Cuộc sống mấy ngày nay của đám người Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu không được sung sướng gì. Không những bị sắp xếp vào những vị trí nguy hiểm nhất trong trấn tác chiến với Thương Vân Tà Địa mà ngay cả lúc nghỉ ngơi ở doanh địa này, thỉnh thoảng cũng có người đến chế nhạo, châm chọc.
Thế lực tụ tập ở đây cũng có tới năm sáu bên. Ngoài Hướng gia cầm đầu là thế gia nhất đẳng ra, những thế lực khác đều là tông môn nhị đẳng, tam đẳng.
Những thế lực này, luận về chiến lực và ưu khuyết của đám người thì chẳng hơn kém Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu là bao, có thế lực thậm chí gần như gần bằng, những vẫn dám thừa cơ hãm hại khi người khác gặp nguy. Lúc tâm trạng tốt thì đến châm chọc vài tiếng, lúc tâm trạng không tốt thì còn quát mắng, chửi bậy.
Cứ như là người của đám Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu nợ chúng vậy.
Lúc Hồ Man và Tiêu Nhược Hàn còn ở đây, còn có người uy hiếp. Sau khi đám cao thủ này đi hết rồi, chỉ còn lại toàn lớp đệ tử trẻ tuổi, tình hình càng lúc càng gay cấn.
Mà trong đó người của Lôi Quang và Phi Hồng Viện là ác liệt nhất.
Những ngày này, người Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu đã bị đám người này này khiêu khích, chửi mắng không chỉ hai ba lần. Nhưng vì các đệ tử chết và bị thương quá nhiều, chỉ còn sống sót mười mấy người, cho nên cũng đành nhẫn nhịn.
Đám người Phương Tử Kỳ vốn đứng mũi chịu sào nên đương nhiên không muốn rước họa vào thân.
Năm lần bảy lượt nhẫn nhịn, nhượng bộ, càng khến người của Lôi Quang và Phi Hồng Viện cho rằng họ dễ ăn hiếp. Hôm nay thấy họ đốt lửa ở đây, ăn uống no say, ung dung phấn khởi, sao bằng lòng bỏ qua cơ hội như thế này?
Dù sao thì ở đây đã không có chiến sự, tìm chút trò vui cho qua hết đêm dài thì sao?
Ánh mắt của mười mấy người Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu như hổ rình mồi nhưng không hề ảnh hưởng chút nào đến Tạ Vinh và Lê Phù. Hai người vẫn giữ nguyên nụ cười khinh thường, cơ hồ căn bản không coi chúng nhân ra gì, ánh mắt nhìn lại cũng có ý vị sâu xa.
- Ngồi xuống cả đi!
Sắc mặt Quản Trì Nhạc âm trầm, nhướng mi mắt, trầm giọng nói với chúng nhân.
Mười mấy đệ tử trẻ tuổi hận đến nghiến răng nghiến lợi, nắm tay xiết chặt kêu răng rắc, nhưng đành phải nhẫn nhịn nén giận, từ từ ngồi xuống.
Tuy họ khí huyết phương cương, những cũng biết nếu có xung đột gì đó với đối phương thì người chịu khổ, chịu cực sau cùng vẫn là đám người mình.
Chưa nói đến chuyện nếu đánh thật có thể thắng hay không. Cho dù có thắng, sau đó cũng phải chịu sự truy cứu của Hướng gia. Đến lúc đó tình cảnh của hai tông môn sẽ càng xấu.
Mười mấy đệ tử, từng người từng người ngồi xuống. Phương Tử Kỳ là người ngồi xuống sau cùng, nụ cười trên mặt có chút dữ tợn, da mặt co giật từng hồi.
Trong lòng dù vô cùng khó chịu, y cũng phải nhịn.
Thần sắc Dương Khai bình thản, khảy mấy hạt cát dính trên miếng thịt nướng, bình tĩnh nhìn người tới.
