Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 2450: Ta đẹp trai như vậy




Thu hồi tâm thần, Dương Khai ổn định tâm thần, lại chú ý tới Đoàn Hồng Trần.

Tình huống Đoàn Hồng Trần không lạc quan, dùng nhiều linh đan trị thương như thế, vẫn không thể ngăn cản khí tức cùng sức sống suy yếu.

Dương Khai hiểu, không phải linh đan mà mình luyện chế không hiệu quả, mà là thương thế của Đoàn Hồng Trần quá nghiêm trọng, không nói bí thuật Phá Thiên Nhất Kích tổn thương, ngay cả chiến đấu với Ô Quảng cũng đã bị thương không nhẹ.

Những linh đan của mình không thể khôi phục được những điều này.

Lần này hỏng rồi! Tâm tình Dương Khai nặng nề.

Nhìn khí tức Hồng Trần Đại Đế ngày càng suy yếu, ánh sáng sinh mệnh sắp tắt, Dương Khai cũng bất chấp, tay nắm vào hư không, khi mở ra, trong tay cầm một mảnh lá xanh.

Lá xanh gân mạch rõ ràng, xanh biếc như phỉ thúy, ẩn chứa dao động sức sống mãnh liệt, Dương Khai cầm nó, như cầm một sinh vật sống, sức sống mạnh mẽ làm người ta hoảng sợ.

Lá cây Bất Lão Thụ!

Dương Khai bị buộc không còn cách nào, đành lấy ra lá cây Bất Lão Thụ, còn nước còn tát.

Bất Lão Thụ cũng như Ôn Thần Liên, đều là chí bảo thiên địa, tồn tại từ khi thiên địa hình thành, hơn nữa trong thiên hạ chỉ có một phần, tuyệt đối không xuất hiện cây thứ hai.

Bất Tử Nguyên Dịch sinh ra từ Bất Lão Thụ, được xưng là một trong ba đại thần thủy, có công hiệu đắp xương nặn thịt, là thánh phẩm trị thương trong thiên địa, không có linh đan nào so sánh được.

Đáng tiếc tuy Dương Khai có Bất Lão Thụ, nhưng không có Bất Tử Nguyên Dịch, số Bất Tử Nguyên Dịch thu được khi đào Bất Lão Thụ đã sớm dùng hết.

Bất Tử Nguyên Dịch có hiệu quả thần kỳ như thế, lá cây Bất Lão Thụ sao không có?

Dương Khai không biết lá cây này có thể cứu được mạng của Đoàn Hồng Trần, nhưng trơ mắt nhìn Hồng Trần Đại Đế ngã xuống, Dương Khai đành phải làm thế.

Hái lá xanh, Dương Khai ném vào miệng Đoàn Hồng Trần, đồng thời vận chuyển đế nguyên hỗ trợ luyện hóa.

Đột nhiên, một tia hào quang màu xanh bùng lên ở đan điền Đoàn Hồng Trần, sau đó hào quang bùng lên, trực tiếp bao phủ toàn bộ Đoàn Hồng Trần.

Dương Khai ngẩn ra, nhưng hắn cảm nhận được trong hào quang màu xanh chứa đựng khí tức sinh mệnh kinh người, bị nó bao phủ, thương thế lớn nhỏ trên người Đoàn Hồng Trần đang khôi phục nhanh chóng, khí tức suy yếu tận cùng mới chầm chậm tăng trưởng.

Phát hiện điều này, trong lòng Dương Khai thả lỏng, biết mình không làm sai.

Lá cây Bất Lão Thụ quả thật có hiệu quả cải tử hồi sinh, hơn nữa công hiệu còn mạnh hơn cả Bất Tử Nguyên Dịch.

Hắn không cần làm gì cho Đoàn Hồng Trần, chỉ cần hộ pháp là được.

Hào quang màu xanh bùng lên sắc thái khác lạ trong đường hành lang hư không tối tăm, khí tức Đoàn Hồng Trần dần dần ổn định, máu tuần hoàn, trong ngực phát ra tiếng tim đập rõ ràng.

Sau một nén nhang, hào quang màu xanh mới dần tan đi, Đoàn Hồng Trần đương nhiên không cần phải lo lắng, chỉ là không biết sao vẫn chưa tỉnh lại.

Dương Khai thở phào, đến giờ mới cảm giác mệt mỏi từ trong lẫn ngoài ập tới.

