Vì Dương Khai, ngay cả tính mạng Nhược Tích cũng có thể không cần, tát vào miệng mình thì tính là gì chứ?
- Ngươi đang làm cái gì vậy? Loan Phượng nhíu mày, xuất chiêu cố định Nhược Tích lại.
Nàng có tu vi Đế Tôn tam tầng cảnh, cố định Trương Nhược Tích là chuyện rất dễ dàng. Bị cấm chế vô hình bao phủ, chẳng những Nhược Tích không thể động đậy, mà ngay cả lên tiếng nói chuyện cũng không được, cánh tay đang giơ lên bị cố định giữa không trung, nước mắt gần như cạn kiệt.
- Tiểu tử, ngươi có phải là nam nhân hay không, không ngờ lại để cho một cô bé làm những chuyện này vì ngươi, con kiến quả nhiên là con kiến, thật là buồn cười! Thạch Hỏa như đang thưởng thức một vở kịch đặc sắc vậy, vừa hung hăng đạp Dương Khai, vừa cất tiếng cười to.
Rắc rắc rắc...
Lại thêm mấy cái xương gãy vang lên.
Dương Khai cắn răng, cố nén đau đớn thấu tim, cưỡng ép nuốt máu trong cổ họng xuống, trừng mắt nhìn tên thạch nhân khổng lồ trước mặt, hung hăng nói: - Thạch Hỏa, ngươi muốn mạng bổn thiếu, bổn thiếu cho ngươi, thả Nhược Tích cùng Thạch Linh nhất tộc ra, bổn thiếu tùy ngươi xử trí!
- Con kiến có tư cách gì cò kè mặc cả cùng bổn tọa? Thạch Hỏa hừ lạnh một tiếng, vung chân đá vào thắt lưng Dương Khai, khiến hắn văng ra.
Bịch bịch...
Thân hình Dương Khai không ngừng lăn xềnh xệch, chật vật không chịu nổi.
Nhược Tích bị cố định tại chỗ, nỗ lực đảo mắt nhìn về phía Dương Khai, ánh mắt tuyệt vọng mà cực kỳ bi ai, trong hốc mắt từ từ chảy ra hai hàng máu màu đỏ, trong đó dường như ẩn tàng một loại lực lượng kỳ lạ, đang yên lặng tràn ra xung quanh.
Chỉ có điều, giờ phút này sự chú ý của mọi người đều đặt lên Dương Khai và Thạch Hỏa, kkông có ai phát hiện ra, thậm chí ngay cả bản thân Nhược Tích cũng không chú ý tới.
Cơn tức giận trong lòng dần bốc cao, máu huyết trong người nàng cũng dần dần sôi trào...
- Hử? Thạch Hỏa nhíu nhíu mày, đưa tay truyền ra hấp lực cường đại, hút Dương Khai trở về, nghiêng đầu quan sát hắn từ trên xuống dưới, lấy làm kỳ lạ chậc chậc nói: - Thân thể con kiến này... cũng có chút cổ quái.
Một tên Đế Tôn nhất tầng cảnh, bị hắn giày xéo như vậy, thông thường đã sớm phải bỏ mạng mới đúng, nhưng Dương Khai lại không chết, mặc dù khí tức của hắn có chút suy yếu, nhưng quả thật sinh cơ vẫn tràn đầy.
- Thạch Hỏa, đừng ép ta!
Dương Khai thấp giọng gào thét, tựa như mãnh thú nổi điên.
Thạch Hỏa trố mắt nhìn, cười ha ha nói: - Ép ngươi thì thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn muốn giết bổn tọa?
Dứt lời, Thạch Hỏa lại vung nắm đấm, hung hăng nện lên khắp người Dương Khai.
Ầm ầm bịch...
Mỗi một quyền giáng xuống tựa như một tòa núi nhỏ đập vào, khiến xương cốt trong cơ thể Dương Khai bị vỡ nát phát ra tiếng răng rắc giòn tan, hắn cố vùng vẫy nhưng thân thể đã bị Thạch Hỏa trói buộc, không thể thoát khỏi, chỉ có thể bị động chịu đòn.
