Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 2774: Thiên Âm Bảo Hạp




Dù nói Vưu đúng là Đại Vu Sư trung phẩm, chỉ cao hơn mình và Trúc một bậc, nhưng thựclực của hắn lại cao hơn suy đoán rất nhiều, hai người liên thủ lại không có chút ưu thế ởtrước mặt hắn.

Vu khí của hắn là một cái hồ lô, dốc ra một biển máu, có tính ăn mòn rấtmạnh, mình cùng Trúc rơi vào trong biển máu, lại chỉ phát huy được tám phần thực lực.Nếu không phải thế, thì sao cục diện vừa rồi lại gian khổ như vậy.

Rõ ràng là Vưu định chia ra công phá, dùng lực lượng biển máu vây khốn Trúc, rồi xuống tay sát thủ với mình, mới giao chiến chưa bao lâu, mình bị hắn đánh cho không sức chống trả, nếu không phải vừa rồi Vưu chủ động lùi lại, mình không chết cũng phải trọng thương.Sao lại lui ra? Xích không rõ ràng, cũng không biết đó có phải là chiến thuật của Xích haykhông, cho nên mới lùi về cạnh Trúc, cảnh giác nhìn sang.Ngay sau đó, hắn liền hiểu được nguyên nhân Vưu lui lại.

Bởi vì một cỗ khí tức cực kỳ lợi hạikhiến người ta kinh sợ từ phía dưới đâm xuyên qua biển máu, dù không nhắm vào mình,nhưng cũng làm Xích cảm giác thần hồn rung động, tâm thần không yên.

Còn Vưu đối đầu cỗhơi thở này thì có lẽ cũng không hề dễ chịu.Quả thật vậy, Vưu vẫn luôn biểu hiện nhẹ nhàng, lúc này như gặp đối địch, thần sắc căngthẳng, không ngừng phát ra chú ngôn, biển máu tụ thành sóng, hóa thành lốc xoáy tuôntrào, bên trong truyền ra uy năng hủy diệt.Xích hít vào một hơi lạnh, trong mắt tràn đầy kinh hãi.

Không phải là vì thực lực của Vưumạnh mẽ, hắn cũng chỉ là Đại Vu Sư, cho dù Đại Vu Sư trung phẩm cao hơn mình một bậc,nhưng có thể mạnh hơn bao nhiêu?Vưu mạnh mẽ, là dựa vào Vu khí hồ lô máu kia.

Nó là Vu khí mà Đại Vu Sư tuyệt đối khôngthể tùy tiện có được! Hẳn là Vu khí được Vu Vương hay Vu Thánh ban cho, nghĩ vậy, tronglòng Xích trầm xuống.

Không chờ hắn nghĩ nhiều, khí tức lợi hại đó đụng vào biển máu, liềntruyền ra tiếng xẹt xẹt, từng đạo kiếm khí xuất hiện chạy trong biển máu.

Kiếm khí đi qua,từng mảng sương máu bốc hơi, bị hủy diệt không ít.Ánh mắt Xích sáng ngời, dù không biết là hỗ trợ từ đâu tới, nhưng có thể làm được như vậy,liền biết đây là thời cơ tốt để mình phản kích, liếc sang Trúc, hai người nhìn nhau, đều tựhiểu ngầm.Mỗi người ngâm chú ngôn, Vu khí trong tay bùng lên hào quang, đánh thẳng về phía Vưu.Biển máu sôi trào, sóng biển hội tụ thành tường che trước mặt Vưu, làm hai vị Đại Vu Sưcông kích vô ích, không chỉ vậy, Vu khí của hai người bị biển máu vấy bẩn, khi không tổnthất nhiều linh tính, làm hai người vô cùng đau lòng.Nhưng bọn họ ra tay, cũng kéo đi một chút sức của Vưu, dẫn tới không dồn đủ sức chống lạikhí tức lợi hại kia.

