Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 2397: Thông Thiên Đảo chủ




Bốn phương tám hướng truyền đến tiếng bàn tán ầm ĩ làm cho Lam Hòa sắc mặt đỏ bừng, cũng không biết là tức giận hay là thế nào. Mặc dù nàng là người tùy tiện, tướng mạo cũng rất trung tính, nhưng nói thế nào cũng là một thiếu nữ, bị người ở trước mặt nói ra lời như vậy, tự nhiên vô cùng tức giận, dù nàng có tâm tính tu vi không tệ, thời khắc này cũng bị quấy nhiễu cho tấc lòng rối loạn. Hai võ giả vây công nàng kia thấy vậy, sắc mặt vui mừng, xuống tay càng thêm tàn nhẫn. Lam Hòa thực lực không tệ, hai người bọn họ vây công tuy rằng chiếm thế thượng phong tuyệt đối, nhưng nếu muốn đánh hạ nàng còn phải bỏ ra cái giá cao nhất định.

Nhưng thời khắc này Lam Hòa tâm cảnh đã loạn, bại thế sắp xảy ra, bị giết chỉ là chuyện sớm hay muộn. Đúng lúc này, chợt có tiếng một người cười to nói:

- Đại danh của Lam Hòa đại sư huynh Thiên Lang Cốc, người ở Đông Vực ai không biết ai không hiểu? A...

thật xin lỗi ta nói sai rồi, là đại sư tỷ...

ha ha ha! Giọng nói của người này Dương Khai nghe rất quen tai, hắn quay đầu nhìn lại liền thấy là Thánh tử Trường Hạo và Trường Hiền đến từ Phạm Thiên Thánh Địa. Người nói chuyện chính là Trường Hạo trước đây đụng nhau một chiêu với Dương Khai. Nghe ý trong lời nói của hắn, hiển nhiên cũng biết Lam Hòa, hơn nữa cũng không có giao tình gì với Lam Hòa, thậm chí có chút ít gút mắt, cho nên đúng lúc này mới bỏ đá xuống giếng. "Thiên Lang Cốc?" Dương Khai nhướn mày nhớ lại.

Hắn luôn có cảm giác dường như mình đã nghe nói qua tên của thế lực này ở nơi nào đó, nhưng cẩn thận nghĩ lại, vẫn không nghĩ ra.

- Nàng kia rốt cuộc là nam hay nữ vậy? Mau mau cho chúng ta kiến thức một chút! Có người rống lên, lập tức nhất hô bá ứng.

- Tất cả im miệng cho ta! Dương Khai mắt lạnh nhìn bốn phía, cười khẩy nói:

- Một đám nam nhân, nhìn một thiếu nữ bị người khi dễ rất có ý tứ sao? Người vừa rống lên kia nhất thời cả giận nói:

- Tiểu tử ngươi tính là thứ gì, vừa rồi đã ngông cuồng lớn lối, bây giờ còn dám không coi ai ra gì như vậy...

Có dám nói ra tên của ngươi hay không! Những người khác cũng đều phẫn nộ nhìn Dương Khai, cực kỳ bất mãn thái độ lớn lối của hắn. Dương Khai hừ lạnh một tiếng, cũng không có để ý tới kia người, mà dưới chân nhẹ nhàng nhảy vọt một cái về hướng Lam Hòa bên kia, thân ở nửa đường, mười ngón tay liên tiếp tế ra trên trăm đạo Kim Huyết Ti. Chỉ một thoáng, ánh sáng vàng nở rộ, Kim Huyết Ti kia nhẹ nhàng cắt qua, truyền đến một loạt tiếng xé gió. Hai người vây công Lam Hòa tuy rằng một mực không có buông lỏng công kích Lam Hòa, nhưng cũng luôn cảnh giác động tĩnh của Dương Khai: dù sao người này thoạt nhìn dường như có chút giao tình với Lam Hòa. Cho nên Dương Khai bên này vừa nhích động, hai người liền có phản ứng. Một người trong đó vừa bổ tới một đao về phía Dương Khai bên này, vừa quát lớn:

