Dương Khai đi ra boong thuyền, Tang Đức đã đứng ở nơi đó, không bao lâu, đám người Man Quái cũng đều đi ra.
Ngắm nhìn xung quanh, mặt biển sóng gợn lăn tăn, mênh mông vô bờ, trời xanh mây trắng gió êm sóng lặng, cảnh sắc rất xinh đẹp.
- Đại sư, sao không đi nữa? Xà Nương Tử nhìn quanh một vòng, nghi vấn hỏi.
- Đến nơi rồi. Tang Đức đáp, giọng nói vẫn bình tĩnh, nhưng bất kỳ ai cũng có thể cảm giác được hắn đang hơi kích động.
Mọi người nghe vậy đều tỏ ra ngạc nhiên, lần nữa quan sát xung quanh, vẻ mặt nghi hoặc. Xung quanh đây chỉ là một vùng biển rộng mênh mông, không khác gì những nơi khác, làm sao biết được đã đến nơi rồi?
- Trình độ trận pháp của lão già kia cực cao, nói hắn là một đế trận sư cũng không quá đáng. Phía trước có một Thủy Quang Thập Sắc Đại Trận, các ngươi nhìn không thấy gì cũng là bình thường! Tang Đức nhìn phía trước giải thích, rồi cười khẩy nói: - Nếu như nhìn ra, đó mới là có vấn đề.
- Đế trận sư! Thẩm Phi biến sắc, cau mày nói: - Đại sư, ngươi chưa từng nói qua nơi này là một sào huyệt của đế trận sư!
Đùa gì thế, đoàn người này mà lại muốn ngạnh xông vào sào huyệt của một đế trận sư sao? Đây có khác gì là đâm đầu vào chỗ chết chứ? Một vị đế trận sư, cho dù đã chết thì chẳng nhẽ sào huyệt của hắn sẽ không bố trí vài cái sát trận, khốn trận sao? Tùy tiện xông vào chắc chắn không tốt đẹp gì, chỉ sợ bị đánh chết ngay cả cặn bã đều không còn ấy chứ.
Tuy Xà Nương Tử và Man Quái không lên tiếng, nhưng sắc mặt cũng đều tràn đầy lo lắng, hiển nhiên là vô cùng e ngại.
- Nếu ngươi sợ, hiện tại có thể đi! Tang Đức hừ lạnh nói.
Thẩm Phi trầm mặt xuống, trong lòng rất không thoải mái, cảm thấy mình giống như là đám giặc trên thuyền vậy, lúc này Tang Đức lại kêu hắn rời đi, đây không phải là nói giỡn sao? Không nói hắn có thể phủi mông rời đi hay không, cho dù có thể đi, hắn cũng không cam lòng.
- Nếu Đại sư đã dẫn chúng ta tới đây, vậy khẳng định là có lý do của mình, các ngươi lo lắng cái gì. Dương Khai liếc nhìn Thẩm Phi, lạnh lùng nói.
Xà Nương Tử nghe vậy, liền gật gật đầu cười nói: - Đúng vậy, chắc chắn đại sư đã sớm có chuẩn bị, chúng ta chỉ cần nghe theo đại sư hiệu lệnh là được.
Tang Đức quay đầu nhìn mọi người, nói: - Các ngươi nghĩ được như vậy, dĩ nhiên là không còn gì tốt hơn. Từ giờ trở đi lão phu không hy vọng nghe được bất kỳ lời dị nghị nào, lão phu nói các ngươi làm gì thì làm cái đó, không muốn hợp tác thì cút sớm đi.
Không có ai lên tiếng. Lúc này ai dám phản bác hắn chứ?
Tang Đức hài lòng gật gật đầu: - Rất tốt, Thủy Quang Thập Sắc Đại Trận này tuy rằng rất cao minh, nhưng trận pháp là chết, người là sống. Nếu lão già kia còn sống, chưa chắc lão phu có thể phá hủy, nhưng hắn đã chết rồi, hừ hừ...
