Trận chiến cuối cùng – Đại nhân! Dương Khai đứng ở đại điện, đặt tay lên ngực,
Khư xoay người, vẻ mặt mỉm cười trước giờ đã thay đổi, ánh mắt uy nghiêm trang trọng, trầm giọng nói:
– Ngươi cũng hiểu tại sao gọi người tới đây?
Dương Khai nói: – Nghe nói phải quyết chiến!
– Đúng vậy!
Khư nhẹ nhàng gật đầu.. – Quyết chiến, trận chiến cuối cùng, thành bại ngay một lần này!
Dương Khai nhíu mày hỏi:
– Thứ ta mạo muội, làm sao phong tỏa được giới đạo? Tìm được cách rồi?
Lúc này Khư mới mỉm cười: *
– Tìm được rồi! Nhưng bây giờ ta còn không thể tiết lộ cách làm cụ thể với người, nhưng ta có thể đảm bảo đây là phương pháp làm được.
Hắn là Vụ Thánh, không cần phải đảm bảo với một Vu Vương, nhưng hắn vẫn nói thế, rõ ràng rất tự tin vào phương pháp này.
Dương Khai gật đầu tỏ vẻ hiểu được: – Vậy đại nhân gọi ta đến có chuyện gì căn dặn?
Khu lại trở nên nghiêm nghị: – Ta cần người thực hành phương pháp này!)
– Ta? Dương Khai ngạc nhiên: – Thánh giả còn đó, vì sao lại là ta?
Khư nói:
– Phương pháp này cần đột nhiên bất ngờ, cho nên mặc kệ ta hay 3 người khác, đều không tiện xử lý, chỉ có Vụ Vương các người mới có thể thành công. Mà trong các Vu Vương, ngươi là mạnh nhất, Vu Ngưu Bộ ngươi cũng là tinh nhuệ nhất, cho nên chúng ta cần người đi làm, cần Vu Ngưu Bộ thi hành!
Dương Khai trầm ngâm một chút, không từ chối, mà nói: – Cụ thể phải làm sao?
– Hiện giờ ngươi không cần biết, trước quyết chiến sẽ cho người biết. Người chỉ cần nói cho ta, ngươi có thể gánh vác trách nhiệm này không?
Ánh mắt Khu lại trở nên uy nghiêm, giống như lửa sáng chói nhìn vào Dương Khai. A
Dương Khai nhe răng cười: – Nếu ta không gánh nổi, đại nhân đã không cố tình gọi ta đến đây?
Khư cười to, vỗ vai Dương Khai, thân thiết nói:
– Ngươi yên tâm, ngày quyết chiến, tất cả Man tộc đều sẽ sáng tạo cơ hội cho ngươi, ngươi chỉ cần làm một chuyện.
– Khi nào quyết chiến?
Dương Khai ngẩng đầu hỏi.
– 5 ngày sau!
Trở về từ chỗ Khư, Dương Khai cũng không bế quan tu luyện nữa.
5 ngày, đã không đủ làm thực lực của hắn tăng lên, hắn chầm chậm đi trong trí địa Vu Ngưu Bộ, nhìn những khuôn mặt có quen có không.
Mỗi người nhìn thấy hắn đều cung kính làm lễ, biểu lộ kính ý cao quý nhất với hắn.
Tin tức quyết chiến có vẻ đã truyền ra, 100 ngàn người Vu Ngưu Bộ đều xoa tay xắn áo, các chiến sĩ mài vũ khí của mình càng thêm sắc bén, các kỵ binh cho thú cưỡi của mình ăn, để chúng có thể phát huy toàn bộ sức mạnh trong chiến đấu.
Các xạ thủ chế tạo mũi tên, các Vu Sư bế quan điều tức, bảo trì trạng thái ở hoàn mỹ nhất, chờ đợi 5 ngày sau trút ra lực lượng.
Dương Khai gặp được rất nhiều người quen, đều là những người đi theo hắn sớm nhất..
