Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 2447: Tiếc nuối




- Vậy là đúng rồi. Ô Quảng gật đầu: - Tinh Đồ này hẳn là ngươi lấy được trong Tinh Vực đó.

- Vậy mà ngươi cũng nhìn ra được? Dương Khai kinh ngạc nhìn hắn.

Ô Quảng cười nói: - Không phải ánh mắt bổn tọa rất độc, mà chỉ có Tinh Vực đó, mới sinh ra Tinh Đồ như vậy.

- Vậy là vì sao? Dương Khai vội thỉnh giáo.

Tuy rằng hắn nóng vội muốn đuổi Ô Quảng ra khỏi thức hải của mình, nhưng khó mà gặp được người có thể giải thích thắc mắc, tự nhiên phải nắm lấy cơ hội hỏi cho rõ ràng, hỏi xong thì đuổi đi cũng không muộn.

Ô Quảng trầm ngâm một lúc, nói: - Trên đời này, vạn vật đều có căn nguyên, cỏ cây có căn nguyên cỏ cây, thánh linh có căn nguyên thánh linh, ngay cả hành tinh sáng chói cũng có căn nguyên tinh tú. Lực lượng căn nguyên, là lực lượng khởi nguồn, vô cùng huyền diệu, uy năng vô hạn, là bổn nguyên sức mạnh thiên địa, tồn tại từ khi thiên địa sinh ra, võ giả chúng ta nếu có thể xem qua một chút, sẽ được lợi vô cùng.

Dương Khai tập trung lắng nghe, thần sắc chăm chú, tuy rằng Phệ Thiên Đại Đế bị muôn người chửi mắng, nhưng không thể phủ nhận thực lực của hắn vô cùng mạnh mẽ, có thể nghe hắn dạy bảo cũng là cơ duyên cực khó có.

Ô Quảng chỉ lên bầu trời thức hải, nhàn nhạt nói: - Tinh Đồ này, cũng là căn nguyên.

Dương Khai khẽ hô: - Đó cũng là căn nguyên?

Ô Quảng mỉm cười: - Tự nhiên, hơn nữa nó không phải căn nguyên bình thường, nó là căn nguyên Tinh Vực!

- Căn nguyên Tinh Vực? Dương Khai lập tức trừng to mắt.

Ô Quảng nói: - Ngươi có thể coi nó như lực lượng căn nguyên Tinh Vực, với bản lĩnh hiện tại thì ngươi không thể luyện hóa, nếu ngươi có thể luyện hóa được nó, sẽ phát hiện nó có công dụng kỳ diệu, nhưng mà... ngươi sẽ không có cơ hội này.

- Căn nguyên Tinh Vực! Dương Khai lầm bầm, khiêm tốn hỏi: - Luyện hóa nó có tác dụng gì, có phải giống căn nguyên tinh tú, làm lợi cho việc tu luyện?

Ô Quảng hừ nói: - Đó chỉ là một chút tác dụng nhỏ bé. Một võ giả, nếu có được căn nguyên tinh tú trọn vẹn, vậy tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn võ giả khác. Bởi vì lực lượng căn nguyên có thể giúp võ giả cảm ngộ rất nhiều thứ, ví dụ pháp tắc, ý cảnh. Võ giả có căn nguyên trọn vẹn, lúc cất bước đã vượt xa những võ giả khác. Mà tác dụng của căn nguyên Tinh Vực, lớn gấp chục, gấp trăm lần so với căn nguyên tinh tú trọn vẹn.

Dương Khai không khỏi hít vào một hơi lạnh.

Hắn có căn nguyên tinh tú trọn vẹn, được lợi không nhỏ, nhưng giờ Ô Quảng lại nói căn nguyên Tinh Vực còn lợi hại gấp chục gấp trăm lần căn nguyên tinh tú, tự nhiên khiến hắn rung động vô cùng.

- Mặt khác, nếu có thể luyện hóa căn nguyên Tinh Vực này, vậy sẽ làm cho toàn Tinh Vực thừa nhận sự tồn tại của ngươi, ngươi có thể trở thành chủ nhân Tinh Vực, nắm giữ toàn bộ Tinh Vực trong tay, là sống là chết chỉ trong một ý niệm!

