Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 2807: Vu Đồ Thượng phẩm




Dù địch Từ Tiểu Huyền Giới quay trở về, Dương Khai lộ sắc mặt ngưng trọng.

Nói chuyện với Sa Nhã một phen, hắn biết được không ít tin tức về Ma tộc. Ma tộc cũng không phải là một chủng tộc dễ đối phó. Trăm tộc Ma tộc, rất nhiều chủng loại, mỗi một chủng tộc đều có thần thông thiên phú của mình. Giống như Sa Nhã là Mị Ma, thần thông thiên phú của nàng là ánh sáng mị hoặc, là một loại năng lực có ngay lúc sinh ra, một khi thi triển, rất dễ dàng mê hoặc những tồn tại thực lực thấp hơn mình. Người bị nhẹ thì nàng sử dụng làm nô dịch, người bị nặng thì đánh mất thần trí, trở thành cái xác biết đi.

Trong chiến tranh trước đó đụng phải những bóng đen dáng người thấp lùn kia, chính là Anh Ma trong trăm tộc, bọn họ am hiểu nhất ẩn núp ám sát, thường ẩn mình trong bóng tối.

Còn có Sa Ma, Hồng Ma, Lục Ma…

Một chủng tộc nhân số khổng lồ nhất gọi là Lực Ma, bọn họ là chiến sĩ Ma tộc trời sinh. Trước ở trên chiến trường đụng phải Ma tộc, có tám thành là thuộc về chủng tộc này, bất quá bây giờ đều chết sạch.

Dương Khai dẫn Sa Nhã từ trong hang đá của mình đi ra, dẫn tới một cảnh náo loạn.

Mười mấy vụ và các Man tộc đều khiếp sợ nhìn Ma Vương Sa Nhã. Hai tỷ muội sinh đôi Vũ Lộ lại một tay ngưng tụ Vu thuật, xu thể tùy thời chuẩn bị khai chiến.

Đây chính là Ma Vương, là thống soái của một chi đại quân Ma tộc trước kia, mọi người đương nhiên phải cảnh giác.

Chỉ có Điệp, gương mặt lạnh nhạt, dường như sớm có đoán trước, không thấy bất ngờ chút nào.

Mọi người không cần khẩn trương, hôm nay ta là nô bộc của Vụ Ngưu đại nhân, không có ác ý gì với các ngươi!

Trước địch ý của mọi người, Sa Nhã mỉm cười.

Nô bộc!

Mọi người cả kinh kêu lên, không ai không biết hai chữ nô bộc đại biểu ý nghĩa gì.

Vũ Lộ nhìn Dương Khai với ánh mắt thăm dò, thấy hắn gật đầu thừa nhận, còn sinh ra một cảm giác không thật. Dương Khai trước đây tuy rằng biểu hiện vô cùng cường đại, nhưng thu một Ma Vương làm nổ bộc, chuyện như vậy đúng là quá mức không thể tưởng tượng.

Tất cả Man tộc cũng không có hoàn toàn tín nhiệm Sa Nhã, mặc dù có Dương Khai khẳng định, bọn họ vẫn cảnh giác giữ khoảnh cách với vị Ma Vương này.

Vũ Lộ tiến lên báo cáo công tác.

Những ma nhân bị bắt giữ kia trải qua chúng Vu cứu chữa, mấy ngày nay đã có không ít người thoát khỏi ma khí quấn quanh, khôi phục thần trí. Tuy nhiên có lẽ vì bọn họ bị ma hóa quá lâu, cho nên có hơn phân nửa trong quá trình cứu chữa nổ tung đầu mà chết, mọi người chỉ biết than thở tiếc hận.

Đây cũng là chuyện không có cách nào khác. Sau khi bị ma hóa, những đồng bào năm xưa biến thành ma nhân, người thân không nhận không còn có chút lý trí, nếu muốn cứu về bọn họ, phải bỏ ra một chút giá cao.