Lốc xoáy máu chợt rối loạn, tiếp theo vỡ tung, bên trong lốc xoáy, kiếmquang phá không lao ra, người kiếm hợp nhất chém về phía Vưu.– Rống! Vưu thấy biến không sợ, gầm lên vung hai tay, từng dòng máu tươi xuất hiện, hóathành mưa tên bắn về phía kiếm quang.Xẹt xẹt xẹt xẹt…Mưa tên che trời ngăn cản kiếm quang tiến tới, huyết quang vấy bẩn, kiếm quang chợt mờđi, hiện ra bóng một người.Hừ lạnh, Dương Khai lọt vào biển máu, có phần kinh ngạc nhìn xung quanh.– Là ngươi?Xích chấn động nhìn Dương Khai, không thể tin nổi cứu viện mạnh mẽ đó lại là Vu Sư NamMan Bộ.

Má nó chứ vậy còn là Vu Sư sao? Làm gì mà mạnh mẽ như thế.Ngay cả Trúc ánh mắt run lên, rõ ràng còn không tiếp thụ được những gì mình thấy.– Vu Sư? Vưu nhíu mày lại, vốn tưởng người tới ít ra cũng phải là Đại Vu Sư thượng phẩm,nhưng nhìn cho rõ, mới biết đối phương chỉ là Vu Sư.Nhưng Vưu nhanh chóng hiểu ra, ánh mắt thoáng dừng lại ở Bách Vạn Kiếm.

Hắn đã nhìn ra,sở dĩ Vu Sư này có thể phát huy thực lực vượt xa thân, nguyên nhân căn bản chính là thanh kiếm này, tuyệt đối là một món Vu khí có thể khiến Vu Vương, Vu Thánh cũng không thể bỏ qua.Hiểu được điều này, Vưu không khỏi cười xì, biển máu của mình lợi hại nhất là ăn mòn Vukhí, mặc kệ Vu khí lợi hại cỡ nào, chỉ cần dính một chút máu là đều sẽ mất nhiều linh tính.Dựa vào Vu khí mạnh mẽ chiến đấu với mình, đây là không sáng suốt nhất.Chỉ cần ăn mòn linh tính cây kiếm kia, ở trong biển máu này, hắn sẽ có thể làm gì cũngđược, mặc kệ còn hai hay ba kẻ địch, hắn không quan tâm.

Nhưng ngay sau đó, cả ngườiVưu chấn động, hoảng sợ nhìn sang.Bởi vì Dương Khai chỉ run tay, máu dính trên Bách Vạn Kiếm liền biến mất hết, lại hiện rathân kiếm sáng bóng, không một chút dấu vết ăn mòn.

Sao lại như vậy? Trong nháy mắt hắnthất thần, Dương Khai hóa thành sấm sét chém tới.– Cẩn thận! Xích kinh hãi, dù nói một đòn kinh diễm của Dương Khai vừa rồi cũng làm hắnchấn động, nhưng dù sao người này cũng chỉ là Vu Sư, tùy tiện xông về phía kẻ địch nhưvậy, làm sao có kết cục tốt lành?Vưu cười ha ha, ánh mắt nhìn Dương Khai như người đã chết, khoát tay, biển máu tách ra,sóng máu vỗ xuống đầu Dương Khai, nháy mắt hắn liền mất bóng.Xích há to miệng, mặt đầy ảo não, thầm mắng Vu Sư Nam Man Bộ này được việc không đủhỏng chuyện có thừa, biển máu của Vưu vốn đã khó chơi, giờ lại ăn mòn người này, được bổsung thêm lực lượng, chỉ sợ sẽ càng thêm mạnh mẽ, mình cùng Trúc sẽ không còn chútphần thắng.Lập tức rút lui! Vậy mới còn được đường sống, bằng không chờ Vưu phản ứng lại, mìnhcùng Trúc cũng đừng mong chạy nữa, còn có tộc nhân, có thể chạy được bao nhiêu thì chạy,cục diện hiện tại, hắn cũng không lo được cho những người khác.Trong lòng xoay chuyển, Xích lại không hành động, bởi vì hắn nhìn thấy biểu tình của Vưucó vẻ không đúng.

