Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 2357: Đánh lén




Tuy nhiên cẩn thận nghĩ lại, hắn lại thấy không có khả năng, Băng Tâm Cốc là một tông môn lớn, đệ tử hơn vạn, không có khả năng có người lén giấu nam nhân mà không bị phát hiện. Hơn nữa, Băng Tâm Cốc cũng không cấm kết hôn, nếu có đệ tử tâm đầu ý hợp với một nam nhân nào đó, cũng có thể gả cưới, chỉ là sau khi xuất giá sẽ không còn là người của Băng Tâm Cốc nữa.

Khía cạnh tình yêu nam nữ, Băng Vân cũng không đặt ra quy định hà khắc, nàng hiểu con người thì có thất tình lục dục, các đệ tử xông xáo bên ngoài gặp nam nhân ngưỡng mộ trong lòng là chuyện rất bình thường, quy củ này cũng coi như là vô cùng rộng rãi.

Tuy nhiên ở chỗ này lại đụng phải nam nhân khiến cho Dương Khai có chút ngoài ý muốn, bởi vì nếu không có thân phận đặc biệt, sẽ không thể nào được ở lại Băng Tâm Cốc.

Lòng hiếu kỳ nổi lên, hắn vốn định len lén dò xét thử hai nam tử kia ở nơi này làm gì. Nhưng khi một người trong đó vô ý toát ra một tia khí tức lực lượng, Dương Khai lập tức không dám tùy tiện hành động.

Bởi vì người kia không ngờ lại là một cường giả Đế Tôn lưỡng tầng cảnh!

Võ giả Đế Tôn nhất tầng cảnh hắn đã từng giao phong qua, thậm chí còn giết qua mấy tên, nhưng lưỡng tầng cảnh thì đúng là hắn chưa giao thủ qua, cũng không biết rốt cuộc cường giả lưỡng tầng cảnh lợi hại bao nhiêu.

Chuyến này hắn đến đây còn có nhiệm vụ khác trong người, hiển nhiên không thể làm mọi chuyện phức tạp thêm.

Cho nên chỉ hơi trầm ngâm, Dương Khai liền vội vàng bỏ chạy về phía xa.

- Ai! Bỗng từ trong lầu các kia truyền ra một tiếng quát lớn, ngay sau đó một bóng người lập tức bắn ra.

Dương Khai kinh hãi, biết rằng bản thân vẫn còn xem thường mức độ cảnh giác của cường giả Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, hắn chỉ từ bên cạnh đi ngang qua, không ngờ liền bị phát hiện.

Thời khắc mấu chốt, hắn không dám chần chờ, vội vàng thuấn di một cái, trực tiếp biến mất tại chỗ.

Ngay sau đó, một bóng người to lớn xuất hiện ngay tại nơi hắn ẩn thân trước đó. Người này âm trầm thả thần niệm ra xung quanh dò xét, nhưng lại không phát hiện được gì.

Một tên thanh niên khác đã đuổi tới ngay sau đó, đứng ở bên cạnh nam nhân trung niên, cau mày nói: - Diêu sư thúc, có chuyện gì vậy?

Nam nhân trung niên nói: - Vừa rồi ở đây có người!

Thanh niên kinh ngạc nói: - Là ai?

Nam nhân lắc đầu nói: - Không rõ lắm, nhưng người này rời đi rất nhanh, hơn nữa nơi này... vẫn còn lưu lại một tia dao động lực lượng không gian.

- Lực lượng không gian? Thanh niên kinh hãi, thất thanh nói: - Ý Sư thúc muốn nói, Băng Tâm Cốc có người tinh thông lực lượng không gian?

Nam nhân trung niên trầm ngâm một chút, rồi chậm rãi lắc đầu nói: - Theo ta được biết, trong Băng Tâm Cốc không có ai tinh thông lực lượng quỷ dị này, ba động không gian lưu lại ở nơi này, có thể là truyền tống trận pháp có người bố trí sẵn ở chỗ này phát ra.

