Nửa ngày sau, 400 tên võ giả còn lại cũng đã tới, hết thảy đều quy về dưới trướng Dương Khai.
Dương Khai từ trong nhà gỗ đi ra quan sát, thoáng khiển trách mấy câu rồi không quản đến bọn chúng nũa, lại xoay người đi vào bên trong.
Vào đến trong nhà, Dương Khai không khỏi lâm vào trầm tư.
Chuyến này hắn giả mạo Tiêu Bạch Y xâm nhập vào nơi này, mục đích lớn nhất chính là tìm Nam Môn Đại Quân, một khi tìm được sẽ giết chết, nếu không thể giết thì bắt sống. Nhưng hắn không nghĩ tới, bản thân lại bị an bài nhiệm vụ bảo vệ một cái trận kỳ, khiến hắn bây giờ bị chôn chân tại chỗ.
Bảo vệ trận kỳ, dĩ nhiên không thể chạy loạn khắp nơi, huống chi hiện tại ngay cả vị trí của Nam Môn Đại Quân ở nơi nào hắn cũng không biết.
Trong lúc nhất thời, Dương Khai không khỏi lo lắng.
Nhìn khí thế của Vấn Tình Tông bên này, trận kỳ trận bàn đều đã được bố trí, chỉ sợ không lâu nữa sẽ có thể phá vỡ được đại trận hộ tông Băng Tâm Cốc, một khi chúng hành động, chỉ sợ sẽ vô lực xoay chuyển cục diện.
Nghĩ tới đây, trên mặt hắn lóe lên vẻ kiên nghị, đẩy cửa bước ra ngoài.
Lúc này, 500 tên võ giả đều đang khoanh chân ngồi phân tán ở xung quanh trận kỳ, vừa thấy Dương Khai hiện thân, chúng liền vội vã đứng lên, chờ mệnh lệnh của hắn.
Không ngờ Dương Khai không thèm liếc mắt nhìn bọn chúng lấy một cái, chỉ xoay người bước ra ngoài.
- Tiêu công tử... Một tiếng quát nhẹ truyền đến, lại là tên Hoắc Hãn đang ôm quyền kêu lên.
- Chuyện gì?! Dương Khai nhướng mày, có vẻ không vui.
- Không biết Tiêu công tử muốn đi đâu? Hoắc Hãn trầm giọng hỏi.
Dương Khai hừ lạnh một tiếng, nói: - Bổn thiếu đi đâu, ngươi quản được sao?
Sắc mặt Hoắc Hãn sa sầm lại, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: - Tiêu công tử nói vậy sai rồi, nếu Phong trưởng lão đã điều ngươi trấn giữ trận kỳ ở nơi này, vậy thì Tiêu công tử phải nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh, vô cớ rời khỏi kvị trí, Phong trưởng lão biết được chỉ sợ sẽ mất hứng a, nếu lỡ nơi này xảy ra chuyện gì, ai sẽ gánh chịu trách nhiệm đây?
- Nơi này đang yên ổn, có thể xảy ra chuyện gì chứ? Dương Khai lạnh lùng nhìn hắn.
Hoắc Hãn mỉm cười nói: - Ai biết được, ta chỉ nói "nếu lỡ..." mà thôi.
Dương Khai nói: - Ta chỉ đi quan sát tình hình một chút, sẽ lập tức trở lại.
Hoắc Hãn nói: - Đi một lúc cũng là rời khỏi vị trí, nếu Tiêu công tử vẫn cố ý làm vậy, ta sẽ bẩm báo việc này lên trên.
Lúc trước Dương Khai cho hắn nếm mùi đau khổ, khiến hắn ghi hận trong lòng, lúc này có cơ hội dĩ nhiên là muốn bắt chẹt Dương Khai. Huống chi, đám đệ tử Vấn Tình Tông bọn chúng đóng quân ở nơi này, ngoài việc trợ giúp những Đế Tôn Cảnh tiếp nhận Chiêu Mộ Lệnh trông coi trận kỳ ra, đồng thời còn đảm nhiệm việc giám sát những Đế Tôn Cảnh này.
