Người thanh niên Dương Khai này, hẳn là đến lúc mấu chốt tự chém tu vi, bằng không tuyệt đối không thể bình yên được.
Tự chém tu vi, chẳng khác nào đoạn tuyệt con đường võ đạo. Nghĩ vậy, Lăng Âm Cầm không khỏi đáng tiếc thở dài, hơn nữa nhìn sắc mặt hắn, cũng bị thương không nhẹ, không thì sao lại khó coi như thế.
Người này đúng là xui xẻo, vào Tịch Hư Bí Cảnh chưa bao lâu đã gặp tai họa này, nếu trễ thêm một hai tháng, hắn còn ở thế giới bên ngoài, chưa hẳn không thể xung kích lên Đế Tôn Cảnh.
- Dương huynh, đột phá... thất bại rồi? Tiêu Dật miệng rộng, liền hỏi thẳng.
Hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ thấy Dương Khai trở về nhanh như thế, hơn nữa tu vi không có chút dấu hiệu tăng lên, thế mới hỏi vậy.
Nhưng vừa hỏi vậy, đã bị Lăng Âm Cầm lén đá một cái, Tiêu Dật lập tức biết nói bậy, liền mau ngậm miệng lại.
Nếu không có người khác, hắn hỏi một câu, quan tâm một chút, Dương Khai cũng không trách gì. Nhưng ở đây còn có người khác, hắn hỏi vậy, rõ ràng là để người ta biết trạng thái của Dương Khai hiện tại rất không ổn.
- Phải, thất bại! Dương Khai bình tĩnh đáp, không thấy có một chút buồn bực.
- Đột phá? Nam nhân áo bào tím đối diện nghe vậy, nhướng mày, có vẻ hiểu được, hỏi Dương Khai: - Nói vậy, động tĩnh vừa rồi là ngươi đột phá gây ra?
- Ngươi là ai? Dương Khai nhàn nhạt liếc hắn.
Lăng Âm Cầm vội truyền âm: - Hắn là Dương Nhạc Thủy phó các chủ Huyền Vân Các. Huyền Vân Các có thế lực không nhỏ trên Thông Thiên Đảo, các chủ là Đế Tôn Cảnh. Ngươi đừng nói, để cho ta xử lý chuyện này.
Nghe giọng điệu nàng nói, có vẻ rất kiêng kỵ Huyền Vân Các.
Trước đó Dương Khai nói chuyện rất nhiều với tán gẫu qua, hiểu được trên Thông Thiên Đảo có rất nhiều thế lực, bởi vì muốn sinh tồn ở chỗ quỷ quái này, võ giả nhất định phải tụ tập lại. Lâu dần, tự nhiên sinh ra các thế lực lớn nhỏ, mấy người Lăng Âm Cầm cũng coi như một cỗ, chỉ là không nổi danh mà thôi.
Mà toàn bộ Thông Thiên Đảo, có mấy vị Đế Tôn Cảnh, bọn họ nắm giữ thế lực mới là mấy cỗ mạnh nhất, không ai dám chọc, Huyền Vân Các là một trong số đó.
Dương Khai cũng không ngờ, giữa biển rộng mênh mông, lại đụng tới lâu thuyền Huyền Vân Các.
Lăng Âm Cầm truyền âm cho hắn, rõ ràng là sợ Dương Khai mới đến, không biết nặng nhẹ đắc tội đối phương, coi như có lòng tốt.
Đồng thời, một nam nhân bên cạnh Dương Nhạc Thủy bỗng kề tai nói nhỏ với hắn.
Ánh mắt Dương Nhạc Thủy liền sáng ngời, toát ra thâm ý nhìn Dương Khai, cười hì hì nói: - Tiểu tử, ngươi cũng như nữ nhân đó, đều là mới tới? Nhìn kiểu gì cũng là khuôn mặt lạ.
Lăng Âm Cầm nghe vậy, trong lòng không khỏi trầm xuống, mười mấy thuyền viên của mình đều là cố định, người bên cạnh Dương Nhạc Thủy rõ ràng nhận ra, cho nên Dương Khai cùng Lưu Tiêm Vân là hai khuôn mặt lạ, hắn liền ý thức được hẳn là người mới đến.
