Nghe nói Lưu Ảnh Kiếm Tông lại muốn công khai đấu giá Thiên Khôi của Thiên Diệp Tông, Diệp Tinh Hàm và Đỗ Hiến đều nổi giận không chịu được, tông môn bị diệt do thực lực không đủ, không có cách nào oán trời trách đất, nhưng tông môn chí bảo lại sắp bị lấy mang ra đấu giá thì đây quả thực là làm nhục a. Chẳng khác nào người sau khi chết còn muốn đào thi thể lên lấy roi đánh. Diệp Tinh Hàm và Đỗ Hiến đều hận không thể chắp cánh bay đến Lưu Ảnh Thành, phá hủy hội đấu giá, đoạt lại những Thiên Khôi kia. Nhưng sau khi phẫn nộ lại là chán nản đầy mặt, chí hướng xa vời nhưng bất đắc dĩ thực lực không đủ, cho dù thật sự đến Lưu Ảnh Thành, chỉ sợ cũng chỉ là lấy bánh bao thịt đánh chó, kết quả một đi không trở lại. Bọn họ trốn ở chỗ này không phải chính là muốn tích góp từng tí một lực lượng, chờ đợi một ngày có thể báo thù sao. Nhìn thấu băn khoăn của bọn họ, Dương Khai nói: -Cho dù các ngươi lựa chọn thế nào, ta vẫn muốn đến Lưu Ảnh Thành một chuyến. Đỗ Hiến chấn động, lo lắng nói: -Nhưng Dương huynh, Lưu Ảnh Thành là cơ nghiệp của Lưu Ảnh Kiếm Tông, nếu bọn chúng dám cử hành hội đấu giá, nhất định đã chuẩn bị vẹn toàn hết rồi, ngươi đi như vậy chẳng phải là chui đầu vào lưới sao.
Dương Khai toét miệng cười, nói: -Vậy phải nhìn xem là lưới bọn hắn lớn, hay là đầu ta cứng rắn. -Dương huynh ngươi… Đỗ Hiến thất thần, vì hào khí của hắn vô cùng bái phục, mắt sáng lên nói: -Chẳng lẽ ngươi đã là Đế Tôn? Diệp Tinh Hàm nghe vậy, vẻ mặt cũng chấn động. Hai người một mực không chú ý đến tu vi của Dương Khai, dù sao ngày đó lúc gặp Dương Khai, tu vi của hắn không khác hai người là mấy, nhưng lúc nay thấy Dương Khai tự tin như vậy, cũng không khỏi thả thần niệm ra dò xét một phen. Thần niệm như đá chìm đáy biển, không thấy chút gợn sóng nào. Nhưng thật ra có một tia đế ý như có như không quanh quẩn bên cạnh người Dương Khai. Quả nhiên đã là Đế Tôn. Diệp Tinh Hàm và Đỗ Hiến đều hoảng hốt, cảm thấy khiếp sợ trước tốc độ tu luyện và lớn mạnh của Dương Khai. Nhưng nghĩ lại nghĩ lại, trên đời này không phải là có kẻ gọi là thiên tài mà rất nhiều người ngưỡng mộ, trên con đường võ đạo phát triển rất nhanh sao. Cũng chính vì có rất nhiều thiên tài mà thế giới này mới có thể trở nên đặc sắc như vậy. Đỗ Hiến nghiêm mặt nói: -Nhưng là Dương huynh, cho dù ngươi là Đế Tôn, nhưng Lưu Ảnh Thành kia…cũng là đầm rồng hang hổ a.
