Ở đây vừa vặn có 12 người, mà cửa hang không lớn, ước chừng đủ cho 4 người đứng hàng ngang, ý của Tề mỗ là mọi người chia làm 3 tổ, thay phiên chặn cửa, ngăn cản những quỷ vật này, mỗi tổ ngăn cản trong vòng 1 nén nhang, tổ tiếp theo sẽ thay thế!
- Như vậy, mỗi một vòng các vị đều có thể nghỉ ngơi nửa canh giờ, đủ khôi phục khá nhiều, không đến mức kiệt sức.
- Những quỷ vật này, có thể giết thì giết, không giết thì chặn lại, Phong Khiếu cuối cùng cũng phải trôi qua, chỉ cần Phong Khiếu dừng lại, chúng ta sẽ có thể rời khỏi đây, không cần dây dưa với chúng, đến lúc đó sẽ có một đường sống.
- Nhưng mà muốn hợp tác như vậy, các vị nhất định phải hết mức thật lòng, tín nhiệm lẫn nhau, không được ôm ý xấu.
- Tề mỗ đề nghị như vậy, không biết ý các vị thế nào!
Tề Hòa Phong nói xong, nhìn mọi người.
Bốn người ngăn cản quỷ vật ở cửa hang tự nhiên không có ý kiến, bọn họ đã xung phong ngăn chặn một hồi, lúc này đang cần nghỉ ngơi khôi phục, lập tức lớn tiếng kêu hay, gật đầu không ngừng, hận không thể lập tức lùi về.
Những người khác dù không có biểu tình gì, nhưng chỉ cần có đầu óc bình thường, cũng hiểu Tề Hòa Phong nói phải, nguy cơ trước mắt, muốn sống thì phải hợp tác với những người khác, dù sao tình hình hiện tại cũng không thể chạy trốn được.
Cho nên im lặng một hồi, liền có người gật đầu: - Tề huynh nói phải, ta đồng ý!
- Đồng ý!
- Đồng ý!
Xu thế tất yếu, không ai không gật đầu đồng ý, bởi vậy đa số người trong hang đều nhanh chóng đồng ý.
Tề Hòa Phong nhìn sang Dương Khai, như đang hỏi ý hắn, Dương Khai mỉm cười nói: - Cứ làm vậy đi.
Tề Hòa Phong thần sắc nghiêm nghị: - Nếu các vị không có ý kiến, vậy bắt đầu thi hành, nhưng mà Tề mỗ cảnh cáo trước, hợp tác như vậy không cho phép một chút sơ sẩy, nếu có ai dám góp công không ra sức, hay là có ý gì xấu, vậy đừng trách chúng ta hợp sức tiêu diệt.
- Đương nhiên là vậy!
Theo Tề Hòa Phong phân chia, 8 người còn lại nhanh chóng chia ra 2 tổ.
Hắn cũng nhìn ra Dương Khai đi cùng Trương Nhược Tích và Ban lão, cho nên không tách 3 người ra, cho thêm vào một võ giả Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, chuẩn bị làm tổ thứ 3.
Phân chia nhân viên xong, Tề Hòa Phong đi đầu, dẫn 3 người khác tới cửa ra.
4 người đang ở cửa hang đồng loạt lùi về, tránh đường ra.
Nhóm người Tề Hòa Phong nhanh chóng chiến đấu với quỷ vật, khí thế bừng bừng, còn 4 người lùi về nhanh chóng rút ra mặt sau, mỗi người lấy ra linh đan diệu dược ngồi xuống khôi phục.
Thời gian dành cho họ không nhiều, chỉ có nửa canh giờ mà thôi, bởi vậy phải nắm chắc mới được.
Sau khi đổi người, phòng tuyến vốn tràn ngập nguy cơ lại trở nên vững vàng, tu vi chỉnh thể của nhóm quang hoa không kém, dưới hào quang bí thuật bảo quang của mỗi người, âm hồn quỷ vật không ngừng bị đánh lùi lại, liên tục có âm hồn bị diệt.
Xem tình hình này, trong lòng mọi người rung lên, càng cảm thấy đề nghị của Tề Hòa Phong rất hay.
Chuyến này nếu có thể sống qua được, Tề Hòa Phong tuyệt đối là công thần lớn nhất, nếu không phải vào lúc mấu chốt hắn đứng ra liên hợp mọi người chống đỡ, 12 người này tuyệt đối sẽ chia đàn xẻ nghé.
