Thời gian thoi đưa.
Chớp mắt, đã mười ngày trôi qua.
Dương Khai chậm rãi mở mắt, nhẹ động phần thân cứng ngắc, một trận răng rắc giòn giã từ khắp cơ thể truyền đến, cả người dường như chứa sức mạnh dùng không hết, chân nguyên trong cơ thể sôi trào, trạng thái tuyệt vời trước nay chưa từng có.
Chân Nguyên Cảnh tứ tầng!
Mười ngày tĩnh tọa, lại thêm không ít sức mạnh tinh khiết từ con nhộng thuần khiết của Phiến Khinh La, đã khiến hắn đột phá đến trình độ này, thu hoạch cực lớn.
Đối diện có ánh mắt chiếu đến, Dương Khai ngẩng đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy yêu nữ lười biếng dựa trên vách động, đôi mắt đẹp đang nhìn mình hết sức phức tạp.
Dương Khai cả kinh, chân nguyên vận động một cách không tự chủ.
Phiến Khinh La cười duyên: - Nếu ta muốn giết ngươi, đã sớm động thủ rồi, ngươi có mấy cái mạng cũng không đủ sống.
Dương Khai vừa ngượng ngập, lòng nghĩ quả đúng là như thế, lập tức vẻ mặt cũng dễ chịu trở lại, cười ha hả, ôm quyền nói: - Đạ tạ ơn tỷ tỷ tha mạng.
Phiến Khinh La lắc lắc đầu:
- Ta vốn không muốn giết ngươi, bắt ngươi cũng là tình thế bất đắc dĩ.
Khi nói chuyện, không kìm được ho một tiếng, sắc mặt hơi tái.
- Ngươi làm sao vậy? Dương Khai nhíu mày nhìn nàng, hơi thở của yêu nữ này bây giờ so với trước đây suy nhược không ít, hơn nữa còn giống như bị thương.
- Còn không phải chuyện tốt ngươi làm! Phiến Khinh La khẽ cắn răng, đôi mắt đan phượng toát ra vẻ đau đớn.
- Ta? Dương Khai chỉ chính mình, vẻ mặt mơ hồ, có chút không hiểu ra làm sao.
- Ngươi đã làm gì với ta?
- Chẳng làm gì cả. Dương Khai mơ mơ màng màng.
- Vậy tại sao sức mạnh của ta bị ngươi lấy đi không ít? Phiến Khinh La hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Dương Khai ngơ ngẩn, nhớ lại cảnh ngộ trước đây, cau mày nói: - Ta rơi vào ảo mộng, cùng ngươi điên long đảo phượng, chăn lớn cùng ngủ, sau đó vận chuyển một bộ công pháp, thì thoát ra khỏi ảo mộng đó
Khuôn mặt Phiến Khinh La ửng đỏ. Nhìn hắn không tin nổi: - Cùng ta?
- Ừ, ngươi rất chủ động, rất phóng khoáng. Dương Khai gật đầu mạnh mẽ, nhớ lại biểu hiện của Phiến Khinh La trên giường hương kia, không kìm được máu nóng sôi trào, - Thật là đáng tiếc! Dương Khai than ngắn thở dài, hơi ảo não.
- Tên khốn! Phiến Khinh La gắt lên một tiếng, mặt đỏ hồng.
- Ảnh hưởng gì đến ngươi à? Dương Khai nhíu mày hỏi.
- Ngươi nói? Phiến Khinh La hít sâu một hơi. Bộ ngực phập phồng căng tràn. Cái áo đỏ suýt nữa bị căng đến rách luôn, - Ta đang ngay trước ngưỡng đột phá, năng lượng của bản thân bị ngươi chiếm lấy ha ha, ngươi nói có ảnh hưởng hay không?
Dương Khai lập tức cảm thấy ngại ngùng: - Không phải chứ? Ta không biết.
- Nếu ngươi biết, thì ta sớm đã giết ngươi rồi. Phiến Khinh La oán hận nhìn hắn, - Nào có thể để ngươi sống đến giờ.
