Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 2520: Long Cốt Hoang Dã




Đám Yêu tộc nghe vậy, đều tỏ ra cổ quái nhìn Dương Khai, thầm thì to nhỏ với nhau. Con quái vật kia rõ ràng là một tên to con, vậy mà không biết tên nhân loại này bị đui hay là bị xích thần ảnh hưởng mà lại gọi nó là tiểu tiểu. Nếu không phải có xích thần, tên to con này còn có thể lớn hơn nữa, chỉ sợ có thể phá sập địa cung này.

Khi bọn chúng còn chưa nghĩ xong, đã thấy Dương Khai bất ngờ sải bước vào trong. Ánh mắt hắn tràn đầy vẻ phức tạp, cả thế giới lúc này dường như chỉ còn lại mình con quái vật kia, không còn gì khác nữa.

Tạ Vô Úy kinh hãi, khẽ quát:

- Dương thiếu cẩn thận, con vật này tính tình tàn bạo, mạnh mẽ vô cùng, tạm thời xin hãy tránh sang một bên, để bổn tọa thu thập nó!

Hắn không hiểu vì sao Dương Khai lại như con thiêu thân tiến vào, nhưng con quái vật trong đó khó quấn thế nào hắn đã tự mình lĩnh giáo. Lúc trước vì hàng phục nó, thủ hạ của hắn đã chết mất một đám, ngay cả hắn cũng bị đánh đến máu phun ba thước, suýt nữa táng mệnh tại chỗ.

Nếu không phải nhìn trúng con vật này thực lực mạnh mẽ, muốn thu phục nó cho mình sử dụng, Tạ Vô Úy đã sớm giết nó, sao còn có thể nhốt nó ở trong này chứ.

Một Đế Tôn nhất tầng cảnh như Dương Khai, vậy mà lại tùy tiện tiến lại gần, mặc dù đã có xích thần trói buộc, nhưng chỉ sợ cũng không có kết quả gì tốt.

Dương Khai không thèm để ý, vẫn như cũ tiến lên.

Tạ Vô Úy nhướng mày, đang muốn tiến lên ngăn cản, chợt thấy Trương Nhược Tích hiện ra trước mặt, đưa một tay ra ngăn hắn lại.

- Cô nương làm vậy có ý gì! Tạ Vô Úy âm trầm nhìn Trương Nhược Tích. Chỉ là một Đạo Nguyên tam tầng cảnh nhỏ bé mà cũng dám càn rỡ với mình như vậy, nếu không phải hồn ấn bị nắm trong tay, hắn sớm đã tát qua một cái.

Nhược Tích không chút sợ hãi, thản nhiên nói: - Nếu Tiên sinh đã hành động như vậy, tự có tính toán của người, Yêu Vương cứ yên lặng theo dõi kỳ biến là được.

Nàng cũng không biết Dương Khai đang nghĩ gì, càng không biết vì sao đột nhiên Dương Khai lại tiến lên, nhưng xuất phát từ tín nhiệm mù quáng đối với Dương Khai, nàng liền không muốn có người quấy rầy hắn.

Tạ Vô Úy nổi đóa, thầm nghĩ nếu không phải hiện tại hắn là hồn nô, sống chết gắn liền với Dương Khai, sao hắn thèm để ý tới sống chết của Dương Khai chứ?

Hắn khó chịu đứng tại chỗ, thầm thúc giục yêu nguyên toàn thân, chuẩn bị tùy thời xông lên cứu viện. Đồng thời ra hiệu cho thuộc hạ, nếu thấy bất thường lập tức nhanh chóng cứu người.

Chúng yêu thấp thỏm trong lòng, chú mục quan sát. Lúc này Dương Khai cũng đã đi tới trước mặt quái vật to con kia.

Không phải Tiểu Tiểu...

Dương Khai nhìn thạch nhân khổng lồ cao năm trượng trước mắt, sự kích động trong lòng dần dần rút đi, hắn từ từ ý thức được, thạch nhân khổng lồ trước mắt này cũng không phải là Tiểu Tiểu của mình. Bởi vì giữa mình cùng Tiểu Tiểu có một tầng liên lạc tâm linh không hiểu, nếu tên người đá khổng lồ trước mắt này thật là Tiểu Tiểu, không có khả năng hắn không cảm nhận được.

