Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 2626: Đừng sợ, cùng xông lên




Hiện giờ nàng chủ động thừa nhận, làm cho Dương Khai dù đã chuẩn bị tâm lý, cũng rung động không thôi.

Long tộc đó, đứng đầu vạn linh, dù là danh hiệu này có phần tự phong, nhưng quả thật không kém cạnh gì.

Thời kỳ thượng cổ, vô số thánh linh, nhưng vẫn lấy long phượng đứng đầu! Dù là hiện giờ, đa số thánh linh đã tuyệt diệt, Long tộc vẫn cứ chiếm lĩnh một đảo ở Đông Hải, sinh sôi nảy nở.

Có thể nói, chủng tộc thần thánh mạnh mẽ này chứng kiến trời đất biến đổi, năm tháng vô tận trôi qua. Long tộc, không đơn giản chỉ là một xưng hô, còn là tượng trưng cho truyền thừa cùng sức mạnh!

Trong người Dương Khai có lực lượng căn nguyên Kim Thánh Long, bởi vậy khi đối mặt Chúc Tình là Long tộc sống sờ sờ, cũng không quá e dè sợ hãi, mà lại có cảm giác thân thiết.

Cỗ thân thiết này nhanh chóng chuyển hóa thành tham lam cùng ham muốn, trong lòng tính toán nếu có thể hàng phục được long nữ này, biến nàng thành độc chiếm của mình… Chậc chậc, cuộc đời như vậy, còn muốn gì nữa.

- Ngươi làm sao biết được? Chúc Tình lại hỏi.

Dương Khai mỉm cười, bấm tay nói: - Bổn thiếu tinh thông bói toán xem quẻ, tùy tiện tính một cái…

Chúc Tình bực bội trừng hắn, thầm nghĩ tin ngươi mới là có quỷ, nhưng nàng đánh với Dương Khai đã lộ ra không ít thông tin bí mật, Dương Khai có thể suy đoán ra thân phận Long tộc của nàng cũng không lạ.

- Biết cũng không sao, nhưng nhờ ngươi giữ bí mật, dù sao thân phận Long tộc có chút… quá kinh hãi thế tục. Chúc Tình thành khẩn nhìn Dương Khai.

Dù nói thế gian lưu truyền ở Đông Hải Đông Vực có một tòa Long Đảo, trên đó có rất nhiều Long tộc sinh sống, nhưng dù sao cũng là tin đồn, người đời không rõ ràng. Nhưng nếu có một long nữ còn sống xuất hiện trước mắt người thiên hạ, nhất định sẽ dẫn tới chấn động không thể tưởng.

- Không sao. Dương Khai sảng khoái: - Ta cũng không phải tiểu nhân thích nói lung tung.

Chúc Tình toát ra vẻ cảm kích, thầm nghĩ ngươi này nói chuyện tốt lành thì cũng được, có lẽ mình quá cảm tính, bởi vậy nhìn kiểu gì cũng thấy khuôn mặt này rất đáng ghét, giờ mới thay đổi cách nhìn.

- Nhưng ngươi có thể cho ta lợi ích gì? Dương Khai chợt đổi giọng, ánh mắt xâm lượt lại chạy qua những vị trí nhạy cảm trên người Chúc Tình, như một bàn tay muốn lột sạch nàng.

Chúc Tình hít sâu, từ từ nhắm mắt, người khẽ run rẩy.

Cảm giác người này cũng được, đúng là ta quá ngây thơ mà!

- Ngươi… muốn… lợi… ích… gì! Chúc Tình mở mắt, nghiến răng rít từng chữ, càng nhìn cái mặt này càng thấy đáng ghét.

- Vậy phải xem ngươi có thể cho ta cái gì. Dương Khai chống hai má, nhàn nhã nhìn nàng.

Bản năng cảm giác trạng thái của mình không đúng, từ sau hôm gặp Chúc Tình, dục niệm đã quên lãng từ lâu lại không ngừng tuôn trào. Trước kia cách xa nàng, cảm giác này đã biến mất, nhưng giờ gặp lại, một nam một nữ ở chung một phòng, ý niệm này lại tuôn ra, dù trong lòng cảnh cáo bản thân là long nữ này không dễ chọc, nhưng cảm giác kích thích đùa với lửa này làm hắn muốn ngừng mà không được.