Võ giả mới đến thường đều có ít nhiều nguyên tinh, đối với võ giả trong Tịch Hư Bí Cảnh thì giống như dê béo, ngay cả người như Tiêu Dật cũng từng động tâm, cần gì nói người Huyền Vân Các?
Lăng Âm Cầm trầm giọng nói: - Dương huynh, hai người này đều là thuyền viên của ta, không phải người mới đến gì, Dương huynh nhận nhầm rồi?
Sắc mặt Dương Nhạc Thủy trầm xuống, hừ nói: - Tiện tỳ, Dương huynh là ngươi gọi được?
Tuy rằng hắn chỉ là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, không chênh lệch mấy với Lăng Âm Cầm, nhưng hắn là phó các chủ Huyền Vân Các, đằng sau có cường giả Đế Tôn Cảnh, thân phận địa vị không giống Lăng Âm Cầm lang bạt. Nghe Lăng Âm Cầm dám xưng hô với mình như thế, Dương Nhạc Thủy liền nổi giận.
Sắc mặt Lăng Âm Cầm khó coi, nhưng tình thế người ta mạnh hơn, đành phải cúi đầu nói: - Dương phó các chủ, thiếp thân lỡ lời, Dương phó các chủ đừng trách.
Nàng sống mấy chục năm ở Tịch Hư Bí Cảnh, biết người nào không chọc nổi, cho nên dù trong lòng căm phẫn, nhưng vẫn nén giận, chỉ vì cầu được bình an nhất thời.
Các thuyền viên Tiêu Dật đều nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi.
- Hừ! Dương Nhạc Thủy liếc Lăng Âm Cầm: - Chỉ một lần này, lần sau tái phạm, tuyệt không tha cho ngươi!
- Cảm tạ Dương phó các chủ. Lăng Âm Cầm nghiến răng.
- Về phần hai người này... Dương Nhạc Thủy chỉ sang Lưu Tiêm Vân và Dương Khai, híp mắt cười nói:
- Có phải mới đến hay không, ngươi cho là bổn tọa nhìn không rõ hay sao? Người sinh sống quanh năm ở chỗ quỷ quái này, trên người ít nhiều đều dính mùi biển, nhưng bọn họ không có, rõ ràng vào đây chưa bao lâu. Lăng Âm Cầm ngươi thật to gan, dám lừa gạt bổn tọa!
Lăng Âm Cầm sắc mặt khẽ đổi, biểu không thể phủ nhận được, lo lắng liếc Dương Khai cùng Lưu Tiêm Vân, trong lòng suy tính làm sao cho hai người thoát thân, nhưng nàng cũng biết không có bao nhiêu hy vọng, nhất thời trong lòng tràn đầy hổ thẹn.
Vốn nàng tưởng Dương Khai cùng Lưu Tiêm Vân bị Dương Nhạc Thủy chú ý tới, nhất định sẽ hoảng loạn lo sợ, nhưng nhìn lại, hai người đứng chung lại thần sắc thản nhiên, nhỏ giọng nói gì, có vẻ Dương Khai đang hỏi dấu trên mặt Lưu Tiêm Vân là ai đánh, Lưu Tiêm Vân lại không ngừng lắc đầu, làm Dương Khai bất đắc dĩ.
- Giao ra hai người này, lấy ra một nửa thu hoạch chuyến này của các ngươi, bổn tọa có thể phá tha các ngươi một lần! Dương Nhạc Thủy chỉ vào Dương Khai cùng Lưu Tiêm Vân, vênh váo ra lệnh.
- Lấy một nửa thu hoạch? Tiêu Dật là người tính tính nóng nảy, nghe vậy liền nổi giận, dậm chân nói:
- Má nó sao ngươi không cướp đi?
Sắc mặt Dương Nhạc Thủy trầm xuống, liếc Tiêu Dật, hừ nói: - Lăng Âm Cầm, đây là người ngươi dạy? Mạo phạm bổn tọa, ngươi có biết hậu quả gì không?