Mấu chốt nhất chính là, mặc dù hắn đã tiến tới gần, nhưng người đá khổng lồ này vẫn còn tức giận gầm thét như cũ, như thể muốn muốn giết chết hắn vậy. Nó điên cuồng vùng vẫy, lại bị xích thần trói chặt, khiến sợi xích khua lên rổn rảng.

- Gàooo... Người đá khổng lồ gầm lên dữ dội, kình phong ập tới khiến thân hình Dương Khai cũng phải chao đảo, khắp Địa Cung cát bay đá chạy, vách Cung vang lên ầm ầm, tựa như tùy thời đều có thể sụp đổ vậy.

Dương Khai thả thần niệm ra, thử cùng nó trao đổi, nhưng lại phát hiện đối phương đang trong tình trạng bạo nộ, căn bản không thèm để ý đến hắn.

Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể mở miệng hỏi: - Ngươi là tộc nhân của Tiểu Tiểu sao?

Ở nơi này, bỗng nhiên hắn gặp phải được một thạch nhân khổng lồ giống Tiểu Tiểu sau khi biến thân như đúc, khiến Dương Khai không khỏi có chút liên tưởng. Trên đời này, có lẽ cũng không phải chỉ có hai Thạch Khổi là pháp thân và Tiểu Tiểu, có lẽ còn có một tộc quần kỳ lạ như vậy, có lẽ là vì Tiểu Tiểu cảm nhận được nơi này có tộc quần của mình, nên mới tiến vào Man Hoang Cổ Địa!

Có lẽ... đối phương biết Tiểu Tiểu.

- Gàooo...

Trả lời hắn vẫn như cũ chỉ là tiếng gầm thét phẫn nộ, đám Yêu tộc bên kia kinh hồn táng đảm, cảm thấy tên nhân loại này quả là lớn mật, đối mặt với thạch nhân khổng lồ ngay cả Yêu Vương đại nhân đơn đả độc đấu cũng sém chút không phải là đối thủ, lại vẫn có thể phong đạm vân khinh như vậy.

Không nói gì khác, chỉ riêng phần dũng khí này, cũng đủ khiến cho chúng yêu nổi lên lòng tôn kính.

Chỉ có điều làm vậy có chút ngu xuẩn... Cũng không biết hắn có bị chụp thành bánh thịt hay không.

- Vậy ngươi đã từng thấy qua nó chưa?

Dương Khai đưa tay lên, trước mặt liền ngưng tụ ra hình ảnh Tiểu Tiểu.

Trong hình ảnh hiện ra bộ dáng Tiểu Tiểu lúc từ biệt hắn năm xưa, ánh mắt linh động, ngây ngô khờ khạo, song chỉ cao cỡ nửa thân người mà thôi. Thân thể bằng đá góc cạnh rõ ràng, tựa như đang mặc một bộ áo giáp bằng đá vậy, thoạt nhìn vô cùng chắc chắn. Quan trọng nhất chính là, trên vai nó còn vác một cây gậy đen như mực, một tay vác gậy, một tay dựng trên trán che nắng, đưa mắt nhìn ra xa.

Người đá khổng lồ đang gầm thét đột nhiên yên tĩnh lại, ánh mắt phẫn nộ chợt trở nên kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hư ảnh kia, rồi lại giương mắt nhìn nhìn Dương Khai, tâm trạng phẫn nộ dần dần lặng xuống, lộ ra vẻ mờ mịt.

Hình ảnh Tiểu Tiểu vác Hám Thiên Trụ, quả thực quá mức nổi bật.

- Ngươi đã từng thấy qua nó, đúng không? Dương Khai nhìn mặt đoán lòng, vẻ mặt vui mừng.

Người đá khổng lồ im lặng một hồi, lúc này mới chậm rãi gật đầu.

Quả nhiên!

Dương Khai vui mừng, vội vàng hỏi: - Tiểu Tiểu hiện tại đang ở đâu? Nó ra sao rồi?