Chúc Tình nhìn hắn thật sâu, hồi lâu sau mới hé môi nói: - Làm bạn!

- Cái gì? Dương Khai ngạc nhiên nhìn nàng.

Chúc Tình khẽ hít vào, nói: - Ta nói, ta có thể làm bạn với ngươi.

Ngữ khí dù bình thản, nhưng trong ánh mắt vẫn không che giấu được ý kiêu ngạo, giống như chuyện này là một loại ban cho.

Dương Khai ngẩn ra, ngây người nhìn nàng.

Chúc Tình không kiêng dè đối mắt, hồi lâu sau Dương Khai vẫn không có phản ứng, Chúc Tình liền nhíu mày: - Ta nói ngươi có nghe được…

- Ha ha ha ha! Dương Khai cười to, ra sức vỗ đùi, vang bôm bốp.

Chúc Tình buồn bực:

- Ngươi cười cái gì?

Dương Khai chợt ngừng cười, trào phúng nhìn Chúc Tình: - Long tộc cao ngạo, quả nhiên danh bất hư truyền.

Chúc Tình cũng nhàn nhạt trào phúng: - Cũng tốt hơn là loài người các ngươi gian trá.

Dương Khai trầm ngâm một hồi, gật đầu: - Ừm, cô nói không sai. Loài người quả thật quá gian trá, điểm này thì không ai phủ nhận được. Nhưng mà cô nói sẽ làm bạn với ta, cô có biết… bạn là gì không?

Chúc Tình ngạo nghễ nói: - Ta không cần biết.

Dương Khai lắc đầu, nhìn nàng: - Cô không có bạn đúng chứ?

Long tộc hùng mạnh cần bạn bè cái gì? Chúc Tình thầm bĩu môi, toát ra xem thường, nhưng lại phát hiện biểu tình của Dương Khai lại có một chút thương hại đồng tình, trong lòng căm tức không thôi. Chỉ là một tên Nhân tộc ti tiện, dám dùng thần sắc này nhìn nàng, ngón tay nhỏ nhắn khẽ động, kiềm chế lại ý niệm muốn móc mắt hắn.

Bởi vì nàng không phải đối thủ, tùy tiện ra tay với hắn, sẽ chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.

Trưởng lão à trưởng lão, ngài giao cho nhiệm vụ quả thật gian khổ, Tình nhi thật không biết làm sao mới hoàn thành được, chẳng lẽ đây là trong tộc thử thách ta?

- Tại sao cô phải làm bạn với ta? Dương Khai nhíu mày hỏi.

Đương nhiên là vì mệnh lệnh của trưởng lão và căn nguyên Tổ Long, Chúc Tình thầm nghĩ, ngoài miệng lại nói:

- Điều này còn cần lý do sao.

- Không cần ư? Dương Khai kinh ngạc.

Chúc Tình có phần không kiên nhẫn, nghiếng răng nói: - Ngươi nói có đồng ý hay không.

Bản thân nàng đường đường là Long tộc muốn làm bạn với hắn, quả thật là tổ tiên phù hộ, còn dám đỏng đảnh đẩy đưa, đúng là không biết trời cao đất rộng.

- Ta đồng ý thì sao, không chịu thì thế nào? Dương Khai cười hì hì nhìn nàng, đột nhiên thần sắc nghiêm lại: - Bạn bè, không phải đơn giản là nói miệng như thế.

Trước giờ chưa bao giờ thấy kẻ như vậy, nói muốn làm bạn với mình, còn làm ra vẻ “ngươi lời to”, Dương Khai thật không biết nên nói Chúc Tình chẳng biết đạo lý làm người, hay là vì kiêu ngạo quá mức.

- Vậy phải làm thế nào? Chúc Tình nhíu mày trầm tư một hồi, lại còn không biết xấu hổ hỏi lại.

