Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 2540: Dựa vào cái gì là ta




Trước mắt bao người, Trương Nhược Tích bỗng nhiên nhào tới cái hố to kia, quỳ sụp xuống đất, dùng cả hai tay, ra sức bới lớp bùn đất che giấu hố sâu, nước mắt không ngừng chảy xuống gò má, nghẹn ngào không ngừng:

- Tiên sinh, tiên sinh... Tiếng nghẹn ngào cực kì bi thương, cả người như mất đi suy nghĩ, ngay cả nguyên lực cũng không dùng đến, chỉ dùng đôi tay máu thịt bới đống bùn đất trước mặt tung bay. Trong nháy mắt, trên mười ngón tay thon dài bầy nhầy máu thịt, nhưng dường như nàng không hề cảm giác được đau đớn, vẫn ra sức bới như cũ.

Tâm tình thương tâm tuyệt vọng tới cực điểm, dường như biến thành loại vật chất lan tràn khắp nơi, khiến nhiều Yêu tộc và bị cáo Thạch Linh nhất tộc không khỏi cảm động, từng giọt nước mắt rơi xuống, lại từ từ xen lẫn tia đỏ sẫm nhàn nhạt, dường như chảy ra từ mắt nàng không chỉ đơn thuần là nước mắt, mà là máu và nước mắt.

- Không cần bỏ Nhược Tích lại, tiên sinh không cần bỏ Nhược Tích lại... Trong mắt mơ hồ là máu và nước mắt, Trương Nhược Tích căn bản không thể nhìn thấy cái gì, nhưng đôi tay lại như máy móc cố gắng bới, muốn lôi Dương Khai ra khỏi lòng đất.

- Tiểu nha đầu này Phạm Ngô híp mắt, khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm bóng lưng Trương Nhược Tích quỳ sụp xuống đất, tâm tình có chút phức tạp.

- Hình như quan hệ với tiểu bằng hữu kia không cạn, đáng tiếc thực lực có chút thấp. Loan Phượng cũng khẽ thở dài một tiếng, Đạo Nguyên tam tầng cảnh có thể làm gì ở chỗ này? Ở đây tùy tiện kéo ra một tên Yêu Vương, ít nhất cũng là Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, Đạo Nguyên tam tầng cảnh thực sự là không thấm vào đâu.

- Hừ! Thạch Hỏa liếc Trương Nhược Tích một cái, bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, đưa tay chụp lấy Trương Nhược Tích. Hắn vốn lật lọng đánh lén giết chết Dương Khai, lúc này bỗng nhiên gặp phải một cô gái nhân loại đang hành động lung tung ở nơi Dương Khai táng thân, đây không phải là châm chọc hắn sao?

Nhược Tích không hề phòng bị, trực tiếp bị bàn tay to lớn của hắn chặn ngang bốc lên. Thạch Hỏa thân cao năm trượng bắt lấy Trương Nhược Tích cũng giống như bắt một tên tí hon vậy.

Khoảng cách với Dương Khai càng ngày càng xa khiến Trương Nhược Tích đột nhiên thức tỉnh, ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Thạch Hỏa gần đó đang không ngừng quan sát nàng.

Bỗng nhiên nàng ra sức vùng vẫy, không ngừng đấm đá, trong miệng cầu khẩn nói:

- Buông ta ra, van cầu ngươi buông ta ra, ta muốn cứu tiên sinh, tiên sinh chưa chết, ta muốn cứu hắn!

Nhưng lực lượng của nàng sao có thể sánh với Thạch Hỏa, cho dù nàng giãy giụa như thế nào cũng không thể nhúc nhích được.

Thạch Hỏa cười lạnh không ngừng, nói:

- Tiên sinh của ngươi đã sớm chết không có chỗ chôn, ngươi không cần tốn công vô ích.

Nhược Tích lắc đầu, nước mắt rơi như mưa:

- Ta không tin, ta không tin, tiên sinh sẽ không chết, tiên sinh tuyệt đối sẽ không chết.

Thạch Hỏa cả giận nói:

- Tiểu nha đầu này, ngươi vẫn còn ngoan cố không tha, có tin bổn tọa trực tiếp bóp chết ngươi hay không?