Ngụ ý là căn bản khó có thể xông vào được. Trước không đề cập đến tông chủ Lưu Ảnh Kiếm Tông vốn là một vị Đế Tôn Cảnh, chỉ cần xét đến kẻ đứng phía sau liên quan đến sự diệt môn của Thiên Diệp Tông, thì không phải là Đế Tôn bình thường có thể trêu chọc. Nếu như chuyện này thật sự liên quan đến Tinh Thần Cung, vậy thì Thiên Diệp Tông coi như người câm thua thiệt ăn chắc. Dương Khai khoát tay nói: -Nếu không có đầm rồng hang hổ, xông vào chẳng phải là không thú vị. Diệp Tinh Hàm và Đỗ Hiến đều thất thần nhìn Dương Khai, cũng không biết hắn lấy từ đâu sự tự tin và niềm tin lớn như vậy, nhưng nghĩ tới tông môn bị diệt, vô số đệ tử chết thảm, trong lòng hai người cũng nhiệt huyết dâng trào, đồng loạt gật gật đầu nói: -Được, chúng ta cũng đi. Cho dù là liều mạng bỏ mình, cũng muốn cướp Thiên Khôi về. Mặc dù khí thế không tệ, nhưng hai người đều biết thực lực của bọn họ hoàn toàn không có khả năng làm được chuyện như vậy. Nếu như thật sự đến Lưu Ảnh Thành, một khi bại lộ thân phận chỉ sợ sẽ khiến khắp nơi diệt trừ. Nếu Lưu Ảnh Kiếm Tông và Thiên Diệp Tông đã kết thù hận thì nhất định là muốn nhổ cỏ tận gốc. Dương Khai mỉm cười nói: -Vốn nên như thế. Hắn muốn dẫn Diệp Tinh Hàm và Đỗ Hiến đi cùng, cũng không phải là trông cậy vào bọn họ có thể làm được gì, hai kẻ Đạo Nguyên Cảnh ở bên trong vòng xoáy tranh đấu này sợ là không được tích sự gì. Chỉ là dù sao bọn họ cũng là người Thiên Diệp Tông, một người là con gái tông chủ Thiên Diệp Tông, một người là đại đệ tử củaThiên Diệp Tông. Dương Khai mang bọn họ đi Lưu Ảnh Thành gây hấn, coi như là sư ra nổi danh, bằng không hắn là một ngoại nhân lại nhúng tay vào chuyện của Thiên Diệp Tông, nói dễ nghe một chút thì gọi là gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, khó nghe chút chính là bắt chó đi cày xen vào việc của người khác. Hắn tạm thời còn không muốn bại lộ quan hệ của mình với đám người Ngả u. Đã có quyết định, Diệp Tinh Hàm và Đỗ Hiến cũng không do dự nữa, cẩn thận dặn dò một chút đệ tử tâm phúc, làm cho bọn họ lưu lại trong Đế Thiên Cốc tận tình tu luyện, nếu lần này đi mà không trở về, việc phục hưng Thiên Diệp Tông liền rơi vào bọn họ trên vai vân vân. Dĩ nhiên những đệ tử Thiên Diệp Tông cũng khuyên bảo rất nhiều, nhưng hai người đã quyết tâm, sao có thể chỉ bằng vài ba câu có thể thay đổi quyết định được. Nửa ngày sau, Dương Khai liền dẫn hai người rời khỏi Đế Thiên Cốc, thông qua pháp trận không gian lần nữa về tới sơn cốc vô danh ở Thiên Diệp Tông. Diệp Tinh Hàm và Đỗ Hiến đều là người sinh ra và lớn lên ở Nam Vực, đối Lưu Ảnh Kiếm Tông và Lưu Ảnh Thành tự nhiên coi như quen thuộc. Bọn họ cũng đi qua Lưu Ảnh Thành mấy lần, lập tức liền chỉ rõ phương hướng cho Dương Khai, một đường nhanh như điện chớp. Chỉ ngắn ngủi ba ngày, nhóm bốn người đã đến Lưu Ảnh Thành. Rất xa nhìn lại, Lưu Ảnh Thành cũng coi như diện tích rộng lớn, nguy nga hùng vĩ, tường thành cao tới mười mấy trượng, trên cửa thành một thanh cự kiếm huyền không, cự kiếm kia dường như làm từ tinh đồng, cực kỳ rắn chắc, treo ở trên cửa thành, dường như tùy thời sẽ rơi xuống chém mặt đất thành hai mảnh, võ giả ra vào đối với chuyện này lại là chuyện thường gặp, chẳng có gì lạ. Hai người Diệp Tinh Hàm và Đỗ Hiến biểu tình bất an đi đằng sau Dương Khai, bay ở ngoài cửa thành. Theo ý hai người, lần này nếu là đánh vào hang ổ địch nhân, vậy dĩ nhiên là trước tiên phải thay đổi dung mạo, ít nhất cũng phải ngụy trang một chút, tránh cho quá lộ liễu, đưa tới phiền toái không cần thiết, sau đó sẽ thời cơ âm thầm hành sự. Nhưng Dương Khai lại không thay đổi diện mạo bọn họ, ngược lại làm cho bọn họ giữ nguyên dung mạo thật gặp người. Hai người một đường lo lắng đề phòng, đến ngoài Lưu Ảnh Thành, cả người lại càng cứng lên, trong lòng tràn đầy bất an. Tuy nói đã sớm chuẩn bị tư tưởng bỏ mình, nhưng chết cũng muốn chết có giá trị mới được, nếu là không minh bạch liền chết, bọn họ còn không bằng lưu lại trong Đế Thiên Cốc nằm gai nếm mật, hao tốn mấy trăm năm khổ tâm tu luyện. Chỉ là Dương Khai bộ dáng tính trước kỹ càng lại làm cho hai người không cẩn thận hỏi chi tiết.