Lăng Âm Cầm liền trừng Tiêu Dật, quát khẽ: - Đừng làm loạn nữa!
Đại tỷ đã lên tiếng, dù trong lòng Tiêu Dật không phục cũng không dám nói nửa, chỉ là sắc mặt cực kỳ khó coi, đè nén lửa giận muốn thiêu đốt bản thân, những người khác cũng không kém bao nhiêu.
Bọn họ khổ cực ra biển, liều mạng nguy hiểm, thật không dễ dàng mới có một lần thu hoạch đầy ắp, nhưng không ngờ đến đây lại bị Dương Nhạc Thủy chặn đường, còn muốn cướp một nửa thu hoạch.
Một nửa thu hoạch này không phải ít, ngang với 2 năm liều mạng của bọn họ, ai mà chịu cam lòng giao ra?
Lăng Âm Cầm chắp tay: - Dương phó các chủ, nếu hai người này ở trên thuyền của ta, vậy là thuyền viên của ta, thiếp thân nhất định phải đảm bảo an toàn của họ. Thế này đi, lần này chúng ta thu hoạch không nhỏ, ta có thể giao hết cho ngài, nhưng điều kiện đầu tiên là ngài không được làm phiền bọn họ.
- Ngươi đang cò kè mặc cả với ta? Dương Nhạc Thủy híp mắt, lóe lên tia sáng lạnh, cả người tỏa ra khí lạnh như băng.
Lăng Âm Cầm ngẩng cao đầu nói: - Lần này chúng ta thu hoạch 100 ngàn khối Thương Vũ San Hô, còn có thi thể một con Băng Hỏa Huyền Giáp Đồn. Dương phó các chủ có thể tự tính toán xem có lời hay không.
- Cái gì? Dương Nhạc Thủy liền cả kinh, hô to: - 100 ngàn khối Thương Vũ San Hô, thi thể Băng Hỏa Huyền Giáp Đồn?
Ngay cả hắn là phó các chủ Huyền Vân Các, cũng chưa từng một lần thấy qua tài sản lớn đến thế.
Chỉ riêng 100 ngàn Khoái Thương Vũ San Hô đã lớn lắm rồi, huống chi còn có thi thể một con yêu thú bậc mười hai! Yêu thú bậc mười hai, ngang với Đế Tôn Cảnh, một viên nội đan đã là vô giá.
Ở trong Tịch Hư Bí Cảnh, rất nhiều linh đan đều dùng nội đan thú biển luyện chế ra, nội đan yêu thú bậc mười hai đủ để luyện chế ra linh đan cấp Đế, tác đụng không thể nói hết đối với Dương Nhạc Thủy hắn.
Hắn liền động lòng.
Tuy nhiên Dương Nhạc Thủy vẫn trầm giọng nói: - Lăng Âm Cầm ngươi dám trêu chọc bổn tọa? Băng Hỏa Huyền Giáp Đồn là yêu thú bậc mười hai, dựa vào thực lực của các ngươi, làm sao giết được nó?
Lăng Âm Cầm nói: - Nó vốn đã chết, mảnh Thương Vũ San Hô đó là chỗ nó bảo vệ, chúng ta đi khai thác mà thôi.
Dương Nhạc Thủy liền tin, bởi vì ở Tịch Hư Hải này, thường có võ giả gặp cơ duyên kỳ ngộ, có thể tự dưng thu thập được nhiều đồ tốt.
Hắn cười to: - Các ngươi thật là tốt số, được được lắm, nhiều thứ như thế, đủ để mua mạng rồi.
Lăng Âm Cầm trầm giọng nói: - Nói như vậy, Dương phó các chủ đồng ý?
Dương Nhạc Thủy gật đầu: - Tự nhiên, chuyện tốt như vậy sao không đồng ý. Người, bổn tọa không đưa đi, nhưng ngoài điều kiện ngươi vừa nói, phải giao ra nhẫn không gian của hai người kia.
Hắn muốn dẫn Dương Khai cùng Lưu Tiêm Vân đi, chủ yếu là vì nguyên tinh trong nhẫn không gian của bọn họ, chỉ cần lấy được nhẫn không gian, hắn làm gì để ý sống chết của hai người?