Từ khi hắn thăng cấp Đế Tôn đến giờ, hắn gần như không nghỉ ngơi, thiên địa tẩy rửa cùng sức mạnh thiên địa giáng xuống, năng lượng đột nhiên bùng nổ tạo thành hố đen cắn nuốt, sau đó Ô Quảng lén xâm nhập thức hải muốn đoạt xá, Đoàn Hồng Trần theo vào chiến đấu.

Trước sau, Dương Khai luôn căng thẳng, đến giờ chuyện đã xong, hắn mới chính thức thả lỏng.

Nhìn Đoàn Hồng Trần, Dương Khai chợt sinh ra cảm giác không thực.

Danh tiếng Đại Đế chấn động Tinh Giới, trước giờ đều là nhân vật trong truyền thuyết, rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, người bình thường cả đời cũng không gặp được một lần.

Dương Khai từ khi đến Tinh Giới, không ngừng nghe người ta nhắc tới 10 đại Đế Tôn, mỗi người nói tới đều toát ra kính ngưỡng sùng bái, giống như Đại Đế chính là trời, là đất....

Dương Khai không thể ngờ, ở trong Toái Tinh Hải này mình lại gặp Đại Đế, hơn nữa một lần gặp hai vị!

Càng ly kỳ hơn, là hai vị Đại Đế này đều tồn tại xa xưa, còn chiến đấu sinh tử trước mặt, trong đó một vị còn được bầu làm kẻ hung ác nhất đứng đầu Tinh Giới xưa nay.

Không biết rốt cuộc mình may mắn hay là xui xẻo...

Bỗng nhiên, Đoàn Hồng Trần mí mắt khẽ động, sau đó từ từ mở ra.

Dương Khai mừng rỡ, gọi: - Đoàn tiền bối!

Đoàn Hồng Trần ánh mắt phức tạp, thần sắc nặng nề: - Ngươi cho lão phu dùng thứ gì, có thể kéo lão phu trở về từ cửa quỷ?

Dương Khai cười hắc hắc, thuận miệng nói bậy: - Không có gì, năm xưa lịch lãm lấy được một viên linh đan, không rõ là gì, cảm thấy cũng được, liền cho tiền bối sử dụng.

Cũng không phải hắn không tin được Đoàn Hồng Trần, chỉ là Bất Lão Thụ quá kinh thế hãi ục, có thể không tiết lộ thì đừng làm, hắn tin với trạng thái của Đoàn Hồng Trần khi đó, khẳng định không thể phát hiện mình cho hắn dùng vật gì.

- Tiểu tử hồ đồ mà! Đoàn Hồng Trần đột nhiên vung tay hung hăng đánh Dương Khai.

Dương Khai không dám tránh, kết quả bị vỗ một cái, đau đến nhe răng trợn mắt, tràn đầy vô tội nói: - Tiền bối làm gì đánh ta!

Nếu không phải trước mặt là Hồng Trần Đại Đế, nếu không phải hắn mặc kệ sống chết kéo Ô Quảng cùng chết, Dương Khai đã sớm chống đỡ. Nhưng vô duyên vô cớ bị đánh một cái, trong lòng Dương Khai cũng ủy khuất không thôi.

Vì cứu Đoàn Hồng Trần, hắn hái cả lá cây Bất Lão Thụ, nên biết không có bao nhiêu lá cây, hắn còn không biết mình hái lá Bất Lão Thụ thì có thể bị tổn thương gì không.

Nếu Bất Lão Thụ vì chuyện này mà bị thương, Dương Khai thật không biết khóc thế nào.

- Ta... ta...

Đoàn Hồng Trần vô cùng đau đớn, bàn tay giơ lên muốn đánh xuống, nhưng cuối cùng lại tự đánh lên người mình, thở dài nặng nề.

Dương Khai kinh ngạc, nhìn một hồi, trong lòng toát ra cảm giác xấu, thử dò hỏi: - Tiền bối, chỗ này của ngài... không phải xảy ra chuyện chứ?

Vừa nói, hắn chỉ vào đầu mình.

- Ngươi muốn nói lão phu bị tâm thần thì cứ nói thẳng, lão phu cũng không đánh ngươi! Đoàn Hồng Trần hừ lạnh.

Dương Khai thầm nghĩ không biết là ai vừa mở mắt liền đánh ta một cái, nhưng chỉ nghĩ mà thôi, không dám nói ra.

- Ngươi không nên cứu ta, ngươi làm sai rồi! Đoàn Hồng Trần thở dài nặng nề, tràn đầy ảo não.

