Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 252: Nhìn thẳng vào




Có thêm Kiếm Thân, Vũ Thừa Nghi tự thấy mình không có gì là không làm được!

Hắn đứng ở đó, tựa như thanh kiếm sắc bén tuyệt thế đã rời vỏ, hơi kiếm sừng sững bao trùm cả một phạm vi mấy mươi trượng, kiếm khí chao liệng trong hư không phát ra tiếng động xoèn xoẹt như lười đao bồ ngang thiên địa, giữa mặt đất nháy mắt xuất hiện những vết chém nhỏ li ti.

Dương Khai cười khẩy, không chút sợ hãi, huy động chân nguyên đến cực điểm, một sức mạnh kinh khủng ào ra từ nội thể, tiếng nổ vang vọng lại liên hồi từ trong thân thể không mấy cường tráng.

Đồng hành cùng những tiếng nổ này là một khí thế vô song nhanh chóng dâng lên đến đỉnh điểm.

Khí thế của hai người hoàn toàn không giống nhau, Vũ Thừa Nghi kiên cố vô song, còn Dương Khai lại điên cuồng bá đạo, chưa giao thủ mà khí thế đã giao phong, mặt đất cuộn trào cuồng phong, xoay vần quanh vị trí của hai người.

- Đến đây!

Vũ Thừa Nghi gầm lên, vẻ mặt hung tợn toát lên nét điên cuồng, trường kiếm vung lên tung ra hai nhát mạnh mẽ.

Không gian dường như bị cắt thành hình chữ thập, trong tiếng gào thét trầm đục của Vũ Thừa Nghi, vị trí này đột nhiên nổi lên một đường kiếm khí hình chữ thập giao thoa, bay ào về phía Dương Khai như sao băng.

Dương Khai giậm chân một cái thật mạnh, mặt đất chợt rúng động.

Sức mạnh hung mãnh bộc phát từ gót chân hắn, mặt đất nứt đồ rã rời, những vết nứt như tấm mạng nhện bắt đầu lan ra từ gót chân hắn, dài đến mười mấy trượng.

Thân như cuồng phong, hắn xông thẳng về phía Vũ Thừa Nghi.

Nửa đường, hắn xuất quyền, trúng ngay luồng kiếm khí chữ thập nọ.

Tiếng nổ vang rền, kiếm khí vỡ vụn, Dương Khai cơ hồ như chẳng bị ngăn trớ, dư âm không giảm.

Đồng tử của Vũ Thừa Nghi chợt co rút lại, hắn tung ra hết đủ loại kiếm kỹ tinh diệu không chút nề hà. Trường kiếm khua động, hắn quơ kiếm đánh về phía Dương Khai.

Dương Khai liên tục tránh né, thật sự thì tránh không hết được, chi còn cách sử

quyền đánh lại.

Trong khoảng thời gian ba hơi thớ, Dương Khai đã ép sát đến bên cạnh Vũ Thừa

Nghi.

Khí tức ngông cuồng như tường thành đồ sập xuống, khiến Vũ Thừa Nghi gần như không thở nổi, hắn thi triển hết mọi sức mạnh, cấp tốc thoái lui!

- Chạy đi đâu!

Dương Khai cười gian xảo. Trên đường truy đuổi, thiết quyền trong tay hắn ngấm đầy chân nguyên không ngừng nhắm thẳng vào Vũ Thừa Nghi. Vũ Thừa Nghi giương kiếm đờ chiêu, kiếm pháp phiêu diêu linh động, ảo diệu vô cùng.

Từng quầng hào quang và kiếm kỹ khiến con ngươi mờ lóa bộc phát từ vị trí của cả

hai người, tuôn trào ra tứ phía.

Lúc vừa bắt đầu, tốc độ của cả hai vẫn bình thường, không nhanh không chậm, nhưng ngay tức khắc, nhân ảnh chợt mờ mờ ảo ảo, lát sau đã hoàn toàn hòa quyện vào nhanh.

Từng âm thanh chi chít len lỏi vang lên.