Dương Khai nghiền ngẫm: - Vậy không phải giống như Tinh Chủ?

Năm đó hắn thân là Tinh Chủ U Ám Tinh, chỉ cần một ý niệm liền nắm giữ tình hình trên toàn U Ám Tinh, có thể bỏ qua khoảng cách không gian, tùy ý đi bất cứ đâu trên U Ám Tinh.

Theo cách nói của Ô Quảng, nếu có thể trở thành chủ nhân Tinh Vực, cũng sẽ được những lợi ích này.

Dương Khai không khỏi mơ mộng, Tinh Đồ trong thức hải là Tinh Đồ của Hằng La Tinh Vực nếu có thể luyện hóa, vậy hắn sẽ trở thành chủ nhân Hằng La Tinh Vực, nắm giữ trong tay.

- Có thể nói vậy, nhưng hiệu quả phóng đại rất nhiều lần. Ô Quảng gật đầu, chợt chuyển lời: - Nhưng mà muốn luyện hóa căn nguyên Tinh Vực lại không đơn giản như thế, năm đó bổn tọa hủy diệt vô số Tinh Vực, cũng từng tìm được mấy cái căn nguyên Tinh Vực, nhưng chưa từng luyện hóa thành công.

- Là vì sao? Dương Khai cả kinh.

Ô Quảng nhe răng cười nói: - Bởi vì căn nguyên Tinh Vực không chịu tiếp nhận bổn tọa, bổn tọa nóng giận, liền cắn nuốt hết.

Khóe miệng Dương Khai co rút.

Ô Quảng nói: - Nếu như căn nguyên Tinh Vực còn tồn tại, mặc kệ Tinh Vực tổn hại nghiêm trọng cỡ nào, cuối cùng cũng có một ngày khôi phục. Nhưng nếu căn nguyên Tinh Vực bị hủy diệt, vậy Tinh Vực này thật sự xong rồi, giống như thần hồn con người, một khi hồn phi phách tán, vậy vĩnh viễn không siêu sinh!

- Làm người ta căm phẫn mà! Dương Khai khinh bỉ.

Ô Quảng hừ lạnh: - Dám chống lại bổn tọa, mặc kệ là người hay là gì, trước giờ đều không có kết cục tốt lành! Vừa nói, hắn mắt lạnh nhìn Dương Khai, ẩn chứa uy áp to lớn, như đang cảnh cáo.

Dương Khai làm như không thấy, đang muốn hỏi tiếp một chút bí ẩn, bỗng nhiên thần sắc hơi đổi.

Ô Quảng nhàn nhạt nói: - Được rồi, nói chuyện đến đây là hết, bổn tọa tâm tình tốt mới tùy ý nói mấy câu với ngươi, bây giờ ngoan ngoãn giao ra thân thể, bổn tọa có thể tha ngươi không chết.

Dương Khai cười to: - Muốn thân thể của ta, tự mình tới mà lấy.

Ô Quảng chầm chậm lắc đầu:

- Vốn niệm tình ngươi là nhân tài đáng bồi dưỡng, muốn giữ mạng của ngươi lại, nếu ngoan cố không nghe, vậy không cần nữa.

Nói rồi, hắn vung tay, thoáng cái một mũi tên hình thành, bắn thẳng như chớp về phía Dương Khai.

Dương Khai biến sắc, tâm thần kinh động, thức hải sôi trào, nước biển dâng lên hóa thành những lá chắn kiên cố.

Ô Quảng hừ nói: - Bổn tọa là Phệ Thiên Đại Đế, dù suy yếu mấy vạn năm, nhưng tiểu bối như ngươi cũng không cản nổi thực lực hiện tại, không muốn chịu khổ thì đừng phí công nữa!

Như chứng minh lời của hắn, công kích đánh tới, toàn bộ lá chắn đều không cản nổi, đồng loạt tan vỡ.

Dương Khai cảm giác thần hồn đau đớn như bị xé rách, vừa nhanh chóng lùi về, vừa không ngừng điều động lực lượng thần thức ngăn cản.

