Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 2513: Tài nghệ điêu luyện




Tu luyện trong núi, không biết năm tháng trôi đi.

Dương Hữu Vi rất thức thời, từ sau ngày bị Trương Nhược Tích đuổi đi liền thật sự không ra mặt nữa, nhưng mà Dương Khai không sợ hắn giở trò gì, hiện tại hồn ấn cũng nằm trong tay mình, Dương Hữu Vi căn bản không thoát khỏi khống chế, dám có ý bậy bạ gì thì là tự tìm đường chết.

Trương Nhược Tích cũng không đi ra, ở ngay bên cạnh dốc lòng tu luyện, hiện tại nàng là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, lại được lợi không ít trong Toái Tinh Hải, còn có được cả căn nguyên tinh tú nguyên vẹn, chỉ cần dung hợp căn nguyên, cảm ngộ đế ý, chờ thời cơ xung kích Đế Tôn Cảnh.

1 tháng sau, có tiếng gõ cửa.

Dương Khai mở mắt, phất tay, cửa phòng mở ra.

Dương Hữu Vi cung kính tiến vào, chắp tay nói: - Đại nhân, có tin tức.

Dương Khai tinh thần rung lên, đứng dậy quát: - Dẫn đường!

Chuyện của lão tam không nên kéo dài, mau chóng giải quyết mới có thể an lòng đi tìm Tiểu Tiểu, bởi vậy vừa nghe Dương Hữu Vi báo cáo, không muốn chậm trễ chút nào, lập tức lên đường.

Ra ngoài cửa, Trương Nhược Tích được Dương Khai truyền âm cũng vội đi ra, nhìn nhau, Dương Khai gật đầu, Trương Nhược Tích không nói một lời theo sau.

Hào quang bắn lên, rời xa đỉnh núi, xoay một vòng trên không, nhắm một hướng bay đi.

Giữa đường, Dương Hữu Vi tỉ mỉ kể lại chuyện phát hiện.

Trong 1 tháng qua, hơn 20 thủ hạ Yêu tộc của hắn luôn tìm dấu vết lão tam, nửa ngày trước, một tiểu yêu có phát hiện, vội bẩm báo lên Dương Hữu Vi, nhưng bọn họ không dám bứt dây động rừng, thật là vì lão tam quá cảnh giác, mấy chục năm qua bọn họ nhiều lần phát hiện được lão tam, nhưng không lần này bắt được nàng thành công, bởi vậy luôn chú ý động tĩnh lão tam từ xa, im lặng theo dõi.

Nhưng nói đi phải nói lại, thực lực của đám Yêu tộc này, dù đối đầu với lão tam thì cũng không phải đối thủ của nàng.

Dương Khai đoán chừng Dương Hữu Vi không hề biết lão tam đã là Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, bằng không 1 tháng trước sao dám ngông nghênh đánh ra.

Căn cứ thủ hạ báo cáo, lão tam vẫn ẩn nấp dưới dòng sông, lần này phát hiện được cũng là trùng hợp, có thể vì lão tam trốn lâu quá muốn ra hít thở không khí, nào biết vừa rời sông liền bại lộ tung tích.

Dương Khai không khỏi cảm khái, nhiều người quả nhiên dễ làm việc.

Nếu để hắn đi tìm lão tam, không biết phải tìm đến bao giờ, lần trước không đánh chết Dương Hữu Vi, mà đi thu phục hắn, thật là quyết định sáng suốt.

Khoảng cách không xa, nhưng đám người Dương Khai chưa kịp đến, đằng trước đã có một Yêu tộc lao tới.

Dương Hữu Vi nhìn kỹ, vội nói: - Là người một nhà.

Hắn bay lên trước, đón đầu Yêu tộc kia, hai bên gặp mặt, nhỏ giọng mấy câu, Dương Hữu Vi đổi sắc, quay lại, có chút lo lắng nhìn Dương Khai.

Thấy thần sắc của hắn biến đổi, trong lòng Dương Khai khẽ động, trầm giọng hỏi:

- Có biến cố gì.

Dương Hữu Vi đau khổ nói: - Bị phát hiện rồi.

