Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 2420: Chỉ cần một thứ




Bỗng nhiên nam nhân trung niên này quay đầu nhìn lại một hướng, dường như là phát hiện thứ gì, hắn trợn to mắt nhìn quanh, vốn tâm tình đang phẫn nộ cũng lập tức bình phục, trở nên kích động phấn khởi đến mức thân mình run run.

- Ha ha ha ha! Hắn đột nhiên lớn tiếng cười một tràng: - Mầm móng trưởng thành! Rốt cục có một mầm móng trưởng thành, người nào! Là ai!

Hắn điên điên khùng khùng kêu la một trận, dáng vẻ kích động quả thực không thể tự kiềm chế, rất nhanh, hắn tế ra một chiếc chiến thuyền, ầm ầm bay đi hướng chỗ sâu Toái Tinh Hải, nhìn phương hướng hắn bay đi, đúng là hướng về phía biển căn nguyên bên kia.

Thời gian tiếp tục trôi qua.

Dương Khai tuy rằng phân ra một phần tâm thần chú ý tình huống chung quanh, làm tốt chuẩn bị một khi phát hiện có người nhích lại gần mình liền lập tức thu hồi pháp thân và Huyền Giới Châu, nhưng bản thân hấp thu luyện hóa vẫn không có mảy may trì hoãn.

Huyền Giới Châu và pháp thân cũng là hấp thu càng ngày càng hung mãnh, làm cho chính Dương Khai cũng phải giật mình kinh sợ.

Một ngày, hai ngày, năm ngày, mười ngày...

Diện tích của biển căn nguyên không ngờ lại giảm đi rất nhiều so với lúc mới bắt đầu, không chỉ như thế, lực lượng căn nguyên còn chứa lại trong biển căn nguyên, cũng mỏng đi vô số lần so với lúc ban đầu.

Vấn đề này chẳng những võ giả ở bên cạnh phát hiện, mà ngay cả các võ giả ở chỗ sâu kia cũng đồng dạng phát hiện vấn đề.

Ở chỗ sâu nhất biển căn nguyên, là địa bàn của nhóm Đế Tôn Cảnh chiếm cứ.

Thanh niên tóc đỏ lúc trước ra tay nhắm vào Dương Khai, bỗng nhiên nhướn mày, ngẩng đầu nhìn lên không trung, chỉ thấy giữa không trung, một người đứng đơn độc, lạnh lùng nhìn hắn.

Thanh niên tóc đỏ toét miệng cười, không sợ chút nào nhìn ngược lại.

- Không phải ngươi giở trò quỷ chứ? Người đến quan sát thanh niên tóc đỏ một hồi, bỗng nhiên nói ra một câu không đầu không đuôi.

Thanh niên tóc đỏ hơi trầm ngâm, nói: - Ta cũng muốn biết, rốt cuộc là người nào đang làm trò quỷ!

Hai người liếc nhìn nhau, sau đó đồng loạt đưa mắt nhìn về một hướng.

Thanh niên tóc đỏ nói: - Lực lượng căn nguyên dường như luôn luôn chảy về hướng bên kia!

Người đến gật gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng nói: - Ở hướng đó, là vị trí của Hào Tự!

- Hào Tự! Thanh niên tóc đỏ nghe vậy mi mắt co rụt lại, lộ ra vẻ kiêng kỵ, dường như tên Hào Tự này có lai lịch rất lớn, khiến hắn thân là Đế Tôn Cảnh cũng không dám coi thường.

- Có nên đi nhìn xem không? Người đến hỏi.

Thanh niên tóc đỏ khinh bỉ cười, nói: - Thì ra ngươi tìm đến ta là vì nguyên nhân này, võ giả Nam Vực các ngươi đều nhát gan sợ phiền phức như vậy sao?

Người đến hừ nhẹ một tiếng, cũng không có phủ nhận, chỉ là nói: - Hào Tự dù sao cũng là con của Đại Đế!

Thanh niên tóc đỏ cười lạnh nói: - Nam Vực các ngươi không phải cũng có một con của Đại Đế ở chỗ này sao? Vì sao ngươi không tìm nàng, cố tình tìm đến bổn thiếu!