- Vậy ngươi chưa đột phá? Ánh mắt Dương Khai lóe lóe.
- Chưa! Không những không đột phá, mà còn bị công pháp phản ngược lại, thực lực giảm mạnh! Lần đột phá tới cũng không biết phải đợi đến khi nào, ngươi nói, đây có phải lỗi của ngươi không!
- Cái này làm sao có thể trách ta được Dương Khai nhéo nhéo cái mũi, nhưng mà nghe nàng ta nói thực lực của nàng giảm mạnh, thần thái cũng càng lúc càng thả lỏng. Thâm ý sâu sắc mà nhìn nàng, nói: - Thế ngươi bây giờ trình độ gì
- Chân Nguyên Cảnh nhất tầng, ngươi hài lòng chưa? Phiến Khinh La tức giận trả lời, vạn kiểu phong thái liếc Dương Khai.
- Sớm nói rồi mà! Dương Khai cười ha ha, một chút câu nệ và coi chừng cũng hoàn toàn biến mất. Vô cùng yên tâm rồi.
Yêu nữ này chỉ có Chân Nguyên cảnh nhất tầng, thấp hơn cảnh giới của mình, vậy thì không cần sợ nàng ta nữa rồi.
Nhưng mà tuy nàng cảnh giới thấp hơn mình, nhưng suy cho cùng căn bản của cao thủ vẫn còn đó, thật sự phải đánh với nàng ta, cũng không biết ai thắng ai thua.
May mà bất luận là ai, cả hai bên đều không có sát tâm với nhau, chắc không đến nỗi động binh đao.
- Ai, cũng không thể hoàn toàn trách ngươi, nếu không phải ta bắt ngươi đến đây, cũng sẽ không gặp phải xúi quẩy thế này! Đều là ta tự tìm đen đủi. Phiến Khinh La khẽ thở dài một tiếng.
Nghe nàng nói chân thành, Dương Khai cũng có chút áy náy, xấu hổ gật đầu: - Nói như vậy, ta còn phải cám ơn ngươi trước đây đã cứu ta một lần.
- Tiểu tử thối ngươi coi như còn chút lương tâm. Phiến Khinh La hé miệng cười khẽ, dường như đột phá thất bại lần này đối với nàng cũng không gây ra ảnh hưởng gì, cũng không mang chút tâm trạng xấu nào đến cho nàng.
Tán gẫu một hồi, Dương Khai bỗng nhiên đứng lên nói: - Ngươi nghỉ ngơi chút đi, ta đi tìm thứ gì ăn.
- Cẩn thận chút! Phiến Khinh La nhỏ giọng dặn dò.
Dương Khai kinh ngạc nhìn nàng một cái, không biết yêu nữ này tại sao bây giờ lại quan tâm mình như vậy, cũng không suy nghĩ sâu xa, liền quay người ra khỏi sơn động.
Đợi cho sau khi Dương Khai rời đi, Phiến Khinh La mới nhẹ nhàng thở dài, thần sắc có chút cổ quái, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn sờ lên ngực của mình, khuôn mặt ửng đỏ, lẩm bẩm: - Tình chủng ai
Dòng máu của Phiến Khinh La thể chất đặc thù, công pháp tu luyện đặc thù, tuy xinh đẹp quyến rũ, nhưng cả đời chỉ có thể thích một người nam nhân, càng chỉ có thể phát sinh quan hệ với nam nhân đó một lần.
Trước đó, bắt buộc phải để tình chủng ở trong lòng, đợi đến khi thời cơ chín muồi, tình chủng tràn đầy, mới là lúc hai người mây mưa.
Một đêm xuân tình, người nam nhân đó phải chết! Cũng là, công pháp sở tu đại thành.
Trước đây Dương Khai suồng sã đối với nàng, vô ý thâm nhập vào thức hải nàng, trong đầu lưu lại một hơi thở thần thức, không nghi ngờ là trong lúc ý thức lơ đãng đã gieo một hạt mầm trong trái tim nàng.
Đây chính là tình chủng!
Dòng dõi của nàng rất đau khổ bi ai, dòng dõi đơn truyền, sinh ra chỉ là nữ tử.