Cứu được trở về một phần nhỏ, dù sao cũng tốt hơn mọi người vẫn duy trì trạng thái ma nhân.

Mấy ngày trước, trong chiến tranh Vu Ngưu Bộ tổn thất hơn 200 nhân thủ, lập tức được bổ sung trở lại. Bất quá các tộc nhân được cứu về kia, thời khắc này còn rất suy yếu, cần một ít ngày tĩnh dưỡng nghỉ ngơi mới có thể khôi phục.

Vũ Lộ cũng đang nghiên cứu biện pháp cứu chữa tốt hơn, dùng Thị Huyết Thuật kích phát khí huyết lực trong cơ thể các tộc nhân, cộng thêm hai thuật Thanh Tâm, Tịnh Thần, là biện pháp Dương Khai trước đó nghĩ ra, tuy rằng đưa đến một chút tác dụng, nhưng cần phải có biện pháp hoàn mỹ hơn.

Vũ Lộ xuất thân từ Vu Thần Điện, kiến thức rộng rãi, thích hợp nhất làm công tác nghiên cứu này. Nếu thật có thể thành công, thì sau này công việc cứu chữa tộc nhân, có lẽ tỷ số thương vong giảm đi nhiều.

Ngoài ra, đám ma thú bị bắt giữ, phần lớn đều bị chúng Vu thi triển Ngự Thú Thuật thuần hóa. Hai tỷ muội sinh đôi muốn tuyển ra một số chiến sĩ cường đại nhất bố trí thành một chi kỵ binh, nhưng chuyện này chưa được Dương Khai gật đầu đồng ý, các nàng cũng không dám tự tiện quyết định, cho nên thời khắc này hỏi ý kiến hẳn.

col Dương Khai dĩ nhiên không có ý kiến..

Mặc dù trong chiến tranh trước đó, Ma tộc bị đánh bại, tử thương vô số, nhưng chi kỵ binh lẫm lẫm uy phong lúc đó còn làm cho Dương Khai trong mắt sáng rực. Giờ này nếu đã thuần hóa ma thú, Vu Ngưu Bộ có thêm một chi kỵ binh chân chính, cũng không phải chuyện xấu.

Nếu thật có một chi kỵ binh như vậy, sau này nếu gặp lại đại chiến như lần trước, nhất định sẽ chiếm tiện nghi lớn hơn.

Có cần ta hỗ trợ hay không? Sa Nhã ở một bên chủ động lên tiếng.

Nàng vứt bỏ tự tôn đầu phục Dương Khai, trở thành nô bộc của Dương Khai, tự nhiên là muốn biểu hiện một chút.

Thấy Dương Khai đang nhìn mình, Sa Nhã mỉm cười;

Ta dù sao cũng là một Ma Vương, nếu có ta ở đó, những con súc sinh kia cũng không dám giương oai. Hơn nữa ta cũng biết làm thế nào khống chế chúng tốt hơn!

Cũng được, vậy cô đi hỗ trợ đi! Dương Khai gật gật đầu.

Vũ Lộ không tin Sa Nhã, nhưng đối với quyết định của Dương Khai cũng không thể phản bác, nên cùng Sa Nhã rời đi, chuẩn bị từ trong đội ngũ tìm chọn ra kỵ binh thích hợp. C.

Mấy ngày kế tiếp không có gì lạ, Vu Ngưu Bộ tiếp tục nghỉ ngơi lấy lại sức, dưỡng sức cho chiến tranh lần sau. Đại thắng vừa rồi, làm cho sĩ khí bọn họ dâng cao, lòng tin tăng gấp bội. Bọn họ chợt phát hiện, Ma tộc tiêu diệt bốn bộ Man tộc kia, thật ra cũng không phải là ba đầu sáu tay, bất tử bất diệt như trong tưởng tượng, mà bọn chúng cũng sẽ chảy máu, cũng sẽ chết, khi đối mặt với cường địch cũng sẽ khiếp đảm.