Dương Khai trầm giọng nói: - Tiền bối ngài nói vậy ta không thích nghe, tiền bối có thể vì thiên hạ thương sinh vì thiên hạ không để ý bản thân, vãn bối cứu ngài thì có là gì?

Đoàn Hồng Trần tức quá, đang muốn nói, đột nhiên sắc mặt đau đớn, sau đó vặn vẹo dữ tợn.

Dương Khai cả kinh, hô lên: - Tiền bối ngài sao vậy?

Đoàn Hồng Trần không trả lời, nhưng cả người run rẩy, trán toát mồ hôi lạnh, qua hồi lâu mới bình thường trở lại.

Dương Khai âm thầm thả ra thần niệm tra xét, phát hiện hắn không có vấn đề, liền cảm thấy kỳ quái không thôi, không hiểu Hồng Trần Đại Đế sao vậy chứ.

- Ha ha ha ha! Đột nhiên, Đoàn Hồng Trần cất tiếng cười to, trong tiếng cười toát ra đắc ý hoàn toàn khác trước, ánh mắt hắn sáng lên nhìn Dương Khai, khen ngợi: - Được lắm được lắm, tiểu bối làm được lắm, bổn tọa phải cám ơn ngươi, suýt chút bổn tọa thật phải tan thành mây khói, quả nhiên là trời không tuyệt ta!

Vừa nghe vậy, Dương Khai nhảy dựng, lập tức kéo ra khoảng cách với Đoàn Hồng Trần, nhìn kỹ Đoàn Hồng Trần mấy lần, trong lòng toát ra ý tưởng làm hắn kinh sợ, nghiến răng quát: - Ô Quảng!

- Ồ? Đoàn Hồng Trần híp mắt cười nhìn Dương Khai, khóe miệng nhếch lên cười lạnh, nhàn nhạt nói: - Chỉ bằng một câu nói của bổn tọa, liền nhìn ra được thân phận của bổn tọa? Ánh mắt của tiểu bối ngươi không kém.

- Thật sự là ngươi? Dương Khai liền ướt mồ hôi lạnh, không thể tưởng tượng trừng mắt, run giọng nói: - Ngươi đoạt xá Đoàn tiền bối?

- Còn chưa phải!

Ô Quảng lắc đầu.

- Vậy chuyện này là sao? Dương Khai hung tợn hỏi, hắn dám khẳng định, hiện tại đang nói chuyện với mình là Phệ Thiên Đại Đế, nhưng Phệ Thiên Đại Đế sử dụng thân thể Đoàn Hồng Trần, vậy không phải đoạt xá thì là gì? Làm Dương Khai không thể tưởng tượng, là hắn đoạt xá thành công.

Hắn làm sao đoạt xá thành công được, tốt xấu gì Đoàn Hồng Trần cũng là Đại Đế, hơn nữa thực lực không kém, theo lý thì Ô Quảng không thể nào đoạt xá được.

Ô Quảng còn chưa đáp, sắc mặt lại vặn vẹo dữ tợn, thân thể run rẩy dữ dội, qua hồi lâu mới ổn định lại.

Ánh mắt hung dữ dọa người biến mất, thay vào đó là một mảnh bình yên.

Trong đầu Dương Khai hỗn loạn, nhưng vẫn thử hỏi: - Đoàn tiền bối?

Đoàn Hồng Trần thở hổn hển, gật đầu nói: - Là ta!

- Đây... đây là chuyện gì? Dương Khai há to miệng, mờ mịt hỏi.

Đoàn Hồng Trần thở dài, nói: - Lão già kia chui ra khỏi thức hải của ngươi, liền nhập vào thân thể lão phu muốn đoạt xá, lão phu làm sao cho hắn toại nguyện, tự nhiên không tránh khỏi chiến đấu, chỉ là hai ta đều kiệt sức, vết thương chồng chất, không ai làm gì được nhau. Nếu cứ tiếp tục, lão phu có thể liều chết cùng hắn, hao hết sức mà chết, nhưng mà...

- Nhưng mà sao?

Đoàn Hồng Trần trừng hắn, nói: - Nhưng tiểu tử ngươi cho lão phu dùng cái gì không biết, làm cho hai người ta lại thu được lực lượng, không chỉ vậy, tên khốn Ô Quảng còn thi triển bí thuật, cùng tồn tại với thần hồn lão phu, cưỡng chế chiếm giữ nữa thân thể.

