Thiếu nữ dẫn Dương Khai đi, vừa mới tới trong đình viện, liền bị một đoàn mười ngườiTrương gia vây quanh.– Người nào! Có người cao giọng quát, trên mặt lộ ý cảnh giác.– Dương đại nhân… là Dương đại nhân đấy! Thiếu nữ hưng phấn khó có được, nắm cánh tayDương Khai không buông, không ngừng kêu lên với mọi người bốn phía.– Tiểu nha đầu hô to gọi nhỏ còn ra thể thống gì!Bỗng nhiên truyền đến một thanh âm quen thuộc, ngay sau đó một mỹ phụ dáng người đẫyđà từ bên kia hiện thân, bộ dáng nàng mơ hồ có vài phần tương tự với Nhược Tích.
– Tổmẫu, là Dương đại nhân tới đấy! Thiếu nữ vội vàng kêu lên.– Dương đại nhân nào? Mỹ phụ khẽ nhíu mày, đi tới trước chú mắt nhìn, vừa thấy liền bịtkín đôi môi đỏ mọng, vừa mừng vừa sợ:– Dương đại nhân!– Trương phu nhân đã lâu không gặp! Dương Khai mỉm cười, mỹ phụ này không phải aikhác, chính là Ninh Tố Uyển tổ mẫu của Nhược Tích.Ninh Tố Uyển thất thần hồi lâu, mới mỉm cười nói: – Dương đại nhân cũng phong thái nhưtrước! Dừng một chút, đột nhiên chợt tỉnh, nói với thiếu nữ đang nắm cánh tay Dương Khaikia:– Nhược Vũ, đi mời tổ nãi nãi ra đây!– Dạ! Thiếu nữ tên Nhược Vũ vội vàng phóng vọt vào bên trong.Ninh Tố Uyển nhìn xem phía sau Dương Khai ý thăm dò, nhưng không có phát hiện thânảnh mình muốn nhìn thấy, gương mặt xinh đẹp hơi đổi sắc, run giọng nói:– Dương đại nhân… Nhược Tích…Dương Khai mỉm cười nói: – Trương phu nhân yên tâm, Nhược Tích hết thảy mạnh khỏe,chỉ là chuyến này có một số việc không thể theo đến đây!Nghe Dương Khai nói như thế, Ninh Tố Uyển mới nhẹ thở ra, đúng là nàng sợ nghe được tintức xấu từ trong miệng Dương Khai.
Năm đó Trương gia bị người khi dễ lăng nhục, làDương Khai ra mặt cứu vớt Trương gia; sau đó Trương Nhược Tích đi theo Dương Khai, đimột lần chính là hơn mười… năm, một mực im bặt tin tức, đương nhiên Ninh Tố Uyển rấtnhớ.Những năm này phía ngoài luôn không êm gió lặng sóng như Trương gia nơi này, DươngKhai trước kia biểu hiện tuy rằng không tầm thường, nhưng theo những năm này mở rộngtầm nhìn, người Trương gia cũng biết năm đó Dương Khai thật ra cũng không tính là lợi hạibao nhiêu.Nếu thật ở bên ngoài trêu chọc đối thủ khó lường, chỉ sợ sẽ liên lụy tới Nhược Tích.
Cũngmay Dương Khai tới, báo cho nàng biết Nhược Tích mạnh khỏe.– Dương đại nhân, mời vào bên trong! Ninh Tố Uyển yên tâm, đưa tay ra hiệu mời, mặc dùcó một bụng thắc mắc muốn hỏi, nhưng nhiều năm va chạm tính tình của nàng cũng trở nêntrầm ổn không ít, tự nhiên biết bây giờ không phải là lúc gạn hỏi.Lúc này, rất nhiều người Trương gia vây quanh cũng biết Dương Khai rốt cuộc là người nào,trong bọn họ cũng có nhiều người năm đó đã gặp Dương Khai; cho dù người chưa từng thấycũng từng nghe qua chuyện Dương Khai, biết Nhược Tích là được hắn mang đi.Địch ý cùng cảnh giác biến mất, thay vào đó chính là thân thiết và nụ cười.