Oành ầm ầm...

Một hồi sau, Dương Khai đã bay mấy vòng quanh thức hải, không dễ dàng gì mới hóa giải được công kích mũi tên đó, sắc mặt của hắn khó coi, linh thể thần hồn cũng tối đi không ít, rõ ràng bị thương không nhẹ.

Chiến đấu trong thức hải, mặc kệ người thắng là ai, Dương Khai cũng sẽ không dễ chịu, bởi vì nơi này là thức hải của hắn, tất cả phá hoại đều có liên quan tới hắn.

- Có thể đỡ được một chiêu của bổn tọa, ngươi có thể đỡ được chiêu thứ hai, thứ ba? Ô Quảng khinh thường liếc Dương Khai, vung tay, công kích khủng bố chuẩn bị đánh tới.

Dương Khai lại không có gì bối rối, chỉ châm chọc nhìn Ô Quảng:

- So sánh với lão quái vật sống mấy vạn năm như ngươi, bổn thiếu thật là non lắm, nhưng bổn thiếu không phải là đối thủ của ngươi, người khác thì chưa hẳn!

- Người khác? Ô Quảng nhướng mày, đang khó hiểu Dương Khai nói người khác là ai, bỗng nhiên đằng sau xuất hiện bóng người, mạnh mẽ tung một chưởng về phía hắn.

Ô Quảng không ngờ tới trong chỗ này còn có người đánh lén mình, bất ngờ không đề phòng phải chịu nguyên một đòn này.

Oành một cái, Ô Quảng hừ nặng, linh thể thần hồn bị đánh đến hào quang lấp lóe, luống cuống độn ra ngoài.

Đợi đứng vững lại, Ô Quảng sắc mặt đau đớn quay nhìn, thấy rõ bóng dáng kẻ đánh lén, nghiến răng quát: - Lão già kia, không phải ngươi tự bạo rồi sao? Vì sao không chết?

Người quỷ dị xuất hiện đánh lén Ô Quảng, chính là Hồng Trần Đại Đế!

Không biết hắn đã trao đổi gì với Dương Khai, lại làm Dương Khai lén thả linh thể thần hồn của hắn vào đây.

Bên trong thức hải một võ giả Đế Tôn Cảnh mới thăng cấp, lại hội tụ linh thể thần hồn hai vị Đại Đế, chuyện này thật là xưa nay chưa từng có.

Đoàn Hồng Trần hừ lạnh: - Ngươi mở miệng là lão phu biết ngươi muốn nói gì! Trước khi lão phu tự bạo, ngươi cho nổ Thái Cổ Cương Phong, đơn giản là muốn làm nhiễu ánh mắt cảm giác của lão phu, thi triển thuật kim thiền thoát xác, thân thể của ngươi bị hủy, muốn sống tiếp thì chỉ có thể đoạt xá. Mà trong này chỉ có một người cho ngươi đoạt xá, nếu lão phu còn đoán không được ngươi ở trong này, lão phu đúng là ngu xuẩn.

- Khốn kiếp! Ô Quảng sắc mặt dữ tợn gào lên, không còn thản nhiên trước đó.

Với năng lực của hắn, nhất định dễ dàng đoạt xá Dương Khai, nhưng hiện tại linh thể thần hồn của Đoàn Hồng Trần cũng chạy vào, vậy tính toán của hắn cũng đổ bể, muốn đoạt xá Dương Khai, lấy được thân thể, vậy phải qua một cửa Đoàn Hồng Trần.

Lão già này thà rằng ôm mình chết chung cũng không cho mình sống tốt, Ô Quảng quả thật kiêng kỵ.

- Ô Quảng, hôm nay ngươi phải chết, không chết cũng phải chết, không phải ngươi muốn là được! Đoàn Hồng Trần lạnh lẽo trừng mắt, thần sắc quyết liệt, hắn vì giết Ô Quảng, thi triển cả chiêu số tự bạo, cho nên hắn nói lời này rất có trọng lượng.

- Giao tình mấy vạn năm, ngươi lại không hiểu cho bổn tọa! Ô Quảng sầm mắt gào thét.

