Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 2770




Đến khi Dương Khai tỉnh lại, đã không còn ở trong hốc cây, mà là ở chỗ hoang vu.

Trong đầuvẫn còn sót chút đau đớn, làm Dương Khai nghĩ lại mà vẫn còn sợ.

Dù hắn mới đến Vu Sư,mở ra thần niệm, nhưng nội tình của hắn không phải Vu Sư so sánh được.Thanh chỉ một cái lại làm thần hồn của hắn chấn động, rõ ràng là truyền qua thông tinkhổng lồ, làm cho hắn bây giờ không thể chịu nổi, mới lập tức ngất đi.Cũng không có thời gian kiểm tra kỹ Thanh đã truyền sang tin tức gì, Dương Khai nghiêngđầu nhìn quanh, lại đối mặt với một đôi mắt sáng ngời.Ngây ra một hồi, Dương Khai mới nói: – Sao cô lại ở đây?Thiếu nữ nhỏ nhắn nhún vai nói: – Thanh gia gia bảo ta đi theo ngươi ra ngoài đi lại nhìnngó, ngài ấy bảo ta vẫn ở Sương Tuyết Thành, quá xa lạ với bên ngoài.– Đây là vật phó thác sao… Dương Khai vuốt cằm thì thào.Trước đó Thanh đã nói có chuyện nhỏ nhờ hắn giúp, lại còn nói có vật phó thác, xem raThanh muốn phó thác chính là Điệp.16 năm trước Điệp bị bỏ lại dưới gốc Trường Thanh Thần Thụ, là Thanh đem nàng về nuôidưỡng, nhưng dù sao Điệp không như Thanh, không thể nào vẫn ở mãi không ra khỏiSương Tuyết Thành, nhưng thân phận Điệp quá nhạy cảm, một mình ra ngoài thì chưa hẳn an toàn, nói không chừng sẽ bị người ta nhắm vào.

Có Dương Khai chiếu cố thì khác.Trước khi ngất đi, những lời Thanh nói hình như cũng nhắc tới Điệp….

Hiểu được điều này,Dương Khai cũng bình thường.

Dù sao Điệp cũng là Đại Vu Sư, cũng không thua kém mìnhbao nhiêu, coi như mình muốn chiếu cố cũng không được gì, Thanh để nàng đi theo mình rangoài, hẳn là chỉ muốn để nàng tăng thêm kiến thức mà thôi.– Chúng ta đang ở đâu? Dương Khai đứng lên nhìn quanh, mờ mịt hỏi.Điệp nói: – Thanh gia gia dùng phân thân đưa chúng ta ra ngoài, nơi này cách Sương TuyếtThành 500 dặm, ở hướng đông.Nói rồi, Điệp chỉ sang bên cạnh.

Dương Khai quay đầu, chỉ thấy một cây Thường Thanh Thụcao bằng người, mọc ở bên đường, tỏa ra khí tức cùng nguồn gốc với Thanh.Dương Khai nhíu mày, hứng thú nhìn Thường Thanh Thụ.Điệp nói: – Ngươi không cần lo, người Sương Tuyết Bộ còn không biết ngươi đã đi, hẳn làcòn tưởng ngươi ở trong hốc cây nữa.– Thanh tiền bối thật cao tay.

Dương Khai khen ngợi.Điệp mỉm cười: – Là Thanh gia gia mà! Lời nói tôn sùng Thanh rõ ràng, sau đó hỏi DươngKhai: – Chúng ta đi đâu?– Chờ ta xem lại… Dương Khai nói rồi, lấy ra bản đồ thôn trưởng đã cho, xem một hồi, tìmđược vị trí của mình trên đó, so sánh xác định phương hướng.Mùa đông rời thôn, hắn đã nói với thôn trưởng, đến đầu xuân sẽ về.

Hiện tại đã không xamùa xuân, hắn cũng đạt được mục tiêu ra ngoài tu luyện, tự nhiên cần phải trở về.Thương Nam thôn là chỗ vắng vẻ, hiếm dấu người, là chỗ tốt để bế quan tu luyện, chờ đếnngày hắn trở lại thực lực đỉnh cao, mới đi thăm dò thế giới này.– Biết bay không? Dương Khai thu bản đồ, liếc sang Điệp.Điệp cười xì, miệng phát ra chú ngôn, sau lưng hiện ra đôi cánh nhiều màu, thiếu nữ chợthóa thành con bướm xinh đẹp, nhẹ nhàng bay múa.Vỗ cánh, Điệp đã bay lên cao, nhìn xuống Dương Khai, vẫy gọi: – Đi thôi, ngây ra làm gì.Dương Khai thu lại kinh diễm trong mắt, người lóe lên đi trước dẫn đường.Lần đầu tiên Điệp rời Sương Tuyết Thành, rất tò mò thế giới bên ngoài, ánh mắt khôngngừng quan sát xung quanh, tràn đầy thần sắc vui vẻ, cảm giác mới lạ với bất cứ thứ gì trênthế giới này.

