- Đại biểu ca chớ đi a, tới đã tới rồi, gấp đi như vậy làm gì! Dương Khai bỗng nhiên lên tiếng kêu lớn về hướng Ô Mông Xuyên, đầy nhiệt tình.
Ô Mông Xuyên lảo đảo một cái, suýt nữa từ giữa không trung ngã xuống dưới.
Hắn vội xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, cả giận nói: - Ai là đại biểu ca của ngươi!?
Dương Khai trầm giọng nói:
- Đại biểu ca cũng quá không có ý tứ đi, ở chỗ này đụng phải biểu đệ ta, cũng muốn giả bộ như không nhận ra, đợi trở về ta nói cho mẹ ngươi biết, cẩn thận bà đánh ngươi!
Ô Mông Xuyên tức giận, nói: - Tiểu tử chớ có nói lung tung bậy bạ!
- Hắn là đại biểu ca ngươi ư? Thanh niên trang phục bó sát người nhìn Dương Khai hỏi, đầy mặt cổ quái: - Thế nào thấy không giống vậy?!
Dương Khai nói: - Hắn này cứ giống người khác! Nói dứt câu, hắn ngẩng đầu nhìn Ô Mông Xuyên nói: - Đại biểu ca, nơi này có người muốn khi dễ biểu đệ ta, có phải huynh nên ra mặt thay ta hay không?
Ô Mông Xuyên mặt đen lại nói: - Tiểu tử ngươi nếu còn ăn nói bừa bãi, coi chừng ta không khách sáo với ngươi!
Dương Khai lập tức cả giận nói: - Là mọi người đều muốn không khách sáo với ta, bổn thiếu chính là dễ khi dễ như vậy ư? Có tin hiện tại ta đi lên đánh cho mẹ ngươi cũng không nhận ra ngươi hay không?!.
Thấy Dương Khai mở miệng là mẹ ngươi ngậm miệng là mẹ ngươi, Ô Mông Xuyên tức giận cả người đều như bốc khói, nhưng nhìn năm Đế Tôn Cảnh phía dưới, hắn cũng không dám lỗ mãng động thủ, chỉ cười lạnh nói: - Có gan ngươi tới đây, nhìn thử xem người nào đánh người nào!
- Ngươi chờ đó! Dương Khai gầm một tiếng, tiếp đó lập tức phi thân lên, thân ở giữa không trung, liền đánh ra quyền ảnh đầy trời về phía Ô Mông Xuyên.
- Tiểu tử thật can đảm! Ô Mông Xuyên giận dữ, hắn tuy rằng kiêng kỵ năm Đế Tôn Cảnh phía dưới, nhưng không có nghĩa là hắn sợ Dương Khai, thấy Dương Khai vừa vọt lên liền ra tay không khách sáo chút nào, lập tức phản kích lại.
Bất quá hắn không biết chính xác Dương Khai rốt cuộc là quan hệ gì với năm người phía dưới, cho nên cũng không dám ra đòn quyết liệt, chỉ là trong phòng có công, dùng ra năm thành lực mà thôi.
Chỉ thoáng cái, giữa không trung nổ vang ầm ầm một trận, quyền cước hai người va chạm, đánh loạn xạ, tràng diện thoạt nhìn tuy rằng phi thường náo nhiệt, nhưng thật ra cũng không có ai dùng ra hết bản lãnh thật sự.
Bỗng nhiên, Dương Khai lén lút nháy mắt ra dấu cho Ô Mông Xuyên.
Ô Mông Xuyên tuy rằng không biết Dương Khai rốt cuộc là có ý gì, nhưng dầu gì cũng là người sống đã nhiều năm già đời như vậy, ít nhiều có chút hội ý, một mặt đánh nhau túi bụi với Dương Khai, một mặt phối hợp với Dương Khai nhanh chóng di chuyển chiến trường ra bên ngoài.
Không tới thời gian bao lâu, hai người đã cách xa tầm mắt của năm vị Đế Tôn Cảnh kia, một hồi sau, ngay cả thần niệm đều không phát hiện được bọn họ.