Lăng Âm Cầm nhíu mày: - Điều này thì thiếp thân không thể làm chủ thay bọn họ!
Nói rồi, nàng quay sang nhìn Dương Khai, tràn đầy bất đắc dĩ.
Nàng có thể làm được đến mức này đã là cực hạn, còn lại phải xem Dương Khai có thức thời hay không.
Dương Khai hừ nói: - Làm người vô sỉ đến mức này, ngươi coi như nổi danh lắm rồi.
Trong lúc Lăng Âm Cầm cùng Dương Nhạc Thủy đàm phán, mấy người Tiêu Dật dù cực kỳ nổi giận cũng không xen vào, thậm chí Lăng Âm Cầm nói đồng ý giao ra tất cả thu hoạch đổi lấy an toàn cho hắn và Lưu Tiêm Vân, những thành viên khác cũng không phản ứng.
Điều này làm Dương Khai hiểu được, uy vọng của Lăng Âm Cầm cao cỡ nào giữa bọn họ, bởi vì mình và Lưu Tiêm Vân không có chút quan hệ gì, chỉ là thanh toán vé tàu và phí phòng đi chung với bọn họ, quan hệ như thế, ai lại chịu trả giá đắt để bảo vệ bọn họ?
Lăng Âm Cầm làm như vậy, bởi vì Dương Khai lên thuyền của nàng, vậy là người trên thuyền của nàng, phải được bảo vệ.
Đây là một nữ nhân rất có nguyên tắc! Cũng làm cho thủ hạ vô cùng tin tưởng, mặc kệ quyết định thế nào, những người khác cũng chỉ nghe theo.
Hắn tự nhiên hiểu được ý trong ánh mắt Lăng Âm Cầm, dù không nói rõ, nhưng rõ ràng là muốn hắn bỏ tiền tiêu tai.
Lăng Âm Cầm cho rằng hắn đột phá thất bại, lại tự chém tu vi, hiện tại khí thế yếu đi, nào biết Dương Khai vốn không coi những người này ra gì.
Cho nên nghe hắn lớn lối như vậy, sắc mặt Lăng Âm Cầm đại biến, vội nói: - Dương Khai, nhịn một chút gió êm sóng lặng, lui một bước trời cao biển rộng!
Dương Khai hừ nói: - Lăng đại tỷ, con đường võ giả anh dũng tiến tới, lao đầu nghênh đón, luôn rút lui không phải thói quen tốt. Có những người, ngươi lui một bước, hắn sẽ tè lên đầu ngươi. Người thanh niên Dương Khai này, hẳn là đến lúc mấu chốt tự chém tu vi, bằng không tuyệt đối không thể bình yên được.
Tự chém tu vi, chẳng khác nào đoạn tuyệt con đường võ đạo. Nghĩ vậy, Lăng Âm Cầm không khỏi đáng tiếc thở dài, hơn nữa nhìn sắc mặt hắn, cũng bị thương không nhẹ, không thì sao lại khó coi như thế.
Người này đúng là xui xẻo, vào Tịch Hư Bí Cảnh chưa bao lâu đã gặp tai họa này, nếu trễ thêm một hai tháng, hắn còn ở thế giới bên ngoài, chưa hẳn không thể xung kích lên Đế Tôn Cảnh.
- Dương huynh, đột phá... thất bại rồi? Tiêu Dật miệng rộng, liền hỏi thẳng.
Hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ thấy Dương Khai trở về nhanh như thế, hơn nữa tu vi không có chút dấu hiệu tăng lên, thế mới hỏi vậy.
Nhưng vừa hỏi vậy, đã bị Lăng Âm Cầm lén đá một cái, Tiêu Dật lập tức biết nói bậy, liền mau ngậm miệng lại.
Nếu không có người khác, hắn hỏi một câu, quan tâm một chút, Dương Khai cũng không trách gì. Nhưng ở đây còn có người khác, hắn hỏi vậy, rõ ràng là để người ta biết trạng thái của Dương Khai hiện tại rất không ổn.