- Vậy... vậy... Dương Khai lau mồ hôi lạnh, nuốt nước miếng: - Vậy cũng được? Thu hồi tâm thần, Dương Khai ổn định tâm thần, lại chú ý tới Đoàn Hồng Trần.

Tình huống Đoàn Hồng Trần không lạc quan, dùng nhiều linh đan trị thương như thế, vẫn không thể ngăn cản khí tức cùng sức sống suy yếu.

Dương Khai hiểu, không phải linh đan mà mình luyện chế không hiệu quả, mà là thương thế của Đoàn Hồng Trần quá nghiêm trọng, không nói bí thuật Phá Thiên Nhất Kích tổn thương, ngay cả chiến đấu với Ô Quảng cũng đã bị thương không nhẹ.

Những linh đan của mình không thể khôi phục được những điều này.

Lần này hỏng rồi! Tâm tình Dương Khai nặng nề.

Nhìn khí tức Hồng Trần Đại Đế ngày càng suy yếu, ánh sáng sinh mệnh sắp tắt, Dương Khai cũng bất chấp, tay nắm vào hư không, khi mở ra, trong tay cầm một mảnh lá xanh.

Lá xanh gân mạch rõ ràng, xanh biếc như phỉ thúy, ẩn chứa dao động sức sống mãnh liệt, Dương Khai cầm nó, như cầm một sinh vật sống, sức sống mạnh mẽ làm người ta hoảng sợ.

Lá cây Bất Lão Thụ!

Dương Khai bị buộc không còn cách nào, đành lấy ra lá cây Bất Lão Thụ, còn nước còn tát.

Bất Lão Thụ cũng như Ôn Thần Liên, đều là chí bảo thiên địa, tồn tại từ khi thiên địa hình thành, hơn nữa trong thiên hạ chỉ có một phần, tuyệt đối không xuất hiện cây thứ hai.

Bất Tử Nguyên Dịch sinh ra từ Bất Lão Thụ, được xưng là một trong ba đại thần thủy, có công hiệu đắp xương nặn thịt, là thánh phẩm trị thương trong thiên địa, không có linh đan nào so sánh được.

Đáng tiếc tuy Dương Khai có Bất Lão Thụ, nhưng không có Bất Tử Nguyên Dịch, số Bất Tử Nguyên Dịch thu được khi đào Bất Lão Thụ đã sớm dùng hết.

Bất Tử Nguyên Dịch có hiệu quả thần kỳ như thế, lá cây Bất Lão Thụ sao không có?

Dương Khai không biết lá cây này có thể cứu được mạng của Đoàn Hồng Trần, nhưng trơ mắt nhìn Hồng Trần Đại Đế ngã xuống, Dương Khai đành phải làm thế.

Hái lá xanh, Dương Khai ném vào miệng Đoàn Hồng Trần, đồng thời vận chuyển đế nguyên hỗ trợ luyện hóa.

Đột nhiên, một tia hào quang màu xanh bùng lên ở đan điền Đoàn Hồng Trần, sau đó hào quang bùng lên, trực tiếp bao phủ toàn bộ Đoàn Hồng Trần.

Dương Khai ngẩn ra, nhưng hắn cảm nhận được trong hào quang màu xanh chứa đựng khí tức sinh mệnh kinh người, bị nó bao phủ, thương thế lớn nhỏ trên người Đoàn Hồng Trần đang khôi phục nhanh chóng, khí tức suy yếu tận cùng mới chầm chậm tăng trưởng.

Phát hiện điều này, trong lòng Dương Khai thả lỏng, biết mình không làm sai.

Lá cây Bất Lão Thụ quả thật có hiệu quả cải tử hồi sinh, hơn nữa công hiệu còn mạnh hơn cả Bất Tử Nguyên Dịch.

Hắn không cần làm gì cho Đoàn Hồng Trần, chỉ cần hộ pháp là được.

Hào quang màu xanh bùng lên sắc thái khác lạ trong đường hành lang hư không tối tăm, khí tức Đoàn Hồng Trần dần dần ổn định, máu tuần hoàn, trong ngực phát ra tiếng tim đập rõ ràng.

Sau một nén nhang, hào quang màu xanh mới dần tan đi, Đoàn Hồng Trần đương nhiên không cần phải lo lắng, chỉ là không biết sao vẫn chưa tỉnh lại.

Dương Khai thở phào, đến giờ mới cảm giác mệt mỏi từ trong lẫn ngoài ập tới.

