- Thái Bình Thành? Sắc mặt của An Nhược Vân biến đổi: - Đã xảy ra chuyện gì?
Thái Bình Thành ba chữ này đối với người khác có lẽ xa lạ, nhưng đối với An Nhược Vân mà nói lại giống như một cây gai trong lòng. Năm đó Thạch Thiên Hà không tiếc không vâng lời nàng, muốn gả cho người nam nhân nọ chính là người của Thái Bình Thành.
Nghe được câu hỏi của nàng, thân thể mềm mại của Thạch Thiên Hà run lên, khiếp khiếp ngẩng đầu liếc nhìn An Nhược Vân một cái, lại thấy An Nhược Vân mắt cũng không nhìn mình một chút, trong trái tim nàng tràn đầy chua xót. Nàng biết sư tôn của mình đây là vẫn luôn chưa tha thứ cho mình. Nếu không sớm thấy được mình, vì sao một mực không triệu kiến mình lên hỏi thăm.
Dương Khai khẽ cười nói: - Chuyện này nhắc tới, có chút quan hệ với An sư muội.
An Nhược Vân nghe vậy, như có điều suy nghĩ quan sát một chút Thạch Thiên Hà thần sắc tái nhợt bên kia, thần tình nhàn nhạt, nhìn không ra tâm tình gì.
- Chuyện của Thái Bình Thành làm sao có quan hệ với đại sư tỷ chứ? Dương sư huynh cẩn thận nói nghe một chút. Trưởng Tôn Oánh tò mò hỏi.
Dương Khai đáp: - Ta cùng với Cơ Dao sư muội mấy ngày trước đây nghỉ ngơi cả đêm ở Thái Bình Thành, vào ngày thứ hai chuẩn bị ra khỏi thành thì đụng phải một người ăn mặc cải trang muốn rời khỏi Thái Bình Thành, lại bị người khám phá đầu mối, ngăn lại...
Hắn lúc đó mới nhất ngũ nhất thập nói một trận chuyện đã xảy ra ở chỗ cửa thành của Thái Bình Thành. Lúc hắn nói chuyện nhìn chằm chằm vào An Nhược Vân, dường như là đang nói cho một mình nàng nghe vậy.
Đợi đến khi nghe được Đổng Hải không ngờ không để ý tình cảm vợ chồng trăm năm, chẳng những bêu xấu Thạch Thiên Hà lấy trộm trấn tộc chi bảo của Đổng gia, thậm chí còn trục xuất nàng ra khoi Đổng gia trước mặt mọi người, tay vịn ghế ngồi của An Nhược Vân một phen bị nàng bóp nát.
Thạch Thiên Hà tuy là khí đồ của nàng, nhưng dù sao cũng là nàng giáo dưỡng lớn lên, khi nào đến phiên một người Đổng gia khi dễ như thế.
Huống chi, tâm tính của Thạch Thiên Hà nàng biết rõ nhất, làm sao có thể đi làm chuyện trộm đạo như vậy.
- Sau đó ta cùng với Cơ Dao sư muội mới biết, chuyện lấy trộm trấn tộc chi bảo bất quá là muốn tăng thêm tội thôi. Nguyên nhân căn bản lại là Thiên Hà nghe nói sư môn gặp nạn, muốn trở về cốc dốc chút lực non yếu của mình. Nhưng hôm nay Bắc Vực thế cục rung chuyển, phàm là cùng Băng Tâm Cốc nhấc lên một chút quan hệ cũng sẽ không có kết quả gì tốt. Đổng gia không dám để Thiên Hà bại lộ thân phận của mình, lúc này mới tùy ý gán lên một cái tội danh truy bắt nàng, cũng như trục xuất nàng ra khoi Đổng gia, mượn điều này khiến nàng cùng Đổng gia thoát khỏi quan hệ. Miễn cho bị dính líu trong đó.
Dương Khai nói tiếp: - Ta cùng với Cơ Dao sư muội chính là gặp phải Thiên Hà, thế mới biết tình huống của Băng Tâm Cốc, cho nên một đường ngựa không ngừng vó câu chạy tới.
Sau khi nói xong, hắn liền bưng lên nước trà bên cạnh, nhẹ nhàng nhấp lên.
