Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 2460: Giao dịch




Đấu với võ giả ngang cấp, lại có thể phân thắng bại trong vòng ba chiêu, quả thật có thể dùng nghiền ép để hình dung.

- Từ đó về sau, mỗi ngày nha đầu kia đều sẽ đến Thăng Long Đài đánh một trận, hễ là đối thủ giao đấu sinh tử với nàng, không có người nào có thể chống đỡ nổi trong thời gian uống cạn chung trà. Khí tức của nàng bén nhọn, xuất thủ hung ác, cho nên mọi người đều gọi nàng là La Sát Nữ.

- Hóa ra nha đầu kia lợi hại như vậy. Người kia nghe xong, ánh mắt phát sáng, kinh hô liên tục, cảm thấy cực kì hứng thú nhìn lên lôi đài.

- La Sát Nữ quả thật không tầm thường, nhưng Cố Sơn cũng không kém a, ta vẫn cảm thấy Cố Sơn sẽ thắng. Người lúc trước lên tiếng nói chuyện, tỏ ra không phục nói.

Người thứ ba khẽ cười, lạnh lùng nói: -Thực lực của Cố Sơn quả thật không tồi, căn cơ vững chắc, nguyên lực hùng hồn, nhưng hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của La Sát Nữ.

- Ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy?

- Đúng vây, vị bằng hữu này nói vậy không khỏi có phần hơi võ đoán, ngươi xem tình hình chiến đấu trên lôi đài đi, rõ ràng là La Sát Nữ đang bị Cố Sơn chế trụ a, mức độ hung ác của Cố Sơn không kém chút nào so với nha đầu kia đâu.

Người thứ ba ung dung nhìn lên lôi đài, thản nhiên nói: -Nếu ta đã nói như thế, tự nhiên có đạo lý của mình.

- Bằng hữu có cao kiến gì, nói ra nghe thử.

- Thực lực của Cố Sơn đã phát triển đến cực hạn, trừ khi hắn đột phá Đế Tôn cảnh, còn không thì cả đời này cũng sẽ không tiến thêm được nữa. Nhưng La Sát Nữ lại không giống vậy, hình như trước đây nàng rất ít cùng người động thủ, một thân tu vi, thực lực cường đại lại chưa từng được cọ sát qua.

Ở Thăng Long Đài này, mỗi một trận nàng lại trưởng thành hơn, nàng hôm nay so với hai mươi ngày trước đâu phải chỉ mạnh hơn một chút? Không biết các ngươi có chú ý đến hay không, lúc mới bắt đầu, nàng cùng Cố Sơn quyết đấu còn rơi vào thế hạ phong toàn diện, nhưng hiện tại nàng đã có thể tìm ra cơ hội phản kích trong lúc phòng thủ.

Nếu ta đoán không lầm, nàng đang mạnh lên nhanh chóng trong trận đấu này, chỉ sợ không bao lâu sẽ có thể hoàn toàn vượt qua Cố Sơn, đánh hắn xuống dưới Thăng Long Đài.

Nghe người này nói vậy, hai người khác liền cẩn thận suy nghĩ lại, thấy quả đúng là như thế, không khỏi bội phục, đồng thanh nói:

- Bằng hữu nói có đạo lý. Nếu vậy, xem ra quả thật có khả năng Cố Sơn không phải là đối thủ của nàng a.

- Chỉ có điều không biết nha đầu kia từ nơi nào chui ra, trông cũng chỉ chừng hai mươi, chả lẽ tu luyện bí thuật trú nhan gì đó sao?

- Hừ, mặc dù khí tức nha đầu kia mạnh mẽ, nhưng vẫn còn tính trẻ con, rõ ràng là tuổi không lớn lắm.

- Xem ra bằng hữu hiểu rất rõ La Sát Nữ này a, ngươi đã từng tìm hiểu về nàng sao? Khóe miệng người này co giật một cái, bình thản nói:

- Có tìm hiểu qua, bởi vì đối thủ trận đầu tiên của nàng chính là ta!

