Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 2591: Thần phục hoặc là diệt tộc




- Dương thiếu gia, nơi này là...

Đợi cho Ưng Phi đi xa, Ban lão mới dè dặt cẩn thận mở miệng hỏi.

- Phượng La Cung, hành cung của Loan Phượng! Dương Khai đáp lại.

- Loan Phượng...

Tròng mắt của Ban lão lập tức lồi ra, lão phát hiện chuyện hôm nay mình gặp được đều khiếp sợ hơn so với trải nghiệm cả đời của lão. Lúc nãy có thể ngồi trên lưng một Yêu Vương đã đủ làm người nghe sợ hãi rồi, hiện giờ lại còn tới hành cung của một vị thánh linh nữa.

Nếu không có Dương Khai dẫn lão theo, chỉ sợ tám đời lão cũng không đến được nơi này. Nhưng Dương Khai không những khiến Ưng Phi Yêu Vương đó cam tâm tình nguyện làm vật cưỡi, thậm chí tới hành cung của thánh linh cũng vô cùng quen thuộc.

Ban lão có chút không hiểu Dương Khai rốt cuộc có thân phận cùng lai lịch gì.

Đang nói chuyện, đại môn của cung điện đột nhiên mở ra, từ bên trong đi ra một cung trang nữ nhân dung mạo xinh đẹp, dáng người yểu điệu, nàng đi thẳng đến trước mặt Dương Khai, dịu dàng thi lễ nói: - Nô tỳ xin chào Dương công tử!

Dương Khai nhìn nàng cười nói: - Thiên Lung, đã lâu không gặp!

Nữ nhân này chính là tỳ nữ được Loan Phượng an bài để hầu hạ hắn khi hắn làm khách ở Phượng La Cung lần trước. Tuy Dương Khai cũng không không có giao tế gì nhiều với người ta nhưng dù sao vẫn là quen biết, lúc này gặp mặt cũng không xa lạ gì.

- Cũng không quá lâu... Thiên Lung nở nụ cười gượng ép, ngẩng đầu nói: - Không biết lần này Dương công tử tới đây là có chuyện gì quan trọng sao?

Dương Khai nói: - Có chút chuyện cần Phượng phu nhân giúp đỡ, Phượng phu nhân đâu rồi?

Thiên Lung đáp: - Công tử đến thật không đúng lúc, mấy ngày trước Phượng phu nhân đã bế quan rồi.

Dương Khai nghe vậy liếc nàng một cái, cười nói: - Phượng phu nhân thân là thánh linh, một thân tu vi đoạt thiên địa tạo hóa thì cần gì bế quan a. Không muốn gặp ta có phải không?

Thiên Lung vội nói: - Nào có chuyện đó, phu nhân thật sự bế quan rồi.

Dương Khai mặc kệ nàng, trực tiếp đi vào trong Phượng La Cung.

Thiên Lung thấy vậy vội vàng bước từng bước nhỏ đi theo.

Sau khi vào trong Phượng La Cung, Dương Khai xông qua xông lại, miệng la lên liên tục: - Phượng phu nhân, Phượng phu nhân, Dương Khai tới thăm người này!

Thiên Lung dở khóc dở cười, chỉ có thể theo sau không ngừng nhắc nhở: - Công tử, không nên hô to gọi nhỏ, quấy nhiễu phu nhân tu luyện thì nô tỳ sẽ bị trách tội đấy!

- Phượng phu nhân, Phượng phu nhân! Dương Khai vẫn không để ý, tiếp tục hét to.

Sau hơn nửa ngày, một thân ảnh đột ngột xuất hiện trước mặt Dương Khai. Thân ảnh đó duyên dáng cao quý, khí tức sâu xa, không phải Loan Phượng thì là ai.

Chỉ có điều, biểu tình lúc này của Loan Phượng khi nhìn về phía Dương Khai có chút u oán, dường như Dương Khai bội tình bạc nghĩa đối với nàng vậy. Sự trách cứ thể hiện trong hai con mắt tràn đầy tơ máu cùng nước mắt.