200 thôn dân Thương Nam thốn trải qua 2 năm chiến tranh chỉ còn lại chưa tới một nửa, đều đã chết trong chiến đấu, những người còn sống đều mạnh lên.
Còn những khuôn mặt xa lạ, họ được Vụ Ngưu Bộ thu nạp chung quanh trong 1 năm gần đây, xuất thân lại lịch khác nhau, nhưng hiện tại đều là người Vu Ngưu Bộ.
Dương Khai đến một chỗ doanh trại nhìn thấy A Hổ đang cho thú cười ăn.
Phát hiện Dương Khai, A Hổ có vẻ rất vui, bỏ lại thú cưỡi chạy tới.
– Sao ngươi lại đến đây? A Hổ hỏi.
– Qua thăm các người.
Dương Khai mỉm cười, ánh mắt quét qua mấy chục vết thương lớn nhỏ trên người hắn. Đó là chứng minh hắn anh dũng giết địch, chiến tranh làm người ta trưởng thành nhanh chóng, hiện tại A Hổ đã sớm không phải thôn dân Thương Nam thôn, mà là đội trưởng mấy ngàn kỵ binh, Chỉ bằng thực lực của hắn, có thể cận chiến trực diện với Vu Sư mà không yếu thế.
– Lại đây lại đây, xem thú cưỡi của ta.
A Hỗ kéo Dương Khai tới trước mặt một con ma thú, nó cũng giống chủ nhân của mình, toàn thân phủ đầy chứng minh dũng khí, cái đầu lớn vươn tới thân mật cọ A Hổ.
A Hổ cười nói: – Cũng khá lắm chứ.
Dương Khai vuốt đầu con ma thú kia, hỏi: – Đặt tên chưa?
A Hổ vỏ đầu, có chút lúng túng, đáp: – Gọi là A Ngưu!
Dương Khai cười ha ha: – Giống như ta vậy,
– Không phải, trước kia nó không nghe lời, ta nói là gọi A Ngưu tới xử lý nó, thể nó mới ngoan ngoãn. Hắn là nghe nhiều, bởi vậy tự gọi mình là A Ngưu, hiện tại ta vừa gọi A Ngưu, nó liền nghe lời, hắc, tên này đúng là mềm nắn rắn buông mà. — A Hổ cười, vẻ mặt hàm hậu, tuy rằng đã lớn xác, nhưng vẫn là nụ cười của dân thôn nhỏ 2 năm trước.
Ma thú A Ngưu cúi đầu kêu mấy tiếng, không hiểu nghĩa gì.
– Đi gặp mấy người A Hoa đi. A Hổ cười. – Nghe nói lập tức quyết chiến, bọn họ cũng rất khổ cực.
Dương Khai khẽ gật đầu, nhìn A Hổ nói: – Phải sống!
A Hổ cười đáp: – Ngươi cũng vậy!
Dương Khai quay người đi.
Ở đằng sau A Hổ hộ: – A Ngưu, đây là trận chiến cuối cùng rồi chứ?
Dương Khai dừng chân, trận giọng nói:CN – Trận chiến cuối cùng, ta đảm bảo!
A Hổ cười càng thêm sáng lạn, quay sang nói với đám kỵ binh bên cạnh: – Nghe được chưa, đại nhân nói, đây là trận chiến cuối cùng, đến lúc đó dốc hết bản lĩnh ra cho ta, giết sạch đám ma kia, sau đó chúng ta sẽ có thể về nhà!
Rống rống rống.
Một đám kỵ binh gào rú, hưng phấn không thôi, giống như bây giờ đã chiến thắng trở về.
Thời gian 5 ngày, không dài không ngắn.
Dương Khai đi một vòng trú địa, trên mặt vẫn luôn mỉm cười, gật đầu tỏ ý với mỗi người hắn gặp, còn nói chuyện mấy câu.
Mọi người đều hỏi hắn đây có phải trận chiến cuối cùng không.