Nghe hắn giải thích như vậy, thanh niên không khỏi thả lỏng rất nhiều, mỉm cười nói: - Ta còn tưởng rằng Băng Tâm Cốc có kỳ tài nào đó tu luyện lực lượng không gian chứ, thì ra là trận pháp truyền tống, cũng không biết là ai lại rảnh rỗi như vậy.

Nam nhân trung niên nói: - Khê nhi, ngươi nên biết hôn sự này có rất nhiều người trong Băng Tâm Cốc phẩn đối, nhất là nữ nhân thây mặt tông chủ kia, chuyện lần này nói không chừng chính là do nàng an bài.

Thanh niên mỉm cười, nói:

- Dù là nàng thì như thế nào? Không tới hai ngày nữa sẽ tới đại hỉ, đến lúc đó ta sẽ dẫn Tử Vũ về tông môn, từ nay về sau nàng sẽ không còn liên can gì đến Băng Tâm Cốc nữa.

Nam nhân trung niên gật gật đầu nói: - Tử Vũ là thế hệ trẻ đứng đầu Băng Tâm Cốc, nhìn khắp cả Bắc Vực cũng có tiếng tăm lừng lẫy, bất kể tu vi hay tư chất đều không kém ngươi chút nào, ngược lại cũng xứng đôi cùng ngươi.

Nghe được hai chữ Tử Vũ, trên mặt thanh niên hiện ra vẻ say mê, nhẹ nhàng nói: - Tất nhiên là vậy rồi, nếu không, sao Khê nhi lại coi trọng nàng chứ?

Nam nhân trung niên cau mày nhìn thanh niên, đề tỉnh: - Vấn Tình Vô Thượng Công của Vấn Tình Tông ta tuy rằng lấy tình nhập đạo, tình càng sâu, tu luyện càng nhanh. Nhưng Khê nhi ngươi nên biết, nếu đối phương không có tình cảm đối với ngươi, thì đối với việc tu luyện công pháp đến đại thành sẽ bị cắn trả rất lớn, ngươi có nắm chắc có thể hàng phục nàng, khiến nàng chung thủy với ngươi chứ? Năm xưa phụ thân ngươi thiếu chút nữa cũng vì chuyện này mà tan thành mây khói, may mà đến phút cuối cùng mẫu thân ngươi đã phát sinh tình cảm thật lòng với hắn. Sư thúc cũng không hy vọng đến phiên ngươi lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tương lai ngươi chính là người gánh vác toàn bộ Vấn Tình Tông chúng ta đó.

Thanh niên tự tin nói: - Sư thúc yên tâm đi, chỉ cần Tử Vũ cùng ta trở về tông môn, nhất định ta sẽ chinh phục được nàng. Pháp thuật chinh phục nữ nhân, Khê nhi đã được kế thừa của phụ thân rất sâu!

- Ngươi có lòng tin như vậy là tốt, về nghỉ ngơi trước đi, hai ngày nữa chính là ngày tốt, đến lúc đó tông chủ cũng sẽ tới, ngươi cần dưỡng đủ tinh thần!

Thanh niên vừa nghe, liền kinh ngạc nói:

- Phụ thân sẽ đích thân tới? Không phải rất cho Băng Tâm Cốc mặt mũi sao?

Nam nhân trung niên mỉm cười nói: - Tuy rằng hiện tại Băng Tâm Cốc có chút hữu danh vô thực, nhưng năm xưa dầu gì cũng là một trong những tông môn đứng đầu nhất Bắc Vực, tổ sư Băng Tâm Cốc khi đó vẫn luôn ngang hàng cùng với Vấn Tình Tông ta, cho các nàng chút mặt mũi cũng không việc gì, huống chi, đây chính là việc vui của ngươi, tông chủ hắn sao có thể bỏ lỡ chứ?

- Vậy thì tốt quá. Thanh niên vui vẻ nói.

...