Ở cửa thành, không ít võ giả đang xếp hàng chờ vào thành. Mỗi một thành trì hơi phồn hoa chút đều là như vậy, Lưu Ảnh Thành vốn cũng không tệ, huống chi lúc này đại hội đấu giá sắp diễn ra, cả Bắc Vực không biết có bao nhiêu người cảm thấy hứng thú với khôi lỗi Thiên Diệp Tông, thậm chí còn có người mang hoàn chỉnh căn nguyên tinh tú Tinh Chủ, tự nhiên dẫn võ giả bốn phương nối liền không dứt mà đến. Lúc này ở Lưu Ảnh Thành có thể nói là Đạo Nguyên đi đầy đường, Đế Tôn nhiều như chó, cường giả như mây trên trời. Bên trong phủ thành chủ, tông chủ Lưu Ảnh Kiếm Tông Lý Thanh Vân tự mình trấn giữ. Lý Thanh Vân thân là Đế Tôn nhất tầng cảnh, lại chủ tu sát phạt kiếm đạo, ở Bắc Vực này cũng coi là cường giả vô cùng không tầm thường. Lấy thân phận của hắn vốn không cần phải ở nơi này, nhưng là theo hội đấu giá cử hành, bên trong Lưu Ảnh Thành càng ngày càng nhiều Đế Tôn Cảnh, rất nhiều tông môn đứng đầu đều phái cường giả đến đây tham dự, những người khác trong Lưu Ảnh Kiếm Tông căn bản không kiểm soát được tình hình, nên thân là tông chủ hắn đành phải đứng ra. Khoảng thời gian trước, Lý Thanh Vân cũng không biết đi bái phỏng bao nhiêu cường giả, mỗi cường giả đều không phải người Lưu Ảnh Kiếm Tông hắn có thể trêu chọc. Lần này đến Lưu Ảnh Thành, đến địa bàn của hắn, thân là chủ nhân, về tình về lý hắn cũng phải bái phỏng một hai. Ngày thường, Lưu Ảnh Kiếm Tông cũng không có cơ hội giao hảo với nhiều cường giả như vậy. Nhưng cứ một người đến hai người đi, Lý Thanh Vân ứng phó cũng mệt mỏi, ngay cả thời gian tu luyện cũng không có, hơn nữa thời gian đại hội đấu giá càng đến gần, hắn cảm thấy khiếp sợ. Mặc dù tu vi của hắn không tính là quá cao, nhưng do chủ tu sát phạt kiếm đạo, hắn vô cùng nhạy cảm với nguy hiểm. Hắn luôn cảm thấy, lần đấu giá này sẽ xảy ra đại sự gì đó, nếu có việc gì đó không tốt xảy ra, Lưu Ảnh Kiếm Tông liền có thể bị diệt môn. Nhưng hội đấu giá này không thể không cử hành. Đối mặt với mệnh lệnh của vị đại nhân kia, Lý Thanh Vân căn bản không có bất kì ý nghĩ phản kháng nào. Thở dài một tiếng, Đế Bảo nằm ngang trước mặt Ngọc Hư Kiếm cũng hơi kêu lên, dường như cảm ứng được tâm trạng biến hóa của chủ nhân. -Tông chủ! Ngoài cửa truyền tới một thanh âm. -Chuyện gì? Lý Thanh Vân giương mắt, trên mặt nổi lên vẻ uể oải, nếu là có lựa chọn, hắn tình nguyện ở trong tông môn bế quan luyện kiếm, những sự việc có quan hệ phức tạp, với khả năng của hắn cho dù dốc hết sức lực đời này chỉ sợ cũng không thể hiểu thấu đáo, nào có tâm tư đi quấy rối gió mưa? Nhưng trong mắt vị đại nhân kia, mình và cả Lưu Ảnh Kiếm Tông đều chỉ là một con cờ mà thôi, rơi vào trên bàn cờ, thân bất do kỷ. -Đệ tử bên dưới bẩm báo, phát hiện ra hai dư nghiệt Thiên Diệp Tông. Thanh âm kia trả lời -Hơn nữa dường như còn là con gái tông chủ Thiên Diệp Tông và đại đệ tử. -Nơi nào? Lý Thanh Vân mi mắt rủ xuống. -Ở cửa thành, đang muốn vào thành. Lý Thanh Vân ánh mắt hơi co lại, loại cảm giác bất an đó càng thêm mãnh liệt, phảng phất có một cái miệng to vô hình đang muốn cắn lấy hắn, cảm giác nguy cơ mãnh liệt khiến hắn rùng mình. Đã bao nhiêu năm rồi không có cảm giác này, Ngọc Hư Kiếm không ngừng kêu lên càng khiến hắn xác định cảm ứng của mình.