Ninh Tố Uyểndẫn Dương Khai đi vào phòng khách Trương gia,phân ngôi chủ khách ngồi xuống, lập tức có người dâng nước trà.
Còn chưa nói mấy câu,bỗng nhiên phía ngoài truyền vào thanh âm già nua:– Dương đại nhân tới à?Dương Khai vội vàng đứng dậy, chỉ thấy một lão ẩu được Trương Nhược Vũ nâng đỡ từngbước một đi tới bên này, ánh mắt mờ đục nhìn về phía Dương Khai đột nhiên phát ra mộttia sáng rực, vui vẻ nói:– Thật đúng là Dương đại nhân tới rồi, lão thân ra mắt Dương đại nhân!Dương Khai kinh hãi, lập tức đưa tay đỡ lão phu nhân lên, sợ hãi nói: – Lão phu nhân chớlàm giảm thọ tiểu tử… Tuyệt đối không thể!Trương lão phu nhân nói: – Phải vậy! Năm đó nếu không nhờ có Dương đại nhân, Trươnggia sớm đã không còn!– Chuyện được người ủy thác thôi, việc năm đó không cần nhắc lại! Dương Khai chậm rãi lắcđầu, tự mình nâng đỡ Trương lão phu nhân đilên vị trí phía trên, nhẹ đỡ bà ngồi xuống, rồi mới trở lại chỗ ngồi của mình.Ninh Tố Uyển lẳng lặng nhìn một màn này, khóe miệng hơi hé lộ ra một nụ cười vui mừng.Tuy rằng năm đó Trương gia đồng ý để Dương Khai mang Nhược Tích đi, nhưng ai cũngbiết, thanh niên tuấn ngạn như Dương Khai mang theo một thiếu nữ như hoa như ngọc nhưvậy, khẳng định sẽ xảy ra chút chuyện gì, Nhược Tích bị Dương Khai nhập phòng cũng làchuyện sớm hay muộn.Nói cách khác.
Ninh Tố Uyển sớm đã xem Dương Khai trở thành con rể của Trương gia.
Chỉcó điều con rể này mạnh hơn so với Trương gia, nên tuy rằng trong lòng xác định chấpnhận, cũng không tiện biểu hiện ra, miễn cho chọc người ta không vui, liên lụy tới NhượcTích chịu khổ.
Giờ này coi lại, Dương Khai không có nửa điểm kiêu căng, biết kính già yêutrẻ, tâm tính rất là không tệ!– Dương đại nhân… Trương lão phu nhân ngồi xuống, mới vừa lên tiếng, Dương Khai liềnkhoát tay nói:– Lão phu nhân gọi thẳng tên ta là được, hai chữ đại nhân này đừng nhắc tới nữa!Trương lão phu nhân nói: – Điều đó sao được…Ninh Tố Uyển mỉm cười nói: – Mẫu thân, nếu Dương Khai có ý như thế, người cần gì phảilàm như xa lạ?Trương lão phu nhân nghe vậy, dường như cũng hiểu rõ điều gì, mỉm cười nói:– Vậy thì lão thân cứ cậy già lên mặt a! – Phải vậy! Dương Khai khẽ gật đầu.– Nhược Tích giờ này… ra sao?Ninh Tố Uyển nói: – Dương Khai trước đã nói rồi, Nhược Tích hết thảy mạnh khỏe, mẫuthân không cần lo lắng!– Thật à? Trương lão phu nhân nghiêm túc nhìn Dương Khai, hỏi.– Thật! Dương Khai mỉm cười: – Chỉ là đoạn thời gian trước Nhược Tích đang bận bế quan,không tiện xuất quan, cho nên lần này không thể theo ta trở về!– Mạnh khỏe là tốt, mạnh khỏe là tốt rồi! Trương lão phu nhân đầy mặt vui mừng: – Đúngrồi, Nhược Tích hôm nay là tu vi gì?Trương gia chính là không có cường giả nên chịu nhiều thua thiệt, những năm này tuy rằngTrương gia cũng luôn luôn nghỉ ngơi dưỡng sức, cũng xuất hiện mấy đệ tử tư chất khôngtầm thường, nhưng bởi vì gia tộc suy thoái, hiện tại không có nhiều tài nguyên cung cấp chobọn họ tu luyện, cho nên tiến triển chậm chạp, tu vi đều không cao… ngược lại chỉ có NinhTố Uyển, biến cố năm đó làm cho nàng bị chút kích thích, tuNhất Khai 8vi tinh tiến không ít, nhưng cũng chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh mà thôi.Cả Trương gia, trừ nàng là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh ra, không có ai là Đạo Nguyên Cảnh.Trương lão phu nhân có tu vi Hư Vương Cảnh, nhưng tuổi tác đã cao, huyết khí suy yếu, cănbản không thể động thủ với người.