Dương Khai xuyên qua các loại cấm chế cùng trận pháp trong Băng Tâm Cốc, cầm lệnh bài Băng Vân đưa cho trong tay, hắn căn bản không ngại sẽ bị cấm chế gì phát động.

Một đường xâm nhập vào trong, tránh khỏi các loại nguy hiểm tiềm tàng tại đây, ước chừng một lúc lâu sau, bỗng nhiên hắn liền đi tới một nơi vô cùng lạnh giá.

Khắp Băng Tâm Cốc đều là khung cảnh băng hàn đến thấu xương, bởi vì công pháp đệ tử Băng Tâm Cốc tu luyện vốn là bí thuật hệ băng, trong hoàn cảnh này các nàng tu luyện có hiệu quả làm ít hưởng nhiều.

Nhưng ở nơi này càng lạnh giá hơn, mạnh như Dương Khai cũng phải vận chuyển nguyên bỏa hộ, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Khung cảnh nơi đây khác hắn với bên ngoài, Dương Khai cũng... không cảm thấy được khí tức người sống nào nữa.

Nơi này nhất định là cấm địa Băng Tâm Cốc!

Mỗi một tông môn đều có cấm địa của mình, cấm địa này phần lớn đều là nơi an trí bài vị liệt tổ liệt tông, cũng có một số nơi là địa điểm tu luyện, rất ít người trong tông môn có thể đặt chân vào.

Mà cấm địa của Băng Tâm Cốc có hai công dụng, thứ nhất là để làm nơi tu luyện của môn hạ đệ tử ưu tú, thứ hai chính là để giam giữ.

Nếu có môn hạ đệ tử nào phạm sai lầm, có khả năng sẽ bị nhốt ở chỗ này. Mức độ lạnh giá ở nơi này, cho dù là đệ tử Băng Tâm Cốc cũng không thể chịu đựng quá lâu.

Phía trước là đường hành lang bị một lớp băng bao phủ, Dương Khai cầm lệnh bài trong tay, một đường xoá bỏ cấm chế xâm nhập vào bên trong, càng đi vào trong, pháp tắc băng hàn lượn lờ xung quanh lại càng rõ ràng.

Dương Khai thầm kinh hãi, hắn biết nơi này đối Băng Tâm Cốc mà nói vô cùng trọng yếu, đệ tử Băng Tâm Cốc ở nơi này tu luyện, tu vi nhất định sẽ tiến triển cực nhanh. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là có thể thừa nhận được ý cảnh băng hàn ở nơi này quấy nhiễu mới được, nếu không nhất định sẽ bị đông thành tượng đá.

Lớp băng hai bên vách tường nhãn thín như gương, trên vách tường khắc rất nhiều đồ án giống nhau như đúc. Dương Khai nhìn một hồi, phát hiện những này đồ án lại sống động dưới mắt của hắn, từng bóng người duyên dáng thướt tha di chuyển, tựa như đang biểu diễn một bí thuật nào đó cực kỳ lợi hại vậy.

Hắn không khỏi nhìn có chút hoa mắt.

Tuy nhiên đáng tiếc chính là, công pháp hắn tu luyện đều không phải là công pháp hệ băng, cho nên mặc dù trước mắt có cơ duyên như vậy, nhưng với hắn mà nói cũng không có tác dụng gì quá lớn.

Hắn căn bản không thể nhìn ra được huyền diệu trong những đồ án này, chỉ cảm thấy những đồ án này rất kỳ lạ.

Hắn khẽ thở dài một tiếng, biết rằng cơ duyên này không thuộc về mình, lập tức không do dự nữa, tiến thẳng về cuối đường băng.

Một lát sau, hắn liền đi tới cuối đường. Tầm mắt rộng mở sáng ngời, phía trước không ngờ lại có một hồ băng, tỏa ra hàn ý lạnh thấu tim, mặt đất cũng toàn là băng giá, pháp tắc băng hàn có mặt khắp nơi khiến cho thần hồn người ta đều muốn đông cứng lại.