- Phượng phu nhân! Dương Khai thấy nàng xuất hiện thì toét miệng cười, đi lên trước ôm quyền nói:

- Dương Khai ra mắt Phượng phu nhân!

Thiên Lung phía sau hắn cũng đi tới trước, gương mặt bất đắc dĩ nói với Loan Phượng: - Đại nhân, nô tỳ...

- Ngươi lui xuống đi! Loan Phượng phất tay về phía nàng.

Thiên Lung nhận lệnh rồi cung kính lui xuống.

Loan Phượng mặt không vui liếc Dương Khai một cái, xoay người đi về phía trước.

Dương Khai cười hì hì đi theo, một bên đi một bên gọi Tiểu Linh nhi cùng Ban lão.

Đi tới bên trong một đại điện, Loan Phượng quay người lại, ngồi trên chủ vị. Nàng cũng không có ý tứ chào hỏi đám người Dương Khai, tự mình nâng ly trà nóng hôi hổi lên nhấm nháp.

- Ngồi thôi ngồi thôi! Dương Khai đưa tay ra hiệu cho Ban lão.

Ban lão nào dám ngồi, hiện giờ có thể đứng ở đây là đã đủ kiên cường rồi, vội vàng xua tay nói: - Lão già ta đứng là được rồi, đứng là được rồi!

Phụ nhân trước mặt này là Loan Phượng thánh linh a, cho dù không có thả ra khí tức ngập trời nhưng Ban lão cũng không dám có bất kỳ càn rỡ nào ở trước mặt nàng. Ngay cả nở nụ cười cũng không dám, sợ hình tượng của mình không được tốt chọc cho thánh linh đại nhân không vui.

Còn Tiểu Linh nhi thì bị lão nắm chặt trên tay, tránh cho tiểu hài tử vô lễ với Loan Phượng.

Ban lão không chịu ngồi thì Dương Khai cũng không miễn cưỡng, quay đầu cười hì hì nhìn Loan Phượng nói: - Tâm tình phu nhân hình như có chút không tốt a!

Loan Phượng liếc hắn, tức giận nói: - Tâm tình vốn rất tốt, nhưng hiện giờ thì không rồi, sao ngươi lại đến nữa?

Dương Khai nói: - Lâu ngày không gặp nên vô cùng nhớ mong. Do đó đến thăm Phượng phu nhân.

Loan Phượng khẽ gật đầu nói: - Giờ thăm cũng thăm rồi, mời công tử trở về cho.

- Đừng a! Dương Khai ngượng ngùng cười: - Ta mới tới mà phu nhân đã đuổi ta đi, đây cũng không phải là đạo đãi khách chứ!

- Nếu công tử muốn ở vài ngày, vậy bổn cung chỉ có thể hoan nghênh thôi. Vẫn ở nơi ngươi ở lần trước nhé, có yêu cầu gì thì tìm Thiên Lung. Loan Phượng nói xong liền đứng dậy, dường như không muốn ở cùng với Dương Khai quá lâu.

- Đợi đã, đợi đã! Dương Khai thấy nàng muốn đi thì vội vã ngăn lại.

Loan Phượng hừ một tiếng, nói: - Tiểu tử, lần này ngươi tới tìm bổn cung rốt cuộc là có chuyện gì? Mau nói đi, bổn cung không có tâm tình ở đây khua môi múa mép với ngươi.

Dương Khai cười gượng nói: - Phu nhân mắt sáng như đuốc, lần này tiểu tử đến đây đích thực là có một chuyện nhỏ cần Phượng phu nhân giúp đỡ.

- Ha ha... Loan Phượng bỗng nhiên nở nụ cười âm dương quái khí. - Trên đời này còn có chuyện gì có thể làm khó nhân vật như Dương công tử tới nỗi phải cần bổn cung ra tay giúp đỡ đây. Lần trước náo loạn Cổ Địa, lúc công tử tỏ vẻ uy phong ngay trước mặt ba mươi hai đường Yêu Vương cùng tám đại thánh sứ sao không thấy ngươi ăn nói khép nép như vậy.