- Hừ! Hào Tự hừ lạnh một tiếng, sắc mặt lãnh đạm, quay người lại, bay trở về vị trí trước đó của mình.
Tuy rằng vừa rồi Dương Khai có chọc giận hắn, nhưng giờ này Dương Khai đang đấu với người khác, hắn cũng không tiện đuổi theo đánh giết cái gì, chỉ có thể bỏ mặc.
Xích Quỷ nhìn theo hướng Dương Khai biến mất, khẽ cười nói:
- Tiểu tử này, tìm cho mình nấc thang thật tốt nha!
Thanh niên trang phục bó sát người gật gật đầu nói: - Người kia có lẽ là trợ thủ hắn gọi tới, phối hợp đóng kịch, dễ dàng rời khỏi nơi này!
Vô Thường tuy rằng không nói gì thêm, nhưng hiển nhiên cũng cho rằng như vậy. Đừng xem vừa rồi Dương Khai tỏ thái độ cường ngạnh, cũng chứng tỏ rất lợi hại, một bộ dáng xem thường không coi bất kỳ kẻ nào vào đâu, nhưng nói cho cùng hắn chỉ là một Đạo Nguyên Cảnh, nếu thật sự đấu với Hào Tự thì khẳng định không có đường sống.
Như bây giờ cũng tốt, cùng tên gọi là đại biểu ca kia vừa đánh vừa rút đi, Hào Tự ỷ vào thân phận mình cũng không thể làm gì với hắn.
Chỉ là... tâm cơ như thế, không tránh khỏi khiến người ta có chút xem thường.
Rất nhanh, năm vị Đế Tôn Cảnh tụ tập ở chỗ này liền từng người tan đi, bất quá nhắc tới cũng kỳ quái, trong những ngày kế tiếp quả thật bọn họ không có gặp lại tình huống lực lượng căn nguyên giảm bớt trên diện rộng.
Điều này làm cho bọn họ càng thêm tin tưởng dị thường trước đó là do Dương Khai động tay động chân.
Khoảng cách biển căn nguyên không biết bao nhiêu vạn dặm, trên một viên tinh tú vỡ nát, hai người đứng giữa hư không, nhìn nhau.
Một người thân hình khôi ngô, hình thể to con, ánh mắt sáng quắc, dường như sói đói gặp được con mồi.
Một người đứng bình thản, tay áo nhẹ bay, ánh mắt sáng rực như ánh sao.
Hai người này chính là Ô Mông Xuyên và Dương Khai, bọn họ một đường từ biển căn nguyên lui ra xa, hiểu rõ lòng quỷ lẫn nhau, tự mang ý xấu, cùng nhau đánh tới trên tinh tú không có người ở này.
- Thật không nghĩ tới, thời gian ngắn như vậy ngươi có thể tu luyện đến Đạo Nguyên tam tầng cảnh! Ô Mông Xuyên gương mặt ngạc nhiên nhìn Dương Khai, mang theo chút phấn khởi, nói: - Bổn tọa truyền công pháp cho ngươi, không phải đồ bỏ chứ?
Hắn nghĩ rằng Dương Khai có thể trong thời gian ngắn như thế có tu vi bực này, là công lao của Phệ Thiên Chiến Pháp, dù sao Phệ Thiên Chiến Pháp đích thực rất nghịch thiên, chỉ cần có thể thừa nhận thần công cắn trả, tăng lên tu vi là chuyện vô cùng dễ dàng.
- Bổn thiếu thiên tư thông minh, có liên quan cái lông gì với công pháp cứt chó của ngươi kia! Dương Khai bỉu môi nói.
Ô Mông Xuyên cười ha hả, nói: - Bổn tọa tốt xấu gì cũng từng là tông chủ của ngươi, đã cứu ngươi một mạng, ngươi cứ nói chuyện với bổn tọa như vậy sao?
Dương Khai trầm mặt, nói: - Nếu nhớ không lầm, là bổn thiếu cứu mạng của ngươi mới đúng!
Ô Mông Xuyên nói: - Cho dù là vậy, bất quá chuyện bổn tọa truyền cho ngươi thần công, chẳng lẽ ngươi cũng muốn phủ nhận?