- Tiểu tử chính ngươi muốn chết! Một đao này kinh diễm tuyệt luân, dường như muốn phá vỡ nát trời cao, bóng đao vô cùng hung hãn khiến thiên địa đều trở nên ảm đạm, người vây xem rối rít biến sắc. Kim Huyết Ti biến ảo nhẹ nhàng, bỗng nhiên biến thành một tấm lưới lớn màu vàng, như muốn bao phủ thiên địa, lập tức phủ chụp bóng đao kia ở trong đó. Bên tai không ngừng vang lên tiếng "xùy xùy", bóng đao kia tuy rằng cường hãn, nhưng hoàn toàn không thể đột phá phòng ngự của Kim Huyết Ti, ngược lại từng chút một bị áp chế trở về.

Còn tấm lưới lớn màu vàng kia thì thuận theo không buông tha, nhào tới trước mặt võ giả kia bất chợt thu lại, nhìn xu thế dường như sắp bao phủ hắn vào trong. Võ giả kia biến sắc, mặc dù không biết tấm lưới vàng có chỗ gì cổ quái, nhưng từ trong đó truyền ra dao động lực lượng khủng bố cũng không phải vật tầm thường, hắn nào dám tùy tiện để nó chạm đến mình, thân hình thoắt một cái bật lui ra sau. Nhưng ngay sau đó, bỗng nhiên hắn trợn to con ngươi, vẻ mặt như thấy quỷ ban ngày. Bởi vì vốn Dương Khai đang ở ngoài mấy chục trượng, nhưng lại giống như quỷ mị hiện ra ở trước mặt hắn, toét miệng lộ ra vẻ cười chế giễu, hiện lên một hàm răng trắng hếu...

khiến tay chân hắn lạnh như băng, cả người rét run. Hắn hoàn toàn không nhận ra rốt cuộc Dương Khai làm thế nào lại tới gần mình, dường như chỉ thoáng cái, hai người đã mặt dán sát mặt. Bốn mắt nhìn nhau, võ giả kia chỉ thấy chỗ con mắt trái của Dương Khai bỗng nhiên bắn ra hình ảnh một nụ hoa sen trắng nõn, nụ hoa kia không nhiễm một hạt bụi, tinh thuần không tỳ vết, chỉ là nhoáng lên một cái liền biến mất không thấy. Ngay sau đó, thức hải của hắn đột nhiên chấn động, làm hắn đầu váng mắt hoa một trận, gần như đứng không vững. Dương Khai đưa tay tung ra một quyền, quyền kình phát ra ầm ầm. "Răng rắc..." Truyền ra tiếng xương sườn gãy lìa, đồng thời, có máu tươi bắn ra tung tóe. Võ giả kia kinh ngạc kinh sợ đứng tại chỗ, con ngươi trợn tròn, nhìn Dương Khai không thể tin. Bốn phía cũng truyền đến một tràng tiếng hít ngược hơi lạnh. Bởi vì mọi người tận mắt nhìn thấy Dương Khai nhào tới trước mặt đối thủ kia, cũng không biết hắn thi triển bí thuật thần thông gì, mà đối thủ của hắn chỉ trong nháy mắt lộ ra vẻ đau khổ...

Mà theo một quyền Dương Khai đánh ra kia, lại đánh cho ngay ngực của võ giả thành một cái lỗ to, nắm tay xuyên thủng qua... Mọi người đứng ở sau lưng võ giả này, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoàng. Giờ khắc này, trên lòng bàn tay của Dương Khai, còn đang nắm một trái tim đang nhảy đập mãnh liệt, máu tươi dầm dề khiến người ta không dám nhìn thẳng. Hắn hơi dùng sức một chút, trái tim kia lập tức vỡ toạt ra, theo tiếng vang này truyền ra, võ giả bị hắn đấm xuyên trong ngực kia cũng nghiêng đầu một cái, không còn có khí tức. "Ực Ực..." Vang lên hàng loạt tiếng nuốt nước bọt, không ít người nhìn Dương Khai rốt cục ánh mắt thay đổi mùi vị.