Đoàn Hồng Trần ánh mắt không cảm tình, nhàn nhạt nói: - Không phải lão phu không hiểu cho ngươi, là chính ngươi không hiểu được mình, xưa nay ác giả ác báo, nếu năm đó ngươi một lòng hướng thiện, làm sao có kết cục hôm nay?

- Bớt giảng đạo với bổn tọa! Ô Quảng hét lớn, giận dữ: - Thương sinh thế thái, bổn tọa nhìn rõ hơn ngươi, được làm vua thua làm giặc mà thôi. Hồng Trần, hôm nay ngươi chớ làm khó bổn tọa, ngày sau bổn tọa nhất định không tính chuyện với ngươi, tất cả những gì liên quan tới Đoàn Hồng Trần ngươi, bổn tọa tuyệt đối không chạm tới.

Đoàn Hồng Trần nhàn nhạt nói: - Ngươi như vậy là cầu xin tha?

Ô Quảng thần sắc hung ác, nghiến răng: - Đừng coi thường bổn tọa, bổn tọa chỉ cho ngươi một cơ hội lựa chọn.

Đoàn Hồng Trần thở dài: - Xem ra chúng ta thật không còn gì để nói, thật là một chuyện bi ai.

Nói đến đây, hai vị Đại Đế bỗng nhiên im lặng, chỉ nhìn nhau, ánh mắt va chạm, mơ hồ có tia lửa bắn ra.

Nước biển phía dưới cũng bị quấy nhiểu, không ngừng sủi bọt.

Sắc mặt Dương Khai khó coi nói: - Hai vị, có chuyện gì các ngươi ra ngoài rồi bàn được chứ?

Nơi này là thức hải của hắn, hai người này muốn ra tay trong đây, Dương Khai thật sợ hãi. Đại Đế chiến đấu, thức hải của hắn làm sao chịu nổi? Thật sự đánh lên trong này, khẳng định hắn cũng không tốt lành gì, cố tình hai người này thật là quá to lớn, hắn muốn đuổi người cũng bất lực. - Vậy là đúng rồi. Ô Quảng gật đầu: - Tinh Đồ này hẳn là ngươi lấy được trong Tinh Vực đó.

- Vậy mà ngươi cũng nhìn ra được? Dương Khai kinh ngạc nhìn hắn.

Ô Quảng cười nói: - Không phải ánh mắt bổn tọa rất độc, mà chỉ có Tinh Vực đó, mới sinh ra Tinh Đồ như vậy.

- Vậy là vì sao? Dương Khai vội thỉnh giáo.

Tuy rằng hắn nóng vội muốn đuổi Ô Quảng ra khỏi thức hải của mình, nhưng khó mà gặp được người có thể giải thích thắc mắc, tự nhiên phải nắm lấy cơ hội hỏi cho rõ ràng, hỏi xong thì đuổi đi cũng không muộn.

Ô Quảng trầm ngâm một lúc, nói: - Trên đời này, vạn vật đều có căn nguyên, cỏ cây có căn nguyên cỏ cây, thánh linh có căn nguyên thánh linh, ngay cả hành tinh sáng chói cũng có căn nguyên tinh tú. Lực lượng căn nguyên, là lực lượng khởi nguồn, vô cùng huyền diệu, uy năng vô hạn, là bổn nguyên sức mạnh thiên địa, tồn tại từ khi thiên địa sinh ra, võ giả chúng ta nếu có thể xem qua một chút, sẽ được lợi vô cùng.

Dương Khai tập trung lắng nghe, thần sắc chăm chú, tuy rằng Phệ Thiên Đại Đế bị muôn người chửi mắng, nhưng không thể phủ nhận thực lực của hắn vô cùng mạnh mẽ, có thể nghe hắn dạy bảo cũng là cơ duyên cực khó có.

Ô Quảng chỉ lên bầu trời thức hải, nhàn nhạt nói: - Tinh Đồ này, cũng là căn nguyên.

Dương Khai khẽ hô: - Đó cũng là căn nguyên?

