Chần chờ một chút, Ưng Phi hỏi: - Ta đã nói gì?
Thiếu nữ nói vậy khiến hắn không hiểu, không biết vừa rồi hắn nói gì chọc giận tới nàng. Tuy nhiên Ưng Phi cũng không bị nàng dọa mà sợ, tốt xấu gì hắn cũng là Yêu Vương một trong 32 đường của Cổ Địa, dù tu vi thiếu nữ không tầm thường, nhưng chẳng lẽ hắn dễ đối phó sao?
Nếu đánh nhau thật, Ưng Phi cũng không sợ nàng.
Hắn vừa hỏi vừa phát ra thần niệm, quét qua thiếu nữ, muốn dó xét tu vi nàng.
Dương Khai cũng đang làm điều này, tuy nhiên khiến hai người kinh ngạc vạn phần chính là, thiếu nữ rõ ràng đứng ở nơi đó, nhưng khi quét thần niệm qua thì lại không thu hoạch được gì, đừng nói dò xét tu vi nàng, ngay cả toàn thân nàng cũng không thể cảm nhận được.
Tình huống như vậy chỉ có hai loại khả năng, một là tu vi thiếu nữ cao hơn nhiều so với Ưng Phi cùng Dương Khai, tình huống thứ hai chính là nàng mang trọng bảo ngăn người khác theo dõi trong người.
Loại tình huống thứ nhất không quá khả năng, tốt xấu gì Ưng Phi cũng là Yêu Vương, người lợi hại hơn so với hắn chỉ có thánh linh tương đương với Đại Đế, thiếu nữ này tuổi còn quá trẻ, tu vi tuyệt đối không thể cao tới mức đó, nói vậy thì chỉ có thể là trên người nàng có dị bảo bảo vệ.
Thiếu nữ này lai lịch không nhỏ a, Dương Khai thầm nghĩ, cũng không biết là nàng xuất thân từ môn phái nào.
- Chờ khi ngươi nói ra chữ kia thì ngươi sẽ hiểu. Thiếu nữ cười lạnh một tiếng, không trực tiếp trả lời Ưng Phi, như thể không xem hắn ra gì vậy, quay đầu nhìn Dương Khai nói: - Ngươi tên gì?
Dường như rất nàng chấp nhất với việc biết tên Dương Khai, muốn hỏi cho rõ ràng.
Tuy hiên không đợi Dương Khai trả lời, bỗng nhiên nàng lại phất tay nói: - Thôi thôi, không cần trả lời nữa.
- Ngươi đùa giỡn ta? Dương Khai trán nổi gân xanh, thầm nghĩ nha đầu kia không phải bị bệnh đó chứ, vô duyên vô cớ cản trước mặt hắn, ăn nói cộc lốc, hắn không khỏi bốc lên lửa giận.
Thiếu nữ hừ lạnh nói: - Ngươi là cái thá gì mà đáng để bổn cô nương trêu đùa.
Dương Khai mặt đen lại nói: - Vậy không biết cô nương là ai?
Người hung hăng càn quấy không coi ai ra gì hắn đã thấy nhiều, nhưng chưa từng thấy qua một người như vậy, không thể dùng từ “không coi ai ra gì” để hình dung nàng nữa, mà quả thực chính là vô cùng tự kỷ, xem mình là trung tâm vũ trụ.
- Là người muốn mạng ngươi.
Thiếu nữ lạnh lùng trả lời.
Dương Khai kinh ngạc nói: - Ngươi muốn giết ta? Chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, có thể có cừu hận gì được chứ?
Thiếu nữ nghiêm túc nhíu mày lại, gật gật đầu đạo: - Mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng… trên người của ngươi có đồ vật không phải của mình, ngươi không nên luyện hóa thứ đó, nếu không ngươi sẽ phải chết!
- Là thứ gì?
Dương Khai tỏ ra mờ mịt.
- Chờ ta vặn xương của ngươi ra thì ngươi sẽ biết. Dứt lời, thiếu nữ bỗng nhiên vung quyền đập tới Dương Khai, đôi bàn tay vung ra trông vô cùngxinh đẹp, trắng nõn sáng bóng như ngọc, lúc huy động ra trông như tiên nữ hái hoa.