Dương Khai nghe vậy, lập tức cả giận nói: - Ngươi còn không biết xấu hổ nói ra chuyện đó? Về công pháp cứt chó kia, ngược lại ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi!
- Cái gì? Ô Mông Xuyên nhướn mày hỏi.
- Công pháp ngươi truyền thụ cho ta, có phải không trọn vẹn hay không?
Ô Mông Xuyên lập tức trong mắt sáng ngời, hô hấp dồn dập, hô nhỏ: - Ngươi quả nhiên tu luyện thần công!
Hắn trong mắt tỏa sáng giống như sắc lang gặp một mỹ nữ cởi trần truồng... làm cho Dương Khai nổi lên một thân da gà.
Dương Khai không chịu nổi nói: - Tu tu luyện hay không, có liên quan gì tới ngươi?
Ô Mông Xuyên mỉm cười, nói:
- Nếu không có tu luyện, sao ngươi có thể nhận ra vấn đề này?
Dương Khai mặt đen lại nói: - Công pháp đó quả nhiên là không trọn vẹn, ngươi thật hèn hạ mà! Năm đó bổn thiếu mạo hiểm nguy cơ thật lớn, cứu ngươi từ trong Cốt Lao ra, trả lại một thân tự do cho ngươi, ngươi không biết tri ân báo đáp cũng thôi đi, lại còn truyền thụ công pháp không trọn vẹn cho ta... trời đất chứng giám ở chỗ nào, công lý ở đâu??? Con bà nó, cũng chỉ trách năm đó bổn thiếu quá ngây thơ, lại đi tin kẻ chuyên làm việc xấu như ngươi!
Hắn mắng chửi một trận, đấm ngực giậm chân, một bộ dáng biết vậy chẳng bao giờ làm, còn thiếu điều tìm mua chút vị thuốc hối hận ăn vào.
Ô Mông Xuyên ngược lại trên mặt tràn đầy nụ cười vui sướng, chờ hắn mắng xong mới nói: - Công pháp bổn tọa truyền cho ngươi cũng không phải là không trọn vẹn, mà chính là công pháp hoàn chỉnh!
- Thúi lắm! Dương Khai thấy hắn vẫn không thừa nhận, liền há miệng phun nước miếng.
Ô Mông Xuyên thoải mái tránh né, nhẹ nhàng ung dung nói:
- Tiểu tử đừng thô lỗ như vậy, chẳng lẽ người lớn nhà ngươi không dạy cho ngươi phải biết kính già yêu trẻ ư?
- Ngượng ngùng, ta người này trời sinh đã như vậy! Dương Khai nói đầy mặt cuồng ngạo.
Ô Mông Xuyên hừ một tiếng, nói: - Bổn tọa không chấp nhặt với ngươi, nhưng thật ra về công pháp kia, ngươi có muốn nghe bổn tọa giải thích cho ngươi hay không?
- Xì hơi đi! Dương Khai mắt lạnh nhìn hắn.
Ô Mông Xuyên cũng không có để ý, thản nhiên nói: - Năm đó tổ tiên sáng chế môn công pháp quán thế Phệ Thiên Chiến Pháp, thành tựu thân Đại Đế, trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn; trong hoàn vũ, không người nào có thể địch! Đáng tiếc cuối cùng cây cao hứng gió, vì các Đại Đế khác kiêng kỵ đỏ mắt, liên thủ đánh chết, thật là trời cao ghen tỵ anh tài, ông trời không có mắt mà!
Dương Khai cười lạnh nói: - Ta thế nào nghe nói lại khác xa với ngươi!
Ô Mông Xuyên trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: - Ngươi còn cần nghe hay không? Nếu không thích nghe bản tòa sẽ không nói!
Dương Khai nhún vai một cái, đưa tay kéo ngang miệng mình, làm ra thế tay khâu lại, ra hiệu cho hắn tiếp tục.
Ô Mông Xuyên khó chịu hừ một tiếng, nói tiếp: - Năm đó thời điểm tổ tiên sáng chế Phệ Thiên Chiến Pháp, đã nhận ra công pháp này có một lỗ hổng to lớn, ngươi đoán xem, đó là cái gì?