Mặc dù là mấy người thực lực mạnh nhất tại đây, tự cho là mình rất tài cao, cũng đều lộ vẻ mặt ngưng trọng. Trong nháy mắt đánh chết một võ giả cùng cấp, hơn nữa xem ra còn chưa dùng hết toàn lực...

chuyện như vậy mọi người tại đây không có mấy người có thể làm được. Mặc dù có thể làm được, cũng phải thi triển ra uy lực vô cùng lớn, đồng dạng tiêu hao bí thuật không nhỏ. Nhưng nhìn lại Dương Khai, dường như chỉ tế ra một tấm lưới lớn màu vàng, sau đó chém ra một quyền, là thoải mái đơn giản giống như giết gà giết chó. Thẳng đến lúc này, mọi người mới biết sở dĩ Dương Khai dám lớn lối như vậy, không coi ai ra gì như vậy, thì ra là có vốn của mình.

- Là hắn...

Trường Hạo mi mắt co rụt lại, nhìn chằm chằm vào Dương Khai dường như có điều phát hiện.

- Người nào? Trường Hiền thấp giọng hỏi. Trường Hạo trầm mặt nói:

- Nếu ta không nhìn lầm, người này chính là người trước đây ở cùng một chỗ với Vu Oanh! Trường Hiền kinh hãi:

- Làm sao có khả năng? Tên kia không phải là bị ngươi đánh một chiêu bị thương sao? Thế nào có thực lực mạnh như vậy? Huống chi, bộ dáng hai người cũng đâu có giống nhau! Hắn nói đầy mặt không thể tin. Trường Hạo nói:

- Hình dáng gương mặt có thể sửa đổi, nhưng khí tức thì không thể biến đổi, hắn vừa ra tay ta liền cảm giác được: Tiểu tử này ẩn giấu quá kỹ a, trước đây khẳng định là hắn giấu giếm thực lực.

Bất quá hiện giờ hắn ở đây, còn Vu Oanh đâu? Trường Hiền trầm mặt nói:

- Tiểu tử này ra tay tàn nhẫn như vậy, xem ra Vu Oanh dữ nhiều lành ít rồi! Trường Hạo lo lắng nói:

- Ta trước đánh nhau với tiểu tử này, cũng không biết hắn có thù dai hay không, nếu hắn ta tay nhắm vào ta...

Nói tới đây, sắc mặt hắn hơi trắng bệch.

Thân là Thánh tử của Phạm Thiên Thánh Địa, phóng mắt nhìn khắp trong Đạo Nguyên Cảnh thật đúng là hắn chưa từng sợ hãi người nào, nhưng bây giờ thấy Dương Khai xuống tay quyết đoán tàn nhẫn như thế, hắn không khỏi có chút lo sợ bất an. Trường Hiền hơi biến sắc, nói:

- Nếu Vu Oanh là thật chết trên tay hắn, chúng ta ngược lại có thể báo tin cho Hoàng Tuyền Tông bên kia, Doãn Nhạc Sinh người này cũng không phải người dễ nói chuyện! Trường Hạo nghe nói vậy trong mắt sáng ngời, gật gật đầu nói:

- Không sai! Đây cũng là một biện pháp! Hai người âm thầm trao đổi trong thời gian chốc lát này, trận chiến của Lam Hòa bên kia cũng đã xong. Đừng xem Lam Hòa tướng mạo cùng vóc người không được tốt lắm, nhưng đúng là thực lực không phải bình thường! Trước đó nàng bị hai người vây công, luôn rơi xuống thế hạ phong, nhưng giờ này Dương Khai với thế lôi đình chém chết một người trong đó, dẫn tới người kia dưới sự kinh hãi, tâm thần thất thủ, Lam Hòa nhân cơ hội phản công, nhanh và gọn giết chết hắn. Hai tia sáng Tinh Ấn bay vụt lên, Dương Khai và Lam Hòa mỗi người thu một luồng, liên đới nhẫn không gian của hai người kia cũng nhanh chóng chia nhau. Sống sót sau tai nạn, Lam Hòa mới liếc nhìn Dương Khai đầy cảm kích. Không quản Dương Khai là xuất phát từ nguyên nhân gì ra tay viện trợ, tóm lại là mình được hắn cứu một mạng. Nếu như Dương Khai không ra tay, thì sớm muộn gì nàng sẽ chết ở chỗ này, nhiều lắm trước khi chết kéo một tên đệm lưng mà thôi.