Chi trong thời gian nửa chén trà ngắn ngủi, không biết hai bên đã giao thủ được mấy trăm chiêu!

Ầm!

Nhân ảnh của cả hai xoay vần, vụt lên cao mười mấy trượng rồi lại lập tức đáp mạnh

xuống đất, khiến mặt đất trũng xuống một cái hố vô cùng lớn.

Phù phù...

Xê dịch liên hồi, Dương Khai và Vũ Thừa Nghi đã nhảy lên hơn mấy mươi trượng, tiếp tục kích chiến.

Tử Mạch đứng từ xa quan sát, không dám chớp mắt một giây, trong ánh mắt lấp lóa sắc thái lạ kỳ.

Cô vốn chẳng lo lắng chuyện sinh tử của Dương Khai, mà chi cảm thấy kim hãi bởi sức chiến đấu bộc phát từ hắn.

- Tiểu tử thối này lại mạnh lên rồi!

Tử Mạch khẽ cắn môi, thầm oán thán, nhưng khóe miệng lại thoáng hiện nụ cười mỉm nhàn nhạt.

Vào lần tách biệt trước, hắn đấu chính diện với sư huynh Xích Huyết của cô còn có phần đuối sức, sau cùng phải nhờ đến võ kỹ kỳ lạ nọ để khống chế con yêu thú lục giai mới xoay chuyển thế cục được.

Nhưng hôm nay tái kiến, hắn lại có thể đánh ngang ngửa với Vũ Thừa Nghi.

Luận riêng về sức chiến đấu, Vũ Thừa Nghi còn mạnh hơn Xích Huyết vài phần.

Tốc độ phát triển của Dương Khai khiến Tử Mạch vừa ngường mộ, lại vừa khâm

phục.

Chi ngẩn ngơ một chốc thôi mà Dương Khai và Vũ Thừa Nghi đã lao ra hơn trăm trượng rồi. Tử Mạch giậm chân một cái hấp tấp theo sau, cô không muốn bỏ lờ cuộc chiến kịch liệt và ngoạn mục này.

Hơn nữa đó còn là cuộc chiến giữa những võ giả cùng đẳng cấp và tuổi tác xấp xi với chính cô.

Dọc đường đi có vài vết máu, không biết là của Dương Khai hay Vũ Thừa Nghi, dù gì cả hai đã đánh đến mức phát hỏa, không một mất một còn thì đâu thể nào ngưng tay.

Lúc Tử Mạch chạy đến nơi, thì thấy hai người này lại tách ra, đứng cách nhau ba mươi mấy trượng.

Sắc mặt Vũ Thừa Nghi tái nhợt, vẻ trầm ổn ban đầu đã biến mất, thay vào đó là sự

điên cuồng vô tận, con ngươi hắn run rẩy, nhìn Dương Khai một cách hãi hùng.

Khóe miệng hắn ứa ra ít máu, thần sắc có phần nhợt nhạt, rõ ràng là đã bị chút thương tích.

Nhìn qua Dương Khai, trên người hắn cũng có đến mấy đường kiếm quét, huyết nhục nhầy nhụa, máu chảy đầm đìa, nhất là hai bàn tay chằng chịt bao nhiêu là vết kiếm.

Vũ Thừa Nghi có Kiếm Thân hộ vệ, công thủ lường toàn, Dương Khai muốn làm hắn bị thương ắt phải chịu thương thế trước.

Nhưng hắn vẫn đang cười, một nụ cười cợt nhả.

Hắn ngửa mặt lên đối diện với ánh chiều tà, toàn thân đẫm máu, từng làn tóc bay lả

lướt, anh tuấn đến lạ lùng, Tử Mạch nhìn hắn đến đỏ ừng cả mặt.

- Ta bắt đầu tu luyện từ năm tám tuổi...

