Trong hư không, biển máu vỡ tan, máu đầy trời bắn tung tóe.
Chỉ trong nháy mắt, biển máu tràn ngập thiên địa liền biến mất.
Ô Mông Xuyên sắc mặt tái nhợt đứng đó, mất hồn lạc phách.
Huyết Linh Bình bị hủy, ngay cả hắn cũng bị cắn trả rất lớn, cộng thêm trúng phải Tuế Nguyệt Như Toa Ấn, hiện tại hắn chỉ còn nửa cái mạng, miệng phun máu không ngừng, người lảo đảo muốn đứng cũng không được.
Dương Khai cũng không khá hơn bao nhiêu.
Đây là lần thứ hai hắn tế ra Sơn Hà Chung, sau một chiêu, mắt hắn tối sầm, đầu óc choáng váng, tai kêu ong ong, tim đập thùng thùng như trống trận.
Hắn cắn răng, gân xanh trồi lên, khoát tay, Bách Vạn Kiếm hóa thành ánh sáng bắn về phía Ô Mông Xuyên.
Phập một cái, Bách Vạn Kiếm trực tiếp xuyên qua bụng Ô Mông Xuyên, đóng đinh hắn xuống đất, máu tươi liền nhuộm đỏ mặt đất.
Ô Mông Xuyên cố gắng giãy giụa, nhưng không thể giãy ra.
Sau đó, Dương Khai vung tay thả ra pháp thân, khó khăn nói: - Giao cho ngươi!
Dù pháp thân không tham dự trận chiến này, nhưng ở trong Huyền Giới Châu vẫn xem rõ ràng, vừa hiện ra liền tới trước mặt Ô Mông Xuyên,một tay ấn xuống.
Oành ầm...
Mặt đất rung chuyển, chỗ Ô Mông Xuyên đã bị bàn tay lớn bao trùm.
Pháp thân mắt bắn ánh sáng, như tia sét xuyên qua cổ kim, hưng phấn hét lên: - Phệ Thiên Chiến Pháp!
Vận chuyển thần công, năng lượng tinh thuần trào ra từ thân thể già nua của Ô Mông Xuyên, bị pháp thân hút vào người.
Không bao lâu, pháp thân phát ra tiếng kêu quái dị, trong đó xen lẫn vui mừng hưng phấn, thân thể to lớn của hắn tràn ngập lực lượng huyền diệu.
Dương Khai thấy vậy, hiểu được pháp thân sắp đột phá bình cảnh.
Ô Mông Xuyên nói không sai, nếu như pháp thân có thể cắn nuốt được hắn, vậy pháp thân sẽ có thể thăng cấp, mặc kệ người nào tu bản chính hay bản sao.
Chỉ là Ô Mông Xuyên tính kế tận cùng, nhưng vẫn không ngờ kết quả lại nộp hết cho kẻ khác, nếu sớm biết kết cục này, năm đó hắn đã không truyền thụ Phệ Thiên Chiến Pháp cho Dương Khai.
Nhưng nói đi nói lại, trên đời này ai có nội tình như pháp thân, tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp vẫn không bị thần công cắn trả, lại có mấy người đến Đạo Nguyên Cảnh lại thắng được Ô Mông Xuyên?
Chỉ riêng một cái Huyết Linh Bình, đã đủ làm 99% Đạo Nguyên Cảnh tránh lui thật xa.
Những người tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp khác gặp phải Ô Mông Xuyên, vậy chỉ là đồ ăn mà thôi.
Tâm thần ổn định lại, mệt mỏi vô tận ập tới, Dương Khai cố chống không ngất đi, ngồi xuống lấy ra cả nắm linh dược nuốt vào, nhắm mắt điều tức.
Pháp thân vẫn không ngừng phát ra tiếng hú hưng phấn, nổ vang như sấm.
Theo pháp thân cắn nuốt, khí tức Ô Mông Xuyên ngày càng yếu, có thể chết bất cứ lúc nào.
Bỗng nhiên, pháp thân phát ra tiếng kinh ngạc, phát hiện gì đó, bàn tay khổng lồ ấn xuống, tiếng răng rắc vang lên, cả người Ô Mông Xuyên nổ tung, máu me be bét, chết không thể chết hơn.
Pháp thân vẫn tiếp tục cắn nuốt.
Một lát sau, pháp thân thu tay đứng đó, trong ánh mắt linh động toát ra một tia nghiền ngẫm, lẳng lặng đứng đó, nửa ngày không động đậy.