Nhược Tích cắn răng, bỗng nhiên khoát tay, một đại ấn đột nhiên xuất hiện. Vạn Thú Ấn! Trong đại ấn bỗng nhiên bay ra từng lực đen như mực. Chỉ trong chốc lát, xung quanh đã dày dặc âm khí, hàng loạt âm thanh gào khóc thảm thiết vang lên, những lực đen như mực từ trong đại ấn bay ra trong nháy mắt biến thành những yêu thú với hình dạng khác nhau.

- Thú hồn! Thạch Hỏa nhướng mày, có chút kinh ngạc nhìn những yêu thú như hư vô trước mắt. Với nhãn lực của hắn tự nhiên chỉ một chút liền nhận ra những thứ này đều là thú hồn. Phạm Ngô, Loan Phượng và Thương Cẩu đồng thời hơi nhíu mày lại, bọn họ là Cổ Địa Thánh Tôn, hàng tỉ Yêu tộc Cổ Địa đều thuộc sự thống trị của bọn họ.

Trong Vạn Thú Ấn của Trương Nhược Tích bỗng nhiên thoát ra nhiều thú hồn như vậy, ít nhiều cũng làm trong lòng bọn họ hơi giận, dù sao mỗi một tên Yêu tộc đều là thủ hạ của bọn họ, mặc dù là chết, thú hồn cũng không phải là bị một nhân loại thu lại phong ấn vào trong bí bảo.

Kiện bí bảo này tuyệt đối là bí bảo Cổ Địa Yêu tộc không có cách nào dễ dàng tha thứ. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi tứ đại Thánh Tôn thất thần, thú hồn thoát ra từ Vạn Thú Ấn đã hơn mấy chục ngàn, hơn nữa số lượng còn đang không ngừng tăng lên, trong cơ thể mỗi thú hồn kia phát ra dao động lực lượng không giống nhau, hơn nữa lại có không ít thú hồn có phần mạnh hơn Yêu Vương ở đây.

- Ở đâu mà lại có nhiều thú hồn như vậy! Thạch Hỏa cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt.

Nếu như Vạn Thú Ấn chỉ phong ấn mấy chục hoặc trên trăm thú hồn thôi thì cũng bỏ qua, có thể giải thích là thành quả chiến đấu sau khi nữ tử này đánh chết yêu thú, phong ấn thú hồn lại, nhưng mấy chục ngàn thú hồn này, trong đó cũng có yêu thú bậc mười hai Điều này khiến người khác có chút khiếp sợ, hơn nữa nhìn tình cảnh này, bên trong Vạn Thú Ấn dường như vẫn còn phong ấn thú hồn.

- Tiểu nha đầu, không phải là ngươi đi vào Vạn Linh Chi Mộ chứ? Thạch Hỏa chợt nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ. Vừa nói chuyện, tay vừa đánh Vạn Thú Ấn, thánh linh lực tràn đầy phát ra, trực tiếp đánh cho hào quanh Vạn Thú Ấn chập chờn, linh tính tổn hao nhiều.

Mà trong nháy mắt Vạn Thú Ấn bị công kích, mấy chục ngàn thú hồn từ trong ấn bay múa đi ra đều rối rít bị hút trở lại, không phát huy được một chút tác dụng nào. Thực lực cách biệt quá lớn, cho dù Trương Nhược Tích vận dụng Vạn Thú Ấn cũng không thể tạo ra bất kì khó khăn nào cho Thạch Hỏa.

Thạch Hỏa vung tay, ném Trương Nhược Tích ra ngoài, miệng nói:

- Bí bảo của tiểu nha đầu này có vấn đề, phải cẩn thận tra xét rõ ràng.

Loan Phượng hơi gật gật đầu, đưa tay hút lấy Trương Nhược Tích, khống chế ở trước mặt mình, khiến nàng không nhúc nhích được. Mà Thạch Hỏa cũng ngắm nghía Vạn Thú Ấn trên tay, thần niệm tràn vào bên trong, sau khi dò xét, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, sợ hãi quát:

- Một triệu thú hồn!

