Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 2596: Đến bước đường cùng




Lần trước hắn dẫn Phong Khê đến Băng Tâm Cốc đón dâu, kết quả chịu thiệt trên tay Dương Khai, chẳng những bị Dương Khai lợi dụng Đế Tuyệt đan đánh một bữa, ngay cả nhẫn không gian chứa sính lễ cũng bị cướp.

Khi đó Dương Khai chỉ là Đạo Nguyên tam tầng cảnh mà thôi.

Chuyện này là sỉ nhục lớn nhất đời, hôm nay gặp lại kẻ thù, tự nhiên đỏ mắt.

Thực lực Diêu Trác vốn không kém, hiện tại thăng cấp Đế Tôn tam tầng cảnh, ra tay khí thế hùng hồn, muốn xé rách thiên địa, Đế Tôn nhất tầng cảnh bình thường hoàn toàn không thể là đối thủ. Trường đao đánh xuống, ai chống chọi sẽ chỉ mất mạng tại chỗ.

- Dương Khai cẩn thận.

- Dương sư huynh cẩn thận!

Băng Vân cùng Cơ Dao đều kinh hô, lo lắng vô cùng.

Còn Dương Khai lại thản nhiên đứng yên, như là không kịp phản ứng, không hề có ý né tránh, cảnh tượng này làm mấy người Băng Vân càng thêm nóng nảy.

Diêu Trác mừng rỡ, lực lượng lại tăng mạnh hơn, ánh đao chói lọi giáng xuống.

Đúng lúc này, mọi người chợt hoa mắt, hình như có một cái bóng quỷ dị xẹt ngang qua Diêu Trác, hóa thành một đoàn khói xanh hiện ra đằng sau lưng hắn.

Đồng thời, Diêu Trác khí thế hùng hồn đánh tới Dương Khai, lại như trúng thuật định thân, cứng ngắc tại chỗ, hào quang trên trường đao Đế Bảo ầm ầm vỡ tan, khí thế Đế Tôn tam tầng cảnh cũng nhanh chóng xẹp xuống.

- Phụt… Đột nhiên Diêu Trác lại phun máu, sắc mặt trắng bệch như giấy, người lão đảo muốn ngã.

- Chuyện gì vậy? Mọi người Vấn Tình Tông cả kinh, hoảng sợ không thôi, nhìn về phía đoàn khói xanh ở đằng sau Diêu Trác.

Chỉ thấy khói xanh dần hiện rõ, một bóng người lộ ra, lúc này một cái bóng cao to không biết ở đâu ra đứng đằng sau Diêu Trác, thần sắc thản nhiên, trên tay cầm một thứ.

Thình thịch… thình thịch…

Từng tiếng đập vang lên truyền ra từ vật đó, làm da đầu mọi người tê dại, trong lòng run rẩy.

Bọn họ thấy rõ ràng, trên tay người kia cầm không gì khác, là một, trái tim đang đập, vẫn tỏa ra hơi nóng. Trái tim to cỡ nắm tay, mạch máu nổi lên rõ ràng, mỗi lần đập đều có máu đỏ trào ra.

Ục…

Những tiếng nuốt nước miếng vang lên, ánh mắt mọi người nhìn vào sau lưng Diêu Trác, chỉ nhìn qua, sắc mặt mọi người liền xám lại, cả người run rẩy.

Bởi vì sau lưng Diêu Trác, không biết từ lúc nào xuất hiện một lỗ thủng, trực tiếp xuyên qua người Diêu Trác, có thể thấy được cảnh tượng phía sau, còn ở trong lồng ngực, vị trí trái tim đã trống rỗng.

Chuyện này đã rõ ràng, trái tim của Diêu Trác lại bị nam nhân trung niên áo xanh kia kéo ra, đây là thủ đoạn cỡ nào? Nên biết, hiện tại Diêu Trác đã là Đế Tôn tam tầng cảnh.

- Kẻ này là ai?

- Bắc Vực có người như vậy sao?

Những câu hỏi trào ra trong lòng mọi người, nhưng không tìm được đáp án.