Hắn không ngừng cười lạnh, vừa dứt lời, thân hình thoắt một cái, liền từ lâu thuyền bay ra ngoài, đồng thời ngoắc tay nói: - Tất cả theo ta!
Đám người Dương Khai không nói một lời đi theo.
Kế tiếp, Tang Đức dường như bắt đầu bay quanh một vòng lớn, vừa bay vừa không ngừng lấy từ trong nhẫn không gian của mình ra một cây trận kỳ đánh vào trong hư không, biến mất.
Khi tới một vị trí đặc biệt, hắn liền sai một người trong đám Dương Khai dừng lại, rồi giao cho một cây trận kỳ khống chế, phân phó người này đợi lệnh.
Thấy hắn tỏ ra thành thạo như đã định liệu từ trước rồi vậy, sự tin tưởng của mọi người liền được tăng lên, không chần chờ cùng dị nghị gì nữa, vô cùng phối hợp nghe theo hắn chỉ huy hành động.
Ước chừng nửa canh giờ sau, hết thảy đều đã chuẩn bị thỏa đáng.
Năm người phân biệt đứng ở năm phương vị bất đồng, trên tay mỗi người đều cầm một cây trận kỳ khống chế, lâm trận chờ lệnh.
Bất chợt, Tang Đức bỗng truyền ra một tiếng quát lớn, ngay sau đó, dao động nguyên lực phía đó nổi lên cuồn cuộn, bốn người khác thấy vậy cũng lập tức dựa theo phân phó của Tang Đức lúc trước, thúc giục nguyên lực rót vào trận kỳ trên tay, đánh vào hư không phía trước.
Chỉ trong chốc lát, trên mặt biển chợt hiện ra năm luồng ánh sáng như lưu tinh, từ các hướng đông tây nam bắc xuyên qua, chặt chẽ tổ hợp lại với nhau.
Cùng lúc đó, những trận kỳ lúc trước được Tang Đức âm thầm bố trí cũng đồng loạt phát huy ra tác dụng, dưới sự điều động của năm cây trận kỳ khống chế, chúng lập tức sinh ra một loại cộng minh kỳ dị, tỏa ra dao động năng lượng kỳ lạ.
Mắt thường cũng có thể thấy được, trên mặt biển trống rỗng chợt hiện ra một nửa quầng sáng vòng tròn trong suốt tựa như cái chén lớn úp ngược, bao phủ trên mặt biển. Nhìn xuyên qua quầng sáng kia, mơ hồ có thể thấy được một vài cảnh sắc không giống với mặt biển.
Mọi người nhìn thấy một màn này, lập tức biết Tang Đức nói không sai, trong này đúng là một sào huyệt của cường giả, chỉ có điều nó đã được một cái trận pháp uy lực không tầm thường che giấu mà thôi.
Hiện tại Tang Đức cần phải làm là phá mở trận pháp này, làm cho địa phương này lần nữa hiển lộ ra.
Theo quá trình năm người không ngừng thúc giục lực lượng, cảnh sắc bên trong quầng sáng trong suốt kia dần dần trở nên rõ ràng.
Dương Khai chăm chú quan sát, thấy đây chỉ là một hải đảo nhỏ mà thôi, diện tích không tính là quá lớn, nhưng cảnh sắc lại vô cùng không tầm thường, trên đảo cây cỏ xanh biếc, rất hợp lòng người.
Cũng không biết sư phụ Tang Đức làm cách nào tìm được nơi này, nhưng ở chỗ này sinh sống đúng là một nơi tốt. Nếu không cách nào rời khỏi Tịch Hư Bí Cảnh, thì lựa chọn ở chỗ này sống một mình ngược lại cũng tiêu diêu tự tại.