Đám người này có một vài Chân Nguyên Cảnh, cũng có rất nhiều người là Ly Hợp Cảnh, thực lực không phải là cao. Nhưng Dương Khai nhạy bén cảm nhận được lúc này có tới mấy đạo thần thức đang bao trùm mảnh đất này.
Trong đó, hai đạo thần thức có chút cảnh giác và địch ý, hẳn là tiền bối của Tạ Vinh và Lê Phù đang giám sát động tĩnh nơi này, đề phòng Quản Trì Nhạc ra tay đả thương.
Ngoài ra còn có hại đạo thần thức cường đại không ít, là thần thức của hai cao thủ bên cạnh Hướng Sở.
Phát giác ra điều này, Dương Khai nhếch miệng, khẽ cười.
Trước kia, sau khi người của Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu nhẫn nhịn, đám người Tạ Vinh cũng sẽ không tiếp tục khiêu khích nữa. Nhưng hôm nay chúng hiển nhiên không muốn cứ như vậy mà từ bỏ ý đồ.
Sau khi đám người ngồi xuống, Tạ Vinh và Lê Phù không những không bỏ đi mà ngược lại còn bước lên trước hai bước. Lê Phù kia che cái miệng nhỏ nhắn, cười nhìn tỷ muội Hồ gia, nói:
- Hai vị muội muội đã lâu không gặp, nghe nói hai vị từ Thương Vân Tà Địa trốn chạy về. Tỷ tỷ lại rất hiếu kỳ, trong Thương Vân Tà Địa tà ma khắp nơi, hai vị lại thiên hương quốc sắc khiến người khác chú ý như vậy. Vậy ….. sao có thể trốn chạy về đây?
Hồ Kiều Nhi nhíu mày, nhìn Lê Phù vẻ không vui, thản nhiên nói:
- Ngươi muốn nói gì?
Lê Phù cười khanh khách, dịu dàng nói:
- Tỷ tỷ nói rồi đó, chính là rất hiếu kỳ chuyện hai vị muội muội làm sao mà an toàn trở về. Nếu tiện thì có thể nói với tỷ tỷ. Ví dụ như trên đường rốt cuộc gặp phải loại người nào, gặp phải chuyện gì, hai vị phải bán rẻ nhan sắc bao lần mới có thể giữ mạng từ tay đám tà ma kia…
Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi nghe ả nói như vậy, sắc mặt bỗng trầm xuống.
- Xin lỗi, tỷ tỷ nói sai rồi.
Lê Phù cười khẽ, tuy miệng thì nói xin lỗi, nhưng thần sắc lại không hề có ý đó.
Đám nam nhân phía sau ả lúc này, ánh mắt nhìn về phía tỷ muội Hồ gia cũng có chút không bình thường, cơ hồ đang nhìn hai nữ nhân hư hỏng, từng ánh mát đều có vẻ khinh miệt, phỉ nhổ, còn không giấu nổi sự tham lam và dục vọng.
- Ta cũng rất hiếu kỳ.
Tạ Vinh cười hi hi nói,
- Không những bọn ta hiếu kỳ, tất cả mọi người ở đây đều hiếu kỳ. Hai vị có thể sống sót trở về từ nơi đó, rốt cuộc là dựa vào thủ đoạn nào.
Sắc mặt Hồ Kiều Nhi âm trầm, ngực phập phồng lên xuống, đột nhiên cười một tiếng, nói:
- Chuyện này thì liên quan gì đến các ngươi?
- Đương nhiên là liên quan đến bọn ta.
Lê Phù cười khẽ,
- Hai vị nếu không phải bán rẻ nhan sắc, bình an tháo chạy khỏi nơi đó, vậy thì có câu kết với đám tà ma đó. Nếu không tại sao chúng lại thả cho các ngươi đi ? Không chừng các ngươi chính là nhãn tuyến mà bọn tà ma đó gài vào chỗ bọn ta. Nếu các ngươi là nhãn tuyến của Thương Vân Tà Địa thì bên cạnh chắc chắn vẫn còn người theo dõi.