Tri nhân tri diện bất tri tâm, ai biết những tên Đế Tôn Cảnh này có đáng tin cậy hay không, dù sao mức độ trung thành của môn hạ đệ tử bổn tông vẫn đáng tin cậy hơn.
Cho nên trong số những thủ hạ của mỗi một vị Đế Tôn Cảnh nhận Chiêu Mộ Lệnh, đều có đệ tử Vấn Tình Tông, tuy nhân số cũng không nhiều, nhưng Phong Trì lại cần những tên đệ tử này để kiềm chế đám Đế Tôn Cảnh kia.
Thấy Hoắc Hãn tỏ ra nghiêm trọng, trong lòng Dương Khai đã căm ghét đến tận xương.
Hắn cũng biết đối phương đang trả thù hắn, nhưng Hoắc Hãn đã nói vậy, hắn cũng không thể cứng rắn, một khi thật sự khiến cho Phong Trì chú ý, chỉ sợ đến lúc đó sẽ bị giam sát chặt chẽ hơn.
- Không quan sát thì thôi, cũng chẳng có gì cả. Dương Khai bĩu môi khẽ cười, rồi xoay người quay trở lại nhà gỗ, đóng sập cửa lại.
Hoắc Hãn đứng tại chỗ, lộ ra nụ cười khoái chí.
Rất nhanh, màn đêm đã phủ xuống.
Đang suy tư đối sách, chợt Dương Khai nghe được có tiếng rì rầm to nhỏ ở bên ngoài, cẩn thận lắng ghe, sắc mặt Dương Khai lập tức tối sầm lại.
Tiếng rì rầm bàn luận của 500 tên võ giả ngoài kia, không phải chuyện gì khác, chính là về hắn.
- Ngươi nghe gì chưa? Vị Tiêu đại nhân này của chúng ta tuy rằng lai lịch không nhỏ, nhưng lại bị hôn thê quản thúc nghiêm ngặt ah!
- Chuyện này đã lan truyền rộng rãi rồi, nghe nói vị hôn thê của hắn vô cùng xấu xí, quả thực khiến người ta không dám nhìn thẳng, hơn nữa tính tình còn nóng nảy, vị Tiêu đại nhân của Thanh Dương Thần Điện bị hôn thê tra tấn không chịu nổi, mới phải chạy tới Bắc Vực.
- Ha ha, ta còn tưởng rằng hắn có đại năng lực gì đó, thì ra là một tên sợ vợ ah!
- Thật hay giả, có chuyện này sao?
- Chuyện này được chính người trong Chiêu Hiền Quán nói ra, còn có thể giả sao, lúc đó có rất nhiều người chứng kiến.
- Ta thấy, có lẽ vị Tiêu đại nhân này cả đời cũng chưa thấy qua mỹ nữ, cho nên mới ba chân bốn cẳng chạy tới nhận Chiêu Hiền Lệnh, hy vọng sau khi tiêu diệt Băng Tâm Cốc xong, có thể được thưởng cho vài nữ nhân xinh đẹp mang về.
- Mang về thì sao chứ? Trong nhà có vợ dữ, chỉ sợ hắn cũng không có gan làm gì ah, e là chỉ có thể nhìn cho đỡ ghiền mà thôi!
- Đáng thương, đáng thương, một vị Đế Tôn Cảnh mà lại lâm vào cảnh này, thật là mất mặt nam nhân a.
...
Một đồn mười, mười đồn trăm, cũng không biết là tên khốn kiếp nào truyền tin này ra, hiện tại dường như cả thành đều đã biết.
Khi Dương Khai ở Chiêu Hiền Quán chỉ thuận miệng nói ra, không ngờ chuyện này lại bị người ta đào bới lên châm biếm hắn.
Không cần phải nói, tuyệt đối chính là chuyện tốt do tên khốn Hoắc Hãn kia làm ra.
Mặc dù chỉ là chuyện hắn bịa đặt ra, nhưng bị người bàn tán sau lưng như vậy, nhất là lại là những thủ hạ trên danh nghĩa của mình, Dương Khai không khỏi tức anh ách, cảm thấy thật mất mặt, không nhịn được hừ một tiếng.
Nghe được tiếng "hừ", tiếng nghị luận bên ngoài mới hơi ngừng lại, tuy nhiên sau đó bọn chúng lại liếc nhau, bĩu môi cười lạnh.