Nhưng mỗi đời đều phải trải qua loại giày vò cực kì vô nhân đạo này.
Phiến Khinh La đến giờ còn nhớ mẫu thân của mình, trong quãng đời còn lại nhớ phụ thân như thế nào, trong lòng đã chịu đựng giày vò và tra tấn như thế nào, cuối cùng buồn bực không vui, không bệnh mà chết.
Bởi vì tình chủng chỉ có đến khi sâu đậm mới có thể viên mãn, cho nên muốn công pháp đại thành, nữ tử Phiến Khinh La này cũng phải cho đi hết tất cả tấm lòng chân thành, đó là ái niệm khắc cốt ghi tâm.
Sau một đêm xuân, ái lang đột tử!
Chuyện này nữ tử nào có thể tiếp nhận?
Mà bây giờ, chuyện này lại sắp rơi xuống đầu nàng.
Khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, Phiến Khinh La có chút không biết phải làm sao, nàng còn không có chút chuẩn bị tâm lí nào.
Vốn dĩ là muốn qua mấy năm nữa, tìm được một nam tử thích hợp, chân thành yêu chàng, thúc đẩy tình chủng, lại không ngờ chuyện này đến đột ngột như thế.
Tiếng lách tách cách đó không xa truyền đến, quanh mũi còn phảng phất mùi thịt thoang thoảng, lông mi dày của Phiến Khinh La động động, hơi mở mắt.
Dương Khai ngồi cách không xa trước mặt nàng. Một đống lửa được dựng lên, trên ngọn lửa đang nướng một con thú rừng đã chín được một nửa.
- Ngươi đúng là yên tâm thật!
Dương Khai cười nhẹ một tiếng, vừa nãy lúc hắn quay lại nhìn thấy yêu nữ vẫn đang ngủ, không kìm được kinh ngạc một hồi.
- Có cái gì để mà không yên tâm, chẳng lẽ ngươi còn có thể ăn được ta? Phiến Khinh La nhìn Dương Khai cười dài.
- Muốn, chỉ cần ngươi không ngại.
- Chỉ sợ ngươi không có phúc khí này! Phiến Khinh La liên tục cười duyên.
Một lúc sau, thú rừng đã nướng xong, Dương Khai bẻ một cái chân đưa qua cho nàng. Phiến Khinh La nhận lấy, chậm rãi xé một miếng thịt, đưa vào trong miệng, nhã nhặn nhai, tư thế tao nhã.
Ngược lại là Dương Khai ôm nguyên phần to còn lại cắn ăn, tướng ăn tục tằn.
- Dã man Phiến Khinh La trừng mắt nhìn hắn.
Dương Khai cười ha hả, vừa ăn vừa nói: - Đây là đâu? Vẫn chưa kịp hỏi ngươi.
- Bản thân ngươi mà cũng không biết đây là đâu? Phiến Khinh La hồ nghi nhìn hắn. - Ngươi không phải đệ tử của Thánh Địa?
- Thánh Địa? Thánh Địa cái gì? Đầu óc Dương Khai mờ mịt.
Trước đây Phiến Khinh La cũng từng hỏi hắn là đệ tử của nhất lãnh nào, bây giờ nghĩ lại, e là có chút quan hệ với cái Thánh Địa này.
Vô cùng kinh ngạc, Dương Khai cả kinh nói: - Nơi này không phải Đại Hán?
Phiến Khinh La cười khanh khách, nói: - Ngươi thật sự hồ đồ hay giả hồ đồ vậy? Nơi này đương nhiên là Đại Hán!
Dương Khai cười ngượng một tiếng: - Ta thực sự là không rõ lắm, còn u mê không hiểu ra sao thì đã đi đến đây rồi.
Thấy hắn như không có vẻ đang nói dối. Sắc mặt Phiến Khinh La lúc này mới nghiêm túc, nói:
- Đây là Thương Vân Thánh Địa!
- Thương Vân Thánh Địa? Thương Vân Tà Địa! Dương Khai cả kinh, vô cùng kinh hãi nhìn Phiến Khinh La.