- Yêu Vương! Phong Huyền đột nhiên trầm giọng quát, đã phát hiện ra.

Đồng thời, Diêu Trác khó khăn quay đầu lại, nhìn lỗ thủng trên ngực mình, mặt không chút máu, quay đầu lại run giọng hô:

- Tông chủ cứu mạng…

May là hắn đủ mạnh, bằng không trái tim bị móc ra thì đã chết ngay rồi. Nếu Phong Huyền có thể giúp hắn cướp lại trái tim, lại dùng thêm thánh dược trị thương, hắn còn có thể cải tử hồi sanh. Bởi vậy Diêu Trác mạnh mẽ dùng tu vi ngăn cản máu lưu thông, vội vàng cầu cứu.

- Tông chủ của các ngươi đã khó bảo toàn được bản thân, nào còn thời gian cứu ngươi! Dương Khai cười lạnh, bấm tay bắn ra, một đạo Nguyệt Nhận đánh về phía Diêu Trác.

Nếu là bình thường, dù cho Diêu Trác không tránh khỏi công kích này, cũng có cách hóa giải, nhưng hiện tại quá nửa tu vi của hắn dùng để áp chế thương thế, nào còn sức mà tránh né hóa giải?

Xẹt một cái, Nguyệt Nhận lướt qua, trực tiếp cắt Diêu Trác làm hai khúc, thân mình tàn phế rơi khỏi không trung, rớt xuống đất thành bãi thịt nát.

Đế Tôn tam tầng cảnh, bị giết dễ dàng như thế!

Mọi người Vấn Tình Tông đều câm nín, ánh mắt kinh hoàng.

Bụp…

Ưng Phi bóp nát trái tim trong tay, ánh mắt như chim ưng quét qua người Vấn Tình Tông, lên tiếng: - Dương thiếu, chính là những người này?

Dương Khai gật đầu: - Phải.

Khóe miệng Ưng Phi nhếch lên, nhàn nhạt nói: - Xử lý thế nào, xin Dương thiếu nói một câu.

Dương Khai hừ nói: - Còn xử lý thế nào, tự nhiên là giết hết!

Ưng Phi gật đầu, sau đó người hóa thành ánh sáng xanh, trực tiếp xông vào trong trận hình 20 vị Đế Tôn Cảnh, qua lại tự nhiên như chỗ không người.

Mọi người đại loạn, vội vàng thi triển thủ đoạn tránh né ngăn cản.

Phong Huyền gầm lên giận dữ, Phong Lôi Thần Mâu hóa thành lực phong lôi đánh về phía Ưng Phi.

Ở đây cũng chỉ có hắn ngang với Ưng Phi, còn ngăn cản được một chút, nhưng bản thể của Ưng Phi chính là chim ưng khổng lồ, trời sinh có sở trường tốc độ, Ưng Phi cố ý tạo ra khủng hoảng, không đối đầu trực tiếp với Phong Huyền, chỉ xẹt qua đám người, sau đó nhanh chóng trở về.

Bụp bụp bụp…

Mấy tiếng trầm đục vang lên, lại mấy Đế Tôn Cảnh ngửa mặt phun máu, những người khác nhìn lại, chỉ thấy ở ngực bọn họ đều thủng một lỗ, trái tim bên trong đã biến mất.

Cảnh tượng này, giống y như Diêu Trác gặp phải.

Lại nhìn trong tay Ưng Phi, quả nhiên còn cầm mấy trái tim đang đập, lớn nhỏ không đều, đang đập thình thịch.

Hắn dùng sức bóp, trực tiếp bóp vỡ mấy trái tim đó.

Những người bị thường nhìn lại, mặt liền xám lại, người lảo đảo liền rơi khỏi không trung, dù nói bọn họ có thể chống đỡ thương thế như vậy, nhưng bị người ta móc mất trái tim, chống đỡ thế nào cũng chỉ là kéo dài hơi tàn, sớm muộn gì cũng không thoát khỏi cái chết.