- Thẹn quá hóa giận! Hoắc Hãn nhìn về phía nhà gỗ, khẽ cười lạnh.
Liên tiếp hai ngày sau, Dương Khai vẫn ở lỳ trong nhà, có Hoắc Hãn ngăn trở và giám sát khiến hắn không thể không nghĩ kế khác.
Thân mang thần thông không gian, nếu Dương Khai thật sự muốn rời đi, chỉ một tên võ giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh nhỏ bé sao có thể phát hiện được chứ? Chỉ có điều nơi này dù sao cũng là trong lòng địch, hắn cần phải hành động một cách cẩn trọng.
Ngày thứ ba, Dương Khai đang ngồi bên trong nhà gỗ chợt nghe được tiếng bước chân từ bên ngoài, sau đó giọng nói của Tào Húc liền truyền đến: - Tiêu công tử, Tào Húc cầu kiến.
Dương Khai nhướng mày, không biết Tào Húc chạy tới làm gì, mấy ngày trước sau khi hắn dẫn mình tới nơi này, cũng chưa từng xuất hiện lại, không ngờ hôm nay lại tới đây.
Hắn mang theo tâm trạng hoài nghi mở cửa phòng, phe phẩy quạt bước ra.
Còn chưa đứng vững, từ phía đối diện đã truyền đến một tiếng "hừ" trong trẻo nhưng lạnh lùng, ẩn chứa sự tức giận cực lớn, ngay sau đó là một cỗ khí tức bài sơn đảo hải ập tới.
Dương Khai biến sắc, lui bịch bịch về sau mấy bước, trợn tròn mắt nhìn tới.
Chỉ thấy Tào Húc ở trước mặt đang cười khan đứng đó, mà bên cạnh hắn còn có một nữ nhân mặc áo trắng như tuyết, nữ nhân này chỉ đơn thuần nhìn thân hình thì rất hấp dẫn, dáng người mảnh mai, mỵ lực vô hạn.
Nhưng khi nhìn lên khuôn mặt, lại khiến người ta vô cùng thất vọng.
Khuôn mặt đầy tàn nhang, phân bố ở khắp nơi trên mặt, mắt ti hí một mí, mũi tẹt, miệng rộng, ánh mắt mặc dù có thần thái, nhưng bị những thứ trên khuôn mặt tô điểm khiến nó biến thành bén nhọn như đao, làm người ta không rét mà run.
Bộ dạng xấu xí như vậy, quả thực không có ngôn ngữ nào có thể miêu tả, cũng không biết nàng phạm tội tày trời gì, mà bị ông trời trừng phạt như vậy.
- Ngươi... ngươi... ngươi... Hai mắt Dương Khai sắp lồi ra ngoài, hoảng sợ hô lên, nhưng nửa ngày cũng không thốt nên lời.
- Giỏi quá ha, không ngờ ngươi lại chạy tới đây, khiến bổn tiểu thư phải nhọc công đi tìm! Nữ nhân xấu xí lập tức nghiến răng nghiến lợi, mắt lộ hung quang, dường như chỉ hận không thể rút xương lột da Dương Khai ra nhai ngấu nghiến vậy.
Dương Khai vã mồ hôi hột, run run tay chỉ: - Ngươi... sao ngươi lại tới đây?
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, nữ nhân này lại tới đây.
Nữ nhân trước mặt tuy rằng bộ dáng vừa xấu xí vừa xa lạ, nhưng Dương Khai liếc mắt một cái đã nhận ra.
Cơ Dao!
Ngược lại cũng không phải nhãn lực Dương Khai cao minh cỡ nào, mà là trong nháy mắt vừa thấy mặt, Cơ Dao đã cố ý phóng ra một chút khí tức của bản thân, Dương Khai và Cơ Dao đã chung sống với nhau thời gian không ngắn, tự nhiên không lạ gì khí tức này.
Cơ Dao có hình dạng như vậy, rõ ràng là đã được Thạch Thiên Hà dịch dung, nhìn bằng mắt thường hoàn toàn không thể nhận ra.