Nhưng nàng lại không quấy rầy Dương Khai, chỉ là thưởng thức phong cảnh bên đường, thỉnh thoảng phát ra tiếng hô.Dương Khai lại vừa chạy vừa tiêu hóa tin tức mà Thanh truyền cho.

Vốn tưởng chỉ là côngpháp tu luyện, nhưng càng nhìn càng kinh hãi, bởi vì thông tin này không phải bao hàmcông pháp, mà là tinh hoa cả đời của Thanh.Thanh dù là thụ yêu, nhiều năm trấn thủ Sương Tuyết Thành, chưa từng di động ra ngoài,nhưng tuổi thọ của lão dài đến mấy chục ngàn năm.

Trong năm tháng lâu dài, biển cả thànhruộng dâu, chỉ có Thanh vẫn sừng sững không ngã.Lão chứng kiến đủ loại người, trải qua thời đại biến chuyển, sóng gió chảy qua.

Lão nắm giữkiến thức khổng lồ uyên bác, trên người lão, có hình ảnh thu nhỏ của toàn bộ thời kỳthượng cổ.

Mà lão truyền những thông tin này cho Dương Khai, là bao gồm tất cả kiến thức cùng từng trải.Công pháp, Vu thuật chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là tinh hoa lắng động qua tuổi thọ vôtận.

Chuyện gì thế này? Dương Khai không cảm giác mình giúp lão chuyện nhỏ, liền đủ làmThanh tặng cho mình món quà quý giá như vậy.Có thể nói, một phần quà như thế, ngay cả cấp bậc Đại Đế cũng phải động lòng, có ích rất lớncho tu luyện tương lai.

Chỉ cần tiêu hóa những kiến thức này, tu luyện sau này của DươngKhai nhất định là một mảnh bằng phẳng.Dương Khai dám khẳng định, đây nhất định là lợi ích lớn nhất mà mình lấy được ở tronglịch lãm bí cảnh này, không thứ gì có thể sánh bằng.

Cũng nhờ thôn trưởng tận tụy cần mẫn,làm cho hắn có thể nắm giữ rõ ràng chữ viết thượng cổ, nếu không bây giờ hắn làm sao hấp thu được những kiến thức này, âm thầm may mắn không thôi.Quả nhiên nhà có một người già như báu vật, nếu không phải thôn trưởng kiên quyết, chỉ sợDương Khai đã không chịu học chữ viết thượng cổ.Một đường đi, một đường cảm ngộ, Dương Khai căn bản không phát hiện thời gian trôi qua,hận không thể lập tức tìm chỗ bế quan, tiêu hóa hết kiến thức được truyền cho.

Nhưngđường có xa cũng có lúc kết thúc, huống gì hắn chỉ là trở về Thương Nam thôn mà thôi.Trước kia không đủ thực lực, không thể bay, tốn thời gian dài, bây giờ một đường bay về,chỉ cần không tới 5 ngày liền đến nơi.Dương Khai thu liễm tâm thần, lại không khỏi sinh ra cảm giác vinh quy về quê cũ, khôngkhỏi cười thầm.Điệp cũng có chút căng thẳng: – Người thôn của ngươi có thể nào ghét ta không, có thể nàođuổi ta đi không? Ta có cần dùng Thuật Biến Thân?Rời Sương Tuyết Bộ, không còn Thanh bảo hộ, Điệp không thể vẫn dùng hình dạng namnhân to xác gặp người, nhưng thân là Đại Vu Sư, nắm giữ một cái Thuật Biến Thân cũngkhông phải khó gì, với tu vi của nàng, một khi dùng Vu thuật, trong thôn không thể nào cóngười nhìn ra.Nàng nói mãi không dứt, giống như con dâu nhỏ sắp gặp cha mẹ, Dương Khai không khỏicười xì, đang muốn nói, chợt nhướng mày, nhìn về phía trước.