Chỉ tiếc, vị cao nhân kia có mắt như mù, lại thu được một tên nghịch đồ như Tang Đức, dẫn tới sau khi chết cũng không được yên, bị Tang Đức dẫn người tới quấy rối nơi mình yên nghỉ.
Hơn nửa canh giờ sau, lực lượng đám người Dương Khai đã tiêu hao rất nhiều, gần như đều hô hấp dồn dập, mà cảnh sắc tiểu đảo bên trong quầng sáng trong suốt kia rốt cục cũng hoàn toàn hiện ra trong mắt mọi người.
Đúng lúc đó, dường như Tang Đức lại có động tác.
Đám người Dương Khai chỉ nhận ra trận kỳ bố trí xung quanh đảo phát ra tiếng vù vù, ngay sau đó một cỗ lực lượng khổng lồ bộc phát ra, đánh thẳng vào quầng sáng trong suốt kia khiến nó vỡ nát.
Lực lượng khổng lồ bạo phát, khiến đám người Dương Khai vốn không có chuẩn bị lập tức chấn động, suýt nữa bị thương.
Tuy nhiên từ khí thế cho thấy, Thủy Quang Thập Sắc Đại Trận bao phủ tiểu đảo cũng đã bị phá giải.
Tang Đức dẫn đầu, phóng thắng lên đảo nhỏ.
Mọi người thấy vậy, dĩ nhiên cũng đều vội vàng thi triển thân pháp, bám sát theo sau.
Không lâu sau, năm người liền tụ tập lại ở một góc trên tiểu đảo.
Tang Đức bất động, ai cũng không dám lộn xộn. Trong này dù sao cũng là sào huyệt của một đế trận sư, đi nhầm một bước cũng có thể dẫn tới họa sát thân.
Trầm ngâm một chút, Tang Đức nói: - Trên đảo này cũng có không ít trận pháp, lão phu muốn đi phá giải chúng, các ngươi muốn ở chỗ này chờ ta hay đi theo lão phu? Sau khi hắn nói xong, liền bổ sung một câu: - Lão phu đề nghị các ngươi ở đây chờ ta.
Những người khác còn chưa lên tiếng, Xà Nương Tử đã vội nói: - Trên đảo này hung hiểm như vậy, thiếp cảm thấy theo chân đại sư an toàn hơn.
- Ngươi chắc chứ? Tang Đức hờ hững nhìn Xà Nương Tử hỏi.
Xà Nương Tử hé miệng cười duyên nói: - Đại sư đã dẫn ta tới đây, thì phải phụ trách giám hộ ta chứ.
Một lão già như Tang Đức nàng cũng cố làm ra vẻ phô bày khiêu gợi, không biết là do bản tính như thế hay là đang đóng kịch nữa.
- Các ngươi thì sao? Tang Đức lại quay đầu nhìn về phía những người khác.
Man Quái gãi gãi đầu, cười hắc hắc, nói: - Ta cũng đi theo đại sư.
Thẩm Phi nhíu mày, liếc nhìn Dương Khai.
- Ta mệt rồi, muốn ở lại đây nghỉ ngơi, có gì các ngươi hô ta một tiếng. Sau khi Dương Khai nói xong, không ngờ lại thật sự khoanh chân ngồi xuống.
Thẩm Phi nói: - Ta đây cũng ở lại đây, làm bạn cùng Dương huynh.
Dương Khai nhìn hắn cười mà không cười, Thẩm Phi mặt không đổi sắc.
- Vậy hai người các ngươi đi theo lão phu đi. Tang Đức cười lạnh, rồi gọi Xà Nương Tử và Man Quái một tiếng, lập tức dẫn đường mà đi.
Hai người kia nhìn nhau một cái, cũng không biết lựa chọn này là đúng hay sai, nhưng việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể kiên trì đi theo.
Đợi sau khi ba người đã biến mất khỏi tầm mắt, Thẩm Phi mới nhìn Dương Khai nói: - Dương huynh, ngươi không đi theo, không sợ bọn họ sẽ bỏ ngươi qua một bên sao?