Trước đó vài ngày hắn đơn thân độc mã rời khỏi Băng Tâm Cốc, chính là vì không muốn kéo Cơ Dao vào trong kế hoạch của mình, không ngờ nàng lại đích thân tìm tới tận cửa, hơn nữa lại còn do đích thân Tào Húc dẫn tới.
Đây là tình huống gì chứ!
Dương Khai kinh hãi, len lén liếc nhìn Tào Húc, tên kia cười khan nói: - Tiêu công tử, vị... cô nương này nói là có hôn ước với ngươi, cố tình tới tìm ngươi, cho nên... ha ha, Tiêu công tử xin thứ lỗi!
m thanh Tào Húc vô cùng cứng nhắc, có vẻ rất là bất đắc dĩ.
- Hôn ước? Mặt Dương Khai đen lại.
Mà 500 tên võ giả ở gần đó cũng đang tò mò nhìn lại, vừa thấy khuôn mặt của Cơ Dao, từng tên đều biến sắc, một số kẻ tâm lý yếu không nhịn được, lập tức xoay người nôn liền một bãi.
- Xấu quá, xấu quá, xấu quá! Chẳng trách Tiêu đại nhân phải trốn khỏi Nam Vực, nếu ta gặp phải một nữ nhân đã có hôn ước từ trước như vậy, ta cũng sẽ bỏ trốn.
- Đáng thương a, thật là đáng thương, dù gì cũng là một vị Đế Tôn Cảnh, sao lại dính phải hôn ước với một nữ nhân như vậy chứ?
- Sĩ khả sát bất khả nhục, cưới một người con gái như vậy, không bằng tự tử chết quách cho xong!
Hàng loạt tiếng nghị luận nổi lên dồn dập, đại đa số võ giả đều tỏ ra đồng cảm với Dương Khai.
Dù sao cũng là một vị Đế Tôn Cảnh, muốn loại mỹ nhân gì mà chẳng có chứ? Không ngờ lại bị bức hôn lấy một người như vậy, ai có thể chịu đựng được chứ? Lại nói, cho dù có tắt đèn "làm việc", thì cũng bị ám ảnh.
Trái lại, đám đệ tử Vấn Tình Tông dưới trướng Hoắc Hãn không nhịn được vẻ hả hê, trố mắt xem kịch vui.
- Thế nào?
Cơ Dao bước lên trước một bước, khí thế bức người: - Hôn ước do phụ mẫu sắp đặt, ngươi dám không nghe sao? Tuy rằng bổn tiểu thư lớn lên nhan sắc trông cũng bình thường, nhưng người muốn kết hôn với ta còn có rất nhiều, nếu hôm nay ngươi dám không nghe, ta lập tức chặt chân của ngươi!
- Nhan sắc bình thường... Tào Húc choáng váng, thầm nghĩ vị cô nương này cũng thật là mạnh miệng a, tướng mạo như vậy, quả thực là sỉ nhục hai chữ "bình thường" mà.
- Ngươi nhận lầm người rồi, ta không nhận ra ngươi, đi mau, đi mau!
Dương Khai lấy tay che mặt, ra vẻ không dám nhìn Cơ Dao, đồng thời lặng lẽ truyền âm với Cơ Dao: - Sao ngươi lại chạy tới đây, chỗ này rất nguy hiểm, mau trở về đi.
Cơ Dao nổi điên quát: - Họ Tiêu kia, đừng có không biết xấu hổ, nếu tông chủ không hạ lệnh, ngươi cho rằng bổn tiểu thư nguyện ý hạ hôn ước với ngươi sao?
Nàng cũng đồng thời truyền âm nói: - Dám chạy trốn bỏ ta lại, lần trước ở trong Cổ Địa còn lừa gạt ta, chiếm tiện nghi ta, ngươi cho rằng chuyện đó cứ như vậy là xong sao?
- Sao ngươi biết hiện tại ta lấy họ Tiêu? Ai nha, chuyện lúc trước ngươi cũng biết đó, ta bị ép bất đắc dĩ mà. Dương Khai vừa truyền âm vừa sợ hãi nói: - Hôn ước kia không tính, không tính, từ nay về sau ta và ngươi nước sông không phạm nước giếng, cả đời không qua lại với nhau nữa! Nửa ngày sau, 400 tên võ giả còn lại cũng đã tới, hết thảy đều quy về dưới trướng Dương Khai.