Hắn không chờ được vội hỏi tình hình Tiểu Tiểu gần đây. Năm đó lúc ở trong thông đạo tinh quang từ biệt Tiểu Tiểu, hắn luôn tự trách mình, hắn rất nhanh đã tìm được Lưu Viêm, ngay cả đám người Xích Nguyệt cũng lần lượt có tin tức, hiện tại đang được bố trí tu luyện tại Thiên Diệp Tông, duy chỉ có Tiểu Tiểu, đến nay vẫn bặt vô âm tín.

Tinh Giới hung hiểm, hắn không biết tình cảnh Tiểu Tiểu hiện tại như thế nào, nhất là lúc trước nghe Doãn Nhạc Sinh nói, Tiểu Tiểu tiến vào Man Hoang Cổ Địa, hắn cảm thấy bồn chồn lo lắng không thôi.

Thời khắc này bỗng nhiên có đầu mối Tiểu Tiểu, sao hắn không mừng rỡ chứ?

Hắn hận không thể chui vào trong đầu tên người đá khổng lồ trước mắt này để tìm hiểu tin tức Tiểu Tiểu.

Người đá khổng lồ há mồm, âm thanh ồm ồm nói: - Ngươi có quan hệ gì với tiểu tử kia?

m thanh nhấn mạnh từng chữ không quá rõ ràng, xem ra hắn rất ít nói chuyện, hơn nữa giọng nói như tiếng sấm, khiến cả Địa Cung rung lên ầm ầm.

Đám Yêu tộc đều ngây người nhìn tình cảnh phía trước, mỗi tên đều thầm than thở, không ngờ tên to con này lại có thể nói chuyện! Bọn chúng vẫn cho rằng tên to con này không có linh trí, không thể trao đổi cùng sinh linh khác, cho tới giờ phút này bọn chúng mới biết, không phải người ta không có thần trí, mà chỉ là lười phản ứng với bọn chúng mà thôi.

Ánh mắt Tạ Vô Úy lộ ra dị sắc, thầm khiếp sợ.

Tới lúc này hắn cũng hiểu được, dường như Dương Khai cùng tên thạch nhân khổng lồ trước mặt cái này có chút quan hệ sâu xa, nếu không hắn cũng sẽ không dễ dàng khiến tên kia nguôi giận, lên tiếng nói chuyện. Thạch nhân khổng lồ này là do hắn dẫn theo thủ hạ tốn bao công sức mới bắt được, có khi nào Dương Khai giận chó đánh mèo lây sang hắn hay không...?

Tạ Vô Úy thấp thỏm không yên, nếu Dương Khai thật sự giận chó đánh mèo trước mắt nhiều thuộc hạ của hắn như vậy, cái mặt già của hắn biết phải giấu đi đâu chứ!

Hắn thầm tính toán, có nên ra lệnh cho đám thuộc hạ rút lui trước hay không, tránh cho lát nữa phải xấu mặt.

- Tiểu tử kia...?

Dương Khai toét miệng cười, hiểu rằng thạch nhân khổng lồ trước mắt đang ám chỉ Tiểu Tiểu, liền gật đầu nói: - Tiểu tử kia chính là do ta dùng tinh huyết của bản thân ấp ra, cũng do một tay của ta nuôi lớn.

Không cần giải thích gì thêm, chỉ cần hai câu này là đủ rồi.

Người đá khổng lồ nghe vậy liền gật gật đầu, ồm ồm nói: - Nguyên lai quý nhân trong miệng trưởng lão nói chính là ngươi!

- Trưởng lão... Dương Khai nhướng mày, không biết đột nhiên từ đâu chui ra một vị trưởng lão, nhưng hắn cũng không có tâm trạng truy cứu, chỉ tập trung hỏi về Tiểu Tiểu: - Hiện tại Tiểu Tiểu có khỏe không? Những năm qua nó không gặp nguy hiểm gì chứ?

Người đá khổng lồ ồm ồm nói: - Ngươi là quý nhân của tiểu tử kia, cũng chính là khách nhân của bộ tộc ta, không giấu ngươi, nhiều năm trước tiểu tử kia tự mình tìm được bộ tộc, bộ tộc cũng đón nhận nó, hiện tại nó rất an toàn.

