Dòng chữ nhỏ màu đỏ tươi này thể hiện khí phách hống hách không tầm thường của Dược Vương Cốc.
Cũng chỉ có Dược Vương Cốc mới dám dựng lên tấm bia đá uy phong lầm lẫm như vậy trước gia môn của mình.
Chân núi cũng không có người gác. Tần Trạch dẫn mọi người bắt đầu leo núi.
Đổng Khinh Yên và Tần Trạch đi song song, theo sau là ba đệ tử Dược Vương Cốc, Dương Khai hai tay chắp sau lưng đi sau cùng.
Ba người trẻ tuổi kia nhìn Đổng Khinh Yên với ánh mặt hâm mộ, có chút sùng bái, thậm chí còn là ái mộ yêu thích. Ngược lại với Dương Khai, họ vẫn là ý coi thường không
để ý, thậm chí chẳng buồn nói với hắn một câu.
Luyện Đan Sư đều là một đám người không dễ giao lưu, kiêu ngạo.
Luyện Đan Sư của Dược Vương Cốc lại càng như vậy.
Đổng Khinh Yên xuất thân không tầm thường, xinh đẹp tự nhiên, hẳn nhiên được bọn họ chú ý. Dương Khai tuy rằng cũng thông qua khảo nghiệm, đủ tư cách bách nhập Vân Ẩn Đỉnh, nhưng về tư chất mà nói thì hắn chi là một người hộ vệ địa vị thấp. Với thân phận của bọn họ tự nhiên sao lại hạ mình giao du với hắn.
Bọn họ không nói lời nào, Dương Khai cũng im như hũ nút, một mạch đi lên, vừa đi vừa âm thầm quan sát.
về phần Đổng Khinh Yên giống như con chim sẻ, từ lúc bắt đầu bước những bước gập ghềnh lên núi vẫn líu ríu hỏi không ngừng, muốn lập tức đi vào trong thánh địa bái tiền bối cao nhân. Đổng Khinh Yên vừa vội vã vừa háo hức chờ mong.
Tần Trạch không nói nhiều, phần lớn thời gian đều khá trầm mặc, nhưng đối mặt với những câu hỏi của Đổng Khinh Yên cũng đáp trả tỉ mỉ, không hề có vẻ mất kiên nhẫn.
Nghe ngóng bọn họ nói chuyện, Dương Khai cũng hiểu được một chút sự tình.
Vân Ẩn Đinh nhất mạch từ vài thập kỷ trước cũng chi có một vị Luyện Đan Sư Tiêu Phù Sinh trấn thủ. Ngoại trừ hai tỳ nữ hầu hạ ra thì bên cạnh không có người nào.
Hơn nữa hai tỳ nữ này cũng là những người bình thường không hề tu luyện gì.
Tiêu Phù Sinh cả đời say mê luyện đan, chưa bao giờ lập gia, cũng không thu đồ đệ, đến tận bây giờ mới thay đổi chủ ý, quyết tâm truyền thụ những gì mình học được cả đời.
Cho nên mới có cuộc khảo nghiệm ngày hôm nay.
- Sư phụ vì sao đột nhiên thay đổi chủ ý?
Đổng Khinh Yên tò mò hỏi han.
Tần Trạch thần sắc tối sầm lại, chưa vội đáp lại mà trầm ngâm chốc lát nói:
- Suy nghĩ của sư thúc, ta không dám tự đoán bừa. Đợi đến một ngày muội hãy tự đi hỏi người đi.
-Ồ.
Nửa đoạn đường trước đến Vân Ẩn Đỉnh cũng không xuất hiện điều gì kì lạ. Lọt vào tầm mắt của họ là những thạch đá lởm chởm, non xanh núi biếc, thinh thoảng có vài con thú hoang lui tới, đều là các loài vật nhỏ như thỏ hươu, không có gì nguy hiểm.