Dương Khai liếc nàng, khoát tay, trầm giọng nói: - Là bạn, tự nhiên sẽ chia sẻ hoạn nạn, liều mình giúp đỡ, vì bạn, tự nhiên phải thẳng thắn đối đãi, mở lòng với nhau, là bạn…

- Nói rõ ràng đi. Chúc Tình không kiên nhẫn cắt ngang: - Ngươi muốn ta làm gì, mới chịu làm bạn với ta.

Dương Khai híp mắt nhìn nàng, vỗ giường nói: - Bây giờ ta thiếu một cái ấm giường, nếu cô có thể cởi áo cùng ta một đêm, ta có thể suy nghĩ lại.

- Cút! Chúc Tình phun ra một chữ, thật là lưu manh háo sắc, nói ba câu liền lộ mặt thật. Hơn nữa chuyện như vậy không phải là của bạn bè phải làm, dù cho Chúc Tình không có bạn, nhưng nào không hiểu thường thức.

Dương Khai nhún vai, tỏ vẻ bó tay.

Chúc Tình quay đầu, bất đắc dĩ nói: - Đổi cái khác.

- Vậy hết rồi.

Dương Khai xòe tay.

- Rốt cuộc ngươi muốn gì? Chúc Tình tức giận đến đỏ cả mặt, giận dữ nhìn hắn.

Dương Khai vỗ nát cái bàn trước mặt, giận dữ: - Bổn thiếu thật muốn hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

Tự dưng khi không chạy tới nói muốn làm bạn với mình, Dương Khai sống lâu như vậy, lần đầu mới gặp phải chuyện này. Bạn bè, hai chữ này làm sao ép mua ép bán được.

Chúc Tình mím môi nói: - Ta chỉ là muốn làm bạn với ngươi.

Dương Khai nhìn nàng từ trên xuống dưới, xác nhận nữ nhân này có đầu óc bình thường, không có nổi cơn thần kinh, quát: - Được, nghe nói bên Tây Vực có Tửu Kiếm Sơn Trang, ủ ra Kiếm Tửu chính là tuyệt nhất thiên hạ, ngay cả Đại Đế uống rồi cũng phải khen không ngừng, nếu ngươi có thể tìm cho ta một chút…

Ánh mắt Chúc Tình sáng ngời: - Ngươi sẽ làm bạn với ta?

Dương Khai vuốt cằm: - Đến lúc đó rồi tính.

- Ngươi… Chúc Tình nổi cơn giận dữ: - Khinh người quá đáng!

Dương Khai cười lạnh không thôi: - Ta là người như vậy, không chịu được thì cút đi!

- Được, trước giờ không ai dám đối đãi với ta như thế, ngươi sẽ hối hận.

Chúc Tình căm tức trừng hắn, để lại một câu hung ác, xoay người đi ra ngoài.

Dương Khai đổi mặt cười nói: - Sắc trời đã tối, Tình nhi không ở lại qua đêm sao?

Chúc Tình vừa mới tới cửa chuẩn bị ra ngoài, nghe lời này, đấm mạnh tới trước.

Lập tức cửa phòng bị thủng một lỗ lớn, gỗ vụn bắn ra, Chúc Tình quay đầu liếc Dương Khai, liền đi vào trong bóng đêm.

Ngoài cửa, Ưng Phi toát đầy mồ hôi lạnh, đợi Chúc Tình đi xa mới thò đầu ra nhìn, thấy Dương Khai bình yên, thế mới thở phào: - Dương thiếu, cô ta làm sao vậy?

- Quỷ mới biết. Dương Khai cười ha ha, trong lòng cũng thoải mái hơn.

Trải qua chuyện lần này, Chúc Tình hẳn là sẽ không cuốn lấy mình nữa?

Dù nói bị một long nữ nhìn trúng, cố ý lôi kéo làm bạn, cũng là một chuyện tốt, nhưng một khi gặp nàng, Dương Khai luôn không áp chế nổi dục niệm, đây là vấn đề lớn.

Hắn chỉ sợ có ngày mình thật không áp chế nổi mà bá vương thượng cung, vậy sẽ đắc tội toàn bộ Long tộc.