Hai mắt hắn ngày càng sáng, một loại hào quang hiểu ra lóe lên, pháp thân trực tiếp ngồi xuống, tay bấm linh quyết, không động đậy nữa.
Không có năng lượng thiên địa tẩy rửa, cũng không có linh khí thiên địa hội tụ, pháp thân như chìm vào ngủ say.
Thời gian chầm chậm trôi qua, chừng 2 ngày sau, Dương Khai mới mở mắt, tuy rằng thân thể suy yếu, nhưng hành động không ngại nữa.
Đầu tiên hắn thu hồi Sơn Hà Chung cùng Bách Vạn Kiếm, thế mới nhìn pháp thân.
Trước đó hắn dù điều tức, nhưng vẫn chú ý chuyện bên pháp thân, bởi vậy xảy ra chuyện gì hắn cũng biết rõ.
Nhìn một hồi, Dương Khai không khỏi nhíu mày.
Bởi vì hắn nhận ra khí tức pháp thân đang không ngừng suy yếu, chẳng những thân thể, ngay cả dao động lực lượng thần hồn cũng dần không thể tra xét, giống như chìm vào giấc ngủ.
Dương Khai không dám tùy tiện quấy rầy.
Dù sao pháp thân không phải xác thịt, hắn thăng cấp rất khác võ giả, không có năng lượng thiên địa tẩy rửa xuất hiện, không biết tình huống này có phải là bình thường.
Dương Khai có thể làm, là cung cấp nguyên tinh cho pháp thân, cho hắn có đủ linh khí thiên địa.
Nghĩ vậy, hắn vội mở nhẫn không gian lấy ra cả núi nguyên tinh, chất đống bên cạnh pháp thân.
Nhưng nguyên tinh vừa thả ra, đã bị lực lượng thần kỳ cắn nuốt, toàn bộ linh khí chảy mất, hóa thành phấn bụi.
Dương Khai nhìn mà giật mình, hắn lấy ra ít nhất cũng 30 triệu nguyên tinh, nhưng thoáng cái là mất hết, tiêu hao như vậy thật là khủng bố.
Nhưng cũng may hắn không thiếu nguyên tinh, bởi vậy nhanh chóng lấy ra.
Cứ thế tiếp tục lặp lại.
Ném ra mấy trăm triệu nguyên tinh, thượng trung hạ phẩm đều có, thế mời làm pháp thân cắn nuốt nguyên tinh chậm lại.
Tiếp theo, Dương Khai luôn chú ý tình huống pháp thân, một khi tiêu hao hết nguyên tinh, vậy thì lấy ra tiếp.
Tài sản mà Dương Khai chiếm được trong thời gian qua, lập tức tiêu hao phân nửa!
Chừng 1 tháng sau, pháp thân mới ngừng hấp thu nguyên tinh, mặc kệ Dương Khai bày ra bao nhiêu nguyên tinh cạnh hắn, hắn cũng không còn cắn nuốt nữa.
Dương Khai đoán hắn cũng đến cực hạn.
Có lẽ.... thành bại ngay ở lúc này.
Đến một lúc, Dương Khai chú ý động tĩnh chặt chẽ, chợt nghe tiếng răng rắc.
Hắn kinh hãi, không biết đã xảy ra chuyện gì, vội thả ra thần niệm tra xét.
Vừa nhìn, Dương Khai hoảng sợ.
Bởi vì trên người pháp thân nứt ra những cái khe, giống như bức tường nhiều năm không tua sửa.
Phát hiện này làm Dương Khai giật mình không thôi, dù nói pháp thân cắn nuốt Ô Mông Xuyên, theo lý thì có thể đột phá bình cảnh công pháp, thu được lực lượng càng mạnh hơn.
Nhưng Phệ Thiên Chiến Pháp là cho người tu luyện, ai biết Thạch Khổi tu luyện sẽ có hậu quả gì?
Trong khi Dương Khai đang kinh nghi, tiếng vang lại phát ra, lần này còn liên tục không ngừng.
Nhìn lại, trên người pháp thân xuất hiện những khe nứt ngang dọc.
Bộp bộp bộp....
Một hồi sau, những mảng đá lớn rơi rụng khỏi người pháp thân.
Mí mắt Dương Khai nhảy dựng, trong lòng lo lắng không thôi.