Người ngoài cửa im lặng chờ, đợi rất lâu nhưng không thấy tông chủ đáp lại, chỉ có thể tiếp tục khổ khổ chờ đợi. Cùng lúc đó, ở cửa thành, đám người hoảng sợ, chạy trốn khắp nơi. Một đám đệ tử của Lưu Ảnh Kiếm Tông trên trời dưới đất, bao vây đám người Dương Khai, không cho phép ai có thể nhượng bộ lui binh, quan sát từ xa. Lưu Ảnh Kiếm Tông diệt Thiên Diệp Tông, mặc dù nói bản thân mình đều cảm nhận được rất đột nhiên, nhưng nếu kết tử thù, vậy dĩ nhiên là phải tìm hiểu thật kĩ lai lịch của đối phương, nhất là những dư nghiệt trốn thoát. Thân phận địa vị của Diệp Tinh Hàm và Đỗ Hiến ở trong Thiên Diệp Tông không thấp, sớm đã có chân dung lưu truyền ra ngoài, huống chi, Dương Khai mang bọn họ trực tiếp đấu đá lung tung, căn bản cũng không có dự định xếp hàng vào thành, dáng vẻ trời là nhất ta thứ hai, căn bản không coi võ giả bảo vệ cửa thành ra gì. Cho nên vừa mới vào thành, hai người Diệp Tinh Hàm và Đỗ Hiến đã bị đệ tử thủ vệ cửa thành Lưu Ảnh Kiếm Tông nhận ra. Cừu nhân giết tới cửa, còn khoa trương khiêu khích như vậy, còn muốn thế nào nữa? Căn bản không cần người phân phó, mấy chục tên đệ tử Lưu Ảnh Kiếm Tông lập tức bày ra thiên la địa võng, nhìn chằm chằm. Diệp Tinh Hàm và Đỗ Hiến nhìn nhau cười khổ. Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới Dương Khai không ngờ to gan như vậy, không để cho mình che đậy diện mạo thật cũng liền thôi, giờ này lại còn muốn chủ động khiêu khích, Dương Khai rốt cuộc muốn làm gì? Hắn cứ như vậy có tự tin có thể ở trong Lưu Ảnh Thành đi lại tự nhiên? Nhưng chuyện đã đến mức này hối hận cũng vô dụng, nhớ lại những việc một năm trước những tên đệ tử Lưu Ảnh Kiếm Tông này đã làm ở trong Thiên Diệp Tông, mắt hai người từ từ đỏ lên, sát khí từ từ tràn ngập. Cho dù là chết cũng phải kéo theo mấy cái đệm lưng, như vậy mới không phụ danh đệ tử Thiên Diệp Tông. -Hai vị thật can đảm, lại dám xông vào Lưu Ảnh Thành ta, xem ra người Thiên Diệp Tông thật là không biết chữ chết viết như thế nào a. Tên đầu lĩnh Đạo Nguyên Cảnh nhìn Diệp Tinh Hàm và Đỗ Hiến, cười lạnh không ngừng, nhưng ánh mắt không ngừng ngước qua ngước lại nhìn Dương Khai và Ưng Phi, lại lộ ra vẻ hồ nghi, không biết hai người này là lai lịch gì, không ngờ lại có quan hệ thân thiết với Thiên Diệp Tông. –––-oOo–––- Nghe nói Lưu Ảnh Kiếm Tông lại muốn công