Ô Quảng mỉm cười: - Tự nhiên, hơn nữa nó không phải căn nguyên bình thường, nó là căn nguyên Tinh Vực!

- Căn nguyên Tinh Vực? Dương Khai lập tức trừng to mắt.

Ô Quảng nói: - Ngươi có thể coi nó như lực lượng căn nguyên Tinh Vực, với bản lĩnh hiện tại thì ngươi không thể luyện hóa, nếu ngươi có thể luyện hóa được nó, sẽ phát hiện nó có công dụng kỳ diệu, nhưng mà... ngươi sẽ không có cơ hội này.

- Căn nguyên Tinh Vực! Dương Khai lầm bầm, khiêm tốn hỏi: - Luyện hóa nó có tác dụng gì, có phải giống căn nguyên tinh tú, làm lợi cho việc tu luyện?

Ô Quảng hừ nói: - Đó chỉ là một chút tác dụng nhỏ bé. Một võ giả, nếu có được căn nguyên tinh tú trọn vẹn, vậy tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn võ giả khác. Bởi vì lực lượng căn nguyên có thể giúp võ giả cảm ngộ rất nhiều thứ, ví dụ pháp tắc, ý cảnh. Võ giả có căn nguyên trọn vẹn, lúc cất bước đã vượt xa những võ giả khác. Mà tác dụng của căn nguyên Tinh Vực, lớn gấp chục, gấp trăm lần so với căn nguyên tinh tú trọn vẹn.

Dương Khai không khỏi hít vào một hơi lạnh.

Hắn có căn nguyên tinh tú trọn vẹn, được lợi không nhỏ, nhưng giờ Ô Quảng lại nói căn nguyên Tinh Vực còn lợi hại gấp chục gấp trăm lần căn nguyên tinh tú, tự nhiên khiến hắn rung động vô cùng.

- Mặt khác, nếu có thể luyện hóa căn nguyên Tinh Vực này, vậy sẽ làm cho toàn Tinh Vực thừa nhận sự tồn tại của ngươi, ngươi có thể trở thành chủ nhân Tinh Vực, nắm giữ toàn bộ Tinh Vực trong tay, là sống là chết chỉ trong một ý niệm!

Dương Khai nghiền ngẫm: - Vậy không phải giống như Tinh Chủ?

Năm đó hắn thân là Tinh Chủ U Ám Tinh, chỉ cần một ý niệm liền nắm giữ tình hình trên toàn U Ám Tinh, có thể bỏ qua khoảng cách không gian, tùy ý đi bất cứ đâu trên U Ám Tinh.

Theo cách nói của Ô Quảng, nếu có thể trở thành chủ nhân Tinh Vực, cũng sẽ được những lợi ích này.

Dương Khai không khỏi mơ mộng, Tinh Đồ trong thức hải là Tinh Đồ của Hằng La Tinh Vực nếu có thể luyện hóa, vậy hắn sẽ trở thành chủ nhân Hằng La Tinh Vực, nắm giữ trong tay.

- Có thể nói vậy, nhưng hiệu quả phóng đại rất nhiều lần. Ô Quảng gật đầu, chợt chuyển lời: - Nhưng mà muốn luyện hóa căn nguyên Tinh Vực lại không đơn giản như thế, năm đó bổn tọa hủy diệt vô số Tinh Vực, cũng từng tìm được mấy cái căn nguyên Tinh Vực, nhưng chưa từng luyện hóa thành công.

- Là vì sao? Dương Khai cả kinh.

Ô Quảng nhe răng cười nói: - Bởi vì căn nguyên Tinh Vực không chịu tiếp nhận bổn tọa, bổn tọa nóng giận, liền cắn nuốt hết.

Khóe miệng Dương Khai co rút.

Ô Quảng nói: - Nếu như căn nguyên Tinh Vực còn tồn tại, mặc kệ Tinh Vực tổn hại nghiêm trọng cỡ nào, cuối cùng cũng có một ngày khôi phục. Nhưng nếu căn nguyên Tinh Vực bị hủy diệt, vậy Tinh Vực này thật sự xong rồi, giống như thần hồn con người, một khi hồn phi phách tán, vậy vĩnh viễn không siêu sinh!