- Lão tam lại chạy? Dương Khai mặt trầm như nước, lần trước lão tam trốn một tháng, lần này trốn chỉ sợ lại phải hơn 1 tháng, hắn nào có nhiều thời gian tiêu hao ở chỗ này.

- Có thể nói là chạy, cũng có thể nói là không chạy mất! Dương Hữu Vi sắc mặt khó xử, như là không biết giải thích cho Dương Khai thế nào.

- Là sao? Dương Khai mắt lạnh nhìn.

Dương Hữu Vi há miệng, thở dài nói: - Nữ nhân đó tiến vào mộ địa!

- Mộ địa gì? Dương Khai nhíu mày.

- Vạn Linh Chi Mộ!

Dương Hữu Vi tràn đầy đau khổ, nói đến bốn chữ đó, sắc mặt trắng bệch, thân thể run run, như rất kiêng kỵ.

Dương Khai không hiểu rõ, bực tức nói: - Nếu biết nàng ở trong đó, vì sao không tiếp tục theo dõi?

Sắc mặt Dương Hữu Vi đại biến, sợ hãi nói: - Đại nhân có điều không biết, Vạn Linh Chi Mộ đó căn bản không vào được, là chỗ chôn thân của tất cả sinh linh trong Cổ Địa, trước giờ đều có vào không ra.

Dương Khai hừ lạnh nói:

- Ta mặc kệ, sai người của ngươi tiếp tục theo dõi, bằng không ngươi chờ xem!

Dương Hữu Vi cả kinh: - Đại nhân, xin nghe ta nói trước Vạn Linh Chi Mộ rốt cuộc là thế nào, ngài hiểu được rồi sẽ biết tiểu nhân cũng phải bất lực.

Dương Khai mắt lạnh nhìn, thấy hắn không phải đang lớn tiếng dọa người, liền nói: - Được, xem ngươi còn làm ra trò gì.

Dương Hữu Vi cười khổ nói:

- Tiểu nhân không dám, sẽ nói rõ ràng cho đại nhân, Vạn Linh Chi Mộ là chỗ vô hình, cũng là mộ phần của sinh linh trong Cổ Địa.

- Thế nào là chỗ vô hình?

Dương Hữu Vi khổ sở nói: - Không ai biết nó ở chỗ nào, cũng căn bản không tìm được chỗ đó.

Dương Khai tức giận: - Vừa rồi rõ ràng ngươi nói lão tam vào Vạn Linh Chi Mộ, bây giờ lại nói không biết chỗ nào, coi bổn thiếu là trẻ con ba tuổi, tùy tiện lừa gạt?

Trương Nhược Tích sắc mặt phát lạnh trừng hắn, thần sắc không tốt, chủ yếu là lời trước sau của Dương Hữu Vi mâu thuẫn quá lớn, làm người ta không nghi ngờ cũng khó.

Dương Hữu Vi hoảng sợ không thôi, cảm nhận được thần hồn đè nén, biết mình không giải thích rõ ràng thì hôm nay phải chết, vội vàng nói: - Đại nhân bớt giận, tiểu nhân nói thật, hơn nữa Vạn Linh Chi Mộ là thứ mà tất cả sinh linh Cổ Địa đều biết, ngài tùy tiện hỏi là biết được, tiểu nhân làm sao dám lừa dối ngài?

Dương Khai nhíu mày, cũng cảm thấy hắn sẽ không nói bậy chuyện này, khoát tay: - Nói tiếp!

Dương Hữu Vi thở hổn hển mấy hơi, biết mình nhất thời không chết được, cân nhắc câu chữ rồi nói: - Vạn Linh Chi Mộ, mờ ảo vô tung, tùy ý xuất hiện ở bất kỳ nơi nào trong Cổ Địa, không có quy luật nào, ngắn thì một vài ngày, lâu thì mấy tháng, mỗi lần đều chỉ xuất hiện một cửa mộ, muốn đi vào thì thông qua cửa mộ đó. Nhưng bao nhiêu năm qua, chưa từng có người nào đi ra, hơn nữa.... Vạn Linh Chi Mộ vừa xuất hiện, những yêu thú hay sinh linh Cổ Địa sắp chết già gần đó đều sẽ chủ động đi vào mộ địa chờ chết, cho nên nó mới được gọi là Vạn Linh Chi Mộ, cùng với Huyết Môn là hai đại cấm địa trong Cổ Địa.