Nhưng sức mạnh một quyền này lại làm cho sắc mặt Dương Khai đột biến.
Hư không rách ra một vệt đen như mực, không gian lập tức bị vỡ vụn, quyền kình cuồng bạo kia không ngờ giống như một cơn lốc xoáy to lớn, lấy Dương Khai làm trung tâm, khí thế như muốn cho hắn tan xương nát thịt.
Lúc trước khi thiếu nữ này tung quyền với Ưng Phi, Dương Khai còn chưa cảm thụ được, chỉ biết tiểu nha đầu này nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng thật ra thực lực lại lớn vô cùng, lúc này đứng mũi chịu sào, hắn mới phát hiện mình vẫn còn xem thường nàng.
Cỗ lực lượng này, quả thực không phải một tiểu nha đầu có thể phát ra được. Nếu như Tê Lôi Yêu Vương hóa ra chân thân bạo phát ra lực lượng như vậy, Dương Khai cũng không quá kinh ngạc, nhưng lực lượng này lại xuất hiện ở một tuổi tiểu nha đầu chỉ khoảng 17, 18 tuổi thì quả là đáng kinh ngạc.
Trong lòng Dương Khai rét run, thầm nghĩ quả nhiên là nhân tài trong thiên hạ này lớp lớp, từ đâu chui ra một tiểu nha đầu cũng đã kinh người như vậy, thiên hạ rộng lớn, kỳ nhân dị sĩ không biết có bao nhiêu.
- Dương thiếu cẩn thận! Sắc mặt Ưng Phi đại biến, chộp về phía nắm tay thiếu nữ.
- Khó mà cản được! Sắc mặt Dương Khai sa sầm xuống, vận toàn lực, đồng dạng đánh ra một quyền đón đỡ.
Tiếng đầu quyền va chạm lập tức bộc phát ra, kèm theo đó là tiếng kêu đau đớn, Ưng Phi bị chấn lùi ra sau mười mấy trượng, cặp ưng trảo hơi méo đi, run run không dứt. Khí huyết Dương Khai cũng tràn lên đầy lồng ngực, cánh tay truyền ra một loạt tiếng răng rắc.
Hai người liên thủ một kích, không ngờ lại không ngăn được lực lượng cuồng bạo này.
Thiếu nữ sau khi đánh ra một quyền vẫn chưa dừng lại, ngược lại tiếp tục vặn eo đánh tiếp ra một quyền, đập thẳng tới sau ót của Dương Khai, khí thế như muốn đoạt mạng Dương Khai. Tuy chiêu thức độc ác hung mãnh như vậy, nhưng vẻ mặt nàng ta lại như giếng cổ không dao động, cũng không có sát khí, vô cùng quái dị.
Tuy đây nhiên nói vậy cũng không phải là thiếu nữ không muốn giết Dương Khai, mà là một loại biểu hiện tùy ý.
Tên đồ tể khi giết mổ dê bò, chẳng lẽ gương mặt cũng phải lộ ra sát khí sao?
Lực lượng lốc xoáy lần nữa cuốn tới, Diệp Tinh Hàm và Đỗ Hiến đều kêu lên một tiếng kinh hãi, thân hình không tự chủ được bị hút về phía quả đấm của thiếu nữ, nhìn như thể bọn họ chủ động muốn chết vậy.
Điều này quả thực không phải chủ ý của bọn họ, mà là vì tu vi thiếu nữ cực cao, lúc ra quyền cũng không quan tâm đến sinh tử của bọn họ, hai người bọn họ chỉ là “trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết mà thôi”.
Một thân nguyên lực của bọn họ căn bản không thể điều khiển được, dưới lực lượng như triều dâng kia hai người giống như đứa trẻ bị nhấn chìm trong nước, bất kể dãy giụa như thế nào cũng khó thoát khỏi được.
Mắt thấy thân hình hai người sắp đụng vào đôi bàn tay trắng như tuyết kia, ngay sau đó sẽ là thịt nát xương tan, bỗng nhiên một quả đấm khác từ phía sau chợt lao lên đón đỡ, hào quang năm màu tỏa ra kiếm khí lạnh thấu xương gào thét mà tới.