Dương Khai lúng túng nói: - Trước khác nay khác a, khi đó không phải chỉ là hiểu lầm sao.

Loan Phượng hừ nói: - Ngay cả thánh linh cũng bị giết mà còn là hiểu lầm hả?

Dương Khai nghiêm mặt nói: - Đó không phải do ta ra tay, là Nhược Tích làm, ngươi muốn trách thì trách nàng đi.

Loan Phượng cau mày nói: - Bổn cung không muốn tự tìm đường chết. Hơn nữa, bổn cung cũng không nợ gì ngươi, dựa vào cái gì ta phải giúp ngươi hết lần này đến lần khác.

Lần trước Dương Khai mang nàng đi Hoàng Tuyền Tông, kết quả là giết chết trưởng lão của họ. Tuy nói Loan Phượng là người ra tay nhưng nếu như không có Dương Khai thì sao nàng lại đi tông môn của người ta mà giương oai.

Chưa được bao lâu thì Dương Khai lại tìm tới cửa. Loan Phượng hoàn toàn không yên tâm với hắn, lần này không biết gã này lại muốn làm chuyện gì nữa.

- Phu nhân lạnh nhạt như vậy làm gì, chuyện này đối với người chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Dương Khai cười hắc hắc nói.

Loan Phượng thở dài thườn thượt, nói: - Nói một chút xem rốt cuộc là chuyện gì!

Nếu Dương Khai đã tìm tới cửa thì nàng cũng khó mà cự tuyệt. Dù sao không nhìn mặt tăng cũng nhìn mặt phật, quan hệ của Dương Khai cùng Trương Nhược Tích mật thiết như thế. Đối với Trương Nhược Tích người đời sau của Thiên Hình này, Loan Phượng vẫn rất là kiêng kỵ.

Dương Khai nghiêm mặt nói: - Muốn mời Phượng phu nhân ra tay đối phó hai Đế Tôn tam tầng cảnh!

- Người nào? Loan Phượng cau mày hỏi.

- Tông chủ cùng phó tông chủ của Vấn Tình Tông Bắc Vực.

- Vấn Tình Tông Bắc Vực? Loan Phượng ngưng chân mày nói: - Đây là đại tông môn, cùng với bổn cung không oán, bổn cung tại sao phải ra tay đối phó bọn họ.

- Ta mặc kệ! Dù sao Phượng phu nhân cũng phải giúp chuyện này. Dương Khai ngoan cố nói.

- Ngươi... Loan Phượng giận quá hóa cười. - Ngươi đừng có giở trò vô lại trước mặt ta, là bọn họ đắc tội ngươi chứ không phải bổn cung đắc tội ngươi.

Dương Khai cười hì hì nói: - Phượng phu nhân hãy giúp đỡ đi, hai Đế Tôn tam tầng cảnh thôi, tiện tay là bóp chết rồi.

Loan Phượng hừ nói: - Nói thì nhẹ nhàng, tuy Bắc Vực không có tông môn do Đại Đế sáng lập nhưng có Diệu Đan Đại Đế ở nơi đó. Nếu bổn cung vô duyên vô cớ ra tay với tông môn nhân loại thì tới lúc đó làm sao thoát thân.

Dương Khai nói: - Diệu Đan Đại Đế tuy rằng ở Bắc Vực nhưng một lòng say mê luyện đan. Người sao lại đi quản những chuyện ân oán xích mích này.

Loan Phượng lắc đầu nói: - Chuyện khác thì có lẽ hắn không quản nhưng nếu là bổn cung ra tay thì không nhất định rồi, chuyện này ta không giúp được.

- Ai, Nếu Phượng phu nhân đã nói như thế thì ta cũng không miễn cưỡng nữa.

Dương Khai thở dài, gương mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.

Loan Phượng lập tức ngạc nhiên, vẻ mặt cổ quái nhìn Dương Khai, dường như không nghĩ tới hắn lại dễ nói chuyện như vậy. Nhưng rất nhanh thì nàng cau chặt mày lại, bởi vì nàng cảm giác Dương Khai khẳng định sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, hẳn là còn có chủ ý quỷ quái gì nữa.