Mí mắt hắn bị vỡ sụp xuống, khuôn mặt đầy máu, tóc tai bù xù. Khuôn mặt vốn cũng coi như anh tuấn lúc này đã hoàn toàn sưng vù, gần như không ra hình người, cả người tắm máu...
Chật vật như vậy, ủy khuất như vậy...
Đây là điều mà từ khi Dương Khai xuất đạo tới nay chưa bao giờ trải qua.
Rắc...
Thạch Hỏa lại nện xuống một quyền chấn gãy hai chân Dương Khai, khiến hắn quỳ sụp xuống đất, nhưng thân trên lại thẳng tắp như một cây phi lao.
Nhiều Yêu Vương đang quan sát ánh mắt tỏ ra phức tạp, cả một khoảng sân rộng lớn lại yên tĩnh đến mức châm rơi xuống cũng có thể nghe được.
Mặc dù là bất đồng tộc, mặc dù Dương Khai gây phiền toái cho bọn họ không nhỏ, nhưng khi thấy Dương Khai chịu đủ hành hạ như vậy vẫn ngoan cường không ngã, đám Yêu Vương cũng sinh lòng trắc ẩn, cảm thấy nhân loại này quả thật là một nam nhân chân chính.
So sánh với hắn, Thạch Hỏa lớn lối và tàn nhẫn có vẻ có chút vô tình.
Giết người chỉ cần một chiêu, cần gì phải hành hạ người ta như vậy?
Nhưng Thạch Hỏa dù sao cũng là một trong tứ đại Thánh Tôn, mặc dù đám Yêu Vương nghĩ vậy cũng không dám biểu lộ ra, chỉ có thể tỏ ra khâm phục cùng đồng tình với Dương Khai. Tạ Vô Úy mặc dù muốn xin tha, nhưng sợ liên lụy không dám đứng ra.
- Thạch Hỏa, đủ rồi!
Thanh âm Phạm Ngô truyền đến, sắc mặt âm trầm.
Đám Yêu Vương không dám biểu lộ ý kiến, nhưng hắn thì có thể.
- Làm nhục một đối thủ thực lực kém xa ngươi, cũng không phải chuyện gì đáng tự hào. Phạm Ngô hừ lạnh một tiếng, cũng sắp không nhìn được nữa, mở miệng nói: - Nếu ngươi muốn giết hắn, thì cho hắn thống khoái đi, bớt làm những chuyện nhàm chán kia đi.
Thạch Hỏa nghe vậy xuy một tiếng, tỏ ra rất không vui, một tay vẫn nắm tóc Dương Khai, kéo đầu hắn ngẩng lên.
Mặt mũi Dương Khai lúc này đã sưng vù, ngũ quan tràn đầy máu tươi, gần như mắt không còn là mắt, mũi không còn là mũi nữa. Ở vị trí mắt của hắn chỉ còn lại một cái khe li ti, mơ hồ có thể thấy được chút ánh sánh lóe lên.
Nhưng hắn vẫn nhìn về phía Nhược Tích, toét miệng cười.
Trong nháy mắt, toàn thân Nhược Tích run rẩy dữ dội, hai hàng lệ máu từ trong hốc mắt chảy ra, dấu bàn tay trên hai gò má tựa như hai cái bớt máu, trông rất dữ tợn đáng sợ!
Đi theo Dương Khai nhiều năm như vậy, thực lực Dương Khai như thế nào, trong tay có những lá bài tẩy gì, nàng hiểu rõ hơn ai hết.
Không phải tiên sinh không thể phản kháng.
Hắn còn có lực lượng phong ấn của Viễn Cổ Cự Ma, hắn còn có sức mạnh thế giới to lớn của Tiểu Huyền Giới, hắn còn có lực lượng căn nguyên Kim Thánh Long...
