Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 2470: Tranh đoạt địa bàn




Huyết Cuồng đan, linh đan thượng phẩm cấp Đạo Nguyên, luyện chế không khó, khó là tìm nguyên liệu.

Nguyên liệu cần dùng luyện chế ra linh đan này, không thứ nào không phải linh dược cấp Đế vô giá. Cao Tuyết Đình cũng trùng hợp thu gom đủ nguyên liệu, nhờ người luyện chế một viên, đặt bên mình đề phòng bất trắc.

Một khi dùng linh đan này, sẽ kích hoạt toàn bộ tiềm lực của nàng, Đế Tôn nhất tầng cảnh có thể phát huy ra thực lực lưỡng tầng cảnh.

Đây là đòn sát thủ cuối cùng của nàng.

Bị Tổ Hoằng cùng Cứ Thiên Thanh liên thủ công kích, ở trong tuyệt cảnh, nàng vẫn nhịn không dùng, nhưng hiện tại thấy Dương Khai nguy ở sớm chiều, nàng không thể nhịn được nữa.

Nhưng không ngờ vừa lấy ra linh đan, đã bị Dương Khai quát ngừng lại.

Khóe miệng nàng toát ra cười khổ, nàng làm sao không biết dùng Huyết Cuồng đan sẽ mang tới tổn thương rất lớn, sẽ dẫn tới căn cơ bất ổn, có thể khiến cảnh giới rơi xuống, thậm chí kinh mạch đứt đoạn, đan điền nổ tung.

Nhưng ở tình cảnh này, ngoài Huyết Cuồng đan ra thì nàng không còn chỗ dựa nào nữa.

- Tiểu tử còn rảnh rỗi lo chuyện người ta, lo cho mình trước đi! Cứ Thiên Thanh quát lớn, Tinh Tượng Phần Hải Đao trên tay đánh ra hàng loạt bóng đao, muốn đánh ra một mảnh Tinh Vực, ra tay không nương tình, ép buộc Dương Khai tránh né không thể đánh trả.

Tuy rằng cục diện chiếm ưu thế, nhưng không biết sao Cứ Thiên Thanh lại cảm thấy vô cùng quái dị, cảm giác này như gai đâm sau lưng hắn, như có thể xảy ra chuyện xấu bất cứ lúc nào.

- Cao trưởng lão, đệ tử không sao, ngài nhất định đừng dùng Huyết Cuồng đan đó. Tiếng nói mơ hồ của Dương Khai phát ra từ bốn phương tám hướng.

Cao Tuyết Đình ánh mắt sáng ngời, bị lời nói tràn đầy tự tin của Dương Khai lây nhiễm, gật đầu nói: - Được, ta không dùng nó, ngươi tự cẩn thận, nhất định đừng cậy mạnh, nếu không chống nổi, lập tức lùi lại bên cạnh ta.

Dương Khai cười ha ha:

- Hiện tại đệ tử không như xưa, nho nhỏ hai tên Đế Tôn nhất tầng cảnh, ta thật không coi ra gì.

- Tiểu bối chớ có ngông cuồng, hôm nay bổn tọa phải dạy cho ngươi làm người như thế nào! Cứ Thiên Thanh giận tím mặt, uy thế lại tăng thêm một phần.

Tổ Hoằng sắc mặt xanh mét, dù không nói gì, nhưng càng ra sức vận chuyển uy năng Vạn Thú Ấn. Trong đại ấn không ngừng tuôn ra tinh hồn yêu thú hóa thành thực thế bổ nhào về phía Dương Khai.

Bỗng nhiên, Dương Khai chợt khựng lại, ánh mắt lạnh băng nhìn Cứ Thiên Thanh.

Bị hắn nhìn như thế, Cứ Thiên Thanh bỗng dưng rùng mình, không biết sao, trong lòng hắn không thể khống chế sinh ra ý niệm chạy trốn, hắn cố nén sợ hãi, vận chuyển bóng đao như sóng triều chém về phía Dương Khai, thoáng cái ngàn vạn hào quang bùng nổ, không gian vỡ nát.