Quả nhiên, sau khi Dương Khai đứng dậy, hắn vừa đi ra ngoài vừa lẩm bẩm: - Đợi Nhược Tích đi ra, nói cho nàng biết tông môn của mình bị diệt thì trước sau nàng cũng sẽ đi báo thù, cũng không vội trong nhất thời.

- Ngươi đợi đã! Loan Phượng vội vàng la lên.

Dương Khai thuận theo xoay người lại, nói: - Phượng phu nhân còn có chuyện gì cần phân phó sao?

Loan Phượng cắn răng nói: - Ngươi vừa mới nói cái gì, nói rõ ràng nghe xem.

Dương Khai thở dài nói: - Nếu Phượng phu nhân đã nghe được rồi thì còn hỏi làm gì.

Loan Phượng trầm giọng nói: - Ngươi nói tông môn của vị đại nhân đó bị diệt là có ý gì?

- Còn có thể là ý gì nữa, Vấn Tình Tông muốn tiêu diệt Băng Tâm Cốc. Nhược Tích vốn xuất thân từ Băng Tâm Cốc, tiểu tử một tay vỗ không ra tiếng, muốn tìm Phượng phu nhân giúp đỡ. Nhưng tiếc là Phượng phu nhân có chỗ băn khoăn nên tiểu tử cũng không miễn cưỡng nữa.

Loan Phượng kinh ngạc nói: - Vị đại nhân đó xuất thân từ Băng Tâm Cốc?

Băng Tâm Cốc cùng Vấn Tình Tông đều là tông môn đứng đầu ở Bắc Vực. Hiện giờ nghe ý tứ của Dương Khai thì hình như hai phái đang giao chiến với nhau, hơn nữa tình huống của Băng Tâm Cốc cũng không được ổn lắm.

- Đúng vậy, ta chưa nói qua chuyện này sao? Dương Khai hỏi ngược lại.

Loan Phượng nghiêm mặt nói: - Nàng thật sự xuất thân từ Băng Tâm Cốc? Ngươi không có gạt ta chứ?

Dương Khai nghiêm trang trả lời: - Sao có thể giả được? Nữ nhân điên điên khùng khùng lúc trước chính là sư thúc Nhược Tích, tên Cơ Dao. Nàng đã từng ra tay qua, người có lẽ cũng chú ý tới công pháp mà nàng tu luyện đúng không? Đó là công pháp băng hệ chính thống đấy.

Loan Phượng cẩn thận nhớ lại, phát hiện đúng như những gì Dương Khai nói. Tuy rằng lúc đó Cơ Dao cũng không có động thủ gì nhiều nhưng nàng thân là thánh linh một phương, đương nhiên có thể cảm nhận được đế nguyên băng hệ trong cơ thể của Cơ Dao.

Trương Nhược Tích thì trái lại không hề dấu vết tu luyện công pháp băng hệ. Nhưng Trương Nhược Tích là đi cùng với Cơ Dao tới đó, thoạt nhìn quan hệ rất thân mật.

Nàng cũng không biết có nên tin lời của Dương Khai hay không.

Ngay lúc nàng đang suy ngẫm thì Dương Khai ôm quyền nói: - Phượng phu nhân, ta xin cáo từ trước. Khi nào Nhược Tích từ trong Huyết Môn đi ra thì phiền Phượng phu nhân nói với nàng một tiếng là sư môn đã bị diệt, kêu nàng quay về Bắc Vực để báo thù rửa hận!

Loan Phượng nghe vậy liền tức đến lệch lỗ mũi.

Nếu Trương Nhược Tích thật sư xuất thân từ Băng Tâm Cốc, vậy thì nàng bất kể như thế nào cũng không được nói với nàng ta a. Lỡ như đến lúc đó Nhược Tích hỏi chuyện tông môn làm sao bị diệt thì kêu nàng làm sao trả lời?

Chẳng lẽ nói là nàng biết rõ chuyện này nhưng lại khoanh tay đứng nhìn sao?

- Ngươi đứng lại! Loan Phượng thấy Dương Khai thật sự muốn đi thì vội vàng quát một tiếng. - Dương thiếu gia, nơi này là...