Nhược Tích tin rằng, nếu tiên sinh vận dụng những lực lượng này, cho dù không địch nổi Thạch Hỏa, cũng đủ để đào thoát.
Nhưng dù bị Thạch Hỏa giày xéo, hắn vẫn không dùng những lực lượng này, dù đang trong thời khắc sống chết, hắn vẫn không định vận dụng những lực lượng này.
Tất cả, đều là bởi vì mình, một khi tiên sinh đào thoát, Yêu tộc Cổ Địa tất sẽ không bỏ qua cho mình.
Chính vì mình mà tiên sinh bị liên lụy sao? Quả nhiên mình vẫn luôn là gánh nặng của tiên sinh, đã nhiều năm như vậy, sao một chút chuyện cũng không thể giúp được tiên sinh?
Nàng giận bản thân, cơn giận đủ để phiên giang đảo hải.
Cơn giận đủ để hủy thiên diệt địa.
Cơn tức giận cuồng bạo từ thân thể mềm mại tuôn ra, khiến khí chất ôn nhu của thiếu nữ trong nháy mắt đã thay đổi hoàn toàn.
- Hả? Loan Phượng cảm nhận được khí tức Nhược Tích biến hóa, không khỏi nhíu mày nhìn lại, khi thấy được hai hàng huyết lệ kia, không nhịn được thở dài một tiếng.
Nếu có thể, nàng cũng nguyện ý cứu Dương Khai, nhưng cứu Dương Khai tất yếu sẽ đắc tội với Thạch Hỏa, so sánh hai bên cái nào nặng cái nào nhẹ, nàng đương nhiên hiểu rõ.
- Bỏ qua Nhược Tích cùng đám Thạch linh, ta sẽ không trả đòn! Dương Khai bị Thạch Hỏa nắm tóc ngẩng đầu, từ trong khe mắt sưng vù toát ra ánh sáng lạnh như băng. Hắn muốn thử lần cuối cùng, chỉ cần Nhược Tích và đám Thạch linh có thể rời khỏi nơi này trước, thì hắn sẽ có thể phóng tay phóng chân chiến đấu một phen.
Thạch Hỏa giận dữ, cười khẩy nói: - Lúc này mà ngươi còn có sức đánh trả sao? Ngươi yên tâm, sau khi giết ngươi, bổn tọa sẽ tiễn cô bé kia theo làm bạn với ngươi trên Hoàng Tuyền Lộ!
Dứt lời, Thạch Hỏa liền giáng một quyền vào mặt Dương Khai, một quyền này Thạch Hỏa không hề nương tay, định lấy mạng Dương Khai.
Giày xéo đã lâu, thấy Dương Khai tuyệt vọng và bi phẫn như vậy, lửa giận trong lòng hắn đã giảm nhiều, hơn nữa Phạm Ngô cũng đã cảnh cáo, hắn cảm thấy đây là lúc nên tiễn Dương Khai lên đường, cho nên cũng không trì hoãn thêm nữa.
Đối mặt với một kích này, trong lòng Dương Khai trầm xuống, đang chuẩn bị thi triển ra bí thuật long hóa, chợt nghe được một tiếng tiếng kêu vô cùng chói tai bên kia truyền đến.
- Không!
Thanh âm ẩn chứa sự tuyệt vọng và kinh hoảng khó diễn tả được, kèm theo đó còn có sự phẫn nộ và sát khí không có gì sánh kịp.
- Cái gì? Loan Phượng cả kinh thất sắc, vội vàng nhìn về phía Trương Nhược Tích.
Nàng đã khống chế gắt gao tiểu cô nương trước mặt này, đừng nói lên tiếng nói chuyện, mà ngay cả nhúc nhích một ngón tay cũng vô cùng gian khổ.
Nhưng lúc này, không ngờ nàng lại phải kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc.
Rắc rắc rắc...
Lượng lượng cấm chế vô hình ầm ầm vỡ nát, trói buộc của Loan Phượng đối với Nhược Tích trực tiếp bị phá vỡ, lực phản chấn khiến toàn thân nàng run lên.