Dương Khai từ trong nhà gỗ đi ra quan sát, thoáng khiển trách mấy câu rồi không quản đến bọn chúng nũa, lại xoay người đi vào bên trong.
Vào đến trong nhà, Dương Khai không khỏi lâm vào trầm tư.
Chuyến này hắn giả mạo Tiêu Bạch Y xâm nhập vào nơi này, mục đích lớn nhất chính là tìm Nam Môn Đại Quân, một khi tìm được sẽ giết chết, nếu không thể giết thì bắt sống. Nhưng hắn không nghĩ tới, bản thân lại bị an bài nhiệm vụ bảo vệ một cái trận kỳ, khiến hắn bây giờ bị chôn chân tại chỗ.
Bảo vệ trận kỳ, dĩ nhiên không thể chạy loạn khắp nơi, huống chi hiện tại ngay cả vị trí của Nam Môn Đại Quân ở nơi nào hắn cũng không biết.
Trong lúc nhất thời, Dương Khai không khỏi lo lắng.
Nhìn khí thế của Vấn Tình Tông bên này, trận kỳ trận bàn đều đã được bố trí, chỉ sợ không lâu nữa sẽ có thể phá vỡ được đại trận hộ tông Băng Tâm Cốc, một khi chúng hành động, chỉ sợ sẽ vô lực xoay chuyển cục diện.
Nghĩ tới đây, trên mặt hắn lóe lên vẻ kiên nghị, đẩy cửa bước ra ngoài.
Lúc này, 500 tên võ giả đều đang khoanh chân ngồi phân tán ở xung quanh trận kỳ, vừa thấy Dương Khai hiện thân, chúng liền vội vã đứng lên, chờ mệnh lệnh của hắn.
Không ngờ Dương Khai không thèm liếc mắt nhìn bọn chúng lấy một cái, chỉ xoay người bước ra ngoài.
- Tiêu công tử... Một tiếng quát nhẹ truyền đến, lại là tên Hoắc Hãn đang ôm quyền kêu lên.
- Chuyện gì?! Dương Khai nhướng mày, có vẻ không vui.
- Không biết Tiêu công tử muốn đi đâu? Hoắc Hãn trầm giọng hỏi.
Dương Khai hừ lạnh một tiếng, nói: - Bổn thiếu đi đâu, ngươi quản được sao?
Sắc mặt Hoắc Hãn sa sầm lại, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: - Tiêu công tử nói vậy sai rồi, nếu Phong trưởng lão đã điều ngươi trấn giữ trận kỳ ở nơi này, vậy thì Tiêu công tử phải nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh, vô cớ rời khỏi kvị trí, Phong trưởng lão biết được chỉ sợ sẽ mất hứng a, nếu lỡ nơi này xảy ra chuyện gì, ai sẽ gánh chịu trách nhiệm đây?
- Nơi này đang yên ổn, có thể xảy ra chuyện gì chứ? Dương Khai lạnh lùng nhìn hắn.
Hoắc Hãn mỉm cười nói: - Ai biết được, ta chỉ nói "nếu lỡ..." mà thôi.
Dương Khai nói: - Ta chỉ đi quan sát tình hình một chút, sẽ lập tức trở lại.
Hoắc Hãn nói: - Đi một lúc cũng là rời khỏi vị trí, nếu Tiêu công tử vẫn cố ý làm vậy, ta sẽ bẩm báo việc này lên trên.
Lúc trước Dương Khai cho hắn nếm mùi đau khổ, khiến hắn ghi hận trong lòng, lúc này có cơ hội dĩ nhiên là muốn bắt chẹt Dương Khai. Huống chi, đám đệ tử Vấn Tình Tông bọn chúng đóng quân ở nơi này, ngoài việc trợ giúp những Đế Tôn Cảnh tiếp nhận Chiêu Mộ Lệnh trông coi trận kỳ ra, đồng thời còn đảm nhiệm việc giám sát những Đế Tôn Cảnh này.