Dương Khai thản nhiên nói: - Thẩm huynh sợ thì tự mình đi theo là được, kéo theo ta làm gì.
Thẩm Phi cười, nói: - Dường như Dương huynh đối với ta rất có địch ý a, không biết Thẩm mỗ có chỗ nào đắc tội ngươi?
Dương Khai nói:
- Con người ta luôn như vậy, Thẩm huynh không quen thì không nên cùng ta tán gẫu, tránh cho không chịu được.
Thẩm Phi cười lớn nói: - Thẩm mỗ đã được thưởng thức một người kiêu ngạo như Dương huynh rồi, Dương huynh thoạt nhìn cũng là một người có bản lĩnh, không biết có nguyện ý hợp tác cùng Thẩm mỗ một phen không?
- Hợp tác? Hợp làm cái gì? Hợp tác thế nào? Dương Khai tựa cười không cười nhìn hắn.
Thẩm Phi tỏ ra ngưng trọng nói:
- Người ngay không nói gian, nếu Dương huynh đã theo đại sư tới đây, tất nhiên là cũng muốn ly khai Tịch Hư Bí Cảnh này. Nếu đúng như lời đại sư nói, nơi này có công cụ có thể ly khai, chẳng lẽ Dương huynh không muốn nắm giữ công cụ kia trong tay mình sao?
Dương Khai lộ ra một nụ cười đầy thâm ý, nói: - Thẩm huynh suy nghĩ nhiều rồi.
Thẩm Phi nói: - Cửa ra do Tang Đức nắm trong tay, nếu ngay cả công cụ cũng bị hắn nắm giữ, thì đến lúc đó việc dẫn chúng ta ra ngài hay không chỉ cần một lời nói của Tang Đức là quyết định tất cả. Lão Tang Đức này có thể tin được hay không là hai chuyện khác nhau, dù sao ta cũng không tin được. Nhưng nếu có thể lấy được công cụ, thì quyền chủ động sẽ nằm trong tay chúng ta, Tang Đức cũng phải xem sắc mặt chúng ta mà hành sự.
Dương Khai nghiêm nghị gật gật đầu: - Thẩm huynh nói có lý, quả thực ta cũng chưa suy tính đến.
Thẩm Phi cười, nói: - Chưa chắc Dương huynh không suy tính đến, chỉ là tâm tính của người quân tử thì phóng khoáng mà thôi.
Hắn thuận đà vuốt mông ngựa một cái, khiến Dương Khai cũng nở mũi, mở miệng nói: - Vậy theo ý Thẩm huynh, chúng ta nên làm như thế nào?
Thẩm Phi nói: - Dĩ nhiên là đợi Tang Đức tìm được vật kia, sau đó...
- Sau đó Thẩm huynh sẽ xông tới đánh lung tung một trận, thu hút sự chú ý của bọn họ, ta nhân cơ hội cướp vật kia đi? Dương Khai không chờ hắn nói hết lời, liền tiếp lời nói một lèo.
Thẩm Phi sa sầm mặt xuống, miệng há hốc, hồi lâu cũng không nói nên lời.
Dương Khai ngưng trọng hỏi: - Thẩm huynh cảm thấy đề nghị này không ổn sao?
Da mặt Thẩm Phi hơi co rút, nói: - Điều này, để Thẩm mỗ suy tính kỹ lại một chút, mấy người kia đều không dễ đối phó, sơ xẩy khinh thường một cái có thể sẽ vạn kiếp bất phục.
- Tất nhiên là phải suy nghĩ cho thật chu đáo, Thẩm huynh suy nghĩ xong rồi thì nói cho ta biết một tiếng, ta cũng biết khi nào nên động thủ!
Dương Khai nghiêm mặt nói.