Người kia nói: - Nàng còn chưa tới Đế Tôn Cảnh, tìm nàng cũng vô dụng. Nếu ngươi sợ, một mình ta đi qua nhìn tình huống một chút cũng được!

- Ai nói ta sợ!

Thanh niên tóc đỏ cả giận nói, vừa nói vừa đứng lên, hung tợn: - Dám đoạt lực lượng căn nguyên của bổn thiếu, dù là con của Đại Đế cũng phải ói ra cho ta!

Hắn phi thân lên, bay thẳng tới hướng chỗ Hào Tự, người kia thấy vậy, cũng vội bay sát theo.

Không bao lâu, hai người chợt phát hiện một chỗ tình huống dị thường, chỉ thấy bên kia cách đó không xa, trên một cái đảo nhỏ diện tích không lớn, nhưng lại hội tụ ba vị Đế Tôn Cảnh tân tấn, không chỉ như thế, Hào Tự bọn họ muốn tìm cũng ở trong số đó.

Mà đứng trước mặt ba vị Đế Tôn Cảnh, rõ ràng là một thanh niên chỉ có Đạo Nguyên tam tầng cảnh.

Cũng không biết thời khắc này bốn người đang làm cái gì, lại trừng mắt nhìn nhau, nhưng cũng không ai có ý muốn ra tay... mà còn làm cho hai người vô cùng kinh ngạc là, thanh niên Đạo Nguyên tam tầng cảnh kia đối mặt với ba vị Đế Tôn Cảnh, nhưng mặt không đổi sắc, cũng không có mảy may e ngại.

- Là hắn! Thanh niên tóc đỏ không nhịn được hô nhỏ một tiếng.

Người kia kinh ngạc hỏi: - Ngươi nhận biết hắn?

Thanh niên tóc đỏ mặt trầm xuống, đáp: - Người này nửa tháng trước đi ngang qua chỗ bổn thiếu, nhận bổn thiếu một kích mà không bị thương chút nào!

Người kia nghe nói vậy, hơi biến sắc mặt, dường như không thể tin được.

Thanh niên tóc đỏ nói: - Bổn thiếu cũng không có nương tay, người này có chút ý tứ, nếu có thể tấn thăng Đế Tôn, nhất định tiền đồ không thể lường! Cũng không biết là đệ tử của vực nào, dù sao không phải của Đông Vực ta!

Người kia cũng không có trả lời, trong lòng khiếp sợ lại thật lâu không thể bình phục, ánh mắt nhìn chằm chằm trên người thanh niên Đạo Nguyên Cảnh kia.

- Đi xuống xem thử! Thanh niên tóc đỏ gọi một tiếng, dẫn đầu bay tới phía đảo nhỏ.

Trên đảo, Dương Khai trên mặt đầy vẻ khó chịu.

Trước đó lúc hắn đang hấp thu lực lượng căn nguyên vô cùng hăng say, bỗng nhiên cảm thấy có người tới gần hướng mình bên này, hắn vội vàng luống cuống thu vào pháp thân và Huyền Giới Châu, còn không chờ hắn kịp phản ứng tiếp, bỗng nhiên có ba vị Đế Tôn Cảnh đi tới trước mặt hắn, tất cả đều gương mặt âm trầm theo dõi hắn, bộ dáng như muốn ăn thịt người.

Ba vị Đế Tôn Cảnh này không thể nghi ngờ đều là mới tấn thăng ở trong Toái Tinh Hải, thoạt nhìn đều chưa củng cố cảnh giới, bất quá dù sao cũng là Đế Tôn Cảnh, đều có một loại uy nghiêm của cường giả.

Nguyên nhân vì sao bọn họ lại tìm đến chỗ mình nơi này, ít nhiều Dương Khai cũng có thể đoán được một chút, đơn giản chính là mình bên này hấp thu căn nguyên gây ra động tĩnh quá lớn, làm cho người khác nhận ra, tới nhìn xem một chút tình huống.

Đây là chuyện không thể tránh được, Dương Khai cũng không nghĩ tới Huyền Giới Châu và pháp thân cùng nhau lại có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy, chống đỡ nửa tháng đã ra ngoài dự liệu của hắn.