Dương Khai rùng mình một cái, thúc giục một tia nguyên lực, ngăn cản băng hàn có mặt khắp nơi kia.

Cấm địa này bởi vì băng hàn, nên khắp nơi đều là thế giới băng tuyết, khiến người ta thấy thể không rõ được khung cảnh bên trong.

Dương Khai phóng mắt nhìn tới, mơ hồ thấy được ở giữa hồ băng kia có một tiểu đảo, mà trên tiểu đảo kia đang có một bóng người khoanh chân ngồi đó.

Người này chính là đệ tử Băng Tâm Cốc thông qua bí thuật liên lạc với Băng Vân sao? Dương Khai thầm nghĩ, rồi lén thả thần niệm ra dò xét, phát hiện tu vi của đối phương cũng tương đương với hắn, đều là Đạo Nguyên tam tầng cảnh.

Nhưng khiến hắn cảm thấy nghi ngờ chính là, không biết tại sao, hắn cảm thấy khí tức thiếu nữ này có chút quen thuộc, dường như đã gặp ở nơi nào đó rồi vậy.

Ngay khi Dương Khai đang nghi thần nghi quỷ, từ trên tiểu đảo bỗng nhiên truyền ra tiếng "ong ong"

Dương Khai trong lòng rung lên, hắn mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó đang kêu gọi hắn, mà thứ đó ở ngay trên đảo nhỏ giữa hồ băng.

Sự phát hiện này khiến hắn nghi hoặc không hiểu, không biết rốt cuộc là thứ gì đang kêu mình.

- Sư tôn? Bỗng nhiên trên tiểu đảo kia truyền tới một âm thanh êm tai dễ nghe, hướng về phía Dương Khai run giọng hô:

- Sư tôn, là ngươi sao? Ngươi đến gặp Vũ nhi sao?

Nghe giọng điệu của nàng, dường như là nhầm hắn thành người khác!

Tuy nhiên sau khi nghe được âm thanh này, bỗng nhiên Dương Khai liền hiểu rõ vì sao hắn cảm thấy khí tức thiếu nữ này có chút quen thuộc như vậy. Hắn biết rõ người này rốt cuộc là ai, mấy ngày trước hắn đã gặp qua nàng, mặc dù không tiếp xúc, nhưng Dương Khai vẫn nhớ rõ khí tức và thanh âm của nàng.

Hắn ho nhẹ một tiếng, tận lực điều chỉnh thanh âm của mình nghe cho nho nhã lễ độ, tránh khiến cho đối phương kinh sợ, mở miệng nói: - Tử Vũ cô nương phải không?

Chủ nhân của âm thanh trên tiểu đảo quả nhiên đã bị làm cho kinh sợ, quát lên: - Ngươi là người phương nào? Sao lại tới nơi này?

Nơi này chính là cấm địa Băng Tâm Cốc a, không có cao tầng tông môn đồng ý, ngay cả mình cũng không vào được trong này, nhưng không ngờ bỗng nhiên lại có một nam tử xuất hiện, sao nàng có thể không khiếp sợ chứ?

Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, Tử Vũ hừ lạnh nói: - Ngươi là người Vấn Tình Tông? Là Phong Khê sai ngươi qua đây sao?

Giọng nói của nàng tràn đầy địch ý cùng bài xích, không biết cái tên gọi là Phong Khê kia đắc tội gì với nàng.

Dương Khai đứng yên tại chỗ, mở miệng nói: - Tử Vũ cô nương hiểu lầm rồi, ta không biết Phong Khê gì cả, cũng không phải người Vấn Tình Tông, ta tới nơi này là vì Tử Vũ cô nương phát ra tin tức gọi về.