- Hả? Hai người kia đều kinh ngạc nhìn hắn, không ngờ hắn chính là võ giả bị La Sát Nữ đánh hộc máu ngất đi trong vòng ba chiêu kia, nhất thời không khỏi có chút xấu hổ. Xung quanh khán đài, rất nhiều người cũng đang thảo luận về La Sát Nữ này, muốn biết rốt cuộc nàng xuất thân từ tông môn nào.

Nhưng nhìn những chiêu thức trôi chảy, muôn hình vạn trạng của nàng, họ căn bản không có cách nào suy đoán ra. Huống chi, nàng căn bản không có dấu hiệu nào muốn sử dụng bí bảo, nên dĩ nhiên không thể từ bí bảo suy đoán ra thân phận của nàng.

Loại cảm giác thần bí này càng làm cho mọi người cảm thấy hứng thú đối với nàng. Vẻ mặt Dương Khai lãnh đạm nhìn lên lôi đài, tâm trạng cũng có chút cổ quái. Hắn không nghĩ tới Trương Nhược Tích sẽ chạy tới lôi đài đánh nhau, hơn nữa chỉ trong thời gian hai mươi ngày ngắn ngủi, đã tạo ra danh tiếng vang vọng, đồng thời còn khiến cho võ giả toàn Tử Nhạc Thành đều vô cùng kiêng kỵ.

Trong ấn tượng của hắn, Trương Nhược Tích không phải như vậy, không giống chút nào với tiểu nha đầu trên lôi đài kia. Đột nhiên hắn có cảm giác giống như mấy năm nay bản thân nuôi một đầu hung thú đang ngủ đông vậy, lúc bình thường ở trong lồng thì vô cùng hiền lành, nhưng một khi thả ra ngoài thì có thế nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu.

Trên lôi đài, khí thế tranh đấu bừng bừng. Võ giả bị Trương Nhược Tích ở trận đầu tiên chỉ dùng ba chiêu đánh hộc máu ngất đi kia, tuy rằng tu vi không cao nhưng nhãn lực lại vô cùng cao minh.

Có lẽ do chịu nhục, nên hai mươi ngày qua hắn vẫn một mực nghiên cứu Trương Nhược Tích, cho nên có thể rõ ràng thấy được sự trưởng thành của Trương Nhược Tích.

Cố Sơn quyết chiến với nàng từ lúc ban đầu ở thế thượng phong, cho đến thế quân bình, rồi dần rơi xuống hạ phong, thay đổi giữa công và thủ vô cùng rõ ràng.

Hai người đều không dùng đến bí bảo, Trương Nhược Tích không có bí bảo, chỉ có một bộ y phục thiếp thân Phượng Thải Hà Y, song giờ phút này cũng không thúc giục uy năng của Đế Bảo phòng ngự này, mà Cố Sơn lại là nhân vật thành danh của Tử Nhạc Thành, tiểu nha đầu kia không dùng bí bảo, hắn cho dù muốn dùng cũng ngượng lấy ra.

Trên lôi đài, các loại bí thuật lần lượt thay đổi va chạm với nhau, năng lượng chấn động tràn ra khiến quầng sáng bảo vệ lôi đài không ngừng bắn ra tầng tầng gợn sóng rung động.

So sánh với lối đánh trầm của Cố Sơn, cách đánh của Trương Nhược Tích linh động phiêu dật, có một phong cách riêng, dường như nàng có một loại bản năng chiến đấu vô cùng nhạy cảm. Dương Khai chưa từng thấy qua, thậm chí chưa từng nghe qua đủ loại bí thuật nàng sử dụng, không biết nàng học được lúc nào, từ đâu.

Huyết quang trên người Cố Sơn bị đánh lắc lư không ngừng, từ từ mờ đi, ngay cả hơi thở của hắn cũng phì phò không ổn định. Cường địch! Cố Sơn thầm run sợ, mặc dù đã sớm nghe nói thực lực của tiểu nha đầu quấy rối võ giả trong Tử Nhạc Thành hai mươi ngày qua không tầm thường, nhưng mãi đến khi thực sự đối mặt, Cố Sơn mới biết bản thân vẫn còn khinh thường đối phương.