- Ngươi quả nhiên không phải đệ tử Thánh Địa! Đôi mi thanh tú của Phiến Khinh La chau lại, nói có chút tức giận: - Cái gì tà địa với không tà địa, nói gì khó nghe vậy. Tà ở trong miệng các ngươi, chính là đạo trong lòng bọn ta! Chỉ là quan niệm của mọi người khác nhau thôi, sao phải phân rạch ròi như thế, tự nhiên làm thiên hạ này phân tranh nhiều hơn bao nhiêu.
- Thương Vân Tà Địa Phiến Khinh La Trong đầu Dương Khai lóe lên một ý, bỗng đứng dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn yêu nữ trước mặt, hai mắt híp lại, thất thanh nói:
- Yêu Mị Nữ Vương Phiến Khinh La?
Thương Vân Tà Địa, dưới Tà chủ, Lục Đại Tà Vương
Lôi Đình Thú Vương, Bá Thiên Lực Vương, Âm Minh Quỷ Vương, Yêu Mị Nữ Vương, Tia Chớp Ảnh Vương, Tuyệt Diệt Độc Vương!
Vì liên quan đến sự ra đời của Tà chủ, Dương Khai lúc trước cũng đã bao nhiêu lần tìm hiểu qua chút tin tức về Thương Vân Tà Địa, danh xưng của Lục Đại Tà Vương đương nhiên cũng có nghe nói.
Trong Lục Đại Tà Vương, chỉ có duy nhất một nữ!
Đó chính là Phiến Khinh La hồng nhan họa thủy, xinh đẹp quyến rũ trước mắt đây!
Chả trách trước đây lúc nghe được cái tên này cảm thấy có chút quen thuộc.
Thấy Dương Khai hoảng hốt như vậy, Phiến Khinh La khẽ cười một tiếng, ung dung nói: - Đúng thế, chính là bổn tọa, sợ rồi à?
- Sợ? Dương Khai bỗng nhiên nhếch miệng cười, thần sắc thản nhiên trở lại, - Có gì phải sợ chứ, chẳng qua là nữ nhân xinh đẹp đệ nhất thiên hạ trong truyền thuyết đang ở trước mặt, có chút không thật thôi.
Vừa nhình từ trên xuống dưới đánh giá Phiến Khinh La, vừa tấm tắc kêu kì lạ.
Yêu Mị Nữ Vương đồn đại bên ngoại thì ra là thế này, quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt hơn hẳn nghe danh, quả thực cực hạn xinh đẹp.
- Nhìn đủ chưa, tên khốn! Phiến Khinh La bị ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn đến cả người không được tự nhiên, giơ tay lên, lấy miếng thịt làm ám khí ném qua.
Dương Khai thân hình vừa né, làm nàng ném vào khoảng không, cười gian lại ngồi xuống, nhíu mày trầm tư.
Lần này Hư Không Dũng Đạo sụp đổ, lại có thể đưa mình đến được Thương Vân Tà Địa. Nơi này cách chỗ bọn Tô Nhan đặt chân đúng là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, e là trong thời gian ngắn không cách nào tìm được họ rồi.
Huống hồ, nơi này đã là Thương Vân Tà Địa, chắc chắn tà ma rất nhiều, mình phải làm thế nào để rời khỏi đây đây?
Phải tạo quan hệ tốt với Phiến Khinh La mới được, dùng thân phận và phương pháp của nàng, đưa mình rời khỏi Thương Vân Tà Địa thật là dễ như chơi.
Chủ ý trong lòng đã quyết, Dương Khai lại xé một miếng thịt nướng, ân cần đưa qua.
Phiến Khinh La tức giận nhìn hắn, hừ nhẹ nói: - Đồ đã dính nước miếng rồi không ăn.
- Chưa từng ăn qua Dương Khai làu bàu một tiếng, cũng không miễn cưỡng nàng.
Ngực Phiến Khinh La lập tức phập phồng, nhớ tới lần đó bất đắc dĩ đã phải hôn môi, hận đến nghiến răng. Thời gian thoi đưa.