- Tin tức gọi về? Tử Vũ nghe vậy ngẩn ra, ngay sau đó liền thốt lên: - Làm sao ngươi biết? Đó là tín hiệu gọi tổ sư bản môn về mà! Tuy nhiên cẩn thận nghĩ lại, hắn lại thấy không có khả năng, Băng Tâm Cốc là một tông môn lớn, đệ tử hơn vạn, không có khả năng có người lén giấu nam nhân mà không bị phát hiện. Hơn nữa, Băng Tâm Cốc cũng không cấm kết hôn, nếu có đệ tử tâm đầu ý hợp với một nam nhân nào đó, cũng có thể gả cưới, chỉ là sau khi xuất giá sẽ không còn là người của Băng Tâm Cốc nữa.

Khía cạnh tình yêu nam nữ, Băng Vân cũng không đặt ra quy định hà khắc, nàng hiểu con người thì có thất tình lục dục, các đệ tử xông xáo bên ngoài gặp nam nhân ngưỡng mộ trong lòng là chuyện rất bình thường, quy củ này cũng coi như là vô cùng rộng rãi.

Tuy nhiên ở chỗ này lại đụng phải nam nhân khiến cho Dương Khai có chút ngoài ý muốn, bởi vì nếu không có thân phận đặc biệt, sẽ không thể nào được ở lại Băng Tâm Cốc.

Lòng hiếu kỳ nổi lên, hắn vốn định len lén dò xét thử hai nam tử kia ở nơi này làm gì. Nhưng khi một người trong đó vô ý toát ra một tia khí tức lực lượng, Dương Khai lập tức không dám tùy tiện hành động.

Bởi vì người kia không ngờ lại là một cường giả Đế Tôn lưỡng tầng cảnh!

Võ giả Đế Tôn nhất tầng cảnh hắn đã từng giao phong qua, thậm chí còn giết qua mấy tên, nhưng lưỡng tầng cảnh thì đúng là hắn chưa giao thủ qua, cũng không biết rốt cuộc cường giả lưỡng tầng cảnh lợi hại bao nhiêu.

Chuyến này hắn đến đây còn có nhiệm vụ khác trong người, hiển nhiên không thể làm mọi chuyện phức tạp thêm.

Cho nên chỉ hơi trầm ngâm, Dương Khai liền vội vàng bỏ chạy về phía xa.

- Ai! Bỗng từ trong lầu các kia truyền ra một tiếng quát lớn, ngay sau đó một bóng người lập tức bắn ra.

Dương Khai kinh hãi, biết rằng bản thân vẫn còn xem thường mức độ cảnh giác của cường giả Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, hắn chỉ từ bên cạnh đi ngang qua, không ngờ liền bị phát hiện.

Thời khắc mấu chốt, hắn không dám chần chờ, vội vàng thuấn di một cái, trực tiếp biến mất tại chỗ.

Ngay sau đó, một bóng người to lớn xuất hiện ngay tại nơi hắn ẩn thân trước đó. Người này âm trầm thả thần niệm ra xung quanh dò xét, nhưng lại không phát hiện được gì.

Một tên thanh niên khác đã đuổi tới ngay sau đó, đứng ở bên cạnh nam nhân trung niên, cau mày nói: - Diêu sư thúc, có chuyện gì vậy?

Nam nhân trung niên nói: - Vừa rồi ở đây có người!

Thanh niên kinh ngạc nói: - Là ai?

Nam nhân lắc đầu nói: - Không rõ lắm, nhưng người này rời đi rất nhanh, hơn nữa nơi này... vẫn còn lưu lại một tia dao động lực lượng không gian.

- Lực lượng không gian? Thanh niên kinh hãi, thất thanh nói: - Ý Sư thúc muốn nói, Băng Tâm Cốc có người tinh thông lực lượng không gian?

Nam nhân trung niên trầm ngâm một chút, rồi chậm rãi lắc đầu nói: - Theo ta được biết, trong Băng Tâm Cốc không có ai tinh thông lực lượng quỷ dị này, ba động không gian lưu lại ở nơi này, có thể là truyền tống trận pháp có người bố trí sẵn ở chỗ này phát ra.