Nhưng tới đoạn sau linh khí thiên địa ập vào mặt, làm cho hai người thấy vui vẻ thoải mái. Trong núi có một vài loài hoa cỏ lạ, sinh trướng ở nơi này, đón gió lay động, chủng loại phong phú làm cho người ta hoa cả mắt.
- Nhiều thảo dược như vậy, không ai đến hái trộm sao?
Đổng Khinh Yên trên đường đi tới nhìn thấy bất kì điều gì cũng không khỏi tò mò
- Ai dám?
Tần Trạch hừ lạnh một tiếng.
- Ai dám động đến thảo dược của Dược Vương Cốc sẽ chu di cửu tộc.
Câu nói đằng đằng sát khí này vừa nói ra, Đồng Khinh Yên vội vàng lè lười.
Những thảo dược gieo trồng trong rừng chắc cũng chẳng phải là loài nào quá quý hiếm, chi vì điều này mà kết tội Dược Vương Cốc chắc hẳn cũng không thỏa đáng.
Sau nửa canh giờ, mọi người lên tới đỉnh núi. Trên đỉnh núi có một loạt phòng ở, số lượng phòng cũng không nhiều lắm, đại khái chi có bảy tám gian, trong đó có hơn nửa là mới dựng lên.
Hẳn là Tiêu Phù Sinh chuẩn bị chỗ ở cho đệ tử của mình.
Đến nơi này, Tần Trạch dừng bước quay lại, quay đầu nhìn ba đệ tử trẻ tuổi của Dược Vương Cốc nói:
- Các ngươi hãy chờ ở đây đi.
Ba người vừa nghe vội vàng nghiêm mặt, cười hì hì nói:
- Sư thúc, chúng ta cũng muốn đi vào.
- Các ngươi đi vào làm gì?
Tần Trạch không vui nói.
Một người vẻ mặt hào hứng:
- Chúng ta từ lúc vào Dược Vương Cốc đến nay cũng chi là nhìn thấy Tiêu sư thúc từ xa mà thôi, bây giờ cũng đến đây rồi
Tần Trạch nhíu mày trầm ngâm một phen gật đầu nói:
- ừhm, vậy các ngươi lát nữa đừng có nói gì, sư thúc lão nhân không muốn bị làm
phiền.
- Được, chúng ta cam đoan không nói lời nào.
Ba người vui mừng khôn xiết đứng lên.
Dương Khai ở một bên đoán ý qua lời nói và sắc mặt, phát hiện ba người này ngoài vẻ vui vẻ còn có chút kính sợ, ngay cả Tần Trạch nét mặt cũng nghiêm chỉnh.
Xem ra danh vọng của Tiêu Phù Sinh trong lòng giới Luyện Đan Sư vượt xa tưởng tượng của mình.
Mà ngay cả những đệ tử của Dược Vương Cốc này đều lấy việc được gặp ông ta làm
vinh quang.
Dưới sự dẫn dắt của Tần Trạch, đám người hướng thẳng đến một gian phòng.
Còn chưa đến gần đã có hai mỹ phụ đi tới nghênh đón. Hai người này dáng người đầy đặn, hình dáng diễm lệ, hai đầu mày có một tia thản nhiên quyến rũ, đoan trang nhẹ nhàng, điệu cười thản nhiên.
Nhìn bộ dạng hai người họ thì đoán chừng tuồi tác không quá hai nhăm hai sáu.
Kỳ thực hai người đều đã ngoài bốn mươi tuổi.
Bởi vì từ hai mươi lăm năm trước, hai người đã tới Vân Ẩn Đỉnh hầu hạ Tiêu Phù Sinh, thời điểm đó họ cũng chỉ có mười sáu mười bẩy mà thôi.
Hai người này đều là người thường chưa hề tu luyện, lại có thể duy trì tuồi thanh xuân tốt như vậy, giữ gìn thân hình thậm chí còn tốt hơn nhiều so với nhiều người luyện võ. Tất cả những điều này hẳn đều do tài năng của Tiêu Phù Sinh.