Dương Khai đã điều động Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí đến mức tận cùng, đế nguyên toàn thân cuồng bạo tuôn ra.
Ầm…
Một tiếng nổ lớn truyền ra, Dương Khai bị chấn lui ra sau, trên quyền đầu máu thịt bầy nhầy, lộ ra xương cốt trắng hếu, tuy nhiên mượn lực phản chấn kia đã kịp thời kéo Diệp Tinh Hàm và Đỗ Hiến lại.
Rầm…
Một cỗ dư kình cuồn cuộn phía sau Dương Khai bộc phát ra, khiến quần áo của hắn đều rách nát, lộ ra tấm lưng rắn chắc. Không chỉ như vậy, phủ thành chủ nguy nga kia cũng trong nháy mắt bị san thành bình địa, đám đệ tử Lưu Ảnh Kiếm Tông bên trong chết hàng loạt.
- Đồ điên! Dương Khai trợn mắt nhìn thiếu nữ.
Thiếu nữ nhíu nhíu mày, cũng không tiếp tục truy kích, mà chỉ liếc mắt nhìn đầu quyền đầy máu thịt kia của Dương Khai, khóe miệng khẽ nhếch lên khinh thường.
- Dương thiếu!
Ưng Phi lắc mình, đứng sóng vai cùng Dương Khai, cặp mắt ưng hiện lên sát khí.
Chuyến này hắn đi theo Dương Khai trở về Nam Vực, mục đích chủ yếu là bảo vệ an toàn cho Dương Khai, dù sao Dương Khai cũng quá quan trọng, nếu hắn xảy ra chuyện gì, chỉ sợ Yêu Vương trong khắp Man Hoang Cổ Địa sẽ không tha cho hắn.
Nhưng không ngờ lại bị người trước mặt đả thương Dương Khai.
Chuyện này nếu truyền về, Tạ Vô Úy và Tê Lôi sao có thể tha thứ cho hắn, chỉ sợ sẽ bị hai người mắng té tát như xối máu chó lên đầu a.
- Bảo vệ tốt bọn họ! Dương Khai ném Diệp Tinh Hàm và Đỗ Hiến cho Ưng Phi, quay đầu nhìn xung quanh.
Vụ nổ vừa rồi đã thu hút sự chú ý của không ít Đế Tôn Cảnh, lúc này từng người một đang bay tới, đứng xa xa quan sát. Vừa thấy lại là Dương Khai và người khác xung đột, hơn nữa còn bị đả thương, sắc mặt bọn chúng đều hiện lên vẻ vui mừng, vô cùng hả dạ.
Dù sao trước đây ở trước cửa thành, Dương Khai quả thực quá mức hung hăng càn quấy, nên dĩ nhiên đã chọc tức rất nhiều người, lúc này thấy Dương Khai bị thua thiệt, sao bọn họ lại không cao hứng chứ, nhất là lão giả và trung niên tráng hán lúc trước bị Dương Khai hạ nhục, đều tỏ ra vui mừng ra mặt.
Tuy nhiên càng khiến cho mọi người kinh ngạc chính là thiếu nữ kia, thiếu nữ này nhìn không lớn tuổi lắm, không ngờ có thể gây tổn thương cho Dương Khai, quả thực là khiến người kinh ngạc.
- Muốn chiến thì tới. Dương Khai kêu lên một tiếng, bay ra ngoài thành.
Trong này dù sao cũng là Lưu Ảnh Thành, với thực lực thiếu nữ này, nếu động thủ cùng nàng ở chỗ này chỉ sợ sẽ liên lụy đến không ít người vô tội, hơn nữa Dương Khai cũng không muốn bại lộ thực lực của mình ở trước mặt nhiều người như vậy.
- Cũng tốt, ta sẽ cho ngươi chết minh bạch. Thiếu nữ nghe vậy gật gật đầu, lắc mình một cái, theo sát Dương Khai bay đi.
- Dương thiếu. Ưng Phi mặt đen lại, lắc mình muốn đuổi theo.