- Tốt tốt! Thẩm Phi gật gật đầu. Dương Khai đi ra boong thuyền, Tang Đức đã đứng ở nơi đó, không bao lâu, đám người Man Quái cũng đều đi ra.
Ngắm nhìn xung quanh, mặt biển sóng gợn lăn tăn, mênh mông vô bờ, trời xanh mây trắng gió êm sóng lặng, cảnh sắc rất xinh đẹp.
- Đại sư, sao không đi nữa? Xà Nương Tử nhìn quanh một vòng, nghi vấn hỏi.
- Đến nơi rồi. Tang Đức đáp, giọng nói vẫn bình tĩnh, nhưng bất kỳ ai cũng có thể cảm giác được hắn đang hơi kích động.
Mọi người nghe vậy đều tỏ ra ngạc nhiên, lần nữa quan sát xung quanh, vẻ mặt nghi hoặc. Xung quanh đây chỉ là một vùng biển rộng mênh mông, không khác gì những nơi khác, làm sao biết được đã đến nơi rồi?
- Trình độ trận pháp của lão già kia cực cao, nói hắn là một đế trận sư cũng không quá đáng. Phía trước có một Thủy Quang Thập Sắc Đại Trận, các ngươi nhìn không thấy gì cũng là bình thường! Tang Đức nhìn phía trước giải thích, rồi cười khẩy nói: - Nếu như nhìn ra, đó mới là có vấn đề.
- Đế trận sư! Thẩm Phi biến sắc, cau mày nói: - Đại sư, ngươi chưa từng nói qua nơi này là một sào huyệt của đế trận sư!
Đùa gì thế, đoàn người này mà lại muốn ngạnh xông vào sào huyệt của một đế trận sư sao? Đây có khác gì là đâm đầu vào chỗ chết chứ? Một vị đế trận sư, cho dù đã chết thì chẳng nhẽ sào huyệt của hắn sẽ không bố trí vài cái sát trận, khốn trận sao? Tùy tiện xông vào chắc chắn không tốt đẹp gì, chỉ sợ bị đánh chết ngay cả cặn bã đều không còn ấy chứ.
Tuy Xà Nương Tử và Man Quái không lên tiếng, nhưng sắc mặt cũng đều tràn đầy lo lắng, hiển nhiên là vô cùng e ngại.
- Nếu ngươi sợ, hiện tại có thể đi! Tang Đức hừ lạnh nói.
Thẩm Phi trầm mặt xuống, trong lòng rất không thoải mái, cảm thấy mình giống như là đám giặc trên thuyền vậy, lúc này Tang Đức lại kêu hắn rời đi, đây không phải là nói giỡn sao? Không nói hắn có thể phủi mông rời đi hay không, cho dù có thể đi, hắn cũng không cam lòng.
- Nếu Đại sư đã dẫn chúng ta tới đây, vậy khẳng định là có lý do của mình, các ngươi lo lắng cái gì. Dương Khai liếc nhìn Thẩm Phi, lạnh lùng nói.
Xà Nương Tử nghe vậy, liền gật gật đầu cười nói: - Đúng vậy, chắc chắn đại sư đã sớm có chuẩn bị, chúng ta chỉ cần nghe theo đại sư hiệu lệnh là được.
Tang Đức quay đầu nhìn mọi người, nói: - Các ngươi nghĩ được như vậy, dĩ nhiên là không còn gì tốt hơn. Từ giờ trở đi lão phu không hy vọng nghe được bất kỳ lời dị nghị nào, lão phu nói các ngươi làm gì thì làm cái đó, không muốn hợp tác thì cút sớm đi.
Không có ai lên tiếng. Lúc này ai dám phản bác hắn chứ?
Tang Đức hài lòng gật gật đầu: - Rất tốt, Thủy Quang Thập Sắc Đại Trận này tuy rằng rất cao minh, nhưng trận pháp là chết, người là sống. Nếu lão già kia còn sống, chưa chắc lão phu có thể phá hủy, nhưng hắn đã chết rồi, hừ hừ...