Nhất là đối phương lại ngày càng trưởng thành trong chiến đấu, quả thật làm hắn kinh hãi gần chết. Lúc này mới không bao lâu, nàng đã từ thế hạ phong hoàn toàn chuyển thành nắm chiến cuộc trong tay, chỉ một lúc nữa thôi, chỉ sợ nàng thật muốn giành thắng lợi về tay.

Nhìn thấy huyết quang trên người dường như muốn hoàn toàn tan vỡ, Cố Sơn liền nghiến răng lùi về sau một bước, lòng bàn tay khẽ lật, bỗng nhiên một thanh chiến chùy đầu hổ chợt xuất hiện trên tay hắn, hắn khẽ quát:

- Nha đầu, lấy bí bảo ra đi, nếu không ngươi sẽ không có cơ hội nữa đâu.

Dáng vẻ của hắn rất quyết liệt, hiển nhiên là muốn liều chết sống mái. Mặc dù hắn không thù không oán với Trương Nhược Tích, nhưng những năm qua hắn luôn đánh nhau sống chết quanh Tử Nhạc Thành, có danh tiếng cực cao, được mọi người gọi là người đứng đầu chỉ dưới Đế Tôn, hôm nay nếu bị một tiểu nha đầu đánh bại, sau này hắn còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại chỗ này chứ?

Hắn đành phải sử dụng thủ đoạn mạnh nhất của mình. Song hắn vẫn có lòng tốt muốn để cho Trương Nhược Tích cũng lấy ra bí bảo, tránh cho khi quyết đấu sinh tử lại chiếm tiện nghi của người khác. Không giống như dự liệu, Trương Nhược Tích nghe xong chỉ chậm rãi lắc đầu, thản nhiên nói:

- Ta không có bí bảo!

- Cái gì? Cố Sơn trừng mắt một cái, ngay sau đó tức giận gào lên: -Coi thường người khác cũng có mức độ thôi chứ!

Hắn cho rằng Trương Nhược Tích đang miệt thị hắn, nói cho cùng một võ giả sao lại không có bí bảo của riêng mình chứ? Huống chi Trương Nhược Tích còn là võ giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh, thực lực đã đến trình độ này, làm sao không có bí bảo chứ?

Hắn cũng không biết, lời Trương Nhược Tích nói hoàn toàn là sự thật. Thực lực của nha đầu Trương gia kia tăng lên quá nhanh, mặc dù Dương Khai có lòng muốn giúp nàng tìm bí bảo, nhưng bí bảo cấp bậc quá thấp thì không theo kịp tốc độ tu luyện của nàng, cấp bậc quá cao nàng lại không thể luyện hóa được.

Huống chi, từ trước tới giờ Trương Nhược Tích đều luôn an ổn tu luyện trong Tiểu Huyền Giới, cũng không có cơ hội dùng đến bí bảo. Điều này dẫn đến từ đầu đến chân nàng chỉ có một kiện Phượng Thải Hà Y.

Nhưng ở góc độ Cố Sơn mà nói, đây là một loại vũ nhục, đối phương hiển nhiên là muốn tay không quyết đấu cùng mình a.

Dưới cơn tức giận phun trào, Cố Sơn phẫn nộ quát:

- Chớ trách ta không cho ngươi cơ hội, nếu ngươi đã tự đại như vậy thì đừng trách ta không khách khí.

Trương Nhược Tích mím chặt đôi môi đỏ mọng, không nói một lời, cũng không có ý giải thích, chỉ tỏ ra ngưng trọng, bày ra bộ dáng sẵn sàng toàn lực ứng phó.

Một tiếng quát lớn truyền ra, bỗng nhiên toàn thân Cố Sơn chợt bành trướng lên một vòng, trở nên to lớn, ngay sau đó, hắn liền mạnh mẽ thúc dục một thân nguyên lực, điên cuồng rót vào đầu hổ chiến chùy kia.