Sao lại liên lụy tới một cái Huyết Môn nữa? Dương Khai không biết Huyết Môn là thứ gì, nhưng nếu là cấm địa, tự nhiên vô cùng nguy hiểm.

Hắn không có lòng dạ hỏi chuyện Huyết Môn, nói: - Theo như ngươi nói, Vạn Linh Chi Mộ chính là chỗ mà sinh linh Cổ Địa chết già?

- Đại nhân minh giám! Dương Hữu Vi cúi người.

- Vậy lão tam đi vào làm gì? Dương Khai nhíu mày.

Dương Hữu Vi thầm nghĩ ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai, nhưng không dám càm ràm, đành khổ sở nói: - Vậy thì tiểu nhân không rõ, nhưng nếu vào trong... chỉ sợ dữ nhiều lành ít, bởi vì ngay cả Yêu Vương hùng mạnh nhất đi vào trong, cũng chỉ có đường chết.

Nói đến mức này, hắn chỉ mong vị đại nhân này đừng làm bừa.

Nào biết Dương Khai trầm ngâm một hồi, liền khoát tay:

- Đi trước dẫn đường, đến chỗ Vạn Linh Chi Mộ xem thử.

Hóa ra mình nói cả đống cũng vô dụng, Dương Hữu Vi trong lòng rên xiết, có muốn khuyên can, nhưng vừa gặp ánh mắt Dương Khai, liền ngoan ngoãn đi trước dẫn đường.

Không lâu sau, mấy người đáp xuống trước một mảnh sơn cốc rộng rãi, trong rừng rậm xung quanh nhảy ra mấy Yêu tộc, Dương Khai cũng quen mắt, đều là những thủ hạ của Dương Hữu Vi lần trước đã gặp.

- Đại nhân! Mấy Yêu tộc đi lên hành lễ.

Dương Hữu Vi khoát tay, bảo bọn họ đứng một bên, ánh mắt rụt rè nhìn Dương Khai.

Dương Khai đang quan sát sơn cố này, muốn xem Vạn Linh Chi Mộ ở chỗ nào, nhưng không phát hiện được, nhíu mày: - Mộ địa đâu?

Dương Hữu Vi nghiêng đầu nhìn sang thủ hạ, Yêu tộc kia liền chỉ ra: - Ở ngay phía trước.

- Ngươi giỡn mặt ta? Sắc mặt Dương Khai âm trầm.

Dương Hữu Vi cả kinh, vội nói: - Tiểu nhân không dám, chỉ là cửa mộ cũng là vật vô hình, không thể thấy được, trừ khi có người sắp chết đi vào, mới thoáng hiện ra một chút.

- Thật không vậy? Dương Khai tràn đầy hoài nghi nhìn Dương Hữu Vi, với thần niệm mạnh mẽ của hắn lại không hề phát hiện, cố tình Dương Hữu Vi nói rất ly kỳ, làm hắn không nghi ngờ cũng khó.

- Tiên sinh không thấy được sao? Bỗng nhiên Trương Nhược Tích lên tiếng.

- Thấy được cái gì? Dương Khai ngạc nhiên nhìn nàng.

- Bên đó có một cánh cửa ánh sáng, cửa ánh sáng màu xám! Trương Nhược Tích chỉ về phía đó.

Mấy Yêu tộc vừa nghe, lập tức trừng lớn mắt, khiếp sợ nhìn Trương Nhược Tích.

Dương Khai vận đủ ánh mắt, thần niệm càn quét, vẫn không có được gì, ủ rũ nói: - Không có gì cả.

- Sao lại như vậy, rõ ràng ở chỗ này... Trương Nhược Tích tràn đầy khó hiểu.

Dương Hữu Vi sợ sệt nhìn Trương Nhược Tích, dò hỏi: - Cô nương, cô có thể... thấy được cửa mộ?