Dương Khai lãnh khốc nói: - Dạy bổn thiếu làm người, sợ là người không có tư cách này.

Dứt lời, hắn búng tay, bắn ra Nguyệt Nhận, nhiều tới mấy chục đạo, đan xen ngang dọc trên không, trực tiếp hình thành tấm lưới lớn bao phủ thiên địa, phủ lấy phía trước.

Lý Vô Y đưa cho hắn một khối đá chứa đựng huyền bí không gian, trong 1 tháng, Dương Khai hấp thu sạch sẽ huyền cơ lực lượng không gian trong nó, hiện tại trình độ của hắn tiến thêm một bước, vận dụng lực lượng không gian càng thuận tiện.

Xẹt xẹt xẹt xẹt...

Nguyệt Nhận màu đen ập tới, bóng tối cắn nuốt vạn vật, thoáng cái dập tắt ngàn vạn hào quang, ngay cả tinh hồn yêu thú của Tổ Hoằng cũng bị chém vụn, một hơi tổn thất mấy chục con.

- Đây là thần thông gì! Cứ Thiên Thanh cả kinh, quát lớn liên tục lùi về, hắn cảm nhận uy hiếp chí mạng từ mạng lưới Nguyệt Nhận, hiểu được bị thần thông này đánh trúng, không chết cũng phải trọng thương, nào dám đối đầu, hận không thể chạy càng xa càng tốt.

Trong lúc vội vàng, hắn lại ngưng tụ bóng đao ngăn cản một chút.

Nhưng hắn kinh hãi phát hiện, mặc kệ ngưng tụ ra bao nhiêu bóng đao cũng không ngăn cản được tấm lưới đen kia một chút nào.

Nháy mắt, tấm lưới đen đã lao tới trước mặt hắn.

Cứ Thiên Thanh sắc mặt trắng nhợt, vội vàng độn đi.

Đột nhiên, cảm giác pháp tắc khiến thiên địa ngưng đọng ầm ầm giáng xuống, làm hắn cảm giác xung quanh toàn là núi, đè hắn yên một chỗ.

- Pháp tắc không gian! Cứ Thiên Thanh mắt muốn lọt ra, hét lên.

Cuối cùng hắn nhớ tới tin tức Hoàng Tuyền Tông Doãn Nhạc Sinh tiết lộ ra, Doãn Nhạc Sinh đã từng nói, tiểu tử Dương Khai này tinh thông lực lượng không gian.

Chỉ là Cứ Thiên Thanh không để ý, lực lượng không gian là lực lượng khó tu luyện nhất thế gian, nào phải ai cũng tinh thông được? Khắp Tinh Giới, có không biết bao nhiêu người muốn có thành tựu trên lực lượng không gian, nhưng mấy ai thành công?

Chỉ có một mình Linh Thú Đảo Lý Vô Y mà thôi.

Dương Khai chỉ là một tên hậu bối nhỏ nhoi, dù thật nhập môn lực lượng không gian, e rằng cũng không thể dùng để chiến đấu được.

Nhưng mà hiện giờ, cuối cùng Cứ Thiên Thanh hiểu được, trình độ lực lượng không gian của Dương Khai thật quá sức tưởng tượng, dù không bằng Lý Vô Y, chỉ sợ cũng không kém mấy.

Vậy còn đánh kiểu gì nữa!

Mọi người đều biết, võ giả tinh thông lực lượng không gian là khó bị giết nhất, bởi vì dù đánh không lại, bọn họ còn có thể thản nhiên chạy trốn.

Khó trách hắn có thể đi vào tiểu thế giới này, là Đế Tôn Cảnh tinh thông lực lượng không gian, đi vào tiểu thế giới vừa mở ra, còn không dễ như hít thở?

Đủ mọi ý nghĩ xệt qua trong đầu Cứ Thiên Thanh như chớp, cả người lạnh băng tay chân rét run, vào lúc nguy cấp, hắn cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm tinh huyết, khí thế toàn thân tăng vọt.

Trước mắt sống chết, hắn vận dụng bí thuật cực kỳ mạnh mẽ.