Thời gian 2 năm chiến tranh dù không dài, nhưng lại tạo thành vô số đau khổ cùng sinh ly tử biệt, các Man tộc mệt mỏi, chán ghét, trận chiến cuối cùng làm bọn họ nhìn thấy hy vọng, bọn họ vẫn cần cù theo đuổi câu trả lời khẳng định.
Dương Khai cho điều bọn họ mong chờ..
Nhưng mà, kết quả người có thể thật sự nhận được mong chờ này lại có bao nhiêu? 50 ngàn? 20 ngàn? Hay là 10 ngàn?
Dù không biết các Vu Thánh muốn Vu Ngưu Bộ mình làm gì, nhưng tuyệt đối là nhiệm vụ khó khăn nhất, muốn hoàn thành nhiệm vụ này nhất định phải chuẩn bị tâm lý trả giá thật đắt.
Đa số người Vu Ngưu Bộ đều sẽ chết, trận chiến lần này không giống, sẽ không cho phép rút lui sợ sệt, trận chiến này, không phải người chết là ta vong, mặc kệ Man tộc hay Ma tộc, đều không có đường lui.
Buổi sang 5 ngày sau, Vu Ngưu Bộ chuẩn bị xuất phát.
100 ngàn người, gần trăm tiểu đội, xếp hàng trật tự, nhân số dù đông, nhưng lại lặng ngắt, chỉ có nhiệt huyết chảy trong thân mọi người, ánh
mắt nhìn về phía vết sẹo trên bầu trời xa xa, ánh mắt tràn ngập kiên quyết.
Hai bên là quan bạn, là đội ngũ các bộ lạc lớn khác, cũng giống Vu Ngưu Bộ, không ai lên tiếng, tâm tình căng thẳng không yên, lại hưng phần mong chờ, lan tỏa trong đám đông, làm các Mạn tộc không nhịn được nắm chắc vũ khí trên tay, kỳ vọng có được chút an ủi tâm linh.
Mấy triệu Man tộc, lúc này sẵn sàng chiến đấu. /
Không chút dấu hiệu, tiếng kèn trầm muộn vang lên.
Các Vu Vương bộ lạc lớn chấn động, đồng loạt phát ra hiệu lệnh, Vụ Ngưu Bộ cũng thế.
Dương Khai đi ở đằng trước, bảo trì liên lạc với quân bạn, nhìn hai bên, lại không chờ được người mà Vu Thánh nói, ấn xuống khó hiểu trong lòng, không suy nghĩ nhiều.
Tiếng kèn vững vàng trầm muộn, như bước chân của hàng triệu Man tộc, mặt đất khẽ run lên.
yeira con
Đằng xa, đại quân Ma tộc cũng bắt đầu hành động, 5 ngày, chẳng những bên phía Man tộc chuẩn bị thỏa đáng, Ma tộc cũng có đối phó tương ứng, cho nên vừa thấy bên phía Man tộc có động tác, lập tức liền có phản ứng.
Đại quân hai tộc chầm chậm tới gần, hơi thở các chiến sĩ bắt đầu nặng nề, không khí xơ xác dần ngưng tụ, dần hóa thành khí thế không gì cản nổi.
Trống trận vang lên, tiết tấu nhanh dần, bước chân đại quân Man tộc cũng tăng lên theo, từ đi chậm thành đi nhanh, theo tiếng trống trận ngày càng nhanh, bước đi cũng thành chạy.
“Bwann chay.
Khoảng cách hai tộc nhanh chóng rút ngắn.
K Khi còn cách nhau 50 dặm, tiếng vang dồn dập tăng thêm một bậc!
Tiếng gầm rú truyền ra, từng chi kỵ binh chạy ra từ các bộ lạc Man tộc, các chiến sĩ điều khiển thú cưỡi, hung hãn phát động xung phong.