Nửa tháng này, bất luận là pháp thân hay là Huyền Giới Châu, hoặc là bản thân Dương Khai, cũng đều thu được chỗ tốt khó có thể tưởng tượng.

Cộng hết võ giả ở biển căn nguyên lúc này, có lẽ cũng không có hấp thu nhiều căn nguyên bằng hắn.

Mà thời khắc này lực lượng căn nguyên chứa trong biển căn nguyên cũng giảm xuống trên diện rộng, không còn là cảnh tượng nồng đậm như trước.

Lại có hai người bay tới, trực tiếp hạ xuống một bên.

Dương Khai nhìn lướt qua, lập tức trong mắt sáng ngời, hướng về phía một người trong đó lên tiếng chào: - Này, Vô Thường huynh, đã lâu không gặp!

Thanh niên tóc đỏ hắn có chút ấn tượng, nửa tháng trước hắn từng bị thanh niên tóc đỏ này công kích một lần, người này dường như gọi là Xích Quỷ gì đó! Mà người cùng đi với Xích Quỷ, lại là Vô Thường của Thiên Vũ Thánh Địa, một trong nhân tài mới xuất hiện đứng đầu nhất ở Nam Vực.

Vô Thường có thể tấn thăng Đế Tôn Cảnh, Dương Khai một chút cũng không bất ngờ, nhưng thật ra ở trong này có thể đụng phải hắn, khiến Dương Khai hơi có chút ngạc nhiên.

Xích Quỷ vừa nghe nói, lập tức quay đầu nhìn Vô Thường, hỏi: - Ngươi nhận biết tiểu tử này?

- Không nhận ra, chưa từng thấy, đừng hỏi ta! Vô Thường lạnh mặt nói.

Tuy nói hắn không có ân oán gì với Dương Khai, nhưng cũng không có giao tình gì, thời khắc này bộ dáng Dương Khai dường như xúc phạm nhiều người tức giận như thế, Vô Thường cũng không muốn nhấc lên quan hệ gì với hắn.

Dương Khai mặt đen lại nói: - Vô Thường huynh vì sao lại vô tình vô nghĩa như vậy, năm đó ở trong Tứ Quý Chi Địa, chúng ta dù gì cũng từng hợp tác tốt một phen, kết cục cũng coi như hai bên đều vui mừng... Vô Thường huynh không niệm tình xưa, cũng không cần lãnh đạm như vậy chứ!

Vô Thường cả giận nói: - Cái gì từng hợp tác, đơn giản chỉ là một cuộc giao dịch ngươi tình ta nguyện mà thôi, nói dễ nghe như vậy làm cái gì?

Dương Khai toét miệng cười, nói: - Giao dịch cũng là hợp tác, Vô Thường huynh chẳng lẽ không có hưởng lợi từ trong đó? Huynh có thể nhanh như vậy tấn thăng Đế Tôn Cảnh, ít nhiều cũng có chút công lao của ta thì phải? Hạ Sanh còn đang cực khổ chuẩn bị đột phá đấy!

Ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn Vô Thường, nói có hàm ý sâu sắc.

Vô Thường đương nhiên biết ý hắn là nói một viên Thái Diệu đan kia, lập tức hừ lạnh nói: - Giao dịch là giao dịch, tiền bạc hai bên thỏa thuận xong, từ đó về sau các bên không liên quan với nhau!

- Vô Thường huynh vậy thì phải đổi tên kêu là Vô Tình đi! Dương Khai thất vọng nói.

Xích Quỷ ở một bên cả kinh nói: - Tiểu tử, ngươi nói rõ xem, rốt cuộc các ngươi giao dịch thứ gì mà có thể giúp người ta tấn thăng Đế Tôn Cảnh?

Ba vị Đế Tôn Cảnh tới trước kia, cũng đều lộ ra vẻ mặt cảm thấy hứng thú. Tuy rằng bọn họ giờ này đã tấn thăng, có lẽ không cần dùng tới vật thần bí gì đó, nhưng có thể giúp người tấn thăng Đế Tôn há là phàm vật? Nếu có thể lấy một chút tới tay, cũng có chỗ tốt lớn lao đối với tông môn.