Theo lý thì Vưu vừa loại bỏ kẻ địch mạnh, phải vui mừng mới phải,nhưng nhìn mặt hắn lại không một chút vui vẻ, mà lại còn kinh ngạc.

Chẳng lẽ còn có biếnhóa khác?Còn chưa kịp nghĩ xong, một bóng người đột phá biển máu lao ra, áo da thú trên người bị ănmòn hết, lộ ra thân thể yếu ớt đối với Man tộc, nhưng thân thể nhó bé này lại không chút bịthương, hành động như gió, nháy mắt xông đến trước mặt Vưu, thanh kiếm sắc bén từ trêncao chém xuống.Một kiếm, Vưu hồn phi phách tán, bởi vì hắn phát hiện một kiếm này nhìn như đơn giản,nhưng mình làm sao cũng không tránh né được, giống như bị khóa cứng.

Trong lúc khẩncấp, hắn phun ra một ngụm tinh huyết, cưỡng chế vặn người.Tiếng động vang lên, cánh tay trái của Vưu đứt rời, rơi vào biển máu, nháy mắt thành vũngmáu, khiến biển máu càng sôi trào dữ dội.– Ngươi… Vưu lùi lại mấy bước, kinh hãi nhìn Dương Khai, tay kia ôm phần cụt, đầu óc ngâydại.Hắn hoàn toàn không hiểu được làm sao đối phương bị biển máu bao phủ mà vẫn còn tồntại, lại làm sao chém cụt một tay của mình.Dựt lời, trước mặt chợt hiện ra khuôn mặt lạnh lùng, dán sát vào mặt hắn.

Vưu liền hồn phiphách tán, vội vàng lùi lại, trong lòng vừa động, dưới chân xuất hiện lốc xoáy màu máu, trựctiếp rơi xuống, muốn che giấu bản thân.Lúc này, mắt phải của đối phương lại hóa thành một mảnh sáng vàng, con mắt uy nghiêmkinh sợ lòng người xuất hiện, bên trong con mắt tỏa ra lực lượng thần kỳ, kéo theo thần hồncủa mình, khiến tâm thần không yên.Nháy mắt khựng lại, làm Vưu chạy chậm một chút.Dương Khai lại đánh xuống Bách Vạn Kiếm, tay phải của Vưu liền văng ra.Đau đớn kịch liệt làm Vưu tỉnh táo lại, phát ra tiếng hét thảm, không còn chần chờ nữa, trựctiếp biến mất bóng trong biển máu.

Dương Khai lắc đầu, có chút buồn bực.

Bị pháp tắc thờiđại thượng cổ cùng bí cảnh này áp chế, hắn căn bản không phát huy được toàn lực, vậndụng Diệt Thế Ma Nhãn một lần cũng rất tốn sức, nhưng hai tay bị chặt, bản thân Vưu đãtrọng thương, hẳn là sẽ không dám xuất hiện trước mặt mình.Trong hư không, biển máu sôi trào, Xích cùng Trúc ngây ra đó, nhìn Dương Khai khôngchớp mắt, đầu óc lộn xộn.

Những gì vừa rồi… là thật sao? Hai người đều hoài nghi ánh mắtcủa mình có vấn đề gì không.

Một tên Vu Sư, hai lần vung kiếm, lại chém đứt hai tay Vưu?Nhìn lại Vưu, giống như không hề né tránh, liền ngây dại bị trọng thương.Thân là Đại Vu Sư, hai người cũng xem không hiểu trận chiến này.

Nhưng thế cục không quálạc quan, Vưu dù trọng thương, nhưng thành công trốn vào biển máu, vậy hắn sẽ như cáxuống nước, không ai đảm bảo được khi nào hắn lại đột ngột nhảy ra công kích.Đang nghĩ, Dương Khai chợt quay lại nhìn hai người, ánh mắt lạnh lùng làm cho Xích cùngTrúc đều phát lạnh.