Nhóm Tề Hòa Phong ngăn cản lâu đến một nén nhang, tuy rằng tiêu hao lực lượng quá nhiều, nhưng cuối cùng cũng chống đỡ qua được.
Nhìn thời gian sắp tới, Dương Khai đứng lên, nhỏ giọng nói: - Ban lão đứng lùi ở sau ta, đối phó lọt lưới là được rồi.
Ban lão nghe thế, cũng không nói nhiều, khẽ gật đầu.
Ở đây thực lực của lão thấp nhất, chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, hơn nữa tuổi già, đừng nói âm hồn cấp Quỷ tướng, dù là âm hồn bình thường, nếu một hơi mười mấy hai mươi con nhào tới cũng đủ cho lão nằm dài.
Lão biết tu vi Dương Khai siêu việt, thực lực cao thâm, ngay cả Quỷ vương cũng không sợ, làm sao sợ những thủ hạ của Quỷ vương, hắn đang bảo hộ mình, tự nhiên không từ chối.
Người lóe lên, Dương Khai dẫn Trương Nhược Tích, Ban lão, cùng một người Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh khác lên chống đỡ, thay thế bốn người Tề Hòa Phong.
Trương Nhược Tích vừa ra tay liền tỏa sáng kinh người, lực lượng thần thức tinh thuần nồng đậm tuôn trào, hóa thành những lưỡi dao vô hình, như thần khí giáng xuống quét ngang toàn trường, âm hồn tụ tập ở cửa hang ngã xuống như cắt cỏ.
Võ giả Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh chung tổ với Dương Khai kinh ngạc liếc Trương Nhược Tích, thế mới hiểu được thiếu nữ xinh đẹp như thiên tiên này có thực lực mạnh mẽ như thế, trong lòng vừa kính lại sợ.
Có thể là lòng tự trọng đàn ông bùng nổ, hắn cũng cắn răng, liều mạng thả ra lực lượng thần hồn, miễn cho người ta coi thường mình.
Dương Khai biểu hiện không quá mức như Trương Nhược Tích, nhưng mỗi lần hắn bùng nổ lực lượng thần hồn đều sẽ lặng lẽ tiêu diệt cả mảng lớn âm hồn, đa số âm hồn đều trốn trong sương mù gần đó, bởi vậy dù hắn làm lớn cỡ nào cũng không bị những người khác thấy được.
Ngẫu nhiên hắn còn cố ý thả chạy một hai âm hồn bình thường, giao cho Ban lão đối phó.
Cũng không phải là hắn để ý lòng tự trọng của Ban lão, chỉ là 11 người khác trong hang đều góp công góp sức, hết lòng hợp tác chống đỡ âm hồn quỷ vật, nếu như Ban lão ngồi không quá mức, vậy thì khó mà nói được.
Một hai con âm hồn bình thường, Ban lão đối phó rất nhẹ nhàng, vừa không ngồi chơi, cũng không quá nguy hiểm.
Bốn người Dương Khai vừa thay ca phòng ngự, cục diện liền biến đổi lớn.
Hai tổ trước dù là ai đứng ở cửa hang, đều sẽ nhìn thấy quỷ vật dày đặc, giết kiểu nào cũng không hết, mà càng giết càng nhiều, làm người ta sinh ra tuyệt vọng.
Nhưng đến lúc này, mặt ngoài có Trương Nhược Tích giết chóc tung hoành, trong tối lại có Dương Khai cắt đứt hậu viện của âm hồn, cho nên chỉ trong vòng 10 nhịp thở, tình hình ở cửa hang trở nên trong lành hơn.
Số lượng quỷ vật giảm bớt rõ ràng, khiến người ta sinh ra ảo giác như sống sót qua kiếp nạn.
Thấy vậy, 8 người còn đang nghỉ ngơi không khỏi tinh thần phấn chấn, ở trong bối tối nhìn thấy được tia sáng hy vọng, mọi người đều mừng rỡ ra mặt.
Lại qua một nén nhang, không cần nhóm Dương Khai gọi, nhóm 4 người đầu tiên đã chủ động đi lên thay thế bọn họ.
Đến lúc này, đã không ai chỉ lo cho sống chết của mình, mọi người đều biết, muốn sống thì phải hợp tác với người khác.