- Khinh người quá đáng! An Nhược Vân cũng không nhịn được nữa, một bàn tay cũng chụp nát tay vịn của một bên khác.
Trong đại điện, rất nhiều nữ nhân của Băng Tâm Cốc nghe vậy đều bộ mặt tức giận.
Nhớ ngày đó, nam nhân của cả Bắc Vực đều lấy chuyện có thể lấy được Băng Tâm Cốc đệ tử làm vinh làm kiêu ngạo. Nhưng hiện giờ rồng bơi nước cạn, hổ xuống đồng bằng, nhỏ nhoi một Đổng gia của Thái Bình Thành cũng đang khi dễ đến trên đầu của các nàng.
Đệ tử gả cho vào Đổng gia trăm năm, thân là quý vi chủ mẫu, kết quả trước mặt mọi người bị trục xuất khỏi gia tộc, còn mang tiếng xấu là tên trộm.
Điều này làm cho một đám nữ nhân quả thực tức bể phổi.
- Thiên Hà ngươi qua đây! An Nhược Vân vừa nhướng mày lên, nhìn Thạch Thiên Hà vẫn đứng phía sau Dương Khai.
Thạch Thiên Hà nghe vậy, thân thể mềm mại run lên bần bật, bước chân khó khăn, có chút bước không ra. Còn Ngu Đan nhẹ nhàng đẩy nàng một cái, cho nàng một cái ánh mắt khích lệ. Thạch Thiên Hà mới đi tới trước mặc An Nhược Vân, quỳ xuống cái phịch.
Nàng không nói một lời, lại là rơi lệ không ngừng.
Bàn tay của An Nhược Vân giơ lên thật cao, gương mặt rèn sắt không thành thép, tựa như muốn quất xuống, nhưng thử mấy lần cũng không thể hạ quyết tâm, cuối cùng giậm chân một cái, thu tay.
Anh Nhược Vân hít một hơi thật sâu, trầm giọng hỏi: - Nghịch đồ, ngươi có biết sai chưa?
Thạch Thiên Hà lệ rơi đầy mặt, gật đầu đáp: - Đệ tử biết sai rồi!
An Nhược Vân hận nói: - Trăm năm trước ta đã khuyên ngươi, không cần bởi vì một lần ân cứu mạng gả cho Đổng gia. Phương pháp báo ân có rất nhiều loại, không cần thiết hy sinh hạnh phúc của cuộc đời mình. Ngươi cố tình không nghe, kết quả là rơi vào kết cục như vậy, ngươi vì sao phải lãng phí bản thân mình như thế!
Thạch Thiên Hà cuối đầu xuống đất, phủ phục không dậy nổi, khóc thút thít nói: - Xin sư tôn trách phạt!
An Nhược Vân lạnh mặt nói: - Đừng gọi ta là sư tôn, trăm năm trước ta đã không có ngươi tên đệ tử này. Ngươi và ta từ lâu đoạn tuyệt quan hệ thầy trò. Kết quả hôm nay là ngươi ngày đó gây nên, là đau xót hay là khổ sở, ngươi đều phải tự mình gánh chịu, không quan hệ với ta, cũng không quan hệ với Băng Tâm Cốc.
- Xin sư tôn trách phạt! Thạch Thiên Hà cực kỳ bi ai cầu khẩn.
An Nhược Vân cả giận quát: - Còn dám gọi ta sư tôn!
Trưởng Tôn Oánh có chút nhìn không đặng, đứng lên nói: - Đại sư tỷ, đừng nổi giận. Thiên Hà năm đó tuy rằng không nghe lời của tỷ, không vâng lời tỷ, nhưng hiện giờ cũng ăn đau khổ, tin rằng nàng sau này không bao giờ sẽ như vậy nữa. Hơn nữa... nàng lần này liều chết cũng muốn trở về Băng Tâm Cốc, cũng là bởi vì nghe được sư môn gặp nạn, dựa vào phần tâm chí cùng trung thành này, đại sư tỷ chẳng lẽ không thể tha thứ nàng sao?
Những sư tỷ muội khác cũng đều rối rít gật đầu, mau mồm mau miệng tranh nhau lên tiếng khuyên lại nói tiếp.
An Nhược Vân nghe vào trong tai, lại không nói một lời.