Ngay sau đó, liền xảy ra cảnh làm người ta kinh hãi muốn chết, VưuNgưu giơ tay lên, một đạo công kích quỷ dị như trăng khuyết màu đen xuất hiện, kéo theokhí tức chết chóc chém thẳng về phía hai người.Hai người không chút nghi ngờ, nếu thật dính một chiêu này, nhất định sẽ mất mạng tại chỗ.– Ngươi làm gì? Trúc giận dữ, còn tưởng là Vu Ngưu bị biển máu làm loạn thần trí, lại xuốngtay với người mình.Nói rồi, liền cùng Xích liên thủ thả ra khiên Vu thuật che trước mặt.

Nhưng Nguyệt Nhậnmàu đen kia thế như chẻ tre, trực tiếp phá tan khiên Vu thuật, đánh thẳng tới trước mặt.Hai vị Đại Vu Sư cảm giác cả người phát lạnh, khí tức tử vong bao phủ, sống chết trước mắt,đầu óc lại trống rỗng.Ngay sau đó, phía sau phát ra tiếng hét thảm.

Là tiếng của Vưu! Xích cùng Trúc cả kinh,không để ý vì sao mình không chết hay bị thương, vội quay đầu lại, chỉ thấy Vưu vẻ mặt oánđộc hoảng sợ, chân phải không biết sao lại bị chém rơi, người đang trốn vào biển máu, nháymắt mất bóng.– Mục tiêu của hắn là các người.

Lời của Dương Khai truyền tới.

– Các ngươi cẩn thận hơn đi!Xích cùng Trúc nghe thế, đều toát ra xấu hổ.

Vừa rồi Vưu xuất hiện ở đằng sau, bọn họ lạikhông hề phát giác, nếu không phải Dương Khai ra tay đánh trước, lúc này bọn họ đã chịuhại độc thủ. Dù nói Vưu đúng là Đại Vu Sư trung phẩm, chỉ cao hơn mình và Trúc một bậc, nhưng thựclực của hắn lại cao hơn suy đoán rất nhiều, hai người liên thủ lại không có chút ưu thế ởtrước mặt hắn.

Vu khí của hắn là một cái hồ lô, dốc ra một biển máu, có tính ăn mòn rấtmạnh, mình cùng Trúc rơi vào trong biển máu, lại chỉ phát huy được tám phần thực lực.Nếu không phải thế, thì sao cục diện vừa rồi lại gian khổ như vậy.

Rõ ràng là Vưu định chia ra công phá, dùng lực lượng biển máu vây khốn Trúc, rồi xuống tay sát thủ với mình, mới giao chiến chưa bao lâu, mình bị hắn đánh cho không sức chống trả, nếu không phải vừa rồi Vưu chủ động lùi lại, mình không chết cũng phải trọng thương.Sao lại lui ra? Xích không rõ ràng, cũng không biết đó có phải là chiến thuật của Xích haykhông, cho nên mới lùi về cạnh Trúc, cảnh giác nhìn sang.Ngay sau đó, hắn liền hiểu được nguyên nhân Vưu lui lại.

Bởi vì một cỗ khí tức cực kỳ lợi hạikhiến người ta kinh sợ từ phía dưới đâm xuyên qua biển máu, dù không nhắm vào mình,nhưng cũng làm Xích cảm giác thần hồn rung động, tâm thần không yên.

Còn Vưu đối đầu cỗhơi thở này thì có lẽ cũng không hề dễ chịu.Quả thật vậy, Vưu vẫn luôn biểu hiện nhẹ nhàng, lúc này như gặp đối địch, thần sắc căngthẳng, không ngừng phát ra chú ngôn, biển máu tụ thành sóng, hóa thành lốc xoáy tuôntrào, bên trong truyền ra uy năng hủy diệt.Xích hít vào một hơi lạnh, trong mắt tràn đầy kinh hãi.