Đợi cho Ưng Phi đi xa, Ban lão mới dè dặt cẩn thận mở miệng hỏi.

- Phượng La Cung, hành cung của Loan Phượng! Dương Khai đáp lại.

- Loan Phượng...

Tròng mắt của Ban lão lập tức lồi ra, lão phát hiện chuyện hôm nay mình gặp được đều khiếp sợ hơn so với trải nghiệm cả đời của lão. Lúc nãy có thể ngồi trên lưng một Yêu Vương đã đủ làm người nghe sợ hãi rồi, hiện giờ lại còn tới hành cung của một vị thánh linh nữa.

Nếu không có Dương Khai dẫn lão theo, chỉ sợ tám đời lão cũng không đến được nơi này. Nhưng Dương Khai không những khiến Ưng Phi Yêu Vương đó cam tâm tình nguyện làm vật cưỡi, thậm chí tới hành cung của thánh linh cũng vô cùng quen thuộc.

Ban lão có chút không hiểu Dương Khai rốt cuộc có thân phận cùng lai lịch gì.

Đang nói chuyện, đại môn của cung điện đột nhiên mở ra, từ bên trong đi ra một cung trang nữ nhân dung mạo xinh đẹp, dáng người yểu điệu, nàng đi thẳng đến trước mặt Dương Khai, dịu dàng thi lễ nói: - Nô tỳ xin chào Dương công tử!

Dương Khai nhìn nàng cười nói: - Thiên Lung, đã lâu không gặp!

Nữ nhân này chính là tỳ nữ được Loan Phượng an bài để hầu hạ hắn khi hắn làm khách ở Phượng La Cung lần trước. Tuy Dương Khai cũng không không có giao tế gì nhiều với người ta nhưng dù sao vẫn là quen biết, lúc này gặp mặt cũng không xa lạ gì.

- Cũng không quá lâu... Thiên Lung nở nụ cười gượng ép, ngẩng đầu nói: - Không biết lần này Dương công tử tới đây là có chuyện gì quan trọng sao?

Dương Khai nói: - Có chút chuyện cần Phượng phu nhân giúp đỡ, Phượng phu nhân đâu rồi?

Thiên Lung đáp: - Công tử đến thật không đúng lúc, mấy ngày trước Phượng phu nhân đã bế quan rồi.

Dương Khai nghe vậy liếc nàng một cái, cười nói: - Phượng phu nhân thân là thánh linh, một thân tu vi đoạt thiên địa tạo hóa thì cần gì bế quan a. Không muốn gặp ta có phải không?

Thiên Lung vội nói: - Nào có chuyện đó, phu nhân thật sự bế quan rồi.

Dương Khai mặc kệ nàng, trực tiếp đi vào trong Phượng La Cung.

Thiên Lung thấy vậy vội vàng bước từng bước nhỏ đi theo.

Sau khi vào trong Phượng La Cung, Dương Khai xông qua xông lại, miệng la lên liên tục: - Phượng phu nhân, Phượng phu nhân, Dương Khai tới thăm người này!

Thiên Lung dở khóc dở cười, chỉ có thể theo sau không ngừng nhắc nhở: - Công tử, không nên hô to gọi nhỏ, quấy nhiễu phu nhân tu luyện thì nô tỳ sẽ bị trách tội đấy!

- Phượng phu nhân, Phượng phu nhân! Dương Khai vẫn không để ý, tiếp tục hét to.

Sau hơn nửa ngày, một thân ảnh đột ngột xuất hiện trước mặt Dương Khai. Thân ảnh đó duyên dáng cao quý, khí tức sâu xa, không phải Loan Phượng thì là ai.

Chỉ có điều, biểu tình lúc này của Loan Phượng khi nhìn về phía Dương Khai có chút u oán, dường như Dương Khai bội tình bạc nghĩa đối với nàng vậy. Sự trách cứ thể hiện trong hai con mắt tràn đầy tơ máu cùng nước mắt.