- Không sai!
Thần sắc Tạ Vinh lạnh lùng, ánh mắt đột nhên nhìn về phía Dương Khai, quắc mắt nhìn chằm chằm hắn, trầm giọng nói:
- Vị bằng hữu này trông mặt rất quen, từ đâu tới?
Dương Khai đang ăn nghe y hỏi một câu như vậy, đôi chân mày không kìm được chau lại, lúc này mới đột nhiên tỉnh ngộ. Đám người đối phương này thì ra là nhằm vào mình mà tới.
Khiêu khích trước đó, tất cả đều là làm nền mà thôi.
- Không tiện nói!
Lắc đầu, thần sắc Dương Khai lạnh lùng, nói.
- Là không dám nói hay không tiện nói?
Lê Phù cũng cười lạnh, hỏi.
Tạ Vinh trầm mặt, nhìn Hồ gia tỷ muội:
- Hắn là người hai ngươi dẫn về, hẳn là hai ngươi cũng rõ lai lịch của hắn chứ?
- Không biết, gặp trên đường.
Hồ Kiều Nhi nghiêng đầu.
Xuất thân của Dương Khai sao có thể tùy tiện nói ra? Phong Vũ Lâu và Huyết Chiến Bang chỉ vì ở gần kề Lăng Tiêu Các mà gặp phải đại nạn, nếu nói cho chúng biết sư môn của Dương Khai, không chừng còn gặp phải đại loạn gì nữa.
Nói bừa ra một xuất thân nào đó thì không đáng tin cậy, không chừng sẽ bị vạch trần tại chỗ.
- Quả nhiên là có vấn đề!
Tạ Vinh hừ mạnh một tiếng, không nói lời nào, vung tay lên:
- Bắt lại!
- Ai dám!
Phương Tử Kỳ gầm lên, đứng dậy, một thân chân nguyên dâng lên hung hãn.
Nhất động này của y, những người khác cũng lập tức đứng dậy, ai nấy đều cảnh giác nhìn chằm chằm người của Lôi Quang và Phi Hồng Viện. Đám người này cũng không yếu thế, tuốt vũ khi ra khỏi vỏ, chân nguyên âm thầm thôi động.
Cảnh tượng đột nhiên trở nên kịch liệt.
- Hi hi!
Tạ Vinh cười lạnh,
- Các ngươi dám to gan che dấu người đến từ Thương Vân Tà Địa, tất cả các ngươi chết chắc rồi.
Y cười tương đối gian xảo, có vẻ như kế hoạch đã được thực hiện, nụ cười chợt tắt, trầm giọng nói:
- Động thủ!
Lời vừa dứt, hai đạo thần thức chiếm cứ tại đây bỗng nhiên biến thành công kích sắc bén, mang theo sát ý quyết đoán, nhắm thẳng vào thức hải của Dương Khai.
Phát giác ra điều không ổn, sắc mặt Quản Trì Nhạc đại biến, kinh hô:
- Cẩn thận!
Hai đạo công kích vô thanh vô tức, đánh ập vào thức hải của Dương Khai, còn chưa vào sâu đã bị mất phương hướng trong Mê Hồn Chi Cung.
Sắc mặt Dương Khai trầm xuống, thần thức cũng trở nên lạnh lùng.
Hắn căn bản nghĩ rằng đám người này chỉ là muốn khiêu khích gây chuyện. Bây giờ nhìn lại, rõ ràng không phải như vậy.
Nương theo hai đạo thần thức ập tới, u quang tử sắc chợt lóe lên trong không trung rồi biến mất.
Một cảm giác băng hàn thấu xương bỗng nhiên tản phát, rồi lập tức biến mất. Tất cả mọi người tại đây đều cho rằng mình sinh ra ảo giác.