Những Đế Tôn Cảnh này, đâu có người nào không phải là hậu tự hoặc là con cháu của cường giả đỉnh cao, phía sau nhất định có thế lực tông môn nâng đỡ.

- Cái gì tiểu tử tiểu tử! Dương Khai sắc mặt sa sầm xuống, căm tức nhìn Xích Quỷ, nói: - Ngươi con quỷ lông đỏ này nói chuyện đúng là làm cho người ta không thích nghe!

- Lại dám... gọi ta là quỷ lông đỏ! Xích Quỷ trợn mắt nói, con ngươi đều sắp lồi ra ngoài.

Mấy người khác cũng đều kinh ngạc liên tục, ánh mắt nhìn Dương Khai vô cùng khó tin.

Dù sao trong sáu người ở chỗ này, chỉ có một mình Dương Khai là Đạo Nguyên Cảnh, tất cả những người khác đều là Đế Tôn, nhưng Dương Khai lại không có mảy may sợ hãi, ngược lại chậm rãi mà nói, thậm chí nói chuyện với Xích Quỷ cũng không mảy may khách sáo.

Điều này quả thật làm cho người ta giật mình.

Người thanh niên mặc trang phục bó sát, một người trong ba vị Đế Tôn Cảnh cười to, nói: - Xích Quỷ, ngươi đây là bị người ta coi thường nha!

Xích Quỷ đầy mặt khó chịu trừng mắt nhìn Dương Khai một cái, lúc này mới hừ hừ nói:

- Không phải bổn thiếu bị coi thường, là người ta không có coi thường chính mình!

Mọi người nghe vậy, đều trong lòng hiểu rõ, hiểu rõ ý của Xích Quỷ nói là Dương Khai không có bởi vì tu vi thấp mà cảm thấy mình không bằng người, cho nên nói chuyện mới không có chút cố kỵ nào.

- Nghe nói trước đây hắn nhận của ngươi một kích? Thanh niên trang phục bó sát người lại mở miệng nói.

Xích Quỷ hừ hừ nói: - Không sai! Một kích bảy thành thực lực của bổn thiếu, bị hắn đỡ được hoàn toàn!

- A? Một thanh niên khác cả người bị hắc khí vờn quanh nhướn mày, nhìn lại Dương Khai trên dưới vài lần, dường như là muốn lần nữa nhận ra hắn.

Bảy thành lực của Xích Quỷ, cũng không phải Đạo Nguyên Cảnh bình thường có thể chống lại được, dù là người xuất sắc trong Đạo Nguyên Cảnh, cũng nhất định phải bị thương nặng, nhưng vừa rồi Xích Quỷ lại nói Dương Khai đỡ được hoàn toàn... ý của câu này đúng là làm cho người ta phải suy nghĩ.

- Ha ha... Xem ra người của A Hàm Điện các ngươi bất quá cũng như vậy thôi! Thanh niên trang phục bó sát người cười ha hả.

Xích Quỷ lập tức không vui, cả giận nói: - Nói thật giống như ngươi nắm chắc làm gì được hắn, đừng nói với ta tiểu tử này không có đi ngang qua địa bàn của ngươi nha!

Thanh niên trang phục bó sát người lập tức bĩu môi.

Người này bất ngờ chính là Đế Tôn Cảnh trước đó tế ra một thương về phía Dương Khai, là một trong hai người ra tay ngăn cản Dương Khai. Cũng không biết hắn là xuất thân đệ tử tông môn nào.

Xích Quỷ phất tay nói: - Chuyện nhỏ không liên quan thì không cần dây dưa, ta thật ra muốn biết, mấy người các ngươi ở chỗ này làm gì?

Đế Tôn Cảnh cuối cùng người mập mạp, gương mặt dáng điệu thơ ngây nói: - Các ngươi không có nhận ra biển căn nguyên này có dị thường gì sao?

Người này thân hình vô cùng to mập, trên mặt thịt béo chồng chất lại một khối, chen lấn như sắp lấp kín con mắt, hơn nữa vóc người không cao, nếu có một người từ đàng xa nhìn tới, chỉ sợ sẽ nghĩ người nọ là một trái bí đao...