Dương Khai chỉ chỉ miệng của mình, a a vài tiếng, chính là không nói.
Ô Mông Xuyên bất đắc dĩ nói: - Thần công tuy rằng nghịch thiên, nhưng làm trái với thương thiên, nhân đạo, cho nên lực cắn trả cực mạnh, trừ phi là người có nghị lực lớn mới có thể tu luyện, mới có thể thừa nhận lực cắn trả kia, nếu không không cần tới bao lâu sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, thiêu thân mà chết!
Dương Khai nghe nói trong lòng vừa động, biết Ô Mông Xuyên nói lời này không giả.
Bởi vì pháp thân đã từng đề cập qua vấn đề này, bất quá bởi vì pháp thân là thân thể Thạch Khổi, trời sinh có thể luyện hóa khu trừ các loại tạp chất, cho nên loại tệ đoan của Phệ Thiên Chiến Pháp này đối với hắn cũng không có ảnh hưởng quá lớn.
- Ngoài ra, thần công tu luyện đến một lúc cực hạn nào đó, sẽ xuất hiện bình cảnh, không đột phá bình cảnh này, thì vĩnh viễn không thể tấn thăng! Ô Mông Xuyên nói tới đây, sắc mặt nghiêm lại, chăm chú nhìn Dương Khai nói: - Mà bình cảnh này chính là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, đây cũng là nguyên nhân vì sao ta và ngươi không thể đột phá Đế Tôn!
Dương Khai thầm nghĩ mình không có đột phá cũng không phải là do Phệ Thiên Chiến Pháp, bất quá hắn vui thích lắng nghe, bởi vì hắn cảm thấy kế tiếp Ô Mông Xuyên sẽ nói cho hắn biết biện pháp giải quyết vấn đề này.
Người này dường như cảm thấy ăn chắc mình rồi, cho nên hiện tại nói luôn mồm, có ý thổ lộ hết thảy.
Quả nhiên, Ô Mông Xuyên nói tiếp: - Vì để giải quyết vấn đề này, tổ tiên nghĩ ra một biện pháp nổi bật... là để một người khác cũng tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp, đợi đến lúc người này tu luyện đến bình cảnh Đạo Nguyên tam tầng cảnh, cắn nuốt hắn là có thể một lần hành động phá khui cổ chai, từ đó tấn thăng Đế Tôn!
Giọng nói của hắn từ từ phấn khởi, sắc mặt cũng đỏ hồng, kích động nói tiếp: - Tổ tiên đúng là kỳ tài bất thế, con cháu chúng ta không sánh bằng mà!
Dương Khai gương mặt kinh hãi nói: - Nói như vậy... năm đó ngươi truyền cho ta Phệ Thiên Chiến Pháp, mục đích cuối cùng chính là muốn cắn nuốt ta!
Ô Mông Xuyên toét miệng cười, lộ ra hàm răng trắng hếu, nói: - Đương nhiên, bằng không ngươi nghĩ bổn tọa thân là hậu nhân của tổ tiên, sẽ tùy tiện truyền thần công ra ngoài hay sao?
- Hèn hạ, vô sỉ! Dương Khai cả giận nói.
Ô Mông Xuyên hừ lạnh nói: - Người bổn tọa truyền thụ cũng không phải chỉ một mình ngươi, mấy trăm năm qua, bổn tọa tìm trên trăm võ giả có tư chất, truyền thụ cho bọn họ Phệ Thiên Chiến Pháp, nhưng có thể tu luyện đến Đạo Nguyên tam tầng cảnh, cũng chỉ có một người ngươi mà thôi! Về phần những người khác... sớm đều đã chết!
Hắn dừng một chút, nói: - Bổn tọa truyền cho ngươi thần công cũng không phải không trọn vẹn, mà chỉ là bản sao!
- Bản sao? Dương Khai nhướn mày.