- Các ngươi có tộc quần riêng sao? Dương Khai kinh ngạc, mặc dù trước đó hắn cũng có phán đoán, nhưng sau khi được xác nhận cũng không tránh khỏi có chút khiếp sợ. Thạch Khổi nhất tộc trời sinh đao thương bất nhập, lực lượng mạnh mẽ vô cùng, trưởng thành đến đỉnh phong, chỉ cần một người cũng đủ khó dây dưa rồi, nếu lại có một đám...

Chỉ sợ thánh linh cũng phải tránh lui a.

Người đá khổng lồ ngạo nghễ nói: - Thạch Linh nhất tộc ta tuy rằng số lượng thưa thớt, nhưng cũng chưa tới mức diệt tuyệt, khách quý làm gì phải kinh ngạc như vậy?

Thạch Linh nhất tộc...

Dương Khai không nói nên lời, xem ra hắn gọi bọn họ là Thạch Khổi nhất tộc có chút không đúng, bọn họ tự xưng là Thạch Linh nhất tộc, tuy nhiên cũng chỉ là tên gọi mà thôi, không có gì đáng ngại.

- Ngươi có thể dẫn ta đi gặp Tiểu Tiểu không? Dương Khai lại hỏi.

Vừa nghe vậy, người đá khổng lồ trước mặt trầm mặc một chút, rồi nói: - Ngươi muốn dẫn tiểu tử kia rời khỏi sao? Tiểu tử kia hiện giờ đã là thành viên của bộ tộc, không có khả năng rời đi cùng ngươi, Thạch Linh nhất tộc ta không chịu bất kỳ kẻ nào ước thúc, kẻ dám nhằm vào Thạch Linh nhất tộc ta đều là địch nhân.

Dương Khai cười nói: - Ta chỉ là muốn xem hiện giờ nó ra sao mà thôi, cũng không phải muốn dẫn nó đi.

Người đá khổng lồ quan sát hắn vài lần, rồi gật gật đầu nói: - Ngươi cũng không nói dối...

Dương Khai cả kinh, thầm nghĩ mình có nói dối chẳng lẽ hắn cũng biết được hay sao? Cái chủng tộc Thạch linh này hắn cũng không hiểu rõ, không biết ngoại trừ luyện hóa khoáng thạch ra, bọn họ còn có thần thông thiên phú đặc thù gì.

- Yêu cầu của khách quý ta có thể thỏa mãn, chỉ có điều, hiện tại ta... Người đá khổng lồ vừa dứt lời, liền lôi những sợi xích truyền ra tiếng kêu loảng xoảng, ra hiệu cho Dương Khai hiện tại bản thân hắn còn khó bảo toàn, chỉ sợ hữu tâm vô lực.

- Chuyện này thì dễ giải quyết. Dương Khai lên tiếng, rồi quay đầu lại nói: - Yêu Vương, làm phiền tới đây một chút.

Khóe miệng Tạ Vô Úy giật một cái, bất đắc dĩ đi tới.

Đối thoại giữa Dương Khai và thạch nhân khổng lồ hắn cũng nghe rõ ràng, sao còn không biết Dương Khai muốn hắn làm gì chứ? Chỉ có điều hắn thật vất vả mới tóm được thạch nhân khổng lồ lạc đàn này, nhốt hắn ở đây, vốn còn định hàng phục để phục vụ cho mình, nào ngờ lại có một tên Dương Khai ngang trời chui ra.

- Dương thiếu, có gì phân phó? Tạ Vô Úy đi tới tới gần, thấp giọng hỏi.

Dương Khai nghiêng đầu nói: - Thả ra!

- Việc này... Tạ Vô Úy tỏ ra chần chờ.

Người đá khổng lồ nổi giận nhìn hắn chằm chằm, như thể hắn là kẻ thù giết cha đoạt vợ, không đội trời chung vậy.