Ngu Đan thấy thế, cũng gấp gáp đi ra phía trước, một tiếng phịch quỳ xuống trước mặt An Nhược Vân, nói: - Sư tôn, người tha thứ cho Thiên Hà sư muội lần này đi.
Tử Vũ cũng là thân thể mềm mại nhoáng lên một cái, đồng dạng đi tới trước mặt An Nhược Vân quỳ xuống, nói: - Sư tôn, Thiên Hà sư muội đã biết sai rồi, người tha thứ nàng đi.
Hai người cũng giống như Thạch Thiên Hà vậy, đều là mộn hạ của An Nhược Vân, dĩ nhiên có tư cách xin tha.
- Các ngươi... An Nhược Vân thấy thế, một tiếng kêu nổi giận không thể gọi, chỉ vào Ngu Đan cùng Tử Vũ. Ngón tay mảnh khảnh không ngừng điểm điểm, cắn răng nói: - Được được được, các ngươi đều đã cứng cáp rồi, đều không chịu nghe lời nữa, còn có mặt mũi gọi ta người sư tôn này sao.
Thân thể mềm mại của Ngu Đan cùng Tử Vũ run lên, nói liên tục: - Sư tôn bớt giận, đệ tử không dám.
- Nếu không dám, vậy thì nhanh lên đứng lên cho ta. An Nhược Vân cả giận nói.
Ngu Đan cùng Tử Vũ liếc nhau, đồng thanh nói:
- Sư tôn xin hãy tha thứ Thiên Hà sư muội.
- Các ngươi còn cùng ta cò kè mặc cả hả? An Nhược Vân giận điên lên.
- Được rồi! Băng Vân bỗng nhiên lên tiếng quát một tiếng.
Nàng phát ra một lời, mọi người nhất thời yên tĩnh lại.
Băng Vân quét một vòng trái phải, lúc này mới đưa mắt đầu đến trên người của Thạch Thiên hà một mực phủ phục ở đó, khấu đầu trên đất, hỏi: - Ngươi tên là Thạch Thiên Hà?
Thạch Thiên Hà vội vàng chuyển phương hướng, đè nén tiếng khóc, trả lời: - Đệ tử Thạch Thiên Hà, bái kiến tổ sư!
- Ừ. Băng Vân nhẹ nhàng gật đầu, trầm ngâm một chút nói: - Ngươi trăm năm trước không vâng lời sư tôn của ngươi, phạm vào sai lầm lớn, bị trục xuất khỏi sư môn. Theo đạo lý mà nói, ngươi không bao giờ là người của Băng Tâm Cốc ta nữa, sống hay chết cũng không liên quan với Băng Tâm Cốc ta...
Thạch Thiên Hà nghe vậy, thân thể run lên, sinh lòng tuyệt vọng.
Băng Vân chợt chuyển lời, nói: - Tuy nhiên nể tình trên phần ngươi lần này tâm hệ sư môn, liều chết quay trở về dốc sức, bổn cung có thể cho ngươi một cơ hội!
Thạch Thiên Hà vội vàng nói: - Xin tổ sư chỉ rõ!
Băng Vân mỉm cười nói:
- Bổn cung làm chủ, lần nữa thu ngươi vào Băng Tâm Cốc. Tuy nhiên... rốt cuộc có thể lần nữa bái nhập làm môn hạ của sư tôn ngươi hay không, vậy phải xem biểu hiện sau này của ngươi.
Thạch Thiên Hà hoắc mắt ngẩng đầu. Gương mặt vui mừng vừa cảm kích nhìn Băng Vân, nhưng rất nhanh, nàng nghiêng đầu lại, gương mặt thấp thỏm nhìn xem An Nhược Vân, khàn giọng nói: - Sư tôn không đồng ý, đệ tử không dám trở về Băng Tâm Cốc.
Băng Vân cười nói: - Sư tôn của ngươi là đệ tử ta, bổn cung nếu lên tiếng, nàng không dám không đồng ý. Nhược Vân ngươi nói xem?
An Nhược Vân bị Băng Vân nhìn một cái, lập tức khom người đáp: - Đệ tử cẩn tuân sư mệnh!
Sau khi nói xong, lại nhìn Thạch Thiên Hà nói: - Còn quỳ đó làm gì, còn không mau cám ơn tổ sư!
Thạch Thiên Hà chấn động, vội vàng khấu đầu nói: - Đa tạ tổ sư khai ân, tạ ơn sư tôn khai ân!