- Không sai, tổ tiên sáng chế Phệ Thiên Chiến Pháp vốn có chia ra chủ phó hai loại, bổn tọa tu luyện là bản chính, mà truyền thụ cho các ngươi lại là bản sao! - Đại biểu ca chớ đi a, tới đã tới rồi, gấp đi như vậy làm gì! Dương Khai bỗng nhiên lên tiếng kêu lớn về hướng Ô Mông Xuyên, đầy nhiệt tình.
Ô Mông Xuyên lảo đảo một cái, suýt nữa từ giữa không trung ngã xuống dưới.
Hắn vội xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, cả giận nói: - Ai là đại biểu ca của ngươi!?
Dương Khai trầm giọng nói:
- Đại biểu ca cũng quá không có ý tứ đi, ở chỗ này đụng phải biểu đệ ta, cũng muốn giả bộ như không nhận ra, đợi trở về ta nói cho mẹ ngươi biết, cẩn thận bà đánh ngươi!
Ô Mông Xuyên tức giận, nói: - Tiểu tử chớ có nói lung tung bậy bạ!
- Hắn là đại biểu ca ngươi ư? Thanh niên trang phục bó sát người nhìn Dương Khai hỏi, đầy mặt cổ quái: - Thế nào thấy không giống vậy?!
Dương Khai nói: - Hắn này cứ giống người khác! Nói dứt câu, hắn ngẩng đầu nhìn Ô Mông Xuyên nói: - Đại biểu ca, nơi này có người muốn khi dễ biểu đệ ta, có phải huynh nên ra mặt thay ta hay không?
Ô Mông Xuyên mặt đen lại nói: - Tiểu tử ngươi nếu còn ăn nói bừa bãi, coi chừng ta không khách sáo với ngươi!
Dương Khai lập tức cả giận nói: - Là mọi người đều muốn không khách sáo với ta, bổn thiếu chính là dễ khi dễ như vậy ư? Có tin hiện tại ta đi lên đánh cho mẹ ngươi cũng không nhận ra ngươi hay không?!.
Thấy Dương Khai mở miệng là mẹ ngươi ngậm miệng là mẹ ngươi, Ô Mông Xuyên tức giận cả người đều như bốc khói, nhưng nhìn năm Đế Tôn Cảnh phía dưới, hắn cũng không dám lỗ mãng động thủ, chỉ cười lạnh nói: - Có gan ngươi tới đây, nhìn thử xem người nào đánh người nào!
- Ngươi chờ đó! Dương Khai gầm một tiếng, tiếp đó lập tức phi thân lên, thân ở giữa không trung, liền đánh ra quyền ảnh đầy trời về phía Ô Mông Xuyên.
- Tiểu tử thật can đảm! Ô Mông Xuyên giận dữ, hắn tuy rằng kiêng kỵ năm Đế Tôn Cảnh phía dưới, nhưng không có nghĩa là hắn sợ Dương Khai, thấy Dương Khai vừa vọt lên liền ra tay không khách sáo chút nào, lập tức phản kích lại.
Bất quá hắn không biết chính xác Dương Khai rốt cuộc là quan hệ gì với năm người phía dưới, cho nên cũng không dám ra đòn quyết liệt, chỉ là trong phòng có công, dùng ra năm thành lực mà thôi.
Chỉ thoáng cái, giữa không trung nổ vang ầm ầm một trận, quyền cước hai người va chạm, đánh loạn xạ, tràng diện thoạt nhìn tuy rằng phi thường náo nhiệt, nhưng thật ra cũng không có ai dùng ra hết bản lãnh thật sự.
Bỗng nhiên, Dương Khai lén lút nháy mắt ra dấu cho Ô Mông Xuyên.
Ô Mông Xuyên tuy rằng không biết Dương Khai rốt cuộc là có ý gì, nhưng dầu gì cũng là người sống đã nhiều năm già đời như vậy, ít nhiều có chút hội ý, một mặt đánh nhau túi bụi với Dương Khai, một mặt phối hợp với Dương Khai nhanh chóng di chuyển chiến trường ra bên ngoài.
Không tới thời gian bao lâu, hai người đã cách xa tầm mắt của năm vị Đế Tôn Cảnh kia, một hồi sau, ngay cả thần niệm đều không phát hiện được bọn họ.