Nói cách khác, những năm gần đây, Trương gia vẫn luôndo Ninh Tố Uyển chống đỡ.– Nhược Tích là… Đạo Nguyên tam tầng cảnh!Dương Khai ngẫm nghĩ, rốt cục vẫn không dám nói thật.
Nhược Tích giờ này tu vi đích thựckhông dễ phán định, trước khi chưa phát sinh biến cố, nàng đúng là Đạo Nguyên tam tầngcảnh, nhưng Đạo Nguyên tam tầng cảnh của nàng kia, chỉ sợ ngay cả Đế Tôn Cảnh đềukhông phải đối thủ, giờ này còn ở bên trong Huyết Môn thừa kế lực lượng của ThiênNhất Khai 9Hình thần bí kia, một khi xuất quan cũng không biết nàng lớn lên tới mức nào nữa.Dương Khai vừa nói ra, cả phòng khách Trương gia đột nhiên yên tĩnh xuống, mỗi ngườiđều trợn mắt há hốc mồm nhìn Dương Khai, không phải vì vui sướng hay hưng phấn, ngượclại có chút không tin.
Không phải không tin con người Dương Khai, chỉ là lời này không khỏicó chút… quá dọa người đi!Nên biết rằng năm đó lúc Dương Khai mang Trương Nhược Tích đi,nàng mới chỉ có Phản Hư Cảnh, sau này còn phải qua Hư Vương Cảnh,rồi mới tới Đạo Nguyên Cảnh… Giữa Hư Vương Cảnh và Đạo NguyênCảnh là một cửa ải to lớn, cũng không phải người nào đều có thể đột phá,bằng không ở Trương gia, Đạo Nguyên Cảnh cũng không hiếm có nhưthế, cho dù Nhược Tích tư chất không tệ, thật sự đột phá đến ĐạoNguyên Cảnh, cũng không có khả năng chỉ trong vòng mười năm tấnthăng đến trình độ Đạo Nguyên tam tầng cảnh.0Mười năm a, từ một Phản Hư Cảnh tăng lên đến Đạo Nguyên tam tầng cảnh… chuyện nhưvậy làm sao có thể phát sinh.Theo bản năng, Ninh Tố Uyển cùng Trương lão phu nhân cho rằng đây là Dương Khai đangan ủi mình.– Nhược Tích thật sự có tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh! Dương Khai nhìn ra mọi ngườikhông tin tưởng, nghiêm nghị nói.Ninh Tố Uyển cùng Trương lão phu nhân liếc nhìn nhau, lúc này mới lên tiếng hỏi: – CònDương Khai là tu vi gì?Dương Khai không trả lời, chỉ là thúc động đế nguyên một cái, trong nháy mắt đế ý trànngập.– Đế Tôn Cảnh! Ninh Tố Uyển la lên thất thanh, những hậu bối Trương gia khác đều trongnháy mắt trợn tròn mắt.Đế Tôn Cảnh nha, Đế Tôn Cảnh sống sờ sờ đấy! Tuy rằng hiện tại trong Phong Lâm Thànhvà Linh Hồ Thành cũng có không ít Đế Tôn Cảnh, nhưng những cao nhân này không phảibọn họ muốn gặp thì gặp… vậy mà giờ này lại có một Đế Tôn Cảnh ngồi trong phòng kháchTrương gia.– Như thế, chư vị phải tin rồi chứ? Dương Khai có chút không nói nên lời, may mà mìnhkhông có nói thật tình trạng của Nhược Tích, nếu không chỉ sợ những người Trương gia nàysẽ hoài nghi đầu óc hắn có vấn đề!– Nhược Tích… thật sự đã là Đạo Nguyên tam tầng cảnh ư? Ninh Tố Uyển run giọng nói cònchưa tin hẳn.