Chỉ trong nháy mắt, đã có 4-5 Đế Tôn Cảnh gặp độc thủ, khủng hoảng lan tràn trong trận doanh Vấn Tình Tông, các Đế Tôn Cảnh còn lại nhìn Ưng Phi như ác ma không chuyện ác nào không làm, không có dũng khí chiến đấu, trong lòng chỉ muốn rời khỏi chỗ thị phi này.

Còn người Băng Tâm Cốc lại sĩ khí tăng vọt, ánh mắt chúng nữ quét sạch quyết liệt lo lắng, mà trở nên sáng ngời kinh người.

- Chỉ là một tên Yêu Vương lại dám làm càn trước mặt bổn tọa! Phong Huyền giận tím mặt, phát hiện lòng người phe mình không ổntự nhiên phải vãn hồi cục diện.

Chuyện đến nước này, Vấn Tình Tông cùng Băng Tâm Cốc đã là ngươi chết ta sống, không còn đường lựa chọn khác, vốn tràn đầy đắc ý vây quét lại vì đột nhiên xuất hiện một Yêu Vương lại gây ra sóng gió, Phong Huyền tự nhiên hận thấu xương, muốn giết hắn để ổn định lòng người.

- Một tên Yêu Vương không được, vậy hai tên thì sao? Tiếng nói như sấm rền vang lên, sau đó tia chớp đánh tới, hóa thành một cái bóng to lớn đứng ngang hàng Ưng Phi.

Tê Lôi!

- Hai tên không được, thì ba tên vậy!

Lại một bóng người nhàn nhã bước tới, đứng cạnh Ưng Phi cùng Tê Lôi.

Ba đại đại Yêu Vương tụ tập, lúc này không che giấu nữa, yêu nguyên cuồn cuộn tuôn trào, muốn đột phá tầng trời.

Cảm nhận được ba người này mạnh mẽ, các Đế Tôn Cảnh còn lại đều run rẩy, ngay cả sắc mặt Phong Huyền cũng trắng bệch, tràn ngập không tin nổi.

Nên biết, dù cho Yêu Vương không kém gì Đế Tôn tam tầng cảnh, nhưng bởi vì thân phận chủng tộc nhạy cảm, cho nên rất ít đi lại ở thế giới Nhân tộc, bình thường đều trốn trong rừng sâu núi thẳm, chiếm đất làm vua.

Đương nhiên, còn có một số Yêu tộc thực lực mạnh mẽ đầu phục vào tông môn Nhân tộc, trở thành trưởng lão hộ pháp.

Nhưng dù sao cũng là số ít.

Cho tới giờ Phong Huyền cũng không nghĩ tới, trên đời này lại có 3 vị Yêu Vương tụ tập một chỗ, hơn nữa còn đối đầu với Vấn Tình Tông.

Thoáng cái, Phong Huyền miệng đắng chát, nếu chỉ là một Yêu Vương, hắn còn có lòng đánh một trận, nhưng một lần nhảy ra 3 người, ngay cả Diêu Trác sống lại, Vấn Tình Tông cũng nhất quyết không phải đối thủ.

- Ba vị Yêu Vương!

- Dương sư huynh tìm từ đâu ra.

- Trong thời gian này vẫn không thấy bóng hắn, chẳng lẽ đi tìm viện binh? Ta còn tưởng hắn thấy Băng Tâm Cốc nguy cấp, lén trốn một mình, thật là hổ thẹn!

- Lần này được cứu rồi, được cứu rồi!

……..

Các Đế Tôn Cảnh Băng Tâm Cốc không rõ sự tình đều mừng rỡ không thôi, tràn đầy cảm kích nhìn Dương Khai.

Cuối cùng các nàng hiểu được vì sao Dương Khai một hơi giết 10 vị Đế Tôn Cảnh, có 3 vị Yêu Vương bên cạnh, 10 Đế Tôn Cảnh có là gì chứ?

- Làm việc thế nào?

Dương Khai thấy Tê Lôi cùng Tạ Vô Úy đều tới, trong lòng yên ổn, hỏi.