Một tiếng hổ gầm vang lên rung động toàn trường, tựa như vị vua của rừng rậm vừa thoát ra vậy, mang theo một khí thế liều chết để bảo vệ địa bàn của mình.

- Còn không lấy bí bảo ra! Cố Sơn vừa thúc giục uy năng của bí bảo, vừa cao giọng nói.

Trương Nhược Tích chậm rãi lắc đầu. -Đây là ngươi tự tìm lấy!

Cố Sơn giận tím mặt, phun ra một hơi, thân thể to lớn đột nhiên rút nhỏ lại, tất cả lực lượng đều rót vào trong đầu hổ chiến chùy kia, trong nháy mắt trên bầu trời phong vân hội tụ, cuồng phong gào thét, trên lôi đài chợt sáng chói, một đầu cự hổ trông sinh động như thật đột nhiên thoát ra, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, bổ nhào về phía Trương Nhược Tích.

Trương Nhược Tích dường như cũng đã nhận ra sự hung mãnh của một chiêu này, mặt biến sắc, mười ngón tay điểm liên tiếp, hóa thành từng luồng kiếm chỉ, phát ra tiếng xuy xuy không ngừng, đón lấy công kích với uy thế ngập trời đang lao đến.

Rầm rầm rầm Trên lôi đài truyền ra những tiếng nổ mạnh liên tiếp, hào quang chói mắt bộc phát ra khiến mọi người không thể nào nhìn rõ rốt cuộc trên lôi đài đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết trận chiến sinh tử này đã đến hồi sống chết rồi.

Năng lượng to lớn đánh sâu vào khiến những quầng sáng cấm chế trên lôi đài đều vặn vẹo biến dạng, mọi người nhìn lên đài rối rít kinh hô, hoảng sợ trước công kích hủy thiên diệt địa của Cố Sơn, đồng thời cũng âm thầm mong đợi, La Sát Nữ kia sẽ hóa giải chiêu này như thế nào, hay là sẽ tan thành mây khói. Mọi người đều trợn trừng mắt, nhìn lên phía lôi đài.

Hồi lâu sau, năng lượng kinh khủng kia mới từ từ tiêu tán, ánh sáng dần thu lại, lập tức cảnh tượng trên lôi đài liền đập vào tầm mắt mọi người. –

Hả sao lại chỉ có một mình Cố Sơn?

- La Sát Nữ đâu rồi? Nàng đâu?

- Có phải nàng núp ở chỗ nào đó, chuẩn bị đánh lén Cố Sơn hay không? -Lôi đài nhỏ như thế, sao có thể ẩn nấp?

- Mau nhìn kìa, trên đất có mảnh vụn quần áo, là quần áo của La Sát Nữ.

- Hizz La Sát Nữ đã chết? Nàng bị đánh thịt nát xương tan rồi sao?

- Cố Sơn thắng! Mọi người nhìn trên đài, hô lên ầm ĩ, có hưng phấn, có tiếc hận, có thương hại, còn có mắng nhiếc... Cường giả La Sát Nữ này quật khởi tại Tử Nhạc Thành như sao băng vậy, vô cùng huy hoàng nhưng cũng rất ngắn ngủi, chỉ duy trì được hai mươi ngày đã bị Cố sơn đánh cho thịt nát xương tan, quả thật làm cho người ta tiếc hận không thôi.

Rất nhiều võ giả sau này ủng hộ La Sát Nữ đều nhìn Cố Sơn mắng to, nguyền rủa không ngừng, cảm thấy hắn thắng không anh hùng, thủ đoạn quá mức hung tàn, đối mặt với một thiếu nữ lại vận dụng bí bảo như vậy.

Cố Sơn đứng trên lôi đài, thân thể suy yếu cực độ, sau khi đánh ra một chiêu kia, hắn không còn sức để đánh tiếp nữa. Hắn tỏ ra quái dị đứng tại chỗ, ánh mắt kinh ngạc nhìn những mảnh vụn quần áo trên mặt đất, không có chút vui sướng nào sau khi thắng lợi. Đấu với võ giả ngang cấp, lại có thể phân thắng bại trong vòng ba chiêu, quả thật có thể dùng nghiền ép để hình dung.