Loại tư tưởng Ma tộc thần bí và kiêng kỵ đối với Ma tộc, lập tức biến mất hầu như không còn.

Không biết thì đó là một loại lực lượng rất đáng sợ, nhưng nếu đã biết đối thủ của mình là tồn tại dạng gì, thì trong quá trình ứng phó cũng là một định vị rất tốt cho mình, giúp năng lực của mình chiếm được phát huy toàn diện.

Lần đầu toàn quân tham chiến đại quy mô, đã làm cho Vu Ngưu Bộ tiêu trừ xa lạ đối với Ma tộc. Cái gọi là Ma tộc, giống như là các cô nương đợi trong khuê phòng, đang bị Vu Ngưu Bộ chậm rãi bóc ra tấm khăn che trên mặt.

Sa Nhã không hổ là một Ma Vương, thủ đoạn quả thực rất cao.

Mấy ngày này, nàng lăn lộn trong Vu Ngưu Bộ như cá gặp nước, ngay cả mười mấy vị Vu kia đều không còn cảnh giác với nàng, trong đó còn bao gồm hai tỷ muội sinh đôi Vũ Lộ. Dương Khai mặc dù không có cố ý quan sát hành động của nàng, nhưng thông qua thần hồn lạc ấn giữa nhau cũng cảm nhận được một chút tình huống.

Sa Nhã không có dấu vết dùng ánh sáng mị hoặc, chỉ là dùng thành ý và lòng kiên nhẫn của mình, đánh động trong lòng mười mấy vị Vu, chân chính sáp nhập, để mọi người đón nhận mình.

Mà dưới trợ giúp của nàng, mấy chục con ma thú kia thật thuận lợi trở thành tọa kỵ của các tộc nhân, thành công thành lập một chi kỵ binh.

Dĩ nhiên, trên thân ma thú dù sao cũng có ma khí, các tộc nhân cũng không dám tùy ý tiếp xúc với chúng, chỉ có thời điểm kích phát khí huyết lực, có sức đề kháng phần nào đối với ma khí, lúc đó mới có thể từ từ quen thuộc học kỹ xảo cười lên chúng.

Năm ngày sau, trong hang đá, Dương Khai gọi Sa Nhã vào.

Đại nhân có gì phân phó?

Lúc này Sa Nhã không còn phóng đãng, trông rất đoan trang xinh đẹp. Từ mấy ngày trước ở trong Tiểu Huyền Giới bị Dương Khai cảnh cáo, nàng không còn dám khoe khoang phong tình ở trước mặt chủ nhân. Mỗi lần gặp mặt Dương Khai, đều nghiêm chỉnh như một khuê nữ, dĩ nhiên, quần áo mặc hở hang kia vẫn không có biến đổi gì.

Sở dĩ nàng có thể nhanh chóng sáp nhập vào Vu Ngưu Bộ như thế, cũng có một chút liên quan với nàng để lộ ra những điểm tốt đẹp này. Mười mấy Vu, đa số đều là nam nhân, mà nam nhân thì ai không thích người đẹp.

Lần trước hình như cô có nói, ở phụ cận đây còn có những cứ điểm Ma tộc khác đúng không?

Dương Khai giương mắt nhìn nàng, hỏi.

Sa Nhã gật gật đầu:

Không sai, giờ này các Ma Thánh đại nhân đều đang tu dưỡng, cho nên Ma tộc chúng ta cũng chỉ có thể án binh bất động. Hiện tại mọi người đều phân tán ở các địa phương, thủ hộ phòng tuyến, không cho Man tộc các người đẩy tới phía trước!

Vị trí gần nhất ở đâu?

Khoảng ngoài ba trăm dặm! Sa Nhã mơ hồ hiểu rõ ý Dương Khai, khẽ mỉm cười nói:

Đại nhân là muốn ta dẫn đường, sau đó tấn công bọn họ phải không? Ưm… Chuyện này cũng không thành vấn đề! Cứ điểm bên kia cũng không có Ma Vương trấn giữ, chỉ có một Ma soái; thủ hạ đại khái chỉ có chừng một ngàn người, với lực lượng chúng ta bây giờ, tùy tiện là có thể giết sạch bọn họ!