- Đúng thế. Trương Nhược Tích không biết bọn họ đang sợ cái gì.

Sắc mặt Dương Hữu Vi lập tức không được tự nhiên, ngó qua ngó lại, các Yêu tộc đều có vẻ kỳ quái.

Dương Khai mắt lạnh quét qua, hừ nói: - Không phải ngươi vừa nói chỉ có người sắp chết mới thấy được cửa mộ sao? Giờ giải thích thế nào? Chẳng lẽ Nhược Tích cũng là người sắp chết?

Trương Nhược Tích hoảng sợ, mày liễu dựng lên, căm phẫn trừng Dương Hữu Vi.

Yêu nghiệt này dám rủa nàng sẽ chết, đúng là không phải thứ gì tốt lành.

Dương Hữu Vi khóc than nói:

- Cổ xưa tương truyền đều là vậy, cho nên tiểu nhân mới nói Vạn Linh Chi Mộ là chỗ vô hình, hôm nay không biết sao lại thế này! Hắn quay lại, kéo cổ áo một tên, giận dữ nói: - Các ngươi xác định bên này có cửa mộ?

Yêu tộc này hoảng loạn nói: - Xác định, xác định, nữ nhân đó biến mất ở chỗ đó, lúc đi vào cửa mộ lóe lên, chúng ta thấy rõ ràng!

Hai Yêu tộc bên cạnh cũng không ngừng gật đầu.

Dương Hữu Vi mới buông hắn ra, trong lòng không yên nhìn Dương Khai.

Đùng đùng dùng....

Đúng lúc này, những tiếng trầm thấp vang vọng, như có thứ gì to lớn đang tới gần, bên phía phát ra âm thanh lại truyền tới tiếng cây cối ngã rạp.

Đoàn người Dương Khai nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy bên đó tro bụi tung lên, một cái bóng khổng lồ đang đi lại trong rừng rậm, mỗi một bước đạp xuống là núi đá rung chuyển.

Bên trên bóng dáng khổng lồ đó, có không thiếu Yêu tộc đang bay cạnh, vừa bay còn không ngừng gào thét, vô cùng lo lắng. Tu luyện trong núi, không biết năm tháng trôi đi.

Dương Hữu Vi rất thức thời, từ sau ngày bị Trương Nhược Tích đuổi đi liền thật sự không ra mặt nữa, nhưng mà Dương Khai không sợ hắn giở trò gì, hiện tại hồn ấn cũng nằm trong tay mình, Dương Hữu Vi căn bản không thoát khỏi khống chế, dám có ý bậy bạ gì thì là tự tìm đường chết.

Trương Nhược Tích cũng không đi ra, ở ngay bên cạnh dốc lòng tu luyện, hiện tại nàng là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, lại được lợi không ít trong Toái Tinh Hải, còn có được cả căn nguyên tinh tú nguyên vẹn, chỉ cần dung hợp căn nguyên, cảm ngộ đế ý, chờ thời cơ xung kích Đế Tôn Cảnh.

1 tháng sau, có tiếng gõ cửa.

Dương Khai mở mắt, phất tay, cửa phòng mở ra.

Dương Hữu Vi cung kính tiến vào, chắp tay nói: - Đại nhân, có tin tức.

Dương Khai tinh thần rung lên, đứng dậy quát: - Dẫn đường!

Chuyện của lão tam không nên kéo dài, mau chóng giải quyết mới có thể an lòng đi tìm Tiểu Tiểu, bởi vậy vừa nghe Dương Hữu Vi báo cáo, không muốn chậm trễ chút nào, lập tức lên đường.

Ra ngoài cửa, Trương Nhược Tích được Dương Khai truyền âm cũng vội đi ra, nhìn nhau, Dương Khai gật đầu, Trương Nhược Tích không nói một lời theo sau.

Hào quang bắn lên, rời xa đỉnh núi, xoay một vòng trên không, nhắm một hướng bay đi.

Giữa đường, Dương Hữu Vi tỉ mỉ kể lại chuyện phát hiện.