Nếu như Dương Khai có tu vi Đế Tôn Cảnh, thì Trương Nhược Tích là ĐạoNguyên tam tầng cảnh cũng không phải không có khả năng!– Cực kỳ chính xác! Dương Khai nghiêm nghị gật gật đầu– Tốt quá! Trời phù hộ Trương gia ta, cuối cùng Trương gia cũng ra một Đạo Nguyên tamtầng cảnh rồi!Ninh Tố Uyển trên mặt tràn đầy kích động, ngay cả Trương lão phu nhân tóc trắng xoá đềulộ ra sắc mặt vui mừng; đám hậu bối Trương gia đứng trong phòng khách thì đều là vẻ mặthướng tới.Đạo Nguyên tam tầng cảnh đấy, với bọn họ xem ra, chính là nhân vật cao xa không thể vớitới… vậy mà Trương gia lại xuất hiện một vị, hơn nữa còn là cùng một thế hệ với bọn họ.Nhất là thiếu nữ tên gọi Trương Nhược Vũ kia, trong đôi mặt xinh đẹp lóe lên tia sáng cựcnóng dường như có thể hòa tan băng tuyết.– Lần này ta tới Trương gia, chủ yếu là có một chuyện muốn thương lượng với các người!Dương Khai đợi tâm tình của mọi người bình phục xuống, lên tiếng nói.313– Ngươi nói xem, chỉ cần không phải chuyện quá khó, Trương gia chúng ta đều có thể đápứng! Ninh Tố Uyển vội nói.
Không đáp ứng cũng không có cách nào, Đế Tôn Cảnh yêu cầusao có thể tùy ý cự tuyệt.Dương Khai nói: – Ta muốn mang các người đi tới một chỗ!– Nơi nào? Ninh Tố Uyển ngạc nhiên.– Tông môn của ta! Dương Khai nói: – Nơi đó an toàn không lo, hơn nữa môi trường tu luyệnđều không kém chút nào so với Linh Hồ Cung, nếu chư vị đi nơi đó, tu luyện sinh sốngcũng… không cần lo lắng gì nữa; nơi đó sẽ có người dạy đệ tử Trương gia tu luyện; vấn đềtài nguyên tu luyện cũng không cần quan tâm!Mỗi một câu nói của Dương Khai, các đệ tử trẻ Trương gia kia đều trong mắt phát sáng, mỗingười đều nảy sinh lòng mong đợi.
Dương Khai nói giống như vẽ một bức họa trước mắtbọn họ, trong bức họa đó tất cả đều là tương lai tốt đẹp.414I 14Dương Tam 15– Có chỗ như vậy… Ninh Tố Uyển hơi thất thần.– Nhược Tích… cũng ở đó chứ? Trương lão phu nhân hỏi.
– Hiện tại không ở đó, sau này sẽvề! Dương Khai nói.– Tốt, lão thân đáp ứng! Dương Khai ngươi có ý tốt, Trương gia ta sao có thể không cảmkích? Ninh Tố Uyển trầm mặc một lát cũng khẽ gật gật đầu, nếu thật sự tốt đẹp đúng nhưmiêu tả của Dương Khai, có nhiều chỗ tốt như thế đương nhiên phải đi.Giờ này tuy rằng Trương gia an phận ở một góc, nhưng những năm gần đây Phong LâmThành và Linh Hồ Thành lui tới quá nhiều cường giả, tùy tiện tới một người đều có năng lựchủy diệt Trương gia, nếu còn tiếp tục ở lại chỗ này mà không có cường giả che chở, nóikhông chừng có ngày bị tai ương diệt tộc ….515I 15Dương Tam 16 Thiếu nữ dẫn Dương Khai đi, vừa mới tới trong đình viện, liền bị một đoàn mười ngườiTrương gia vây quanh.– Người nào! Có người cao giọng quát, trên mặt lộ ý cảnh giác.– Dương đại nhân… là Dương đại nhân đấy! Thiếu nữ hưng phấn khó có được, nắm cánh tayDương Khai không buông, không ngừng kêu lên với mọi người bốn phía.– Tiểu nha đầu hô to gọi nhỏ còn ra thể thống gì!Bỗng nhiên truyền đến một thanh âm quen thuộc, ngay sau đó một mỹ phụ dáng người đẫyđà từ bên kia hiện thân, bộ dáng nàng mơ hồ có vài phần tương tự với Nhược Tích.