Tóm lại, tuy rằng Chúc Tình này nhìn không có ác ý, nhưng sự tồn tại của nàng là quá nguy hiểm với mình.

Dương Khai không thể hiểu được, Chúc Tình không tu luyện mị thuật, dung nhan cũng không đến mức tuyệt sắc làm mình không thể nhịn nổi, nhưng sao ngửi mùi của nàng, mình liền rục rịch xung động vậy chứ?

- Gì gì thế này… Một lão giả áo bào vàng, có lẽ là ông chủ chạy tới, nhìn cửa phòng đổ nát của Dương Khai, sắc mặt kinh hoàng, không ngừng hò hét.

Mỗi một phòng ở đây đều được củng cố trận pháp, Đế Tôn nhất tầng cảnh bình thường cũng không phá hoại được, hiện giờ trên cửa xuất hiện một cái lỗ lớn, không biết là ai gây ra, đúng là to gan bằng trời.

- Ngươi là ai? Ưng Phi nhìn hắn, hỏi.

Lão giả kia cũng biết thân phận Ưng Phi, cung kính trả lời:

- Bẩm đại nhân, tiểu lão là chủ khách sạn này, không biết vừa rồi…

- Không nên hỏi thì đừng hỏi. Ưng Phi nhàn nhạt liếc hắn, ném ra một chút nguyên tinh: - Đây là bồi thường, đổi gian phòng khác cho thiếu gia nhà ta.

- Vâng vâng vâng! Chủ khách sạn không ngừng gật đầu, vội vàng đi thu xếp. Nếu người khác gây chuyện trong khách sạn, lão làm sao chịu bỏ qua, dù lão chỉ là chủ khách sạn, nhưng đằng sau có chỗ dựa Lưu Ảnh Kiếm Tông, trong Lưu Ảnh Thành cũng có tổ chức.

Nhưng Ưng Phi là ai, là Yêu Vương hùng mạnh, Lưu Ảnh Kiếm Tông ở trước mặt hắn tính là thứ gì.

Không lâu sau, liền an bài cho Dương Khai một phòng khác, cung kính lui xuống.

–––-oOo–––- Hiện giờ nàng chủ động thừa nhận, làm cho Dương Khai dù đã chuẩn bị tâm lý, cũng rung động không thôi.

Long tộc đó, đứng đầu vạn linh, dù là danh hiệu này có phần tự phong, nhưng quả thật không kém cạnh gì.

Thời kỳ thượng cổ, vô số thánh linh, nhưng vẫn lấy long phượng đứng đầu! Dù là hiện giờ, đa số thánh linh đã tuyệt diệt, Long tộc vẫn cứ chiếm lĩnh một đảo ở Đông Hải, sinh sôi nảy nở.

Có thể nói, chủng tộc thần thánh mạnh mẽ này chứng kiến trời đất biến đổi, năm tháng vô tận trôi qua. Long tộc, không đơn giản chỉ là một xưng hô, còn là tượng trưng cho truyền thừa cùng sức mạnh!

Trong người Dương Khai có lực lượng căn nguyên Kim Thánh Long, bởi vậy khi đối mặt Chúc Tình là Long tộc sống sờ sờ, cũng không quá e dè sợ hãi, mà lại có cảm giác thân thiết.

Cỗ thân thiết này nhanh chóng chuyển hóa thành tham lam cùng ham muốn, trong lòng tính toán nếu có thể hàng phục được long nữ này, biến nàng thành độc chiếm của mình… Chậc chậc, cuộc đời như vậy, còn muốn gì nữa.

- Ngươi làm sao biết được? Chúc Tình lại hỏi.

Dương Khai mỉm cười, bấm tay nói: - Bổn thiếu tinh thông bói toán xem quẻ, tùy tiện tính một cái…

Chúc Tình bực bội trừng hắn, thầm nghĩ tin ngươi mới là có quỷ, nhưng nàng đánh với Dương Khai đã lộ ra không ít thông tin bí mật, Dương Khai có thể suy đoán ra thân phận Long tộc của nàng cũng không lạ.