- Làm người ta căm phẫn mà! Dương Khai khinh bỉ.

Ô Quảng hừ lạnh: - Dám chống lại bổn tọa, mặc kệ là người hay là gì, trước giờ đều không có kết cục tốt lành! Vừa nói, hắn mắt lạnh nhìn Dương Khai, ẩn chứa uy áp to lớn, như đang cảnh cáo.

Dương Khai làm như không thấy, đang muốn hỏi tiếp một chút bí ẩn, bỗng nhiên thần sắc hơi đổi.

Ô Quảng nhàn nhạt nói: - Được rồi, nói chuyện đến đây là hết, bổn tọa tâm tình tốt mới tùy ý nói mấy câu với ngươi, bây giờ ngoan ngoãn giao ra thân thể, bổn tọa có thể tha ngươi không chết.

Dương Khai cười to: - Muốn thân thể của ta, tự mình tới mà lấy.

Ô Quảng chầm chậm lắc đầu:

- Vốn niệm tình ngươi là nhân tài đáng bồi dưỡng, muốn giữ mạng của ngươi lại, nếu ngoan cố không nghe, vậy không cần nữa.

Nói rồi, hắn vung tay, thoáng cái một mũi tên hình thành, bắn thẳng như chớp về phía Dương Khai.

Dương Khai biến sắc, tâm thần kinh động, thức hải sôi trào, nước biển dâng lên hóa thành những lá chắn kiên cố.

Ô Quảng hừ nói: - Bổn tọa là Phệ Thiên Đại Đế, dù suy yếu mấy vạn năm, nhưng tiểu bối như ngươi cũng không cản nổi thực lực hiện tại, không muốn chịu khổ thì đừng phí công nữa!

Như chứng minh lời của hắn, công kích đánh tới, toàn bộ lá chắn đều không cản nổi, đồng loạt tan vỡ.

Dương Khai cảm giác thần hồn đau đớn như bị xé rách, vừa nhanh chóng lùi về, vừa không ngừng điều động lực lượng thần thức ngăn cản.

Oành ầm ầm...

Một hồi sau, Dương Khai đã bay mấy vòng quanh thức hải, không dễ dàng gì mới hóa giải được công kích mũi tên đó, sắc mặt của hắn khó coi, linh thể thần hồn cũng tối đi không ít, rõ ràng bị thương không nhẹ.

Chiến đấu trong thức hải, mặc kệ người thắng là ai, Dương Khai cũng sẽ không dễ chịu, bởi vì nơi này là thức hải của hắn, tất cả phá hoại đều có liên quan tới hắn.

- Có thể đỡ được một chiêu của bổn tọa, ngươi có thể đỡ được chiêu thứ hai, thứ ba? Ô Quảng khinh thường liếc Dương Khai, vung tay, công kích khủng bố chuẩn bị đánh tới.

Dương Khai lại không có gì bối rối, chỉ châm chọc nhìn Ô Quảng:

- So sánh với lão quái vật sống mấy vạn năm như ngươi, bổn thiếu thật là non lắm, nhưng bổn thiếu không phải là đối thủ của ngươi, người khác thì chưa hẳn!

- Người khác? Ô Quảng nhướng mày, đang khó hiểu Dương Khai nói người khác là ai, bỗng nhiên đằng sau xuất hiện bóng người, mạnh mẽ tung một chưởng về phía hắn.

Ô Quảng không ngờ tới trong chỗ này còn có người đánh lén mình, bất ngờ không đề phòng phải chịu nguyên một đòn này.

Oành một cái, Ô Quảng hừ nặng, linh thể thần hồn bị đánh đến hào quang lấp lóe, luống cuống độn ra ngoài.

Đợi đứng vững lại, Ô Quảng sắc mặt đau đớn quay nhìn, thấy rõ bóng dáng kẻ đánh lén, nghiến răng quát: - Lão già kia, không phải ngươi tự bạo rồi sao? Vì sao không chết?

Người quỷ dị xuất hiện đánh lén Ô Quảng, chính là Hồng Trần Đại Đế!