Trong 1 tháng qua, hơn 20 thủ hạ Yêu tộc của hắn luôn tìm dấu vết lão tam, nửa ngày trước, một tiểu yêu có phát hiện, vội bẩm báo lên Dương Hữu Vi, nhưng bọn họ không dám bứt dây động rừng, thật là vì lão tam quá cảnh giác, mấy chục năm qua bọn họ nhiều lần phát hiện được lão tam, nhưng không lần này bắt được nàng thành công, bởi vậy luôn chú ý động tĩnh lão tam từ xa, im lặng theo dõi.

Nhưng nói đi phải nói lại, thực lực của đám Yêu tộc này, dù đối đầu với lão tam thì cũng không phải đối thủ của nàng.

Dương Khai đoán chừng Dương Hữu Vi không hề biết lão tam đã là Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, bằng không 1 tháng trước sao dám ngông nghênh đánh ra.

Căn cứ thủ hạ báo cáo, lão tam vẫn ẩn nấp dưới dòng sông, lần này phát hiện được cũng là trùng hợp, có thể vì lão tam trốn lâu quá muốn ra hít thở không khí, nào biết vừa rời sông liền bại lộ tung tích.

Dương Khai không khỏi cảm khái, nhiều người quả nhiên dễ làm việc.

Nếu để hắn đi tìm lão tam, không biết phải tìm đến bao giờ, lần trước không đánh chết Dương Hữu Vi, mà đi thu phục hắn, thật là quyết định sáng suốt.

Khoảng cách không xa, nhưng đám người Dương Khai chưa kịp đến, đằng trước đã có một Yêu tộc lao tới.

Dương Hữu Vi nhìn kỹ, vội nói: - Là người một nhà.

Hắn bay lên trước, đón đầu Yêu tộc kia, hai bên gặp mặt, nhỏ giọng mấy câu, Dương Hữu Vi đổi sắc, quay lại, có chút lo lắng nhìn Dương Khai.

Thấy thần sắc của hắn biến đổi, trong lòng Dương Khai khẽ động, trầm giọng hỏi:

- Có biến cố gì.

Dương Hữu Vi đau khổ nói: - Bị phát hiện rồi.

- Lão tam lại chạy? Dương Khai mặt trầm như nước, lần trước lão tam trốn một tháng, lần này trốn chỉ sợ lại phải hơn 1 tháng, hắn nào có nhiều thời gian tiêu hao ở chỗ này.

- Có thể nói là chạy, cũng có thể nói là không chạy mất! Dương Hữu Vi sắc mặt khó xử, như là không biết giải thích cho Dương Khai thế nào.

- Là sao? Dương Khai mắt lạnh nhìn.

Dương Hữu Vi há miệng, thở dài nói: - Nữ nhân đó tiến vào mộ địa!

- Mộ địa gì? Dương Khai nhíu mày.

- Vạn Linh Chi Mộ!

Dương Hữu Vi tràn đầy đau khổ, nói đến bốn chữ đó, sắc mặt trắng bệch, thân thể run run, như rất kiêng kỵ.

Dương Khai không hiểu rõ, bực tức nói: - Nếu biết nàng ở trong đó, vì sao không tiếp tục theo dõi?

Sắc mặt Dương Hữu Vi đại biến, sợ hãi nói: - Đại nhân có điều không biết, Vạn Linh Chi Mộ đó căn bản không vào được, là chỗ chôn thân của tất cả sinh linh trong Cổ Địa, trước giờ đều có vào không ra.

Dương Khai hừ lạnh nói:

- Ta mặc kệ, sai người của ngươi tiếp tục theo dõi, bằng không ngươi chờ xem!

Dương Hữu Vi cả kinh: - Đại nhân, xin nghe ta nói trước Vạn Linh Chi Mộ rốt cuộc là thế nào, ngài hiểu được rồi sẽ biết tiểu nhân cũng phải bất lực.

Dương Khai mắt lạnh nhìn, thấy hắn không phải đang lớn tiếng dọa người, liền nói: - Được, xem ngươi còn làm ra trò gì.

Dương Hữu Vi cười khổ nói:

- Tiểu nhân không dám, sẽ nói rõ ràng cho đại nhân, Vạn Linh Chi Mộ là chỗ vô hình, cũng là mộ phần của sinh linh trong Cổ Địa.