Nhưng khi bọn họ thay ca được một lúc, liền phát hiện quỷ vật vốn bị diệt gần hết lại đông lên, thực làm người ta buồn bực.
Cứ như vậy, một vòng thay một vòng, 12 người trong hang đều phân công hợp tác, không ngừng ngăn cản quỷ vật quấy nhiễu.
Sau 1 ngày, sắc mặt mọi người dần ngưng trọng.
Bởi vì suốt 1 ngày, quỷ vật vẫn không có vẻ lùi lại, không ngừng xông về phía hang động.
Trong thời gian chiến đấu kéo dài, đa số mọi người đều bị thương nặng nhẹ, dù rằng không bị thương chí mạng, nhưng nếu xử lý trễ thì sẽ rất rắc rối.
Chỉ có một tổ bốn người Dương Khai, bởi vì được Dương Khai âm thầm bảo hộ, nên yên lành như thường.
Thương thế thì cũng thôi, mấu chốt là sử dụng lực lượng thần hồn lâu dài như vậy, bất kể người nào cũng không chịu nổi, dù mỗi lần đều có thể nghỉ ngơi khôi phục nửa canh giờ, dù có linh đan diệu dược hỗ trợ, nhưng vẫn không thể xua tan cảm giác mỏi mệt.
Càng khiến mọi người thêm họa vô đơn chí, đó là linh đan khôi phục lực lượng thần hồn đã dùng gần hết.
Một khi dùng sạch linh đan, không thể bổ sung hiệu quả lực lượng thần hồn, Phong Khiếu còn chưa ngừng, vậy kết cục chờ đợi mọi người chỉ có chết.
Nhừng tia không khí bất an bắt đầu lan tỏa trong hang, thậm chí Tề Hòa Phong chủ động đem ra linh đan thần hồn còn dư phân phối cho những người khác, nhưng cũng chỉ là như muối bỏ biển, không có tác dụng lớn.
Lại qua nửa ngày, cục diện càng thêm tồi tệ.
Tâm tình mọi người bắt đầu không ổn, không ngừng hét lớn mắng to, phát tiết cơn giận trong lòng.
Tề Hòa Phong nhăn mày lại, nhưng không cách nào thay đổi cục diện hiện tại.
Hắn đành đưa mắt nhìn Dương Khai, trong mắt tràn đầy cầu xin.
Dương Khai liếc hắn, hừ khẽ một tiếng, dù trong lòng thầm oán, nhưng đến lúc này hắn cũng không thể mặc kệ.
Căn dặn Ban lão cùng Trương Nhược Tích không cần đi theo, hắn đứng lên, từng bước đi về phía cửa hang.
Những người khác đều tò mò nhìn hắn, không biết hắn muốn làm gì.
Đợi tới cửa hang, Dương Khai hít một hơi, lật tay, Bách Vạn Kiếm chầm chậm hiện ra, khí tức tuôn trào như biển.
Oong...
Cả hang động rung chuyển.
- Đó là...
- Đế Tôn Cảnh!
- Ở đây có một vị đại nhân Đế Tôn Cảnh?
Những người khác đều trợn mắt há mồm nhìn Dương Khai đứng ở cửa hang, bóng lưng nháy mắt cao lớn, ngay cả bốn người gian khổ ngăn cản ở cửa hang cũng thất thần, nhìn về phía hắn.
Tuy rằng Dương Khai biểu hiện không kém, nhưng không thể hiện tất cả thực lực, mà trong khi tính mạng mình bị uy hiếp, những người khác đều không để ý tới hắn.
Bởi vậy đến lúc này, bọn họ mới ý thức được, Dương Khai là một vị Đế Tôn Cảnh!
Khó trách, khó trách ba người ở chung với hắn đều không bị thương, khó trách mỗi lần hắn đi ra ngăn cản, quỷ vật đều trở nên ít ỏi, trước đó dù mọi người kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cuối cùng bây giờ mới rõ ràng.
- Ha ha! Được cứu rồi, lần này được cứu rồi!
- Má nó, ta còn tưởng lần này sẽ chết ở đây, xem ra Diêm vương gia không thu ta mà.
- Đại nhân mau ra tay cho đám khốn kiếp này biết tay!