- Cái gì? Mấy người Phạm Ngô rối rít động dung.

Bên trong một cái Vạn Thú Ấn không ngờ lại phong ấn một triệu thú hồn, không nói đến bí bảo này rốt cuộc do ai luyện chế, mấy trăm vạn thú hồn này rốt cuộc từ đâu tới?

Mấy người đều ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, dõi mắt cả Tinh Giới, ngoại trừ Man Hoang Cổ Địa ra chỉ sợ không có chỗ nào có thể cung cấp được một triệu thú hồn, mà bên trong Man Hoang Cổ Địa nơi có một triệu thú hồn chỉ có một. Vạn Linh Chi Mộ!

Chẳng lẽ tiểu nha đầu này thật sự vào Vạn Linh Chi Mộ, suy đoán vừa nãy của Thạch Hoả là sự thật?

- Tiểu nha đầu ngươi tên là gì? Loan Phượng nhìn Trương Nhược Tích trước mặt vẫn đang không ngừng vùng vẫy, kinh thanh hỏi nói.

Trương Nhược Tích không đáp, dùng sức lực định xông về phía trước, nhưng trước mặt Loan Phượng, nàng có thể đi nơi nào? Thậm chí ngay cả động thân dưới đều là hy vọng xa vời.

- Rầm Một tiếng vang lạ truyền đến, thu hút sự chú ý của mọi người, trong hố sâu đầy bùn đất kia bỗng nhiên có một bàn tay to đầm đìa máu tươi vươn ra, bàn tay to ấy dường như bò ra từ Cửu U Luyện Ngục, lộ ra khí tức rét lạnh.

Trong nháy mắt, con ngươi Thạch Hỏa trợn tròn. Phạm Ngô, Loan Phượng và Thương Cẩu cũng đều giật mình nhìn bên kia. Nhiều Yêu Vương và một đám Thạch linh cũng đồng dạng trợn mắt há hốc mồm.

- Đã biết ngươi không chết, đã biết ngươi còn chưa có chết! Tạ Vô Úy thấp giọng nỉ non, trong thời gian này, tâm tình giống như xe lên núi, lúc lên lúc xuống, cực kỳ khẩn trương kích thích Nhưng rất nhanh, Tạ Vô Úy liền ảo não vỗ đùi, sâu trong nội tâm không nhịn được nguyền rủa:

- Ngu xuẩn a, nếu đã không chết, cũng che giấu tai mắt người khác, len lén trốn đi là tốt rồi, tại sao bây giờ còn muốn tự mình chạy ra ngoài, thật là quá ngu xuẩn, lần này bị ngươi liên lụy mệt chết đi được, mệnh của bổn vương sao lại khổ như vậy!

- Không chết? Gương mặt Thạch Hỏa ngạc nhiên nhìn bàn tay to vươn ra từ trong đất bùn, hận không thể moi mắt mình ra bỏ sang bên kia nhìn cho rõ ràng.

- Tiểu bằng hữu nàytình huống gì đây. Loan Phượng cũng sợ ngây người, vì sinh mệnh lực ngoan cường của Dương Khai mà cảm thấy khiếp sợ. Lấy tu vi Đế Tôn nhất tầng cảnh, lại bị Thạch Hỏa đánh lén, cứng rắn đánh vào trong mặt đất, như thế nào lại không chết đây?

Trước mắt bao nhiêu người, bàn tay to đang bò ra bỗng nhiên lại rụt lại, ngay sau đó, một tiếng nổ vang truyền ra, bùn đất che giấu hố sâu bị lực lượng đánh bay, từ trong hố sâu một bóng người lảo đảo nhảy ra, ho khan dữ dội vài tiếng, máu bầm trong miệng phun ra, che ngực đứng tại chỗ.

Người này không phải Dương Khai thì là ai? Trương Nhược Tích khóc lê hoa đái vũ, hai mắt đỏ ngầu kinh ngạc nhìn phía trước, thân mình mềm nhũn, tê liệt ngã xuống đất, hai tay che miệng thật chặt, tiếng nghẹn ngào không bị khống chế truyền ra, vai rung chuyển mãnh liệt. Nàng không dám cho mình khóc, sợ tiếng khóc ảnh hưởng đến tâm trạng của Dương Khai.