Chớp mắt, đã mười ngày trôi qua.
Dương Khai chậm rãi mở mắt, nhẹ động phần thân cứng ngắc, một trận răng rắc giòn giã từ khắp cơ thể truyền đến, cả người dường như chứa sức mạnh dùng không hết, chân nguyên trong cơ thể sôi trào, trạng thái tuyệt vời trước nay chưa từng có.
Chân Nguyên Cảnh tứ tầng!
Mười ngày tĩnh tọa, lại thêm không ít sức mạnh tinh khiết từ con nhộng thuần khiết của Phiến Khinh La, đã khiến hắn đột phá đến trình độ này, thu hoạch cực lớn.
Đối diện có ánh mắt chiếu đến, Dương Khai ngẩng đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy yêu nữ lười biếng dựa trên vách động, đôi mắt đẹp đang nhìn mình hết sức phức tạp.
Dương Khai cả kinh, chân nguyên vận động một cách không tự chủ.
Phiến Khinh La cười duyên: - Nếu ta muốn giết ngươi, đã sớm động thủ rồi, ngươi có mấy cái mạng cũng không đủ sống.
Dương Khai vừa ngượng ngập, lòng nghĩ quả đúng là như thế, lập tức vẻ mặt cũng dễ chịu trở lại, cười ha hả, ôm quyền nói: - Đạ tạ ơn tỷ tỷ tha mạng.
Phiến Khinh La lắc lắc đầu:
- Ta vốn không muốn giết ngươi, bắt ngươi cũng là tình thế bất đắc dĩ.
Khi nói chuyện, không kìm được ho một tiếng, sắc mặt hơi tái.
- Ngươi làm sao vậy? Dương Khai nhíu mày nhìn nàng, hơi thở của yêu nữ này bây giờ so với trước đây suy nhược không ít, hơn nữa còn giống như bị thương.
- Còn không phải chuyện tốt ngươi làm! Phiến Khinh La khẽ cắn răng, đôi mắt đan phượng toát ra vẻ đau đớn.
- Ta? Dương Khai chỉ chính mình, vẻ mặt mơ hồ, có chút không hiểu ra làm sao.
- Ngươi đã làm gì với ta?
- Chẳng làm gì cả. Dương Khai mơ mơ màng màng.
- Vậy tại sao sức mạnh của ta bị ngươi lấy đi không ít? Phiến Khinh La hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Dương Khai ngơ ngẩn, nhớ lại cảnh ngộ trước đây, cau mày nói: - Ta rơi vào ảo mộng, cùng ngươi điên long đảo phượng, chăn lớn cùng ngủ, sau đó vận chuyển một bộ công pháp, thì thoát ra khỏi ảo mộng đó
Khuôn mặt Phiến Khinh La ửng đỏ. Nhìn hắn không tin nổi: - Cùng ta?
- Ừ, ngươi rất chủ động, rất phóng khoáng. Dương Khai gật đầu mạnh mẽ, nhớ lại biểu hiện của Phiến Khinh La trên giường hương kia, không kìm được máu nóng sôi trào, - Thật là đáng tiếc! Dương Khai than ngắn thở dài, hơi ảo não.
- Tên khốn! Phiến Khinh La gắt lên một tiếng, mặt đỏ hồng.
- Ảnh hưởng gì đến ngươi à? Dương Khai nhíu mày hỏi.
- Ngươi nói? Phiến Khinh La hít sâu một hơi. Bộ ngực phập phồng căng tràn. Cái áo đỏ suýt nữa bị căng đến rách luôn, - Ta đang ngay trước ngưỡng đột phá, năng lượng của bản thân bị ngươi chiếm lấy ha ha, ngươi nói có ảnh hưởng hay không?
Dương Khai lập tức cảm thấy ngại ngùng: - Không phải chứ? Ta không biết.
- Nếu ngươi biết, thì ta sớm đã giết ngươi rồi. Phiến Khinh La oán hận nhìn hắn, - Nào có thể để ngươi sống đến giờ.