- Hừ! Hào Tự hừ lạnh một tiếng, sắc mặt lãnh đạm, quay người lại, bay trở về vị trí trước đó của mình.
Tuy rằng vừa rồi Dương Khai có chọc giận hắn, nhưng giờ này Dương Khai đang đấu với người khác, hắn cũng không tiện đuổi theo đánh giết cái gì, chỉ có thể bỏ mặc.
Xích Quỷ nhìn theo hướng Dương Khai biến mất, khẽ cười nói:
- Tiểu tử này, tìm cho mình nấc thang thật tốt nha!
Thanh niên trang phục bó sát người gật gật đầu nói: - Người kia có lẽ là trợ thủ hắn gọi tới, phối hợp đóng kịch, dễ dàng rời khỏi nơi này!
Vô Thường tuy rằng không nói gì thêm, nhưng hiển nhiên cũng cho rằng như vậy. Đừng xem vừa rồi Dương Khai tỏ thái độ cường ngạnh, cũng chứng tỏ rất lợi hại, một bộ dáng xem thường không coi bất kỳ kẻ nào vào đâu, nhưng nói cho cùng hắn chỉ là một Đạo Nguyên Cảnh, nếu thật sự đấu với Hào Tự thì khẳng định không có đường sống.
Như bây giờ cũng tốt, cùng tên gọi là đại biểu ca kia vừa đánh vừa rút đi, Hào Tự ỷ vào thân phận mình cũng không thể làm gì với hắn.
Chỉ là... tâm cơ như thế, không tránh khỏi khiến người ta có chút xem thường.
Rất nhanh, năm vị Đế Tôn Cảnh tụ tập ở chỗ này liền từng người tan đi, bất quá nhắc tới cũng kỳ quái, trong những ngày kế tiếp quả thật bọn họ không có gặp lại tình huống lực lượng căn nguyên giảm bớt trên diện rộng.
Điều này làm cho bọn họ càng thêm tin tưởng dị thường trước đó là do Dương Khai động tay động chân.
Khoảng cách biển căn nguyên không biết bao nhiêu vạn dặm, trên một viên tinh tú vỡ nát, hai người đứng giữa hư không, nhìn nhau.
Một người thân hình khôi ngô, hình thể to con, ánh mắt sáng quắc, dường như sói đói gặp được con mồi.
Một người đứng bình thản, tay áo nhẹ bay, ánh mắt sáng rực như ánh sao.
Hai người này chính là Ô Mông Xuyên và Dương Khai, bọn họ một đường từ biển căn nguyên lui ra xa, hiểu rõ lòng quỷ lẫn nhau, tự mang ý xấu, cùng nhau đánh tới trên tinh tú không có người ở này.
- Thật không nghĩ tới, thời gian ngắn như vậy ngươi có thể tu luyện đến Đạo Nguyên tam tầng cảnh! Ô Mông Xuyên gương mặt ngạc nhiên nhìn Dương Khai, mang theo chút phấn khởi, nói: - Bổn tọa truyền công pháp cho ngươi, không phải đồ bỏ chứ?
Hắn nghĩ rằng Dương Khai có thể trong thời gian ngắn như thế có tu vi bực này, là công lao của Phệ Thiên Chiến Pháp, dù sao Phệ Thiên Chiến Pháp đích thực rất nghịch thiên, chỉ cần có thể thừa nhận thần công cắn trả, tăng lên tu vi là chuyện vô cùng dễ dàng.
- Bổn thiếu thiên tư thông minh, có liên quan cái lông gì với công pháp cứt chó của ngươi kia! Dương Khai bỉu môi nói.
Ô Mông Xuyên cười ha hả, nói: - Bổn tọa tốt xấu gì cũng từng là tông chủ của ngươi, đã cứu ngươi một mạng, ngươi cứ nói chuyện với bổn tọa như vậy sao?
Dương Khai trầm mặt, nói: - Nếu nhớ không lầm, là bổn thiếu cứu mạng của ngươi mới đúng!
Ô Mông Xuyên nói: - Cho dù là vậy, bất quá chuyện bổn tọa truyền cho ngươi thần công, chẳng lẽ ngươi cũng muốn phủ nhận?