- Thạch Hỏa! Dương Khai nắm chặt quả đấm, ngón tay bị nắm trắng bệch, cắn răng trừng mắt cả người như người đá khổng lồ mọc đầy gai nhọn, ánh mắt phẫn nộ tuôn ra lửa giận phừng phừng.

Vừa nãy nếu không phải trong thời khắc mấu chốt hắn thi triển bí thuật Hư Vô, đẩy thân mình vào trong hư vô, chỉ sợ đã bị Thạch Hỏa đánh đến cặn bã cũng không còn.

Cho dù là bí thuật Hư Vô, cũng không thể ngăn cản hoàn toàn một kích của Thạch Hỏa, dưới một kích cuồng bạo kia, không gian cũng chịu ảnh hưởng, không đợi dư lực tiêu trừ, bí thuật Hư Vô của hắn liền không tự chủ được giải khai, sở dĩ bị thương đều là do chấn động còn sót lại sau công kích của Thạch Hỏa.

Đường đường là Thánh Linh, lật lọng cũng liền thôi, lại còn đánh lén mình, thù này đã kết.

- Tiểu tử ngươi ngược lại mạng cũng thật lớn, có thể bị một kích của bổn tọa mà không chết, ngươi xem như là kẻ đầu tiên! Thạch Hỏa đứng hiên ngang ở đó, không có chút áy náy nào khi đánh lén, tung hứng Vạn Thú Ấn, khinh miệt nhìn Dương Khai.

Nhìn thấy Vạn Thú Ấn, Dương Khai không nhịn được ngẩn ra, ánh mắt quét một vòng, rất nhanh thấy được Trương Nhược Tích ở bên kia. Nhược Tích đến lúc nào hắn cũng không rõ lắm, nhưng vừa nãy lúc hắn đầu váng mắt hoa mơ hồ nghe thấy tiếng kêu khóc của Nhược Tích.

Lúc này Nhược Tích tê liệt ngã xuống đất, hai tay che chặt miệng của mình, thân thể mềm mại không ngừng khẽ run, hai mắt đẫm lệ, bên trong tràn đầy mừng rỡ cùng đau lòng. Chuyện vừa rồi nhất định là khiến nàng bị sợ hãi.

Dương Khai thở dài, địch ý và phẫn nộ trong mắt từ từ tiêu giảm, nắm đấm cũng buông lỏng ra, xoay chuyển ánh mắt, nhìn về Phạm Ngô ở phía bên kia, nói:

- Việc Thạch Hỏa lật lọng đánh lén ta, ta sẽ không tính toán với hắn, dựa theo ước định lúc trước, ta đã giải khai thần hồn lạc ấn của Sơn Hà Chung, bây giờ ta muốn mang những người bạn này rời đi, mấy vị Thánh Tôn không có ý kiến gì chứ?

Ánh mắt Phạm Ngô lóe lóe, gật gật đầu nói:

- Có thể!

Mặc dù ngữ khí bình thản, nhưng trong ánh mắt lại có chút tán thưởng, vừa rồi bộ dáng Dương Khai vừa xuất hiện đằng đằng sát khí phẫn nộ vô cùng hắn cũng nhìn thấy, bất cứ người nào bị đánh lén, thiếu chút nữa chết không có chỗ chôn, chỉ sợ cũng sẽ phẫn nộ như vậy

Nhưng không phải ai cũng có thể đè nén phẫn nộ xuống, xem xét thời thế tùy thời co dãn. Dương Khai có thể ở trong thời gian ngắn ngủi như vậy điều chỉnh tốt tâm tình của mình, có thể thấy được tâm tính của hắn quả thật không tầm thường.