Hắn không ngừng cười lạnh, vừa dứt lời, thân hình thoắt một cái, liền từ lâu thuyền bay ra ngoài, đồng thời ngoắc tay nói: - Tất cả theo ta!
Đám người Dương Khai không nói một lời đi theo.
Kế tiếp, Tang Đức dường như bắt đầu bay quanh một vòng lớn, vừa bay vừa không ngừng lấy từ trong nhẫn không gian của mình ra một cây trận kỳ đánh vào trong hư không, biến mất.
Khi tới một vị trí đặc biệt, hắn liền sai một người trong đám Dương Khai dừng lại, rồi giao cho một cây trận kỳ khống chế, phân phó người này đợi lệnh.
Thấy hắn tỏ ra thành thạo như đã định liệu từ trước rồi vậy, sự tin tưởng của mọi người liền được tăng lên, không chần chờ cùng dị nghị gì nữa, vô cùng phối hợp nghe theo hắn chỉ huy hành động.
Ước chừng nửa canh giờ sau, hết thảy đều đã chuẩn bị thỏa đáng.
Năm người phân biệt đứng ở năm phương vị bất đồng, trên tay mỗi người đều cầm một cây trận kỳ khống chế, lâm trận chờ lệnh.
Bất chợt, Tang Đức bỗng truyền ra một tiếng quát lớn, ngay sau đó, dao động nguyên lực phía đó nổi lên cuồn cuộn, bốn người khác thấy vậy cũng lập tức dựa theo phân phó của Tang Đức lúc trước, thúc giục nguyên lực rót vào trận kỳ trên tay, đánh vào hư không phía trước.
Chỉ trong chốc lát, trên mặt biển chợt hiện ra năm luồng ánh sáng như lưu tinh, từ các hướng đông tây nam bắc xuyên qua, chặt chẽ tổ hợp lại với nhau.
Cùng lúc đó, những trận kỳ lúc trước được Tang Đức âm thầm bố trí cũng đồng loạt phát huy ra tác dụng, dưới sự điều động của năm cây trận kỳ khống chế, chúng lập tức sinh ra một loại cộng minh kỳ dị, tỏa ra dao động năng lượng kỳ lạ.
Mắt thường cũng có thể thấy được, trên mặt biển trống rỗng chợt hiện ra một nửa quầng sáng vòng tròn trong suốt tựa như cái chén lớn úp ngược, bao phủ trên mặt biển. Nhìn xuyên qua quầng sáng kia, mơ hồ có thể thấy được một vài cảnh sắc không giống với mặt biển.
Mọi người nhìn thấy một màn này, lập tức biết Tang Đức nói không sai, trong này đúng là một sào huyệt của cường giả, chỉ có điều nó đã được một cái trận pháp uy lực không tầm thường che giấu mà thôi.
Hiện tại Tang Đức cần phải làm là phá mở trận pháp này, làm cho địa phương này lần nữa hiển lộ ra.
Theo quá trình năm người không ngừng thúc giục lực lượng, cảnh sắc bên trong quầng sáng trong suốt kia dần dần trở nên rõ ràng.
Dương Khai chăm chú quan sát, thấy đây chỉ là một hải đảo nhỏ mà thôi, diện tích không tính là quá lớn, nhưng cảnh sắc lại vô cùng không tầm thường, trên đảo cây cỏ xanh biếc, rất hợp lòng người.
Cũng không biết sư phụ Tang Đức làm cách nào tìm được nơi này, nhưng ở chỗ này sinh sống đúng là một nơi tốt. Nếu không cách nào rời khỏi Tịch Hư Bí Cảnh, thì lựa chọn ở chỗ này sống một mình ngược lại cũng tiêu diêu tự tại.