Cùng lúc đó, mái tóc đang phủ xuống của Nhược Tích không gió tự động rung bay, lực lượng huyết mạch khó diễn tả được từ bên trong nàng chợt thức tỉnh, tựa như một đầu cự long ngủ say từ từ mở mắt, khí tức lực lượng kia khiến tứ đại Thánh Tôn cũng phải thầm giật mình, hoảng sợ nhìn về phía Trương Nhược Tích.
- Cô bé này... đang xảy ra chuyện gì? Phạm Ngô kinh ngạc hỏi.
Bàn tay to lớn của Thạch Hỏa cũng ngừng giữa không trung, ánh mắt như hỏa diễm nhìn chằm chằm Nhược Tích. Chẳng biết tại sao, trong lòng hắn lại sinh ra một loại sợ hãi bản năng, cảm giác kia giống như là chuột thấy mèo- gặp phải thiên địch vậy...
Do đó một kích cuối cùng này không thể vỗ xuống người Dương Khai được.
Dương Khai cũng ngây người, nỗ lực trợn cặp mắt sưng húp nhìn về phía Nhược Tích, nhưng cũng không hiểu Nhược Tích đang xảy ra chuyện gì.
- A! Nhược Tích ngửa mặt lên trời gầm thét, dường như không thể nào áp chế lực lượng cuồng bạo trong cơ thể được nữa, quần áo bay lên phần phật.
Gương mặt xinh đẹp của Loan Phượng khẽ biến, vội vàng khẽ động thân cách xa nàng, ánh mắt trở nên khẩn trương.
Ong...
Thiên địa run rẩy, không gian chấn động.
Hai giọt máu đỏ sẫm từ tròng mắt của nàng chảy ra, không ngờ lại không rơi xuống, mà như bị thứ gì đó dẫn dắt, chậm rãi bay ra ngoài.
Sự chú ý của mọi người đều bị hai giọt máu này thu hút, kinh ngạc nhìn chằm chằm.
Trước mắt bao người, hai giọt máu tươi không ngừng bay về một nơi nào đó phía trước.
Nhìn theo đích bay của giọt máu, bỗng nhiên đồng tử Phạm Ngô co rụt lại, kinh hãi thốt lên: - Huyết Môn!
Hai giọt máu tươi kia, không ngờ lại hướng Huyết Môn bay tới, hơn nữa không biết từ lúc nào, Huyết Môn mấy vạn năm không hề nổi lên một gợn sóng, lúc này lại sôi trào, mặt ngoài Huyết Môn không ngừng nổi lên những bọt khí lớn nhỏ.
- Tiểu cô nương này có quan hệ với Huyết Môn? Thương Cẩu kinh hãi, nghi hoặc hỏi.
Phạm Ngô chậm rãi lắc đầu, ngay cả với kinh nghiệm cùng kiến thức của hắn, cũng không hiểu được chuyện xảy ra trước mắt.
Bụp bụp...
Bỗng nhiên hai giọt máu tươi chợt tăng tốc, bắn nhanh vào Huyết Môn biến mất không thấy.
Ầm...
Từ trong Huyết Môn đột nhiên truuyền ra tiếng nổ vang kèm theo một luồng sáng đỏ thẫm bắn ra, đánh vào người Nhược Tích. Trương Nhược Tích không nhịn được cơ thể run lên, không gian chấn động dần ổn định lại, mái tóc đang bay múa cũng nhẹ nhàng rơi xuống. Đầu nàng gục xuống, tựa như đã chết.
Dương Khai cả kinh, vội vàng phát ra thần niệm dò xét, không ngờ phát hiện ra sinh cơ của Nhược Tích đang tràn đầy, cuồn cuộn.
Chỉ có điều...
Nàng mang lại cho Dương Khai cảm giác thật xa lạ, khí tức Nhược Tích hiện tại hoàn toàn bất đồng với trước, tựa như đã thay đổi thành một người khác vậy. Vì Dương Khai, ngay cả tính mạng Nhược Tích cũng có thể không cần, tát vào miệng mình thì tính là gì chứ?