Thân thể pháp thân trải qua nhiều năm tu luyện, cơ bản đã định hình, bất cứ vị trí nào trên người hắn đều cứng như Đế Bảo, công kích bình thường hoàn toàn không thể tổn thương chút nào tới hắn.
Nhưng hiện tại, trên người hắn không ngừng nứt ra, rơi rụng.
Đã xảy ra chuyện gì? Dương Khai nóng nảy không thôi, nhưng không làm gì được, không biết mình phải làm gì mới giúp được hắn.
Tiếng bộp bộp vang lên không ngừng, trước sau không quá 10 nhịp thở, cạnh pháp thân đã chất đống đá vụn, những đá vụn này cũng kỳ lạ, rơi xuống liền tan rã, như không có độ cứng nào.
Lại một hồi, Dương Khai chợt kinh ngạc, sững sờ nhìn Thạch Khổi.
Hắn phát hiện, sau khi tróc ra lớp đá bên ngoài, pháp thân lại rút nhỏ một vòng.
Tuy rằng hình dạng khổng lồ đủ rung động lòng người, nhưng hành động quá không thuận tiện, hiện tại rút nhỏ đi nhiều, pháp thân cũng sẽ linh hoạt hơn.
Biến cố này, chẳng lẽ là tốt?
Vạn vật tiến hóa, pháp thân là tồn tại đặc thù, nhưng nếu nó tồn tại trên đời, vậy là hợp lý, hắn trưởng thành tiến hóa, đương nhiên cũng hướng tới mặt tốt hơn.
Tình cảnh hiện tại, có lẽ là hắn tự chủ tiến hóa.
Rắc rắc rắc....
Lại có tiếng động phát ra, Dương Khai phát hiện mặt ngoài pháp thân lại nứt ra nữa.
Có kinh nghiệm lần trước, lần này Dương Khai không quá căng thẳng, mà lẳng lặng theo dõi biến hóa.
Không ngoài dự liệu, khi khe nứt đến một mức nhất định, lớp ngoài pháp thân lại lột ra, làm hắn rút nhỏ lần nữa.
Tình hình này kéo dài mấy ngày, pháp thân đã trải qua 6 lần biến hóa nhỏ đi.
Thẳng đến lúc này, cuối cùng mới cố định.
Khí tức cùng dao động thần hồn của nó cũng vọt lên, cuối cùng đạt đến mức làm Dương Khai cũng phải kinh hãi.
Đó tuyệt đối là khí tức cùng dao động thần hồn Đế Tôn Cảnh.
Dù không có quá trình thăng cấp kinh thiên động địa, không có năng lượng thiên địa truyền xuống tẩy rửa, nhưng hiện tại chắc chắn pháp thân đã có thực lực mạnh mẽ sánh ngang Đế Tôn Cảnh.
Cộng thêm Phệ Thiên Chiến Pháp cùng Ma Binh Chiến Chùy, pháp thân thể chất đặc thù tuyệt đối có thể phát huy ra lực lượng không thể tưởng tượng.
Đến lúc này, pháp thân mới mở mắt, trong mắt linh động một mảnh sáng láng, hiển nhiên thu hoạch không ít.
- Sao rồi? Tuy rằng đã thấy được kết quả, nhưng Dương Khai vẫn không nhịn được hỏi.
Pháp thân đứng lên.
Tuy rằng trải qua 6 lần biến đổi, thân thể nhỏ đi nhiều, nhưng pháp thân đứng lên vẫn cao gấp 3 người thường, hình thể to lớn, khí tức phi phàm, thân thể như đá cuội bị nước biển tẩy rửa vô số năm, ngay cả Dương Khai cũng sinh ra cảm giác đè nén.
- Cảm giác không tệ! Pháp thân nhếch miệng cười, nhưng với bộ mặt thô cứng của tộc Thạch Khổi, làm cho nụ cười này rất là hàm hậu.
Ngừng một chút, hắn nói:
- Tuy rằng cảm thấy mạnh hơn trước nhiều lần, nhưng... ta phải làm quen thân thể!
Nói rồi, hắn nắm tay lại.
Hình thể xảy ra biến đổi lớn, nhất thời pháp thân vẫn không quen, đương nhiên phải trải qua một thời gian điều chỉnh.
Dương Khai gật đầu: - Vậy trong thời gian này ngươi làm quen đi.
Nói rồi, hắn đưa tay ra, chuẩn bị thu pháp thân vào Tiểu Huyền Giới. Trong hư không, biển máu vỡ tan, máu đầy trời bắn tung tóe.