Chính nhờ bí thuật tăng cường, làm hắn động đậy được.

Xẹt xẹt xẹt...

Tiếng động lạ vang lên, sau đó là tiếng hét thảm của Cứ Thiên Thanh, máu tươi phun trào như suối.

Tổ Hoằng kinh hãi, nhìn lên, liền ngây người.

Hắn nhìn thấy một cánh tay của Cứ Thiên Thanh đứt ngang vai, vết cắt gọn gàng như dao cắt, từ bề mặt, thậm chí còn thấy được trái tim của Cứ Thiên Thanh đang đập mạnh.

Hít....

Tổ Hoằng hít vào một hơi lạnh, thật không tin nổi mắt mình.

Rốt cuộc là chuyện gì, rõ ràng hắn thấy Dương Khai bị Cứ Thiên Thanh áp chế lên bờ xuống ruộng, sao chỉ đảo mắt mà Cứ Thiên Thanh bị trọng thương?

Hắn không khỏi choáng váng, Vạn Thú Ấn cũng bị quấy nhiễu, tinh hồn yêu thú thả ra chạy tán loạn như ruồi không đầu.

- Dương Khai, ngày sau gặp lại, bổn tọa ghi nhớ ngươi, sẽ có ngày, bổn tọa bầm thây nhà ngươi, báo thù cụt tay! Cứ Thiên Thanh sắc mặt dữ tợn gầm lên, sau đó quay người bắn về phía cửa ra.

Hắn muốn trốn khỏi nơi này.

Nhưng phải nói, đây là lựa chọn sáng suốt.

Hiện tại hắn bị Dương Khai chém mất một tay, bị trọng thương, ảnh hưởng thực lực, đánh tiếp thì rất bất lợi.

Hơn nữa Dương Khai còn tinh thông lực lượng không gian, căn bản không có cơ hội tiêu diệt, tự nhiên phải chạy trốn là hay nhất.

Trở về Thánh địa, tập kết cường giả, chỉ cần Dương Khai còn ở Đông Vực, dù lật ngược Đông Vực lên cũng phải tìm ra, bày ra kết giới, bầm thây hắn!

Trong lòng Cứ Thiên Thanh hung ác, người như núi lửa bùng nổ, lửa giận hừng hực.

Nhìn hắn bỏ chạy, Dương Khai toát ra thần sắc cổ quái, nhưng không đuổi theo, mà đứng đó châm chọc nhìn theo.

Tổ Hoằng ngẩn ra, cũng thầm hô không ổn, vội thu hồi Vạn Thú Ấn theo sau Cứ Thiên Thanh.

Hắn vốn trọng thương, hiện tại Cứ Thiên Thanh cũng chạy, hắn còn ở đây không phải là muốn chết hay sao?

Trong lòng mắng to, uổng cho giao tình mấy trăm năm, người này chạy trốn lại không gọi mình một tiếng, thật là không phúc hậu. Đầu năm nay, đi ra ngoài, quả nhiên chỉ có thể tin tưởng bản thân.

Hai người một trước một sau, tốc độ cực nhanh, mảnh tiểu thế giới này lại nhỏ, bởi vậy chỉ chớp mắt đã đến cửa vào.

Cứ Thiên Thanh bị chém một tay, phải cố nhịn đau, một tay bấm quyết, không ngừng đánh ra dấu ấn lên cửa vào.

Hắn đi vào đây đã để lại cửa ngầm, tiện cho Tổ Hoằng đi theo, cũng thuận tiện cho mình rời khỏi tiểu thế giới này.

Nhưng bây giờ, đánh ra những dấu ấn, cửa vào lại không mở được.

Cứ Thiên Thanh biến sắc, trở nên tái nhợt, hiểu được chuyện gì, không khỏi nuốt nước miếng.

Tổ Hoằng không hiểu, vội thúc giục: - Cứ huynh, mau mở cửa đi, còn ngây ra làm gì?

Cứ Thiên Thanh suy sụp:

- Không mở ra được.