- Ngươi đang làm cái gì vậy? Loan Phượng nhíu mày, xuất chiêu cố định Nhược Tích lại.
Nàng có tu vi Đế Tôn tam tầng cảnh, cố định Trương Nhược Tích là chuyện rất dễ dàng. Bị cấm chế vô hình bao phủ, chẳng những Nhược Tích không thể động đậy, mà ngay cả lên tiếng nói chuyện cũng không được, cánh tay đang giơ lên bị cố định giữa không trung, nước mắt gần như cạn kiệt.
- Tiểu tử, ngươi có phải là nam nhân hay không, không ngờ lại để cho một cô bé làm những chuyện này vì ngươi, con kiến quả nhiên là con kiến, thật là buồn cười! Thạch Hỏa như đang thưởng thức một vở kịch đặc sắc vậy, vừa hung hăng đạp Dương Khai, vừa cất tiếng cười to.
Rắc rắc rắc...
Lại thêm mấy cái xương gãy vang lên.
Dương Khai cắn răng, cố nén đau đớn thấu tim, cưỡng ép nuốt máu trong cổ họng xuống, trừng mắt nhìn tên thạch nhân khổng lồ trước mặt, hung hăng nói: - Thạch Hỏa, ngươi muốn mạng bổn thiếu, bổn thiếu cho ngươi, thả Nhược Tích cùng Thạch Linh nhất tộc ra, bổn thiếu tùy ngươi xử trí!
- Con kiến có tư cách gì cò kè mặc cả cùng bổn tọa? Thạch Hỏa hừ lạnh một tiếng, vung chân đá vào thắt lưng Dương Khai, khiến hắn văng ra.
Bịch bịch...
Thân hình Dương Khai không ngừng lăn xềnh xệch, chật vật không chịu nổi.
Nhược Tích bị cố định tại chỗ, nỗ lực đảo mắt nhìn về phía Dương Khai, ánh mắt tuyệt vọng mà cực kỳ bi ai, trong hốc mắt từ từ chảy ra hai hàng máu màu đỏ, trong đó dường như ẩn tàng một loại lực lượng kỳ lạ, đang yên lặng tràn ra xung quanh.
Chỉ có điều, giờ phút này sự chú ý của mọi người đều đặt lên Dương Khai và Thạch Hỏa, kkông có ai phát hiện ra, thậm chí ngay cả bản thân Nhược Tích cũng không chú ý tới.
Cơn tức giận trong lòng dần bốc cao, máu huyết trong người nàng cũng dần dần sôi trào...
- Hử? Thạch Hỏa nhíu nhíu mày, đưa tay truyền ra hấp lực cường đại, hút Dương Khai trở về, nghiêng đầu quan sát hắn từ trên xuống dưới, lấy làm kỳ lạ chậc chậc nói: - Thân thể con kiến này... cũng có chút cổ quái.
Một tên Đế Tôn nhất tầng cảnh, bị hắn giày xéo như vậy, thông thường đã sớm phải bỏ mạng mới đúng, nhưng Dương Khai lại không chết, mặc dù khí tức của hắn có chút suy yếu, nhưng quả thật sinh cơ vẫn tràn đầy.
- Thạch Hỏa, đừng ép ta!
Dương Khai thấp giọng gào thét, tựa như mãnh thú nổi điên.
Thạch Hỏa trố mắt nhìn, cười ha ha nói: - Ép ngươi thì thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn muốn giết bổn tọa?
Dứt lời, Thạch Hỏa lại vung nắm đấm, hung hăng nện lên khắp người Dương Khai.
Ầm ầm bịch...
Mỗi một quyền giáng xuống tựa như một tòa núi nhỏ đập vào, khiến xương cốt trong cơ thể Dương Khai bị vỡ nát phát ra tiếng răng rắc giòn tan, hắn cố vùng vẫy nhưng thân thể đã bị Thạch Hỏa trói buộc, không thể thoát khỏi, chỉ có thể bị động chịu đòn.