Vũ Thừa Nghi đột nhiên lên tiếng, giọng nói khản đục và có phần run rẩy:

- Đến nay đã được mười bốn năm, từ nhỏ đến lớn, có thể nói ta là vô địch trong lứa võ giả đồng bối, không một ai có tư cách làm đối thủ của ta, không một ai có thể đánh bại ta! Kể cả đám công tử Bát đại gia ở Trung Đô cũng chẳng phải đối thủ của ta. Mũi kiếm đã vung lên thì đừng hòng bất tuân.

Hít vào một hơi thật sâu, Vũ Thừa Nghi chợt nghiêm mặt trớ lại:

- Ngươi rất lợi hại! Chân Nguyên Cảnh nhất tầng lại có thể đánh ngang tay với ta, hôm nay Vũ Thừa Nghi ta được mở mang tầm mắt rồi, hóa ra không phải thiên hạ vô kỳ tài, mà do ta quá thiển cận!

- Kịp tỉnh ngộ trước khi chết, cũng không uống kiếp này của ngươi.

Dương Khai cười ranh mãnh.

Vũ Thừa Nghi nhướng mày, lạnh lùng đằng hắng:

- Ngươi tưởng ngươi có thể thắng nổi ta sao? Ta vẫn chưa tung hết toàn lực đâu!

- Ta cũng vậy!

Ánh mắt Dương Khai lạnh băng, khóe miệng hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười khó hiểu.

Vừa nghe thế, Vũ Thừa Nghi liền nheo mắt lại.

- Vậy thì chúng ta đánh tiếp, xem xem ngươi chết hay là ta chết!

Vũ Thừa Nghi bị kích động lòng háo thắng, quát lên một câu.

Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn được hưởng thụ những lời ca ngợi từ trướng bối và sự ngường mộ của đồng bối, Cừu Tinh Kiếm Phái nuôi dường hắn hắn như hy vọng tương lai, từng có người khẳng định, sau này Vũ Thừa Nghi mạnh lên thật sự, Cửu Tinh Kiếm Phái sẽ có cơ hội vượt qua những thế lực khủng khiếp khác.

Một kẻ cao ngạo đến vậy, hôm nay lại bị một đối thủ thua xa về trình độ đả thương, Vũ Thừa Nghi sao có thể chấp nhận nổi?

Ban đầu là Dương Khai muốn lấy mạng hắn.

Còn bây giờ cho dù Dương Khai có muốn ngừng tay thì Vũ Thừa Nghi cũng không đời nào đồng ý.

Giữa hai bên tất phải phân thắng bại, phải có một người chôn thây tại đây! Không

phải là Vũ Thừa Nghi, thì là Dương Khai! Người nào sống sót được thì mới là thiên tài thật sự!

Văn vô đệ nhất, võ bất đệ nhị! Nhưng theo tư tưởng của Vũ Thừa Nghi, trong thế hệ hậu bối, hắn chính là đệ nhất! Ai dám tranh giành địa vị của hắn, thì người đó chính là kẻ thù không đội trời chung.

Sau tiếng quát chói tai, vẻ mặt Vũ Thừa Nghi từ hung bạo chợt trở về trạng thái bình thản, một luồng kiếm khí khiếp đảm lan rộng ra.

Tử Mạch biến sắc, lập tức lùi về sau đến mấy mươi trượng mới chịu dừng lại.

Thần sắc Dương Khai bỗng nhiên trầm xuống.

- Ta chỉ có một chiêu thôi, nếu tiếp được thì ngươi thắng, còn không thì... ngươi sẽ

chết!

Vũ Thừa Nghi rít lên, chân nguyên toàn thân thình lình hóa thành những lười dao sắc bén, nhất tề bay ra từ các huyệt vị chính trong cơ thể, hợp sức từ Kiếm Thân bên ngoài rồi đồng loạt phát tán.

Hắn trút bỏ lớp phòng ngự, dồn hết mọi chân nguyên hòa thành đòn công kích.

Trong nháy mắt, Vũ Thừa Nghi chìm giữa biển kiếm khí bao quanh.

Mỗi một luồng kiếm khí này đều tạo thành từ chân nguyên, chứa đựng lực sát thương cực lớn và sức phá hủy không thể xem thường được, cả trăm luồng kiếm khí đồng phát, bất luận là ai cũng phải tránh xa mũi nhọn của nó ra.