Bất quá tuy rằng hình thể tướng mạo tức cười, nhưng người này cũng là một Đế Tôn Cảnh thứ thiệt... Bỗng nhiên nam nhân trung niên này quay đầu nhìn lại một hướng, dường như là phát hiện thứ gì, hắn trợn to mắt nhìn quanh, vốn tâm tình đang phẫn nộ cũng lập tức bình phục, trở nên kích động phấn khởi đến mức thân mình run run.

- Ha ha ha ha! Hắn đột nhiên lớn tiếng cười một tràng: - Mầm móng trưởng thành! Rốt cục có một mầm móng trưởng thành, người nào! Là ai!

Hắn điên điên khùng khùng kêu la một trận, dáng vẻ kích động quả thực không thể tự kiềm chế, rất nhanh, hắn tế ra một chiếc chiến thuyền, ầm ầm bay đi hướng chỗ sâu Toái Tinh Hải, nhìn phương hướng hắn bay đi, đúng là hướng về phía biển căn nguyên bên kia.

Thời gian tiếp tục trôi qua.

Dương Khai tuy rằng phân ra một phần tâm thần chú ý tình huống chung quanh, làm tốt chuẩn bị một khi phát hiện có người nhích lại gần mình liền lập tức thu hồi pháp thân và Huyền Giới Châu, nhưng bản thân hấp thu luyện hóa vẫn không có mảy may trì hoãn.

Huyền Giới Châu và pháp thân cũng là hấp thu càng ngày càng hung mãnh, làm cho chính Dương Khai cũng phải giật mình kinh sợ.

Một ngày, hai ngày, năm ngày, mười ngày...

Diện tích của biển căn nguyên không ngờ lại giảm đi rất nhiều so với lúc mới bắt đầu, không chỉ như thế, lực lượng căn nguyên còn chứa lại trong biển căn nguyên, cũng mỏng đi vô số lần so với lúc ban đầu.

Vấn đề này chẳng những võ giả ở bên cạnh phát hiện, mà ngay cả các võ giả ở chỗ sâu kia cũng đồng dạng phát hiện vấn đề.

Ở chỗ sâu nhất biển căn nguyên, là địa bàn của nhóm Đế Tôn Cảnh chiếm cứ.

Thanh niên tóc đỏ lúc trước ra tay nhắm vào Dương Khai, bỗng nhiên nhướn mày, ngẩng đầu nhìn lên không trung, chỉ thấy giữa không trung, một người đứng đơn độc, lạnh lùng nhìn hắn.

Thanh niên tóc đỏ toét miệng cười, không sợ chút nào nhìn ngược lại.

- Không phải ngươi giở trò quỷ chứ? Người đến quan sát thanh niên tóc đỏ một hồi, bỗng nhiên nói ra một câu không đầu không đuôi.

Thanh niên tóc đỏ hơi trầm ngâm, nói: - Ta cũng muốn biết, rốt cuộc là người nào đang làm trò quỷ!

Hai người liếc nhìn nhau, sau đó đồng loạt đưa mắt nhìn về một hướng.

Thanh niên tóc đỏ nói: - Lực lượng căn nguyên dường như luôn luôn chảy về hướng bên kia!

Người đến gật gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng nói: - Ở hướng đó, là vị trí của Hào Tự!

- Hào Tự! Thanh niên tóc đỏ nghe vậy mi mắt co rụt lại, lộ ra vẻ kiêng kỵ, dường như tên Hào Tự này có lai lịch rất lớn, khiến hắn thân là Đế Tôn Cảnh cũng không dám coi thường.

- Có nên đi nhìn xem không? Người đến hỏi.

Thanh niên tóc đỏ khinh bỉ cười, nói: - Thì ra ngươi tìm đến ta là vì nguyên nhân này, võ giả Nam Vực các ngươi đều nhát gan sợ phiền phức như vậy sao?

Người đến hừ nhẹ một tiếng, cũng không có phủ nhận, chỉ là nói: - Hào Tự dù sao cũng là con của Đại Đế!

Thanh niên tóc đỏ cười lạnh nói: - Nam Vực các ngươi không phải cũng có một con của Đại Đế ở chỗ này sao? Vì sao ngươi không tìm nàng, cố tình tìm đến bổn thiếu!