Tạ Vô Úy khổ sở nói: - Dương thiếu, không phải bổn vương không muốn thả, nhưng ngươi nhìn bộ dáng hắn xem, nếu bổn vương thả hắn ra chỉ sợ hắn sẽ lập tức gây phiền toái. Mảnh đất cắm rùi này của ta, nếu hắn điên lên, chỉ sợ cả ngọn núi sẽ bị san thành bình địa mất. Đám Yêu tộc nghe vậy, đều tỏ ra cổ quái nhìn Dương Khai, thầm thì to nhỏ với nhau. Con quái vật kia rõ ràng là một tên to con, vậy mà không biết tên nhân loại này bị đui hay là bị xích thần ảnh hưởng mà lại gọi nó là tiểu tiểu. Nếu không phải có xích thần, tên to con này còn có thể lớn hơn nữa, chỉ sợ có thể phá sập địa cung này.

Khi bọn chúng còn chưa nghĩ xong, đã thấy Dương Khai bất ngờ sải bước vào trong. Ánh mắt hắn tràn đầy vẻ phức tạp, cả thế giới lúc này dường như chỉ còn lại mình con quái vật kia, không còn gì khác nữa.

Tạ Vô Úy kinh hãi, khẽ quát:

- Dương thiếu cẩn thận, con vật này tính tình tàn bạo, mạnh mẽ vô cùng, tạm thời xin hãy tránh sang một bên, để bổn tọa thu thập nó!

Hắn không hiểu vì sao Dương Khai lại như con thiêu thân tiến vào, nhưng con quái vật trong đó khó quấn thế nào hắn đã tự mình lĩnh giáo. Lúc trước vì hàng phục nó, thủ hạ của hắn đã chết mất một đám, ngay cả hắn cũng bị đánh đến máu phun ba thước, suýt nữa táng mệnh tại chỗ.

Nếu không phải nhìn trúng con vật này thực lực mạnh mẽ, muốn thu phục nó cho mình sử dụng, Tạ Vô Úy đã sớm giết nó, sao còn có thể nhốt nó ở trong này chứ.

Một Đế Tôn nhất tầng cảnh như Dương Khai, vậy mà lại tùy tiện tiến lại gần, mặc dù đã có xích thần trói buộc, nhưng chỉ sợ cũng không có kết quả gì tốt.

Dương Khai không thèm để ý, vẫn như cũ tiến lên.

Tạ Vô Úy nhướng mày, đang muốn tiến lên ngăn cản, chợt thấy Trương Nhược Tích hiện ra trước mặt, đưa một tay ra ngăn hắn lại.

- Cô nương làm vậy có ý gì! Tạ Vô Úy âm trầm nhìn Trương Nhược Tích. Chỉ là một Đạo Nguyên tam tầng cảnh nhỏ bé mà cũng dám càn rỡ với mình như vậy, nếu không phải hồn ấn bị nắm trong tay, hắn sớm đã tát qua một cái.

Nhược Tích không chút sợ hãi, thản nhiên nói: - Nếu Tiên sinh đã hành động như vậy, tự có tính toán của người, Yêu Vương cứ yên lặng theo dõi kỳ biến là được.

Nàng cũng không biết Dương Khai đang nghĩ gì, càng không biết vì sao đột nhiên Dương Khai lại tiến lên, nhưng xuất phát từ tín nhiệm mù quáng đối với Dương Khai, nàng liền không muốn có người quấy rầy hắn.

Tạ Vô Úy nổi đóa, thầm nghĩ nếu không phải hiện tại hắn là hồn nô, sống chết gắn liền với Dương Khai, sao hắn thèm để ý tới sống chết của Dương Khai chứ?

Hắn khó chịu đứng tại chỗ, thầm thúc giục yêu nguyên toàn thân, chuẩn bị tùy thời xông lên cứu viện. Đồng thời ra hiệu cho thuộc hạ, nếu thấy bất thường lập tức nhanh chóng cứu người.

Chúng yêu thấp thỏm trong lòng, chú mục quan sát. Lúc này Dương Khai cũng đã đi tới trước mặt quái vật to con kia.

Không phải Tiểu Tiểu...

Dương Khai nhìn thạch nhân khổng lồ cao năm trượng trước mắt, sự kích động trong lòng dần dần rút đi, hắn từ từ ý thức được, thạch nhân khổng lồ trước mắt này cũng không phải là Tiểu Tiểu của mình. Bởi vì giữa mình cùng Tiểu Tiểu có một tầng liên lạc tâm linh không hiểu, nếu tên người đá khổng lồ trước mắt này thật là Tiểu Tiểu, không có khả năng hắn không cảm nhận được.