- Phải, thất bại! Dương Khai bình tĩnh đáp, không thấy có một chút buồn bực.
- Đột phá? Nam nhân áo bào tím đối diện nghe vậy, nhướng mày, có vẻ hiểu được, hỏi Dương Khai: - Nói vậy, động tĩnh vừa rồi là ngươi đột phá gây ra?
- Ngươi là ai? Dương Khai nhàn nhạt liếc hắn.
Lăng Âm Cầm vội truyền âm: - Hắn là Dương Nhạc Thủy phó các chủ Huyền Vân Các. Huyền Vân Các có thế lực không nhỏ trên Thông Thiên Đảo, các chủ là Đế Tôn Cảnh. Ngươi đừng nói, để cho ta xử lý chuyện này.
Nghe giọng điệu nàng nói, có vẻ rất kiêng kỵ Huyền Vân Các.
Trước đó Dương Khai nói chuyện rất nhiều với tán gẫu qua, hiểu được trên Thông Thiên Đảo có rất nhiều thế lực, bởi vì muốn sinh tồn ở chỗ quỷ quái này, võ giả nhất định phải tụ tập lại. Lâu dần, tự nhiên sinh ra các thế lực lớn nhỏ, mấy người Lăng Âm Cầm cũng coi như một cỗ, chỉ là không nổi danh mà thôi.
Mà toàn bộ Thông Thiên Đảo, có mấy vị Đế Tôn Cảnh, bọn họ nắm giữ thế lực mới là mấy cỗ mạnh nhất, không ai dám chọc, Huyền Vân Các là một trong số đó.
Dương Khai cũng không ngờ, giữa biển rộng mênh mông, lại đụng tới lâu thuyền Huyền Vân Các.
Lăng Âm Cầm truyền âm cho hắn, rõ ràng là sợ Dương Khai mới đến, không biết nặng nhẹ đắc tội đối phương, coi như có lòng tốt.
Đồng thời, một nam nhân bên cạnh Dương Nhạc Thủy bỗng kề tai nói nhỏ với hắn.
Ánh mắt Dương Nhạc Thủy liền sáng ngời, toát ra thâm ý nhìn Dương Khai, cười hì hì nói: - Tiểu tử, ngươi cũng như nữ nhân đó, đều là mới tới? Nhìn kiểu gì cũng là khuôn mặt lạ.
Lăng Âm Cầm nghe vậy, trong lòng không khỏi trầm xuống, mười mấy thuyền viên của mình đều là cố định, người bên cạnh Dương Nhạc Thủy rõ ràng nhận ra, cho nên Dương Khai cùng Lưu Tiêm Vân là hai khuôn mặt lạ, hắn liền ý thức được hẳn là người mới đến.
Võ giả mới đến thường đều có ít nhiều nguyên tinh, đối với võ giả trong Tịch Hư Bí Cảnh thì giống như dê béo, ngay cả người như Tiêu Dật cũng từng động tâm, cần gì nói người Huyền Vân Các?
Lăng Âm Cầm trầm giọng nói: - Dương huynh, hai người này đều là thuyền viên của ta, không phải người mới đến gì, Dương huynh nhận nhầm rồi?
Sắc mặt Dương Nhạc Thủy trầm xuống, hừ nói: - Tiện tỳ, Dương huynh là ngươi gọi được?
Tuy rằng hắn chỉ là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, không chênh lệch mấy với Lăng Âm Cầm, nhưng hắn là phó các chủ Huyền Vân Các, đằng sau có cường giả Đế Tôn Cảnh, thân phận địa vị không giống Lăng Âm Cầm lang bạt. Nghe Lăng Âm Cầm dám xưng hô với mình như thế, Dương Nhạc Thủy liền nổi giận.
Sắc mặt Lăng Âm Cầm khó coi, nhưng tình thế người ta mạnh hơn, đành phải cúi đầu nói: - Dương phó các chủ, thiếp thân lỡ lời, Dương phó các chủ đừng trách.