- Từ đó về sau, mỗi ngày nha đầu kia đều sẽ đến Thăng Long Đài đánh một trận, hễ là đối thủ giao đấu sinh tử với nàng, không có người nào có thể chống đỡ nổi trong thời gian uống cạn chung trà. Khí tức của nàng bén nhọn, xuất thủ hung ác, cho nên mọi người đều gọi nàng là La Sát Nữ.

- Hóa ra nha đầu kia lợi hại như vậy. Người kia nghe xong, ánh mắt phát sáng, kinh hô liên tục, cảm thấy cực kì hứng thú nhìn lên lôi đài.

- La Sát Nữ quả thật không tầm thường, nhưng Cố Sơn cũng không kém a, ta vẫn cảm thấy Cố Sơn sẽ thắng. Người lúc trước lên tiếng nói chuyện, tỏ ra không phục nói.

Người thứ ba khẽ cười, lạnh lùng nói: -Thực lực của Cố Sơn quả thật không tồi, căn cơ vững chắc, nguyên lực hùng hồn, nhưng hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của La Sát Nữ.

- Ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy?

- Đúng vây, vị bằng hữu này nói vậy không khỏi có phần hơi võ đoán, ngươi xem tình hình chiến đấu trên lôi đài đi, rõ ràng là La Sát Nữ đang bị Cố Sơn chế trụ a, mức độ hung ác của Cố Sơn không kém chút nào so với nha đầu kia đâu.

Người thứ ba ung dung nhìn lên lôi đài, thản nhiên nói: -Nếu ta đã nói như thế, tự nhiên có đạo lý của mình.

- Bằng hữu có cao kiến gì, nói ra nghe thử.

- Thực lực của Cố Sơn đã phát triển đến cực hạn, trừ khi hắn đột phá Đế Tôn cảnh, còn không thì cả đời này cũng sẽ không tiến thêm được nữa. Nhưng La Sát Nữ lại không giống vậy, hình như trước đây nàng rất ít cùng người động thủ, một thân tu vi, thực lực cường đại lại chưa từng được cọ sát qua.

Ở Thăng Long Đài này, mỗi một trận nàng lại trưởng thành hơn, nàng hôm nay so với hai mươi ngày trước đâu phải chỉ mạnh hơn một chút? Không biết các ngươi có chú ý đến hay không, lúc mới bắt đầu, nàng cùng Cố Sơn quyết đấu còn rơi vào thế hạ phong toàn diện, nhưng hiện tại nàng đã có thể tìm ra cơ hội phản kích trong lúc phòng thủ.

Nếu ta đoán không lầm, nàng đang mạnh lên nhanh chóng trong trận đấu này, chỉ sợ không bao lâu sẽ có thể hoàn toàn vượt qua Cố Sơn, đánh hắn xuống dưới Thăng Long Đài.

Nghe người này nói vậy, hai người khác liền cẩn thận suy nghĩ lại, thấy quả đúng là như thế, không khỏi bội phục, đồng thanh nói:

- Bằng hữu nói có đạo lý. Nếu vậy, xem ra quả thật có khả năng Cố Sơn không phải là đối thủ của nàng a.

- Chỉ có điều không biết nha đầu kia từ nơi nào chui ra, trông cũng chỉ chừng hai mươi, chả lẽ tu luyện bí thuật trú nhan gì đó sao?

- Hừ, mặc dù khí tức nha đầu kia mạnh mẽ, nhưng vẫn còn tính trẻ con, rõ ràng là tuổi không lớn lắm.

- Xem ra bằng hữu hiểu rất rõ La Sát Nữ này a, ngươi đã từng tìm hiểu về nàng sao? Khóe miệng người này co giật một cái, bình thản nói:

- Có tìm hiểu qua, bởi vì đối thủ trận đầu tiên của nàng chính là ta!

