhưng không bị mất phương hướng.
Thở phì phò
Từng đòn tấn công trên mặt đất như con giun chui qua bùn đất, đánh tới cao thủ Lôi Quang và Phi Hồng Viện.
Hai người kinh hãi giật mình, sắc mặt xanh mét, không hề nghĩ ngợi, chạy trốn lên trên.
Dương Khai cười lạnh, tùy ý sai khiến, khống chế đám tà khí đen kịt kia, bay toán loạn. Từng đòn tấn công mang tính hủy diệt khiến cho hai người càng chật vật.
Đã có bài học lúc trước, hai người này cũng không dám bỏ chạy nữa, chỉ thỉnh thoảng dừng lại, liên kết phá giải những đòn tấn công này để tránh ảnh hưởng đến đám đệ tử trẻ tuổi không chút lực phản kháng khi Dương Khai hung hăng đại phát lực kích sát.
Nhưng quả thực là đòn tấn công quá nhiều, lúc trước hai người lại bị tà ma ảnh hưởng tâm thần, giờ này không thể phát huy toàn lực, nhất thời không bị bắt nhưng vẫn bị những luồng hắc khí như độc xà kia bao vây xung quanh.
Cùng lúc đó sát khí nồng đậm đến cực điểm bỗng nhiên thoát ra trong cơ thể Dương Khai.
Một tiếng rồng gầm vang dội vang lên giữa đất trời
Mọi người hướng theo âm thanh này nhìn qua, lập tức ngây ra như phỗng.
Chỉ thấy một cái long đầu thật lớn xuất hiện trên đỉnh đầu Dương Khai. Long đầu này cơ hồ ngưng tụ thành thực chất, hai móng rồng vô cùng lợi hại, tản ra u quang sắc đen lạnh lùng, con mắt to như hai cái chiêng lớn vô tình nhìn chăm chú hai Thần Du Cảnh trên thiên không.
Bị đôi mắt này nhìn chăm chú, cao thủ của Lôi Quang và Phi Hồng Viện lập tức ngửi thấy mùi chết chóc.
Thoát thoát…
Long đầu đong đưa, từ nội thể Dương Khai dẫn dắt ra một lượng lớn tà khí, hội tụ thành thân thể, lắc đầu vẫy đuôi bay lên trời.
Đây là một con giao long màu đen, tràn đầy tà ác thô bạo, thân hình khổng lồ dài đến hai ba mươi trượng, mang đến cho người ta một áp lực khổng lồ.
Giao long này là hình xăm sau lưng Dương Khai, hấp thụ khí tà ma hội tụ mà thành.
Dương Khai có hình xăm rồng, Tô Nhan có hình xăm Băng Hoàng.
Hình xăm này vốn thuộc Âm Dương Hợp Hoan Công, giờ không biết sao có thể biến hóa ra, chẳng qua Dương Khai chỉ cảm thấy ngứa ngứa sau lưng, tùy ý thử một lần, không ngờ lại thành công.
Nơi giao long đi qua, từng đạo ma khí màu đen như linh xà theo sát phía sau, giống như các vì sao xung quanh làm nổi bật mặt trăng bên trong.
Cao thủ Lôi Quang và Phi Hồng Viện bị bao vây bên trong, lúc này đang ra sức giãy giụa. Không chờ bọn họ trốn thoát, giao long liền mở miệng thật lớn, mơ hồ có thể thấy toàn bộ răng nanh.
Cắn răng rắc một miệng, cao thủ Thần Du Cảnh của Lôi Quang liền bị cắn thành hai mảnh, máu tươi điên cuồng chảy ra.
Giao long dù bận vẫn xông lên trên cao trăm trượng, quay một vòng lao xuống, hai mắt chăm chú nhìn cao thủ Phi Hồng Viện.
Tận mắt nhìn đồng đội tử nạn trước mắt mình, nhất là một miếng cắn làm đôi, lão Thần Du Cảnh của Phi Hồng Viện sợ tới mức hồn vía bay mất. Dưới áp lực khổng lồ kia, một ngón tay cũng k thể cử động được
Bỗng nhiên người này dường như phát hiện ra cứu tinh, há hôm hô lên về phía đó:
- Phương lão, Từ lão. Cứu mạng!
Dương Khai thần sắc lạnh lùng, quay đầu nhìn về phía đó, vừa hay nhìn thấy hai đạo Huyền quang đang nhanh chóng bay đến.
Là hai vị thủ hộ của Hướng Sở.
Hai người này đều có thực lực Thần Du Cảnh thất tầng, mạnh hơn rất nhiều cao thủ của Lôi Quang và Phi Hồng Viện.
Người đang bay, từ xa đánh giao long Phương lão lại gầm lên:
- Tà ma phương nào, dám đánh người.