Từ khi hắn thăng cấp Đế Tôn đến giờ, hắn gần như không nghỉ ngơi, thiên địa tẩy rửa cùng sức mạnh thiên địa giáng xuống, năng lượng đột nhiên bùng nổ tạo thành hố đen cắn nuốt, sau đó Ô Quảng lén xâm nhập thức hải muốn đoạt xá, Đoàn Hồng Trần theo vào chiến đấu.

Trước sau, Dương Khai luôn căng thẳng, đến giờ chuyện đã xong, hắn mới chính thức thả lỏng.

Nhìn Đoàn Hồng Trần, Dương Khai chợt sinh ra cảm giác không thực.

Danh tiếng Đại Đế chấn động Tinh Giới, trước giờ đều là nhân vật trong truyền thuyết, rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, người bình thường cả đời cũng không gặp được một lần.

Dương Khai từ khi đến Tinh Giới, không ngừng nghe người ta nhắc tới 10 đại Đế Tôn, mỗi người nói tới đều toát ra kính ngưỡng sùng bái, giống như Đại Đế chính là trời, là đất....

Dương Khai không thể ngờ, ở trong Toái Tinh Hải này mình lại gặp Đại Đế, hơn nữa một lần gặp hai vị!

Càng ly kỳ hơn, là hai vị Đại Đế này đều tồn tại xa xưa, còn chiến đấu sinh tử trước mặt, trong đó một vị còn được bầu làm kẻ hung ác nhất đứng đầu Tinh Giới xưa nay.

Không biết rốt cuộc mình may mắn hay là xui xẻo...

Bỗng nhiên, Đoàn Hồng Trần mí mắt khẽ động, sau đó từ từ mở ra.

Dương Khai mừng rỡ, gọi: - Đoàn tiền bối!

Đoàn Hồng Trần ánh mắt phức tạp, thần sắc nặng nề: - Ngươi cho lão phu dùng thứ gì, có thể kéo lão phu trở về từ cửa quỷ?

Dương Khai cười hắc hắc, thuận miệng nói bậy: - Không có gì, năm xưa lịch lãm lấy được một viên linh đan, không rõ là gì, cảm thấy cũng được, liền cho tiền bối sử dụng.

Cũng không phải hắn không tin được Đoàn Hồng Trần, chỉ là Bất Lão Thụ quá kinh thế hãi ục, có thể không tiết lộ thì đừng làm, hắn tin với trạng thái của Đoàn Hồng Trần khi đó, khẳng định không thể phát hiện mình cho hắn dùng vật gì.

- Tiểu tử hồ đồ mà! Đoàn Hồng Trần đột nhiên vung tay hung hăng đánh Dương Khai.

Dương Khai không dám tránh, kết quả bị vỗ một cái, đau đến nhe răng trợn mắt, tràn đầy vô tội nói: - Tiền bối làm gì đánh ta!

Nếu không phải trước mặt là Hồng Trần Đại Đế, nếu không phải hắn mặc kệ sống chết kéo Ô Quảng cùng chết, Dương Khai đã sớm chống đỡ. Nhưng vô duyên vô cớ bị đánh một cái, trong lòng Dương Khai cũng ủy khuất không thôi.

Vì cứu Đoàn Hồng Trần, hắn hái cả lá cây Bất Lão Thụ, nên biết không có bao nhiêu lá cây, hắn còn không biết mình hái lá Bất Lão Thụ thì có thể bị tổn thương gì không.

Nếu Bất Lão Thụ vì chuyện này mà bị thương, Dương Khai thật không biết khóc thế nào.

- Ta... ta...

Đoàn Hồng Trần vô cùng đau đớn, bàn tay giơ lên muốn đánh xuống, nhưng cuối cùng lại tự đánh lên người mình, thở dài nặng nề.

Dương Khai kinh ngạc, nhìn một hồi, trong lòng toát ra cảm giác xấu, thử dò hỏi: - Tiền bối, chỗ này của ngài... không phải xảy ra chuyện chứ?

Vừa nói, hắn chỉ vào đầu mình.

- Ngươi muốn nói lão phu bị tâm thần thì cứ nói thẳng, lão phu cũng không đánh ngươi! Đoàn Hồng Trần hừ lạnh.

Dương Khai thầm nghĩ không biết là ai vừa mở mắt liền đánh ta một cái, nhưng chỉ nghĩ mà thôi, không dám nói ra.

- Ngươi không nên cứu ta, ngươi làm sai rồi! Đoàn Hồng Trần thở dài nặng nề, tràn đầy ảo não.