Nàng là một Ma Vương, lúc nói ra hai chữ “chúng ta”, lại thấy nàng không mảy may mất tự nhiên, dường như nàng thực sự trở thành một thành viên Man tộc.

Chúng ta không đi đánh bọn chúng!

Sa Nhã ngẩn ra, nhìn Dương Khai không hiểu,

Dương Khai cười, nói: Để chính bọn chúng đến đây!

Sa Nhã chợt hiểu rõ tính toán của Dương Khai.

Cô hẳn là có cách liên lạc với bên kia chứ? Dương Khai ngẩng đầu hỏi.

Sa Nhã gật gật đầu:

Giữa Ma tộc chúng ta đích thực có phương thức có thể liên lạc với nhau!

Vậy thì chuẩn bị ngay đi, cần làm cái gì, không cần ta chỉ dạy cho có chứ?

Sa Nhã hé miệng cười:

Bổn vương luyện công đến thời điểm mấu chốt, không rãnh rỗi phân thân, có đại quân dị tộc tới công kích, sau khi được tin cấp tốc tới chi viện!

Rất tốt!

Dương Khai hài lòng gật gật đầu, phất tay nói:

Đi thôi!

Sa Nha khom người lui xuống.

Không lâu sau, Sa Nhã lăng không đứng ở ngoài hang đá, bỗng nhiên từ trong cơ thể nàng tràn ra một luồng ma khí đen như mực, hóa thành một con quạ đen, vỗ cánh bay đi, trong nháy mắt không thấy bóng dáng.

Lúc nàng xoay người, chợt phát hiện một thiếu nữ đang lắng lặng đứng ở đó nhìn chằm chằm vào mình.

Mặc dù bản thân mình cũng không có làm chuyện xấu gì, nhưng Sa Nhã lại sinh ra một loại cảm giác chột dạ, dường như vừa rồi mình truyền đi tin tức gì gây bất lợi cho Man tộc.

Sa Nhã đối người thiếu nữ này ấn tượng rất sâu, bởi vì trong chiến đấu mấy ngày trước nàng ta thi triển ra một bộ tuyệt sát thuật vô cùng tinh diệu, tên Ảnh Ma kia ly thủ hạ cường đại nhất của mình đều không thể làm được.

Nàng dường như tên gọi là Điệp…

Mười mấy Vu kia, Sa Nhã đều có tiếp xúc, và dần quen thuộc, duy chỉ có Điệp này có vẻ thần thần bí bí, Sa Nhã cũng chỉ gặp mặt nàng mấy lần.

Khó có được cơ hội gặp mặt, tự nhiên Sa Nhã không muốn bỏ qua cơ hội lôi kéo thân cận, liền mỉm cười nói:

Cô nương khỏe a!

Điệp vẫn như cũ lẳng lặng nhìn nàng, cũng không có ý trả lời, dường như một tượng gỗ tinh xảo.

Không biết tại sao, bỗng nhiên Sa Nhã cảm giác có chút sợ hãi, không dám có ý định thân cận với nàng ta nữa, mở miệng giải thích:

Vừa rồi đại nhân ra lệnh cho ta truyền tin tức cho Ma tộc ở phụ cận, để bọn họ chui đầu vào lưới!

Điệp chỉ dùng loại ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào Sa Nhã.

Sa Nhã cả người không được tự nhiên, chợt cười nói: Ta đi phục mệnh đây!

Nói dứt lời, liền lách mình đi qua sát bên người Điệp. 5

Đi ra mười mấy bước, quay đầu nhìn lại, Sa Nhã không khỏi giật mình, phía sau đầu còn có bóng dáng người nào? Thiếu nữ kia tới đột ngột, đi cũng quỷ bí, ngay cả nàng thân là Ma Vương không ngờ cũng không có nhận ra chút dấu vết gì… Dù địch Từ Tiểu Huyền Giới quay trở về, Dương Khai lộ sắc mặt ngưng trọng.