Dương Khai nghe vậy, lập tức cả giận nói: - Ngươi còn không biết xấu hổ nói ra chuyện đó? Về công pháp cứt chó kia, ngược lại ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi!
- Cái gì? Ô Mông Xuyên nhướn mày hỏi.
- Công pháp ngươi truyền thụ cho ta, có phải không trọn vẹn hay không?
Ô Mông Xuyên lập tức trong mắt sáng ngời, hô hấp dồn dập, hô nhỏ: - Ngươi quả nhiên tu luyện thần công!
Hắn trong mắt tỏa sáng giống như sắc lang gặp một mỹ nữ cởi trần truồng... làm cho Dương Khai nổi lên một thân da gà.
Dương Khai không chịu nổi nói: - Tu tu luyện hay không, có liên quan gì tới ngươi?
Ô Mông Xuyên mỉm cười, nói:
- Nếu không có tu luyện, sao ngươi có thể nhận ra vấn đề này?
Dương Khai mặt đen lại nói: - Công pháp đó quả nhiên là không trọn vẹn, ngươi thật hèn hạ mà! Năm đó bổn thiếu mạo hiểm nguy cơ thật lớn, cứu ngươi từ trong Cốt Lao ra, trả lại một thân tự do cho ngươi, ngươi không biết tri ân báo đáp cũng thôi đi, lại còn truyền thụ công pháp không trọn vẹn cho ta... trời đất chứng giám ở chỗ nào, công lý ở đâu??? Con bà nó, cũng chỉ trách năm đó bổn thiếu quá ngây thơ, lại đi tin kẻ chuyên làm việc xấu như ngươi!
Hắn mắng chửi một trận, đấm ngực giậm chân, một bộ dáng biết vậy chẳng bao giờ làm, còn thiếu điều tìm mua chút vị thuốc hối hận ăn vào.
Ô Mông Xuyên ngược lại trên mặt tràn đầy nụ cười vui sướng, chờ hắn mắng xong mới nói: - Công pháp bổn tọa truyền cho ngươi cũng không phải là không trọn vẹn, mà chính là công pháp hoàn chỉnh!
- Thúi lắm! Dương Khai thấy hắn vẫn không thừa nhận, liền há miệng phun nước miếng.
Ô Mông Xuyên thoải mái tránh né, nhẹ nhàng ung dung nói:
- Tiểu tử đừng thô lỗ như vậy, chẳng lẽ người lớn nhà ngươi không dạy cho ngươi phải biết kính già yêu trẻ ư?
- Ngượng ngùng, ta người này trời sinh đã như vậy! Dương Khai nói đầy mặt cuồng ngạo.
Ô Mông Xuyên hừ một tiếng, nói: - Bổn tọa không chấp nhặt với ngươi, nhưng thật ra về công pháp kia, ngươi có muốn nghe bổn tọa giải thích cho ngươi hay không?
- Xì hơi đi! Dương Khai mắt lạnh nhìn hắn.
Ô Mông Xuyên cũng không có để ý, thản nhiên nói: - Năm đó tổ tiên sáng chế môn công pháp quán thế Phệ Thiên Chiến Pháp, thành tựu thân Đại Đế, trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn; trong hoàn vũ, không người nào có thể địch! Đáng tiếc cuối cùng cây cao hứng gió, vì các Đại Đế khác kiêng kỵ đỏ mắt, liên thủ đánh chết, thật là trời cao ghen tỵ anh tài, ông trời không có mắt mà!
Dương Khai cười lạnh nói: - Ta thế nào nghe nói lại khác xa với ngươi!
Ô Mông Xuyên trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: - Ngươi còn cần nghe hay không? Nếu không thích nghe bản tòa sẽ không nói!
Dương Khai nhún vai một cái, đưa tay kéo ngang miệng mình, làm ra thế tay khâu lại, ra hiệu cho hắn tiếp tục.
Ô Mông Xuyên khó chịu hừ một tiếng, nói tiếp: - Năm đó thời điểm tổ tiên sáng chế Phệ Thiên Chiến Pháp, đã nhận ra công pháp này có một lỗ hổng to lớn, ngươi đoán xem, đó là cái gì?