- Sao lại như vậy? Tổ Hoằng cả kinh, hận không thể đập chết Cứ Thiên Thanh, vào lúc mấu chốt lại tuột xích, đúng là không thể chấp nhận được.

- Ha ha. Dương Khai đột nhiên xuất hiện đằng sau hai người, cười nhìn bọn họ, nhàn nhạt nói: - Bổn thiếu đi vào, liền hoàn toàn đóng kín cửa ra, không có thủ pháp độc môn của bổn thiếu, đừng hòng có ai mở ra chỗ này.

- Cái gì! Tổ Hoằng kinh hãi không thôi. - Ngươi.. sao ngươi có thần thông đến thế!

Cửa vào một tiểu thế giới, nói đóng là đóng, người thường há có thể làm được?

Sắc mặt Cứ Thiên Thanh khó coi, lòng như lọt xuống vực sâu, không ngừng chìm xuống, khàn khàn nói: - Tổ huynh, tiểu tử này tinh thông pháp tắc không gian.

Tổ Hoằng như bị sấm đánh, liền ngây dại.

Dương Khai hừ lạnh: - Ngày sau gặp lại? Cứ trưởng lão, bổn thiếu thích chuyện hôm nay xong hôm nay, vừa rồi ngươi nói muốn dạy bổn thiếu làm người thế nào, tới đây tới đây, mau dạy đi, bổn thiếu đang chờ đây.

Khí thế Cứ Thiên Thanh rớt tận đáy, bị Dương Khai chế nhạo mà chua xót không thôi, đúng là không phản bác nổi.

Thần sắc tối sầm, suy sụp nói: - Tiểu huynh đệ, chuyện hôm nay là chúng ta không đúng, nhưng còn chưa đến mức không thể vãn hồi, không bằng mọi người giải tán được không?

Dương Khai mặt lạnh: - Bổn thiếu không hiểu làm người, rốt cuộc ngươi có dạy hay không?

Cứ Thiên Thanh giận dữ: - Ngươi có cần phải hùng hổ ép người?

- Ngươi không dạy, ta lại muốn dạy! Huyết Cuồng đan, linh đan thượng phẩm cấp Đạo Nguyên, luyện chế không khó, khó là tìm nguyên liệu.

Nguyên liệu cần dùng luyện chế ra linh đan này, không thứ nào không phải linh dược cấp Đế vô giá. Cao Tuyết Đình cũng trùng hợp thu gom đủ nguyên liệu, nhờ người luyện chế một viên, đặt bên mình đề phòng bất trắc.

Một khi dùng linh đan này, sẽ kích hoạt toàn bộ tiềm lực của nàng, Đế Tôn nhất tầng cảnh có thể phát huy ra thực lực lưỡng tầng cảnh.

Đây là đòn sát thủ cuối cùng của nàng.

Bị Tổ Hoằng cùng Cứ Thiên Thanh liên thủ công kích, ở trong tuyệt cảnh, nàng vẫn nhịn không dùng, nhưng hiện tại thấy Dương Khai nguy ở sớm chiều, nàng không thể nhịn được nữa.

Nhưng không ngờ vừa lấy ra linh đan, đã bị Dương Khai quát ngừng lại.

Khóe miệng nàng toát ra cười khổ, nàng làm sao không biết dùng Huyết Cuồng đan sẽ mang tới tổn thương rất lớn, sẽ dẫn tới căn cơ bất ổn, có thể khiến cảnh giới rơi xuống, thậm chí kinh mạch đứt đoạn, đan điền nổ tung.

Nhưng ở tình cảnh này, ngoài Huyết Cuồng đan ra thì nàng không còn chỗ dựa nào nữa.

- Tiểu tử còn rảnh rỗi lo chuyện người ta, lo cho mình trước đi! Cứ Thiên Thanh quát lớn, Tinh Tượng Phần Hải Đao trên tay đánh ra hàng loạt bóng đao, muốn đánh ra một mảnh Tinh Vực, ra tay không nương tình, ép buộc Dương Khai tránh né không thể đánh trả.