Sau đó, Dương Khai biến sắc,tốc độ tăng vọt, trực tiếp bỏ lại Điệp.– Nè…Điệp không rõ, buồn bực gọi, nhưng nàng cũng nhanh chóng phát hiện không đúng, bởi vìđằng xa giống như là một chỗ thôn xóm, nhưng lại đang bốc khói.

Chưa tới giờ nhóm lửanấu cơm, làm sao mà nhiều khói như thế? Nhíu mày, trong lòng Điệp dâng lên dự cảm không ổn, lập tức tăng tốc đuổi theo.Một lát sau, khi Dương Khai cùng Điệp đáp xuống thôn, Điệp nhìn quang, thầm thở dài.Thôn này bị công kích, tường đổ vách nát, mặt đất còn không ít máu, nhìn màu sắc, hẳn làđã vài ngày.

Thôn xóm yếu ớt như thế rất dễ gặp phải công kích, mỗi năm toàn Man tộc cókhông biết bao nhiêu thôn vì chuyện này mà chịu khổ diệt tộc.Thở dài, Điệp nói: – Không phải dã thú, là người làm.Dù không kiểm tra kỹ, nhưng điểm này rất rõ ràng, mặt đất không có dấu chân dã thú, cũngkhông có dấu vết cắn xé, rõ ràng không phải dã thú gây ra.– Hơn nữa chiến đấu kết thúc rất nhanh, bên kia rất đông người, hoặc là thực lực rất mạnh…Kiểu sau thì khả năng lớn hơn.

Dù Điệp ra đời không sâu, nhưng thân là Man tộc Phù Du Bộ,theo dõi phản theo dõi gần như là bản năng, cho nên mới nhìn được rất nhiều thông tin từdấu vết trong thôn.– Thôn của ngươi có kẻ thù nào không? Điệp hỏi.Dương Khai lắc đầu, thần niệm nháy mắt tuôn trào, điên cuồng tỏa ra khắp nơi.

Cảm nhậnđược thần niệm hùng hồn mạnh mẽ, trong mắt Điệp tràn đầy chấn động.Thần niệm như thế, dường như còn mạnh mẽ hơn cả nàng.

Một lát sau, ánh mắt DươngKhai nghiêm lại, bay đi một hướng.

Điệp không biết hắn muốn làm gì, nhưng vẫn đi theo.Không lâu sau, hai người đi tới trước một đống củi, Dương Khai đẩy đống củi ra, tìm đượctấm gỗ đẩy lên một cái hố, đẩy tấm ván ra, bên dưới hiện ra mấy gương mặt sợ đến trắngbệch.

Toàn là trẻ con, khoảng 7-8 đứa, lớn nhất không quá 10 tuổi, nhỏ nhất chỉ mới 4-5tuổi.Đợi nhìn rõ là Dương Khai, đứa nhỏ lớn nhất liền mừng rỡ, gào khóc: – A Ngưu ca!– Đi ra trước đã!Dương Khai đưa tay gọi, đứa nhỏ này gật đầu, đỡ những đứa nhỏ hơn đưa lên cho DươngKhai Không lâu sau, đám trẻ con được cứu ra, nhưng vì lo lắng sợ hãi đã lâu, lại không đượcăn uống gì, đều có vẻ suy yếu.– Đã xảy ra chuyện gì? Là ai tấn công thôn? Dương Khai nhìn đứa nhỏ kia hỏi.– Thôn trưởng nói những người kia là Thực Cốt Bộ.

Đứa nhỏ này cắn môi nói, như hồi tưởnglại cảnh mấy ngày trước, người không khỏi phát run.– Cái gì? Thực Cốt Bộ?Sắc mặt Dương Khai đại biến.

Biểu tình của Điệp cũng nghiêm lại.

Người các bộ lạc lớn Mantộc bởi vì chỗ ở và công pháp tu luyện khác nhau, tính cách đều có khác biệt.Ví dụ người Nộ Diễm Bộ vô cùng hiếu chiến, lại như Mộc Linh Bộ tính tình ôn hòa.

Nhưngnếu nói người bộ lạc nào đẫm máu hung tàn nhất, Thực Cốt Bộ được công nhận là đứng đầu.Không gì khác, người bộ lạc này, ngay cả người Man tộc cũng lấy làm thức ăn, dùng để nobụng.

Nói cách khác, bọn họ là bộ lạc ăn thịt người! Lúc không có thức ăn, thậm chí bọn họcòn tự giết nhau, ăn chán người tộc mình, càng đừng nói là người bên ngoài. Đến khi Dương Khai tỉnh lại, đã không còn ở trong hốc cây, mà là ở chỗ hoang vu.