Tri nhân tri diện bất tri tâm, ai biết những tên Đế Tôn Cảnh này có đáng tin cậy hay không, dù sao mức độ trung thành của môn hạ đệ tử bổn tông vẫn đáng tin cậy hơn.
Cho nên trong số những thủ hạ của mỗi một vị Đế Tôn Cảnh nhận Chiêu Mộ Lệnh, đều có đệ tử Vấn Tình Tông, tuy nhân số cũng không nhiều, nhưng Phong Trì lại cần những tên đệ tử này để kiềm chế đám Đế Tôn Cảnh kia.
Thấy Hoắc Hãn tỏ ra nghiêm trọng, trong lòng Dương Khai đã căm ghét đến tận xương.
Hắn cũng biết đối phương đang trả thù hắn, nhưng Hoắc Hãn đã nói vậy, hắn cũng không thể cứng rắn, một khi thật sự khiến cho Phong Trì chú ý, chỉ sợ đến lúc đó sẽ bị giam sát chặt chẽ hơn.
- Không quan sát thì thôi, cũng chẳng có gì cả. Dương Khai bĩu môi khẽ cười, rồi xoay người quay trở lại nhà gỗ, đóng sập cửa lại.
Hoắc Hãn đứng tại chỗ, lộ ra nụ cười khoái chí.
Rất nhanh, màn đêm đã phủ xuống.
Đang suy tư đối sách, chợt Dương Khai nghe được có tiếng rì rầm to nhỏ ở bên ngoài, cẩn thận lắng ghe, sắc mặt Dương Khai lập tức tối sầm lại.
Tiếng rì rầm bàn luận của 500 tên võ giả ngoài kia, không phải chuyện gì khác, chính là về hắn.
- Ngươi nghe gì chưa? Vị Tiêu đại nhân này của chúng ta tuy rằng lai lịch không nhỏ, nhưng lại bị hôn thê quản thúc nghiêm ngặt ah!
- Chuyện này đã lan truyền rộng rãi rồi, nghe nói vị hôn thê của hắn vô cùng xấu xí, quả thực khiến người ta không dám nhìn thẳng, hơn nữa tính tình còn nóng nảy, vị Tiêu đại nhân của Thanh Dương Thần Điện bị hôn thê tra tấn không chịu nổi, mới phải chạy tới Bắc Vực.
- Ha ha, ta còn tưởng rằng hắn có đại năng lực gì đó, thì ra là một tên sợ vợ ah!
- Thật hay giả, có chuyện này sao?
- Chuyện này được chính người trong Chiêu Hiền Quán nói ra, còn có thể giả sao, lúc đó có rất nhiều người chứng kiến.
- Ta thấy, có lẽ vị Tiêu đại nhân này cả đời cũng chưa thấy qua mỹ nữ, cho nên mới ba chân bốn cẳng chạy tới nhận Chiêu Hiền Lệnh, hy vọng sau khi tiêu diệt Băng Tâm Cốc xong, có thể được thưởng cho vài nữ nhân xinh đẹp mang về.
- Mang về thì sao chứ? Trong nhà có vợ dữ, chỉ sợ hắn cũng không có gan làm gì ah, e là chỉ có thể nhìn cho đỡ ghiền mà thôi!
- Đáng thương, đáng thương, một vị Đế Tôn Cảnh mà lại lâm vào cảnh này, thật là mất mặt nam nhân a.
...
Một đồn mười, mười đồn trăm, cũng không biết là tên khốn kiếp nào truyền tin này ra, hiện tại dường như cả thành đều đã biết.
Khi Dương Khai ở Chiêu Hiền Quán chỉ thuận miệng nói ra, không ngờ chuyện này lại bị người ta đào bới lên châm biếm hắn.
Không cần phải nói, tuyệt đối chính là chuyện tốt do tên khốn Hoắc Hãn kia làm ra.
Mặc dù chỉ là chuyện hắn bịa đặt ra, nhưng bị người bàn tán sau lưng như vậy, nhất là lại là những thủ hạ trên danh nghĩa của mình, Dương Khai không khỏi tức anh ách, cảm thấy thật mất mặt, không nhịn được hừ một tiếng.
Nghe được tiếng "hừ", tiếng nghị luận bên ngoài mới hơi ngừng lại, tuy nhiên sau đó bọn chúng lại liếc nhau, bĩu môi cười lạnh.