Tuy rằng cục diện chiếm ưu thế, nhưng không biết sao Cứ Thiên Thanh lại cảm thấy vô cùng quái dị, cảm giác này như gai đâm sau lưng hắn, như có thể xảy ra chuyện xấu bất cứ lúc nào.

- Cao trưởng lão, đệ tử không sao, ngài nhất định đừng dùng Huyết Cuồng đan đó. Tiếng nói mơ hồ của Dương Khai phát ra từ bốn phương tám hướng.

Cao Tuyết Đình ánh mắt sáng ngời, bị lời nói tràn đầy tự tin của Dương Khai lây nhiễm, gật đầu nói: - Được, ta không dùng nó, ngươi tự cẩn thận, nhất định đừng cậy mạnh, nếu không chống nổi, lập tức lùi lại bên cạnh ta.

Dương Khai cười ha ha:

- Hiện tại đệ tử không như xưa, nho nhỏ hai tên Đế Tôn nhất tầng cảnh, ta thật không coi ra gì.

- Tiểu bối chớ có ngông cuồng, hôm nay bổn tọa phải dạy cho ngươi làm người như thế nào! Cứ Thiên Thanh giận tím mặt, uy thế lại tăng thêm một phần.

Tổ Hoằng sắc mặt xanh mét, dù không nói gì, nhưng càng ra sức vận chuyển uy năng Vạn Thú Ấn. Trong đại ấn không ngừng tuôn ra tinh hồn yêu thú hóa thành thực thế bổ nhào về phía Dương Khai.

Bỗng nhiên, Dương Khai chợt khựng lại, ánh mắt lạnh băng nhìn Cứ Thiên Thanh.

Bị hắn nhìn như thế, Cứ Thiên Thanh bỗng dưng rùng mình, không biết sao, trong lòng hắn không thể khống chế sinh ra ý niệm chạy trốn, hắn cố nén sợ hãi, vận chuyển bóng đao như sóng triều chém về phía Dương Khai, thoáng cái ngàn vạn hào quang bùng nổ, không gian vỡ nát.

Dương Khai lãnh khốc nói: - Dạy bổn thiếu làm người, sợ là người không có tư cách này.

Dứt lời, hắn búng tay, bắn ra Nguyệt Nhận, nhiều tới mấy chục đạo, đan xen ngang dọc trên không, trực tiếp hình thành tấm lưới lớn bao phủ thiên địa, phủ lấy phía trước.

Lý Vô Y đưa cho hắn một khối đá chứa đựng huyền bí không gian, trong 1 tháng, Dương Khai hấp thu sạch sẽ huyền cơ lực lượng không gian trong nó, hiện tại trình độ của hắn tiến thêm một bước, vận dụng lực lượng không gian càng thuận tiện.

Xẹt xẹt xẹt xẹt...

Nguyệt Nhận màu đen ập tới, bóng tối cắn nuốt vạn vật, thoáng cái dập tắt ngàn vạn hào quang, ngay cả tinh hồn yêu thú của Tổ Hoằng cũng bị chém vụn, một hơi tổn thất mấy chục con.

- Đây là thần thông gì! Cứ Thiên Thanh cả kinh, quát lớn liên tục lùi về, hắn cảm nhận uy hiếp chí mạng từ mạng lưới Nguyệt Nhận, hiểu được bị thần thông này đánh trúng, không chết cũng phải trọng thương, nào dám đối đầu, hận không thể chạy càng xa càng tốt.

Trong lúc vội vàng, hắn lại ngưng tụ bóng đao ngăn cản một chút.

Nhưng hắn kinh hãi phát hiện, mặc kệ ngưng tụ ra bao nhiêu bóng đao cũng không ngăn cản được tấm lưới đen kia một chút nào.

Nháy mắt, tấm lưới đen đã lao tới trước mặt hắn.

Cứ Thiên Thanh sắc mặt trắng nhợt, vội vàng độn đi.

Đột nhiên, cảm giác pháp tắc khiến thiên địa ngưng đọng ầm ầm giáng xuống, làm hắn cảm giác xung quanh toàn là núi, đè hắn yên một chỗ.