- Phượng phu nhân! Dương Khai thấy nàng xuất hiện thì toét miệng cười, đi lên trước ôm quyền nói:

- Dương Khai ra mắt Phượng phu nhân!

Thiên Lung phía sau hắn cũng đi tới trước, gương mặt bất đắc dĩ nói với Loan Phượng: - Đại nhân, nô tỳ...

- Ngươi lui xuống đi! Loan Phượng phất tay về phía nàng.

Thiên Lung nhận lệnh rồi cung kính lui xuống.

Loan Phượng mặt không vui liếc Dương Khai một cái, xoay người đi về phía trước.

Dương Khai cười hì hì đi theo, một bên đi một bên gọi Tiểu Linh nhi cùng Ban lão.

Đi tới bên trong một đại điện, Loan Phượng quay người lại, ngồi trên chủ vị. Nàng cũng không có ý tứ chào hỏi đám người Dương Khai, tự mình nâng ly trà nóng hôi hổi lên nhấm nháp.

- Ngồi thôi ngồi thôi! Dương Khai đưa tay ra hiệu cho Ban lão.

Ban lão nào dám ngồi, hiện giờ có thể đứng ở đây là đã đủ kiên cường rồi, vội vàng xua tay nói: - Lão già ta đứng là được rồi, đứng là được rồi!

Phụ nhân trước mặt này là Loan Phượng thánh linh a, cho dù không có thả ra khí tức ngập trời nhưng Ban lão cũng không dám có bất kỳ càn rỡ nào ở trước mặt nàng. Ngay cả nở nụ cười cũng không dám, sợ hình tượng của mình không được tốt chọc cho thánh linh đại nhân không vui.

Còn Tiểu Linh nhi thì bị lão nắm chặt trên tay, tránh cho tiểu hài tử vô lễ với Loan Phượng.

Ban lão không chịu ngồi thì Dương Khai cũng không miễn cưỡng, quay đầu cười hì hì nhìn Loan Phượng nói: - Tâm tình phu nhân hình như có chút không tốt a!

Loan Phượng liếc hắn, tức giận nói: - Tâm tình vốn rất tốt, nhưng hiện giờ thì không rồi, sao ngươi lại đến nữa?

Dương Khai nói: - Lâu ngày không gặp nên vô cùng nhớ mong. Do đó đến thăm Phượng phu nhân.

Loan Phượng khẽ gật đầu nói: - Giờ thăm cũng thăm rồi, mời công tử trở về cho.

- Đừng a! Dương Khai ngượng ngùng cười: - Ta mới tới mà phu nhân đã đuổi ta đi, đây cũng không phải là đạo đãi khách chứ!

- Nếu công tử muốn ở vài ngày, vậy bổn cung chỉ có thể hoan nghênh thôi. Vẫn ở nơi ngươi ở lần trước nhé, có yêu cầu gì thì tìm Thiên Lung. Loan Phượng nói xong liền đứng dậy, dường như không muốn ở cùng với Dương Khai quá lâu.

- Đợi đã, đợi đã! Dương Khai thấy nàng muốn đi thì vội vã ngăn lại.

Loan Phượng hừ một tiếng, nói: - Tiểu tử, lần này ngươi tới tìm bổn cung rốt cuộc là có chuyện gì? Mau nói đi, bổn cung không có tâm tình ở đây khua môi múa mép với ngươi.

Dương Khai cười gượng nói: - Phu nhân mắt sáng như đuốc, lần này tiểu tử đến đây đích thực là có một chuyện nhỏ cần Phượng phu nhân giúp đỡ.

- Ha ha... Loan Phượng bỗng nhiên nở nụ cười âm dương quái khí. - Trên đời này còn có chuyện gì có thể làm khó nhân vật như Dương công tử tới nỗi phải cần bổn cung ra tay giúp đỡ đây. Lần trước náo loạn Cổ Địa, lúc công tử tỏ vẻ uy phong ngay trước mặt ba mươi hai đường Yêu Vương cùng tám đại thánh sứ sao không thấy ngươi ăn nói khép nép như vậy.

Dương Khai lúng túng nói: - Trước khác nay khác a, khi đó không phải chỉ là hiểu lầm sao.