– Tổmẫu, là Dương đại nhân tới đấy! Thiếu nữ vội vàng kêu lên.– Dương đại nhân nào? Mỹ phụ khẽ nhíu mày, đi tới trước chú mắt nhìn, vừa thấy liền bịtkín đôi môi đỏ mọng, vừa mừng vừa sợ:– Dương đại nhân!– Trương phu nhân đã lâu không gặp! Dương Khai mỉm cười, mỹ phụ này không phải aikhác, chính là Ninh Tố Uyển tổ mẫu của Nhược Tích.Ninh Tố Uyển thất thần hồi lâu, mới mỉm cười nói: – Dương đại nhân cũng phong thái nhưtrước! Dừng một chút, đột nhiên chợt tỉnh, nói với thiếu nữ đang nắm cánh tay Dương Khaikia:– Nhược Vũ, đi mời tổ nãi nãi ra đây!– Dạ! Thiếu nữ tên Nhược Vũ vội vàng phóng vọt vào bên trong.Ninh Tố Uyển nhìn xem phía sau Dương Khai ý thăm dò, nhưng không có phát hiện thânảnh mình muốn nhìn thấy, gương mặt xinh đẹp hơi đổi sắc, run giọng nói:– Dương đại nhân… Nhược Tích…Dương Khai mỉm cười nói: – Trương phu nhân yên tâm, Nhược Tích hết thảy mạnh khỏe,chỉ là chuyến này có một số việc không thể theo đến đây!Nghe Dương Khai nói như thế, Ninh Tố Uyển mới nhẹ thở ra, đúng là nàng sợ nghe được tintức xấu từ trong miệng Dương Khai.
Năm đó Trương gia bị người khi dễ lăng nhục, làDương Khai ra mặt cứu vớt Trương gia; sau đó Trương Nhược Tích đi theo Dương Khai, đimột lần chính là hơn mười… năm, một mực im bặt tin tức, đương nhiên Ninh Tố Uyển rấtnhớ.Những năm này phía ngoài luôn không êm gió lặng sóng như Trương gia nơi này, DươngKhai trước kia biểu hiện tuy rằng không tầm thường, nhưng theo những năm này mở rộngtầm nhìn, người Trương gia cũng biết năm đó Dương Khai thật ra cũng không tính là lợi hạibao nhiêu.Nếu thật ở bên ngoài trêu chọc đối thủ khó lường, chỉ sợ sẽ liên lụy tới Nhược Tích.
Cũngmay Dương Khai tới, báo cho nàng biết Nhược Tích mạnh khỏe.– Dương đại nhân, mời vào bên trong! Ninh Tố Uyển yên tâm, đưa tay ra hiệu mời, mặc dùcó một bụng thắc mắc muốn hỏi, nhưng nhiều năm va chạm tính tình của nàng cũng trở nêntrầm ổn không ít, tự nhiên biết bây giờ không phải là lúc gạn hỏi.Lúc này, rất nhiều người Trương gia vây quanh cũng biết Dương Khai rốt cuộc là người nào,trong bọn họ cũng có nhiều người năm đó đã gặp Dương Khai; cho dù người chưa từng thấycũng từng nghe qua chuyện Dương Khai, biết Nhược Tích là được hắn mang đi.Địch ý cùng cảnh giác biến mất, thay vào đó chính là thân thiết và nụ cười.