- Hả? Hai người kia đều kinh ngạc nhìn hắn, không ngờ hắn chính là võ giả bị La Sát Nữ đánh hộc máu ngất đi trong vòng ba chiêu kia, nhất thời không khỏi có chút xấu hổ. Xung quanh khán đài, rất nhiều người cũng đang thảo luận về La Sát Nữ này, muốn biết rốt cuộc nàng xuất thân từ tông môn nào.

Nhưng nhìn những chiêu thức trôi chảy, muôn hình vạn trạng của nàng, họ căn bản không có cách nào suy đoán ra. Huống chi, nàng căn bản không có dấu hiệu nào muốn sử dụng bí bảo, nên dĩ nhiên không thể từ bí bảo suy đoán ra thân phận của nàng.

Loại cảm giác thần bí này càng làm cho mọi người cảm thấy hứng thú đối với nàng. Vẻ mặt Dương Khai lãnh đạm nhìn lên lôi đài, tâm trạng cũng có chút cổ quái. Hắn không nghĩ tới Trương Nhược Tích sẽ chạy tới lôi đài đánh nhau, hơn nữa chỉ trong thời gian hai mươi ngày ngắn ngủi, đã tạo ra danh tiếng vang vọng, đồng thời còn khiến cho võ giả toàn Tử Nhạc Thành đều vô cùng kiêng kỵ.

Trong ấn tượng của hắn, Trương Nhược Tích không phải như vậy, không giống chút nào với tiểu nha đầu trên lôi đài kia. Đột nhiên hắn có cảm giác giống như mấy năm nay bản thân nuôi một đầu hung thú đang ngủ đông vậy, lúc bình thường ở trong lồng thì vô cùng hiền lành, nhưng một khi thả ra ngoài thì có thế nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu.

Trên lôi đài, khí thế tranh đấu bừng bừng. Võ giả bị Trương Nhược Tích ở trận đầu tiên chỉ dùng ba chiêu đánh hộc máu ngất đi kia, tuy rằng tu vi không cao nhưng nhãn lực lại vô cùng cao minh.

Có lẽ do chịu nhục, nên hai mươi ngày qua hắn vẫn một mực nghiên cứu Trương Nhược Tích, cho nên có thể rõ ràng thấy được sự trưởng thành của Trương Nhược Tích.

Cố Sơn quyết chiến với nàng từ lúc ban đầu ở thế thượng phong, cho đến thế quân bình, rồi dần rơi xuống hạ phong, thay đổi giữa công và thủ vô cùng rõ ràng.

Hai người đều không dùng đến bí bảo, Trương Nhược Tích không có bí bảo, chỉ có một bộ y phục thiếp thân Phượng Thải Hà Y, song giờ phút này cũng không thúc giục uy năng của Đế Bảo phòng ngự này, mà Cố Sơn lại là nhân vật thành danh của Tử Nhạc Thành, tiểu nha đầu kia không dùng bí bảo, hắn cho dù muốn dùng cũng ngượng lấy ra.

Trên lôi đài, các loại bí thuật lần lượt thay đổi va chạm với nhau, năng lượng chấn động tràn ra khiến quầng sáng bảo vệ lôi đài không ngừng bắn ra tầng tầng gợn sóng rung động.

So sánh với lối đánh trầm của Cố Sơn, cách đánh của Trương Nhược Tích linh động phiêu dật, có một phong cách riêng, dường như nàng có một loại bản năng chiến đấu vô cùng nhạy cảm. Dương Khai chưa từng thấy qua, thậm chí chưa từng nghe qua đủ loại bí thuật nàng sử dụng, không biết nàng học được lúc nào, từ đâu.

Huyết quang trên người Cố Sơn bị đánh lắc lư không ngừng, từ từ mờ đi, ngay cả hơi thở của hắn cũng phì phò không ổn định. Cường địch! Cố Sơn thầm run sợ, mặc dù đã sớm nghe nói thực lực của tiểu nha đầu quấy rối võ giả trong Tử Nhạc Thành hai mươi ngày qua không tầm thường, nhưng mãi đến khi thực sự đối mặt, Cố Sơn mới biết bản thân vẫn còn khinh thường đối phương.