Chợt từ xa truyền lại tiếng Dương Khai: - Không cần đi theo, cũng đừng để cho người khác bám theo, chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi, đợi bổn thiếu xử lý xong sẽ trở lại!
Ưng Phi liền dừng bước, nghe được vẻ tức giận trong lời nói của Dương Khai. Bất cứ ai vô duyên vô cớ bị phiền toái tòm tới như vậy, tâm trạng cũng sẽ không tốt.
Chỉ có điều mệnh lệnh này của Dương Khai quả thực là làm khó hắn, nếu không đi cùng thì sợ Dương Khai xảy ra điều gì đó ngoài ý muốn, cùng nếu bám theo thì lại sợ chọc cho Dương Khai mất hứng.
Chần chờ một lúc đã có không ít Đế Tôn Cảnh vội vàng bám theo xem trò vui.
Ưng Phi hừ lạnh một tiếng, yêu khí toàn thân ùn ùn bộc phát ra.
- Hizz…
- Yêu Vương!
Sắc mặt đám Đế Tôn Cảnh kia đại biến, lập tức như bị dính Định Thân Thuật vậy, khựng lại tại chỗ.
Đám người này phần lớn đều là Đế Tôn nhất tầng cảnh, lúc này bỗng nhiên xuất hiện một cường giả cấp bậc Yêu Vương trong thành, bọn họ sao có thể không sợ hãi? Yêu Vương là tồn tại sánh ngang với Đế Tôn tam tầng cảnh đó, chỉ sợ Lưu Ảnh Thành này không ai có thể ngăn cản.
- Muốn chết thì cứ lao ra ngoài. Ưng Phi lạnh lùng quét một vòng, anha mắt hắn quét tới đâu, đám Đế Tôn Cảnh ở đó đều câm như hến, mặt lộ vẻ sợ hãi.
Mấy người nhìn Dương Khai không vừa mắt, có khúc mắc với c Dương Khai kia thì lo sợ không thôi, lúc ở trước cửa thành, vị Yêu Vương này một mực đi theo sau Dương Khai, cũng không có gì đáng chú ý, nhưng cho tới giờ phút này bọn họ mới biết, Dương Khai cố nhiên là ương ngạnh lớn lối, nhưng lại có tiền vốn để ương ngạnh lớn lối.
May mà lúc đó không thật sự xảy ra xung đột với Dương Khai, nếu không tinh mạng bọn chúng sao còn trụ được đến giờ chứ.
- Phiền phức rồi… Trong một góc tối, Vũ Minh đang ẩn nấp nhíu chặt mày, chăm chú nhìn về phía Ưng Phi, vẻ mặt tỏ ra khó hiểu: - Tên Yêu Vương này từ đâu chui ra vậy?
Hội đấu giá Lưu Ảnh Thành lần này, chủ yếu là nhằm vào Dương Khai, nếu như chỉ có một Đế Tôn Cảnh là Dương Khai, hắn tự tin với bố trí của sư tôn, tất nhiên sẽ không xảy ra sơ sót gì, nhưng lúc này bỗng nhiên lại chui ra một tên Yêu Vương cường đại, chỉ sợ sẽ có biến.
Chần chờ một chút, Vũ Minh liền vội vàng xoay người, muốn bẩm báo việc này cho sư tôn, xem thử lão nhân gia có tính toán gì.
Yêu Vương là tồn tại cấp bậc cường giả, đã không phải là người hắn xem như không thấy.
- Vị này… Đại nhân! Diệp Tinh Hàm và Đỗ Hiến cũng sợ ngây người.
Tuy rằng bọn họ đã tiếp xúc cùng Ưng Phi được mấy ngày, nhưng hai người không hể nghĩ rằng một người luôn đi cạnh Dương Khai giống như hộ vệ kia lại là một vị Yêu Vương.
Lúc này bọn họ mới hiểu được vì sao Dương Khai lại tự tin một mình xâm nhập Lưu Ảnh Kiếm Tông như vậy, xem ra chỗ dựa lớn nhất của hắn cũng không phải là bản thân cường đại, mà là vị Yêu Vương này a.
Có vị Yêu Vương này trấn giữ, còn phải lo lắng gì chứ?