Nói chuyện với Sa Nhã một phen, hắn biết được không ít tin tức về Ma tộc. Ma tộc cũng không phải là một chủng tộc dễ đối phó. Trăm tộc Ma tộc, rất nhiều chủng loại, mỗi một chủng tộc đều có thần thông thiên phú của mình. Giống như Sa Nhã là Mị Ma, thần thông thiên phú của nàng là ánh sáng mị hoặc, là một loại năng lực có ngay lúc sinh ra, một khi thi triển, rất dễ dàng mê hoặc những tồn tại thực lực thấp hơn mình. Người bị nhẹ thì nàng sử dụng làm nô dịch, người bị nặng thì đánh mất thần trí, trở thành cái xác biết đi.

Trong chiến tranh trước đó đụng phải những bóng đen dáng người thấp lùn kia, chính là Anh Ma trong trăm tộc, bọn họ am hiểu nhất ẩn núp ám sát, thường ẩn mình trong bóng tối.

Còn có Sa Ma, Hồng Ma, Lục Ma…

Một chủng tộc nhân số khổng lồ nhất gọi là Lực Ma, bọn họ là chiến sĩ Ma tộc trời sinh. Trước ở trên chiến trường đụng phải Ma tộc, có tám thành là thuộc về chủng tộc này, bất quá bây giờ đều chết sạch.

Dương Khai dẫn Sa Nhã từ trong hang đá của mình đi ra, dẫn tới một cảnh náo loạn.

Mười mấy vụ và các Man tộc đều khiếp sợ nhìn Ma Vương Sa Nhã. Hai tỷ muội sinh đôi Vũ Lộ lại một tay ngưng tụ Vu thuật, xu thể tùy thời chuẩn bị khai chiến.

Đây chính là Ma Vương, là thống soái của một chi đại quân Ma tộc trước kia, mọi người đương nhiên phải cảnh giác.

Chỉ có Điệp, gương mặt lạnh nhạt, dường như sớm có đoán trước, không thấy bất ngờ chút nào.

Mọi người không cần khẩn trương, hôm nay ta là nô bộc của Vụ Ngưu đại nhân, không có ác ý gì với các ngươi!

Trước địch ý của mọi người, Sa Nhã mỉm cười.

Nô bộc!

Mọi người cả kinh kêu lên, không ai không biết hai chữ nô bộc đại biểu ý nghĩa gì.

Vũ Lộ nhìn Dương Khai với ánh mắt thăm dò, thấy hắn gật đầu thừa nhận, còn sinh ra một cảm giác không thật. Dương Khai trước đây tuy rằng biểu hiện vô cùng cường đại, nhưng thu một Ma Vương làm nổ bộc, chuyện như vậy đúng là quá mức không thể tưởng tượng.

Tất cả Man tộc cũng không có hoàn toàn tín nhiệm Sa Nhã, mặc dù có Dương Khai khẳng định, bọn họ vẫn cảnh giác giữ khoảnh cách với vị Ma Vương này.

Vũ Lộ tiến lên báo cáo công tác.

Những ma nhân bị bắt giữ kia trải qua chúng Vu cứu chữa, mấy ngày nay đã có không ít người thoát khỏi ma khí quấn quanh, khôi phục thần trí. Tuy nhiên có lẽ vì bọn họ bị ma hóa quá lâu, cho nên có hơn phân nửa trong quá trình cứu chữa nổ tung đầu mà chết, mọi người chỉ biết than thở tiếc hận.

Đây cũng là chuyện không có cách nào khác. Sau khi bị ma hóa, những đồng bào năm xưa biến thành ma nhân, người thân không nhận không còn có chút lý trí, nếu muốn cứu về bọn họ, phải bỏ ra một chút giá cao.

Cứu được trở về một phần nhỏ, dù sao cũng tốt hơn mọi người vẫn duy trì trạng thái ma nhân.