- Lúc trước là ai hỏi bổn thiếu tính là thứ gì? Dương Khai xoay chuyển ánh mắt, nhìn lại bốn phía, kêu gào lớn lối không ai bì:

- Tới đây... tới đây...

đứng ra đi bổn thiếu hiện tại nói cho ngươi biết! Người lên tiếng trước đó sao còn dám đứng ra, sớm đã trốn phía sau đám đông người, thu ánh mắt co đầu rụt cổ, thân mình run cầm cập.

- Bằng hữu, làm người vẫn nên khiêm tốn một chút đi? Trường Hạo bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Dương Khai, mở miệng nói:

- Không phải bằng hữu cho mình là thiên hạ vô địch, xem thường không coi chư vị ở đây vào đâu chứ? Hắn nói một câu này kéo vào tất cả mọi người, lập tức dẫn tới không ít người không vui, đều trợn mắt nhìn về phía Dương Khai. Tuy nói Trường Hạo có hiềm nghi châm ngòi ly gián, nhưng thái độ của Dương Khai quả thật cũng quá đáng đi!

- Không coi vào đâu thì thế nào? Có gan ngươi cắn ta đi! Dương Khai mắt lạnh nhìn Trường Hạo, không biết lúc này hắn nhảy ra ngoài làm chim đầu đàn như thế là có ý gì? Trường Hạo hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không có tức giận, mà chỉ cười tủm tỉm nhìn Dương Khai, trên mặt đầy ý lạnh.

- Vu Oanh sư muội ta ở đâu? Bỗng nhiên một người lên tiếng hỏi. Dương Khai nhướn mày, nhìn lại người nói chuyện, mặt đầy vẻ cổ quái: Bởi vì người lên tiếng này lại là Doãn Nhạc Sinh! Cái này thật có hứng thú, tự mình còn chưa đi tìm hắn, hắn lại đến tìm mình trước! Hơn nữa vừa mở miệng liền hỏi tới Vu Oanh, làm sao hắn biết được Vu Oanh đi chung với mình? Hơn nữa mình đã đổi tướng mạo rồi mà? Bất quá rất nhanh, Dương Khai liền kịp phản ứng, thâm ý sâu sắc nhìn về phía Trường Hạo bên kia, biết hẳn là vừa rồi lúc mình ra tay đã bị Trường Hạo nhận ra.

- Nhiều năm không gặp, không nghĩ tới ngươi cũng thành tựu tới trình độ này! Doãn Nhạc Sinh có chút khiếp sợ nhìn Dương Khai, hiển nhiên đã biết thân phận chân chính của Dương Khai.

Dù sao trước đây Trọng Chấn Vĩnh truyền tin cho hắn, tiết lộ qua một chút tin tức cho hắn.

Chính vì vậy, Doãn Nhạc Sinh mới tỏ vẻ khiếp sợ. Hắn có thể tu luyện đến Đạo Nguyên tam tầng cảnh, là bởi vì có tông môn tận lực bồi dưỡng, có một sư phó giỏi truyền dạy. Hắn thật không tin Dương Khai cũng có may mắn như vậy. Nếu Dương Khai không có đủ điều kiện, mà vẫn tu luyện đạt tới trình độ ngang với mình như thế, thì nói rõ Dương Khai đã có cơ duyên lớn lao.

- Ngươi cũng không kém! Dương Khai cười lạnh không ngừng.