Nghe hắn giải thích như vậy, thanh niên không khỏi thả lỏng rất nhiều, mỉm cười nói: - Ta còn tưởng rằng Băng Tâm Cốc có kỳ tài nào đó tu luyện lực lượng không gian chứ, thì ra là trận pháp truyền tống, cũng không biết là ai lại rảnh rỗi như vậy.

Nam nhân trung niên nói: - Khê nhi, ngươi nên biết hôn sự này có rất nhiều người trong Băng Tâm Cốc phẩn đối, nhất là nữ nhân thây mặt tông chủ kia, chuyện lần này nói không chừng chính là do nàng an bài.

Thanh niên mỉm cười, nói:

- Dù là nàng thì như thế nào? Không tới hai ngày nữa sẽ tới đại hỉ, đến lúc đó ta sẽ dẫn Tử Vũ về tông môn, từ nay về sau nàng sẽ không còn liên can gì đến Băng Tâm Cốc nữa.

Nam nhân trung niên gật gật đầu nói: - Tử Vũ là thế hệ trẻ đứng đầu Băng Tâm Cốc, nhìn khắp cả Bắc Vực cũng có tiếng tăm lừng lẫy, bất kể tu vi hay tư chất đều không kém ngươi chút nào, ngược lại cũng xứng đôi cùng ngươi.

Nghe được hai chữ Tử Vũ, trên mặt thanh niên hiện ra vẻ say mê, nhẹ nhàng nói: - Tất nhiên là vậy rồi, nếu không, sao Khê nhi lại coi trọng nàng chứ?

Nam nhân trung niên cau mày nhìn thanh niên, đề tỉnh: - Vấn Tình Vô Thượng Công của Vấn Tình Tông ta tuy rằng lấy tình nhập đạo, tình càng sâu, tu luyện càng nhanh. Nhưng Khê nhi ngươi nên biết, nếu đối phương không có tình cảm đối với ngươi, thì đối với việc tu luyện công pháp đến đại thành sẽ bị cắn trả rất lớn, ngươi có nắm chắc có thể hàng phục nàng, khiến nàng chung thủy với ngươi chứ? Năm xưa phụ thân ngươi thiếu chút nữa cũng vì chuyện này mà tan thành mây khói, may mà đến phút cuối cùng mẫu thân ngươi đã phát sinh tình cảm thật lòng với hắn. Sư thúc cũng không hy vọng đến phiên ngươi lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tương lai ngươi chính là người gánh vác toàn bộ Vấn Tình Tông chúng ta đó.

Thanh niên tự tin nói: - Sư thúc yên tâm đi, chỉ cần Tử Vũ cùng ta trở về tông môn, nhất định ta sẽ chinh phục được nàng. Pháp thuật chinh phục nữ nhân, Khê nhi đã được kế thừa của phụ thân rất sâu!

- Ngươi có lòng tin như vậy là tốt, về nghỉ ngơi trước đi, hai ngày nữa chính là ngày tốt, đến lúc đó tông chủ cũng sẽ tới, ngươi cần dưỡng đủ tinh thần!

Thanh niên vừa nghe, liền kinh ngạc nói:

- Phụ thân sẽ đích thân tới? Không phải rất cho Băng Tâm Cốc mặt mũi sao?

Nam nhân trung niên mỉm cười nói: - Tuy rằng hiện tại Băng Tâm Cốc có chút hữu danh vô thực, nhưng năm xưa dầu gì cũng là một trong những tông môn đứng đầu nhất Bắc Vực, tổ sư Băng Tâm Cốc khi đó vẫn luôn ngang hàng cùng với Vấn Tình Tông ta, cho các nàng chút mặt mũi cũng không việc gì, huống chi, đây chính là việc vui của ngươi, tông chủ hắn sao có thể bỏ lỡ chứ?

- Vậy thì tốt quá. Thanh niên vui vẻ nói.

...