Dương Khai trầm giọng nói: - Tiền bối ngài nói vậy ta không thích nghe, tiền bối có thể vì thiên hạ thương sinh vì thiên hạ không để ý bản thân, vãn bối cứu ngài thì có là gì?

Đoàn Hồng Trần tức quá, đang muốn nói, đột nhiên sắc mặt đau đớn, sau đó vặn vẹo dữ tợn.

Dương Khai cả kinh, hô lên: - Tiền bối ngài sao vậy?

Đoàn Hồng Trần không trả lời, nhưng cả người run rẩy, trán toát mồ hôi lạnh, qua hồi lâu mới bình thường trở lại.

Dương Khai âm thầm thả ra thần niệm tra xét, phát hiện hắn không có vấn đề, liền cảm thấy kỳ quái không thôi, không hiểu Hồng Trần Đại Đế sao vậy chứ.

- Ha ha ha ha! Đột nhiên, Đoàn Hồng Trần cất tiếng cười to, trong tiếng cười toát ra đắc ý hoàn toàn khác trước, ánh mắt hắn sáng lên nhìn Dương Khai, khen ngợi: - Được lắm được lắm, tiểu bối làm được lắm, bổn tọa phải cám ơn ngươi, suýt chút bổn tọa thật phải tan thành mây khói, quả nhiên là trời không tuyệt ta!

Vừa nghe vậy, Dương Khai nhảy dựng, lập tức kéo ra khoảng cách với Đoàn Hồng Trần, nhìn kỹ Đoàn Hồng Trần mấy lần, trong lòng toát ra ý tưởng làm hắn kinh sợ, nghiến răng quát: - Ô Quảng!

- Ồ? Đoàn Hồng Trần híp mắt cười nhìn Dương Khai, khóe miệng nhếch lên cười lạnh, nhàn nhạt nói: - Chỉ bằng một câu nói của bổn tọa, liền nhìn ra được thân phận của bổn tọa? Ánh mắt của tiểu bối ngươi không kém.

- Thật sự là ngươi? Dương Khai liền ướt mồ hôi lạnh, không thể tưởng tượng trừng mắt, run giọng nói: - Ngươi đoạt xá Đoàn tiền bối?

- Còn chưa phải!

Ô Quảng lắc đầu.

- Vậy chuyện này là sao? Dương Khai hung tợn hỏi, hắn dám khẳng định, hiện tại đang nói chuyện với mình là Phệ Thiên Đại Đế, nhưng Phệ Thiên Đại Đế sử dụng thân thể Đoàn Hồng Trần, vậy không phải đoạt xá thì là gì? Làm Dương Khai không thể tưởng tượng, là hắn đoạt xá thành công.

Hắn làm sao đoạt xá thành công được, tốt xấu gì Đoàn Hồng Trần cũng là Đại Đế, hơn nữa thực lực không kém, theo lý thì Ô Quảng không thể nào đoạt xá được.

Ô Quảng còn chưa đáp, sắc mặt lại vặn vẹo dữ tợn, thân thể run rẩy dữ dội, qua hồi lâu mới ổn định lại.

Ánh mắt hung dữ dọa người biến mất, thay vào đó là một mảnh bình yên.

Trong đầu Dương Khai hỗn loạn, nhưng vẫn thử hỏi: - Đoàn tiền bối?

Đoàn Hồng Trần thở hổn hển, gật đầu nói: - Là ta!

- Đây... đây là chuyện gì? Dương Khai há to miệng, mờ mịt hỏi.

Đoàn Hồng Trần thở dài, nói: - Lão già kia chui ra khỏi thức hải của ngươi, liền nhập vào thân thể lão phu muốn đoạt xá, lão phu làm sao cho hắn toại nguyện, tự nhiên không tránh khỏi chiến đấu, chỉ là hai ta đều kiệt sức, vết thương chồng chất, không ai làm gì được nhau. Nếu cứ tiếp tục, lão phu có thể liều chết cùng hắn, hao hết sức mà chết, nhưng mà...

- Nhưng mà sao?

Đoàn Hồng Trần trừng hắn, nói: - Nhưng tiểu tử ngươi cho lão phu dùng cái gì không biết, làm cho hai người ta lại thu được lực lượng, không chỉ vậy, tên khốn Ô Quảng còn thi triển bí thuật, cùng tồn tại với thần hồn lão phu, cưỡng chế chiếm giữ nữa thân thể.

- Vậy... vậy... Dương Khai lau mồ hôi lạnh, nuốt nước miếng: - Vậy cũng được?