Ninh Tố Uyểndẫn Dương Khai đi vào phòng khách Trương gia,phân ngôi chủ khách ngồi xuống, lập tức có người dâng nước trà.
Còn chưa nói mấy câu,bỗng nhiên phía ngoài truyền vào thanh âm già nua:– Dương đại nhân tới à?Dương Khai vội vàng đứng dậy, chỉ thấy một lão ẩu được Trương Nhược Vũ nâng đỡ từngbước một đi tới bên này, ánh mắt mờ đục nhìn về phía Dương Khai đột nhiên phát ra mộttia sáng rực, vui vẻ nói:– Thật đúng là Dương đại nhân tới rồi, lão thân ra mắt Dương đại nhân!Dương Khai kinh hãi, lập tức đưa tay đỡ lão phu nhân lên, sợ hãi nói: – Lão phu nhân chớlàm giảm thọ tiểu tử… Tuyệt đối không thể!Trương lão phu nhân nói: – Phải vậy! Năm đó nếu không nhờ có Dương đại nhân, Trươnggia sớm đã không còn!– Chuyện được người ủy thác thôi, việc năm đó không cần nhắc lại! Dương Khai chậm rãi lắcđầu, tự mình nâng đỡ Trương lão phu nhân đilên vị trí phía trên, nhẹ đỡ bà ngồi xuống, rồi mới trở lại chỗ ngồi của mình.Ninh Tố Uyển lẳng lặng nhìn một màn này, khóe miệng hơi hé lộ ra một nụ cười vui mừng.Tuy rằng năm đó Trương gia đồng ý để Dương Khai mang Nhược Tích đi, nhưng ai cũngbiết, thanh niên tuấn ngạn như Dương Khai mang theo một thiếu nữ như hoa như ngọc nhưvậy, khẳng định sẽ xảy ra chút chuyện gì, Nhược Tích bị Dương Khai nhập phòng cũng làchuyện sớm hay muộn.Nói cách khác.
Ninh Tố Uyển sớm đã xem Dương Khai trở thành con rể của Trương gia.
Chỉcó điều con rể này mạnh hơn so với Trương gia, nên tuy rằng trong lòng xác định chấpnhận, cũng không tiện biểu hiện ra, miễn cho chọc người ta không vui, liên lụy tới NhượcTích chịu khổ.
Giờ này coi lại, Dương Khai không có nửa điểm kiêu căng, biết kính già yêutrẻ, tâm tính rất là không tệ!– Dương đại nhân… Trương lão phu nhân ngồi xuống, mới vừa lên tiếng, Dương Khai liềnkhoát tay nói:– Lão phu nhân gọi thẳng tên ta là được, hai chữ đại nhân này đừng nhắc tới nữa!Trương lão phu nhân nói: – Điều đó sao được…Ninh Tố Uyển mỉm cười nói: – Mẫu thân, nếu Dương Khai có ý như thế, người cần gì phảilàm như xa lạ?Trương lão phu nhân nghe vậy, dường như cũng hiểu rõ điều gì, mỉm cười nói:– Vậy thì lão thân cứ cậy già lên mặt a! – Phải vậy! Dương Khai khẽ gật đầu.– Nhược Tích giờ này… ra sao?Ninh Tố Uyển nói: – Dương Khai trước đã nói rồi, Nhược Tích hết thảy mạnh khỏe, mẫuthân không cần lo lắng!– Thật à? Trương lão phu nhân nghiêm túc nhìn Dương Khai, hỏi.– Thật! Dương Khai mỉm cười: – Chỉ là đoạn thời gian trước Nhược Tích đang bận bế quan,không tiện xuất quan, cho nên lần này không thể theo ta trở về!– Mạnh khỏe là tốt, mạnh khỏe là tốt rồi! Trương lão phu nhân đầy mặt vui mừng: – Đúngrồi, Nhược Tích hôm nay là tu vi gì?Trương gia chính là không có cường giả nên chịu nhiều thua thiệt, những năm này tuy rằngTrương gia cũng luôn luôn nghỉ ngơi dưỡng sức, cũng xuất hiện mấy đệ tử tư chất khôngtầm thường, nhưng bởi vì gia tộc suy thoái, hiện tại không có nhiều tài nguyên cung cấp chobọn họ tu luyện, cho nên tiến triển chậm chạp, tu vi đều không cao… ngược lại chỉ có NinhTố Uyển, biến cố năm đó làm cho nàng bị chút kích thích, tuNhất Khai 8vi tinh tiến không ít, nhưng cũng chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh mà thôi.Cả Trương gia, trừ nàng là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh ra, không có ai là Đạo Nguyên Cảnh.Trương lão phu nhân có tu vi Hư Vương Cảnh, nhưng tuổi tác đã cao, huyết khí suy yếu, cănbản không thể động thủ với người.