Bên phía Ma tộc, ma khí tuôn trào, nhân số đông đảo, Man tộc dù số người ít, khí thế lại mạnh hơn một bậc, bởi vì tất cả kỵ binh đều có bỏ thêm Vu thuật, trên người kỵ binh lóe lên hào quang đủ màu, trong đó hào quang xanh biếc nổi bật nhất, nổ như dải lụa xanh, nối liền các thành viên trong đội kỵ binh.
Sinh Mệnh Tỏa Liên, chính dựa vào Vu thuật mạnh mẽ này, rất nhiều người mới sống sót trong chiến tranh.
Kỵ binh chưa tới, tên đã bắn ra.
Các xạ thủ hai tộc đều bắn ra mũi tên chí mạng về phía trận doanh đối phương, bầu trời bay lên mũi tên như đàn châu chấu, che kín bầu trời, tiếng xé gió không ngớt bên tai. Ô
Mũi tên bao bọc lực lượng mạnh mẽ từ trên cao bắn xuống, lần lượt từng kỵ binh đang xung phong ngã xuống, tốc độ kỵ binh đằng sau vẫn không giảm, trực tiếp nghiền ép qua người bọn họ, dù cho chiến sĩ mạnh mẽ nhất cũng phải bị đạp thành đống thịt nát.
A Hổ quay đầu, ánh mắt lướt qua mọi người nhìn về phía Dương
Khai, ma thú A Ngưu cúi đầu gào thét, như không áp chế xung động muốn gia nhập chiến đấu,
Kỵ binh Vu Ngưu Bộ cũng thế.
Nhưng bọn họ không động đậy, bởi vì Dương Khai không cho bọn họ xông lên!
Vu Ngưu Bộ là đội ngũ duy nhất không có kỵ binh xông ra.
VA Ánh mắt dò hỏi của A Hổ, Dương Khai coi như không thấy, chỉ là đưa mắt nhìn ra xa.
A Hổ thất vọng thu hồi ánh mắt, áp chế thú cưỡi bên dưới. Trận chiến cuối cùng – Đại nhân! Dương Khai đứng ở đại điện, đặt tay lên ngực,
Khư xoay người, vẻ mặt mỉm cười trước giờ đã thay đổi, ánh mắt uy nghiêm trang trọng, trầm giọng nói:
– Ngươi cũng hiểu tại sao gọi người tới đây?
Dương Khai nói: – Nghe nói phải quyết chiến!
– Đúng vậy!
Khư nhẹ nhàng gật đầu.. – Quyết chiến, trận chiến cuối cùng, thành bại ngay một lần này!
Dương Khai nhíu mày hỏi:
– Thứ ta mạo muội, làm sao phong tỏa được giới đạo? Tìm được cách rồi?
Lúc này Khư mới mỉm cười: *
– Tìm được rồi! Nhưng bây giờ ta còn không thể tiết lộ cách làm cụ thể với người, nhưng ta có thể đảm bảo đây là phương pháp làm được.
Hắn là Vụ Thánh, không cần phải đảm bảo với một Vu Vương, nhưng hắn vẫn nói thế, rõ ràng rất tự tin vào phương pháp này.
Dương Khai gật đầu tỏ vẻ hiểu được: – Vậy đại nhân gọi ta đến có chuyện gì căn dặn?
Khu lại trở nên nghiêm nghị: – Ta cần người thực hành phương pháp này!)
– Ta? Dương Khai ngạc nhiên: – Thánh giả còn đó, vì sao lại là ta?
Khư nói:
– Phương pháp này cần đột nhiên bất ngờ, cho nên mặc kệ ta hay 3 người khác, đều không tiện xử lý, chỉ có Vụ Vương các người mới có thể thành công. Mà trong các Vu Vương, ngươi là mạnh nhất, Vu Ngưu Bộ ngươi cũng là tinh nhuệ nhất, cho nên chúng ta cần người đi làm, cần Vu Ngưu Bộ thi hành!