Hôm nay hắn đã bại lộ thân phận, có úp mở vòng vo cũng không có ý nghĩa, liền dứt khoát đưa tay gỡ xuống tấm mặt nạ trên mặt, lập tức khôi phục gương mặt vốn có... Bốn phương tám hướng truyền đến tiếng bàn tán ầm ĩ làm cho Lam Hòa sắc mặt đỏ bừng, cũng không biết là tức giận hay là thế nào. Mặc dù nàng là người tùy tiện, tướng mạo cũng rất trung tính, nhưng nói thế nào cũng là một thiếu nữ, bị người ở trước mặt nói ra lời như vậy, tự nhiên vô cùng tức giận, dù nàng có tâm tính tu vi không tệ, thời khắc này cũng bị quấy nhiễu cho tấc lòng rối loạn. Hai võ giả vây công nàng kia thấy vậy, sắc mặt vui mừng, xuống tay càng thêm tàn nhẫn. Lam Hòa thực lực không tệ, hai người bọn họ vây công tuy rằng chiếm thế thượng phong tuyệt đối, nhưng nếu muốn đánh hạ nàng còn phải bỏ ra cái giá cao nhất định.

Nhưng thời khắc này Lam Hòa tâm cảnh đã loạn, bại thế sắp xảy ra, bị giết chỉ là chuyện sớm hay muộn. Đúng lúc này, chợt có tiếng một người cười to nói:

- Đại danh của Lam Hòa đại sư huynh Thiên Lang Cốc, người ở Đông Vực ai không biết ai không hiểu? A...

thật xin lỗi ta nói sai rồi, là đại sư tỷ...

ha ha ha! Giọng nói của người này Dương Khai nghe rất quen tai, hắn quay đầu nhìn lại liền thấy là Thánh tử Trường Hạo và Trường Hiền đến từ Phạm Thiên Thánh Địa. Người nói chuyện chính là Trường Hạo trước đây đụng nhau một chiêu với Dương Khai. Nghe ý trong lời nói của hắn, hiển nhiên cũng biết Lam Hòa, hơn nữa cũng không có giao tình gì với Lam Hòa, thậm chí có chút ít gút mắt, cho nên đúng lúc này mới bỏ đá xuống giếng. "Thiên Lang Cốc?" Dương Khai nhướn mày nhớ lại.

Hắn luôn có cảm giác dường như mình đã nghe nói qua tên của thế lực này ở nơi nào đó, nhưng cẩn thận nghĩ lại, vẫn không nghĩ ra.

- Nàng kia rốt cuộc là nam hay nữ vậy? Mau mau cho chúng ta kiến thức một chút! Có người rống lên, lập tức nhất hô bá ứng.

- Tất cả im miệng cho ta! Dương Khai mắt lạnh nhìn bốn phía, cười khẩy nói:

- Một đám nam nhân, nhìn một thiếu nữ bị người khi dễ rất có ý tứ sao? Người vừa rống lên kia nhất thời cả giận nói:

- Tiểu tử ngươi tính là thứ gì, vừa rồi đã ngông cuồng lớn lối, bây giờ còn dám không coi ai ra gì như vậy...

Có dám nói ra tên của ngươi hay không! Những người khác cũng đều phẫn nộ nhìn Dương Khai, cực kỳ bất mãn thái độ lớn lối của hắn. Dương Khai hừ lạnh một tiếng, cũng không có để ý tới kia người, mà dưới chân nhẹ nhàng nhảy vọt một cái về hướng Lam Hòa bên kia, thân ở nửa đường, mười ngón tay liên tiếp tế ra trên trăm đạo Kim Huyết Ti. Chỉ một thoáng, ánh sáng vàng nở rộ, Kim Huyết Ti kia nhẹ nhàng cắt qua, truyền đến một loạt tiếng xé gió. Hai người vây công Lam Hòa tuy rằng một mực không có buông lỏng công kích Lam Hòa, nhưng cũng luôn cảnh giác động tĩnh của Dương Khai: dù sao người này thoạt nhìn dường như có chút giao tình với Lam Hòa. Cho nên Dương Khai bên này vừa nhích động, hai người liền có phản ứng. Một người trong đó vừa bổ tới một đao về phía Dương Khai bên này, vừa quát lớn:

- Tiểu tử chính ngươi muốn chết! Một đao này kinh diễm tuyệt luân, dường như muốn phá vỡ nát trời cao, bóng đao vô cùng hung hãn khiến thiên địa đều trở nên ảm đạm, người vây xem rối rít biến sắc. Kim Huyết Ti biến ảo nhẹ nhàng, bỗng nhiên biến thành một tấm lưới lớn màu vàng, như muốn bao phủ thiên địa, lập tức phủ chụp bóng đao kia ở trong đó. Bên tai không ngừng vang lên tiếng "xùy xùy", bóng đao kia tuy rằng cường hãn, nhưng hoàn toàn không thể đột phá phòng ngự của Kim Huyết Ti, ngược lại từng chút một bị áp chế trở về.

Còn tấm lưới lớn màu vàng kia thì thuận theo không buông tha, nhào tới trước mặt võ giả kia bất chợt thu lại, nhìn xu thế dường như sắp bao phủ hắn vào trong. Võ giả kia biến sắc, mặc dù không biết tấm lưới vàng có chỗ gì cổ quái, nhưng từ trong đó truyền ra dao động lực lượng khủng bố cũng không phải vật tầm thường, hắn nào dám tùy tiện để nó chạm đến mình, thân hình thoắt một cái bật lui ra sau. Nhưng ngay sau đó, bỗng nhiên hắn trợn to con ngươi, vẻ mặt như thấy quỷ ban ngày. Bởi vì vốn Dương Khai đang ở ngoài mấy chục trượng, nhưng lại giống như quỷ mị hiện ra ở trước mặt hắn, toét miệng lộ ra vẻ cười chế giễu, hiện lên một hàm răng trắng hếu...

khiến tay chân hắn lạnh như băng, cả người rét run. Hắn hoàn toàn không nhận ra rốt cuộc Dương Khai làm thế nào lại tới gần mình, dường như chỉ thoáng cái, hai người đã mặt dán sát mặt. Bốn mắt nhìn nhau, võ giả kia chỉ thấy chỗ con mắt trái của Dương Khai bỗng nhiên bắn ra hình ảnh một nụ hoa sen trắng nõn, nụ hoa kia không nhiễm một hạt bụi, tinh thuần không tỳ vết, chỉ là nhoáng lên một cái liền biến mất không thấy. Ngay sau đó, thức hải của hắn đột nhiên chấn động, làm hắn đầu váng mắt hoa một trận, gần như đứng không vững. Dương Khai đưa tay tung ra một quyền, quyền kình phát ra ầm ầm. "Răng rắc..." Truyền ra tiếng xương sườn gãy lìa, đồng thời, có máu tươi bắn ra tung tóe. Võ giả kia kinh ngạc kinh sợ đứng tại chỗ, con ngươi trợn tròn, nhìn Dương Khai không thể tin. Bốn phía cũng truyền đến một tràng tiếng hít ngược hơi lạnh. Bởi vì mọi người tận mắt nhìn thấy Dương Khai nhào tới trước mặt đối thủ kia, cũng không biết hắn thi triển bí thuật thần thông gì, mà đối thủ của hắn chỉ trong nháy mắt lộ ra vẻ đau khổ...

Mà theo một quyền Dương Khai đánh ra kia, lại đánh cho ngay ngực của võ giả thành một cái lỗ to, nắm tay xuyên thủng qua... Mọi người đứng ở sau lưng võ giả này, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoàng. Giờ khắc này, trên lòng bàn tay của Dương Khai, còn đang nắm một trái tim đang nhảy đập mãnh liệt, máu tươi dầm dề khiến người ta không dám nhìn thẳng. Hắn hơi dùng sức một chút, trái tim kia lập tức vỡ toạt ra, theo tiếng vang này truyền ra, võ giả bị hắn đấm xuyên trong ngực kia cũng nghiêng đầu một cái, không còn có khí tức. "Ực Ực..." Vang lên hàng loạt tiếng nuốt nước bọt, không ít người nhìn Dương Khai rốt cục ánh mắt thay đổi mùi vị.