Không phải là vì thực lực của Vưumạnh mẽ, hắn cũng chỉ là Đại Vu Sư, cho dù Đại Vu Sư trung phẩm cao hơn mình một bậc,nhưng có thể mạnh hơn bao nhiêu?Vưu mạnh mẽ, là dựa vào Vu khí hồ lô máu kia.

Nó là Vu khí mà Đại Vu Sư tuyệt đối khôngthể tùy tiện có được! Hẳn là Vu khí được Vu Vương hay Vu Thánh ban cho, nghĩ vậy, tronglòng Xích trầm xuống.

Không chờ hắn nghĩ nhiều, khí tức lợi hại đó đụng vào biển máu, liềntruyền ra tiếng xẹt xẹt, từng đạo kiếm khí xuất hiện chạy trong biển máu.

Kiếm khí đi qua,từng mảng sương máu bốc hơi, bị hủy diệt không ít.Ánh mắt Xích sáng ngời, dù không biết là hỗ trợ từ đâu tới, nhưng có thể làm được như vậy,liền biết đây là thời cơ tốt để mình phản kích, liếc sang Trúc, hai người nhìn nhau, đều tựhiểu ngầm.Mỗi người ngâm chú ngôn, Vu khí trong tay bùng lên hào quang, đánh thẳng về phía Vưu.Biển máu sôi trào, sóng biển hội tụ thành tường che trước mặt Vưu, làm hai vị Đại Vu Sưcông kích vô ích, không chỉ vậy, Vu khí của hai người bị biển máu vấy bẩn, khi không tổnthất nhiều linh tính, làm hai người vô cùng đau lòng.Nhưng bọn họ ra tay, cũng kéo đi một chút sức của Vưu, dẫn tới không dồn đủ sức chống lạikhí tức lợi hại kia.

Lốc xoáy máu chợt rối loạn, tiếp theo vỡ tung, bên trong lốc xoáy, kiếmquang phá không lao ra, người kiếm hợp nhất chém về phía Vưu.– Rống! Vưu thấy biến không sợ, gầm lên vung hai tay, từng dòng máu tươi xuất hiện, hóathành mưa tên bắn về phía kiếm quang.Xẹt xẹt xẹt xẹt…Mưa tên che trời ngăn cản kiếm quang tiến tới, huyết quang vấy bẩn, kiếm quang chợt mờđi, hiện ra bóng một người.Hừ lạnh, Dương Khai lọt vào biển máu, có phần kinh ngạc nhìn xung quanh.– Là ngươi?Xích chấn động nhìn Dương Khai, không thể tin nổi cứu viện mạnh mẽ đó lại là Vu Sư NamMan Bộ.

Má nó chứ vậy còn là Vu Sư sao? Làm gì mà mạnh mẽ như thế.Ngay cả Trúc ánh mắt run lên, rõ ràng còn không tiếp thụ được những gì mình thấy.– Vu Sư? Vưu nhíu mày lại, vốn tưởng người tới ít ra cũng phải là Đại Vu Sư thượng phẩm,nhưng nhìn cho rõ, mới biết đối phương chỉ là Vu Sư.Nhưng Vưu nhanh chóng hiểu ra, ánh mắt thoáng dừng lại ở Bách Vạn Kiếm.

Hắn đã nhìn ra,sở dĩ Vu Sư này có thể phát huy thực lực vượt xa thân, nguyên nhân căn bản chính là thanh kiếm này, tuyệt đối là một món Vu khí có thể khiến Vu Vương, Vu Thánh cũng không thể bỏ qua.Hiểu được điều này, Vưu không khỏi cười xì, biển máu của mình lợi hại nhất là ăn mòn Vukhí, mặc kệ Vu khí lợi hại cỡ nào, chỉ cần dính một chút máu là đều sẽ mất nhiều linh tính.Dựa vào Vu khí mạnh mẽ chiến đấu với mình, đây là không sáng suốt nhất.Chỉ cần ăn mòn linh tính cây kiếm kia, ở trong biển máu này, hắn sẽ có thể làm gì cũngđược, mặc kệ còn hai hay ba kẻ địch, hắn không quan tâm.