Dương Khai trầm ngâm một chút, không từ chối, mà nói: – Cụ thể phải làm sao?
– Hiện giờ ngươi không cần biết, trước quyết chiến sẽ cho người biết. Người chỉ cần nói cho ta, ngươi có thể gánh vác trách nhiệm này không?
Ánh mắt Khu lại trở nên uy nghiêm, giống như lửa sáng chói nhìn vào Dương Khai. A
Dương Khai nhe răng cười: – Nếu ta không gánh nổi, đại nhân đã không cố tình gọi ta đến đây?
Khư cười to, vỗ vai Dương Khai, thân thiết nói:
– Ngươi yên tâm, ngày quyết chiến, tất cả Man tộc đều sẽ sáng tạo cơ hội cho ngươi, ngươi chỉ cần làm một chuyện.
– Khi nào quyết chiến?
Dương Khai ngẩng đầu hỏi.
– 5 ngày sau!
Trở về từ chỗ Khư, Dương Khai cũng không bế quan tu luyện nữa.
5 ngày, đã không đủ làm thực lực của hắn tăng lên, hắn chầm chậm đi trong trí địa Vu Ngưu Bộ, nhìn những khuôn mặt có quen có không.
Mỗi người nhìn thấy hắn đều cung kính làm lễ, biểu lộ kính ý cao quý nhất với hắn.
Tin tức quyết chiến có vẻ đã truyền ra, 100 ngàn người Vu Ngưu Bộ đều xoa tay xắn áo, các chiến sĩ mài vũ khí của mình càng thêm sắc bén, các kỵ binh cho thú cưỡi của mình ăn, để chúng có thể phát huy toàn bộ sức mạnh trong chiến đấu.
Các xạ thủ chế tạo mũi tên, các Vu Sư bế quan điều tức, bảo trì trạng thái ở hoàn mỹ nhất, chờ đợi 5 ngày sau trút ra lực lượng.
Dương Khai gặp được rất nhiều người quen, đều là những người đi theo hắn sớm nhất..
200 thôn dân Thương Nam thốn trải qua 2 năm chiến tranh chỉ còn lại chưa tới một nửa, đều đã chết trong chiến đấu, những người còn sống đều mạnh lên.
Còn những khuôn mặt xa lạ, họ được Vụ Ngưu Bộ thu nạp chung quanh trong 1 năm gần đây, xuất thân lại lịch khác nhau, nhưng hiện tại đều là người Vu Ngưu Bộ.
Dương Khai đến một chỗ doanh trại nhìn thấy A Hổ đang cho thú cười ăn.
Phát hiện Dương Khai, A Hổ có vẻ rất vui, bỏ lại thú cưỡi chạy tới.
– Sao ngươi lại đến đây? A Hổ hỏi.
– Qua thăm các người.
Dương Khai mỉm cười, ánh mắt quét qua mấy chục vết thương lớn nhỏ trên người hắn. Đó là chứng minh hắn anh dũng giết địch, chiến tranh làm người ta trưởng thành nhanh chóng, hiện tại A Hổ đã sớm không phải thôn dân Thương Nam thôn, mà là đội trưởng mấy ngàn kỵ binh, Chỉ bằng thực lực của hắn, có thể cận chiến trực diện với Vu Sư mà không yếu thế.
– Lại đây lại đây, xem thú cưỡi của ta.
A Hỗ kéo Dương Khai tới trước mặt một con ma thú, nó cũng giống chủ nhân của mình, toàn thân phủ đầy chứng minh dũng khí, cái đầu lớn vươn tới thân mật cọ A Hổ.
A Hổ cười nói: – Cũng khá lắm chứ.
Dương Khai vuốt đầu con ma thú kia, hỏi: – Đặt tên chưa?
A Hổ vỏ đầu, có chút lúng túng, đáp: – Gọi là A Ngưu!