Tuyệt địa sống sót, mọi người đều hô to gọi nhỏ, vô cùng mừng rỡ, giống như chỉ cần Dương Khai ra tay là có thể chém giết sạch sẽ tất cả quỷ vật trước mắt. Ở đây vừa vặn có 12 người, mà cửa hang không lớn, ước chừng đủ cho 4 người đứng hàng ngang, ý của Tề mỗ là mọi người chia làm 3 tổ, thay phiên chặn cửa, ngăn cản những quỷ vật này, mỗi tổ ngăn cản trong vòng 1 nén nhang, tổ tiếp theo sẽ thay thế!
- Như vậy, mỗi một vòng các vị đều có thể nghỉ ngơi nửa canh giờ, đủ khôi phục khá nhiều, không đến mức kiệt sức.
- Những quỷ vật này, có thể giết thì giết, không giết thì chặn lại, Phong Khiếu cuối cùng cũng phải trôi qua, chỉ cần Phong Khiếu dừng lại, chúng ta sẽ có thể rời khỏi đây, không cần dây dưa với chúng, đến lúc đó sẽ có một đường sống.
- Nhưng mà muốn hợp tác như vậy, các vị nhất định phải hết mức thật lòng, tín nhiệm lẫn nhau, không được ôm ý xấu.
- Tề mỗ đề nghị như vậy, không biết ý các vị thế nào!
Tề Hòa Phong nói xong, nhìn mọi người.
Bốn người ngăn cản quỷ vật ở cửa hang tự nhiên không có ý kiến, bọn họ đã xung phong ngăn chặn một hồi, lúc này đang cần nghỉ ngơi khôi phục, lập tức lớn tiếng kêu hay, gật đầu không ngừng, hận không thể lập tức lùi về.
Những người khác dù không có biểu tình gì, nhưng chỉ cần có đầu óc bình thường, cũng hiểu Tề Hòa Phong nói phải, nguy cơ trước mắt, muốn sống thì phải hợp tác với những người khác, dù sao tình hình hiện tại cũng không thể chạy trốn được.
Cho nên im lặng một hồi, liền có người gật đầu: - Tề huynh nói phải, ta đồng ý!
- Đồng ý!
- Đồng ý!
Xu thế tất yếu, không ai không gật đầu đồng ý, bởi vậy đa số người trong hang đều nhanh chóng đồng ý.
Tề Hòa Phong nhìn sang Dương Khai, như đang hỏi ý hắn, Dương Khai mỉm cười nói: - Cứ làm vậy đi.
Tề Hòa Phong thần sắc nghiêm nghị: - Nếu các vị không có ý kiến, vậy bắt đầu thi hành, nhưng mà Tề mỗ cảnh cáo trước, hợp tác như vậy không cho phép một chút sơ sẩy, nếu có ai dám góp công không ra sức, hay là có ý gì xấu, vậy đừng trách chúng ta hợp sức tiêu diệt.
- Đương nhiên là vậy!
Theo Tề Hòa Phong phân chia, 8 người còn lại nhanh chóng chia ra 2 tổ.
Hắn cũng nhìn ra Dương Khai đi cùng Trương Nhược Tích và Ban lão, cho nên không tách 3 người ra, cho thêm vào một võ giả Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, chuẩn bị làm tổ thứ 3.
Phân chia nhân viên xong, Tề Hòa Phong đi đầu, dẫn 3 người khác tới cửa ra.
4 người đang ở cửa hang đồng loạt lùi về, tránh đường ra.
Nhóm người Tề Hòa Phong nhanh chóng chiến đấu với quỷ vật, khí thế bừng bừng, còn 4 người lùi về nhanh chóng rút ra mặt sau, mỗi người lấy ra linh đan diệu dược ngồi xuống khôi phục.
Thời gian dành cho họ không nhiều, chỉ có nửa canh giờ mà thôi, bởi vậy phải nắm chắc mới được.
Sau khi đổi người, phòng tuyến vốn tràn ngập nguy cơ lại trở nên vững vàng, tu vi chỉnh thể của nhóm quang hoa không kém, dưới hào quang bí thuật bảo quang của mỗi người, âm hồn quỷ vật không ngừng bị đánh lùi lại, liên tục có âm hồn bị diệt.
Xem tình hình này, trong lòng mọi người rung lên, càng cảm thấy đề nghị của Tề Hòa Phong rất hay.
Chuyến này nếu có thể sống qua được, Tề Hòa Phong tuyệt đối là công thần lớn nhất, nếu không phải vào lúc mấu chốt hắn đứng ra liên hợp mọi người chống đỡ, 12 người này tuyệt đối sẽ chia đàn xẻ nghé.