Thấy hai người đi tới, Tần Trạch vội ôm quyền không dám có chút bất kính, cung kính nói:
- Hai vị, mời về bẩm sư thúc, ta đã mang người mà sư thúc cần đến rồi.
- Chính là hai người này ?
Một mỹ phụ trong đó, một thân váy dài nguyệt sắc mỉm cười, nhìn Đồng Khinh Yên và Dương Khai.
- Bái kiến tiền bối!
Đổng Khinh Yên cũng là người hiểu lễ nghĩa cấp bậc, nàng cùng Dương Khai vội
vàng hành lễ.
Hai mỹ phụ cười nhẹ:
- Gọi ta là Hương di là được, còn đây là Lan di.
Đổng Khinh Yên cười hì hì, lại ngoan ngoãn hành lễ.
Hương di lại nói:
- Đã tới đây rồi thì không cần câu nệ, coi như nhà mình là tốt rồi. về sau hai người các ngươi còn ở đây lâu dài, nếu cứ câu nệ thì các ngươi khó chịu mà bọn ta cũng khó chịu.
Người kia là Lan di nói:
- Chúng ta năm đó lên Ẩn Vân Đỉnh, tuổi cũng tầm như các ngươi, nhoáng một cái đã hơn hai mươi năm trôi qua.
Đổng Khinh Yên thấy họ thân thiết như vậy cũng dần thả lỏng, đờ căng thẳng.
- Hai vị, sư thúc người
Tần Trạch đợi các nàng hàn huyên xong mới cung kính xin chi thị.
- Đại sư đang luyện đan. Tin tức dưới núi đã sớm truyền về rồi. Các ngươi đi về trước đi, đợi đại sư luyện xong lò đan kia sẽ gặp mặt họ.
Nghe vậy chẳng những ba đệ tử Dược Vương Cốc sắc mặt ảm đạm mà ngay cả Tần Trạch cũng có vẻ hơi thất vọng.
- Làm phiền hai vị.
Tần Trạch nhanh chóng sửa sang lại sắc mặt, ôm quyền dẫn ba người kia thối lui.
Đợi bọn họ đi rồi hai người họ mới vẫy tay với Dương Khai và Đồng Khinh Yên, nét mặt tươi cười, sắp xếp chỗ ở cho bọn họ.
Vân Ẩn Đinh quanh năm suốt tháng cũng chi có hai người và Tiêu Phù Sinh. Tiêu Phù Sinh thường xuyên bế quan luyện đan, hơn mười mấy ngày không thấy bóng dáng. Hai người gắn bó làm bạn qua nhiều năm như vậy, nay lại có Dương Khai cùng Đổng Khinh Yên tới nữa thì có thêm sinh khí, đương nhiên hai người cũng vui mừng.
Vân Ẩn Đỉnh không giống như các đỉnh khác, không cần chú ý gì, cũng không nhiều khuôn sáo trói buộc, tất cả đều rất tự do.
Sắp xếp xong chỗ ở cho Dương Khai và Đồng Khinh Yên, hai người liền rời đi.
Ở trên Vân Ẩn Đinh liên tục ba ngày, Tiêu Phù Sinh vẫn không lộ diện, chỉ có hai mỹ phụ thường xuyên đến thăm hỏi Dương Khai và Đồng Khinh Yên.
Ba ngày sau, đang lúc Đổng Khinh Yên cằn nhằn không biết Tiêu Phù Sinh lúc nào mới xuất quan thì một cỗ năng lượng mạnh mẽ dao động truyền lại từ cách đó không xa.
Dương Khai thần sắc khẽ biến, liếc nhìn Đổng Khinh Yên, khẩn trương lẻn ra bên
ngoài.
Hai mỹ phụ kia cũng đã đi ra, kinh ngạc nhìn một gian phòng.
Đây là chỗ ở của Tiêu Phù Sinh.