Mí mắt hắn bị vỡ sụp xuống, khuôn mặt đầy máu, tóc tai bù xù. Khuôn mặt vốn cũng coi như anh tuấn lúc này đã hoàn toàn sưng vù, gần như không ra hình người, cả người tắm máu...
Chật vật như vậy, ủy khuất như vậy...
Đây là điều mà từ khi Dương Khai xuất đạo tới nay chưa bao giờ trải qua.
Rắc...
Thạch Hỏa lại nện xuống một quyền chấn gãy hai chân Dương Khai, khiến hắn quỳ sụp xuống đất, nhưng thân trên lại thẳng tắp như một cây phi lao.
Nhiều Yêu Vương đang quan sát ánh mắt tỏ ra phức tạp, cả một khoảng sân rộng lớn lại yên tĩnh đến mức châm rơi xuống cũng có thể nghe được.
Mặc dù là bất đồng tộc, mặc dù Dương Khai gây phiền toái cho bọn họ không nhỏ, nhưng khi thấy Dương Khai chịu đủ hành hạ như vậy vẫn ngoan cường không ngã, đám Yêu Vương cũng sinh lòng trắc ẩn, cảm thấy nhân loại này quả thật là một nam nhân chân chính.
So sánh với hắn, Thạch Hỏa lớn lối và tàn nhẫn có vẻ có chút vô tình.
Giết người chỉ cần một chiêu, cần gì phải hành hạ người ta như vậy?
Nhưng Thạch Hỏa dù sao cũng là một trong tứ đại Thánh Tôn, mặc dù đám Yêu Vương nghĩ vậy cũng không dám biểu lộ ra, chỉ có thể tỏ ra khâm phục cùng đồng tình với Dương Khai. Tạ Vô Úy mặc dù muốn xin tha, nhưng sợ liên lụy không dám đứng ra.
- Thạch Hỏa, đủ rồi!
Thanh âm Phạm Ngô truyền đến, sắc mặt âm trầm.
Đám Yêu Vương không dám biểu lộ ý kiến, nhưng hắn thì có thể.
- Làm nhục một đối thủ thực lực kém xa ngươi, cũng không phải chuyện gì đáng tự hào. Phạm Ngô hừ lạnh một tiếng, cũng sắp không nhìn được nữa, mở miệng nói: - Nếu ngươi muốn giết hắn, thì cho hắn thống khoái đi, bớt làm những chuyện nhàm chán kia đi.
Thạch Hỏa nghe vậy xuy một tiếng, tỏ ra rất không vui, một tay vẫn nắm tóc Dương Khai, kéo đầu hắn ngẩng lên.
Mặt mũi Dương Khai lúc này đã sưng vù, ngũ quan tràn đầy máu tươi, gần như mắt không còn là mắt, mũi không còn là mũi nữa. Ở vị trí mắt của hắn chỉ còn lại một cái khe li ti, mơ hồ có thể thấy được chút ánh sánh lóe lên.
Nhưng hắn vẫn nhìn về phía Nhược Tích, toét miệng cười.
Trong nháy mắt, toàn thân Nhược Tích run rẩy dữ dội, hai hàng lệ máu từ trong hốc mắt chảy ra, dấu bàn tay trên hai gò má tựa như hai cái bớt máu, trông rất dữ tợn đáng sợ!
Đi theo Dương Khai nhiều năm như vậy, thực lực Dương Khai như thế nào, trong tay có những lá bài tẩy gì, nàng hiểu rõ hơn ai hết.
Không phải tiên sinh không thể phản kháng.
Hắn còn có lực lượng phong ấn của Viễn Cổ Cự Ma, hắn còn có sức mạnh thế giới to lớn của Tiểu Huyền Giới, hắn còn có lực lượng căn nguyên Kim Thánh Long...