- Biết cũng không sao, nhưng nhờ ngươi giữ bí mật, dù sao thân phận Long tộc có chút… quá kinh hãi thế tục. Chúc Tình thành khẩn nhìn Dương Khai.

Dù nói thế gian lưu truyền ở Đông Hải Đông Vực có một tòa Long Đảo, trên đó có rất nhiều Long tộc sinh sống, nhưng dù sao cũng là tin đồn, người đời không rõ ràng. Nhưng nếu có một long nữ còn sống xuất hiện trước mắt người thiên hạ, nhất định sẽ dẫn tới chấn động không thể tưởng.

- Không sao. Dương Khai sảng khoái: - Ta cũng không phải tiểu nhân thích nói lung tung.

Chúc Tình toát ra vẻ cảm kích, thầm nghĩ ngươi này nói chuyện tốt lành thì cũng được, có lẽ mình quá cảm tính, bởi vậy nhìn kiểu gì cũng thấy khuôn mặt này rất đáng ghét, giờ mới thay đổi cách nhìn.

- Nhưng ngươi có thể cho ta lợi ích gì? Dương Khai chợt đổi giọng, ánh mắt xâm lượt lại chạy qua những vị trí nhạy cảm trên người Chúc Tình, như một bàn tay muốn lột sạch nàng.

Chúc Tình hít sâu, từ từ nhắm mắt, người khẽ run rẩy.

Cảm giác người này cũng được, đúng là ta quá ngây thơ mà!

- Ngươi… muốn… lợi… ích… gì! Chúc Tình mở mắt, nghiến răng rít từng chữ, càng nhìn cái mặt này càng thấy đáng ghét.

- Vậy phải xem ngươi có thể cho ta cái gì. Dương Khai chống hai má, nhàn nhã nhìn nàng.

Bản năng cảm giác trạng thái của mình không đúng, từ sau hôm gặp Chúc Tình, dục niệm đã quên lãng từ lâu lại không ngừng tuôn trào. Trước kia cách xa nàng, cảm giác này đã biến mất, nhưng giờ gặp lại, một nam một nữ ở chung một phòng, ý niệm này lại tuôn ra, dù trong lòng cảnh cáo bản thân là long nữ này không dễ chọc, nhưng cảm giác kích thích đùa với lửa này làm hắn muốn ngừng mà không được.

Chúc Tình nhìn hắn thật sâu, hồi lâu sau mới hé môi nói: - Làm bạn!

- Cái gì? Dương Khai ngạc nhiên nhìn nàng.

Chúc Tình khẽ hít vào, nói: - Ta nói, ta có thể làm bạn với ngươi.

Ngữ khí dù bình thản, nhưng trong ánh mắt vẫn không che giấu được ý kiêu ngạo, giống như chuyện này là một loại ban cho.

Dương Khai ngẩn ra, ngây người nhìn nàng.

Chúc Tình không kiêng dè đối mắt, hồi lâu sau Dương Khai vẫn không có phản ứng, Chúc Tình liền nhíu mày: - Ta nói ngươi có nghe được…

- Ha ha ha ha! Dương Khai cười to, ra sức vỗ đùi, vang bôm bốp.

Chúc Tình buồn bực:

- Ngươi cười cái gì?

Dương Khai chợt ngừng cười, trào phúng nhìn Chúc Tình: - Long tộc cao ngạo, quả nhiên danh bất hư truyền.

Chúc Tình cũng nhàn nhạt trào phúng: - Cũng tốt hơn là loài người các ngươi gian trá.

Dương Khai trầm ngâm một hồi, gật đầu: - Ừm, cô nói không sai. Loài người quả thật quá gian trá, điểm này thì không ai phủ nhận được. Nhưng mà cô nói sẽ làm bạn với ta, cô có biết… bạn là gì không?

Chúc Tình ngạo nghễ nói: - Ta không cần biết.

Dương Khai lắc đầu, nhìn nàng: - Cô không có bạn đúng chứ?

Long tộc hùng mạnh cần bạn bè cái gì? Chúc Tình thầm bĩu môi, toát ra xem thường, nhưng lại phát hiện biểu tình của Dương Khai lại có một chút thương hại đồng tình, trong lòng căm tức không thôi. Chỉ là một tên Nhân tộc ti tiện, dám dùng thần sắc này nhìn nàng, ngón tay nhỏ nhắn khẽ động, kiềm chế lại ý niệm muốn móc mắt hắn.