Tạ Vô Úy đáp: - Liên thủ với Tê Lôi huynh giết hơn vạn, vẫn còn không ít rác rưởi, nhưng lòng người đã tan, không làm nên trò gì nữa.

- Hơn vạn… Mọi người Vấn Tình Tông lập tức lảo đảo.

Bọn họ không nghi ngờ lời của Tạ Vô Úy, hai vị Đế Tôn tam tầng cảnh liên thủ, tru diệt hơn vạn người không phải chuyện khó, dù sao trong đó không có Đế Tôn Cảnh, căn bản không ai ngăn cản được bọn họ.

Một hơi chết hơn vạn người, tất cả tông môn đều tổn thất nặng nề, còn chưa tính những Đế Tôn Cảnh đã chết. Sau trận chiến này, Bắc Vực sẽ trọng thương nguyên khí.

Nhưng làm bọn họ quan tâm nhất, chính là vận mệnh của mình sẽ thế nào? Lúc trước hùng hổ đánh vào trong tông môn người ta, còn tưởng là nắm chắc phần thắng, nhưng chỉ chớp mắt, tình cảnh liền đảo điên, giờ thành thịt cá của người ta.

- Băng Vân tiền bối, bên này giao cho chúng ta, tiền bối dẫn các sư muội vào cốc xem sao. Dương Khai quay sang nói với Băng Vân.

Băng Vân trầm ngâm một lát, cũng không từ chối, gật đầu: - Được!

Dù nói kết cục đã định, trận chiến này người thắng là Băng Tâm Cốc, nhưng trăm ngàn đại quân tràn vào Băng Tâm Cốc không phải chuyện đùa, chỉ dựa vào 7000 đệ tử thì khó mà ngăn cản nổi. Cũng may trước đó có hai vị Yêu Vương ra tay, đánh cho bọn họ tan rã lòng người, có thể giúp Băng Tâm Cốc giảm bớt tổn thất ở mức lớn nhất.

Hiện tại các nàng đi qua, chủ yếu là dọn dẹp tàn cuộc, cố gắng bảo vệ nguyên khí cho Băng Tâm Cốc.

–––-oOo––— Lần trước hắn dẫn Phong Khê đến Băng Tâm Cốc đón dâu, kết quả chịu thiệt trên tay Dương Khai, chẳng những bị Dương Khai lợi dụng Đế Tuyệt đan đánh một bữa, ngay cả nhẫn không gian chứa sính lễ cũng bị cướp.

Khi đó Dương Khai chỉ là Đạo Nguyên tam tầng cảnh mà thôi.

Chuyện này là sỉ nhục lớn nhất đời, hôm nay gặp lại kẻ thù, tự nhiên đỏ mắt.

Thực lực Diêu Trác vốn không kém, hiện tại thăng cấp Đế Tôn tam tầng cảnh, ra tay khí thế hùng hồn, muốn xé rách thiên địa, Đế Tôn nhất tầng cảnh bình thường hoàn toàn không thể là đối thủ. Trường đao đánh xuống, ai chống chọi sẽ chỉ mất mạng tại chỗ.

- Dương Khai cẩn thận.

- Dương sư huynh cẩn thận!

Băng Vân cùng Cơ Dao đều kinh hô, lo lắng vô cùng.

Còn Dương Khai lại thản nhiên đứng yên, như là không kịp phản ứng, không hề có ý né tránh, cảnh tượng này làm mấy người Băng Vân càng thêm nóng nảy.

Diêu Trác mừng rỡ, lực lượng lại tăng mạnh hơn, ánh đao chói lọi giáng xuống.

Đúng lúc này, mọi người chợt hoa mắt, hình như có một cái bóng quỷ dị xẹt ngang qua Diêu Trác, hóa thành một đoàn khói xanh hiện ra đằng sau lưng hắn.

Đồng thời, Diêu Trác khí thế hùng hồn đánh tới Dương Khai, lại như trúng thuật định thân, cứng ngắc tại chỗ, hào quang trên trường đao Đế Bảo ầm ầm vỡ tan, khí thế Đế Tôn tam tầng cảnh cũng nhanh chóng xẹp xuống.