Đây cũng là lựa chọn sáng suốt nhất thậm chí là lựa chọn duy nhất của hắn, nếu hắn phẫn nộ mà đánh lại, lấy trứng chọi đá, bị thua thiệt sẽ chỉ là chính hắn. Trước mắt bao người, Trương Nhược Tích bỗng nhiên nhào tới cái hố to kia, quỳ sụp xuống đất, dùng cả hai tay, ra sức bới lớp bùn đất che giấu hố sâu, nước mắt không ngừng chảy xuống gò má, nghẹn ngào không ngừng:

- Tiên sinh, tiên sinh... Tiếng nghẹn ngào cực kì bi thương, cả người như mất đi suy nghĩ, ngay cả nguyên lực cũng không dùng đến, chỉ dùng đôi tay máu thịt bới đống bùn đất trước mặt tung bay. Trong nháy mắt, trên mười ngón tay thon dài bầy nhầy máu thịt, nhưng dường như nàng không hề cảm giác được đau đớn, vẫn ra sức bới như cũ.

Tâm tình thương tâm tuyệt vọng tới cực điểm, dường như biến thành loại vật chất lan tràn khắp nơi, khiến nhiều Yêu tộc và bị cáo Thạch Linh nhất tộc không khỏi cảm động, từng giọt nước mắt rơi xuống, lại từ từ xen lẫn tia đỏ sẫm nhàn nhạt, dường như chảy ra từ mắt nàng không chỉ đơn thuần là nước mắt, mà là máu và nước mắt.

- Không cần bỏ Nhược Tích lại, tiên sinh không cần bỏ Nhược Tích lại... Trong mắt mơ hồ là máu và nước mắt, Trương Nhược Tích căn bản không thể nhìn thấy cái gì, nhưng đôi tay lại như máy móc cố gắng bới, muốn lôi Dương Khai ra khỏi lòng đất.

- Tiểu nha đầu này Phạm Ngô híp mắt, khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm bóng lưng Trương Nhược Tích quỳ sụp xuống đất, tâm tình có chút phức tạp.

- Hình như quan hệ với tiểu bằng hữu kia không cạn, đáng tiếc thực lực có chút thấp. Loan Phượng cũng khẽ thở dài một tiếng, Đạo Nguyên tam tầng cảnh có thể làm gì ở chỗ này? Ở đây tùy tiện kéo ra một tên Yêu Vương, ít nhất cũng là Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, Đạo Nguyên tam tầng cảnh thực sự là không thấm vào đâu.

- Hừ! Thạch Hỏa liếc Trương Nhược Tích một cái, bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, đưa tay chụp lấy Trương Nhược Tích. Hắn vốn lật lọng đánh lén giết chết Dương Khai, lúc này bỗng nhiên gặp phải một cô gái nhân loại đang hành động lung tung ở nơi Dương Khai táng thân, đây không phải là châm chọc hắn sao?

Nhược Tích không hề phòng bị, trực tiếp bị bàn tay to lớn của hắn chặn ngang bốc lên. Thạch Hỏa thân cao năm trượng bắt lấy Trương Nhược Tích cũng giống như bắt một tên tí hon vậy.

Khoảng cách với Dương Khai càng ngày càng xa khiến Trương Nhược Tích đột nhiên thức tỉnh, ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Thạch Hỏa gần đó đang không ngừng quan sát nàng.

Bỗng nhiên nàng ra sức vùng vẫy, không ngừng đấm đá, trong miệng cầu khẩn nói:

- Buông ta ra, van cầu ngươi buông ta ra, ta muốn cứu tiên sinh, tiên sinh chưa chết, ta muốn cứu hắn!

Nhưng lực lượng của nàng sao có thể sánh với Thạch Hỏa, cho dù nàng giãy giụa như thế nào cũng không thể nhúc nhích được.

Thạch Hỏa cười lạnh không ngừng, nói:

- Tiên sinh của ngươi đã sớm chết không có chỗ chôn, ngươi không cần tốn công vô ích.

Nhược Tích lắc đầu, nước mắt rơi như mưa:

- Ta không tin, ta không tin, tiên sinh sẽ không chết, tiên sinh tuyệt đối sẽ không chết.

Thạch Hỏa cả giận nói:

- Tiểu nha đầu này, ngươi vẫn còn ngoan cố không tha, có tin bổn tọa trực tiếp bóp chết ngươi hay không?