- Vậy ngươi chưa đột phá? Ánh mắt Dương Khai lóe lóe.
- Chưa! Không những không đột phá, mà còn bị công pháp phản ngược lại, thực lực giảm mạnh! Lần đột phá tới cũng không biết phải đợi đến khi nào, ngươi nói, đây có phải lỗi của ngươi không!
- Cái này làm sao có thể trách ta được Dương Khai nhéo nhéo cái mũi, nhưng mà nghe nàng ta nói thực lực của nàng giảm mạnh, thần thái cũng càng lúc càng thả lỏng. Thâm ý sâu sắc mà nhìn nàng, nói: - Thế ngươi bây giờ trình độ gì
- Chân Nguyên Cảnh nhất tầng, ngươi hài lòng chưa? Phiến Khinh La tức giận trả lời, vạn kiểu phong thái liếc Dương Khai.
- Sớm nói rồi mà! Dương Khai cười ha ha, một chút câu nệ và coi chừng cũng hoàn toàn biến mất. Vô cùng yên tâm rồi.
Yêu nữ này chỉ có Chân Nguyên cảnh nhất tầng, thấp hơn cảnh giới của mình, vậy thì không cần sợ nàng ta nữa rồi.
Nhưng mà tuy nàng cảnh giới thấp hơn mình, nhưng suy cho cùng căn bản của cao thủ vẫn còn đó, thật sự phải đánh với nàng ta, cũng không biết ai thắng ai thua.
May mà bất luận là ai, cả hai bên đều không có sát tâm với nhau, chắc không đến nỗi động binh đao.
- Ai, cũng không thể hoàn toàn trách ngươi, nếu không phải ta bắt ngươi đến đây, cũng sẽ không gặp phải xúi quẩy thế này! Đều là ta tự tìm đen đủi. Phiến Khinh La khẽ thở dài một tiếng.
Nghe nàng nói chân thành, Dương Khai cũng có chút áy náy, xấu hổ gật đầu: - Nói như vậy, ta còn phải cám ơn ngươi trước đây đã cứu ta một lần.
- Tiểu tử thối ngươi coi như còn chút lương tâm. Phiến Khinh La hé miệng cười khẽ, dường như đột phá thất bại lần này đối với nàng cũng không gây ra ảnh hưởng gì, cũng không mang chút tâm trạng xấu nào đến cho nàng.
Tán gẫu một hồi, Dương Khai bỗng nhiên đứng lên nói: - Ngươi nghỉ ngơi chút đi, ta đi tìm thứ gì ăn.
- Cẩn thận chút! Phiến Khinh La nhỏ giọng dặn dò.
Dương Khai kinh ngạc nhìn nàng một cái, không biết yêu nữ này tại sao bây giờ lại quan tâm mình như vậy, cũng không suy nghĩ sâu xa, liền quay người ra khỏi sơn động.
Đợi cho sau khi Dương Khai rời đi, Phiến Khinh La mới nhẹ nhàng thở dài, thần sắc có chút cổ quái, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn sờ lên ngực của mình, khuôn mặt ửng đỏ, lẩm bẩm: - Tình chủng ai
Dòng máu của Phiến Khinh La thể chất đặc thù, công pháp tu luyện đặc thù, tuy xinh đẹp quyến rũ, nhưng cả đời chỉ có thể thích một người nam nhân, càng chỉ có thể phát sinh quan hệ với nam nhân đó một lần.
Trước đó, bắt buộc phải để tình chủng ở trong lòng, đợi đến khi thời cơ chín muồi, tình chủng tràn đầy, mới là lúc hai người mây mưa.
Một đêm xuân tình, người nam nhân đó phải chết! Cũng là, công pháp sở tu đại thành.
Trước đây Dương Khai suồng sã đối với nàng, vô ý thâm nhập vào thức hải nàng, trong đầu lưu lại một hơi thở thần thức, không nghi ngờ là trong lúc ý thức lơ đãng đã gieo một hạt mầm trong trái tim nàng.
Đây chính là tình chủng!
Dòng dõi của nàng rất đau khổ bi ai, dòng dõi đơn truyền, sinh ra chỉ là nữ tử.