Nhất là đối phương lại ngày càng trưởng thành trong chiến đấu, quả thật làm hắn kinh hãi gần chết. Lúc này mới không bao lâu, nàng đã từ thế hạ phong hoàn toàn chuyển thành nắm chiến cuộc trong tay, chỉ một lúc nữa thôi, chỉ sợ nàng thật muốn giành thắng lợi về tay.

Nhìn thấy huyết quang trên người dường như muốn hoàn toàn tan vỡ, Cố Sơn liền nghiến răng lùi về sau một bước, lòng bàn tay khẽ lật, bỗng nhiên một thanh chiến chùy đầu hổ chợt xuất hiện trên tay hắn, hắn khẽ quát:

- Nha đầu, lấy bí bảo ra đi, nếu không ngươi sẽ không có cơ hội nữa đâu.

Dáng vẻ của hắn rất quyết liệt, hiển nhiên là muốn liều chết sống mái. Mặc dù hắn không thù không oán với Trương Nhược Tích, nhưng những năm qua hắn luôn đánh nhau sống chết quanh Tử Nhạc Thành, có danh tiếng cực cao, được mọi người gọi là người đứng đầu chỉ dưới Đế Tôn, hôm nay nếu bị một tiểu nha đầu đánh bại, sau này hắn còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại chỗ này chứ?

Hắn đành phải sử dụng thủ đoạn mạnh nhất của mình. Song hắn vẫn có lòng tốt muốn để cho Trương Nhược Tích cũng lấy ra bí bảo, tránh cho khi quyết đấu sinh tử lại chiếm tiện nghi của người khác. Không giống như dự liệu, Trương Nhược Tích nghe xong chỉ chậm rãi lắc đầu, thản nhiên nói:

- Ta không có bí bảo!

- Cái gì? Cố Sơn trừng mắt một cái, ngay sau đó tức giận gào lên: -Coi thường người khác cũng có mức độ thôi chứ!

Hắn cho rằng Trương Nhược Tích đang miệt thị hắn, nói cho cùng một võ giả sao lại không có bí bảo của riêng mình chứ? Huống chi Trương Nhược Tích còn là võ giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh, thực lực đã đến trình độ này, làm sao không có bí bảo chứ?

Hắn cũng không biết, lời Trương Nhược Tích nói hoàn toàn là sự thật. Thực lực của nha đầu Trương gia kia tăng lên quá nhanh, mặc dù Dương Khai có lòng muốn giúp nàng tìm bí bảo, nhưng bí bảo cấp bậc quá thấp thì không theo kịp tốc độ tu luyện của nàng, cấp bậc quá cao nàng lại không thể luyện hóa được.

Huống chi, từ trước tới giờ Trương Nhược Tích đều luôn an ổn tu luyện trong Tiểu Huyền Giới, cũng không có cơ hội dùng đến bí bảo. Điều này dẫn đến từ đầu đến chân nàng chỉ có một kiện Phượng Thải Hà Y.

Nhưng ở góc độ Cố Sơn mà nói, đây là một loại vũ nhục, đối phương hiển nhiên là muốn tay không quyết đấu cùng mình a.

Dưới cơn tức giận phun trào, Cố Sơn phẫn nộ quát:

- Chớ trách ta không cho ngươi cơ hội, nếu ngươi đã tự đại như vậy thì đừng trách ta không khách khí.

Trương Nhược Tích mím chặt đôi môi đỏ mọng, không nói một lời, cũng không có ý giải thích, chỉ tỏ ra ngưng trọng, bày ra bộ dáng sẵn sàng toàn lực ứng phó.

Một tiếng quát lớn truyền ra, bỗng nhiên toàn thân Cố Sơn chợt bành trướng lên một vòng, trở nên to lớn, ngay sau đó, hắn liền mạnh mẽ thúc dục một thân nguyên lực, điên cuồng rót vào đầu hổ chiến chùy kia.