Dương Khai cười ha ha: – Giống như ta vậy,
– Không phải, trước kia nó không nghe lời, ta nói là gọi A Ngưu tới xử lý nó, thể nó mới ngoan ngoãn. Hắn là nghe nhiều, bởi vậy tự gọi mình là A Ngưu, hiện tại ta vừa gọi A Ngưu, nó liền nghe lời, hắc, tên này đúng là mềm nắn rắn buông mà. — A Hổ cười, vẻ mặt hàm hậu, tuy rằng đã lớn xác, nhưng vẫn là nụ cười của dân thôn nhỏ 2 năm trước.
Ma thú A Ngưu cúi đầu kêu mấy tiếng, không hiểu nghĩa gì.
– Đi gặp mấy người A Hoa đi. A Hổ cười. – Nghe nói lập tức quyết chiến, bọn họ cũng rất khổ cực.
Dương Khai khẽ gật đầu, nhìn A Hổ nói: – Phải sống!
A Hổ cười đáp: – Ngươi cũng vậy!
Dương Khai quay người đi.
Ở đằng sau A Hổ hộ: – A Ngưu, đây là trận chiến cuối cùng rồi chứ?
Dương Khai dừng chân, trận giọng nói:CN – Trận chiến cuối cùng, ta đảm bảo!
A Hổ cười càng thêm sáng lạn, quay sang nói với đám kỵ binh bên cạnh: – Nghe được chưa, đại nhân nói, đây là trận chiến cuối cùng, đến lúc đó dốc hết bản lĩnh ra cho ta, giết sạch đám ma kia, sau đó chúng ta sẽ có thể về nhà!
Rống rống rống.
Một đám kỵ binh gào rú, hưng phấn không thôi, giống như bây giờ đã chiến thắng trở về.
Thời gian 5 ngày, không dài không ngắn.
Dương Khai đi một vòng trú địa, trên mặt vẫn luôn mỉm cười, gật đầu tỏ ý với mỗi người hắn gặp, còn nói chuyện mấy câu.
Mọi người đều hỏi hắn đây có phải trận chiến cuối cùng không.
Thời gian 2 năm chiến tranh dù không dài, nhưng lại tạo thành vô số đau khổ cùng sinh ly tử biệt, các Man tộc mệt mỏi, chán ghét, trận chiến cuối cùng làm bọn họ nhìn thấy hy vọng, bọn họ vẫn cần cù theo đuổi câu trả lời khẳng định.
Dương Khai cho điều bọn họ mong chờ..
Nhưng mà, kết quả người có thể thật sự nhận được mong chờ này lại có bao nhiêu? 50 ngàn? 20 ngàn? Hay là 10 ngàn?
Dù không biết các Vu Thánh muốn Vu Ngưu Bộ mình làm gì, nhưng tuyệt đối là nhiệm vụ khó khăn nhất, muốn hoàn thành nhiệm vụ này nhất định phải chuẩn bị tâm lý trả giá thật đắt.
Đa số người Vu Ngưu Bộ đều sẽ chết, trận chiến lần này không giống, sẽ không cho phép rút lui sợ sệt, trận chiến này, không phải người chết là ta vong, mặc kệ Man tộc hay Ma tộc, đều không có đường lui.
Buổi sang 5 ngày sau, Vu Ngưu Bộ chuẩn bị xuất phát.
100 ngàn người, gần trăm tiểu đội, xếp hàng trật tự, nhân số dù đông, nhưng lại lặng ngắt, chỉ có nhiệt huyết chảy trong thân mọi người, ánh
mắt nhìn về phía vết sẹo trên bầu trời xa xa, ánh mắt tràn ngập kiên quyết.
Hai bên là quan bạn, là đội ngũ các bộ lạc lớn khác, cũng giống Vu Ngưu Bộ, không ai lên tiếng, tâm tình căng thẳng không yên, lại hưng phần mong chờ, lan tỏa trong đám đông, làm các Mạn tộc không nhịn được nắm chắc vũ khí trên tay, kỳ vọng có được chút an ủi tâm linh.