Loan Phượng hừ nói: - Ngay cả thánh linh cũng bị giết mà còn là hiểu lầm hả?

Dương Khai nghiêm mặt nói: - Đó không phải do ta ra tay, là Nhược Tích làm, ngươi muốn trách thì trách nàng đi.

Loan Phượng cau mày nói: - Bổn cung không muốn tự tìm đường chết. Hơn nữa, bổn cung cũng không nợ gì ngươi, dựa vào cái gì ta phải giúp ngươi hết lần này đến lần khác.

Lần trước Dương Khai mang nàng đi Hoàng Tuyền Tông, kết quả là giết chết trưởng lão của họ. Tuy nói Loan Phượng là người ra tay nhưng nếu như không có Dương Khai thì sao nàng lại đi tông môn của người ta mà giương oai.

Chưa được bao lâu thì Dương Khai lại tìm tới cửa. Loan Phượng hoàn toàn không yên tâm với hắn, lần này không biết gã này lại muốn làm chuyện gì nữa.

- Phu nhân lạnh nhạt như vậy làm gì, chuyện này đối với người chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Dương Khai cười hắc hắc nói.

Loan Phượng thở dài thườn thượt, nói: - Nói một chút xem rốt cuộc là chuyện gì!

Nếu Dương Khai đã tìm tới cửa thì nàng cũng khó mà cự tuyệt. Dù sao không nhìn mặt tăng cũng nhìn mặt phật, quan hệ của Dương Khai cùng Trương Nhược Tích mật thiết như thế. Đối với Trương Nhược Tích người đời sau của Thiên Hình này, Loan Phượng vẫn rất là kiêng kỵ.

Dương Khai nghiêm mặt nói: - Muốn mời Phượng phu nhân ra tay đối phó hai Đế Tôn tam tầng cảnh!

- Người nào? Loan Phượng cau mày hỏi.

- Tông chủ cùng phó tông chủ của Vấn Tình Tông Bắc Vực.

- Vấn Tình Tông Bắc Vực? Loan Phượng ngưng chân mày nói: - Đây là đại tông môn, cùng với bổn cung không oán, bổn cung tại sao phải ra tay đối phó bọn họ.

- Ta mặc kệ! Dù sao Phượng phu nhân cũng phải giúp chuyện này. Dương Khai ngoan cố nói.

- Ngươi... Loan Phượng giận quá hóa cười. - Ngươi đừng có giở trò vô lại trước mặt ta, là bọn họ đắc tội ngươi chứ không phải bổn cung đắc tội ngươi.

Dương Khai cười hì hì nói: - Phượng phu nhân hãy giúp đỡ đi, hai Đế Tôn tam tầng cảnh thôi, tiện tay là bóp chết rồi.

Loan Phượng hừ nói: - Nói thì nhẹ nhàng, tuy Bắc Vực không có tông môn do Đại Đế sáng lập nhưng có Diệu Đan Đại Đế ở nơi đó. Nếu bổn cung vô duyên vô cớ ra tay với tông môn nhân loại thì tới lúc đó làm sao thoát thân.

Dương Khai nói: - Diệu Đan Đại Đế tuy rằng ở Bắc Vực nhưng một lòng say mê luyện đan. Người sao lại đi quản những chuyện ân oán xích mích này.

Loan Phượng lắc đầu nói: - Chuyện khác thì có lẽ hắn không quản nhưng nếu là bổn cung ra tay thì không nhất định rồi, chuyện này ta không giúp được.

- Ai, Nếu Phượng phu nhân đã nói như thế thì ta cũng không miễn cưỡng nữa.

Dương Khai thở dài, gương mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.

Loan Phượng lập tức ngạc nhiên, vẻ mặt cổ quái nhìn Dương Khai, dường như không nghĩ tới hắn lại dễ nói chuyện như vậy. Nhưng rất nhanh thì nàng cau chặt mày lại, bởi vì nàng cảm giác Dương Khai khẳng định sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, hẳn là còn có chủ ý quỷ quái gì nữa.