Nhưng ngay sau đó, cả ngườiVưu chấn động, hoảng sợ nhìn sang.Bởi vì Dương Khai chỉ run tay, máu dính trên Bách Vạn Kiếm liền biến mất hết, lại hiện rathân kiếm sáng bóng, không một chút dấu vết ăn mòn.

Sao lại như vậy? Trong nháy mắt hắnthất thần, Dương Khai hóa thành sấm sét chém tới.– Cẩn thận! Xích kinh hãi, dù nói một đòn kinh diễm của Dương Khai vừa rồi cũng làm hắnchấn động, nhưng dù sao người này cũng chỉ là Vu Sư, tùy tiện xông về phía kẻ địch nhưvậy, làm sao có kết cục tốt lành?Vưu cười ha ha, ánh mắt nhìn Dương Khai như người đã chết, khoát tay, biển máu tách ra,sóng máu vỗ xuống đầu Dương Khai, nháy mắt hắn liền mất bóng.Xích há to miệng, mặt đầy ảo não, thầm mắng Vu Sư Nam Man Bộ này được việc không đủhỏng chuyện có thừa, biển máu của Vưu vốn đã khó chơi, giờ lại ăn mòn người này, được bổsung thêm lực lượng, chỉ sợ sẽ càng thêm mạnh mẽ, mình cùng Trúc sẽ không còn chútphần thắng.Lập tức rút lui! Vậy mới còn được đường sống, bằng không chờ Vưu phản ứng lại, mìnhcùng Trúc cũng đừng mong chạy nữa, còn có tộc nhân, có thể chạy được bao nhiêu thì chạy,cục diện hiện tại, hắn cũng không lo được cho những người khác.Trong lòng xoay chuyển, Xích lại không hành động, bởi vì hắn nhìn thấy biểu tình của Vưucó vẻ không đúng.

Theo lý thì Vưu vừa loại bỏ kẻ địch mạnh, phải vui mừng mới phải,nhưng nhìn mặt hắn lại không một chút vui vẻ, mà lại còn kinh ngạc.

Chẳng lẽ còn có biếnhóa khác?Còn chưa kịp nghĩ xong, một bóng người đột phá biển máu lao ra, áo da thú trên người bị ănmòn hết, lộ ra thân thể yếu ớt đối với Man tộc, nhưng thân thể nhó bé này lại không chút bịthương, hành động như gió, nháy mắt xông đến trước mặt Vưu, thanh kiếm sắc bén từ trêncao chém xuống.Một kiếm, Vưu hồn phi phách tán, bởi vì hắn phát hiện một kiếm này nhìn như đơn giản,nhưng mình làm sao cũng không tránh né được, giống như bị khóa cứng.

Trong lúc khẩncấp, hắn phun ra một ngụm tinh huyết, cưỡng chế vặn người.Tiếng động vang lên, cánh tay trái của Vưu đứt rời, rơi vào biển máu, nháy mắt thành vũngmáu, khiến biển máu càng sôi trào dữ dội.– Ngươi… Vưu lùi lại mấy bước, kinh hãi nhìn Dương Khai, tay kia ôm phần cụt, đầu óc ngâydại.Hắn hoàn toàn không hiểu được làm sao đối phương bị biển máu bao phủ mà vẫn còn tồntại, lại làm sao chém cụt một tay của mình.Dựt lời, trước mặt chợt hiện ra khuôn mặt lạnh lùng, dán sát vào mặt hắn.