Chỉ trong nháy mắt, biển máu tràn ngập thiên địa liền biến mất.
Ô Mông Xuyên sắc mặt tái nhợt đứng đó, mất hồn lạc phách.
Huyết Linh Bình bị hủy, ngay cả hắn cũng bị cắn trả rất lớn, cộng thêm trúng phải Tuế Nguyệt Như Toa Ấn, hiện tại hắn chỉ còn nửa cái mạng, miệng phun máu không ngừng, người lảo đảo muốn đứng cũng không được.
Dương Khai cũng không khá hơn bao nhiêu.
Đây là lần thứ hai hắn tế ra Sơn Hà Chung, sau một chiêu, mắt hắn tối sầm, đầu óc choáng váng, tai kêu ong ong, tim đập thùng thùng như trống trận.
Hắn cắn răng, gân xanh trồi lên, khoát tay, Bách Vạn Kiếm hóa thành ánh sáng bắn về phía Ô Mông Xuyên.
Phập một cái, Bách Vạn Kiếm trực tiếp xuyên qua bụng Ô Mông Xuyên, đóng đinh hắn xuống đất, máu tươi liền nhuộm đỏ mặt đất.
Ô Mông Xuyên cố gắng giãy giụa, nhưng không thể giãy ra.
Sau đó, Dương Khai vung tay thả ra pháp thân, khó khăn nói: - Giao cho ngươi!
Dù pháp thân không tham dự trận chiến này, nhưng ở trong Huyền Giới Châu vẫn xem rõ ràng, vừa hiện ra liền tới trước mặt Ô Mông Xuyên,một tay ấn xuống.
Oành ầm...
Mặt đất rung chuyển, chỗ Ô Mông Xuyên đã bị bàn tay lớn bao trùm.
Pháp thân mắt bắn ánh sáng, như tia sét xuyên qua cổ kim, hưng phấn hét lên: - Phệ Thiên Chiến Pháp!
Vận chuyển thần công, năng lượng tinh thuần trào ra từ thân thể già nua của Ô Mông Xuyên, bị pháp thân hút vào người.
Không bao lâu, pháp thân phát ra tiếng kêu quái dị, trong đó xen lẫn vui mừng hưng phấn, thân thể to lớn của hắn tràn ngập lực lượng huyền diệu.
Dương Khai thấy vậy, hiểu được pháp thân sắp đột phá bình cảnh.
Ô Mông Xuyên nói không sai, nếu như pháp thân có thể cắn nuốt được hắn, vậy pháp thân sẽ có thể thăng cấp, mặc kệ người nào tu bản chính hay bản sao.
Chỉ là Ô Mông Xuyên tính kế tận cùng, nhưng vẫn không ngờ kết quả lại nộp hết cho kẻ khác, nếu sớm biết kết cục này, năm đó hắn đã không truyền thụ Phệ Thiên Chiến Pháp cho Dương Khai.
Nhưng nói đi nói lại, trên đời này ai có nội tình như pháp thân, tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp vẫn không bị thần công cắn trả, lại có mấy người đến Đạo Nguyên Cảnh lại thắng được Ô Mông Xuyên?
Chỉ riêng một cái Huyết Linh Bình, đã đủ làm 99% Đạo Nguyên Cảnh tránh lui thật xa.
Những người tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp khác gặp phải Ô Mông Xuyên, vậy chỉ là đồ ăn mà thôi.
Tâm thần ổn định lại, mệt mỏi vô tận ập tới, Dương Khai cố chống không ngất đi, ngồi xuống lấy ra cả nắm linh dược nuốt vào, nhắm mắt điều tức.
Pháp thân vẫn không ngừng phát ra tiếng hú hưng phấn, nổ vang như sấm.
Theo pháp thân cắn nuốt, khí tức Ô Mông Xuyên ngày càng yếu, có thể chết bất cứ lúc nào.
Bỗng nhiên, pháp thân phát ra tiếng kinh ngạc, phát hiện gì đó, bàn tay khổng lồ ấn xuống, tiếng răng rắc vang lên, cả người Ô Mông Xuyên nổ tung, máu me be bét, chết không thể chết hơn.
Pháp thân vẫn tiếp tục cắn nuốt.
Một lát sau, pháp thân thu tay đứng đó, trong ánh mắt linh động toát ra một tia nghiền ngẫm, lẳng lặng đứng đó, nửa ngày không động đậy.