Nhóm Tề Hòa Phong ngăn cản lâu đến một nén nhang, tuy rằng tiêu hao lực lượng quá nhiều, nhưng cuối cùng cũng chống đỡ qua được.
Nhìn thời gian sắp tới, Dương Khai đứng lên, nhỏ giọng nói: - Ban lão đứng lùi ở sau ta, đối phó lọt lưới là được rồi.
Ban lão nghe thế, cũng không nói nhiều, khẽ gật đầu.
Ở đây thực lực của lão thấp nhất, chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, hơn nữa tuổi già, đừng nói âm hồn cấp Quỷ tướng, dù là âm hồn bình thường, nếu một hơi mười mấy hai mươi con nhào tới cũng đủ cho lão nằm dài.
Lão biết tu vi Dương Khai siêu việt, thực lực cao thâm, ngay cả Quỷ vương cũng không sợ, làm sao sợ những thủ hạ của Quỷ vương, hắn đang bảo hộ mình, tự nhiên không từ chối.
Người lóe lên, Dương Khai dẫn Trương Nhược Tích, Ban lão, cùng một người Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh khác lên chống đỡ, thay thế bốn người Tề Hòa Phong.
Trương Nhược Tích vừa ra tay liền tỏa sáng kinh người, lực lượng thần thức tinh thuần nồng đậm tuôn trào, hóa thành những lưỡi dao vô hình, như thần khí giáng xuống quét ngang toàn trường, âm hồn tụ tập ở cửa hang ngã xuống như cắt cỏ.
Võ giả Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh chung tổ với Dương Khai kinh ngạc liếc Trương Nhược Tích, thế mới hiểu được thiếu nữ xinh đẹp như thiên tiên này có thực lực mạnh mẽ như thế, trong lòng vừa kính lại sợ.
Có thể là lòng tự trọng đàn ông bùng nổ, hắn cũng cắn răng, liều mạng thả ra lực lượng thần hồn, miễn cho người ta coi thường mình.
Dương Khai biểu hiện không quá mức như Trương Nhược Tích, nhưng mỗi lần hắn bùng nổ lực lượng thần hồn đều sẽ lặng lẽ tiêu diệt cả mảng lớn âm hồn, đa số âm hồn đều trốn trong sương mù gần đó, bởi vậy dù hắn làm lớn cỡ nào cũng không bị những người khác thấy được.
Ngẫu nhiên hắn còn cố ý thả chạy một hai âm hồn bình thường, giao cho Ban lão đối phó.
Cũng không phải là hắn để ý lòng tự trọng của Ban lão, chỉ là 11 người khác trong hang đều góp công góp sức, hết lòng hợp tác chống đỡ âm hồn quỷ vật, nếu như Ban lão ngồi không quá mức, vậy thì khó mà nói được.
Một hai con âm hồn bình thường, Ban lão đối phó rất nhẹ nhàng, vừa không ngồi chơi, cũng không quá nguy hiểm.
Bốn người Dương Khai vừa thay ca phòng ngự, cục diện liền biến đổi lớn.
Hai tổ trước dù là ai đứng ở cửa hang, đều sẽ nhìn thấy quỷ vật dày đặc, giết kiểu nào cũng không hết, mà càng giết càng nhiều, làm người ta sinh ra tuyệt vọng.
Nhưng đến lúc này, mặt ngoài có Trương Nhược Tích giết chóc tung hoành, trong tối lại có Dương Khai cắt đứt hậu viện của âm hồn, cho nên chỉ trong vòng 10 nhịp thở, tình hình ở cửa hang trở nên trong lành hơn.
Số lượng quỷ vật giảm bớt rõ ràng, khiến người ta sinh ra ảo giác như sống sót qua kiếp nạn.
Thấy vậy, 8 người còn đang nghỉ ngơi không khỏi tinh thần phấn chấn, ở trong bối tối nhìn thấy được tia sáng hy vọng, mọi người đều mừng rỡ ra mặt.
Lại qua một nén nhang, không cần nhóm Dương Khai gọi, nhóm 4 người đầu tiên đã chủ động đi lên thay thế bọn họ.
Đến lúc này, đã không ai chỉ lo cho sống chết của mình, mọi người đều biết, muốn sống thì phải hợp tác với người khác.