Không bao lâu cửa phòng mở ra, từ bên trong xuất hiện một ông lão râu tóc bạc trắng, ước chừng hơn sáu mươi tuổi, gương mặt hiền hòa, chẳng qua lúc này ánh mắt nhíu chặt, trên tay cầm một viên đan dược màu vàng kim, vừa đi vừa nhíu mày quan sát.
Đổng Khinh Yên ngay lập tức trở nên căng thẳng.
Người trong lòng vẫn sùng bái xuất hiện trước mặt, tâm tình của nàng có thể đoán
được.
Dương Khai cũng đang đánh giá nhân vật truyền thuyết trong giới luyện đan này. Rõ
ràng phát hiện trên cơ thể người này không có một chút nguyên khí dao động, như một lão nhân bình thường, bình thản đến nỗi không thể bình thản hơn.
Nhưng Tiêu Phù Sinh căn bản không thể là người thường, tối thiểu cũng là cao thủ Thần Du Cảnh.
Dương Khai không khỏi nghiêm nghị, có thể đem một thân tinh hoa kiềm chế đến trình độ này, vị Tiêu Phù Sinh này quả không đơn giản!
- Không có đan vân, không có đan vân không có đan vân ta dùng làm gì
Tiêu Phù Sinh sắc mặt thống khổ, thở dài một hơi.
Dương Khai liếc nhìn viên đan dược trên tay ông, phát hiện đan dược này linh khí vẹn toàn, cách xa mấy trượng cũng có thể ngửi thấy mùi đan hương, hơn nữa vật thể mượt
mà, đan hạt no đủ, rõ ràng là một viên đan dược Thiên cấp trở lên.
Nhưng viên đan dược này lại bị Tiêu Phù Sinh giáng chức không đáng một đồng.
- Đại sư.
Hương di nhẹ giọng gọi:
- Người tới rồi.
-Hả?
Tiêu Phù Sinh lúc này mới lấy lại tình thần, tiện tay ném viên đan dược cho một trong hai vị mỹ phụ, lúc này mới hứng trí bừng bừng hướng về phía Đồng Khinh Yên và Dương Khai đánh giá.
- ừ, không tệ không tệ.
Đi vài vòng quanh Đổng Khinh Yên, Tiêu Phù Sinh luôn miệng khen.
Tới lúc này, Đổng Khinh Yên ngược lại khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm trang không dám động đậy.
Lại đi vài vòng quanh Dương Khai, Tiêu Phù Sinh đột nhiên nhíu mày:
- Cũng không tệ, nhưng sát khí quá nặng.
Dương Khai trong lòng rùng mình.
Tiêu Phù Sinh lại nhẹ nhàng:
- Hai ngươi giơ tay ra.
Dương Khai và Đổng Khinh Yên nghe lời giơ một bàn tay ra. Tiêu Phù Sinh sau một lúc xem xét bàn tay của họ, sắc mặt tươi cười, ánh mắt hơi tỏa sáng, thâm ý sâu sắc nhìn về phía Dương Khai:
- Lúc ngươi khảo nghiệm là giả bộ rồi.
Dương Khai sửng sốt, chợt ngượng ngập cười một tiếng:
- Tiền bối mắt sáng như đuốc.
Đổng Khinh Yên ngạc nhiên tại chỗ, vội vàng biện hộ thay Dương Khai:
- Hắn không có giả bộ đâu, hắn cũng nuốt viên độc đan kia rồi ép khí độc đi qua, việc này sao làm bộ được?
Tiêu Phù Sinh cười híp mắt nói:
- Ta không nói tư chất của hắn không được mà ngược lại tư chất của hắn còn tốt hơn ngươi, chi có điều hắn cố trì hoãn thời gian bức ra khí độc, hiển nhiên là không muốn làm náo động.
Dương Khai cười khổ một tiếng:
- Tiền bối làm sao biết được?
Tiêu Phù Sinh cười khẽ, vỗ bụi trên người:
- Tự mình thiết lập khảo nghiệm, không lẽ không biết trong đó có gì hay sao?