Chỉ tiếc, vị cao nhân kia có mắt như mù, lại thu được một tên nghịch đồ như Tang Đức, dẫn tới sau khi chết cũng không được yên, bị Tang Đức dẫn người tới quấy rối nơi mình yên nghỉ.
Hơn nửa canh giờ sau, lực lượng đám người Dương Khai đã tiêu hao rất nhiều, gần như đều hô hấp dồn dập, mà cảnh sắc tiểu đảo bên trong quầng sáng trong suốt kia rốt cục cũng hoàn toàn hiện ra trong mắt mọi người.
Đúng lúc đó, dường như Tang Đức lại có động tác.
Đám người Dương Khai chỉ nhận ra trận kỳ bố trí xung quanh đảo phát ra tiếng vù vù, ngay sau đó một cỗ lực lượng khổng lồ bộc phát ra, đánh thẳng vào quầng sáng trong suốt kia khiến nó vỡ nát.
Lực lượng khổng lồ bạo phát, khiến đám người Dương Khai vốn không có chuẩn bị lập tức chấn động, suýt nữa bị thương.
Tuy nhiên từ khí thế cho thấy, Thủy Quang Thập Sắc Đại Trận bao phủ tiểu đảo cũng đã bị phá giải.
Tang Đức dẫn đầu, phóng thắng lên đảo nhỏ.
Mọi người thấy vậy, dĩ nhiên cũng đều vội vàng thi triển thân pháp, bám sát theo sau.
Không lâu sau, năm người liền tụ tập lại ở một góc trên tiểu đảo.
Tang Đức bất động, ai cũng không dám lộn xộn. Trong này dù sao cũng là sào huyệt của một đế trận sư, đi nhầm một bước cũng có thể dẫn tới họa sát thân.
Trầm ngâm một chút, Tang Đức nói: - Trên đảo này cũng có không ít trận pháp, lão phu muốn đi phá giải chúng, các ngươi muốn ở chỗ này chờ ta hay đi theo lão phu? Sau khi hắn nói xong, liền bổ sung một câu: - Lão phu đề nghị các ngươi ở đây chờ ta.
Những người khác còn chưa lên tiếng, Xà Nương Tử đã vội nói: - Trên đảo này hung hiểm như vậy, thiếp cảm thấy theo chân đại sư an toàn hơn.
- Ngươi chắc chứ? Tang Đức hờ hững nhìn Xà Nương Tử hỏi.
Xà Nương Tử hé miệng cười duyên nói: - Đại sư đã dẫn ta tới đây, thì phải phụ trách giám hộ ta chứ.
Một lão già như Tang Đức nàng cũng cố làm ra vẻ phô bày khiêu gợi, không biết là do bản tính như thế hay là đang đóng kịch nữa.
- Các ngươi thì sao? Tang Đức lại quay đầu nhìn về phía những người khác.
Man Quái gãi gãi đầu, cười hắc hắc, nói: - Ta cũng đi theo đại sư.
Thẩm Phi nhíu mày, liếc nhìn Dương Khai.
- Ta mệt rồi, muốn ở lại đây nghỉ ngơi, có gì các ngươi hô ta một tiếng. Sau khi Dương Khai nói xong, không ngờ lại thật sự khoanh chân ngồi xuống.
Thẩm Phi nói: - Ta đây cũng ở lại đây, làm bạn cùng Dương huynh.
Dương Khai nhìn hắn cười mà không cười, Thẩm Phi mặt không đổi sắc.
- Vậy hai người các ngươi đi theo lão phu đi. Tang Đức cười lạnh, rồi gọi Xà Nương Tử và Man Quái một tiếng, lập tức dẫn đường mà đi.
Hai người kia nhìn nhau một cái, cũng không biết lựa chọn này là đúng hay sai, nhưng việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể kiên trì đi theo.
Đợi sau khi ba người đã biến mất khỏi tầm mắt, Thẩm Phi mới nhìn Dương Khai nói: - Dương huynh, ngươi không đi theo, không sợ bọn họ sẽ bỏ ngươi qua một bên sao?