Dương Khai chỉ chỉ miệng của mình, a a vài tiếng, chính là không nói.
Ô Mông Xuyên bất đắc dĩ nói: - Thần công tuy rằng nghịch thiên, nhưng làm trái với thương thiên, nhân đạo, cho nên lực cắn trả cực mạnh, trừ phi là người có nghị lực lớn mới có thể tu luyện, mới có thể thừa nhận lực cắn trả kia, nếu không không cần tới bao lâu sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, thiêu thân mà chết!
Dương Khai nghe nói trong lòng vừa động, biết Ô Mông Xuyên nói lời này không giả.
Bởi vì pháp thân đã từng đề cập qua vấn đề này, bất quá bởi vì pháp thân là thân thể Thạch Khổi, trời sinh có thể luyện hóa khu trừ các loại tạp chất, cho nên loại tệ đoan của Phệ Thiên Chiến Pháp này đối với hắn cũng không có ảnh hưởng quá lớn.
- Ngoài ra, thần công tu luyện đến một lúc cực hạn nào đó, sẽ xuất hiện bình cảnh, không đột phá bình cảnh này, thì vĩnh viễn không thể tấn thăng! Ô Mông Xuyên nói tới đây, sắc mặt nghiêm lại, chăm chú nhìn Dương Khai nói: - Mà bình cảnh này chính là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, đây cũng là nguyên nhân vì sao ta và ngươi không thể đột phá Đế Tôn!
Dương Khai thầm nghĩ mình không có đột phá cũng không phải là do Phệ Thiên Chiến Pháp, bất quá hắn vui thích lắng nghe, bởi vì hắn cảm thấy kế tiếp Ô Mông Xuyên sẽ nói cho hắn biết biện pháp giải quyết vấn đề này.
Người này dường như cảm thấy ăn chắc mình rồi, cho nên hiện tại nói luôn mồm, có ý thổ lộ hết thảy.
Quả nhiên, Ô Mông Xuyên nói tiếp: - Vì để giải quyết vấn đề này, tổ tiên nghĩ ra một biện pháp nổi bật... là để một người khác cũng tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp, đợi đến lúc người này tu luyện đến bình cảnh Đạo Nguyên tam tầng cảnh, cắn nuốt hắn là có thể một lần hành động phá khui cổ chai, từ đó tấn thăng Đế Tôn!
Giọng nói của hắn từ từ phấn khởi, sắc mặt cũng đỏ hồng, kích động nói tiếp: - Tổ tiên đúng là kỳ tài bất thế, con cháu chúng ta không sánh bằng mà!
Dương Khai gương mặt kinh hãi nói: - Nói như vậy... năm đó ngươi truyền cho ta Phệ Thiên Chiến Pháp, mục đích cuối cùng chính là muốn cắn nuốt ta!
Ô Mông Xuyên toét miệng cười, lộ ra hàm răng trắng hếu, nói: - Đương nhiên, bằng không ngươi nghĩ bổn tọa thân là hậu nhân của tổ tiên, sẽ tùy tiện truyền thần công ra ngoài hay sao?
- Hèn hạ, vô sỉ! Dương Khai cả giận nói.
Ô Mông Xuyên hừ lạnh nói: - Người bổn tọa truyền thụ cũng không phải chỉ một mình ngươi, mấy trăm năm qua, bổn tọa tìm trên trăm võ giả có tư chất, truyền thụ cho bọn họ Phệ Thiên Chiến Pháp, nhưng có thể tu luyện đến Đạo Nguyên tam tầng cảnh, cũng chỉ có một người ngươi mà thôi! Về phần những người khác... sớm đều đã chết!
Hắn dừng một chút, nói: - Bổn tọa truyền cho ngươi thần công cũng không phải không trọn vẹn, mà chỉ là bản sao!
- Bản sao? Dương Khai nhướn mày.
- Không sai, tổ tiên sáng chế Phệ Thiên Chiến Pháp vốn có chia ra chủ phó hai loại, bổn tọa tu luyện là bản chính, mà truyền thụ cho các ngươi lại là bản sao!