Mấy ngày trước, trong chiến tranh Vu Ngưu Bộ tổn thất hơn 200 nhân thủ, lập tức được bổ sung trở lại. Bất quá các tộc nhân được cứu về kia, thời khắc này còn rất suy yếu, cần một ít ngày tĩnh dưỡng nghỉ ngơi mới có thể khôi phục.

Vũ Lộ cũng đang nghiên cứu biện pháp cứu chữa tốt hơn, dùng Thị Huyết Thuật kích phát khí huyết lực trong cơ thể các tộc nhân, cộng thêm hai thuật Thanh Tâm, Tịnh Thần, là biện pháp Dương Khai trước đó nghĩ ra, tuy rằng đưa đến một chút tác dụng, nhưng cần phải có biện pháp hoàn mỹ hơn.

Vũ Lộ xuất thân từ Vu Thần Điện, kiến thức rộng rãi, thích hợp nhất làm công tác nghiên cứu này. Nếu thật có thể thành công, thì sau này công việc cứu chữa tộc nhân, có lẽ tỷ số thương vong giảm đi nhiều.

Ngoài ra, đám ma thú bị bắt giữ, phần lớn đều bị chúng Vu thi triển Ngự Thú Thuật thuần hóa. Hai tỷ muội sinh đôi muốn tuyển ra một số chiến sĩ cường đại nhất bố trí thành một chi kỵ binh, nhưng chuyện này chưa được Dương Khai gật đầu đồng ý, các nàng cũng không dám tự tiện quyết định, cho nên thời khắc này hỏi ý kiến hẳn.

col Dương Khai dĩ nhiên không có ý kiến..

Mặc dù trong chiến tranh trước đó, Ma tộc bị đánh bại, tử thương vô số, nhưng chi kỵ binh lẫm lẫm uy phong lúc đó còn làm cho Dương Khai trong mắt sáng rực. Giờ này nếu đã thuần hóa ma thú, Vu Ngưu Bộ có thêm một chi kỵ binh chân chính, cũng không phải chuyện xấu.

Nếu thật có một chi kỵ binh như vậy, sau này nếu gặp lại đại chiến như lần trước, nhất định sẽ chiếm tiện nghi lớn hơn.

Có cần ta hỗ trợ hay không? Sa Nhã ở một bên chủ động lên tiếng.

Nàng vứt bỏ tự tôn đầu phục Dương Khai, trở thành nô bộc của Dương Khai, tự nhiên là muốn biểu hiện một chút.

Thấy Dương Khai đang nhìn mình, Sa Nhã mỉm cười;

Ta dù sao cũng là một Ma Vương, nếu có ta ở đó, những con súc sinh kia cũng không dám giương oai. Hơn nữa ta cũng biết làm thế nào khống chế chúng tốt hơn!

Cũng được, vậy cô đi hỗ trợ đi! Dương Khai gật gật đầu.

Vũ Lộ không tin Sa Nhã, nhưng đối với quyết định của Dương Khai cũng không thể phản bác, nên cùng Sa Nhã rời đi, chuẩn bị từ trong đội ngũ tìm chọn ra kỵ binh thích hợp. C.

Mấy ngày kế tiếp không có gì lạ, Vu Ngưu Bộ tiếp tục nghỉ ngơi lấy lại sức, dưỡng sức cho chiến tranh lần sau. Đại thắng vừa rồi, làm cho sĩ khí bọn họ dâng cao, lòng tin tăng gấp bội. Bọn họ chợt phát hiện, Ma tộc tiêu diệt bốn bộ Man tộc kia, thật ra cũng không phải là ba đầu sáu tay, bất tử bất diệt như trong tưởng tượng, mà bọn chúng cũng sẽ chảy máu, cũng sẽ chết, khi đối mặt với cường địch cũng sẽ khiếp đảm.

Loại tư tưởng Ma tộc thần bí và kiêng kỵ đối với Ma tộc, lập tức biến mất hầu như không còn.