khai đấu giá Thiên Khôi của Thiên Diệp Tông, Diệp Tinh Hàm và Đỗ Hiến đều nổi giận không chịu được, tông môn bị diệt do thực lực không đủ, không có cách nào oán trời trách đất, nhưng tông môn chí bảo lại sắp bị lấy mang ra đấu giá thì đây quả thực là làm nhục a. Chẳng khác nào người sau khi chết còn muốn đào thi thể lên lấy roi đánh. Diệp Tinh Hàm và Đỗ Hiến đều hận không thể chắp cánh bay đến Lưu Ảnh Thành, phá hủy hội đấu giá, đoạt lại những Thiên Khôi kia. Nhưng sau khi phẫn nộ lại là chán nản đầy mặt, chí hướng xa vời nhưng bất đắc dĩ thực lực không đủ, cho dù thật sự đến Lưu Ảnh Thành, chỉ sợ cũng chỉ là lấy bánh bao thịt đánh chó, kết quả một đi không trở lại. Bọn họ trốn ở chỗ này không phải chính là muốn tích góp từng tí một lực lượng, chờ đợi một ngày có thể báo thù sao. Nhìn thấu băn khoăn của bọn họ, Dương Khai nói: -Cho dù các ngươi lựa chọn thế nào, ta vẫn muốn đến Lưu Ảnh Thành một chuyến. Đỗ Hiến chấn động, lo lắng nói: -Nhưng Dương huynh, Lưu Ảnh Thành là cơ nghiệp của Lưu Ảnh Kiếm Tông, nếu bọn chúng dám cử hành hội đấu giá, nhất định đã chuẩn bị vẹn toàn hết rồi, ngươi đi như vậy chẳng phải là chui đầu vào lưới sao.
Dương Khai toét miệng cười, nói: -Vậy phải nhìn xem là lưới bọn hắn lớn, hay là đầu ta cứng rắn. -Dương huynh ngươi… Đỗ Hiến thất thần, vì hào khí của hắn vô cùng bái phục, mắt sáng lên nói: -Chẳng lẽ ngươi đã là Đế Tôn? Diệp Tinh Hàm nghe vậy, vẻ mặt cũng chấn động. Hai người một mực không chú ý đến tu vi của Dương Khai, dù sao ngày đó lúc gặp Dương Khai, tu vi của hắn không khác hai người là mấy, nhưng lúc nay thấy Dương Khai tự tin như vậy, cũng không khỏi thả thần niệm ra dò xét một phen. Thần niệm như đá chìm đáy biển, không thấy chút gợn sóng nào. Nhưng thật ra có một tia đế ý như có như không quanh quẩn bên cạnh người Dương Khai. Quả nhiên đã là Đế Tôn. Diệp Tinh Hàm và Đỗ Hiến đều hoảng hốt, cảm thấy khiếp sợ trước tốc độ tu luyện và lớn mạnh của Dương Khai. Nhưng nghĩ lại nghĩ lại, trên đời này không phải là có kẻ gọi là thiên tài mà rất nhiều người ngưỡng mộ, trên con đường võ đạo phát triển rất nhanh sao. Cũng chính vì có rất nhiều thiên tài mà thế giới này mới có thể trở nên đặc sắc như vậy. Đỗ Hiến nghiêm mặt nói: -Nhưng là Dương huynh, cho dù ngươi là Đế Tôn, nhưng Lưu Ảnh Thành kia…cũng là đầm rồng hang hổ a.