Mấu chốt nhất chính là, mặc dù hắn đã tiến tới gần, nhưng người đá khổng lồ này vẫn còn tức giận gầm thét như cũ, như thể muốn muốn giết chết hắn vậy. Nó điên cuồng vùng vẫy, lại bị xích thần trói chặt, khiến sợi xích khua lên rổn rảng.

- Gàooo... Người đá khổng lồ gầm lên dữ dội, kình phong ập tới khiến thân hình Dương Khai cũng phải chao đảo, khắp Địa Cung cát bay đá chạy, vách Cung vang lên ầm ầm, tựa như tùy thời đều có thể sụp đổ vậy.

Dương Khai thả thần niệm ra, thử cùng nó trao đổi, nhưng lại phát hiện đối phương đang trong tình trạng bạo nộ, căn bản không thèm để ý đến hắn.

Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể mở miệng hỏi: - Ngươi là tộc nhân của Tiểu Tiểu sao?

Ở nơi này, bỗng nhiên hắn gặp phải được một thạch nhân khổng lồ giống Tiểu Tiểu sau khi biến thân như đúc, khiến Dương Khai không khỏi có chút liên tưởng. Trên đời này, có lẽ cũng không phải chỉ có hai Thạch Khổi là pháp thân và Tiểu Tiểu, có lẽ còn có một tộc quần kỳ lạ như vậy, có lẽ là vì Tiểu Tiểu cảm nhận được nơi này có tộc quần của mình, nên mới tiến vào Man Hoang Cổ Địa!

Có lẽ... đối phương biết Tiểu Tiểu.

- Gàooo...

Trả lời hắn vẫn như cũ chỉ là tiếng gầm thét phẫn nộ, đám Yêu tộc bên kia kinh hồn táng đảm, cảm thấy tên nhân loại này quả là lớn mật, đối mặt với thạch nhân khổng lồ ngay cả Yêu Vương đại nhân đơn đả độc đấu cũng sém chút không phải là đối thủ, lại vẫn có thể phong đạm vân khinh như vậy.

Không nói gì khác, chỉ riêng phần dũng khí này, cũng đủ khiến cho chúng yêu nổi lên lòng tôn kính.

Chỉ có điều làm vậy có chút ngu xuẩn... Cũng không biết hắn có bị chụp thành bánh thịt hay không.

- Vậy ngươi đã từng thấy qua nó chưa?

Dương Khai đưa tay lên, trước mặt liền ngưng tụ ra hình ảnh Tiểu Tiểu.

Trong hình ảnh hiện ra bộ dáng Tiểu Tiểu lúc từ biệt hắn năm xưa, ánh mắt linh động, ngây ngô khờ khạo, song chỉ cao cỡ nửa thân người mà thôi. Thân thể bằng đá góc cạnh rõ ràng, tựa như đang mặc một bộ áo giáp bằng đá vậy, thoạt nhìn vô cùng chắc chắn. Quan trọng nhất chính là, trên vai nó còn vác một cây gậy đen như mực, một tay vác gậy, một tay dựng trên trán che nắng, đưa mắt nhìn ra xa.

Người đá khổng lồ đang gầm thét đột nhiên yên tĩnh lại, ánh mắt phẫn nộ chợt trở nên kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hư ảnh kia, rồi lại giương mắt nhìn nhìn Dương Khai, tâm trạng phẫn nộ dần dần lặng xuống, lộ ra vẻ mờ mịt.

Hình ảnh Tiểu Tiểu vác Hám Thiên Trụ, quả thực quá mức nổi bật.

- Ngươi đã từng thấy qua nó, đúng không? Dương Khai nhìn mặt đoán lòng, vẻ mặt vui mừng.

Người đá khổng lồ im lặng một hồi, lúc này mới chậm rãi gật đầu.

Quả nhiên!

Dương Khai vui mừng, vội vàng hỏi: - Tiểu Tiểu hiện tại đang ở đâu? Nó ra sao rồi?