Người kia nói: - Nàng còn chưa tới Đế Tôn Cảnh, tìm nàng cũng vô dụng. Nếu ngươi sợ, một mình ta đi qua nhìn tình huống một chút cũng được!

- Ai nói ta sợ!

Thanh niên tóc đỏ cả giận nói, vừa nói vừa đứng lên, hung tợn: - Dám đoạt lực lượng căn nguyên của bổn thiếu, dù là con của Đại Đế cũng phải ói ra cho ta!

Hắn phi thân lên, bay thẳng tới hướng chỗ Hào Tự, người kia thấy vậy, cũng vội bay sát theo.

Không bao lâu, hai người chợt phát hiện một chỗ tình huống dị thường, chỉ thấy bên kia cách đó không xa, trên một cái đảo nhỏ diện tích không lớn, nhưng lại hội tụ ba vị Đế Tôn Cảnh tân tấn, không chỉ như thế, Hào Tự bọn họ muốn tìm cũng ở trong số đó.

Mà đứng trước mặt ba vị Đế Tôn Cảnh, rõ ràng là một thanh niên chỉ có Đạo Nguyên tam tầng cảnh.

Cũng không biết thời khắc này bốn người đang làm cái gì, lại trừng mắt nhìn nhau, nhưng cũng không ai có ý muốn ra tay... mà còn làm cho hai người vô cùng kinh ngạc là, thanh niên Đạo Nguyên tam tầng cảnh kia đối mặt với ba vị Đế Tôn Cảnh, nhưng mặt không đổi sắc, cũng không có mảy may e ngại.

- Là hắn! Thanh niên tóc đỏ không nhịn được hô nhỏ một tiếng.

Người kia kinh ngạc hỏi: - Ngươi nhận biết hắn?

Thanh niên tóc đỏ mặt trầm xuống, đáp: - Người này nửa tháng trước đi ngang qua chỗ bổn thiếu, nhận bổn thiếu một kích mà không bị thương chút nào!

Người kia nghe nói vậy, hơi biến sắc mặt, dường như không thể tin được.

Thanh niên tóc đỏ nói: - Bổn thiếu cũng không có nương tay, người này có chút ý tứ, nếu có thể tấn thăng Đế Tôn, nhất định tiền đồ không thể lường! Cũng không biết là đệ tử của vực nào, dù sao không phải của Đông Vực ta!

Người kia cũng không có trả lời, trong lòng khiếp sợ lại thật lâu không thể bình phục, ánh mắt nhìn chằm chằm trên người thanh niên Đạo Nguyên Cảnh kia.

- Đi xuống xem thử! Thanh niên tóc đỏ gọi một tiếng, dẫn đầu bay tới phía đảo nhỏ.

Trên đảo, Dương Khai trên mặt đầy vẻ khó chịu.

Trước đó lúc hắn đang hấp thu lực lượng căn nguyên vô cùng hăng say, bỗng nhiên cảm thấy có người tới gần hướng mình bên này, hắn vội vàng luống cuống thu vào pháp thân và Huyền Giới Châu, còn không chờ hắn kịp phản ứng tiếp, bỗng nhiên có ba vị Đế Tôn Cảnh đi tới trước mặt hắn, tất cả đều gương mặt âm trầm theo dõi hắn, bộ dáng như muốn ăn thịt người.

Ba vị Đế Tôn Cảnh này không thể nghi ngờ đều là mới tấn thăng ở trong Toái Tinh Hải, thoạt nhìn đều chưa củng cố cảnh giới, bất quá dù sao cũng là Đế Tôn Cảnh, đều có một loại uy nghiêm của cường giả.

Nguyên nhân vì sao bọn họ lại tìm đến chỗ mình nơi này, ít nhiều Dương Khai cũng có thể đoán được một chút, đơn giản chính là mình bên này hấp thu căn nguyên gây ra động tĩnh quá lớn, làm cho người khác nhận ra, tới nhìn xem một chút tình huống.

Đây là chuyện không thể tránh được, Dương Khai cũng không nghĩ tới Huyền Giới Châu và pháp thân cùng nhau lại có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy, chống đỡ nửa tháng đã ra ngoài dự liệu của hắn.