Bởi vì nàng không phải đối thủ, tùy tiện ra tay với hắn, sẽ chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.

Trưởng lão à trưởng lão, ngài giao cho nhiệm vụ quả thật gian khổ, Tình nhi thật không biết làm sao mới hoàn thành được, chẳng lẽ đây là trong tộc thử thách ta?

- Tại sao cô phải làm bạn với ta? Dương Khai nhíu mày hỏi.

Đương nhiên là vì mệnh lệnh của trưởng lão và căn nguyên Tổ Long, Chúc Tình thầm nghĩ, ngoài miệng lại nói:

- Điều này còn cần lý do sao.

- Không cần ư? Dương Khai kinh ngạc.

Chúc Tình có phần không kiên nhẫn, nghiếng răng nói: - Ngươi nói có đồng ý hay không.

Bản thân nàng đường đường là Long tộc muốn làm bạn với hắn, quả thật là tổ tiên phù hộ, còn dám đỏng đảnh đẩy đưa, đúng là không biết trời cao đất rộng.

- Ta đồng ý thì sao, không chịu thì thế nào? Dương Khai cười hì hì nhìn nàng, đột nhiên thần sắc nghiêm lại: - Bạn bè, không phải đơn giản là nói miệng như thế.

Trước giờ chưa bao giờ thấy kẻ như vậy, nói muốn làm bạn với mình, còn làm ra vẻ “ngươi lời to”, Dương Khai thật không biết nên nói Chúc Tình chẳng biết đạo lý làm người, hay là vì kiêu ngạo quá mức.

- Vậy phải làm thế nào? Chúc Tình nhíu mày trầm tư một hồi, lại còn không biết xấu hổ hỏi lại.

Dương Khai liếc nàng, khoát tay, trầm giọng nói: - Là bạn, tự nhiên sẽ chia sẻ hoạn nạn, liều mình giúp đỡ, vì bạn, tự nhiên phải thẳng thắn đối đãi, mở lòng với nhau, là bạn…

- Nói rõ ràng đi. Chúc Tình không kiên nhẫn cắt ngang: - Ngươi muốn ta làm gì, mới chịu làm bạn với ta.

Dương Khai híp mắt nhìn nàng, vỗ giường nói: - Bây giờ ta thiếu một cái ấm giường, nếu cô có thể cởi áo cùng ta một đêm, ta có thể suy nghĩ lại.

- Cút! Chúc Tình phun ra một chữ, thật là lưu manh háo sắc, nói ba câu liền lộ mặt thật. Hơn nữa chuyện như vậy không phải là của bạn bè phải làm, dù cho Chúc Tình không có bạn, nhưng nào không hiểu thường thức.

Dương Khai nhún vai, tỏ vẻ bó tay.

Chúc Tình quay đầu, bất đắc dĩ nói: - Đổi cái khác.

- Vậy hết rồi.

Dương Khai xòe tay.

- Rốt cuộc ngươi muốn gì? Chúc Tình tức giận đến đỏ cả mặt, giận dữ nhìn hắn.

Dương Khai vỗ nát cái bàn trước mặt, giận dữ: - Bổn thiếu thật muốn hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

Tự dưng khi không chạy tới nói muốn làm bạn với mình, Dương Khai sống lâu như vậy, lần đầu mới gặp phải chuyện này. Bạn bè, hai chữ này làm sao ép mua ép bán được.

Chúc Tình mím môi nói: - Ta chỉ là muốn làm bạn với ngươi.

Dương Khai nhìn nàng từ trên xuống dưới, xác nhận nữ nhân này có đầu óc bình thường, không có nổi cơn thần kinh, quát: - Được, nghe nói bên Tây Vực có Tửu Kiếm Sơn Trang, ủ ra Kiếm Tửu chính là tuyệt nhất thiên hạ, ngay cả Đại Đế uống rồi cũng phải khen không ngừng, nếu ngươi có thể tìm cho ta một chút…

Ánh mắt Chúc Tình sáng ngời: - Ngươi sẽ làm bạn với ta?