Hắn không chờ được vội hỏi tình hình Tiểu Tiểu gần đây. Năm đó lúc ở trong thông đạo tinh quang từ biệt Tiểu Tiểu, hắn luôn tự trách mình, hắn rất nhanh đã tìm được Lưu Viêm, ngay cả đám người Xích Nguyệt cũng lần lượt có tin tức, hiện tại đang được bố trí tu luyện tại Thiên Diệp Tông, duy chỉ có Tiểu Tiểu, đến nay vẫn bặt vô âm tín.

Tinh Giới hung hiểm, hắn không biết tình cảnh Tiểu Tiểu hiện tại như thế nào, nhất là lúc trước nghe Doãn Nhạc Sinh nói, Tiểu Tiểu tiến vào Man Hoang Cổ Địa, hắn cảm thấy bồn chồn lo lắng không thôi.

Thời khắc này bỗng nhiên có đầu mối Tiểu Tiểu, sao hắn không mừng rỡ chứ?

Hắn hận không thể chui vào trong đầu tên người đá khổng lồ trước mắt này để tìm hiểu tin tức Tiểu Tiểu.

Người đá khổng lồ há mồm, âm thanh ồm ồm nói: - Ngươi có quan hệ gì với tiểu tử kia?

m thanh nhấn mạnh từng chữ không quá rõ ràng, xem ra hắn rất ít nói chuyện, hơn nữa giọng nói như tiếng sấm, khiến cả Địa Cung rung lên ầm ầm.

Đám Yêu tộc đều ngây người nhìn tình cảnh phía trước, mỗi tên đều thầm than thở, không ngờ tên to con này lại có thể nói chuyện! Bọn chúng vẫn cho rằng tên to con này không có linh trí, không thể trao đổi cùng sinh linh khác, cho tới giờ phút này bọn chúng mới biết, không phải người ta không có thần trí, mà chỉ là lười phản ứng với bọn chúng mà thôi.

Ánh mắt Tạ Vô Úy lộ ra dị sắc, thầm khiếp sợ.

Tới lúc này hắn cũng hiểu được, dường như Dương Khai cùng tên thạch nhân khổng lồ trước mặt cái này có chút quan hệ sâu xa, nếu không hắn cũng sẽ không dễ dàng khiến tên kia nguôi giận, lên tiếng nói chuyện. Thạch nhân khổng lồ này là do hắn dẫn theo thủ hạ tốn bao công sức mới bắt được, có khi nào Dương Khai giận chó đánh mèo lây sang hắn hay không...?

Tạ Vô Úy thấp thỏm không yên, nếu Dương Khai thật sự giận chó đánh mèo trước mắt nhiều thuộc hạ của hắn như vậy, cái mặt già của hắn biết phải giấu đi đâu chứ!

Hắn thầm tính toán, có nên ra lệnh cho đám thuộc hạ rút lui trước hay không, tránh cho lát nữa phải xấu mặt.

- Tiểu tử kia...?

Dương Khai toét miệng cười, hiểu rằng thạch nhân khổng lồ trước mắt đang ám chỉ Tiểu Tiểu, liền gật đầu nói: - Tiểu tử kia chính là do ta dùng tinh huyết của bản thân ấp ra, cũng do một tay của ta nuôi lớn.

Không cần giải thích gì thêm, chỉ cần hai câu này là đủ rồi.

Người đá khổng lồ nghe vậy liền gật gật đầu, ồm ồm nói: - Nguyên lai quý nhân trong miệng trưởng lão nói chính là ngươi!

- Trưởng lão... Dương Khai nhướng mày, không biết đột nhiên từ đâu chui ra một vị trưởng lão, nhưng hắn cũng không có tâm trạng truy cứu, chỉ tập trung hỏi về Tiểu Tiểu: - Hiện tại Tiểu Tiểu có khỏe không? Những năm qua nó không gặp nguy hiểm gì chứ?

Người đá khổng lồ ồm ồm nói: - Ngươi là quý nhân của tiểu tử kia, cũng chính là khách nhân của bộ tộc ta, không giấu ngươi, nhiều năm trước tiểu tử kia tự mình tìm được bộ tộc, bộ tộc cũng đón nhận nó, hiện tại nó rất an toàn.