–––-oOo–––- Chần chờ một chút, Ưng Phi hỏi: - Ta đã nói gì?
Thiếu nữ nói vậy khiến hắn không hiểu, không biết vừa rồi hắn nói gì chọc giận tới nàng. Tuy nhiên Ưng Phi cũng không bị nàng dọa mà sợ, tốt xấu gì hắn cũng là Yêu Vương một trong 32 đường của Cổ Địa, dù tu vi thiếu nữ không tầm thường, nhưng chẳng lẽ hắn dễ đối phó sao?
Nếu đánh nhau thật, Ưng Phi cũng không sợ nàng.
Hắn vừa hỏi vừa phát ra thần niệm, quét qua thiếu nữ, muốn dó xét tu vi nàng.
Dương Khai cũng đang làm điều này, tuy nhiên khiến hai người kinh ngạc vạn phần chính là, thiếu nữ rõ ràng đứng ở nơi đó, nhưng khi quét thần niệm qua thì lại không thu hoạch được gì, đừng nói dò xét tu vi nàng, ngay cả toàn thân nàng cũng không thể cảm nhận được.
Tình huống như vậy chỉ có hai loại khả năng, một là tu vi thiếu nữ cao hơn nhiều so với Ưng Phi cùng Dương Khai, tình huống thứ hai chính là nàng mang trọng bảo ngăn người khác theo dõi trong người.
Loại tình huống thứ nhất không quá khả năng, tốt xấu gì Ưng Phi cũng là Yêu Vương, người lợi hại hơn so với hắn chỉ có thánh linh tương đương với Đại Đế, thiếu nữ này tuổi còn quá trẻ, tu vi tuyệt đối không thể cao tới mức đó, nói vậy thì chỉ có thể là trên người nàng có dị bảo bảo vệ.
Thiếu nữ này lai lịch không nhỏ a, Dương Khai thầm nghĩ, cũng không biết là nàng xuất thân từ môn phái nào.
- Chờ khi ngươi nói ra chữ kia thì ngươi sẽ hiểu. Thiếu nữ cười lạnh một tiếng, không trực tiếp trả lời Ưng Phi, như thể không xem hắn ra gì vậy, quay đầu nhìn Dương Khai nói: - Ngươi tên gì?
Dường như rất nàng chấp nhất với việc biết tên Dương Khai, muốn hỏi cho rõ ràng.
Tuy hiên không đợi Dương Khai trả lời, bỗng nhiên nàng lại phất tay nói: - Thôi thôi, không cần trả lời nữa.
- Ngươi đùa giỡn ta? Dương Khai trán nổi gân xanh, thầm nghĩ nha đầu kia không phải bị bệnh đó chứ, vô duyên vô cớ cản trước mặt hắn, ăn nói cộc lốc, hắn không khỏi bốc lên lửa giận.
Thiếu nữ hừ lạnh nói: - Ngươi là cái thá gì mà đáng để bổn cô nương trêu đùa.
Dương Khai mặt đen lại nói: - Vậy không biết cô nương là ai?
Người hung hăng càn quấy không coi ai ra gì hắn đã thấy nhiều, nhưng chưa từng thấy qua một người như vậy, không thể dùng từ “không coi ai ra gì” để hình dung nàng nữa, mà quả thực chính là vô cùng tự kỷ, xem mình là trung tâm vũ trụ.
- Là người muốn mạng ngươi.
Thiếu nữ lạnh lùng trả lời.
Dương Khai kinh ngạc nói: - Ngươi muốn giết ta? Chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, có thể có cừu hận gì được chứ?
Thiếu nữ nghiêm túc nhíu mày lại, gật gật đầu đạo: - Mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng… trên người của ngươi có đồ vật không phải của mình, ngươi không nên luyện hóa thứ đó, nếu không ngươi sẽ phải chết!
- Là thứ gì?
Dương Khai tỏ ra mờ mịt.
- Chờ ta vặn xương của ngươi ra thì ngươi sẽ biết. Dứt lời, thiếu nữ bỗng nhiên vung quyền đập tới Dương Khai, đôi bàn tay vung ra trông vô cùngxinh đẹp, trắng nõn sáng bóng như ngọc, lúc huy động ra trông như tiên nữ hái hoa.