Không biết hắn đã trao đổi gì với Dương Khai, lại làm Dương Khai lén thả linh thể thần hồn của hắn vào đây.

Bên trong thức hải một võ giả Đế Tôn Cảnh mới thăng cấp, lại hội tụ linh thể thần hồn hai vị Đại Đế, chuyện này thật là xưa nay chưa từng có.

Đoàn Hồng Trần hừ lạnh: - Ngươi mở miệng là lão phu biết ngươi muốn nói gì! Trước khi lão phu tự bạo, ngươi cho nổ Thái Cổ Cương Phong, đơn giản là muốn làm nhiễu ánh mắt cảm giác của lão phu, thi triển thuật kim thiền thoát xác, thân thể của ngươi bị hủy, muốn sống tiếp thì chỉ có thể đoạt xá. Mà trong này chỉ có một người cho ngươi đoạt xá, nếu lão phu còn đoán không được ngươi ở trong này, lão phu đúng là ngu xuẩn.

- Khốn kiếp! Ô Quảng sắc mặt dữ tợn gào lên, không còn thản nhiên trước đó.

Với năng lực của hắn, nhất định dễ dàng đoạt xá Dương Khai, nhưng hiện tại linh thể thần hồn của Đoàn Hồng Trần cũng chạy vào, vậy tính toán của hắn cũng đổ bể, muốn đoạt xá Dương Khai, lấy được thân thể, vậy phải qua một cửa Đoàn Hồng Trần.

Lão già này thà rằng ôm mình chết chung cũng không cho mình sống tốt, Ô Quảng quả thật kiêng kỵ.

- Ô Quảng, hôm nay ngươi phải chết, không chết cũng phải chết, không phải ngươi muốn là được! Đoàn Hồng Trần lạnh lẽo trừng mắt, thần sắc quyết liệt, hắn vì giết Ô Quảng, thi triển cả chiêu số tự bạo, cho nên hắn nói lời này rất có trọng lượng.

- Giao tình mấy vạn năm, ngươi lại không hiểu cho bổn tọa! Ô Quảng sầm mắt gào thét.

Đoàn Hồng Trần ánh mắt không cảm tình, nhàn nhạt nói: - Không phải lão phu không hiểu cho ngươi, là chính ngươi không hiểu được mình, xưa nay ác giả ác báo, nếu năm đó ngươi một lòng hướng thiện, làm sao có kết cục hôm nay?

- Bớt giảng đạo với bổn tọa! Ô Quảng hét lớn, giận dữ: - Thương sinh thế thái, bổn tọa nhìn rõ hơn ngươi, được làm vua thua làm giặc mà thôi. Hồng Trần, hôm nay ngươi chớ làm khó bổn tọa, ngày sau bổn tọa nhất định không tính chuyện với ngươi, tất cả những gì liên quan tới Đoàn Hồng Trần ngươi, bổn tọa tuyệt đối không chạm tới.

Đoàn Hồng Trần nhàn nhạt nói: - Ngươi như vậy là cầu xin tha?

Ô Quảng thần sắc hung ác, nghiến răng: - Đừng coi thường bổn tọa, bổn tọa chỉ cho ngươi một cơ hội lựa chọn.

Đoàn Hồng Trần thở dài: - Xem ra chúng ta thật không còn gì để nói, thật là một chuyện bi ai.

Nói đến đây, hai vị Đại Đế bỗng nhiên im lặng, chỉ nhìn nhau, ánh mắt va chạm, mơ hồ có tia lửa bắn ra.

Nước biển phía dưới cũng bị quấy nhiểu, không ngừng sủi bọt.

Sắc mặt Dương Khai khó coi nói: - Hai vị, có chuyện gì các ngươi ra ngoài rồi bàn được chứ?

Nơi này là thức hải của hắn, hai người này muốn ra tay trong đây, Dương Khai thật sợ hãi. Đại Đế chiến đấu, thức hải của hắn làm sao chịu nổi? Thật sự đánh lên trong này, khẳng định hắn cũng không tốt lành gì, cố tình hai người này thật là quá to lớn, hắn muốn đuổi người cũng bất lực.