- Thẹn quá hóa giận! Hoắc Hãn nhìn về phía nhà gỗ, khẽ cười lạnh.
Liên tiếp hai ngày sau, Dương Khai vẫn ở lỳ trong nhà, có Hoắc Hãn ngăn trở và giám sát khiến hắn không thể không nghĩ kế khác.
Thân mang thần thông không gian, nếu Dương Khai thật sự muốn rời đi, chỉ một tên võ giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh nhỏ bé sao có thể phát hiện được chứ? Chỉ có điều nơi này dù sao cũng là trong lòng địch, hắn cần phải hành động một cách cẩn trọng.
Ngày thứ ba, Dương Khai đang ngồi bên trong nhà gỗ chợt nghe được tiếng bước chân từ bên ngoài, sau đó giọng nói của Tào Húc liền truyền đến: - Tiêu công tử, Tào Húc cầu kiến.
Dương Khai nhướng mày, không biết Tào Húc chạy tới làm gì, mấy ngày trước sau khi hắn dẫn mình tới nơi này, cũng chưa từng xuất hiện lại, không ngờ hôm nay lại tới đây.
Hắn mang theo tâm trạng hoài nghi mở cửa phòng, phe phẩy quạt bước ra.
Còn chưa đứng vững, từ phía đối diện đã truyền đến một tiếng "hừ" trong trẻo nhưng lạnh lùng, ẩn chứa sự tức giận cực lớn, ngay sau đó là một cỗ khí tức bài sơn đảo hải ập tới.
Dương Khai biến sắc, lui bịch bịch về sau mấy bước, trợn tròn mắt nhìn tới.
Chỉ thấy Tào Húc ở trước mặt đang cười khan đứng đó, mà bên cạnh hắn còn có một nữ nhân mặc áo trắng như tuyết, nữ nhân này chỉ đơn thuần nhìn thân hình thì rất hấp dẫn, dáng người mảnh mai, mỵ lực vô hạn.
Nhưng khi nhìn lên khuôn mặt, lại khiến người ta vô cùng thất vọng.
Khuôn mặt đầy tàn nhang, phân bố ở khắp nơi trên mặt, mắt ti hí một mí, mũi tẹt, miệng rộng, ánh mắt mặc dù có thần thái, nhưng bị những thứ trên khuôn mặt tô điểm khiến nó biến thành bén nhọn như đao, làm người ta không rét mà run.
Bộ dạng xấu xí như vậy, quả thực không có ngôn ngữ nào có thể miêu tả, cũng không biết nàng phạm tội tày trời gì, mà bị ông trời trừng phạt như vậy.
- Ngươi... ngươi... ngươi... Hai mắt Dương Khai sắp lồi ra ngoài, hoảng sợ hô lên, nhưng nửa ngày cũng không thốt nên lời.
- Giỏi quá ha, không ngờ ngươi lại chạy tới đây, khiến bổn tiểu thư phải nhọc công đi tìm! Nữ nhân xấu xí lập tức nghiến răng nghiến lợi, mắt lộ hung quang, dường như chỉ hận không thể rút xương lột da Dương Khai ra nhai ngấu nghiến vậy.
Dương Khai vã mồ hôi hột, run run tay chỉ: - Ngươi... sao ngươi lại tới đây?
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, nữ nhân này lại tới đây.
Nữ nhân trước mặt tuy rằng bộ dáng vừa xấu xí vừa xa lạ, nhưng Dương Khai liếc mắt một cái đã nhận ra.
Cơ Dao!
Ngược lại cũng không phải nhãn lực Dương Khai cao minh cỡ nào, mà là trong nháy mắt vừa thấy mặt, Cơ Dao đã cố ý phóng ra một chút khí tức của bản thân, Dương Khai và Cơ Dao đã chung sống với nhau thời gian không ngắn, tự nhiên không lạ gì khí tức này.
Cơ Dao có hình dạng như vậy, rõ ràng là đã được Thạch Thiên Hà dịch dung, nhìn bằng mắt thường hoàn toàn không thể nhận ra.