Hai tiếng phù phù truyền đến từ một nơi không xa. Sắc mặt hai vị cao thủ Thần Du Cảnh của Lôi Quang và Phi Hồng Viện đều tái nhợt, hốc mắt bỗng đỏ hoe, chút nữa là ngã xuống đất.
Trong khoảnh khắc này, hai người bọn họ cùng gặp phải một loại công kích của Thần Hồn Kỹ. Trong Thần Hồn Kỹ quỷ dị này trộn lẫn lượng lớn tà ác và băng hàn, cơ hồ như đóng băng thức hai của chúng.
May mà chúng phát giác ra điều bất ổn, lập tức phản kích phòng ngự, nếu không hậu quả không thể lường được.
Vội vàng hoàn hồn lại, hai người liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy ý ngạc nhiên và hoảng sợ trong mắt đối phương.
Bên ngoài, Dương Khai đã chuyển động.
Sau khi dùng Thần Hồn Kỹ phản công hai cao thủ Thần Du Cảnh kia, thân như cuồng phong, trong nháy mắt đã đến tới trước mặt Tạ Vinh.
Vẻ gian xảo và đắc ý trên mặt Tạ Vinh vẫn chưa biến mất, một bàn tay to đã chặt xuống cổ y, Chân Dương nguyên khí nóng bức tấn công, thiêu bỏng cổ Tạ Vinh đau đớn vô cùng.
Kêu thảm, vừa mới xuất thủ liền đối diện với một cú đấm, trúng ngay hốc mắt. Trong chớp mắt, Tạ Vinh liền đầu váng mắt hoa, hai mắt không nhìn thấy gì nữa.
- A…..
Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Phù biến sắc, không hề ngờ Dương Khai lại có thể sống sót dưới sư tập kích của hai cao thủ Thần Du Cảnh.
Còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay khác của Dương Khai đã bóp chặt chiếc cổ thon dài của ả.
Hai cánh tay cùng lúc dùng lực đẩy vào giữa, Tạ Vinh và Lê Phù va vào nhau. Với hai lực đạo và tốc độ cực lớn, hai người cảm thấy nửa thân mình đều tê rần.
Chân nguyên vội vàng vận chuyển ra cũng phân tán âm ầm trong cú va chạm này.
Hai người là tinh anh của mỗi tông môn, nhưng lúc này dưới tay Dương Khai lại yếu ớt như hai đứa trẻ, không có chút lực phản kháng.
Binh, binh….
Hai người bị ném xuống đất như hai viên đá. Trên mặt đất xuất hiện hai hố hình người, có tiếng xương cốt đứt gãy truyền ra, tiếng kêu thảm thiết cũng vang lên.
Mãi cho đến lúc này, tất cả mọi người mới hoàn hồn.
Soạt soạt soạt….
Các đệ tử của Lôi Quang và Phi Hồng Viện, ai nấy đều cảnh giác ngưng trọng nhìn Dương Khai, đều tự thôi động chiêu thức.
- Ai dám động!
Dương Khai một cước dẫm lên khuôn mặt xinh đẹp của Lê Phù, dẫm lún nửa khuôn mặt của ả xuống đất bùn. Hành động thô bạo dã man khiến tất thảy mọi người đều hoảng sợ.
Trên tay kia, chân nguyên phun ra nuốt vào, cơ hồ ngưng thành chân nguyên thực thể, giống như một cây chủy thủ, đè xuống ngực Tạ Vinh.
Trong đêm tối, ánh lửa bập bùng ánh lên vẻ mặt vô cùng lạnh lùng của Dương Khai, hết sức đáng sợ.
Người của Phong Vũ Lâu và Huyết Chiến Bang đều ngây người, ngơ ngẩn đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt không dám tin.
- Ai dám động!