Nhược Tích cắn răng, bỗng nhiên khoát tay, một đại ấn đột nhiên xuất hiện. Vạn Thú Ấn! Trong đại ấn bỗng nhiên bay ra từng lực đen như mực. Chỉ trong chốc lát, xung quanh đã dày dặc âm khí, hàng loạt âm thanh gào khóc thảm thiết vang lên, những lực đen như mực từ trong đại ấn bay ra trong nháy mắt biến thành những yêu thú với hình dạng khác nhau.

- Thú hồn! Thạch Hỏa nhướng mày, có chút kinh ngạc nhìn những yêu thú như hư vô trước mắt. Với nhãn lực của hắn tự nhiên chỉ một chút liền nhận ra những thứ này đều là thú hồn. Phạm Ngô, Loan Phượng và Thương Cẩu đồng thời hơi nhíu mày lại, bọn họ là Cổ Địa Thánh Tôn, hàng tỉ Yêu tộc Cổ Địa đều thuộc sự thống trị của bọn họ.

Trong Vạn Thú Ấn của Trương Nhược Tích bỗng nhiên thoát ra nhiều thú hồn như vậy, ít nhiều cũng làm trong lòng bọn họ hơi giận, dù sao mỗi một tên Yêu tộc đều là thủ hạ của bọn họ, mặc dù là chết, thú hồn cũng không phải là bị một nhân loại thu lại phong ấn vào trong bí bảo.

Kiện bí bảo này tuyệt đối là bí bảo Cổ Địa Yêu tộc không có cách nào dễ dàng tha thứ. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi tứ đại Thánh Tôn thất thần, thú hồn thoát ra từ Vạn Thú Ấn đã hơn mấy chục ngàn, hơn nữa số lượng còn đang không ngừng tăng lên, trong cơ thể mỗi thú hồn kia phát ra dao động lực lượng không giống nhau, hơn nữa lại có không ít thú hồn có phần mạnh hơn Yêu Vương ở đây.

- Ở đâu mà lại có nhiều thú hồn như vậy! Thạch Hỏa cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt.

Nếu như Vạn Thú Ấn chỉ phong ấn mấy chục hoặc trên trăm thú hồn thôi thì cũng bỏ qua, có thể giải thích là thành quả chiến đấu sau khi nữ tử này đánh chết yêu thú, phong ấn thú hồn lại, nhưng mấy chục ngàn thú hồn này, trong đó cũng có yêu thú bậc mười hai Điều này khiến người khác có chút khiếp sợ, hơn nữa nhìn tình cảnh này, bên trong Vạn Thú Ấn dường như vẫn còn phong ấn thú hồn.

- Tiểu nha đầu, không phải là ngươi đi vào Vạn Linh Chi Mộ chứ? Thạch Hỏa chợt nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ. Vừa nói chuyện, tay vừa đánh Vạn Thú Ấn, thánh linh lực tràn đầy phát ra, trực tiếp đánh cho hào quanh Vạn Thú Ấn chập chờn, linh tính tổn hao nhiều.

Mà trong nháy mắt Vạn Thú Ấn bị công kích, mấy chục ngàn thú hồn từ trong ấn bay múa đi ra đều rối rít bị hút trở lại, không phát huy được một chút tác dụng nào. Thực lực cách biệt quá lớn, cho dù Trương Nhược Tích vận dụng Vạn Thú Ấn cũng không thể tạo ra bất kì khó khăn nào cho Thạch Hỏa.

Thạch Hỏa vung tay, ném Trương Nhược Tích ra ngoài, miệng nói:

- Bí bảo của tiểu nha đầu này có vấn đề, phải cẩn thận tra xét rõ ràng.

Loan Phượng hơi gật gật đầu, đưa tay hút lấy Trương Nhược Tích, khống chế ở trước mặt mình, khiến nàng không nhúc nhích được. Mà Thạch Hỏa cũng ngắm nghía Vạn Thú Ấn trên tay, thần niệm tràn vào bên trong, sau khi dò xét, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, sợ hãi quát:

- Một triệu thú hồn!