Trong đầuvẫn còn sót chút đau đớn, làm Dương Khai nghĩ lại mà vẫn còn sợ.

Dù hắn mới đến Vu Sư,mở ra thần niệm, nhưng nội tình của hắn không phải Vu Sư so sánh được.Thanh chỉ một cái lại làm thần hồn của hắn chấn động, rõ ràng là truyền qua thông tinkhổng lồ, làm cho hắn bây giờ không thể chịu nổi, mới lập tức ngất đi.Cũng không có thời gian kiểm tra kỹ Thanh đã truyền sang tin tức gì, Dương Khai nghiêngđầu nhìn quanh, lại đối mặt với một đôi mắt sáng ngời.Ngây ra một hồi, Dương Khai mới nói: – Sao cô lại ở đây?Thiếu nữ nhỏ nhắn nhún vai nói: – Thanh gia gia bảo ta đi theo ngươi ra ngoài đi lại nhìnngó, ngài ấy bảo ta vẫn ở Sương Tuyết Thành, quá xa lạ với bên ngoài.– Đây là vật phó thác sao… Dương Khai vuốt cằm thì thào.Trước đó Thanh đã nói có chuyện nhỏ nhờ hắn giúp, lại còn nói có vật phó thác, xem raThanh muốn phó thác chính là Điệp.16 năm trước Điệp bị bỏ lại dưới gốc Trường Thanh Thần Thụ, là Thanh đem nàng về nuôidưỡng, nhưng dù sao Điệp không như Thanh, không thể nào vẫn ở mãi không ra khỏiSương Tuyết Thành, nhưng thân phận Điệp quá nhạy cảm, một mình ra ngoài thì chưa hẳn an toàn, nói không chừng sẽ bị người ta nhắm vào.

Có Dương Khai chiếu cố thì khác.Trước khi ngất đi, những lời Thanh nói hình như cũng nhắc tới Điệp….

Hiểu được điều này,Dương Khai cũng bình thường.

Dù sao Điệp cũng là Đại Vu Sư, cũng không thua kém mìnhbao nhiêu, coi như mình muốn chiếu cố cũng không được gì, Thanh để nàng đi theo mình rangoài, hẳn là chỉ muốn để nàng tăng thêm kiến thức mà thôi.– Chúng ta đang ở đâu? Dương Khai đứng lên nhìn quanh, mờ mịt hỏi.Điệp nói: – Thanh gia gia dùng phân thân đưa chúng ta ra ngoài, nơi này cách Sương TuyếtThành 500 dặm, ở hướng đông.Nói rồi, Điệp chỉ sang bên cạnh.

Dương Khai quay đầu, chỉ thấy một cây Thường Thanh Thụcao bằng người, mọc ở bên đường, tỏa ra khí tức cùng nguồn gốc với Thanh.Dương Khai nhíu mày, hứng thú nhìn Thường Thanh Thụ.Điệp nói: – Ngươi không cần lo, người Sương Tuyết Bộ còn không biết ngươi đã đi, hẳn làcòn tưởng ngươi ở trong hốc cây nữa.– Thanh tiền bối thật cao tay.

Dương Khai khen ngợi.Điệp mỉm cười: – Là Thanh gia gia mà! Lời nói tôn sùng Thanh rõ ràng, sau đó hỏi DươngKhai: – Chúng ta đi đâu?– Chờ ta xem lại… Dương Khai nói rồi, lấy ra bản đồ thôn trưởng đã cho, xem một hồi, tìmđược vị trí của mình trên đó, so sánh xác định phương hướng.Mùa đông rời thôn, hắn đã nói với thôn trưởng, đến đầu xuân sẽ về.

Hiện tại đã không xamùa xuân, hắn cũng đạt được mục tiêu ra ngoài tu luyện, tự nhiên cần phải trở về.Thương Nam thôn là chỗ vắng vẻ, hiếm dấu người, là chỗ tốt để bế quan tu luyện, chờ đếnngày hắn trở lại thực lực đỉnh cao, mới đi thăm dò thế giới này.– Biết bay không? Dương Khai thu bản đồ, liếc sang Điệp.Điệp cười xì, miệng phát ra chú ngôn, sau lưng hiện ra đôi cánh nhiều màu, thiếu nữ chợthóa thành con bướm xinh đẹp, nhẹ nhàng bay múa.Vỗ cánh, Điệp đã bay lên cao, nhìn xuống Dương Khai, vẫy gọi: – Đi thôi, ngây ra làm gì.Dương Khai thu lại kinh diễm trong mắt, người lóe lên đi trước dẫn đường.Lần đầu tiên Điệp rời Sương Tuyết Thành, rất tò mò thế giới bên ngoài, ánh mắt khôngngừng quan sát xung quanh, tràn đầy thần sắc vui vẻ, cảm giác mới lạ với bất cứ thứ gì trênthế giới này.