Dương Khai thản nhiên nói: - Thẩm huynh sợ thì tự mình đi theo là được, kéo theo ta làm gì.
Thẩm Phi cười, nói: - Dường như Dương huynh đối với ta rất có địch ý a, không biết Thẩm mỗ có chỗ nào đắc tội ngươi?
Dương Khai nói:
- Con người ta luôn như vậy, Thẩm huynh không quen thì không nên cùng ta tán gẫu, tránh cho không chịu được.
Thẩm Phi cười lớn nói: - Thẩm mỗ đã được thưởng thức một người kiêu ngạo như Dương huynh rồi, Dương huynh thoạt nhìn cũng là một người có bản lĩnh, không biết có nguyện ý hợp tác cùng Thẩm mỗ một phen không?
- Hợp tác? Hợp làm cái gì? Hợp tác thế nào? Dương Khai tựa cười không cười nhìn hắn.
Thẩm Phi tỏ ra ngưng trọng nói:
- Người ngay không nói gian, nếu Dương huynh đã theo đại sư tới đây, tất nhiên là cũng muốn ly khai Tịch Hư Bí Cảnh này. Nếu đúng như lời đại sư nói, nơi này có công cụ có thể ly khai, chẳng lẽ Dương huynh không muốn nắm giữ công cụ kia trong tay mình sao?
Dương Khai lộ ra một nụ cười đầy thâm ý, nói: - Thẩm huynh suy nghĩ nhiều rồi.
Thẩm Phi nói: - Cửa ra do Tang Đức nắm trong tay, nếu ngay cả công cụ cũng bị hắn nắm giữ, thì đến lúc đó việc dẫn chúng ta ra ngài hay không chỉ cần một lời nói của Tang Đức là quyết định tất cả. Lão Tang Đức này có thể tin được hay không là hai chuyện khác nhau, dù sao ta cũng không tin được. Nhưng nếu có thể lấy được công cụ, thì quyền chủ động sẽ nằm trong tay chúng ta, Tang Đức cũng phải xem sắc mặt chúng ta mà hành sự.
Dương Khai nghiêm nghị gật gật đầu: - Thẩm huynh nói có lý, quả thực ta cũng chưa suy tính đến.
Thẩm Phi cười, nói: - Chưa chắc Dương huynh không suy tính đến, chỉ là tâm tính của người quân tử thì phóng khoáng mà thôi.
Hắn thuận đà vuốt mông ngựa một cái, khiến Dương Khai cũng nở mũi, mở miệng nói: - Vậy theo ý Thẩm huynh, chúng ta nên làm như thế nào?
Thẩm Phi nói: - Dĩ nhiên là đợi Tang Đức tìm được vật kia, sau đó...
- Sau đó Thẩm huynh sẽ xông tới đánh lung tung một trận, thu hút sự chú ý của bọn họ, ta nhân cơ hội cướp vật kia đi? Dương Khai không chờ hắn nói hết lời, liền tiếp lời nói một lèo.
Thẩm Phi sa sầm mặt xuống, miệng há hốc, hồi lâu cũng không nói nên lời.
Dương Khai ngưng trọng hỏi: - Thẩm huynh cảm thấy đề nghị này không ổn sao?
Da mặt Thẩm Phi hơi co rút, nói: - Điều này, để Thẩm mỗ suy tính kỹ lại một chút, mấy người kia đều không dễ đối phó, sơ xẩy khinh thường một cái có thể sẽ vạn kiếp bất phục.
- Tất nhiên là phải suy nghĩ cho thật chu đáo, Thẩm huynh suy nghĩ xong rồi thì nói cho ta biết một tiếng, ta cũng biết khi nào nên động thủ!
Dương Khai nghiêm mặt nói.
- Tốt tốt! Thẩm Phi gật gật đầu.