Dương Khai hừ lạnh một tiếng, hai chân xê dịch, phi đến trước mặt cao thủ Phi Hồng Viện, đại thủ xuất chiêu, Tu La Kiếm nắm trên tay.
Loong coong...
Âm thanh của vô số đạo kiếm vang lên, nương theo Tu La Kiếm huy động, kiếm quang che trời phủ đất nghênh đón đòn công kích mà hai người Phương lão và Từ lão phát ra.
Đoàng
Một chuỗi rung chuyển kịch liệt phát ra giữa không trung, Dương Khai bị dòng khí cực lớn đẩy lùi về phía sau vài bước, nhưng cuối cùng cũng ngăn được đòn tấn công của đối phương.
Giao long từ phía trên lao xuống, lúc Phương lão và Từ lão tới gần không đến năm mươi trượng, một ngụm cắn lấy đầu cao thủ Phi Hồng Viện.
Răng rắc...
Cao thủ Phi Hồng Viện lập tức thành thi thể không đầu, máu tươi phụt lên từ cổ, cảnh tượng hùng tráng như suối phun.
Phương lão và Từ lão trợn trừng mắt nhìn tất thảy nhưng lại vô phương cứu trợ, lập tức khóe mắt lồi ra, ra tay không lưu tình chút nào, một người hóa thành một đoàn mây khói, người còn lại hóa thành vật thể phát ra kim quang, các loại tuyệt kĩ võ thuật đánh tới Dương Khai.
Dương Khai sắc mặt lạnh lùng, cũng không còn vân đạm phong khinh như trước nữa. Hai người này là Thần Du Cảnh thất tầng, căn bản không thể đánh đồng với hai đồ rác rưởi vừa rồi.
Ra tay cũng không ẩn núp, đóa hoa ngàn cánh màu đỏ bỗng nhiên bay tán loạn, nương theo một làn hương thấm vào ruột gan, đóa hoa sắc bén kia, mỗi một cánh hoa đều hóa thành một đạo tấn công sắc bén.
Kiếm quang tàn sát bừa bãi, kiếm khí bay tứ tung, Bạch Hổ Thần Ngưu ấn liên tiếp đánh ra.
Ba người mới đánh không đến mười tức, Dương Khai liền đã tỏ ra chật vật, ngay cả xuất động hai Thiên cấp bí bảo, cũng không thể cùng bọn chúng giành thế chủ động.
Đang suy nghĩ có phải là lúc trực tiếp rút lui hay không thì hai đạo tịnh ảnh đã nhanh chóng lao tới.
Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi!
Hai người vô cùng lo lắng, nhìn thấy Dương Khai sao mới thở phào nhẹ nhõm, thấy Phương lão và Từ lão giáp công Dương Khai, vô cùng giận dữ.
Không nói lời gì, hai người hợp lực, hướng một người trong đó đánh tới.
Đồng Khí Liên Chi Thần Công giờ khắc này tỏa ra tia sáng kì dị. Cảnh giới của hai người chẳng qua là Chân Nguyên Cảnh tứ tầng mà thôi, nhưng sau khi Thần Công vận chuyển tới cực hạn, một thân chân nguyên của họ hùng hồn vô cùng, không thua kém gì Chân Nguyên Cảnh đinh phong, song kiếm hợp bích, đủ để tranh phong cùng cao thủ Thần Du Cảnh bình thường.
Phương lão, Từ lão nếu không phải chú ý hậu quả, có thể thoải mái bắt họ, nhưng hai người này là người Hướng Sở thích, bọn họ nào dám rất làm càn. Trong lúc nhất thời bó tay bó chân, chiêu thức chần chừ, căn bản không dám quá sức.
Ngược lại là Dương Khai, được Hồ Gia tỷ muội tương trợ, cùng với giao long, đủ để thủ hộ tự thân an toàn.
- Hai vị cô nương!
Phương lão thần sắc nghiêm túc, trầm giọng hô:
- Người này là tà ma!
Hồ Kiều Nhi dịu dàng quát một tiếng:
- Ta không biết cái gì tà ma không tà ma, ta chỉ biết là hắn là bằng hữu ta!
- Hai vị cô nương tốc tốc thối lui, chớ để nhận người không rõ, lầm người lầm mình!
Từ lão cũng khuyên bảo.
- Muốn giết hắn, giếtbọn ta luôn đi!
Hồ Mị Nhi nhìn nhu mì hơn tỷ tỷ, nhưng giờ phút này cũng nói năng khí phách như đinh đóng cột.
- Hắn đã giết nhiều người của Lôi Quang và Phi Hồng Viện như vậy, đã sớm rơi vào tà ma rồi, đã không còn là người mà hai người quen biết. Bây giờ, hắn không còn thần trí nữa, căn bản không nhận ra được hai người nữa, mau rời khỏi hắn ta.
Phương lão nói
Dương Khai nhếch miệng nhe răng cười độc ác, theo tiếng rồng gầm, giao long hung mãnh cắn về phía y.