Nhưng nàng lại không quấy rầy Dương Khai, chỉ là thưởng thức phong cảnh bên đường, thỉnh thoảng phát ra tiếng hô.Dương Khai lại vừa chạy vừa tiêu hóa tin tức mà Thanh truyền cho.

Vốn tưởng chỉ là côngpháp tu luyện, nhưng càng nhìn càng kinh hãi, bởi vì thông tin này không phải bao hàmcông pháp, mà là tinh hoa cả đời của Thanh.Thanh dù là thụ yêu, nhiều năm trấn thủ Sương Tuyết Thành, chưa từng di động ra ngoài,nhưng tuổi thọ của lão dài đến mấy chục ngàn năm.

Trong năm tháng lâu dài, biển cả thànhruộng dâu, chỉ có Thanh vẫn sừng sững không ngã.Lão chứng kiến đủ loại người, trải qua thời đại biến chuyển, sóng gió chảy qua.

Lão nắm giữkiến thức khổng lồ uyên bác, trên người lão, có hình ảnh thu nhỏ của toàn bộ thời kỳthượng cổ.

Mà lão truyền những thông tin này cho Dương Khai, là bao gồm tất cả kiến thức cùng từng trải.Công pháp, Vu thuật chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là tinh hoa lắng động qua tuổi thọ vôtận.

Chuyện gì thế này? Dương Khai không cảm giác mình giúp lão chuyện nhỏ, liền đủ làmThanh tặng cho mình món quà quý giá như vậy.Có thể nói, một phần quà như thế, ngay cả cấp bậc Đại Đế cũng phải động lòng, có ích rất lớncho tu luyện tương lai.

Chỉ cần tiêu hóa những kiến thức này, tu luyện sau này của DươngKhai nhất định là một mảnh bằng phẳng.Dương Khai dám khẳng định, đây nhất định là lợi ích lớn nhất mà mình lấy được ở tronglịch lãm bí cảnh này, không thứ gì có thể sánh bằng.

Cũng nhờ thôn trưởng tận tụy cần mẫn,làm cho hắn có thể nắm giữ rõ ràng chữ viết thượng cổ, nếu không bây giờ hắn làm sao hấp thu được những kiến thức này, âm thầm may mắn không thôi.Quả nhiên nhà có một người già như báu vật, nếu không phải thôn trưởng kiên quyết, chỉ sợDương Khai đã không chịu học chữ viết thượng cổ.Một đường đi, một đường cảm ngộ, Dương Khai căn bản không phát hiện thời gian trôi qua,hận không thể lập tức tìm chỗ bế quan, tiêu hóa hết kiến thức được truyền cho.

Nhưngđường có xa cũng có lúc kết thúc, huống gì hắn chỉ là trở về Thương Nam thôn mà thôi.Trước kia không đủ thực lực, không thể bay, tốn thời gian dài, bây giờ một đường bay về,chỉ cần không tới 5 ngày liền đến nơi.Dương Khai thu liễm tâm thần, lại không khỏi sinh ra cảm giác vinh quy về quê cũ, khôngkhỏi cười thầm.Điệp cũng có chút căng thẳng: – Người thôn của ngươi có thể nào ghét ta không, có thể nàođuổi ta đi không? Ta có cần dùng Thuật Biến Thân?Rời Sương Tuyết Bộ, không còn Thanh bảo hộ, Điệp không thể vẫn dùng hình dạng namnhân to xác gặp người, nhưng thân là Đại Vu Sư, nắm giữ một cái Thuật Biến Thân cũngkhông phải khó gì, với tu vi của nàng, một khi dùng Vu thuật, trong thôn không thể nào cóngười nhìn ra.Nàng nói mãi không dứt, giống như con dâu nhỏ sắp gặp cha mẹ, Dương Khai không khỏicười xì, đang muốn nói, chợt nhướng mày, nhìn về phía trước.