Phương Tử Kỳ tỉnh ngộ trước tiên,
Phụt một tiếng, dưới tác dụng của tửu tinh, ngọn lửa bùng lên cao mấy trượng như một con hỏa long. Cuộc sống mấy ngày nay của đám người Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu không được sung sướng gì. Không những bị sắp xếp vào những vị trí nguy hiểm nhất trong trấn tác chiến với Thương Vân Tà Địa mà ngay cả lúc nghỉ ngơi ở doanh địa này, thỉnh thoảng cũng có người đến chế nhạo, châm chọc.
Thế lực tụ tập ở đây cũng có tới năm sáu bên. Ngoài Hướng gia cầm đầu là thế gia nhất đẳng ra, những thế lực khác đều là tông môn nhị đẳng, tam đẳng.
Những thế lực này, luận về chiến lực và ưu khuyết của đám người thì chẳng hơn kém Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu là bao, có thế lực thậm chí gần như gần bằng, những vẫn dám thừa cơ hãm hại khi người khác gặp nguy. Lúc tâm trạng tốt thì đến châm chọc vài tiếng, lúc tâm trạng không tốt thì còn quát mắng, chửi bậy.
Cứ như là người của đám Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu nợ chúng vậy.
Lúc Hồ Man và Tiêu Nhược Hàn còn ở đây, còn có người uy hiếp. Sau khi đám cao thủ này đi hết rồi, chỉ còn lại toàn lớp đệ tử trẻ tuổi, tình hình càng lúc càng gay cấn.
Mà trong đó người của Lôi Quang và Phi Hồng Viện là ác liệt nhất.
Những ngày này, người Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu đã bị đám người này này khiêu khích, chửi mắng không chỉ hai ba lần. Nhưng vì các đệ tử chết và bị thương quá nhiều, chỉ còn sống sót mười mấy người, cho nên cũng đành nhẫn nhịn.
Đám người Phương Tử Kỳ vốn đứng mũi chịu sào nên đương nhiên không muốn rước họa vào thân.
Năm lần bảy lượt nhẫn nhịn, nhượng bộ, càng khến người của Lôi Quang và Phi Hồng Viện cho rằng họ dễ ăn hiếp. Hôm nay thấy họ đốt lửa ở đây, ăn uống no say, ung dung phấn khởi, sao bằng lòng bỏ qua cơ hội như thế này?
Dù sao thì ở đây đã không có chiến sự, tìm chút trò vui cho qua hết đêm dài thì sao?
Ánh mắt của mười mấy người Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu như hổ rình mồi nhưng không hề ảnh hưởng chút nào đến Tạ Vinh và Lê Phù. Hai người vẫn giữ nguyên nụ cười khinh thường, cơ hồ căn bản không coi chúng nhân ra gì, ánh mắt nhìn lại cũng có ý vị sâu xa.
- Ngồi xuống cả đi!
Sắc mặt Quản Trì Nhạc âm trầm, nhướng mi mắt, trầm giọng nói với chúng nhân.
Mười mấy đệ tử trẻ tuổi hận đến nghiến răng nghiến lợi, nắm tay xiết chặt kêu răng rắc, nhưng đành phải nhẫn nhịn nén giận, từ từ ngồi xuống.
Tuy họ khí huyết phương cương, những cũng biết nếu có xung đột gì đó với đối phương thì người chịu khổ, chịu cực sau cùng vẫn là đám người mình.
Chưa nói đến chuyện nếu đánh thật có thể thắng hay không. Cho dù có thắng, sau đó cũng phải chịu sự truy cứu của Hướng gia. Đến lúc đó tình cảnh của hai tông môn sẽ càng xấu.
Mười mấy đệ tử, từng người từng người ngồi xuống. Phương Tử Kỳ là người ngồi xuống sau cùng, nụ cười trên mặt có chút dữ tợn, da mặt co giật từng hồi.
Trong lòng dù vô cùng khó chịu, y cũng phải nhịn.
Thần sắc Dương Khai bình thản, khảy mấy hạt cát dính trên miếng thịt nướng, bình tĩnh nhìn người tới.