- Không biết lượng sức!
Phương lão trầm giọng gầm lên, trên tay huyền quang vừa chuyển, trúng chính giữa đầu giao long. Giao long bị đánh trúng lui lại, không thể mảy may làm tổn thương y. Nhưng Phương lão cũng sợ hãi lùi một bước, hoảng sợ nhìn con giao log cách đó hai ba chục trượng, trong lòng cảm nhận một dư vị thất lễ.
- Tất cả dừng tay!
Một tiếng gầm trong không trung xa xa truyền đến
Nghe tiếng quát, Phương lão và Từ lão do dự một chút, chợt oán hận nhìn Dương Khai, vội vàng nhảy ra vòng chiến.
Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi cũng khẩn trương đi đến bên cạnh Dương Khai, thân thiết hỏi han:
- Ngươi không sao chứ?
Dương Khai chậm rãi lắc lắc đầu, mắt nhìn phía trước.
Giết nhiều người Lôi Quang và Phi Hồng Viện như vậy, mục đích của hắn cũng đạt được rồi, giờ này cũng có giao long thủ hộ, Dương Khai muốn đi thì đi, cho dù là Phương lão hay Từ lão cũng không thể giữ hắn lại.
Dương Khai bây giờ, quả thật là không sợ gì cả.
Trong tầm mắt, sắc mặt Hướng Sở trầm trọng bước tới, ngẩng đầu sải bước. Dù cục diện trước mắt như thế này, hắn cũng thể hiện vẻ kiềm chế và điềm tĩnh nên có của một công tử đại thế gia.
Lúc nhìn thấy mặt đất đầy máu tươi và thi thể, đôi mắt Hướng Sở thấy rõ một tia đau đớn.
Soạt soạt soạt...
Một đám người phía sau Hướng Sở xuất hiện. Đám người Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu kinh ngạc nhìn quanh hết thảy, vội vàng lao tới chỗ Dương Khai
Quản Trì Nhạc khẩn trương híp mắt lại, trong lòng vô cùng run rẩy, sau khi nhìn thấy hai tàn thi của cao thủ Lôi Quang và Phi Hồng Viện, tròng mắt không kìm được mà run lên
Chiến trường, phân biệt rõ ràng.
Ngoài trừ những người Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu đứng ở bên Dương Khai, những người khác đều ở bên Hướng Sở
Một thân chân nguyên của Phương lão và Từ lão ẩn mà không phát, cảnh giác đề phòng Dương Khai.
Hướng Sở thản nhiên liếc mắt nhìn Dương Khai một cái, cảm nhận sát khí xung thiên trên người hắn, nhíu mày lại, có vẻ bất ngờ, lại nhìn giao long đen kịt đang trôi nổi trên không trung, sắc mặt bất giác thay đổi.
Y có thể cảm nhận sự dũng mãnh của con giao long này, tự dưng có chút lòng tham và muốn chiếm hữu.
Nhưng giao long vừa thấy là do chân nguyên thuần túy ngưng tụ thành, Hướng Sở cũng đành phải đánh tan suy nghĩ này.
Đưa mắt nhìn chung quanh, trên mặt Hướng Sở hiện lên sự đau khổ, trầm giọng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Phương lão vội vàng nói:
- Thiếu gia, lúc lão phu và Từ lão đuổi về, là lúc nhìn thấy tiểu tử này tẩu hỏa nhập ma, hạ thủ Trình Minh của Phi Hồng Viện, hai lão phu vô năng, không thể cứu Trình Minh từ trên tay hắn.
- Trình Minh đã chết?
Hướng Sở lúc này lộ ra một tia bất ngờ.
- Vâng.
Phương lão gật gật đầu, chỉ vào thi thể cách đó không xa:
- Thi thể tách rời!
- Vậy vị Thần Du Cảnh của Lôi Quang đâu?
Hướng sở vội hỏi.
- Đã chết trước khi lão phu tới
Sắc mặt Hướng Sở không khỏi biến đổi
Y đã đánh giá cao hết sứ khả năng của Dương Khai, nhưng tuyệt đối không nghĩ đánh giá của y vẫn còn đánh giá thấp thực lực của Dương Khai
Hai Thần Du Cảnh nhị tầng không ngờ lại bị hắn giết. Rốt cuộc hắn mạnh tới mức nào?
- Thiếu gia, người trẻ tuổi kia đã bị tẩu hỏa nhập ma, lục thân bất nhận. Xin thiếu gia ân chuẩn, để hai lão giết hắn, báo thù rửa hận cho những người đã chết!
Phương lão cắn răng nói.
Hướng sở nhướn mày, nhìn như đang chần chừ.
Hồ Kiều Nhi vội vàng nói:
- Lão thất phu, ai nói hắn tẩu hỏa nhập ma?