- Thế nào là chỗ vô hình?

Dương Hữu Vi khổ sở nói: - Không ai biết nó ở chỗ nào, cũng căn bản không tìm được chỗ đó.

Dương Khai tức giận: - Vừa rồi rõ ràng ngươi nói lão tam vào Vạn Linh Chi Mộ, bây giờ lại nói không biết chỗ nào, coi bổn thiếu là trẻ con ba tuổi, tùy tiện lừa gạt?

Trương Nhược Tích sắc mặt phát lạnh trừng hắn, thần sắc không tốt, chủ yếu là lời trước sau của Dương Hữu Vi mâu thuẫn quá lớn, làm người ta không nghi ngờ cũng khó.

Dương Hữu Vi hoảng sợ không thôi, cảm nhận được thần hồn đè nén, biết mình không giải thích rõ ràng thì hôm nay phải chết, vội vàng nói: - Đại nhân bớt giận, tiểu nhân nói thật, hơn nữa Vạn Linh Chi Mộ là thứ mà tất cả sinh linh Cổ Địa đều biết, ngài tùy tiện hỏi là biết được, tiểu nhân làm sao dám lừa dối ngài?

Dương Khai nhíu mày, cũng cảm thấy hắn sẽ không nói bậy chuyện này, khoát tay: - Nói tiếp!

Dương Hữu Vi thở hổn hển mấy hơi, biết mình nhất thời không chết được, cân nhắc câu chữ rồi nói: - Vạn Linh Chi Mộ, mờ ảo vô tung, tùy ý xuất hiện ở bất kỳ nơi nào trong Cổ Địa, không có quy luật nào, ngắn thì một vài ngày, lâu thì mấy tháng, mỗi lần đều chỉ xuất hiện một cửa mộ, muốn đi vào thì thông qua cửa mộ đó. Nhưng bao nhiêu năm qua, chưa từng có người nào đi ra, hơn nữa.... Vạn Linh Chi Mộ vừa xuất hiện, những yêu thú hay sinh linh Cổ Địa sắp chết già gần đó đều sẽ chủ động đi vào mộ địa chờ chết, cho nên nó mới được gọi là Vạn Linh Chi Mộ, cùng với Huyết Môn là hai đại cấm địa trong Cổ Địa.

Sao lại liên lụy tới một cái Huyết Môn nữa? Dương Khai không biết Huyết Môn là thứ gì, nhưng nếu là cấm địa, tự nhiên vô cùng nguy hiểm.

Hắn không có lòng dạ hỏi chuyện Huyết Môn, nói: - Theo như ngươi nói, Vạn Linh Chi Mộ chính là chỗ mà sinh linh Cổ Địa chết già?

- Đại nhân minh giám! Dương Hữu Vi cúi người.

- Vậy lão tam đi vào làm gì? Dương Khai nhíu mày.

Dương Hữu Vi thầm nghĩ ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai, nhưng không dám càm ràm, đành khổ sở nói: - Vậy thì tiểu nhân không rõ, nhưng nếu vào trong... chỉ sợ dữ nhiều lành ít, bởi vì ngay cả Yêu Vương hùng mạnh nhất đi vào trong, cũng chỉ có đường chết.

Nói đến mức này, hắn chỉ mong vị đại nhân này đừng làm bừa.

Nào biết Dương Khai trầm ngâm một hồi, liền khoát tay:

- Đi trước dẫn đường, đến chỗ Vạn Linh Chi Mộ xem thử.

Hóa ra mình nói cả đống cũng vô dụng, Dương Hữu Vi trong lòng rên xiết, có muốn khuyên can, nhưng vừa gặp ánh mắt Dương Khai, liền ngoan ngoãn đi trước dẫn đường.

Không lâu sau, mấy người đáp xuống trước một mảnh sơn cốc rộng rãi, trong rừng rậm xung quanh nhảy ra mấy Yêu tộc, Dương Khai cũng quen mắt, đều là những thủ hạ của Dương Hữu Vi lần trước đã gặp.

- Đại nhân! Mấy Yêu tộc đi lên hành lễ.