Đám người này có một vài Chân Nguyên Cảnh, cũng có rất nhiều người là Ly Hợp Cảnh, thực lực không phải là cao. Nhưng Dương Khai nhạy bén cảm nhận được lúc này có tới mấy đạo thần thức đang bao trùm mảnh đất này.
Trong đó, hai đạo thần thức có chút cảnh giác và địch ý, hẳn là tiền bối của Tạ Vinh và Lê Phù đang giám sát động tĩnh nơi này, đề phòng Quản Trì Nhạc ra tay đả thương.
Ngoài ra còn có hại đạo thần thức cường đại không ít, là thần thức của hai cao thủ bên cạnh Hướng Sở.
Phát giác ra điều này, Dương Khai nhếch miệng, khẽ cười.
Trước kia, sau khi người của Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu nhẫn nhịn, đám người Tạ Vinh cũng sẽ không tiếp tục khiêu khích nữa. Nhưng hôm nay chúng hiển nhiên không muốn cứ như vậy mà từ bỏ ý đồ.
Sau khi đám người ngồi xuống, Tạ Vinh và Lê Phù không những không bỏ đi mà ngược lại còn bước lên trước hai bước. Lê Phù kia che cái miệng nhỏ nhắn, cười nhìn tỷ muội Hồ gia, nói:
- Hai vị muội muội đã lâu không gặp, nghe nói hai vị từ Thương Vân Tà Địa trốn chạy về. Tỷ tỷ lại rất hiếu kỳ, trong Thương Vân Tà Địa tà ma khắp nơi, hai vị lại thiên hương quốc sắc khiến người khác chú ý như vậy. Vậy ….. sao có thể trốn chạy về đây?
Hồ Kiều Nhi nhíu mày, nhìn Lê Phù vẻ không vui, thản nhiên nói:
- Ngươi muốn nói gì?
Lê Phù cười khanh khách, dịu dàng nói:
- Tỷ tỷ nói rồi đó, chính là rất hiếu kỳ chuyện hai vị muội muội làm sao mà an toàn trở về. Nếu tiện thì có thể nói với tỷ tỷ. Ví dụ như trên đường rốt cuộc gặp phải loại người nào, gặp phải chuyện gì, hai vị phải bán rẻ nhan sắc bao lần mới có thể giữ mạng từ tay đám tà ma kia…
Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi nghe ả nói như vậy, sắc mặt bỗng trầm xuống.
- Xin lỗi, tỷ tỷ nói sai rồi.
Lê Phù cười khẽ, tuy miệng thì nói xin lỗi, nhưng thần sắc lại không hề có ý đó.
Đám nam nhân phía sau ả lúc này, ánh mắt nhìn về phía tỷ muội Hồ gia cũng có chút không bình thường, cơ hồ đang nhìn hai nữ nhân hư hỏng, từng ánh mát đều có vẻ khinh miệt, phỉ nhổ, còn không giấu nổi sự tham lam và dục vọng.
- Ta cũng rất hiếu kỳ.
Tạ Vinh cười hi hi nói,
- Không những bọn ta hiếu kỳ, tất cả mọi người ở đây đều hiếu kỳ. Hai vị có thể sống sót trở về từ nơi đó, rốt cuộc là dựa vào thủ đoạn nào.
Sắc mặt Hồ Kiều Nhi âm trầm, ngực phập phồng lên xuống, đột nhiên cười một tiếng, nói:
- Chuyện này thì liên quan gì đến các ngươi?
- Đương nhiên là liên quan đến bọn ta.
Lê Phù cười khẽ,
- Hai vị nếu không phải bán rẻ nhan sắc, bình an tháo chạy khỏi nơi đó, vậy thì có câu kết với đám tà ma đó. Nếu không tại sao chúng lại thả cho các ngươi đi ? Không chừng các ngươi chính là nhãn tuyến mà bọn tà ma đó gài vào chỗ bọn ta. Nếu các ngươi là nhãn tuyến của Thương Vân Tà Địa thì bên cạnh chắc chắn vẫn còn người theo dõi.