Nhưng sức mạnh một quyền này lại làm cho sắc mặt Dương Khai đột biến.
Hư không rách ra một vệt đen như mực, không gian lập tức bị vỡ vụn, quyền kình cuồng bạo kia không ngờ giống như một cơn lốc xoáy to lớn, lấy Dương Khai làm trung tâm, khí thế như muốn cho hắn tan xương nát thịt.
Lúc trước khi thiếu nữ này tung quyền với Ưng Phi, Dương Khai còn chưa cảm thụ được, chỉ biết tiểu nha đầu này nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng thật ra thực lực lại lớn vô cùng, lúc này đứng mũi chịu sào, hắn mới phát hiện mình vẫn còn xem thường nàng.
Cỗ lực lượng này, quả thực không phải một tiểu nha đầu có thể phát ra được. Nếu như Tê Lôi Yêu Vương hóa ra chân thân bạo phát ra lực lượng như vậy, Dương Khai cũng không quá kinh ngạc, nhưng lực lượng này lại xuất hiện ở một tuổi tiểu nha đầu chỉ khoảng 17, 18 tuổi thì quả là đáng kinh ngạc.
Trong lòng Dương Khai rét run, thầm nghĩ quả nhiên là nhân tài trong thiên hạ này lớp lớp, từ đâu chui ra một tiểu nha đầu cũng đã kinh người như vậy, thiên hạ rộng lớn, kỳ nhân dị sĩ không biết có bao nhiêu.
- Dương thiếu cẩn thận! Sắc mặt Ưng Phi đại biến, chộp về phía nắm tay thiếu nữ.
- Khó mà cản được! Sắc mặt Dương Khai sa sầm xuống, vận toàn lực, đồng dạng đánh ra một quyền đón đỡ.
Tiếng đầu quyền va chạm lập tức bộc phát ra, kèm theo đó là tiếng kêu đau đớn, Ưng Phi bị chấn lùi ra sau mười mấy trượng, cặp ưng trảo hơi méo đi, run run không dứt. Khí huyết Dương Khai cũng tràn lên đầy lồng ngực, cánh tay truyền ra một loạt tiếng răng rắc.
Hai người liên thủ một kích, không ngờ lại không ngăn được lực lượng cuồng bạo này.
Thiếu nữ sau khi đánh ra một quyền vẫn chưa dừng lại, ngược lại tiếp tục vặn eo đánh tiếp ra một quyền, đập thẳng tới sau ót của Dương Khai, khí thế như muốn đoạt mạng Dương Khai. Tuy chiêu thức độc ác hung mãnh như vậy, nhưng vẻ mặt nàng ta lại như giếng cổ không dao động, cũng không có sát khí, vô cùng quái dị.
Tuy đây nhiên nói vậy cũng không phải là thiếu nữ không muốn giết Dương Khai, mà là một loại biểu hiện tùy ý.
Tên đồ tể khi giết mổ dê bò, chẳng lẽ gương mặt cũng phải lộ ra sát khí sao?
Lực lượng lốc xoáy lần nữa cuốn tới, Diệp Tinh Hàm và Đỗ Hiến đều kêu lên một tiếng kinh hãi, thân hình không tự chủ được bị hút về phía quả đấm của thiếu nữ, nhìn như thể bọn họ chủ động muốn chết vậy.
Điều này quả thực không phải chủ ý của bọn họ, mà là vì tu vi thiếu nữ cực cao, lúc ra quyền cũng không quan tâm đến sinh tử của bọn họ, hai người bọn họ chỉ là “trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết mà thôi”.
Một thân nguyên lực của bọn họ căn bản không thể điều khiển được, dưới lực lượng như triều dâng kia hai người giống như đứa trẻ bị nhấn chìm trong nước, bất kể dãy giụa như thế nào cũng khó thoát khỏi được.
Mắt thấy thân hình hai người sắp đụng vào đôi bàn tay trắng như tuyết kia, ngay sau đó sẽ là thịt nát xương tan, bỗng nhiên một quả đấm khác từ phía sau chợt lao lên đón đỡ, hào quang năm màu tỏa ra kiếm khí lạnh thấu xương gào thét mà tới.