- Phụt… Đột nhiên Diêu Trác lại phun máu, sắc mặt trắng bệch như giấy, người lão đảo muốn ngã.

- Chuyện gì vậy? Mọi người Vấn Tình Tông cả kinh, hoảng sợ không thôi, nhìn về phía đoàn khói xanh ở đằng sau Diêu Trác.

Chỉ thấy khói xanh dần hiện rõ, một bóng người lộ ra, lúc này một cái bóng cao to không biết ở đâu ra đứng đằng sau Diêu Trác, thần sắc thản nhiên, trên tay cầm một thứ.

Thình thịch… thình thịch…

Từng tiếng đập vang lên truyền ra từ vật đó, làm da đầu mọi người tê dại, trong lòng run rẩy.

Bọn họ thấy rõ ràng, trên tay người kia cầm không gì khác, là một, trái tim đang đập, vẫn tỏa ra hơi nóng. Trái tim to cỡ nắm tay, mạch máu nổi lên rõ ràng, mỗi lần đập đều có máu đỏ trào ra.

Ục…

Những tiếng nuốt nước miếng vang lên, ánh mắt mọi người nhìn vào sau lưng Diêu Trác, chỉ nhìn qua, sắc mặt mọi người liền xám lại, cả người run rẩy.

Bởi vì sau lưng Diêu Trác, không biết từ lúc nào xuất hiện một lỗ thủng, trực tiếp xuyên qua người Diêu Trác, có thể thấy được cảnh tượng phía sau, còn ở trong lồng ngực, vị trí trái tim đã trống rỗng.

Chuyện này đã rõ ràng, trái tim của Diêu Trác lại bị nam nhân trung niên áo xanh kia kéo ra, đây là thủ đoạn cỡ nào? Nên biết, hiện tại Diêu Trác đã là Đế Tôn tam tầng cảnh.

- Kẻ này là ai?

- Bắc Vực có người như vậy sao?

Những câu hỏi trào ra trong lòng mọi người, nhưng không tìm được đáp án.

- Yêu Vương! Phong Huyền đột nhiên trầm giọng quát, đã phát hiện ra.

Đồng thời, Diêu Trác khó khăn quay đầu lại, nhìn lỗ thủng trên ngực mình, mặt không chút máu, quay đầu lại run giọng hô:

- Tông chủ cứu mạng…

May là hắn đủ mạnh, bằng không trái tim bị móc ra thì đã chết ngay rồi. Nếu Phong Huyền có thể giúp hắn cướp lại trái tim, lại dùng thêm thánh dược trị thương, hắn còn có thể cải tử hồi sanh. Bởi vậy Diêu Trác mạnh mẽ dùng tu vi ngăn cản máu lưu thông, vội vàng cầu cứu.

- Tông chủ của các ngươi đã khó bảo toàn được bản thân, nào còn thời gian cứu ngươi! Dương Khai cười lạnh, bấm tay bắn ra, một đạo Nguyệt Nhận đánh về phía Diêu Trác.

Nếu là bình thường, dù cho Diêu Trác không tránh khỏi công kích này, cũng có cách hóa giải, nhưng hiện tại quá nửa tu vi của hắn dùng để áp chế thương thế, nào còn sức mà tránh né hóa giải?

Xẹt một cái, Nguyệt Nhận lướt qua, trực tiếp cắt Diêu Trác làm hai khúc, thân mình tàn phế rơi khỏi không trung, rớt xuống đất thành bãi thịt nát.

Đế Tôn tam tầng cảnh, bị giết dễ dàng như thế!

Mọi người Vấn Tình Tông đều câm nín, ánh mắt kinh hoàng.

Bụp…

Ưng Phi bóp nát trái tim trong tay, ánh mắt như chim ưng quét qua người Vấn Tình Tông, lên tiếng: - Dương thiếu, chính là những người này?

Dương Khai gật đầu: - Phải.

Khóe miệng Ưng Phi nhếch lên, nhàn nhạt nói: - Xử lý thế nào, xin Dương thiếu nói một câu.