Một tiếng hổ gầm vang lên rung động toàn trường, tựa như vị vua của rừng rậm vừa thoát ra vậy, mang theo một khí thế liều chết để bảo vệ địa bàn của mình.

- Còn không lấy bí bảo ra! Cố Sơn vừa thúc giục uy năng của bí bảo, vừa cao giọng nói.

Trương Nhược Tích chậm rãi lắc đầu. -Đây là ngươi tự tìm lấy!

Cố Sơn giận tím mặt, phun ra một hơi, thân thể to lớn đột nhiên rút nhỏ lại, tất cả lực lượng đều rót vào trong đầu hổ chiến chùy kia, trong nháy mắt trên bầu trời phong vân hội tụ, cuồng phong gào thét, trên lôi đài chợt sáng chói, một đầu cự hổ trông sinh động như thật đột nhiên thoát ra, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, bổ nhào về phía Trương Nhược Tích.

Trương Nhược Tích dường như cũng đã nhận ra sự hung mãnh của một chiêu này, mặt biến sắc, mười ngón tay điểm liên tiếp, hóa thành từng luồng kiếm chỉ, phát ra tiếng xuy xuy không ngừng, đón lấy công kích với uy thế ngập trời đang lao đến.

Rầm rầm rầm Trên lôi đài truyền ra những tiếng nổ mạnh liên tiếp, hào quang chói mắt bộc phát ra khiến mọi người không thể nào nhìn rõ rốt cuộc trên lôi đài đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết trận chiến sinh tử này đã đến hồi sống chết rồi.

Năng lượng to lớn đánh sâu vào khiến những quầng sáng cấm chế trên lôi đài đều vặn vẹo biến dạng, mọi người nhìn lên đài rối rít kinh hô, hoảng sợ trước công kích hủy thiên diệt địa của Cố Sơn, đồng thời cũng âm thầm mong đợi, La Sát Nữ kia sẽ hóa giải chiêu này như thế nào, hay là sẽ tan thành mây khói. Mọi người đều trợn trừng mắt, nhìn lên phía lôi đài.

Hồi lâu sau, năng lượng kinh khủng kia mới từ từ tiêu tán, ánh sáng dần thu lại, lập tức cảnh tượng trên lôi đài liền đập vào tầm mắt mọi người. –

Hả sao lại chỉ có một mình Cố Sơn?

- La Sát Nữ đâu rồi? Nàng đâu?

- Có phải nàng núp ở chỗ nào đó, chuẩn bị đánh lén Cố Sơn hay không? -Lôi đài nhỏ như thế, sao có thể ẩn nấp?

- Mau nhìn kìa, trên đất có mảnh vụn quần áo, là quần áo của La Sát Nữ.

- Hizz La Sát Nữ đã chết? Nàng bị đánh thịt nát xương tan rồi sao?

- Cố Sơn thắng! Mọi người nhìn trên đài, hô lên ầm ĩ, có hưng phấn, có tiếc hận, có thương hại, còn có mắng nhiếc... Cường giả La Sát Nữ này quật khởi tại Tử Nhạc Thành như sao băng vậy, vô cùng huy hoàng nhưng cũng rất ngắn ngủi, chỉ duy trì được hai mươi ngày đã bị Cố sơn đánh cho thịt nát xương tan, quả thật làm cho người ta tiếc hận không thôi.

Rất nhiều võ giả sau này ủng hộ La Sát Nữ đều nhìn Cố Sơn mắng to, nguyền rủa không ngừng, cảm thấy hắn thắng không anh hùng, thủ đoạn quá mức hung tàn, đối mặt với một thiếu nữ lại vận dụng bí bảo như vậy.

Cố Sơn đứng trên lôi đài, thân thể suy yếu cực độ, sau khi đánh ra một chiêu kia, hắn không còn sức để đánh tiếp nữa. Hắn tỏ ra quái dị đứng tại chỗ, ánh mắt kinh ngạc nhìn những mảnh vụn quần áo trên mặt đất, không có chút vui sướng nào sau khi thắng lợi.