Dương Khai đã điều động Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí đến mức tận cùng, đế nguyên toàn thân cuồng bạo tuôn ra.
Ầm…
Một tiếng nổ lớn truyền ra, Dương Khai bị chấn lui ra sau, trên quyền đầu máu thịt bầy nhầy, lộ ra xương cốt trắng hếu, tuy nhiên mượn lực phản chấn kia đã kịp thời kéo Diệp Tinh Hàm và Đỗ Hiến lại.
Rầm…
Một cỗ dư kình cuồn cuộn phía sau Dương Khai bộc phát ra, khiến quần áo của hắn đều rách nát, lộ ra tấm lưng rắn chắc. Không chỉ như vậy, phủ thành chủ nguy nga kia cũng trong nháy mắt bị san thành bình địa, đám đệ tử Lưu Ảnh Kiếm Tông bên trong chết hàng loạt.
- Đồ điên! Dương Khai trợn mắt nhìn thiếu nữ.
Thiếu nữ nhíu nhíu mày, cũng không tiếp tục truy kích, mà chỉ liếc mắt nhìn đầu quyền đầy máu thịt kia của Dương Khai, khóe miệng khẽ nhếch lên khinh thường.
- Dương thiếu!
Ưng Phi lắc mình, đứng sóng vai cùng Dương Khai, cặp mắt ưng hiện lên sát khí.
Chuyến này hắn đi theo Dương Khai trở về Nam Vực, mục đích chủ yếu là bảo vệ an toàn cho Dương Khai, dù sao Dương Khai cũng quá quan trọng, nếu hắn xảy ra chuyện gì, chỉ sợ Yêu Vương trong khắp Man Hoang Cổ Địa sẽ không tha cho hắn.
Nhưng không ngờ lại bị người trước mặt đả thương Dương Khai.
Chuyện này nếu truyền về, Tạ Vô Úy và Tê Lôi sao có thể tha thứ cho hắn, chỉ sợ sẽ bị hai người mắng té tát như xối máu chó lên đầu a.
- Bảo vệ tốt bọn họ! Dương Khai ném Diệp Tinh Hàm và Đỗ Hiến cho Ưng Phi, quay đầu nhìn xung quanh.
Vụ nổ vừa rồi đã thu hút sự chú ý của không ít Đế Tôn Cảnh, lúc này từng người một đang bay tới, đứng xa xa quan sát. Vừa thấy lại là Dương Khai và người khác xung đột, hơn nữa còn bị đả thương, sắc mặt bọn chúng đều hiện lên vẻ vui mừng, vô cùng hả dạ.
Dù sao trước đây ở trước cửa thành, Dương Khai quả thực quá mức hung hăng càn quấy, nên dĩ nhiên đã chọc tức rất nhiều người, lúc này thấy Dương Khai bị thua thiệt, sao bọn họ lại không cao hứng chứ, nhất là lão giả và trung niên tráng hán lúc trước bị Dương Khai hạ nhục, đều tỏ ra vui mừng ra mặt.
Tuy nhiên càng khiến cho mọi người kinh ngạc chính là thiếu nữ kia, thiếu nữ này nhìn không lớn tuổi lắm, không ngờ có thể gây tổn thương cho Dương Khai, quả thực là khiến người kinh ngạc.
- Muốn chiến thì tới. Dương Khai kêu lên một tiếng, bay ra ngoài thành.
Trong này dù sao cũng là Lưu Ảnh Thành, với thực lực thiếu nữ này, nếu động thủ cùng nàng ở chỗ này chỉ sợ sẽ liên lụy đến không ít người vô tội, hơn nữa Dương Khai cũng không muốn bại lộ thực lực của mình ở trước mặt nhiều người như vậy.
- Cũng tốt, ta sẽ cho ngươi chết minh bạch. Thiếu nữ nghe vậy gật gật đầu, lắc mình một cái, theo sát Dương Khai bay đi.
- Dương thiếu. Ưng Phi mặt đen lại, lắc mình muốn đuổi theo.