Không biết thì đó là một loại lực lượng rất đáng sợ, nhưng nếu đã biết đối thủ của mình là tồn tại dạng gì, thì trong quá trình ứng phó cũng là một định vị rất tốt cho mình, giúp năng lực của mình chiếm được phát huy toàn diện.

Lần đầu toàn quân tham chiến đại quy mô, đã làm cho Vu Ngưu Bộ tiêu trừ xa lạ đối với Ma tộc. Cái gọi là Ma tộc, giống như là các cô nương đợi trong khuê phòng, đang bị Vu Ngưu Bộ chậm rãi bóc ra tấm khăn che trên mặt.

Sa Nhã không hổ là một Ma Vương, thủ đoạn quả thực rất cao.

Mấy ngày này, nàng lăn lộn trong Vu Ngưu Bộ như cá gặp nước, ngay cả mười mấy vị Vu kia đều không còn cảnh giác với nàng, trong đó còn bao gồm hai tỷ muội sinh đôi Vũ Lộ. Dương Khai mặc dù không có cố ý quan sát hành động của nàng, nhưng thông qua thần hồn lạc ấn giữa nhau cũng cảm nhận được một chút tình huống.

Sa Nhã không có dấu vết dùng ánh sáng mị hoặc, chỉ là dùng thành ý và lòng kiên nhẫn của mình, đánh động trong lòng mười mấy vị Vu, chân chính sáp nhập, để mọi người đón nhận mình.

Mà dưới trợ giúp của nàng, mấy chục con ma thú kia thật thuận lợi trở thành tọa kỵ của các tộc nhân, thành công thành lập một chi kỵ binh.

Dĩ nhiên, trên thân ma thú dù sao cũng có ma khí, các tộc nhân cũng không dám tùy ý tiếp xúc với chúng, chỉ có thời điểm kích phát khí huyết lực, có sức đề kháng phần nào đối với ma khí, lúc đó mới có thể từ từ quen thuộc học kỹ xảo cười lên chúng.

Năm ngày sau, trong hang đá, Dương Khai gọi Sa Nhã vào.

Đại nhân có gì phân phó?

Lúc này Sa Nhã không còn phóng đãng, trông rất đoan trang xinh đẹp. Từ mấy ngày trước ở trong Tiểu Huyền Giới bị Dương Khai cảnh cáo, nàng không còn dám khoe khoang phong tình ở trước mặt chủ nhân. Mỗi lần gặp mặt Dương Khai, đều nghiêm chỉnh như một khuê nữ, dĩ nhiên, quần áo mặc hở hang kia vẫn không có biến đổi gì.

Sở dĩ nàng có thể nhanh chóng sáp nhập vào Vu Ngưu Bộ như thế, cũng có một chút liên quan với nàng để lộ ra những điểm tốt đẹp này. Mười mấy Vu, đa số đều là nam nhân, mà nam nhân thì ai không thích người đẹp.

Lần trước hình như cô có nói, ở phụ cận đây còn có những cứ điểm Ma tộc khác đúng không?

Dương Khai giương mắt nhìn nàng, hỏi.

Sa Nhã gật gật đầu:

Không sai, giờ này các Ma Thánh đại nhân đều đang tu dưỡng, cho nên Ma tộc chúng ta cũng chỉ có thể án binh bất động. Hiện tại mọi người đều phân tán ở các địa phương, thủ hộ phòng tuyến, không cho Man tộc các người đẩy tới phía trước!

Vị trí gần nhất ở đâu?

Khoảng ngoài ba trăm dặm! Sa Nhã mơ hồ hiểu rõ ý Dương Khai, khẽ mỉm cười nói:

Đại nhân là muốn ta dẫn đường, sau đó tấn công bọn họ phải không? Ưm… Chuyện này cũng không thành vấn đề! Cứ điểm bên kia cũng không có Ma Vương trấn giữ, chỉ có một Ma soái; thủ hạ đại khái chỉ có chừng một ngàn người, với lực lượng chúng ta bây giờ, tùy tiện là có thể giết sạch bọn họ!