Sau khi nàng bái tạ xong, lúc này mới đứng dậy, gương mặt vui không tự kiềm hãm được, rồi lại đầy mặt nước mắt.
An Nhược Vân cả giận nói: - Bộ dạng có ra làm sao không?!
Nàng vừa nói, vừa vãi ra một chiếc khăn gấm nhẹ nhàng lướt qua phía Thạch Thiên Hà.
Thạch Thiên Hà nhận lấy, nhưng không lau nước mắt của mình, chỉ siết chặt lấy, dùng ống tay áo của mình lau đi nước mắt. Nàng lại đứng lên, nhìn thẳng vào mắt của Tử Vũ và Ngu Đan, không nhịn được mỉm cười.
- Từ nay về sau, ngươi đi theo bên cạnh Tử Vũ tu luyện đi. Chuyện của Đổng gia ngươi không cần quan tâm. Đợi chuyện chỗ này xong, ta sẽ đi thay ngươi đòi cái công đạo! An Nhược Vân lạnh lùng nói.
Lời này vừa ra, Thạch Thiên Hà liền biết trong lòng của sư tôn mình vẫn có mình, bằng không cũng sẽ không nói muốn đòi công đạo cho mình như thế.
Nàng lắc đầu nói: - Sư tôn, Đổng gia đã không còn...
- Không còn!
Trong con ngươi xinh đẹp của An Nhược Vân lóe lên hàn quang, hừ lạnh nói: - Trái lại tiện nghi bọn họ, nếu không còn cũng tốt, sau này an tâm đợi ở trong cốc, nếu tái phạm hạ sai lầm lớn, sẽ không dễ dãi như thế đâu.
- Dạ! Thạch Thiên Hà cung kính đáp.
- Chúc mừng Băng Vân tiền bối thầy trò gặp lại, chúc mừng An sư muội thầy trò gặp lại. Dương Khai ở một bên phẩm trà đã nửa ngày, mắt thấy giờ này mọi chuyện đã định, lúc này mới cười híp mắt ôm quyền nói.
Băng Vân cười nói: - Đây còn may mà có ngươi. Nhắc tới... Vài chuyện đại sự của Băng Tâm Cốc đều có liên quan với ngươi. Xem ra giữa ta và ngươi thật sự có duyên.
Bản thân bà ta có thể thoát cây trở về từ trong Tịch Hư Bí Cảnh, nguyên nhân lớn nhất là bởi vì Dương Khai. Giờ đây Cơ Dao cùng Thạch Thiên Hà có thể trở về, cũng là bởi vì Dương Khai. Hai lần ba lượt như thế, không phải duyên phận thì là gì?
- Cơ duyên xảo hợp thôi. Dương Khai mỉm cười, ngay sau đó lại thần tình nghiêm một chút, nói: - Tiền bối, lúc trước ta cùng với Cơ Dao sư muội nghe được lời đồn không nhiều lắm, giờ đây Băng Tâm Cốc rốt cuộc là cục diện gì cũng không quá rõ. Xin tiền bối có thể nói cho ta biết một chút tin tức hay không?
Vừa nghe Dương Khai nhắc tới chuyện chính, vẻ mặt của mọi người đều trang nghiêm lại. Băng Vân hỏi: - Ngươi muốn biết gì?
Dương Khai đáp: - Thực lực của Vấn Tình Tông cùng Băng Tâm Cốc hẳn không xê xích bao nhiêu mới đúng, vì sao có thể bức bách Băng Tâm Cốc tới tình cảnh như bây giờ?
Băng Vân thở dài nói: - Thực lực của hai phái vốn quả thật không kém lắm. Nhưng hơn nửa năm trước, Vấn Tình Tông phó tông chủ chợt đột phá đến Đế Tôn tam tầng cảnh. Hắn cùng Phong Huyền hai người liên thủ, bổn cung không địch nổi. Hơn nữa Băng Tâm Cốc ta nghiêng về giữ địa bàn, xưa nay cùng phái khác không kết giao quá mức thân mật. Vấn Tình Tông lôi kéo nhiều tay chân, Băng Tâm Cốc ta khó có thể ngăn cản, chỉ có thể lui cư trong cốc, mở ra đại trận hộ tông. - Thái Bình Thành? Sắc mặt của An Nhược Vân biến đổi: - Đã xảy ra chuyện gì?