Ngụ ý là căn bản khó có thể xông vào được. Trước không đề cập đến tông chủ Lưu Ảnh Kiếm Tông vốn là một vị Đế Tôn Cảnh, chỉ cần xét đến kẻ đứng phía sau liên quan đến sự diệt môn của Thiên Diệp Tông, thì không phải là Đế Tôn bình thường có thể trêu chọc. Nếu như chuyện này thật sự liên quan đến Tinh Thần Cung, vậy thì Thiên Diệp Tông coi như người câm thua thiệt ăn chắc. Dương Khai khoát tay nói: -Nếu không có đầm rồng hang hổ, xông vào chẳng phải là không thú vị. Diệp Tinh Hàm và Đỗ Hiến đều thất thần nhìn Dương Khai, cũng không biết hắn lấy từ đâu sự tự tin và niềm tin lớn như vậy, nhưng nghĩ tới tông môn bị diệt, vô số đệ tử chết thảm, trong lòng hai người cũng nhiệt huyết dâng trào, đồng loạt gật gật đầu nói: -Được, chúng ta cũng đi. Cho dù là liều mạng bỏ mình, cũng muốn cướp Thiên Khôi về. Mặc dù khí thế không tệ, nhưng hai người đều biết thực lực của bọn họ hoàn toàn không có khả năng làm được chuyện như vậy. Nếu như thật sự đến Lưu Ảnh Thành, một khi bại lộ thân phận chỉ sợ sẽ khiến khắp nơi diệt trừ. Nếu Lưu Ảnh Kiếm Tông và Thiên Diệp Tông đã kết thù hận thì nhất định là muốn nhổ cỏ tận gốc. Dương Khai mỉm cười nói: -Vốn nên như thế. Hắn muốn dẫn Diệp Tinh Hàm và Đỗ Hiến đi cùng, cũng không phải là trông cậy vào bọn họ có thể làm được gì, hai kẻ Đạo Nguyên Cảnh ở bên trong vòng xoáy tranh đấu này sợ là không được tích sự gì. Chỉ là dù sao bọn họ cũng là người Thiên Diệp Tông, một người là con gái tông chủ Thiên Diệp Tông, một người là đại đệ tử củaThiên Diệp Tông. Dương Khai mang bọn họ đi Lưu Ảnh Thành gây hấn, coi như là sư ra nổi danh, bằng không hắn là một ngoại nhân lại nhúng tay vào chuyện của Thiên Diệp Tông, nói dễ nghe một chút thì gọi là gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, khó nghe chút chính là bắt chó đi cày xen vào việc của người khác. Hắn tạm thời còn không muốn bại lộ quan hệ của mình với đám người Ngả u. Đã có quyết định, Diệp Tinh Hàm và Đỗ Hiến cũng không do dự nữa, cẩn thận dặn dò một chút đệ tử tâm phúc, làm cho bọn họ lưu lại trong Đế Thiên Cốc tận tình tu luyện, nếu lần này đi mà không trở về, việc phục hưng Thiên Diệp Tông liền rơi vào bọn họ trên vai vân vân. Dĩ nhiên những đệ tử Thiên Diệp Tông cũng khuyên bảo rất nhiều, nhưng hai người đã quyết tâm, sao có thể chỉ bằng vài ba câu có thể thay đổi quyết định được. Nửa ngày sau, Dương Khai liền dẫn hai người rời khỏi Đế Thiên Cốc, thông qua pháp trận không gian lần nữa về tới sơn cốc vô danh ở Thiên Diệp Tông. Diệp Tinh Hàm và Đỗ Hiến đều là người sinh ra và lớn lên ở Nam Vực, đối Lưu Ảnh Kiếm Tông và Lưu Ảnh Thành tự nhiên coi như quen thuộc. Bọn họ cũng đi qua Lưu Ảnh Thành mấy lần, lập tức liền chỉ rõ phương hướng cho Dương Khai, một đường nhanh như điện chớp. Chỉ ngắn ngủi ba ngày, nhóm bốn người đã đến Lưu Ảnh Thành. Rất xa nhìn lại, Lưu Ảnh Thành cũng coi như diện tích rộng lớn, nguy nga hùng vĩ, tường thành cao tới mười mấy trượng, trên cửa thành một thanh cự kiếm huyền không, cự kiếm kia dường như làm từ tinh đồng, cực kỳ rắn chắc, treo ở trên cửa thành, dường như tùy thời sẽ rơi xuống chém mặt đất thành hai mảnh, võ giả ra vào đối với chuyện này lại là chuyện thường gặp, chẳng có gì lạ. Hai người Diệp Tinh Hàm và Đỗ Hiến biểu tình bất an đi đằng sau Dương Khai, bay ở ngoài cửa thành. Theo ý hai người, lần này nếu là đánh vào hang ổ địch nhân, vậy dĩ nhiên là trước tiên phải thay đổi dung mạo, ít nhất cũng phải ngụy trang một chút, tránh cho quá lộ liễu, đưa tới phiền toái không cần thiết, sau đó sẽ thời cơ âm thầm hành sự. Nhưng Dương Khai lại không thay đổi diện mạo bọn họ, ngược lại làm cho bọn họ giữ nguyên dung mạo thật gặp người. Hai người một đường lo lắng đề phòng, đến ngoài Lưu Ảnh Thành, cả người lại càng cứng lên, trong lòng tràn đầy bất an. Tuy nói đã sớm chuẩn bị tư tưởng bỏ mình, nhưng chết cũng muốn chết có giá trị mới được, nếu là không minh bạch liền chết, bọn họ còn không bằng lưu lại trong Đế Thiên Cốc nằm gai nếm mật, hao tốn mấy trăm năm khổ tâm tu luyện. Chỉ là Dương Khai bộ dáng tính trước kỹ càng lại làm cho hai người không cẩn thận hỏi chi tiết.