Nhưng mỗi đời đều phải trải qua loại giày vò cực kì vô nhân đạo này.
Phiến Khinh La đến giờ còn nhớ mẫu thân của mình, trong quãng đời còn lại nhớ phụ thân như thế nào, trong lòng đã chịu đựng giày vò và tra tấn như thế nào, cuối cùng buồn bực không vui, không bệnh mà chết.
Bởi vì tình chủng chỉ có đến khi sâu đậm mới có thể viên mãn, cho nên muốn công pháp đại thành, nữ tử Phiến Khinh La này cũng phải cho đi hết tất cả tấm lòng chân thành, đó là ái niệm khắc cốt ghi tâm.
Sau một đêm xuân, ái lang đột tử!
Chuyện này nữ tử nào có thể tiếp nhận?
Mà bây giờ, chuyện này lại sắp rơi xuống đầu nàng.
Khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, Phiến Khinh La có chút không biết phải làm sao, nàng còn không có chút chuẩn bị tâm lí nào.
Vốn dĩ là muốn qua mấy năm nữa, tìm được một nam tử thích hợp, chân thành yêu chàng, thúc đẩy tình chủng, lại không ngờ chuyện này đến đột ngột như thế.
Tiếng lách tách cách đó không xa truyền đến, quanh mũi còn phảng phất mùi thịt thoang thoảng, lông mi dày của Phiến Khinh La động động, hơi mở mắt.
Dương Khai ngồi cách không xa trước mặt nàng. Một đống lửa được dựng lên, trên ngọn lửa đang nướng một con thú rừng đã chín được một nửa.
- Ngươi đúng là yên tâm thật!
Dương Khai cười nhẹ một tiếng, vừa nãy lúc hắn quay lại nhìn thấy yêu nữ vẫn đang ngủ, không kìm được kinh ngạc một hồi.
- Có cái gì để mà không yên tâm, chẳng lẽ ngươi còn có thể ăn được ta? Phiến Khinh La nhìn Dương Khai cười dài.
- Muốn, chỉ cần ngươi không ngại.
- Chỉ sợ ngươi không có phúc khí này! Phiến Khinh La liên tục cười duyên.
Một lúc sau, thú rừng đã nướng xong, Dương Khai bẻ một cái chân đưa qua cho nàng. Phiến Khinh La nhận lấy, chậm rãi xé một miếng thịt, đưa vào trong miệng, nhã nhặn nhai, tư thế tao nhã.
Ngược lại là Dương Khai ôm nguyên phần to còn lại cắn ăn, tướng ăn tục tằn.
- Dã man Phiến Khinh La trừng mắt nhìn hắn.
Dương Khai cười ha hả, vừa ăn vừa nói: - Đây là đâu? Vẫn chưa kịp hỏi ngươi.
- Bản thân ngươi mà cũng không biết đây là đâu? Phiến Khinh La hồ nghi nhìn hắn. - Ngươi không phải đệ tử của Thánh Địa?
- Thánh Địa? Thánh Địa cái gì? Đầu óc Dương Khai mờ mịt.
Trước đây Phiến Khinh La cũng từng hỏi hắn là đệ tử của nhất lãnh nào, bây giờ nghĩ lại, e là có chút quan hệ với cái Thánh Địa này.
Vô cùng kinh ngạc, Dương Khai cả kinh nói: - Nơi này không phải Đại Hán?
Phiến Khinh La cười khanh khách, nói: - Ngươi thật sự hồ đồ hay giả hồ đồ vậy? Nơi này đương nhiên là Đại Hán!
Dương Khai cười ngượng một tiếng: - Ta thực sự là không rõ lắm, còn u mê không hiểu ra sao thì đã đi đến đây rồi.
Thấy hắn như không có vẻ đang nói dối. Sắc mặt Phiến Khinh La lúc này mới nghiêm túc, nói:
- Đây là Thương Vân Thánh Địa!
- Thương Vân Thánh Địa? Thương Vân Tà Địa! Dương Khai cả kinh, vô cùng kinh hãi nhìn Phiến Khinh La.