Mặc dù là mấy người thực lực mạnh nhất tại đây, tự cho là mình rất tài cao, cũng đều lộ vẻ mặt ngưng trọng. Trong nháy mắt đánh chết một võ giả cùng cấp, hơn nữa xem ra còn chưa dùng hết toàn lực...

chuyện như vậy mọi người tại đây không có mấy người có thể làm được. Mặc dù có thể làm được, cũng phải thi triển ra uy lực vô cùng lớn, đồng dạng tiêu hao bí thuật không nhỏ. Nhưng nhìn lại Dương Khai, dường như chỉ tế ra một tấm lưới lớn màu vàng, sau đó chém ra một quyền, là thoải mái đơn giản giống như giết gà giết chó. Thẳng đến lúc này, mọi người mới biết sở dĩ Dương Khai dám lớn lối như vậy, không coi ai ra gì như vậy, thì ra là có vốn của mình.

- Là hắn...

Trường Hạo mi mắt co rụt lại, nhìn chằm chằm vào Dương Khai dường như có điều phát hiện.

- Người nào? Trường Hiền thấp giọng hỏi. Trường Hạo trầm mặt nói:

- Nếu ta không nhìn lầm, người này chính là người trước đây ở cùng một chỗ với Vu Oanh! Trường Hiền kinh hãi:

- Làm sao có khả năng? Tên kia không phải là bị ngươi đánh một chiêu bị thương sao? Thế nào có thực lực mạnh như vậy? Huống chi, bộ dáng hai người cũng đâu có giống nhau! Hắn nói đầy mặt không thể tin. Trường Hạo nói:

- Hình dáng gương mặt có thể sửa đổi, nhưng khí tức thì không thể biến đổi, hắn vừa ra tay ta liền cảm giác được: Tiểu tử này ẩn giấu quá kỹ a, trước đây khẳng định là hắn giấu giếm thực lực.

Bất quá hiện giờ hắn ở đây, còn Vu Oanh đâu? Trường Hiền trầm mặt nói:

- Tiểu tử này ra tay tàn nhẫn như vậy, xem ra Vu Oanh dữ nhiều lành ít rồi! Trường Hạo lo lắng nói:

- Ta trước đánh nhau với tiểu tử này, cũng không biết hắn có thù dai hay không, nếu hắn ta tay nhắm vào ta...

Nói tới đây, sắc mặt hắn hơi trắng bệch.

Thân là Thánh tử của Phạm Thiên Thánh Địa, phóng mắt nhìn khắp trong Đạo Nguyên Cảnh thật đúng là hắn chưa từng sợ hãi người nào, nhưng bây giờ thấy Dương Khai xuống tay quyết đoán tàn nhẫn như thế, hắn không khỏi có chút lo sợ bất an. Trường Hiền hơi biến sắc, nói:

- Nếu Vu Oanh là thật chết trên tay hắn, chúng ta ngược lại có thể báo tin cho Hoàng Tuyền Tông bên kia, Doãn Nhạc Sinh người này cũng không phải người dễ nói chuyện! Trường Hạo nghe nói vậy trong mắt sáng ngời, gật gật đầu nói:

- Không sai! Đây cũng là một biện pháp! Hai người âm thầm trao đổi trong thời gian chốc lát này, trận chiến của Lam Hòa bên kia cũng đã xong. Đừng xem Lam Hòa tướng mạo cùng vóc người không được tốt lắm, nhưng đúng là thực lực không phải bình thường! Trước đó nàng bị hai người vây công, luôn rơi xuống thế hạ phong, nhưng giờ này Dương Khai với thế lôi đình chém chết một người trong đó, dẫn tới người kia dưới sự kinh hãi, tâm thần thất thủ, Lam Hòa nhân cơ hội phản công, nhanh và gọn giết chết hắn. Hai tia sáng Tinh Ấn bay vụt lên, Dương Khai và Lam Hòa mỗi người thu một luồng, liên đới nhẫn không gian của hai người kia cũng nhanh chóng chia nhau. Sống sót sau tai nạn, Lam Hòa mới liếc nhìn Dương Khai đầy cảm kích. Không quản Dương Khai là xuất phát từ nguyên nhân gì ra tay viện trợ, tóm lại là mình được hắn cứu một mạng. Nếu như Dương Khai không ra tay, thì sớm muộn gì nàng sẽ chết ở chỗ này, nhiều lắm trước khi chết kéo một tên đệm lưng mà thôi.