Nhược Tích tin rằng, nếu tiên sinh vận dụng những lực lượng này, cho dù không địch nổi Thạch Hỏa, cũng đủ để đào thoát.
Nhưng dù bị Thạch Hỏa giày xéo, hắn vẫn không dùng những lực lượng này, dù đang trong thời khắc sống chết, hắn vẫn không định vận dụng những lực lượng này.
Tất cả, đều là bởi vì mình, một khi tiên sinh đào thoát, Yêu tộc Cổ Địa tất sẽ không bỏ qua cho mình.
Chính vì mình mà tiên sinh bị liên lụy sao? Quả nhiên mình vẫn luôn là gánh nặng của tiên sinh, đã nhiều năm như vậy, sao một chút chuyện cũng không thể giúp được tiên sinh?
Nàng giận bản thân, cơn giận đủ để phiên giang đảo hải.
Cơn giận đủ để hủy thiên diệt địa.
Cơn tức giận cuồng bạo từ thân thể mềm mại tuôn ra, khiến khí chất ôn nhu của thiếu nữ trong nháy mắt đã thay đổi hoàn toàn.
- Hả? Loan Phượng cảm nhận được khí tức Nhược Tích biến hóa, không khỏi nhíu mày nhìn lại, khi thấy được hai hàng huyết lệ kia, không nhịn được thở dài một tiếng.
Nếu có thể, nàng cũng nguyện ý cứu Dương Khai, nhưng cứu Dương Khai tất yếu sẽ đắc tội với Thạch Hỏa, so sánh hai bên cái nào nặng cái nào nhẹ, nàng đương nhiên hiểu rõ.
- Bỏ qua Nhược Tích cùng đám Thạch linh, ta sẽ không trả đòn! Dương Khai bị Thạch Hỏa nắm tóc ngẩng đầu, từ trong khe mắt sưng vù toát ra ánh sáng lạnh như băng. Hắn muốn thử lần cuối cùng, chỉ cần Nhược Tích và đám Thạch linh có thể rời khỏi nơi này trước, thì hắn sẽ có thể phóng tay phóng chân chiến đấu một phen.
Thạch Hỏa giận dữ, cười khẩy nói: - Lúc này mà ngươi còn có sức đánh trả sao? Ngươi yên tâm, sau khi giết ngươi, bổn tọa sẽ tiễn cô bé kia theo làm bạn với ngươi trên Hoàng Tuyền Lộ!
Dứt lời, Thạch Hỏa liền giáng một quyền vào mặt Dương Khai, một quyền này Thạch Hỏa không hề nương tay, định lấy mạng Dương Khai.
Giày xéo đã lâu, thấy Dương Khai tuyệt vọng và bi phẫn như vậy, lửa giận trong lòng hắn đã giảm nhiều, hơn nữa Phạm Ngô cũng đã cảnh cáo, hắn cảm thấy đây là lúc nên tiễn Dương Khai lên đường, cho nên cũng không trì hoãn thêm nữa.
Đối mặt với một kích này, trong lòng Dương Khai trầm xuống, đang chuẩn bị thi triển ra bí thuật long hóa, chợt nghe được một tiếng tiếng kêu vô cùng chói tai bên kia truyền đến.
- Không!
Thanh âm ẩn chứa sự tuyệt vọng và kinh hoảng khó diễn tả được, kèm theo đó còn có sự phẫn nộ và sát khí không có gì sánh kịp.
- Cái gì? Loan Phượng cả kinh thất sắc, vội vàng nhìn về phía Trương Nhược Tích.
Nàng đã khống chế gắt gao tiểu cô nương trước mặt này, đừng nói lên tiếng nói chuyện, mà ngay cả nhúc nhích một ngón tay cũng vô cùng gian khổ.
Nhưng lúc này, không ngờ nàng lại phải kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc.
Rắc rắc rắc...
Lượng lượng cấm chế vô hình ầm ầm vỡ nát, trói buộc của Loan Phượng đối với Nhược Tích trực tiếp bị phá vỡ, lực phản chấn khiến toàn thân nàng run lên.