- Pháp tắc không gian! Cứ Thiên Thanh mắt muốn lọt ra, hét lên.

Cuối cùng hắn nhớ tới tin tức Hoàng Tuyền Tông Doãn Nhạc Sinh tiết lộ ra, Doãn Nhạc Sinh đã từng nói, tiểu tử Dương Khai này tinh thông lực lượng không gian.

Chỉ là Cứ Thiên Thanh không để ý, lực lượng không gian là lực lượng khó tu luyện nhất thế gian, nào phải ai cũng tinh thông được? Khắp Tinh Giới, có không biết bao nhiêu người muốn có thành tựu trên lực lượng không gian, nhưng mấy ai thành công?

Chỉ có một mình Linh Thú Đảo Lý Vô Y mà thôi.

Dương Khai chỉ là một tên hậu bối nhỏ nhoi, dù thật nhập môn lực lượng không gian, e rằng cũng không thể dùng để chiến đấu được.

Nhưng mà hiện giờ, cuối cùng Cứ Thiên Thanh hiểu được, trình độ lực lượng không gian của Dương Khai thật quá sức tưởng tượng, dù không bằng Lý Vô Y, chỉ sợ cũng không kém mấy.

Vậy còn đánh kiểu gì nữa!

Mọi người đều biết, võ giả tinh thông lực lượng không gian là khó bị giết nhất, bởi vì dù đánh không lại, bọn họ còn có thể thản nhiên chạy trốn.

Khó trách hắn có thể đi vào tiểu thế giới này, là Đế Tôn Cảnh tinh thông lực lượng không gian, đi vào tiểu thế giới vừa mở ra, còn không dễ như hít thở?

Đủ mọi ý nghĩ xệt qua trong đầu Cứ Thiên Thanh như chớp, cả người lạnh băng tay chân rét run, vào lúc nguy cấp, hắn cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm tinh huyết, khí thế toàn thân tăng vọt.

Trước mắt sống chết, hắn vận dụng bí thuật cực kỳ mạnh mẽ.

Chính nhờ bí thuật tăng cường, làm hắn động đậy được.

Xẹt xẹt xẹt...

Tiếng động lạ vang lên, sau đó là tiếng hét thảm của Cứ Thiên Thanh, máu tươi phun trào như suối.

Tổ Hoằng kinh hãi, nhìn lên, liền ngây người.

Hắn nhìn thấy một cánh tay của Cứ Thiên Thanh đứt ngang vai, vết cắt gọn gàng như dao cắt, từ bề mặt, thậm chí còn thấy được trái tim của Cứ Thiên Thanh đang đập mạnh.

Hít....

Tổ Hoằng hít vào một hơi lạnh, thật không tin nổi mắt mình.

Rốt cuộc là chuyện gì, rõ ràng hắn thấy Dương Khai bị Cứ Thiên Thanh áp chế lên bờ xuống ruộng, sao chỉ đảo mắt mà Cứ Thiên Thanh bị trọng thương?

Hắn không khỏi choáng váng, Vạn Thú Ấn cũng bị quấy nhiễu, tinh hồn yêu thú thả ra chạy tán loạn như ruồi không đầu.

- Dương Khai, ngày sau gặp lại, bổn tọa ghi nhớ ngươi, sẽ có ngày, bổn tọa bầm thây nhà ngươi, báo thù cụt tay! Cứ Thiên Thanh sắc mặt dữ tợn gầm lên, sau đó quay người bắn về phía cửa ra.

Hắn muốn trốn khỏi nơi này.

Nhưng phải nói, đây là lựa chọn sáng suốt.

Hiện tại hắn bị Dương Khai chém mất một tay, bị trọng thương, ảnh hưởng thực lực, đánh tiếp thì rất bất lợi.

Hơn nữa Dương Khai còn tinh thông lực lượng không gian, căn bản không có cơ hội tiêu diệt, tự nhiên phải chạy trốn là hay nhất.