- Không sai!
Thần sắc Tạ Vinh lạnh lùng, ánh mắt đột nhên nhìn về phía Dương Khai, quắc mắt nhìn chằm chằm hắn, trầm giọng nói:
- Vị bằng hữu này trông mặt rất quen, từ đâu tới?
Dương Khai đang ăn nghe y hỏi một câu như vậy, đôi chân mày không kìm được chau lại, lúc này mới đột nhiên tỉnh ngộ. Đám người đối phương này thì ra là nhằm vào mình mà tới.
Khiêu khích trước đó, tất cả đều là làm nền mà thôi.
- Không tiện nói!
Lắc đầu, thần sắc Dương Khai lạnh lùng, nói.
- Là không dám nói hay không tiện nói?
Lê Phù cũng cười lạnh, hỏi.
Tạ Vinh trầm mặt, nhìn Hồ gia tỷ muội:
- Hắn là người hai ngươi dẫn về, hẳn là hai ngươi cũng rõ lai lịch của hắn chứ?
- Không biết, gặp trên đường.
Hồ Kiều Nhi nghiêng đầu.
Xuất thân của Dương Khai sao có thể tùy tiện nói ra? Phong Vũ Lâu và Huyết Chiến Bang chỉ vì ở gần kề Lăng Tiêu Các mà gặp phải đại nạn, nếu nói cho chúng biết sư môn của Dương Khai, không chừng còn gặp phải đại loạn gì nữa.
Nói bừa ra một xuất thân nào đó thì không đáng tin cậy, không chừng sẽ bị vạch trần tại chỗ.
- Quả nhiên là có vấn đề!
Tạ Vinh hừ mạnh một tiếng, không nói lời nào, vung tay lên:
- Bắt lại!
- Ai dám!
Phương Tử Kỳ gầm lên, đứng dậy, một thân chân nguyên dâng lên hung hãn.
Nhất động này của y, những người khác cũng lập tức đứng dậy, ai nấy đều cảnh giác nhìn chằm chằm người của Lôi Quang và Phi Hồng Viện. Đám người này cũng không yếu thế, tuốt vũ khi ra khỏi vỏ, chân nguyên âm thầm thôi động.
Cảnh tượng đột nhiên trở nên kịch liệt.
- Hi hi!
Tạ Vinh cười lạnh,
- Các ngươi dám to gan che dấu người đến từ Thương Vân Tà Địa, tất cả các ngươi chết chắc rồi.
Y cười tương đối gian xảo, có vẻ như kế hoạch đã được thực hiện, nụ cười chợt tắt, trầm giọng nói:
- Động thủ!
Lời vừa dứt, hai đạo thần thức chiếm cứ tại đây bỗng nhiên biến thành công kích sắc bén, mang theo sát ý quyết đoán, nhắm thẳng vào thức hải của Dương Khai.
Phát giác ra điều không ổn, sắc mặt Quản Trì Nhạc đại biến, kinh hô:
- Cẩn thận!
Hai đạo công kích vô thanh vô tức, đánh ập vào thức hải của Dương Khai, còn chưa vào sâu đã bị mất phương hướng trong Mê Hồn Chi Cung.
Sắc mặt Dương Khai trầm xuống, thần thức cũng trở nên lạnh lùng.
Hắn căn bản nghĩ rằng đám người này chỉ là muốn khiêu khích gây chuyện. Bây giờ nhìn lại, rõ ràng không phải như vậy.
Nương theo hai đạo thần thức ập tới, u quang tử sắc chợt lóe lên trong không trung rồi biến mất.
Một cảm giác băng hàn thấu xương bỗng nhiên tản phát, rồi lập tức biến mất. Tất cả mọi người tại đây đều cho rằng mình sinh ra ảo giác.