Trước đó vài ngày hắn đơn thân độc mã rời khỏi Băng Tâm Cốc, chính là vì không muốn kéo Cơ Dao vào trong kế hoạch của mình, không ngờ nàng lại đích thân tìm tới tận cửa, hơn nữa lại còn do đích thân Tào Húc dẫn tới.
Đây là tình huống gì chứ!
Dương Khai kinh hãi, len lén liếc nhìn Tào Húc, tên kia cười khan nói: - Tiêu công tử, vị... cô nương này nói là có hôn ước với ngươi, cố tình tới tìm ngươi, cho nên... ha ha, Tiêu công tử xin thứ lỗi!
m thanh Tào Húc vô cùng cứng nhắc, có vẻ rất là bất đắc dĩ.
- Hôn ước? Mặt Dương Khai đen lại.
Mà 500 tên võ giả ở gần đó cũng đang tò mò nhìn lại, vừa thấy khuôn mặt của Cơ Dao, từng tên đều biến sắc, một số kẻ tâm lý yếu không nhịn được, lập tức xoay người nôn liền một bãi.
- Xấu quá, xấu quá, xấu quá! Chẳng trách Tiêu đại nhân phải trốn khỏi Nam Vực, nếu ta gặp phải một nữ nhân đã có hôn ước từ trước như vậy, ta cũng sẽ bỏ trốn.
- Đáng thương a, thật là đáng thương, dù gì cũng là một vị Đế Tôn Cảnh, sao lại dính phải hôn ước với một nữ nhân như vậy chứ?
- Sĩ khả sát bất khả nhục, cưới một người con gái như vậy, không bằng tự tử chết quách cho xong!
Hàng loạt tiếng nghị luận nổi lên dồn dập, đại đa số võ giả đều tỏ ra đồng cảm với Dương Khai.
Dù sao cũng là một vị Đế Tôn Cảnh, muốn loại mỹ nhân gì mà chẳng có chứ? Không ngờ lại bị bức hôn lấy một người như vậy, ai có thể chịu đựng được chứ? Lại nói, cho dù có tắt đèn "làm việc", thì cũng bị ám ảnh.
Trái lại, đám đệ tử Vấn Tình Tông dưới trướng Hoắc Hãn không nhịn được vẻ hả hê, trố mắt xem kịch vui.
- Thế nào?
Cơ Dao bước lên trước một bước, khí thế bức người: - Hôn ước do phụ mẫu sắp đặt, ngươi dám không nghe sao? Tuy rằng bổn tiểu thư lớn lên nhan sắc trông cũng bình thường, nhưng người muốn kết hôn với ta còn có rất nhiều, nếu hôm nay ngươi dám không nghe, ta lập tức chặt chân của ngươi!
- Nhan sắc bình thường... Tào Húc choáng váng, thầm nghĩ vị cô nương này cũng thật là mạnh miệng a, tướng mạo như vậy, quả thực là sỉ nhục hai chữ "bình thường" mà.
- Ngươi nhận lầm người rồi, ta không nhận ra ngươi, đi mau, đi mau!
Dương Khai lấy tay che mặt, ra vẻ không dám nhìn Cơ Dao, đồng thời lặng lẽ truyền âm với Cơ Dao: - Sao ngươi lại chạy tới đây, chỗ này rất nguy hiểm, mau trở về đi.
Cơ Dao nổi điên quát: - Họ Tiêu kia, đừng có không biết xấu hổ, nếu tông chủ không hạ lệnh, ngươi cho rằng bổn tiểu thư nguyện ý hạ hôn ước với ngươi sao?
Nàng cũng đồng thời truyền âm nói: - Dám chạy trốn bỏ ta lại, lần trước ở trong Cổ Địa còn lừa gạt ta, chiếm tiện nghi ta, ngươi cho rằng chuyện đó cứ như vậy là xong sao?
- Sao ngươi biết hiện tại ta lấy họ Tiêu? Ai nha, chuyện lúc trước ngươi cũng biết đó, ta bị ép bất đắc dĩ mà. Dương Khai vừa truyền âm vừa sợ hãi nói: - Hôn ước kia không tính, không tính, từ nay về sau ta và ngươi nước sông không phạm nước giếng, cả đời không qua lại với nhau nữa!