Chợt từ xa truyền lại tiếng Dương Khai: - Không cần đi theo, cũng đừng để cho người khác bám theo, chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi, đợi bổn thiếu xử lý xong sẽ trở lại!
Ưng Phi liền dừng bước, nghe được vẻ tức giận trong lời nói của Dương Khai. Bất cứ ai vô duyên vô cớ bị phiền toái tòm tới như vậy, tâm trạng cũng sẽ không tốt.
Chỉ có điều mệnh lệnh này của Dương Khai quả thực là làm khó hắn, nếu không đi cùng thì sợ Dương Khai xảy ra điều gì đó ngoài ý muốn, cùng nếu bám theo thì lại sợ chọc cho Dương Khai mất hứng.
Chần chờ một lúc đã có không ít Đế Tôn Cảnh vội vàng bám theo xem trò vui.
Ưng Phi hừ lạnh một tiếng, yêu khí toàn thân ùn ùn bộc phát ra.
- Hizz…
- Yêu Vương!
Sắc mặt đám Đế Tôn Cảnh kia đại biến, lập tức như bị dính Định Thân Thuật vậy, khựng lại tại chỗ.
Đám người này phần lớn đều là Đế Tôn nhất tầng cảnh, lúc này bỗng nhiên xuất hiện một cường giả cấp bậc Yêu Vương trong thành, bọn họ sao có thể không sợ hãi? Yêu Vương là tồn tại sánh ngang với Đế Tôn tam tầng cảnh đó, chỉ sợ Lưu Ảnh Thành này không ai có thể ngăn cản.
- Muốn chết thì cứ lao ra ngoài. Ưng Phi lạnh lùng quét một vòng, anha mắt hắn quét tới đâu, đám Đế Tôn Cảnh ở đó đều câm như hến, mặt lộ vẻ sợ hãi.
Mấy người nhìn Dương Khai không vừa mắt, có khúc mắc với c Dương Khai kia thì lo sợ không thôi, lúc ở trước cửa thành, vị Yêu Vương này một mực đi theo sau Dương Khai, cũng không có gì đáng chú ý, nhưng cho tới giờ phút này bọn họ mới biết, Dương Khai cố nhiên là ương ngạnh lớn lối, nhưng lại có tiền vốn để ương ngạnh lớn lối.
May mà lúc đó không thật sự xảy ra xung đột với Dương Khai, nếu không tinh mạng bọn chúng sao còn trụ được đến giờ chứ.
- Phiền phức rồi… Trong một góc tối, Vũ Minh đang ẩn nấp nhíu chặt mày, chăm chú nhìn về phía Ưng Phi, vẻ mặt tỏ ra khó hiểu: - Tên Yêu Vương này từ đâu chui ra vậy?
Hội đấu giá Lưu Ảnh Thành lần này, chủ yếu là nhằm vào Dương Khai, nếu như chỉ có một Đế Tôn Cảnh là Dương Khai, hắn tự tin với bố trí của sư tôn, tất nhiên sẽ không xảy ra sơ sót gì, nhưng lúc này bỗng nhiên lại chui ra một tên Yêu Vương cường đại, chỉ sợ sẽ có biến.
Chần chờ một chút, Vũ Minh liền vội vàng xoay người, muốn bẩm báo việc này cho sư tôn, xem thử lão nhân gia có tính toán gì.
Yêu Vương là tồn tại cấp bậc cường giả, đã không phải là người hắn xem như không thấy.
- Vị này… Đại nhân! Diệp Tinh Hàm và Đỗ Hiến cũng sợ ngây người.
Tuy rằng bọn họ đã tiếp xúc cùng Ưng Phi được mấy ngày, nhưng hai người không hể nghĩ rằng một người luôn đi cạnh Dương Khai giống như hộ vệ kia lại là một vị Yêu Vương.
Lúc này bọn họ mới hiểu được vì sao Dương Khai lại tự tin một mình xâm nhập Lưu Ảnh Kiếm Tông như vậy, xem ra chỗ dựa lớn nhất của hắn cũng không phải là bản thân cường đại, mà là vị Yêu Vương này a.
Có vị Yêu Vương này trấn giữ, còn phải lo lắng gì chứ?
–––-oOo–––-