Nửa tháng này, bất luận là pháp thân hay là Huyền Giới Châu, hoặc là bản thân Dương Khai, cũng đều thu được chỗ tốt khó có thể tưởng tượng.

Cộng hết võ giả ở biển căn nguyên lúc này, có lẽ cũng không có hấp thu nhiều căn nguyên bằng hắn.

Mà thời khắc này lực lượng căn nguyên chứa trong biển căn nguyên cũng giảm xuống trên diện rộng, không còn là cảnh tượng nồng đậm như trước.

Lại có hai người bay tới, trực tiếp hạ xuống một bên.

Dương Khai nhìn lướt qua, lập tức trong mắt sáng ngời, hướng về phía một người trong đó lên tiếng chào: - Này, Vô Thường huynh, đã lâu không gặp!

Thanh niên tóc đỏ hắn có chút ấn tượng, nửa tháng trước hắn từng bị thanh niên tóc đỏ này công kích một lần, người này dường như gọi là Xích Quỷ gì đó! Mà người cùng đi với Xích Quỷ, lại là Vô Thường của Thiên Vũ Thánh Địa, một trong nhân tài mới xuất hiện đứng đầu nhất ở Nam Vực.

Vô Thường có thể tấn thăng Đế Tôn Cảnh, Dương Khai một chút cũng không bất ngờ, nhưng thật ra ở trong này có thể đụng phải hắn, khiến Dương Khai hơi có chút ngạc nhiên.

Xích Quỷ vừa nghe nói, lập tức quay đầu nhìn Vô Thường, hỏi: - Ngươi nhận biết tiểu tử này?

- Không nhận ra, chưa từng thấy, đừng hỏi ta! Vô Thường lạnh mặt nói.

Tuy nói hắn không có ân oán gì với Dương Khai, nhưng cũng không có giao tình gì, thời khắc này bộ dáng Dương Khai dường như xúc phạm nhiều người tức giận như thế, Vô Thường cũng không muốn nhấc lên quan hệ gì với hắn.

Dương Khai mặt đen lại nói: - Vô Thường huynh vì sao lại vô tình vô nghĩa như vậy, năm đó ở trong Tứ Quý Chi Địa, chúng ta dù gì cũng từng hợp tác tốt một phen, kết cục cũng coi như hai bên đều vui mừng... Vô Thường huynh không niệm tình xưa, cũng không cần lãnh đạm như vậy chứ!

Vô Thường cả giận nói: - Cái gì từng hợp tác, đơn giản chỉ là một cuộc giao dịch ngươi tình ta nguyện mà thôi, nói dễ nghe như vậy làm cái gì?

Dương Khai toét miệng cười, nói: - Giao dịch cũng là hợp tác, Vô Thường huynh chẳng lẽ không có hưởng lợi từ trong đó? Huynh có thể nhanh như vậy tấn thăng Đế Tôn Cảnh, ít nhiều cũng có chút công lao của ta thì phải? Hạ Sanh còn đang cực khổ chuẩn bị đột phá đấy!

Ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn Vô Thường, nói có hàm ý sâu sắc.

Vô Thường đương nhiên biết ý hắn là nói một viên Thái Diệu đan kia, lập tức hừ lạnh nói: - Giao dịch là giao dịch, tiền bạc hai bên thỏa thuận xong, từ đó về sau các bên không liên quan với nhau!

- Vô Thường huynh vậy thì phải đổi tên kêu là Vô Tình đi! Dương Khai thất vọng nói.

Xích Quỷ ở một bên cả kinh nói: - Tiểu tử, ngươi nói rõ xem, rốt cuộc các ngươi giao dịch thứ gì mà có thể giúp người ta tấn thăng Đế Tôn Cảnh?

Ba vị Đế Tôn Cảnh tới trước kia, cũng đều lộ ra vẻ mặt cảm thấy hứng thú. Tuy rằng bọn họ giờ này đã tấn thăng, có lẽ không cần dùng tới vật thần bí gì đó, nhưng có thể giúp người tấn thăng Đế Tôn há là phàm vật? Nếu có thể lấy một chút tới tay, cũng có chỗ tốt lớn lao đối với tông môn.

Những Đế Tôn Cảnh này, đâu có người nào không phải là hậu tự hoặc là con cháu của cường giả đỉnh cao, phía sau nhất định có thế lực tông môn nâng đỡ.