Mấy triệu Man tộc, lúc này sẵn sàng chiến đấu. /
Không chút dấu hiệu, tiếng kèn trầm muộn vang lên.
Các Vu Vương bộ lạc lớn chấn động, đồng loạt phát ra hiệu lệnh, Vụ Ngưu Bộ cũng thế.
Dương Khai đi ở đằng trước, bảo trì liên lạc với quân bạn, nhìn hai bên, lại không chờ được người mà Vu Thánh nói, ấn xuống khó hiểu trong lòng, không suy nghĩ nhiều.
Tiếng kèn vững vàng trầm muộn, như bước chân của hàng triệu Man tộc, mặt đất khẽ run lên.
yeira con
Đằng xa, đại quân Ma tộc cũng bắt đầu hành động, 5 ngày, chẳng những bên phía Man tộc chuẩn bị thỏa đáng, Ma tộc cũng có đối phó tương ứng, cho nên vừa thấy bên phía Man tộc có động tác, lập tức liền có phản ứng.
Đại quân hai tộc chầm chậm tới gần, hơi thở các chiến sĩ bắt đầu nặng nề, không khí xơ xác dần ngưng tụ, dần hóa thành khí thế không gì cản nổi.
Trống trận vang lên, tiết tấu nhanh dần, bước chân đại quân Man tộc cũng tăng lên theo, từ đi chậm thành đi nhanh, theo tiếng trống trận ngày càng nhanh, bước đi cũng thành chạy.
“Bwann chay.
Khoảng cách hai tộc nhanh chóng rút ngắn.
K Khi còn cách nhau 50 dặm, tiếng vang dồn dập tăng thêm một bậc!
Tiếng gầm rú truyền ra, từng chi kỵ binh chạy ra từ các bộ lạc Man tộc, các chiến sĩ điều khiển thú cưỡi, hung hãn phát động xung phong.
Bên phía Ma tộc, ma khí tuôn trào, nhân số đông đảo, Man tộc dù số người ít, khí thế lại mạnh hơn một bậc, bởi vì tất cả kỵ binh đều có bỏ thêm Vu thuật, trên người kỵ binh lóe lên hào quang đủ màu, trong đó hào quang xanh biếc nổi bật nhất, nổ như dải lụa xanh, nối liền các thành viên trong đội kỵ binh.
Sinh Mệnh Tỏa Liên, chính dựa vào Vu thuật mạnh mẽ này, rất nhiều người mới sống sót trong chiến tranh.
Kỵ binh chưa tới, tên đã bắn ra.
Các xạ thủ hai tộc đều bắn ra mũi tên chí mạng về phía trận doanh đối phương, bầu trời bay lên mũi tên như đàn châu chấu, che kín bầu trời, tiếng xé gió không ngớt bên tai. Ô
Mũi tên bao bọc lực lượng mạnh mẽ từ trên cao bắn xuống, lần lượt từng kỵ binh đang xung phong ngã xuống, tốc độ kỵ binh đằng sau vẫn không giảm, trực tiếp nghiền ép qua người bọn họ, dù cho chiến sĩ mạnh mẽ nhất cũng phải bị đạp thành đống thịt nát.
A Hổ quay đầu, ánh mắt lướt qua mọi người nhìn về phía Dương
Khai, ma thú A Ngưu cúi đầu gào thét, như không áp chế xung động muốn gia nhập chiến đấu,
Kỵ binh Vu Ngưu Bộ cũng thế.
Nhưng bọn họ không động đậy, bởi vì Dương Khai không cho bọn họ xông lên!
Vu Ngưu Bộ là đội ngũ duy nhất không có kỵ binh xông ra.
VA Ánh mắt dò hỏi của A Hổ, Dương Khai coi như không thấy, chỉ là đưa mắt nhìn ra xa.
A Hổ thất vọng thu hồi ánh mắt, áp chế thú cưỡi bên dưới.