Thái Bình Thành ba chữ này đối với người khác có lẽ xa lạ, nhưng đối với An Nhược Vân mà nói lại giống như một cây gai trong lòng. Năm đó Thạch Thiên Hà không tiếc không vâng lời nàng, muốn gả cho người nam nhân nọ chính là người của Thái Bình Thành.
Nghe được câu hỏi của nàng, thân thể mềm mại của Thạch Thiên Hà run lên, khiếp khiếp ngẩng đầu liếc nhìn An Nhược Vân một cái, lại thấy An Nhược Vân mắt cũng không nhìn mình một chút, trong trái tim nàng tràn đầy chua xót. Nàng biết sư tôn của mình đây là vẫn luôn chưa tha thứ cho mình. Nếu không sớm thấy được mình, vì sao một mực không triệu kiến mình lên hỏi thăm.
Dương Khai khẽ cười nói: - Chuyện này nhắc tới, có chút quan hệ với An sư muội.
An Nhược Vân nghe vậy, như có điều suy nghĩ quan sát một chút Thạch Thiên Hà thần sắc tái nhợt bên kia, thần tình nhàn nhạt, nhìn không ra tâm tình gì.
- Chuyện của Thái Bình Thành làm sao có quan hệ với đại sư tỷ chứ? Dương sư huynh cẩn thận nói nghe một chút. Trưởng Tôn Oánh tò mò hỏi.
Dương Khai đáp: - Ta cùng với Cơ Dao sư muội mấy ngày trước đây nghỉ ngơi cả đêm ở Thái Bình Thành, vào ngày thứ hai chuẩn bị ra khỏi thành thì đụng phải một người ăn mặc cải trang muốn rời khỏi Thái Bình Thành, lại bị người khám phá đầu mối, ngăn lại...
Hắn lúc đó mới nhất ngũ nhất thập nói một trận chuyện đã xảy ra ở chỗ cửa thành của Thái Bình Thành. Lúc hắn nói chuyện nhìn chằm chằm vào An Nhược Vân, dường như là đang nói cho một mình nàng nghe vậy.
Đợi đến khi nghe được Đổng Hải không ngờ không để ý tình cảm vợ chồng trăm năm, chẳng những bêu xấu Thạch Thiên Hà lấy trộm trấn tộc chi bảo của Đổng gia, thậm chí còn trục xuất nàng ra khoi Đổng gia trước mặt mọi người, tay vịn ghế ngồi của An Nhược Vân một phen bị nàng bóp nát.
Thạch Thiên Hà tuy là khí đồ của nàng, nhưng dù sao cũng là nàng giáo dưỡng lớn lên, khi nào đến phiên một người Đổng gia khi dễ như thế.
Huống chi, tâm tính của Thạch Thiên Hà nàng biết rõ nhất, làm sao có thể đi làm chuyện trộm đạo như vậy.
- Sau đó ta cùng với Cơ Dao sư muội mới biết, chuyện lấy trộm trấn tộc chi bảo bất quá là muốn tăng thêm tội thôi. Nguyên nhân căn bản lại là Thiên Hà nghe nói sư môn gặp nạn, muốn trở về cốc dốc chút lực non yếu của mình. Nhưng hôm nay Bắc Vực thế cục rung chuyển, phàm là cùng Băng Tâm Cốc nhấc lên một chút quan hệ cũng sẽ không có kết quả gì tốt. Đổng gia không dám để Thiên Hà bại lộ thân phận của mình, lúc này mới tùy ý gán lên một cái tội danh truy bắt nàng, cũng như trục xuất nàng ra khoi Đổng gia, mượn điều này khiến nàng cùng Đổng gia thoát khỏi quan hệ. Miễn cho bị dính líu trong đó.
Dương Khai nói tiếp: - Ta cùng với Cơ Dao sư muội chính là gặp phải Thiên Hà, thế mới biết tình huống của Băng Tâm Cốc, cho nên một đường ngựa không ngừng vó câu chạy tới.
Sau khi nói xong, hắn liền bưng lên nước trà bên cạnh, nhẹ nhàng nhấp lên.