Ở cửa thành, không ít võ giả đang xếp hàng chờ vào thành. Mỗi một thành trì hơi phồn hoa chút đều là như vậy, Lưu Ảnh Thành vốn cũng không tệ, huống chi lúc này đại hội đấu giá sắp diễn ra, cả Bắc Vực không biết có bao nhiêu người cảm thấy hứng thú với khôi lỗi Thiên Diệp Tông, thậm chí còn có người mang hoàn chỉnh căn nguyên tinh tú Tinh Chủ, tự nhiên dẫn võ giả bốn phương nối liền không dứt mà đến. Lúc này ở Lưu Ảnh Thành có thể nói là Đạo Nguyên đi đầy đường, Đế Tôn nhiều như chó, cường giả như mây trên trời. Bên trong phủ thành chủ, tông chủ Lưu Ảnh Kiếm Tông Lý Thanh Vân tự mình trấn giữ. Lý Thanh Vân thân là Đế Tôn nhất tầng cảnh, lại chủ tu sát phạt kiếm đạo, ở Bắc Vực này cũng coi là cường giả vô cùng không tầm thường. Lấy thân phận của hắn vốn không cần phải ở nơi này, nhưng là theo hội đấu giá cử hành, bên trong Lưu Ảnh Thành càng ngày càng nhiều Đế Tôn Cảnh, rất nhiều tông môn đứng đầu đều phái cường giả đến đây tham dự, những người khác trong Lưu Ảnh Kiếm Tông căn bản không kiểm soát được tình hình, nên thân là tông chủ hắn đành phải đứng ra. Khoảng thời gian trước, Lý Thanh Vân cũng không biết đi bái phỏng bao nhiêu cường giả, mỗi cường giả đều không phải người Lưu Ảnh Kiếm Tông hắn có thể trêu chọc. Lần này đến Lưu Ảnh Thành, đến địa bàn của hắn, thân là chủ nhân, về tình về lý hắn cũng phải bái phỏng một hai. Ngày thường, Lưu Ảnh Kiếm Tông cũng không có cơ hội giao hảo với nhiều cường giả như vậy. Nhưng cứ một người đến hai người đi, Lý Thanh Vân ứng phó cũng mệt mỏi, ngay cả thời gian tu luyện cũng không có, hơn nữa thời gian đại hội đấu giá càng đến gần, hắn cảm thấy khiếp sợ. Mặc dù tu vi của hắn không tính là quá cao, nhưng do chủ tu sát phạt kiếm đạo, hắn vô cùng nhạy cảm với nguy hiểm. Hắn luôn cảm thấy, lần đấu giá này sẽ xảy ra đại sự gì đó, nếu có việc gì đó không tốt xảy ra, Lưu Ảnh Kiếm Tông liền có thể bị diệt môn. Nhưng hội đấu giá này không thể không cử hành. Đối mặt với mệnh lệnh của vị đại nhân kia, Lý Thanh Vân căn bản không có bất kì ý nghĩ phản kháng nào. Thở dài một tiếng, Đế Bảo nằm ngang trước mặt Ngọc Hư Kiếm cũng hơi kêu lên, dường như cảm ứng được tâm trạng biến hóa của chủ nhân. -Tông chủ! Ngoài cửa truyền tới một thanh âm. -Chuyện gì? Lý Thanh Vân giương mắt, trên mặt nổi lên vẻ uể oải, nếu là có lựa chọn, hắn tình nguyện ở trong tông môn bế quan luyện kiếm, những sự việc có quan hệ phức tạp, với khả năng của hắn cho dù dốc hết sức lực đời này chỉ sợ cũng không thể hiểu thấu đáo, nào có tâm tư đi quấy rối gió mưa? Nhưng trong mắt vị đại nhân kia, mình và cả Lưu Ảnh Kiếm Tông đều chỉ là một con cờ mà thôi, rơi vào trên bàn cờ, thân bất do kỷ. -Đệ tử bên dưới bẩm báo, phát hiện ra hai dư nghiệt Thiên Diệp Tông. Thanh âm kia trả lời -Hơn nữa dường như còn là con gái tông chủ Thiên Diệp Tông và đại đệ tử. -Nơi nào? Lý Thanh Vân mi mắt rủ xuống. -Ở cửa thành, đang muốn vào thành. Lý Thanh Vân ánh mắt hơi co lại, loại cảm giác bất an đó càng thêm mãnh liệt, phảng phất có một cái miệng to vô hình đang muốn cắn lấy hắn, cảm giác nguy cơ mãnh liệt khiến hắn rùng mình. Đã bao nhiêu năm rồi không có cảm giác này, Ngọc Hư Kiếm không ngừng kêu lên càng khiến hắn xác định cảm ứng của mình.