- Các ngươi có tộc quần riêng sao? Dương Khai kinh ngạc, mặc dù trước đó hắn cũng có phán đoán, nhưng sau khi được xác nhận cũng không tránh khỏi có chút khiếp sợ. Thạch Khổi nhất tộc trời sinh đao thương bất nhập, lực lượng mạnh mẽ vô cùng, trưởng thành đến đỉnh phong, chỉ cần một người cũng đủ khó dây dưa rồi, nếu lại có một đám...

Chỉ sợ thánh linh cũng phải tránh lui a.

Người đá khổng lồ ngạo nghễ nói: - Thạch Linh nhất tộc ta tuy rằng số lượng thưa thớt, nhưng cũng chưa tới mức diệt tuyệt, khách quý làm gì phải kinh ngạc như vậy?

Thạch Linh nhất tộc...

Dương Khai không nói nên lời, xem ra hắn gọi bọn họ là Thạch Khổi nhất tộc có chút không đúng, bọn họ tự xưng là Thạch Linh nhất tộc, tuy nhiên cũng chỉ là tên gọi mà thôi, không có gì đáng ngại.

- Ngươi có thể dẫn ta đi gặp Tiểu Tiểu không? Dương Khai lại hỏi.

Vừa nghe vậy, người đá khổng lồ trước mặt trầm mặc một chút, rồi nói: - Ngươi muốn dẫn tiểu tử kia rời khỏi sao? Tiểu tử kia hiện giờ đã là thành viên của bộ tộc, không có khả năng rời đi cùng ngươi, Thạch Linh nhất tộc ta không chịu bất kỳ kẻ nào ước thúc, kẻ dám nhằm vào Thạch Linh nhất tộc ta đều là địch nhân.

Dương Khai cười nói: - Ta chỉ là muốn xem hiện giờ nó ra sao mà thôi, cũng không phải muốn dẫn nó đi.

Người đá khổng lồ quan sát hắn vài lần, rồi gật gật đầu nói: - Ngươi cũng không nói dối...

Dương Khai cả kinh, thầm nghĩ mình có nói dối chẳng lẽ hắn cũng biết được hay sao? Cái chủng tộc Thạch linh này hắn cũng không hiểu rõ, không biết ngoại trừ luyện hóa khoáng thạch ra, bọn họ còn có thần thông thiên phú đặc thù gì.

- Yêu cầu của khách quý ta có thể thỏa mãn, chỉ có điều, hiện tại ta... Người đá khổng lồ vừa dứt lời, liền lôi những sợi xích truyền ra tiếng kêu loảng xoảng, ra hiệu cho Dương Khai hiện tại bản thân hắn còn khó bảo toàn, chỉ sợ hữu tâm vô lực.

- Chuyện này thì dễ giải quyết. Dương Khai lên tiếng, rồi quay đầu lại nói: - Yêu Vương, làm phiền tới đây một chút.

Khóe miệng Tạ Vô Úy giật một cái, bất đắc dĩ đi tới.

Đối thoại giữa Dương Khai và thạch nhân khổng lồ hắn cũng nghe rõ ràng, sao còn không biết Dương Khai muốn hắn làm gì chứ? Chỉ có điều hắn thật vất vả mới tóm được thạch nhân khổng lồ lạc đàn này, nhốt hắn ở đây, vốn còn định hàng phục để phục vụ cho mình, nào ngờ lại có một tên Dương Khai ngang trời chui ra.

- Dương thiếu, có gì phân phó? Tạ Vô Úy đi tới tới gần, thấp giọng hỏi.

Dương Khai nghiêng đầu nói: - Thả ra!

- Việc này... Tạ Vô Úy tỏ ra chần chờ.

Người đá khổng lồ nổi giận nhìn hắn chằm chằm, như thể hắn là kẻ thù giết cha đoạt vợ, không đội trời chung vậy.

Tạ Vô Úy khổ sở nói: - Dương thiếu, không phải bổn vương không muốn thả, nhưng ngươi nhìn bộ dáng hắn xem, nếu bổn vương thả hắn ra chỉ sợ hắn sẽ lập tức gây phiền toái. Mảnh đất cắm rùi này của ta, nếu hắn điên lên, chỉ sợ cả ngọn núi sẽ bị san thành bình địa mất.