- Khinh người quá đáng! An Nhược Vân cũng không nhịn được nữa, một bàn tay cũng chụp nát tay vịn của một bên khác.
Trong đại điện, rất nhiều nữ nhân của Băng Tâm Cốc nghe vậy đều bộ mặt tức giận.
Nhớ ngày đó, nam nhân của cả Bắc Vực đều lấy chuyện có thể lấy được Băng Tâm Cốc đệ tử làm vinh làm kiêu ngạo. Nhưng hiện giờ rồng bơi nước cạn, hổ xuống đồng bằng, nhỏ nhoi một Đổng gia của Thái Bình Thành cũng đang khi dễ đến trên đầu của các nàng.
Đệ tử gả cho vào Đổng gia trăm năm, thân là quý vi chủ mẫu, kết quả trước mặt mọi người bị trục xuất khỏi gia tộc, còn mang tiếng xấu là tên trộm.
Điều này làm cho một đám nữ nhân quả thực tức bể phổi.
- Thiên Hà ngươi qua đây! An Nhược Vân vừa nhướng mày lên, nhìn Thạch Thiên Hà vẫn đứng phía sau Dương Khai.
Thạch Thiên Hà nghe vậy, thân thể mềm mại run lên bần bật, bước chân khó khăn, có chút bước không ra. Còn Ngu Đan nhẹ nhàng đẩy nàng một cái, cho nàng một cái ánh mắt khích lệ. Thạch Thiên Hà mới đi tới trước mặc An Nhược Vân, quỳ xuống cái phịch.
Nàng không nói một lời, lại là rơi lệ không ngừng.
Bàn tay của An Nhược Vân giơ lên thật cao, gương mặt rèn sắt không thành thép, tựa như muốn quất xuống, nhưng thử mấy lần cũng không thể hạ quyết tâm, cuối cùng giậm chân một cái, thu tay.
Anh Nhược Vân hít một hơi thật sâu, trầm giọng hỏi: - Nghịch đồ, ngươi có biết sai chưa?
Thạch Thiên Hà lệ rơi đầy mặt, gật đầu đáp: - Đệ tử biết sai rồi!
An Nhược Vân hận nói: - Trăm năm trước ta đã khuyên ngươi, không cần bởi vì một lần ân cứu mạng gả cho Đổng gia. Phương pháp báo ân có rất nhiều loại, không cần thiết hy sinh hạnh phúc của cuộc đời mình. Ngươi cố tình không nghe, kết quả là rơi vào kết cục như vậy, ngươi vì sao phải lãng phí bản thân mình như thế!
Thạch Thiên Hà cuối đầu xuống đất, phủ phục không dậy nổi, khóc thút thít nói: - Xin sư tôn trách phạt!
An Nhược Vân lạnh mặt nói: - Đừng gọi ta là sư tôn, trăm năm trước ta đã không có ngươi tên đệ tử này. Ngươi và ta từ lâu đoạn tuyệt quan hệ thầy trò. Kết quả hôm nay là ngươi ngày đó gây nên, là đau xót hay là khổ sở, ngươi đều phải tự mình gánh chịu, không quan hệ với ta, cũng không quan hệ với Băng Tâm Cốc.
- Xin sư tôn trách phạt! Thạch Thiên Hà cực kỳ bi ai cầu khẩn.
An Nhược Vân cả giận quát: - Còn dám gọi ta sư tôn!
Trưởng Tôn Oánh có chút nhìn không đặng, đứng lên nói: - Đại sư tỷ, đừng nổi giận. Thiên Hà năm đó tuy rằng không nghe lời của tỷ, không vâng lời tỷ, nhưng hiện giờ cũng ăn đau khổ, tin rằng nàng sau này không bao giờ sẽ như vậy nữa. Hơn nữa... nàng lần này liều chết cũng muốn trở về Băng Tâm Cốc, cũng là bởi vì nghe được sư môn gặp nạn, dựa vào phần tâm chí cùng trung thành này, đại sư tỷ chẳng lẽ không thể tha thứ nàng sao?
Những sư tỷ muội khác cũng đều rối rít gật đầu, mau mồm mau miệng tranh nhau lên tiếng khuyên lại nói tiếp.
An Nhược Vân nghe vào trong tai, lại không nói một lời.