- Lúc trước là ai hỏi bổn thiếu tính là thứ gì? Dương Khai xoay chuyển ánh mắt, nhìn lại bốn phía, kêu gào lớn lối không ai bì:

- Tới đây... tới đây...

đứng ra đi bổn thiếu hiện tại nói cho ngươi biết! Người lên tiếng trước đó sao còn dám đứng ra, sớm đã trốn phía sau đám đông người, thu ánh mắt co đầu rụt cổ, thân mình run cầm cập.

- Bằng hữu, làm người vẫn nên khiêm tốn một chút đi? Trường Hạo bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Dương Khai, mở miệng nói:

- Không phải bằng hữu cho mình là thiên hạ vô địch, xem thường không coi chư vị ở đây vào đâu chứ? Hắn nói một câu này kéo vào tất cả mọi người, lập tức dẫn tới không ít người không vui, đều trợn mắt nhìn về phía Dương Khai. Tuy nói Trường Hạo có hiềm nghi châm ngòi ly gián, nhưng thái độ của Dương Khai quả thật cũng quá đáng đi!

- Không coi vào đâu thì thế nào? Có gan ngươi cắn ta đi! Dương Khai mắt lạnh nhìn Trường Hạo, không biết lúc này hắn nhảy ra ngoài làm chim đầu đàn như thế là có ý gì? Trường Hạo hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không có tức giận, mà chỉ cười tủm tỉm nhìn Dương Khai, trên mặt đầy ý lạnh.

- Vu Oanh sư muội ta ở đâu? Bỗng nhiên một người lên tiếng hỏi. Dương Khai nhướn mày, nhìn lại người nói chuyện, mặt đầy vẻ cổ quái: Bởi vì người lên tiếng này lại là Doãn Nhạc Sinh! Cái này thật có hứng thú, tự mình còn chưa đi tìm hắn, hắn lại đến tìm mình trước! Hơn nữa vừa mở miệng liền hỏi tới Vu Oanh, làm sao hắn biết được Vu Oanh đi chung với mình? Hơn nữa mình đã đổi tướng mạo rồi mà? Bất quá rất nhanh, Dương Khai liền kịp phản ứng, thâm ý sâu sắc nhìn về phía Trường Hạo bên kia, biết hẳn là vừa rồi lúc mình ra tay đã bị Trường Hạo nhận ra.

- Nhiều năm không gặp, không nghĩ tới ngươi cũng thành tựu tới trình độ này! Doãn Nhạc Sinh có chút khiếp sợ nhìn Dương Khai, hiển nhiên đã biết thân phận chân chính của Dương Khai.

Dù sao trước đây Trọng Chấn Vĩnh truyền tin cho hắn, tiết lộ qua một chút tin tức cho hắn.

Chính vì vậy, Doãn Nhạc Sinh mới tỏ vẻ khiếp sợ. Hắn có thể tu luyện đến Đạo Nguyên tam tầng cảnh, là bởi vì có tông môn tận lực bồi dưỡng, có một sư phó giỏi truyền dạy. Hắn thật không tin Dương Khai cũng có may mắn như vậy. Nếu Dương Khai không có đủ điều kiện, mà vẫn tu luyện đạt tới trình độ ngang với mình như thế, thì nói rõ Dương Khai đã có cơ duyên lớn lao.

- Ngươi cũng không kém! Dương Khai cười lạnh không ngừng.

Hôm nay hắn đã bại lộ thân phận, có úp mở vòng vo cũng không có ý nghĩa, liền dứt khoát đưa tay gỡ xuống tấm mặt nạ trên mặt, lập tức khôi phục gương mặt vốn có...