Vưu liền hồn phiphách tán, vội vàng lùi lại, trong lòng vừa động, dưới chân xuất hiện lốc xoáy màu máu, trựctiếp rơi xuống, muốn che giấu bản thân.Lúc này, mắt phải của đối phương lại hóa thành một mảnh sáng vàng, con mắt uy nghiêmkinh sợ lòng người xuất hiện, bên trong con mắt tỏa ra lực lượng thần kỳ, kéo theo thần hồncủa mình, khiến tâm thần không yên.Nháy mắt khựng lại, làm Vưu chạy chậm một chút.Dương Khai lại đánh xuống Bách Vạn Kiếm, tay phải của Vưu liền văng ra.Đau đớn kịch liệt làm Vưu tỉnh táo lại, phát ra tiếng hét thảm, không còn chần chờ nữa, trựctiếp biến mất bóng trong biển máu.

Dương Khai lắc đầu, có chút buồn bực.

Bị pháp tắc thờiđại thượng cổ cùng bí cảnh này áp chế, hắn căn bản không phát huy được toàn lực, vậndụng Diệt Thế Ma Nhãn một lần cũng rất tốn sức, nhưng hai tay bị chặt, bản thân Vưu đãtrọng thương, hẳn là sẽ không dám xuất hiện trước mặt mình.Trong hư không, biển máu sôi trào, Xích cùng Trúc ngây ra đó, nhìn Dương Khai khôngchớp mắt, đầu óc lộn xộn.

Những gì vừa rồi… là thật sao? Hai người đều hoài nghi ánh mắtcủa mình có vấn đề gì không.

Một tên Vu Sư, hai lần vung kiếm, lại chém đứt hai tay Vưu?Nhìn lại Vưu, giống như không hề né tránh, liền ngây dại bị trọng thương.Thân là Đại Vu Sư, hai người cũng xem không hiểu trận chiến này.

Nhưng thế cục không quálạc quan, Vưu dù trọng thương, nhưng thành công trốn vào biển máu, vậy hắn sẽ như cáxuống nước, không ai đảm bảo được khi nào hắn lại đột ngột nhảy ra công kích.Đang nghĩ, Dương Khai chợt quay lại nhìn hai người, ánh mắt lạnh lùng làm cho Xích cùngTrúc đều phát lạnh.

Ngay sau đó, liền xảy ra cảnh làm người ta kinh hãi muốn chết, VưuNgưu giơ tay lên, một đạo công kích quỷ dị như trăng khuyết màu đen xuất hiện, kéo theokhí tức chết chóc chém thẳng về phía hai người.Hai người không chút nghi ngờ, nếu thật dính một chiêu này, nhất định sẽ mất mạng tại chỗ.– Ngươi làm gì? Trúc giận dữ, còn tưởng là Vu Ngưu bị biển máu làm loạn thần trí, lại xuốngtay với người mình.Nói rồi, liền cùng Xích liên thủ thả ra khiên Vu thuật che trước mặt.

Nhưng Nguyệt Nhậnmàu đen kia thế như chẻ tre, trực tiếp phá tan khiên Vu thuật, đánh thẳng tới trước mặt.Hai vị Đại Vu Sư cảm giác cả người phát lạnh, khí tức tử vong bao phủ, sống chết trước mắt,đầu óc lại trống rỗng.Ngay sau đó, phía sau phát ra tiếng hét thảm.

Là tiếng của Vưu! Xích cùng Trúc cả kinh,không để ý vì sao mình không chết hay bị thương, vội quay đầu lại, chỉ thấy Vưu vẻ mặt oánđộc hoảng sợ, chân phải không biết sao lại bị chém rơi, người đang trốn vào biển máu, nháymắt mất bóng.– Mục tiêu của hắn là các người.

Lời của Dương Khai truyền tới.

– Các ngươi cẩn thận hơn đi!Xích cùng Trúc nghe thế, đều toát ra xấu hổ.

Vừa rồi Vưu xuất hiện ở đằng sau, bọn họ lạikhông hề phát giác, nếu không phải Dương Khai ra tay đánh trước, lúc này bọn họ đã chịuhại độc thủ.