Ngu Đan thấy thế, cũng gấp gáp đi ra phía trước, một tiếng phịch quỳ xuống trước mặt An Nhược Vân, nói: - Sư tôn, người tha thứ cho Thiên Hà sư muội lần này đi.
Tử Vũ cũng là thân thể mềm mại nhoáng lên một cái, đồng dạng đi tới trước mặt An Nhược Vân quỳ xuống, nói: - Sư tôn, Thiên Hà sư muội đã biết sai rồi, người tha thứ nàng đi.
Hai người cũng giống như Thạch Thiên Hà vậy, đều là mộn hạ của An Nhược Vân, dĩ nhiên có tư cách xin tha.
- Các ngươi... An Nhược Vân thấy thế, một tiếng kêu nổi giận không thể gọi, chỉ vào Ngu Đan cùng Tử Vũ. Ngón tay mảnh khảnh không ngừng điểm điểm, cắn răng nói: - Được được được, các ngươi đều đã cứng cáp rồi, đều không chịu nghe lời nữa, còn có mặt mũi gọi ta người sư tôn này sao.
Thân thể mềm mại của Ngu Đan cùng Tử Vũ run lên, nói liên tục: - Sư tôn bớt giận, đệ tử không dám.
- Nếu không dám, vậy thì nhanh lên đứng lên cho ta. An Nhược Vân cả giận nói.
Ngu Đan cùng Tử Vũ liếc nhau, đồng thanh nói:
- Sư tôn xin hãy tha thứ Thiên Hà sư muội.
- Các ngươi còn cùng ta cò kè mặc cả hả? An Nhược Vân giận điên lên.
- Được rồi! Băng Vân bỗng nhiên lên tiếng quát một tiếng.
Nàng phát ra một lời, mọi người nhất thời yên tĩnh lại.
Băng Vân quét một vòng trái phải, lúc này mới đưa mắt đầu đến trên người của Thạch Thiên hà một mực phủ phục ở đó, khấu đầu trên đất, hỏi: - Ngươi tên là Thạch Thiên Hà?
Thạch Thiên Hà vội vàng chuyển phương hướng, đè nén tiếng khóc, trả lời: - Đệ tử Thạch Thiên Hà, bái kiến tổ sư!
- Ừ. Băng Vân nhẹ nhàng gật đầu, trầm ngâm một chút nói: - Ngươi trăm năm trước không vâng lời sư tôn của ngươi, phạm vào sai lầm lớn, bị trục xuất khỏi sư môn. Theo đạo lý mà nói, ngươi không bao giờ là người của Băng Tâm Cốc ta nữa, sống hay chết cũng không liên quan với Băng Tâm Cốc ta...
Thạch Thiên Hà nghe vậy, thân thể run lên, sinh lòng tuyệt vọng.
Băng Vân chợt chuyển lời, nói: - Tuy nhiên nể tình trên phần ngươi lần này tâm hệ sư môn, liều chết quay trở về dốc sức, bổn cung có thể cho ngươi một cơ hội!
Thạch Thiên Hà vội vàng nói: - Xin tổ sư chỉ rõ!
Băng Vân mỉm cười nói:
- Bổn cung làm chủ, lần nữa thu ngươi vào Băng Tâm Cốc. Tuy nhiên... rốt cuộc có thể lần nữa bái nhập làm môn hạ của sư tôn ngươi hay không, vậy phải xem biểu hiện sau này của ngươi.
Thạch Thiên Hà hoắc mắt ngẩng đầu. Gương mặt vui mừng vừa cảm kích nhìn Băng Vân, nhưng rất nhanh, nàng nghiêng đầu lại, gương mặt thấp thỏm nhìn xem An Nhược Vân, khàn giọng nói: - Sư tôn không đồng ý, đệ tử không dám trở về Băng Tâm Cốc.
Băng Vân cười nói: - Sư tôn của ngươi là đệ tử ta, bổn cung nếu lên tiếng, nàng không dám không đồng ý. Nhược Vân ngươi nói xem?
An Nhược Vân bị Băng Vân nhìn một cái, lập tức khom người đáp: - Đệ tử cẩn tuân sư mệnh!
Sau khi nói xong, lại nhìn Thạch Thiên Hà nói: - Còn quỳ đó làm gì, còn không mau cám ơn tổ sư!
Thạch Thiên Hà chấn động, vội vàng khấu đầu nói: - Đa tạ tổ sư khai ân, tạ ơn sư tôn khai ân!