Nhưng khi bọn họ thay ca được một lúc, liền phát hiện quỷ vật vốn bị diệt gần hết lại đông lên, thực làm người ta buồn bực.
Cứ như vậy, một vòng thay một vòng, 12 người trong hang đều phân công hợp tác, không ngừng ngăn cản quỷ vật quấy nhiễu.
Sau 1 ngày, sắc mặt mọi người dần ngưng trọng.
Bởi vì suốt 1 ngày, quỷ vật vẫn không có vẻ lùi lại, không ngừng xông về phía hang động.
Trong thời gian chiến đấu kéo dài, đa số mọi người đều bị thương nặng nhẹ, dù rằng không bị thương chí mạng, nhưng nếu xử lý trễ thì sẽ rất rắc rối.
Chỉ có một tổ bốn người Dương Khai, bởi vì được Dương Khai âm thầm bảo hộ, nên yên lành như thường.
Thương thế thì cũng thôi, mấu chốt là sử dụng lực lượng thần hồn lâu dài như vậy, bất kể người nào cũng không chịu nổi, dù mỗi lần đều có thể nghỉ ngơi khôi phục nửa canh giờ, dù có linh đan diệu dược hỗ trợ, nhưng vẫn không thể xua tan cảm giác mỏi mệt.
Càng khiến mọi người thêm họa vô đơn chí, đó là linh đan khôi phục lực lượng thần hồn đã dùng gần hết.
Một khi dùng sạch linh đan, không thể bổ sung hiệu quả lực lượng thần hồn, Phong Khiếu còn chưa ngừng, vậy kết cục chờ đợi mọi người chỉ có chết.
Nhừng tia không khí bất an bắt đầu lan tỏa trong hang, thậm chí Tề Hòa Phong chủ động đem ra linh đan thần hồn còn dư phân phối cho những người khác, nhưng cũng chỉ là như muối bỏ biển, không có tác dụng lớn.
Lại qua nửa ngày, cục diện càng thêm tồi tệ.
Tâm tình mọi người bắt đầu không ổn, không ngừng hét lớn mắng to, phát tiết cơn giận trong lòng.
Tề Hòa Phong nhăn mày lại, nhưng không cách nào thay đổi cục diện hiện tại.
Hắn đành đưa mắt nhìn Dương Khai, trong mắt tràn đầy cầu xin.
Dương Khai liếc hắn, hừ khẽ một tiếng, dù trong lòng thầm oán, nhưng đến lúc này hắn cũng không thể mặc kệ.
Căn dặn Ban lão cùng Trương Nhược Tích không cần đi theo, hắn đứng lên, từng bước đi về phía cửa hang.
Những người khác đều tò mò nhìn hắn, không biết hắn muốn làm gì.
Đợi tới cửa hang, Dương Khai hít một hơi, lật tay, Bách Vạn Kiếm chầm chậm hiện ra, khí tức tuôn trào như biển.
Oong...
Cả hang động rung chuyển.
- Đó là...
- Đế Tôn Cảnh!
- Ở đây có một vị đại nhân Đế Tôn Cảnh?
Những người khác đều trợn mắt há mồm nhìn Dương Khai đứng ở cửa hang, bóng lưng nháy mắt cao lớn, ngay cả bốn người gian khổ ngăn cản ở cửa hang cũng thất thần, nhìn về phía hắn.
Tuy rằng Dương Khai biểu hiện không kém, nhưng không thể hiện tất cả thực lực, mà trong khi tính mạng mình bị uy hiếp, những người khác đều không để ý tới hắn.
Bởi vậy đến lúc này, bọn họ mới ý thức được, Dương Khai là một vị Đế Tôn Cảnh!
Khó trách, khó trách ba người ở chung với hắn đều không bị thương, khó trách mỗi lần hắn đi ra ngăn cản, quỷ vật đều trở nên ít ỏi, trước đó dù mọi người kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cuối cùng bây giờ mới rõ ràng.
- Ha ha! Được cứu rồi, lần này được cứu rồi!
- Má nó, ta còn tưởng lần này sẽ chết ở đây, xem ra Diêm vương gia không thu ta mà.
- Đại nhân mau ra tay cho đám khốn kiếp này biết tay!
Tuyệt địa sống sót, mọi người đều hô to gọi nhỏ, vô cùng mừng rỡ, giống như chỉ cần Dương Khai ra tay là có thể chém giết sạch sẽ tất cả quỷ vật trước mắt.