- Cái gì tiểu tử tiểu tử! Dương Khai sắc mặt sa sầm xuống, căm tức nhìn Xích Quỷ, nói: - Ngươi con quỷ lông đỏ này nói chuyện đúng là làm cho người ta không thích nghe!

- Lại dám... gọi ta là quỷ lông đỏ! Xích Quỷ trợn mắt nói, con ngươi đều sắp lồi ra ngoài.

Mấy người khác cũng đều kinh ngạc liên tục, ánh mắt nhìn Dương Khai vô cùng khó tin.

Dù sao trong sáu người ở chỗ này, chỉ có một mình Dương Khai là Đạo Nguyên Cảnh, tất cả những người khác đều là Đế Tôn, nhưng Dương Khai lại không có mảy may sợ hãi, ngược lại chậm rãi mà nói, thậm chí nói chuyện với Xích Quỷ cũng không mảy may khách sáo.

Điều này quả thật làm cho người ta giật mình.

Người thanh niên mặc trang phục bó sát, một người trong ba vị Đế Tôn Cảnh cười to, nói: - Xích Quỷ, ngươi đây là bị người ta coi thường nha!

Xích Quỷ đầy mặt khó chịu trừng mắt nhìn Dương Khai một cái, lúc này mới hừ hừ nói:

- Không phải bổn thiếu bị coi thường, là người ta không có coi thường chính mình!

Mọi người nghe vậy, đều trong lòng hiểu rõ, hiểu rõ ý của Xích Quỷ nói là Dương Khai không có bởi vì tu vi thấp mà cảm thấy mình không bằng người, cho nên nói chuyện mới không có chút cố kỵ nào.

- Nghe nói trước đây hắn nhận của ngươi một kích? Thanh niên trang phục bó sát người lại mở miệng nói.

Xích Quỷ hừ hừ nói: - Không sai! Một kích bảy thành thực lực của bổn thiếu, bị hắn đỡ được hoàn toàn!

- A? Một thanh niên khác cả người bị hắc khí vờn quanh nhướn mày, nhìn lại Dương Khai trên dưới vài lần, dường như là muốn lần nữa nhận ra hắn.

Bảy thành lực của Xích Quỷ, cũng không phải Đạo Nguyên Cảnh bình thường có thể chống lại được, dù là người xuất sắc trong Đạo Nguyên Cảnh, cũng nhất định phải bị thương nặng, nhưng vừa rồi Xích Quỷ lại nói Dương Khai đỡ được hoàn toàn... ý của câu này đúng là làm cho người ta phải suy nghĩ.

- Ha ha... Xem ra người của A Hàm Điện các ngươi bất quá cũng như vậy thôi! Thanh niên trang phục bó sát người cười ha hả.

Xích Quỷ lập tức không vui, cả giận nói: - Nói thật giống như ngươi nắm chắc làm gì được hắn, đừng nói với ta tiểu tử này không có đi ngang qua địa bàn của ngươi nha!

Thanh niên trang phục bó sát người lập tức bĩu môi.

Người này bất ngờ chính là Đế Tôn Cảnh trước đó tế ra một thương về phía Dương Khai, là một trong hai người ra tay ngăn cản Dương Khai. Cũng không biết hắn là xuất thân đệ tử tông môn nào.

Xích Quỷ phất tay nói: - Chuyện nhỏ không liên quan thì không cần dây dưa, ta thật ra muốn biết, mấy người các ngươi ở chỗ này làm gì?

Đế Tôn Cảnh cuối cùng người mập mạp, gương mặt dáng điệu thơ ngây nói: - Các ngươi không có nhận ra biển căn nguyên này có dị thường gì sao?

Người này thân hình vô cùng to mập, trên mặt thịt béo chồng chất lại một khối, chen lấn như sắp lấp kín con mắt, hơn nữa vóc người không cao, nếu có một người từ đàng xa nhìn tới, chỉ sợ sẽ nghĩ người nọ là một trái bí đao...

Bất quá tuy rằng hình thể tướng mạo tức cười, nhưng người này cũng là một Đế Tôn Cảnh thứ thiệt...