Nhưng vẫn chưa hết, trường kiếm lại vung lên, và lại thêm trăm luồng kiếm khí tuôn Tiếp sau đó, thêm trăm luồng nữa...

Kiếm khí dày đặc che phủ thiên địa, quay quanh người Vũ Thừa Nghi, cả một vùng không gian như biến thành thế giới của đao kiếm.

Dương Khai hít sâu một hơi, không thèm giấu giếm, vung tay tung chiêu, bí bảo trấn tông của Tu La Môn Tu La Kiếm đã xuất hiện trên tay hắn.

Chân nguyên trong kinh mạch dồn cả về đan điền, năng lượng trong Ngạo cốt Kim Thân hung hãn trào ra ngoài.

Hắc khí vần vũ, đủ mọi khí tức ghê rợn bộc phát ra từ người Dương Khai.

Năng lượng trong Ngạo cốt Kim Thân là Chân Dương Nguyên Khí chí dương chí cương, khác hẳn thứ năng lượng tà ác.

Loại năng lượng tràn đầy sát khí này có phần giống với khí tức của chính Tu La Kiếm. Ban đầu Dương Khai chi muốn phát huy hết mức uy lực của món bí bảo này, nhưng lại không ngờ khi cầm Tu La Kiếm trong tay và sử dụng năng lượng trong Ngạo cốt Kim Thân, thanh bảo kiếm trấn tông của Tu La Môn này cứ như sống dậy, điên cuồng nuốt trọn năng lượng phun ra từ Ngạo cốt Kim Thân.

Nháy mắt, Tu La Kiếm chợt tỏa ra ánh hào quang hắc hồng giao thoa!

Luồng hào quang này tựa hồ một hắc động, lúc nó bộc phát, đã thôn tính hết mọi ánh

sáng, cả không gian đều mất hết mọi sắc màu trong giây lát.

Đứng ở phía xa, Tử Mạch cảm thấy cảnh vật trước mắt như tối sầm lại.

Hào quang kiếm khí của Vũ Thừa Nghi cũng chợt mờ đi.

Keng...

Kiếm âm vang lên từ Tu La Kiếm, thanh âm truyền ra cùng sóng năng lượng tác động đến hằng hà vô số kiếm khí của Vũ Thừa Nghi, khiến cả thiên la địa võng kiếm khí này cũng đồng loạt cộng hưởng ào ào.

Từng luồng kiếm khí lay giật, cứ như muốn thoát li khỏi vòng chi phối của Vũ Thừa Nghi mà bắn ra ngoài.

Vũ Thừa Nghi biến sắc, vội vã ổn định lại tinh thần, khống chế kiếm khí, không để Tu La Kiếm ảnh hưởng đến chúng.

Dương Khai ngạc nhiên cảm thụ tất cả, ngay lập tức, trong mắt hắn hằn rõ tia hân hoan, hắn tiếp tục trút năng lượng vào Tu La Kiếm. Lúc này, hắn đã nắm rõ sự huyền diệu của thứ bí bảo Thiên cấp này, giữa người và kiếm đã nảy sinh một sợi dây liên hệ mờ nhạt, nửa có nửa không.

Tu La Kiếm dường như đã trở thành một phần thân thể hắn, hòa quyện vào huyết

nhũ.

Song phương đều đang liều mạng vun vén cho đòn đánh cuối cùng, họ đứng cánh nhau mấy mươi trượng, giương ánh nhìn khinh bạc về phía đối phương.


- Đáng tiếc, với công lực của ta, chi có thể hóa ra hơn hai nghìn luồng kiếm khí! Những kiếm khí này đều tạo thành từ tất cả nguyên khí mà ta có!

Dương Khai nắm chắc thanh kiếm đỏ ngầu đang kêu lên không ngừng, cười hà hà:

- Chiêu này của ta chẳng biết có trò trống gì, nhưng uy lực thì chắc chắn không nhỏ,

ngươi cẩn thận đấy!