Hai mắt hắn ngày càng sáng, một loại hào quang hiểu ra lóe lên, pháp thân trực tiếp ngồi xuống, tay bấm linh quyết, không động đậy nữa.
Không có năng lượng thiên địa tẩy rửa, cũng không có linh khí thiên địa hội tụ, pháp thân như chìm vào ngủ say.
Thời gian chầm chậm trôi qua, chừng 2 ngày sau, Dương Khai mới mở mắt, tuy rằng thân thể suy yếu, nhưng hành động không ngại nữa.
Đầu tiên hắn thu hồi Sơn Hà Chung cùng Bách Vạn Kiếm, thế mới nhìn pháp thân.
Trước đó hắn dù điều tức, nhưng vẫn chú ý chuyện bên pháp thân, bởi vậy xảy ra chuyện gì hắn cũng biết rõ.
Nhìn một hồi, Dương Khai không khỏi nhíu mày.
Bởi vì hắn nhận ra khí tức pháp thân đang không ngừng suy yếu, chẳng những thân thể, ngay cả dao động lực lượng thần hồn cũng dần không thể tra xét, giống như chìm vào giấc ngủ.
Dương Khai không dám tùy tiện quấy rầy.
Dù sao pháp thân không phải xác thịt, hắn thăng cấp rất khác võ giả, không có năng lượng thiên địa tẩy rửa xuất hiện, không biết tình huống này có phải là bình thường.
Dương Khai có thể làm, là cung cấp nguyên tinh cho pháp thân, cho hắn có đủ linh khí thiên địa.
Nghĩ vậy, hắn vội mở nhẫn không gian lấy ra cả núi nguyên tinh, chất đống bên cạnh pháp thân.
Nhưng nguyên tinh vừa thả ra, đã bị lực lượng thần kỳ cắn nuốt, toàn bộ linh khí chảy mất, hóa thành phấn bụi.
Dương Khai nhìn mà giật mình, hắn lấy ra ít nhất cũng 30 triệu nguyên tinh, nhưng thoáng cái là mất hết, tiêu hao như vậy thật là khủng bố.
Nhưng cũng may hắn không thiếu nguyên tinh, bởi vậy nhanh chóng lấy ra.
Cứ thế tiếp tục lặp lại.
Ném ra mấy trăm triệu nguyên tinh, thượng trung hạ phẩm đều có, thế mời làm pháp thân cắn nuốt nguyên tinh chậm lại.
Tiếp theo, Dương Khai luôn chú ý tình huống pháp thân, một khi tiêu hao hết nguyên tinh, vậy thì lấy ra tiếp.
Tài sản mà Dương Khai chiếm được trong thời gian qua, lập tức tiêu hao phân nửa!
Chừng 1 tháng sau, pháp thân mới ngừng hấp thu nguyên tinh, mặc kệ Dương Khai bày ra bao nhiêu nguyên tinh cạnh hắn, hắn cũng không còn cắn nuốt nữa.
Dương Khai đoán hắn cũng đến cực hạn.
Có lẽ.... thành bại ngay ở lúc này.
Đến một lúc, Dương Khai chú ý động tĩnh chặt chẽ, chợt nghe tiếng răng rắc.
Hắn kinh hãi, không biết đã xảy ra chuyện gì, vội thả ra thần niệm tra xét.
Vừa nhìn, Dương Khai hoảng sợ.
Bởi vì trên người pháp thân nứt ra những cái khe, giống như bức tường nhiều năm không tua sửa.
Phát hiện này làm Dương Khai giật mình không thôi, dù nói pháp thân cắn nuốt Ô Mông Xuyên, theo lý thì có thể đột phá bình cảnh công pháp, thu được lực lượng càng mạnh hơn.
Nhưng Phệ Thiên Chiến Pháp là cho người tu luyện, ai biết Thạch Khổi tu luyện sẽ có hậu quả gì?
Trong khi Dương Khai đang kinh nghi, tiếng vang lại phát ra, lần này còn liên tục không ngừng.
Nhìn lại, trên người pháp thân xuất hiện những khe nứt ngang dọc.
Bộp bộp bộp....
Một hồi sau, những mảng đá lớn rơi rụng khỏi người pháp thân.
Mí mắt Dương Khai nhảy dựng, trong lòng lo lắng không thôi.