Sau khi nàng bái tạ xong, lúc này mới đứng dậy, gương mặt vui không tự kiềm hãm được, rồi lại đầy mặt nước mắt.
An Nhược Vân cả giận nói: - Bộ dạng có ra làm sao không?!
Nàng vừa nói, vừa vãi ra một chiếc khăn gấm nhẹ nhàng lướt qua phía Thạch Thiên Hà.
Thạch Thiên Hà nhận lấy, nhưng không lau nước mắt của mình, chỉ siết chặt lấy, dùng ống tay áo của mình lau đi nước mắt. Nàng lại đứng lên, nhìn thẳng vào mắt của Tử Vũ và Ngu Đan, không nhịn được mỉm cười.
- Từ nay về sau, ngươi đi theo bên cạnh Tử Vũ tu luyện đi. Chuyện của Đổng gia ngươi không cần quan tâm. Đợi chuyện chỗ này xong, ta sẽ đi thay ngươi đòi cái công đạo! An Nhược Vân lạnh lùng nói.
Lời này vừa ra, Thạch Thiên Hà liền biết trong lòng của sư tôn mình vẫn có mình, bằng không cũng sẽ không nói muốn đòi công đạo cho mình như thế.
Nàng lắc đầu nói: - Sư tôn, Đổng gia đã không còn...
- Không còn!
Trong con ngươi xinh đẹp của An Nhược Vân lóe lên hàn quang, hừ lạnh nói: - Trái lại tiện nghi bọn họ, nếu không còn cũng tốt, sau này an tâm đợi ở trong cốc, nếu tái phạm hạ sai lầm lớn, sẽ không dễ dãi như thế đâu.
- Dạ! Thạch Thiên Hà cung kính đáp.
- Chúc mừng Băng Vân tiền bối thầy trò gặp lại, chúc mừng An sư muội thầy trò gặp lại. Dương Khai ở một bên phẩm trà đã nửa ngày, mắt thấy giờ này mọi chuyện đã định, lúc này mới cười híp mắt ôm quyền nói.
Băng Vân cười nói: - Đây còn may mà có ngươi. Nhắc tới... Vài chuyện đại sự của Băng Tâm Cốc đều có liên quan với ngươi. Xem ra giữa ta và ngươi thật sự có duyên.
Bản thân bà ta có thể thoát cây trở về từ trong Tịch Hư Bí Cảnh, nguyên nhân lớn nhất là bởi vì Dương Khai. Giờ đây Cơ Dao cùng Thạch Thiên Hà có thể trở về, cũng là bởi vì Dương Khai. Hai lần ba lượt như thế, không phải duyên phận thì là gì?
- Cơ duyên xảo hợp thôi. Dương Khai mỉm cười, ngay sau đó lại thần tình nghiêm một chút, nói: - Tiền bối, lúc trước ta cùng với Cơ Dao sư muội nghe được lời đồn không nhiều lắm, giờ đây Băng Tâm Cốc rốt cuộc là cục diện gì cũng không quá rõ. Xin tiền bối có thể nói cho ta biết một chút tin tức hay không?
Vừa nghe Dương Khai nhắc tới chuyện chính, vẻ mặt của mọi người đều trang nghiêm lại. Băng Vân hỏi: - Ngươi muốn biết gì?
Dương Khai đáp: - Thực lực của Vấn Tình Tông cùng Băng Tâm Cốc hẳn không xê xích bao nhiêu mới đúng, vì sao có thể bức bách Băng Tâm Cốc tới tình cảnh như bây giờ?
Băng Vân thở dài nói: - Thực lực của hai phái vốn quả thật không kém lắm. Nhưng hơn nửa năm trước, Vấn Tình Tông phó tông chủ chợt đột phá đến Đế Tôn tam tầng cảnh. Hắn cùng Phong Huyền hai người liên thủ, bổn cung không địch nổi. Hơn nữa Băng Tâm Cốc ta nghiêng về giữ địa bàn, xưa nay cùng phái khác không kết giao quá mức thân mật. Vấn Tình Tông lôi kéo nhiều tay chân, Băng Tâm Cốc ta khó có thể ngăn cản, chỉ có thể lui cư trong cốc, mở ra đại trận hộ tông.