Dương Khai xuyên qua các loại cấm chế cùng trận pháp trong Băng Tâm Cốc, cầm lệnh bài Băng Vân đưa cho trong tay, hắn căn bản không ngại sẽ bị cấm chế gì phát động.

Một đường xâm nhập vào trong, tránh khỏi các loại nguy hiểm tiềm tàng tại đây, ước chừng một lúc lâu sau, bỗng nhiên hắn liền đi tới một nơi vô cùng lạnh giá.

Khắp Băng Tâm Cốc đều là khung cảnh băng hàn đến thấu xương, bởi vì công pháp đệ tử Băng Tâm Cốc tu luyện vốn là bí thuật hệ băng, trong hoàn cảnh này các nàng tu luyện có hiệu quả làm ít hưởng nhiều.

Nhưng ở nơi này càng lạnh giá hơn, mạnh như Dương Khai cũng phải vận chuyển nguyên bỏa hộ, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Khung cảnh nơi đây khác hắn với bên ngoài, Dương Khai cũng... không cảm thấy được khí tức người sống nào nữa.

Nơi này nhất định là cấm địa Băng Tâm Cốc!

Mỗi một tông môn đều có cấm địa của mình, cấm địa này phần lớn đều là nơi an trí bài vị liệt tổ liệt tông, cũng có một số nơi là địa điểm tu luyện, rất ít người trong tông môn có thể đặt chân vào.

Mà cấm địa của Băng Tâm Cốc có hai công dụng, thứ nhất là để làm nơi tu luyện của môn hạ đệ tử ưu tú, thứ hai chính là để giam giữ.

Nếu có môn hạ đệ tử nào phạm sai lầm, có khả năng sẽ bị nhốt ở chỗ này. Mức độ lạnh giá ở nơi này, cho dù là đệ tử Băng Tâm Cốc cũng không thể chịu đựng quá lâu.

Phía trước là đường hành lang bị một lớp băng bao phủ, Dương Khai cầm lệnh bài trong tay, một đường xoá bỏ cấm chế xâm nhập vào bên trong, càng đi vào trong, pháp tắc băng hàn lượn lờ xung quanh lại càng rõ ràng.

Dương Khai thầm kinh hãi, hắn biết nơi này đối Băng Tâm Cốc mà nói vô cùng trọng yếu, đệ tử Băng Tâm Cốc ở nơi này tu luyện, tu vi nhất định sẽ tiến triển cực nhanh. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là có thể thừa nhận được ý cảnh băng hàn ở nơi này quấy nhiễu mới được, nếu không nhất định sẽ bị đông thành tượng đá.

Lớp băng hai bên vách tường nhãn thín như gương, trên vách tường khắc rất nhiều đồ án giống nhau như đúc. Dương Khai nhìn một hồi, phát hiện những này đồ án lại sống động dưới mắt của hắn, từng bóng người duyên dáng thướt tha di chuyển, tựa như đang biểu diễn một bí thuật nào đó cực kỳ lợi hại vậy.

Hắn không khỏi nhìn có chút hoa mắt.

Tuy nhiên đáng tiếc chính là, công pháp hắn tu luyện đều không phải là công pháp hệ băng, cho nên mặc dù trước mắt có cơ duyên như vậy, nhưng với hắn mà nói cũng không có tác dụng gì quá lớn.

Hắn căn bản không thể nhìn ra được huyền diệu trong những đồ án này, chỉ cảm thấy những đồ án này rất kỳ lạ.

Hắn khẽ thở dài một tiếng, biết rằng cơ duyên này không thuộc về mình, lập tức không do dự nữa, tiến thẳng về cuối đường băng.

Một lát sau, hắn liền đi tới cuối đường. Tầm mắt rộng mở sáng ngời, phía trước không ngờ lại có một hồ băng, tỏa ra hàn ý lạnh thấu tim, mặt đất cũng toàn là băng giá, pháp tắc băng hàn có mặt khắp nơi khiến cho thần hồn người ta đều muốn đông cứng lại.