Dương Khai hừ nói: - Còn xử lý thế nào, tự nhiên là giết hết!

Ưng Phi gật đầu, sau đó người hóa thành ánh sáng xanh, trực tiếp xông vào trong trận hình 20 vị Đế Tôn Cảnh, qua lại tự nhiên như chỗ không người.

Mọi người đại loạn, vội vàng thi triển thủ đoạn tránh né ngăn cản.

Phong Huyền gầm lên giận dữ, Phong Lôi Thần Mâu hóa thành lực phong lôi đánh về phía Ưng Phi.

Ở đây cũng chỉ có hắn ngang với Ưng Phi, còn ngăn cản được một chút, nhưng bản thể của Ưng Phi chính là chim ưng khổng lồ, trời sinh có sở trường tốc độ, Ưng Phi cố ý tạo ra khủng hoảng, không đối đầu trực tiếp với Phong Huyền, chỉ xẹt qua đám người, sau đó nhanh chóng trở về.

Bụp bụp bụp…

Mấy tiếng trầm đục vang lên, lại mấy Đế Tôn Cảnh ngửa mặt phun máu, những người khác nhìn lại, chỉ thấy ở ngực bọn họ đều thủng một lỗ, trái tim bên trong đã biến mất.

Cảnh tượng này, giống y như Diêu Trác gặp phải.

Lại nhìn trong tay Ưng Phi, quả nhiên còn cầm mấy trái tim đang đập, lớn nhỏ không đều, đang đập thình thịch.

Hắn dùng sức bóp, trực tiếp bóp vỡ mấy trái tim đó.

Những người bị thường nhìn lại, mặt liền xám lại, người lảo đảo liền rơi khỏi không trung, dù nói bọn họ có thể chống đỡ thương thế như vậy, nhưng bị người ta móc mất trái tim, chống đỡ thế nào cũng chỉ là kéo dài hơi tàn, sớm muộn gì cũng không thoát khỏi cái chết.

Chỉ trong nháy mắt, đã có 4-5 Đế Tôn Cảnh gặp độc thủ, khủng hoảng lan tràn trong trận doanh Vấn Tình Tông, các Đế Tôn Cảnh còn lại nhìn Ưng Phi như ác ma không chuyện ác nào không làm, không có dũng khí chiến đấu, trong lòng chỉ muốn rời khỏi chỗ thị phi này.

Còn người Băng Tâm Cốc lại sĩ khí tăng vọt, ánh mắt chúng nữ quét sạch quyết liệt lo lắng, mà trở nên sáng ngời kinh người.

- Chỉ là một tên Yêu Vương lại dám làm càn trước mặt bổn tọa! Phong Huyền giận tím mặt, phát hiện lòng người phe mình không ổntự nhiên phải vãn hồi cục diện.

Chuyện đến nước này, Vấn Tình Tông cùng Băng Tâm Cốc đã là ngươi chết ta sống, không còn đường lựa chọn khác, vốn tràn đầy đắc ý vây quét lại vì đột nhiên xuất hiện một Yêu Vương lại gây ra sóng gió, Phong Huyền tự nhiên hận thấu xương, muốn giết hắn để ổn định lòng người.

- Một tên Yêu Vương không được, vậy hai tên thì sao? Tiếng nói như sấm rền vang lên, sau đó tia chớp đánh tới, hóa thành một cái bóng to lớn đứng ngang hàng Ưng Phi.

Tê Lôi!

- Hai tên không được, thì ba tên vậy!

Lại một bóng người nhàn nhã bước tới, đứng cạnh Ưng Phi cùng Tê Lôi.

Ba đại đại Yêu Vương tụ tập, lúc này không che giấu nữa, yêu nguyên cuồn cuộn tuôn trào, muốn đột phá tầng trời.

Cảm nhận được ba người này mạnh mẽ, các Đế Tôn Cảnh còn lại đều run rẩy, ngay cả sắc mặt Phong Huyền cũng trắng bệch, tràn ngập không tin nổi.