Nàng là một Ma Vương, lúc nói ra hai chữ “chúng ta”, lại thấy nàng không mảy may mất tự nhiên, dường như nàng thực sự trở thành một thành viên Man tộc.

Chúng ta không đi đánh bọn chúng!

Sa Nhã ngẩn ra, nhìn Dương Khai không hiểu,

Dương Khai cười, nói: Để chính bọn chúng đến đây!

Sa Nhã chợt hiểu rõ tính toán của Dương Khai.

Cô hẳn là có cách liên lạc với bên kia chứ? Dương Khai ngẩng đầu hỏi.

Sa Nhã gật gật đầu:

Giữa Ma tộc chúng ta đích thực có phương thức có thể liên lạc với nhau!

Vậy thì chuẩn bị ngay đi, cần làm cái gì, không cần ta chỉ dạy cho có chứ?

Sa Nhã hé miệng cười:

Bổn vương luyện công đến thời điểm mấu chốt, không rãnh rỗi phân thân, có đại quân dị tộc tới công kích, sau khi được tin cấp tốc tới chi viện!

Rất tốt!

Dương Khai hài lòng gật gật đầu, phất tay nói:

Đi thôi!

Sa Nha khom người lui xuống.

Không lâu sau, Sa Nhã lăng không đứng ở ngoài hang đá, bỗng nhiên từ trong cơ thể nàng tràn ra một luồng ma khí đen như mực, hóa thành một con quạ đen, vỗ cánh bay đi, trong nháy mắt không thấy bóng dáng.

Lúc nàng xoay người, chợt phát hiện một thiếu nữ đang lắng lặng đứng ở đó nhìn chằm chằm vào mình.

Mặc dù bản thân mình cũng không có làm chuyện xấu gì, nhưng Sa Nhã lại sinh ra một loại cảm giác chột dạ, dường như vừa rồi mình truyền đi tin tức gì gây bất lợi cho Man tộc.

Sa Nhã đối người thiếu nữ này ấn tượng rất sâu, bởi vì trong chiến đấu mấy ngày trước nàng ta thi triển ra một bộ tuyệt sát thuật vô cùng tinh diệu, tên Ảnh Ma kia ly thủ hạ cường đại nhất của mình đều không thể làm được.

Nàng dường như tên gọi là Điệp…

Mười mấy Vu kia, Sa Nhã đều có tiếp xúc, và dần quen thuộc, duy chỉ có Điệp này có vẻ thần thần bí bí, Sa Nhã cũng chỉ gặp mặt nàng mấy lần.

Khó có được cơ hội gặp mặt, tự nhiên Sa Nhã không muốn bỏ qua cơ hội lôi kéo thân cận, liền mỉm cười nói:

Cô nương khỏe a!

Điệp vẫn như cũ lẳng lặng nhìn nàng, cũng không có ý trả lời, dường như một tượng gỗ tinh xảo.

Không biết tại sao, bỗng nhiên Sa Nhã cảm giác có chút sợ hãi, không dám có ý định thân cận với nàng ta nữa, mở miệng giải thích:

Vừa rồi đại nhân ra lệnh cho ta truyền tin tức cho Ma tộc ở phụ cận, để bọn họ chui đầu vào lưới!

Điệp chỉ dùng loại ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào Sa Nhã.

Sa Nhã cả người không được tự nhiên, chợt cười nói: Ta đi phục mệnh đây!

Nói dứt lời, liền lách mình đi qua sát bên người Điệp. 5

Đi ra mười mấy bước, quay đầu nhìn lại, Sa Nhã không khỏi giật mình, phía sau đầu còn có bóng dáng người nào? Thiếu nữ kia tới đột ngột, đi cũng quỷ bí, ngay cả nàng thân là Ma Vương không ngờ cũng không có nhận ra chút dấu vết gì…