Dương Khai rùng mình một cái, thúc giục một tia nguyên lực, ngăn cản băng hàn có mặt khắp nơi kia.

Cấm địa này bởi vì băng hàn, nên khắp nơi đều là thế giới băng tuyết, khiến người ta thấy thể không rõ được khung cảnh bên trong.

Dương Khai phóng mắt nhìn tới, mơ hồ thấy được ở giữa hồ băng kia có một tiểu đảo, mà trên tiểu đảo kia đang có một bóng người khoanh chân ngồi đó.

Người này chính là đệ tử Băng Tâm Cốc thông qua bí thuật liên lạc với Băng Vân sao? Dương Khai thầm nghĩ, rồi lén thả thần niệm ra dò xét, phát hiện tu vi của đối phương cũng tương đương với hắn, đều là Đạo Nguyên tam tầng cảnh.

Nhưng khiến hắn cảm thấy nghi ngờ chính là, không biết tại sao, hắn cảm thấy khí tức thiếu nữ này có chút quen thuộc, dường như đã gặp ở nơi nào đó rồi vậy.

Ngay khi Dương Khai đang nghi thần nghi quỷ, từ trên tiểu đảo bỗng nhiên truyền ra tiếng "ong ong"

Dương Khai trong lòng rung lên, hắn mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó đang kêu gọi hắn, mà thứ đó ở ngay trên đảo nhỏ giữa hồ băng.

Sự phát hiện này khiến hắn nghi hoặc không hiểu, không biết rốt cuộc là thứ gì đang kêu mình.

- Sư tôn? Bỗng nhiên trên tiểu đảo kia truyền tới một âm thanh êm tai dễ nghe, hướng về phía Dương Khai run giọng hô:

- Sư tôn, là ngươi sao? Ngươi đến gặp Vũ nhi sao?

Nghe giọng điệu của nàng, dường như là nhầm hắn thành người khác!

Tuy nhiên sau khi nghe được âm thanh này, bỗng nhiên Dương Khai liền hiểu rõ vì sao hắn cảm thấy khí tức thiếu nữ này có chút quen thuộc như vậy. Hắn biết rõ người này rốt cuộc là ai, mấy ngày trước hắn đã gặp qua nàng, mặc dù không tiếp xúc, nhưng Dương Khai vẫn nhớ rõ khí tức và thanh âm của nàng.

Hắn ho nhẹ một tiếng, tận lực điều chỉnh thanh âm của mình nghe cho nho nhã lễ độ, tránh khiến cho đối phương kinh sợ, mở miệng nói: - Tử Vũ cô nương phải không?

Chủ nhân của âm thanh trên tiểu đảo quả nhiên đã bị làm cho kinh sợ, quát lên: - Ngươi là người phương nào? Sao lại tới nơi này?

Nơi này chính là cấm địa Băng Tâm Cốc a, không có cao tầng tông môn đồng ý, ngay cả mình cũng không vào được trong này, nhưng không ngờ bỗng nhiên lại có một nam tử xuất hiện, sao nàng có thể không khiếp sợ chứ?

Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, Tử Vũ hừ lạnh nói: - Ngươi là người Vấn Tình Tông? Là Phong Khê sai ngươi qua đây sao?

Giọng nói của nàng tràn đầy địch ý cùng bài xích, không biết cái tên gọi là Phong Khê kia đắc tội gì với nàng.

Dương Khai đứng yên tại chỗ, mở miệng nói: - Tử Vũ cô nương hiểu lầm rồi, ta không biết Phong Khê gì cả, cũng không phải người Vấn Tình Tông, ta tới nơi này là vì Tử Vũ cô nương phát ra tin tức gọi về.

- Tin tức gọi về? Tử Vũ nghe vậy ngẩn ra, ngay sau đó liền thốt lên: - Làm sao ngươi biết? Đó là tín hiệu gọi tổ sư bản môn về mà!