Nên biết, dù cho Yêu Vương không kém gì Đế Tôn tam tầng cảnh, nhưng bởi vì thân phận chủng tộc nhạy cảm, cho nên rất ít đi lại ở thế giới Nhân tộc, bình thường đều trốn trong rừng sâu núi thẳm, chiếm đất làm vua.

Đương nhiên, còn có một số Yêu tộc thực lực mạnh mẽ đầu phục vào tông môn Nhân tộc, trở thành trưởng lão hộ pháp.

Nhưng dù sao cũng là số ít.

Cho tới giờ Phong Huyền cũng không nghĩ tới, trên đời này lại có 3 vị Yêu Vương tụ tập một chỗ, hơn nữa còn đối đầu với Vấn Tình Tông.

Thoáng cái, Phong Huyền miệng đắng chát, nếu chỉ là một Yêu Vương, hắn còn có lòng đánh một trận, nhưng một lần nhảy ra 3 người, ngay cả Diêu Trác sống lại, Vấn Tình Tông cũng nhất quyết không phải đối thủ.

- Ba vị Yêu Vương!

- Dương sư huynh tìm từ đâu ra.

- Trong thời gian này vẫn không thấy bóng hắn, chẳng lẽ đi tìm viện binh? Ta còn tưởng hắn thấy Băng Tâm Cốc nguy cấp, lén trốn một mình, thật là hổ thẹn!

- Lần này được cứu rồi, được cứu rồi!

……..

Các Đế Tôn Cảnh Băng Tâm Cốc không rõ sự tình đều mừng rỡ không thôi, tràn đầy cảm kích nhìn Dương Khai.

Cuối cùng các nàng hiểu được vì sao Dương Khai một hơi giết 10 vị Đế Tôn Cảnh, có 3 vị Yêu Vương bên cạnh, 10 Đế Tôn Cảnh có là gì chứ?

- Làm việc thế nào?

Dương Khai thấy Tê Lôi cùng Tạ Vô Úy đều tới, trong lòng yên ổn, hỏi.

Tạ Vô Úy đáp: - Liên thủ với Tê Lôi huynh giết hơn vạn, vẫn còn không ít rác rưởi, nhưng lòng người đã tan, không làm nên trò gì nữa.

- Hơn vạn… Mọi người Vấn Tình Tông lập tức lảo đảo.

Bọn họ không nghi ngờ lời của Tạ Vô Úy, hai vị Đế Tôn tam tầng cảnh liên thủ, tru diệt hơn vạn người không phải chuyện khó, dù sao trong đó không có Đế Tôn Cảnh, căn bản không ai ngăn cản được bọn họ.

Một hơi chết hơn vạn người, tất cả tông môn đều tổn thất nặng nề, còn chưa tính những Đế Tôn Cảnh đã chết. Sau trận chiến này, Bắc Vực sẽ trọng thương nguyên khí.

Nhưng làm bọn họ quan tâm nhất, chính là vận mệnh của mình sẽ thế nào? Lúc trước hùng hổ đánh vào trong tông môn người ta, còn tưởng là nắm chắc phần thắng, nhưng chỉ chớp mắt, tình cảnh liền đảo điên, giờ thành thịt cá của người ta.

- Băng Vân tiền bối, bên này giao cho chúng ta, tiền bối dẫn các sư muội vào cốc xem sao. Dương Khai quay sang nói với Băng Vân.

Băng Vân trầm ngâm một lát, cũng không từ chối, gật đầu: - Được!

Dù nói kết cục đã định, trận chiến này người thắng là Băng Tâm Cốc, nhưng trăm ngàn đại quân tràn vào Băng Tâm Cốc không phải chuyện đùa, chỉ dựa vào 7000 đệ tử thì khó mà ngăn cản nổi. Cũng may trước đó có hai vị Yêu Vương ra tay, đánh cho bọn họ tan rã lòng người, có thể giúp Băng Tâm Cốc giảm bớt tổn thất ở mức lớn nhất.

Hiện tại các nàng đi qua, chủ yếu là dọn dẹp tàn cuộc, cố gắng bảo vệ nguyên khí cho Băng Tâm Cốc.

–––-oOo––—