Dương Hữu Vi khoát tay, bảo bọn họ đứng một bên, ánh mắt rụt rè nhìn Dương Khai.

Dương Khai đang quan sát sơn cố này, muốn xem Vạn Linh Chi Mộ ở chỗ nào, nhưng không phát hiện được, nhíu mày: - Mộ địa đâu?

Dương Hữu Vi nghiêng đầu nhìn sang thủ hạ, Yêu tộc kia liền chỉ ra: - Ở ngay phía trước.

- Ngươi giỡn mặt ta? Sắc mặt Dương Khai âm trầm.

Dương Hữu Vi cả kinh, vội nói: - Tiểu nhân không dám, chỉ là cửa mộ cũng là vật vô hình, không thể thấy được, trừ khi có người sắp chết đi vào, mới thoáng hiện ra một chút.

- Thật không vậy? Dương Khai tràn đầy hoài nghi nhìn Dương Hữu Vi, với thần niệm mạnh mẽ của hắn lại không hề phát hiện, cố tình Dương Hữu Vi nói rất ly kỳ, làm hắn không nghi ngờ cũng khó.

- Tiên sinh không thấy được sao? Bỗng nhiên Trương Nhược Tích lên tiếng.

- Thấy được cái gì? Dương Khai ngạc nhiên nhìn nàng.

- Bên đó có một cánh cửa ánh sáng, cửa ánh sáng màu xám! Trương Nhược Tích chỉ về phía đó.

Mấy Yêu tộc vừa nghe, lập tức trừng lớn mắt, khiếp sợ nhìn Trương Nhược Tích.

Dương Khai vận đủ ánh mắt, thần niệm càn quét, vẫn không có được gì, ủ rũ nói: - Không có gì cả.

- Sao lại như vậy, rõ ràng ở chỗ này... Trương Nhược Tích tràn đầy khó hiểu.

Dương Hữu Vi sợ sệt nhìn Trương Nhược Tích, dò hỏi: - Cô nương, cô có thể... thấy được cửa mộ?

- Đúng thế. Trương Nhược Tích không biết bọn họ đang sợ cái gì.

Sắc mặt Dương Hữu Vi lập tức không được tự nhiên, ngó qua ngó lại, các Yêu tộc đều có vẻ kỳ quái.

Dương Khai mắt lạnh quét qua, hừ nói: - Không phải ngươi vừa nói chỉ có người sắp chết mới thấy được cửa mộ sao? Giờ giải thích thế nào? Chẳng lẽ Nhược Tích cũng là người sắp chết?

Trương Nhược Tích hoảng sợ, mày liễu dựng lên, căm phẫn trừng Dương Hữu Vi.

Yêu nghiệt này dám rủa nàng sẽ chết, đúng là không phải thứ gì tốt lành.

Dương Hữu Vi khóc than nói:

- Cổ xưa tương truyền đều là vậy, cho nên tiểu nhân mới nói Vạn Linh Chi Mộ là chỗ vô hình, hôm nay không biết sao lại thế này! Hắn quay lại, kéo cổ áo một tên, giận dữ nói: - Các ngươi xác định bên này có cửa mộ?

Yêu tộc này hoảng loạn nói: - Xác định, xác định, nữ nhân đó biến mất ở chỗ đó, lúc đi vào cửa mộ lóe lên, chúng ta thấy rõ ràng!

Hai Yêu tộc bên cạnh cũng không ngừng gật đầu.

Dương Hữu Vi mới buông hắn ra, trong lòng không yên nhìn Dương Khai.

Đùng đùng dùng....

Đúng lúc này, những tiếng trầm thấp vang vọng, như có thứ gì to lớn đang tới gần, bên phía phát ra âm thanh lại truyền tới tiếng cây cối ngã rạp.

Đoàn người Dương Khai nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy bên đó tro bụi tung lên, một cái bóng khổng lồ đang đi lại trong rừng rậm, mỗi một bước đạp xuống là núi đá rung chuyển.

Bên trên bóng dáng khổng lồ đó, có không thiếu Yêu tộc đang bay cạnh, vừa bay còn không ngừng gào thét, vô cùng lo lắng.