Dương Khai vuốt cằm: - Đến lúc đó rồi tính.

- Ngươi… Chúc Tình nổi cơn giận dữ: - Khinh người quá đáng!

Dương Khai cười lạnh không thôi: - Ta là người như vậy, không chịu được thì cút đi!

- Được, trước giờ không ai dám đối đãi với ta như thế, ngươi sẽ hối hận.

Chúc Tình căm tức trừng hắn, để lại một câu hung ác, xoay người đi ra ngoài.

Dương Khai đổi mặt cười nói: - Sắc trời đã tối, Tình nhi không ở lại qua đêm sao?

Chúc Tình vừa mới tới cửa chuẩn bị ra ngoài, nghe lời này, đấm mạnh tới trước.

Lập tức cửa phòng bị thủng một lỗ lớn, gỗ vụn bắn ra, Chúc Tình quay đầu liếc Dương Khai, liền đi vào trong bóng đêm.

Ngoài cửa, Ưng Phi toát đầy mồ hôi lạnh, đợi Chúc Tình đi xa mới thò đầu ra nhìn, thấy Dương Khai bình yên, thế mới thở phào: - Dương thiếu, cô ta làm sao vậy?

- Quỷ mới biết. Dương Khai cười ha ha, trong lòng cũng thoải mái hơn.

Trải qua chuyện lần này, Chúc Tình hẳn là sẽ không cuốn lấy mình nữa?

Dù nói bị một long nữ nhìn trúng, cố ý lôi kéo làm bạn, cũng là một chuyện tốt, nhưng một khi gặp nàng, Dương Khai luôn không áp chế nổi dục niệm, đây là vấn đề lớn.

Hắn chỉ sợ có ngày mình thật không áp chế nổi mà bá vương thượng cung, vậy sẽ đắc tội toàn bộ Long tộc.

Tóm lại, tuy rằng Chúc Tình này nhìn không có ác ý, nhưng sự tồn tại của nàng là quá nguy hiểm với mình.

Dương Khai không thể hiểu được, Chúc Tình không tu luyện mị thuật, dung nhan cũng không đến mức tuyệt sắc làm mình không thể nhịn nổi, nhưng sao ngửi mùi của nàng, mình liền rục rịch xung động vậy chứ?

- Gì gì thế này… Một lão giả áo bào vàng, có lẽ là ông chủ chạy tới, nhìn cửa phòng đổ nát của Dương Khai, sắc mặt kinh hoàng, không ngừng hò hét.

Mỗi một phòng ở đây đều được củng cố trận pháp, Đế Tôn nhất tầng cảnh bình thường cũng không phá hoại được, hiện giờ trên cửa xuất hiện một cái lỗ lớn, không biết là ai gây ra, đúng là to gan bằng trời.

- Ngươi là ai? Ưng Phi nhìn hắn, hỏi.

Lão giả kia cũng biết thân phận Ưng Phi, cung kính trả lời:

- Bẩm đại nhân, tiểu lão là chủ khách sạn này, không biết vừa rồi…

- Không nên hỏi thì đừng hỏi. Ưng Phi nhàn nhạt liếc hắn, ném ra một chút nguyên tinh: - Đây là bồi thường, đổi gian phòng khác cho thiếu gia nhà ta.

- Vâng vâng vâng! Chủ khách sạn không ngừng gật đầu, vội vàng đi thu xếp. Nếu người khác gây chuyện trong khách sạn, lão làm sao chịu bỏ qua, dù lão chỉ là chủ khách sạn, nhưng đằng sau có chỗ dựa Lưu Ảnh Kiếm Tông, trong Lưu Ảnh Thành cũng có tổ chức.

Nhưng Ưng Phi là ai, là Yêu Vương hùng mạnh, Lưu Ảnh Kiếm Tông ở trước mặt hắn tính là thứ gì.

Không lâu sau, liền an bài cho Dương Khai một phòng khác, cung kính lui xuống.

–––-oOo–––-