- Cái gì? Mấy người Phạm Ngô rối rít động dung.

Bên trong một cái Vạn Thú Ấn không ngờ lại phong ấn một triệu thú hồn, không nói đến bí bảo này rốt cuộc do ai luyện chế, mấy trăm vạn thú hồn này rốt cuộc từ đâu tới?

Mấy người đều ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, dõi mắt cả Tinh Giới, ngoại trừ Man Hoang Cổ Địa ra chỉ sợ không có chỗ nào có thể cung cấp được một triệu thú hồn, mà bên trong Man Hoang Cổ Địa nơi có một triệu thú hồn chỉ có một. Vạn Linh Chi Mộ!

Chẳng lẽ tiểu nha đầu này thật sự vào Vạn Linh Chi Mộ, suy đoán vừa nãy của Thạch Hoả là sự thật?

- Tiểu nha đầu ngươi tên là gì? Loan Phượng nhìn Trương Nhược Tích trước mặt vẫn đang không ngừng vùng vẫy, kinh thanh hỏi nói.

Trương Nhược Tích không đáp, dùng sức lực định xông về phía trước, nhưng trước mặt Loan Phượng, nàng có thể đi nơi nào? Thậm chí ngay cả động thân dưới đều là hy vọng xa vời.

- Rầm Một tiếng vang lạ truyền đến, thu hút sự chú ý của mọi người, trong hố sâu đầy bùn đất kia bỗng nhiên có một bàn tay to đầm đìa máu tươi vươn ra, bàn tay to ấy dường như bò ra từ Cửu U Luyện Ngục, lộ ra khí tức rét lạnh.

Trong nháy mắt, con ngươi Thạch Hỏa trợn tròn. Phạm Ngô, Loan Phượng và Thương Cẩu cũng đều giật mình nhìn bên kia. Nhiều Yêu Vương và một đám Thạch linh cũng đồng dạng trợn mắt há hốc mồm.

- Đã biết ngươi không chết, đã biết ngươi còn chưa có chết! Tạ Vô Úy thấp giọng nỉ non, trong thời gian này, tâm tình giống như xe lên núi, lúc lên lúc xuống, cực kỳ khẩn trương kích thích Nhưng rất nhanh, Tạ Vô Úy liền ảo não vỗ đùi, sâu trong nội tâm không nhịn được nguyền rủa:

- Ngu xuẩn a, nếu đã không chết, cũng che giấu tai mắt người khác, len lén trốn đi là tốt rồi, tại sao bây giờ còn muốn tự mình chạy ra ngoài, thật là quá ngu xuẩn, lần này bị ngươi liên lụy mệt chết đi được, mệnh của bổn vương sao lại khổ như vậy!

- Không chết? Gương mặt Thạch Hỏa ngạc nhiên nhìn bàn tay to vươn ra từ trong đất bùn, hận không thể moi mắt mình ra bỏ sang bên kia nhìn cho rõ ràng.

- Tiểu bằng hữu nàytình huống gì đây. Loan Phượng cũng sợ ngây người, vì sinh mệnh lực ngoan cường của Dương Khai mà cảm thấy khiếp sợ. Lấy tu vi Đế Tôn nhất tầng cảnh, lại bị Thạch Hỏa đánh lén, cứng rắn đánh vào trong mặt đất, như thế nào lại không chết đây?

Trước mắt bao nhiêu người, bàn tay to đang bò ra bỗng nhiên lại rụt lại, ngay sau đó, một tiếng nổ vang truyền ra, bùn đất che giấu hố sâu bị lực lượng đánh bay, từ trong hố sâu một bóng người lảo đảo nhảy ra, ho khan dữ dội vài tiếng, máu bầm trong miệng phun ra, che ngực đứng tại chỗ.

Người này không phải Dương Khai thì là ai? Trương Nhược Tích khóc lê hoa đái vũ, hai mắt đỏ ngầu kinh ngạc nhìn phía trước, thân mình mềm nhũn, tê liệt ngã xuống đất, hai tay che miệng thật chặt, tiếng nghẹn ngào không bị khống chế truyền ra, vai rung chuyển mãnh liệt. Nàng không dám cho mình khóc, sợ tiếng khóc ảnh hưởng đến tâm trạng của Dương Khai.