Hai tiếng phù phù truyền đến từ một nơi không xa. Sắc mặt hai vị cao thủ Thần Du Cảnh của Lôi Quang và Phi Hồng Viện đều tái nhợt, hốc mắt bỗng đỏ hoe, chút nữa là ngã xuống đất.
Trong khoảnh khắc này, hai người bọn họ cùng gặp phải một loại công kích của Thần Hồn Kỹ. Trong Thần Hồn Kỹ quỷ dị này trộn lẫn lượng lớn tà ác và băng hàn, cơ hồ như đóng băng thức hai của chúng.
May mà chúng phát giác ra điều bất ổn, lập tức phản kích phòng ngự, nếu không hậu quả không thể lường được.
Vội vàng hoàn hồn lại, hai người liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy ý ngạc nhiên và hoảng sợ trong mắt đối phương.
Bên ngoài, Dương Khai đã chuyển động.
Sau khi dùng Thần Hồn Kỹ phản công hai cao thủ Thần Du Cảnh kia, thân như cuồng phong, trong nháy mắt đã đến tới trước mặt Tạ Vinh.
Vẻ gian xảo và đắc ý trên mặt Tạ Vinh vẫn chưa biến mất, một bàn tay to đã chặt xuống cổ y, Chân Dương nguyên khí nóng bức tấn công, thiêu bỏng cổ Tạ Vinh đau đớn vô cùng.
Kêu thảm, vừa mới xuất thủ liền đối diện với một cú đấm, trúng ngay hốc mắt. Trong chớp mắt, Tạ Vinh liền đầu váng mắt hoa, hai mắt không nhìn thấy gì nữa.
- A…..
Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Phù biến sắc, không hề ngờ Dương Khai lại có thể sống sót dưới sư tập kích của hai cao thủ Thần Du Cảnh.
Còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay khác của Dương Khai đã bóp chặt chiếc cổ thon dài của ả.
Hai cánh tay cùng lúc dùng lực đẩy vào giữa, Tạ Vinh và Lê Phù va vào nhau. Với hai lực đạo và tốc độ cực lớn, hai người cảm thấy nửa thân mình đều tê rần.
Chân nguyên vội vàng vận chuyển ra cũng phân tán âm ầm trong cú va chạm này.
Hai người là tinh anh của mỗi tông môn, nhưng lúc này dưới tay Dương Khai lại yếu ớt như hai đứa trẻ, không có chút lực phản kháng.
Binh, binh….
Hai người bị ném xuống đất như hai viên đá. Trên mặt đất xuất hiện hai hố hình người, có tiếng xương cốt đứt gãy truyền ra, tiếng kêu thảm thiết cũng vang lên.
Mãi cho đến lúc này, tất cả mọi người mới hoàn hồn.
Soạt soạt soạt….
Các đệ tử của Lôi Quang và Phi Hồng Viện, ai nấy đều cảnh giác ngưng trọng nhìn Dương Khai, đều tự thôi động chiêu thức.
- Ai dám động!
Dương Khai một cước dẫm lên khuôn mặt xinh đẹp của Lê Phù, dẫm lún nửa khuôn mặt của ả xuống đất bùn. Hành động thô bạo dã man khiến tất thảy mọi người đều hoảng sợ.
Trên tay kia, chân nguyên phun ra nuốt vào, cơ hồ ngưng thành chân nguyên thực thể, giống như một cây chủy thủ, đè xuống ngực Tạ Vinh.
Trong đêm tối, ánh lửa bập bùng ánh lên vẻ mặt vô cùng lạnh lùng của Dương Khai, hết sức đáng sợ.
Người của Phong Vũ Lâu và Huyết Chiến Bang đều ngây người, ngơ ngẩn đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt không dám tin.
- Ai dám động!
Phương Tử Kỳ tỉnh ngộ trước tiên,
Phụt một tiếng, dưới tác dụng của tửu tinh, ngọn lửa bùng lên cao mấy trượng như một con hỏa long.