- Ngươi quả nhiên không phải đệ tử Thánh Địa! Đôi mi thanh tú của Phiến Khinh La chau lại, nói có chút tức giận: - Cái gì tà địa với không tà địa, nói gì khó nghe vậy. Tà ở trong miệng các ngươi, chính là đạo trong lòng bọn ta! Chỉ là quan niệm của mọi người khác nhau thôi, sao phải phân rạch ròi như thế, tự nhiên làm thiên hạ này phân tranh nhiều hơn bao nhiêu.
- Thương Vân Tà Địa Phiến Khinh La Trong đầu Dương Khai lóe lên một ý, bỗng đứng dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn yêu nữ trước mặt, hai mắt híp lại, thất thanh nói:
- Yêu Mị Nữ Vương Phiến Khinh La?
Thương Vân Tà Địa, dưới Tà chủ, Lục Đại Tà Vương
Lôi Đình Thú Vương, Bá Thiên Lực Vương, Âm Minh Quỷ Vương, Yêu Mị Nữ Vương, Tia Chớp Ảnh Vương, Tuyệt Diệt Độc Vương!
Vì liên quan đến sự ra đời của Tà chủ, Dương Khai lúc trước cũng đã bao nhiêu lần tìm hiểu qua chút tin tức về Thương Vân Tà Địa, danh xưng của Lục Đại Tà Vương đương nhiên cũng có nghe nói.
Trong Lục Đại Tà Vương, chỉ có duy nhất một nữ!
Đó chính là Phiến Khinh La hồng nhan họa thủy, xinh đẹp quyến rũ trước mắt đây!
Chả trách trước đây lúc nghe được cái tên này cảm thấy có chút quen thuộc.
Thấy Dương Khai hoảng hốt như vậy, Phiến Khinh La khẽ cười một tiếng, ung dung nói: - Đúng thế, chính là bổn tọa, sợ rồi à?
- Sợ? Dương Khai bỗng nhiên nhếch miệng cười, thần sắc thản nhiên trở lại, - Có gì phải sợ chứ, chẳng qua là nữ nhân xinh đẹp đệ nhất thiên hạ trong truyền thuyết đang ở trước mặt, có chút không thật thôi.
Vừa nhình từ trên xuống dưới đánh giá Phiến Khinh La, vừa tấm tắc kêu kì lạ.
Yêu Mị Nữ Vương đồn đại bên ngoại thì ra là thế này, quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt hơn hẳn nghe danh, quả thực cực hạn xinh đẹp.
- Nhìn đủ chưa, tên khốn! Phiến Khinh La bị ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn đến cả người không được tự nhiên, giơ tay lên, lấy miếng thịt làm ám khí ném qua.
Dương Khai thân hình vừa né, làm nàng ném vào khoảng không, cười gian lại ngồi xuống, nhíu mày trầm tư.
Lần này Hư Không Dũng Đạo sụp đổ, lại có thể đưa mình đến được Thương Vân Tà Địa. Nơi này cách chỗ bọn Tô Nhan đặt chân đúng là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, e là trong thời gian ngắn không cách nào tìm được họ rồi.
Huống hồ, nơi này đã là Thương Vân Tà Địa, chắc chắn tà ma rất nhiều, mình phải làm thế nào để rời khỏi đây đây?
Phải tạo quan hệ tốt với Phiến Khinh La mới được, dùng thân phận và phương pháp của nàng, đưa mình rời khỏi Thương Vân Tà Địa thật là dễ như chơi.
Chủ ý trong lòng đã quyết, Dương Khai lại xé một miếng thịt nướng, ân cần đưa qua.
Phiến Khinh La tức giận nhìn hắn, hừ nhẹ nói: - Đồ đã dính nước miếng rồi không ăn.
- Chưa từng ăn qua Dương Khai làu bàu một tiếng, cũng không miễn cưỡng nàng.
Ngực Phiến Khinh La lập tức phập phồng, nhớ tới lần đó bất đắc dĩ đã phải hôn môi, hận đến nghiến răng.