Nói cách khác, những năm gần đây, Trương gia vẫn luôndo Ninh Tố Uyển chống đỡ.– Nhược Tích là… Đạo Nguyên tam tầng cảnh!Dương Khai ngẫm nghĩ, rốt cục vẫn không dám nói thật.
Nhược Tích giờ này tu vi đích thựckhông dễ phán định, trước khi chưa phát sinh biến cố, nàng đúng là Đạo Nguyên tam tầngcảnh, nhưng Đạo Nguyên tam tầng cảnh của nàng kia, chỉ sợ ngay cả Đế Tôn Cảnh đềukhông phải đối thủ, giờ này còn ở bên trong Huyết Môn thừa kế lực lượng của ThiênNhất Khai 9Hình thần bí kia, một khi xuất quan cũng không biết nàng lớn lên tới mức nào nữa.Dương Khai vừa nói ra, cả phòng khách Trương gia đột nhiên yên tĩnh xuống, mỗi ngườiđều trợn mắt há hốc mồm nhìn Dương Khai, không phải vì vui sướng hay hưng phấn, ngượclại có chút không tin.
Không phải không tin con người Dương Khai, chỉ là lời này không khỏicó chút… quá dọa người đi!Nên biết rằng năm đó lúc Dương Khai mang Trương Nhược Tích đi,nàng mới chỉ có Phản Hư Cảnh, sau này còn phải qua Hư Vương Cảnh,rồi mới tới Đạo Nguyên Cảnh… Giữa Hư Vương Cảnh và Đạo NguyênCảnh là một cửa ải to lớn, cũng không phải người nào đều có thể đột phá,bằng không ở Trương gia, Đạo Nguyên Cảnh cũng không hiếm có nhưthế, cho dù Nhược Tích tư chất không tệ, thật sự đột phá đến ĐạoNguyên Cảnh, cũng không có khả năng chỉ trong vòng mười năm tấnthăng đến trình độ Đạo Nguyên tam tầng cảnh.0Mười năm a, từ một Phản Hư Cảnh tăng lên đến Đạo Nguyên tam tầng cảnh… chuyện nhưvậy làm sao có thể phát sinh.Theo bản năng, Ninh Tố Uyển cùng Trương lão phu nhân cho rằng đây là Dương Khai đangan ủi mình.– Nhược Tích thật sự có tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh! Dương Khai nhìn ra mọi ngườikhông tin tưởng, nghiêm nghị nói.Ninh Tố Uyển cùng Trương lão phu nhân liếc nhìn nhau, lúc này mới lên tiếng hỏi: – CònDương Khai là tu vi gì?Dương Khai không trả lời, chỉ là thúc động đế nguyên một cái, trong nháy mắt đế ý trànngập.– Đế Tôn Cảnh! Ninh Tố Uyển la lên thất thanh, những hậu bối Trương gia khác đều trongnháy mắt trợn tròn mắt.Đế Tôn Cảnh nha, Đế Tôn Cảnh sống sờ sờ đấy! Tuy rằng hiện tại trong Phong Lâm Thànhvà Linh Hồ Thành cũng có không ít Đế Tôn Cảnh, nhưng những cao nhân này không phảibọn họ muốn gặp thì gặp… vậy mà giờ này lại có một Đế Tôn Cảnh ngồi trong phòng kháchTrương gia.– Như thế, chư vị phải tin rồi chứ? Dương Khai có chút không nói nên lời, may mà mìnhkhông có nói thật tình trạng của Nhược Tích, nếu không chỉ sợ những người Trương gia nàysẽ hoài nghi đầu óc hắn có vấn đề!– Nhược Tích… thật sự đã là Đạo Nguyên tam tầng cảnh ư? Ninh Tố Uyển run giọng nói cònchưa tin hẳn.