- Thạch Hỏa! Dương Khai nắm chặt quả đấm, ngón tay bị nắm trắng bệch, cắn răng trừng mắt cả người như người đá khổng lồ mọc đầy gai nhọn, ánh mắt phẫn nộ tuôn ra lửa giận phừng phừng.

Vừa nãy nếu không phải trong thời khắc mấu chốt hắn thi triển bí thuật Hư Vô, đẩy thân mình vào trong hư vô, chỉ sợ đã bị Thạch Hỏa đánh đến cặn bã cũng không còn.

Cho dù là bí thuật Hư Vô, cũng không thể ngăn cản hoàn toàn một kích của Thạch Hỏa, dưới một kích cuồng bạo kia, không gian cũng chịu ảnh hưởng, không đợi dư lực tiêu trừ, bí thuật Hư Vô của hắn liền không tự chủ được giải khai, sở dĩ bị thương đều là do chấn động còn sót lại sau công kích của Thạch Hỏa.

Đường đường là Thánh Linh, lật lọng cũng liền thôi, lại còn đánh lén mình, thù này đã kết.

- Tiểu tử ngươi ngược lại mạng cũng thật lớn, có thể bị một kích của bổn tọa mà không chết, ngươi xem như là kẻ đầu tiên! Thạch Hỏa đứng hiên ngang ở đó, không có chút áy náy nào khi đánh lén, tung hứng Vạn Thú Ấn, khinh miệt nhìn Dương Khai.

Nhìn thấy Vạn Thú Ấn, Dương Khai không nhịn được ngẩn ra, ánh mắt quét một vòng, rất nhanh thấy được Trương Nhược Tích ở bên kia. Nhược Tích đến lúc nào hắn cũng không rõ lắm, nhưng vừa nãy lúc hắn đầu váng mắt hoa mơ hồ nghe thấy tiếng kêu khóc của Nhược Tích.

Lúc này Nhược Tích tê liệt ngã xuống đất, hai tay che chặt miệng của mình, thân thể mềm mại không ngừng khẽ run, hai mắt đẫm lệ, bên trong tràn đầy mừng rỡ cùng đau lòng. Chuyện vừa rồi nhất định là khiến nàng bị sợ hãi.

Dương Khai thở dài, địch ý và phẫn nộ trong mắt từ từ tiêu giảm, nắm đấm cũng buông lỏng ra, xoay chuyển ánh mắt, nhìn về Phạm Ngô ở phía bên kia, nói:

- Việc Thạch Hỏa lật lọng đánh lén ta, ta sẽ không tính toán với hắn, dựa theo ước định lúc trước, ta đã giải khai thần hồn lạc ấn của Sơn Hà Chung, bây giờ ta muốn mang những người bạn này rời đi, mấy vị Thánh Tôn không có ý kiến gì chứ?

Ánh mắt Phạm Ngô lóe lóe, gật gật đầu nói:

- Có thể!

Mặc dù ngữ khí bình thản, nhưng trong ánh mắt lại có chút tán thưởng, vừa rồi bộ dáng Dương Khai vừa xuất hiện đằng đằng sát khí phẫn nộ vô cùng hắn cũng nhìn thấy, bất cứ người nào bị đánh lén, thiếu chút nữa chết không có chỗ chôn, chỉ sợ cũng sẽ phẫn nộ như vậy

Nhưng không phải ai cũng có thể đè nén phẫn nộ xuống, xem xét thời thế tùy thời co dãn. Dương Khai có thể ở trong thời gian ngắn ngủi như vậy điều chỉnh tốt tâm tình của mình, có thể thấy được tâm tính của hắn quả thật không tầm thường.

Đây cũng là lựa chọn sáng suốt nhất thậm chí là lựa chọn duy nhất của hắn, nếu hắn phẫn nộ mà đánh lại, lấy trứng chọi đá, bị thua thiệt sẽ chỉ là chính hắn.