Quả nhiên, sau khi Dương Khai đứng dậy, hắn vừa đi ra ngoài vừa lẩm bẩm: - Đợi Nhược Tích đi ra, nói cho nàng biết tông môn của mình bị diệt thì trước sau nàng cũng sẽ đi báo thù, cũng không vội trong nhất thời.

- Ngươi đợi đã! Loan Phượng vội vàng la lên.

Dương Khai thuận theo xoay người lại, nói: - Phượng phu nhân còn có chuyện gì cần phân phó sao?

Loan Phượng cắn răng nói: - Ngươi vừa mới nói cái gì, nói rõ ràng nghe xem.

Dương Khai thở dài nói: - Nếu Phượng phu nhân đã nghe được rồi thì còn hỏi làm gì.

Loan Phượng trầm giọng nói: - Ngươi nói tông môn của vị đại nhân đó bị diệt là có ý gì?

- Còn có thể là ý gì nữa, Vấn Tình Tông muốn tiêu diệt Băng Tâm Cốc. Nhược Tích vốn xuất thân từ Băng Tâm Cốc, tiểu tử một tay vỗ không ra tiếng, muốn tìm Phượng phu nhân giúp đỡ. Nhưng tiếc là Phượng phu nhân có chỗ băn khoăn nên tiểu tử cũng không miễn cưỡng nữa.

Loan Phượng kinh ngạc nói: - Vị đại nhân đó xuất thân từ Băng Tâm Cốc?

Băng Tâm Cốc cùng Vấn Tình Tông đều là tông môn đứng đầu ở Bắc Vực. Hiện giờ nghe ý tứ của Dương Khai thì hình như hai phái đang giao chiến với nhau, hơn nữa tình huống của Băng Tâm Cốc cũng không được ổn lắm.

- Đúng vậy, ta chưa nói qua chuyện này sao? Dương Khai hỏi ngược lại.

Loan Phượng nghiêm mặt nói: - Nàng thật sự xuất thân từ Băng Tâm Cốc? Ngươi không có gạt ta chứ?

Dương Khai nghiêm trang trả lời: - Sao có thể giả được? Nữ nhân điên điên khùng khùng lúc trước chính là sư thúc Nhược Tích, tên Cơ Dao. Nàng đã từng ra tay qua, người có lẽ cũng chú ý tới công pháp mà nàng tu luyện đúng không? Đó là công pháp băng hệ chính thống đấy.

Loan Phượng cẩn thận nhớ lại, phát hiện đúng như những gì Dương Khai nói. Tuy rằng lúc đó Cơ Dao cũng không có động thủ gì nhiều nhưng nàng thân là thánh linh một phương, đương nhiên có thể cảm nhận được đế nguyên băng hệ trong cơ thể của Cơ Dao.

Trương Nhược Tích thì trái lại không hề dấu vết tu luyện công pháp băng hệ. Nhưng Trương Nhược Tích là đi cùng với Cơ Dao tới đó, thoạt nhìn quan hệ rất thân mật.

Nàng cũng không biết có nên tin lời của Dương Khai hay không.

Ngay lúc nàng đang suy ngẫm thì Dương Khai ôm quyền nói: - Phượng phu nhân, ta xin cáo từ trước. Khi nào Nhược Tích từ trong Huyết Môn đi ra thì phiền Phượng phu nhân nói với nàng một tiếng là sư môn đã bị diệt, kêu nàng quay về Bắc Vực để báo thù rửa hận!

Loan Phượng nghe vậy liền tức đến lệch lỗ mũi.

Nếu Trương Nhược Tích thật sư xuất thân từ Băng Tâm Cốc, vậy thì nàng bất kể như thế nào cũng không được nói với nàng ta a. Lỡ như đến lúc đó Nhược Tích hỏi chuyện tông môn làm sao bị diệt thì kêu nàng làm sao trả lời?

Chẳng lẽ nói là nàng biết rõ chuyện này nhưng lại khoanh tay đứng nhìn sao?

- Ngươi đứng lại! Loan Phượng thấy Dương Khai thật sự muốn đi thì vội vàng quát một tiếng.