Sau đó, Dương Khai biến sắc,tốc độ tăng vọt, trực tiếp bỏ lại Điệp.– Nè…Điệp không rõ, buồn bực gọi, nhưng nàng cũng nhanh chóng phát hiện không đúng, bởi vìđằng xa giống như là một chỗ thôn xóm, nhưng lại đang bốc khói.

Chưa tới giờ nhóm lửanấu cơm, làm sao mà nhiều khói như thế? Nhíu mày, trong lòng Điệp dâng lên dự cảm không ổn, lập tức tăng tốc đuổi theo.Một lát sau, khi Dương Khai cùng Điệp đáp xuống thôn, Điệp nhìn quang, thầm thở dài.Thôn này bị công kích, tường đổ vách nát, mặt đất còn không ít máu, nhìn màu sắc, hẳn làđã vài ngày.

Thôn xóm yếu ớt như thế rất dễ gặp phải công kích, mỗi năm toàn Man tộc cókhông biết bao nhiêu thôn vì chuyện này mà chịu khổ diệt tộc.Thở dài, Điệp nói: – Không phải dã thú, là người làm.Dù không kiểm tra kỹ, nhưng điểm này rất rõ ràng, mặt đất không có dấu chân dã thú, cũngkhông có dấu vết cắn xé, rõ ràng không phải dã thú gây ra.– Hơn nữa chiến đấu kết thúc rất nhanh, bên kia rất đông người, hoặc là thực lực rất mạnh…Kiểu sau thì khả năng lớn hơn.

Dù Điệp ra đời không sâu, nhưng thân là Man tộc Phù Du Bộ,theo dõi phản theo dõi gần như là bản năng, cho nên mới nhìn được rất nhiều thông tin từdấu vết trong thôn.– Thôn của ngươi có kẻ thù nào không? Điệp hỏi.Dương Khai lắc đầu, thần niệm nháy mắt tuôn trào, điên cuồng tỏa ra khắp nơi.

Cảm nhậnđược thần niệm hùng hồn mạnh mẽ, trong mắt Điệp tràn đầy chấn động.Thần niệm như thế, dường như còn mạnh mẽ hơn cả nàng.

Một lát sau, ánh mắt DươngKhai nghiêm lại, bay đi một hướng.

Điệp không biết hắn muốn làm gì, nhưng vẫn đi theo.Không lâu sau, hai người đi tới trước một đống củi, Dương Khai đẩy đống củi ra, tìm đượctấm gỗ đẩy lên một cái hố, đẩy tấm ván ra, bên dưới hiện ra mấy gương mặt sợ đến trắngbệch.

Toàn là trẻ con, khoảng 7-8 đứa, lớn nhất không quá 10 tuổi, nhỏ nhất chỉ mới 4-5tuổi.Đợi nhìn rõ là Dương Khai, đứa nhỏ lớn nhất liền mừng rỡ, gào khóc: – A Ngưu ca!– Đi ra trước đã!Dương Khai đưa tay gọi, đứa nhỏ này gật đầu, đỡ những đứa nhỏ hơn đưa lên cho DươngKhai Không lâu sau, đám trẻ con được cứu ra, nhưng vì lo lắng sợ hãi đã lâu, lại không đượcăn uống gì, đều có vẻ suy yếu.– Đã xảy ra chuyện gì? Là ai tấn công thôn? Dương Khai nhìn đứa nhỏ kia hỏi.– Thôn trưởng nói những người kia là Thực Cốt Bộ.

Đứa nhỏ này cắn môi nói, như hồi tưởnglại cảnh mấy ngày trước, người không khỏi phát run.– Cái gì? Thực Cốt Bộ?Sắc mặt Dương Khai đại biến.

Biểu tình của Điệp cũng nghiêm lại.

Người các bộ lạc lớn Mantộc bởi vì chỗ ở và công pháp tu luyện khác nhau, tính cách đều có khác biệt.Ví dụ người Nộ Diễm Bộ vô cùng hiếu chiến, lại như Mộc Linh Bộ tính tình ôn hòa.

Nhưngnếu nói người bộ lạc nào đẫm máu hung tàn nhất, Thực Cốt Bộ được công nhận là đứng đầu.Không gì khác, người bộ lạc này, ngay cả người Man tộc cũng lấy làm thức ăn, dùng để nobụng.

Nói cách khác, bọn họ là bộ lạc ăn thịt người! Lúc không có thức ăn, thậm chí bọn họcòn tự giết nhau, ăn chán người tộc mình, càng đừng nói là người bên ngoài.