Trở về Thánh địa, tập kết cường giả, chỉ cần Dương Khai còn ở Đông Vực, dù lật ngược Đông Vực lên cũng phải tìm ra, bày ra kết giới, bầm thây hắn!

Trong lòng Cứ Thiên Thanh hung ác, người như núi lửa bùng nổ, lửa giận hừng hực.

Nhìn hắn bỏ chạy, Dương Khai toát ra thần sắc cổ quái, nhưng không đuổi theo, mà đứng đó châm chọc nhìn theo.

Tổ Hoằng ngẩn ra, cũng thầm hô không ổn, vội thu hồi Vạn Thú Ấn theo sau Cứ Thiên Thanh.

Hắn vốn trọng thương, hiện tại Cứ Thiên Thanh cũng chạy, hắn còn ở đây không phải là muốn chết hay sao?

Trong lòng mắng to, uổng cho giao tình mấy trăm năm, người này chạy trốn lại không gọi mình một tiếng, thật là không phúc hậu. Đầu năm nay, đi ra ngoài, quả nhiên chỉ có thể tin tưởng bản thân.

Hai người một trước một sau, tốc độ cực nhanh, mảnh tiểu thế giới này lại nhỏ, bởi vậy chỉ chớp mắt đã đến cửa vào.

Cứ Thiên Thanh bị chém một tay, phải cố nhịn đau, một tay bấm quyết, không ngừng đánh ra dấu ấn lên cửa vào.

Hắn đi vào đây đã để lại cửa ngầm, tiện cho Tổ Hoằng đi theo, cũng thuận tiện cho mình rời khỏi tiểu thế giới này.

Nhưng bây giờ, đánh ra những dấu ấn, cửa vào lại không mở được.

Cứ Thiên Thanh biến sắc, trở nên tái nhợt, hiểu được chuyện gì, không khỏi nuốt nước miếng.

Tổ Hoằng không hiểu, vội thúc giục: - Cứ huynh, mau mở cửa đi, còn ngây ra làm gì?

Cứ Thiên Thanh suy sụp:

- Không mở ra được.

- Sao lại như vậy? Tổ Hoằng cả kinh, hận không thể đập chết Cứ Thiên Thanh, vào lúc mấu chốt lại tuột xích, đúng là không thể chấp nhận được.

- Ha ha. Dương Khai đột nhiên xuất hiện đằng sau hai người, cười nhìn bọn họ, nhàn nhạt nói: - Bổn thiếu đi vào, liền hoàn toàn đóng kín cửa ra, không có thủ pháp độc môn của bổn thiếu, đừng hòng có ai mở ra chỗ này.

- Cái gì! Tổ Hoằng kinh hãi không thôi. - Ngươi.. sao ngươi có thần thông đến thế!

Cửa vào một tiểu thế giới, nói đóng là đóng, người thường há có thể làm được?

Sắc mặt Cứ Thiên Thanh khó coi, lòng như lọt xuống vực sâu, không ngừng chìm xuống, khàn khàn nói: - Tổ huynh, tiểu tử này tinh thông pháp tắc không gian.

Tổ Hoằng như bị sấm đánh, liền ngây dại.

Dương Khai hừ lạnh: - Ngày sau gặp lại? Cứ trưởng lão, bổn thiếu thích chuyện hôm nay xong hôm nay, vừa rồi ngươi nói muốn dạy bổn thiếu làm người thế nào, tới đây tới đây, mau dạy đi, bổn thiếu đang chờ đây.

Khí thế Cứ Thiên Thanh rớt tận đáy, bị Dương Khai chế nhạo mà chua xót không thôi, đúng là không phản bác nổi.

Thần sắc tối sầm, suy sụp nói: - Tiểu huynh đệ, chuyện hôm nay là chúng ta không đúng, nhưng còn chưa đến mức không thể vãn hồi, không bằng mọi người giải tán được không?

Dương Khai mặt lạnh: - Bổn thiếu không hiểu làm người, rốt cuộc ngươi có dạy hay không?

Cứ Thiên Thanh giận dữ: - Ngươi có cần phải hùng hổ ép người?

- Ngươi không dạy, ta lại muốn dạy!