Thân thể pháp thân trải qua nhiều năm tu luyện, cơ bản đã định hình, bất cứ vị trí nào trên người hắn đều cứng như Đế Bảo, công kích bình thường hoàn toàn không thể tổn thương chút nào tới hắn.
Nhưng hiện tại, trên người hắn không ngừng nứt ra, rơi rụng.
Đã xảy ra chuyện gì? Dương Khai nóng nảy không thôi, nhưng không làm gì được, không biết mình phải làm gì mới giúp được hắn.
Tiếng bộp bộp vang lên không ngừng, trước sau không quá 10 nhịp thở, cạnh pháp thân đã chất đống đá vụn, những đá vụn này cũng kỳ lạ, rơi xuống liền tan rã, như không có độ cứng nào.
Lại một hồi, Dương Khai chợt kinh ngạc, sững sờ nhìn Thạch Khổi.
Hắn phát hiện, sau khi tróc ra lớp đá bên ngoài, pháp thân lại rút nhỏ một vòng.
Tuy rằng hình dạng khổng lồ đủ rung động lòng người, nhưng hành động quá không thuận tiện, hiện tại rút nhỏ đi nhiều, pháp thân cũng sẽ linh hoạt hơn.
Biến cố này, chẳng lẽ là tốt?
Vạn vật tiến hóa, pháp thân là tồn tại đặc thù, nhưng nếu nó tồn tại trên đời, vậy là hợp lý, hắn trưởng thành tiến hóa, đương nhiên cũng hướng tới mặt tốt hơn.
Tình cảnh hiện tại, có lẽ là hắn tự chủ tiến hóa.
Rắc rắc rắc....
Lại có tiếng động phát ra, Dương Khai phát hiện mặt ngoài pháp thân lại nứt ra nữa.
Có kinh nghiệm lần trước, lần này Dương Khai không quá căng thẳng, mà lẳng lặng theo dõi biến hóa.
Không ngoài dự liệu, khi khe nứt đến một mức nhất định, lớp ngoài pháp thân lại lột ra, làm hắn rút nhỏ lần nữa.
Tình hình này kéo dài mấy ngày, pháp thân đã trải qua 6 lần biến hóa nhỏ đi.
Thẳng đến lúc này, cuối cùng mới cố định.
Khí tức cùng dao động thần hồn của nó cũng vọt lên, cuối cùng đạt đến mức làm Dương Khai cũng phải kinh hãi.
Đó tuyệt đối là khí tức cùng dao động thần hồn Đế Tôn Cảnh.
Dù không có quá trình thăng cấp kinh thiên động địa, không có năng lượng thiên địa truyền xuống tẩy rửa, nhưng hiện tại chắc chắn pháp thân đã có thực lực mạnh mẽ sánh ngang Đế Tôn Cảnh.
Cộng thêm Phệ Thiên Chiến Pháp cùng Ma Binh Chiến Chùy, pháp thân thể chất đặc thù tuyệt đối có thể phát huy ra lực lượng không thể tưởng tượng.
Đến lúc này, pháp thân mới mở mắt, trong mắt linh động một mảnh sáng láng, hiển nhiên thu hoạch không ít.
- Sao rồi? Tuy rằng đã thấy được kết quả, nhưng Dương Khai vẫn không nhịn được hỏi.
Pháp thân đứng lên.
Tuy rằng trải qua 6 lần biến đổi, thân thể nhỏ đi nhiều, nhưng pháp thân đứng lên vẫn cao gấp 3 người thường, hình thể to lớn, khí tức phi phàm, thân thể như đá cuội bị nước biển tẩy rửa vô số năm, ngay cả Dương Khai cũng sinh ra cảm giác đè nén.
- Cảm giác không tệ! Pháp thân nhếch miệng cười, nhưng với bộ mặt thô cứng của tộc Thạch Khổi, làm cho nụ cười này rất là hàm hậu.
Ngừng một chút, hắn nói:
- Tuy rằng cảm thấy mạnh hơn trước nhiều lần, nhưng... ta phải làm quen thân thể!
Nói rồi, hắn nắm tay lại.
Hình thể xảy ra biến đổi lớn, nhất thời pháp thân vẫn không quen, đương nhiên phải trải qua một thời gian điều chỉnh.
Dương Khai gật đầu: - Vậy trong thời gian này ngươi làm quen đi.
Nói rồi, hắn đưa tay ra, chuẩn bị thu pháp thân vào Tiểu Huyền Giới.