Nếu như Dương Khai có tu vi Đế Tôn Cảnh, thì Trương Nhược Tích là ĐạoNguyên tam tầng cảnh cũng không phải không có khả năng!– Cực kỳ chính xác! Dương Khai nghiêm nghị gật gật đầu– Tốt quá! Trời phù hộ Trương gia ta, cuối cùng Trương gia cũng ra một Đạo Nguyên tamtầng cảnh rồi!Ninh Tố Uyển trên mặt tràn đầy kích động, ngay cả Trương lão phu nhân tóc trắng xoá đềulộ ra sắc mặt vui mừng; đám hậu bối Trương gia đứng trong phòng khách thì đều là vẻ mặthướng tới.Đạo Nguyên tam tầng cảnh đấy, với bọn họ xem ra, chính là nhân vật cao xa không thể vớitới… vậy mà Trương gia lại xuất hiện một vị, hơn nữa còn là cùng một thế hệ với bọn họ.Nhất là thiếu nữ tên gọi Trương Nhược Vũ kia, trong đôi mặt xinh đẹp lóe lên tia sáng cựcnóng dường như có thể hòa tan băng tuyết.– Lần này ta tới Trương gia, chủ yếu là có một chuyện muốn thương lượng với các người!Dương Khai đợi tâm tình của mọi người bình phục xuống, lên tiếng nói.313– Ngươi nói xem, chỉ cần không phải chuyện quá khó, Trương gia chúng ta đều có thể đápứng! Ninh Tố Uyển vội nói.
Không đáp ứng cũng không có cách nào, Đế Tôn Cảnh yêu cầusao có thể tùy ý cự tuyệt.Dương Khai nói: – Ta muốn mang các người đi tới một chỗ!– Nơi nào? Ninh Tố Uyển ngạc nhiên.– Tông môn của ta! Dương Khai nói: – Nơi đó an toàn không lo, hơn nữa môi trường tu luyệnđều không kém chút nào so với Linh Hồ Cung, nếu chư vị đi nơi đó, tu luyện sinh sốngcũng… không cần lo lắng gì nữa; nơi đó sẽ có người dạy đệ tử Trương gia tu luyện; vấn đềtài nguyên tu luyện cũng không cần quan tâm!Mỗi một câu nói của Dương Khai, các đệ tử trẻ Trương gia kia đều trong mắt phát sáng, mỗingười đều nảy sinh lòng mong đợi.
Dương Khai nói giống như vẽ một bức họa trước mắtbọn họ, trong bức họa đó tất cả đều là tương lai tốt đẹp.414I 14Dương Tam 15– Có chỗ như vậy… Ninh Tố Uyển hơi thất thần.– Nhược Tích… cũng ở đó chứ? Trương lão phu nhân hỏi.
– Hiện tại không ở đó, sau này sẽvề! Dương Khai nói.– Tốt, lão thân đáp ứng! Dương Khai ngươi có ý tốt, Trương gia ta sao có thể không cảmkích? Ninh Tố Uyển trầm mặc một lát cũng khẽ gật gật đầu, nếu thật sự tốt đẹp đúng nhưmiêu tả của Dương Khai, có nhiều chỗ tốt như thế đương nhiên phải đi.Giờ này tuy rằng Trương gia an phận ở một góc, nhưng những năm gần đây Phong LâmThành và Linh Hồ Thành lui tới quá nhiều cường giả, tùy tiện tới một người đều có năng lựchủy diệt Trương gia, nếu còn tiếp tục ở lại chỗ này mà không có cường giả che chở, nóikhông chừng có ngày bị tai ương diệt tộc ….515I 15Dương Tam 16