Người ngoài cửa im lặng chờ, đợi rất lâu nhưng không thấy tông chủ đáp lại, chỉ có thể tiếp tục khổ khổ chờ đợi. Cùng lúc đó, ở cửa thành, đám người hoảng sợ, chạy trốn khắp nơi. Một đám đệ tử của Lưu Ảnh Kiếm Tông trên trời dưới đất, bao vây đám người Dương Khai, không cho phép ai có thể nhượng bộ lui binh, quan sát từ xa. Lưu Ảnh Kiếm Tông diệt Thiên Diệp Tông, mặc dù nói bản thân mình đều cảm nhận được rất đột nhiên, nhưng nếu kết tử thù, vậy dĩ nhiên là phải tìm hiểu thật kĩ lai lịch của đối phương, nhất là những dư nghiệt trốn thoát. Thân phận địa vị của Diệp Tinh Hàm và Đỗ Hiến ở trong Thiên Diệp Tông không thấp, sớm đã có chân dung lưu truyền ra ngoài, huống chi, Dương Khai mang bọn họ trực tiếp đấu đá lung tung, căn bản cũng không có dự định xếp hàng vào thành, dáng vẻ trời là nhất ta thứ hai, căn bản không coi võ giả bảo vệ cửa thành ra gì. Cho nên vừa mới vào thành, hai người Diệp Tinh Hàm và Đỗ Hiến đã bị đệ tử thủ vệ cửa thành Lưu Ảnh Kiếm Tông nhận ra. Cừu nhân giết tới cửa, còn khoa trương khiêu khích như vậy, còn muốn thế nào nữa? Căn bản không cần người phân phó, mấy chục tên đệ tử Lưu Ảnh Kiếm Tông lập tức bày ra thiên la địa võng, nhìn chằm chằm. Diệp Tinh Hàm và Đỗ Hiến nhìn nhau cười khổ. Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới Dương Khai không ngờ to gan như vậy, không để cho mình che đậy diện mạo thật cũng liền thôi, giờ này lại còn muốn chủ động khiêu khích, Dương Khai rốt cuộc muốn làm gì? Hắn cứ như vậy có tự tin có thể ở trong Lưu Ảnh Thành đi lại tự nhiên? Nhưng chuyện đã đến mức này hối hận cũng vô dụng, nhớ lại những việc một năm trước những tên đệ tử Lưu Ảnh Kiếm Tông này đã làm ở trong Thiên Diệp Tông, mắt hai người từ từ đỏ lên, sát khí từ từ tràn ngập. Cho dù là chết cũng phải kéo theo mấy cái đệm lưng, như vậy mới không phụ danh đệ tử Thiên Diệp Tông. -Hai vị thật can đảm, lại dám xông vào Lưu Ảnh Thành ta, xem ra người Thiên Diệp Tông thật là không biết chữ chết viết như thế nào a. Tên đầu lĩnh Đạo Nguyên Cảnh nhìn Diệp Tinh Hàm và Đỗ Hiến, cười lạnh không ngừng, nhưng ánh mắt không ngừng ngước qua ngước lại nhìn Dương Khai và Ưng Phi, lại lộ ra vẻ hồ nghi, không biết hai người này là lai lịch gì, không ngờ lại có quan hệ thân thiết với Thiên Diệp Tông. –––-oOo–––-