Cùng lúc đó, mái tóc đang phủ xuống của Nhược Tích không gió tự động rung bay, lực lượng huyết mạch khó diễn tả được từ bên trong nàng chợt thức tỉnh, tựa như một đầu cự long ngủ say từ từ mở mắt, khí tức lực lượng kia khiến tứ đại Thánh Tôn cũng phải thầm giật mình, hoảng sợ nhìn về phía Trương Nhược Tích.
- Cô bé này... đang xảy ra chuyện gì? Phạm Ngô kinh ngạc hỏi.
Bàn tay to lớn của Thạch Hỏa cũng ngừng giữa không trung, ánh mắt như hỏa diễm nhìn chằm chằm Nhược Tích. Chẳng biết tại sao, trong lòng hắn lại sinh ra một loại sợ hãi bản năng, cảm giác kia giống như là chuột thấy mèo- gặp phải thiên địch vậy...
Do đó một kích cuối cùng này không thể vỗ xuống người Dương Khai được.
Dương Khai cũng ngây người, nỗ lực trợn cặp mắt sưng húp nhìn về phía Nhược Tích, nhưng cũng không hiểu Nhược Tích đang xảy ra chuyện gì.
- A! Nhược Tích ngửa mặt lên trời gầm thét, dường như không thể nào áp chế lực lượng cuồng bạo trong cơ thể được nữa, quần áo bay lên phần phật.
Gương mặt xinh đẹp của Loan Phượng khẽ biến, vội vàng khẽ động thân cách xa nàng, ánh mắt trở nên khẩn trương.
Ong...
Thiên địa run rẩy, không gian chấn động.
Hai giọt máu đỏ sẫm từ tròng mắt của nàng chảy ra, không ngờ lại không rơi xuống, mà như bị thứ gì đó dẫn dắt, chậm rãi bay ra ngoài.
Sự chú ý của mọi người đều bị hai giọt máu này thu hút, kinh ngạc nhìn chằm chằm.
Trước mắt bao người, hai giọt máu tươi không ngừng bay về một nơi nào đó phía trước.
Nhìn theo đích bay của giọt máu, bỗng nhiên đồng tử Phạm Ngô co rụt lại, kinh hãi thốt lên: - Huyết Môn!
Hai giọt máu tươi kia, không ngờ lại hướng Huyết Môn bay tới, hơn nữa không biết từ lúc nào, Huyết Môn mấy vạn năm không hề nổi lên một gợn sóng, lúc này lại sôi trào, mặt ngoài Huyết Môn không ngừng nổi lên những bọt khí lớn nhỏ.
- Tiểu cô nương này có quan hệ với Huyết Môn? Thương Cẩu kinh hãi, nghi hoặc hỏi.
Phạm Ngô chậm rãi lắc đầu, ngay cả với kinh nghiệm cùng kiến thức của hắn, cũng không hiểu được chuyện xảy ra trước mắt.
Bụp bụp...
Bỗng nhiên hai giọt máu tươi chợt tăng tốc, bắn nhanh vào Huyết Môn biến mất không thấy.
Ầm...
Từ trong Huyết Môn đột nhiên truuyền ra tiếng nổ vang kèm theo một luồng sáng đỏ thẫm bắn ra, đánh vào người Nhược Tích. Trương Nhược Tích không nhịn được cơ thể run lên, không gian chấn động dần ổn định lại, mái tóc đang bay múa cũng nhẹ nhàng rơi xuống. Đầu nàng gục xuống, tựa như đã chết.
Dương Khai cả kinh, vội vàng phát ra thần niệm dò xét, không ngờ phát hiện ra sinh cơ của Nhược Tích đang tràn đầy, cuồn cuộn.
Chỉ có điều...
Nàng mang lại cho Dương Khai cảm giác thật xa lạ, khí tức Nhược Tích hiện tại hoàn toàn bất đồng với trước, tựa như đã thay đổi thành một người khác vậy.