Nàng sống mấy chục năm ở Tịch Hư Bí Cảnh, biết người nào không chọc nổi, cho nên dù trong lòng căm phẫn, nhưng vẫn nén giận, chỉ vì cầu được bình an nhất thời.
Các thuyền viên Tiêu Dật đều nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi.
- Hừ! Dương Nhạc Thủy liếc Lăng Âm Cầm: - Chỉ một lần này, lần sau tái phạm, tuyệt không tha cho ngươi!
- Cảm tạ Dương phó các chủ. Lăng Âm Cầm nghiến răng.
- Về phần hai người này... Dương Nhạc Thủy chỉ sang Lưu Tiêm Vân và Dương Khai, híp mắt cười nói:
- Có phải mới đến hay không, ngươi cho là bổn tọa nhìn không rõ hay sao? Người sinh sống quanh năm ở chỗ quỷ quái này, trên người ít nhiều đều dính mùi biển, nhưng bọn họ không có, rõ ràng vào đây chưa bao lâu. Lăng Âm Cầm ngươi thật to gan, dám lừa gạt bổn tọa!
Lăng Âm Cầm sắc mặt khẽ đổi, biểu không thể phủ nhận được, lo lắng liếc Dương Khai cùng Lưu Tiêm Vân, trong lòng suy tính làm sao cho hai người thoát thân, nhưng nàng cũng biết không có bao nhiêu hy vọng, nhất thời trong lòng tràn đầy hổ thẹn.
Vốn nàng tưởng Dương Khai cùng Lưu Tiêm Vân bị Dương Nhạc Thủy chú ý tới, nhất định sẽ hoảng loạn lo sợ, nhưng nhìn lại, hai người đứng chung lại thần sắc thản nhiên, nhỏ giọng nói gì, có vẻ Dương Khai đang hỏi dấu trên mặt Lưu Tiêm Vân là ai đánh, Lưu Tiêm Vân lại không ngừng lắc đầu, làm Dương Khai bất đắc dĩ.
- Giao ra hai người này, lấy ra một nửa thu hoạch chuyến này của các ngươi, bổn tọa có thể phá tha các ngươi một lần! Dương Nhạc Thủy chỉ vào Dương Khai cùng Lưu Tiêm Vân, vênh váo ra lệnh.
- Lấy một nửa thu hoạch? Tiêu Dật là người tính tính nóng nảy, nghe vậy liền nổi giận, dậm chân nói:
- Má nó sao ngươi không cướp đi?
Sắc mặt Dương Nhạc Thủy trầm xuống, liếc Tiêu Dật, hừ nói: - Lăng Âm Cầm, đây là người ngươi dạy? Mạo phạm bổn tọa, ngươi có biết hậu quả gì không?
Lăng Âm Cầm liền trừng Tiêu Dật, quát khẽ: - Đừng làm loạn nữa!
Đại tỷ đã lên tiếng, dù trong lòng Tiêu Dật không phục cũng không dám nói nửa, chỉ là sắc mặt cực kỳ khó coi, đè nén lửa giận muốn thiêu đốt bản thân, những người khác cũng không kém bao nhiêu.
Bọn họ khổ cực ra biển, liều mạng nguy hiểm, thật không dễ dàng mới có một lần thu hoạch đầy ắp, nhưng không ngờ đến đây lại bị Dương Nhạc Thủy chặn đường, còn muốn cướp một nửa thu hoạch.
Một nửa thu hoạch này không phải ít, ngang với 2 năm liều mạng của bọn họ, ai mà chịu cam lòng giao ra?
Lăng Âm Cầm chắp tay: - Dương phó các chủ, nếu hai người này ở trên thuyền của ta, vậy là thuyền viên của ta, thiếp thân nhất định phải đảm bảo an toàn của họ. Thế này đi, lần này chúng ta thu hoạch không nhỏ, ta có thể giao hết cho ngài, nhưng điều kiện đầu tiên là ngài không được làm phiền bọn họ.
- Ngươi đang cò kè mặc cả với ta? Dương Nhạc Thủy híp mắt, lóe lên tia sáng lạnh, cả người tỏa ra khí lạnh như băng.
Lăng Âm Cầm ngẩng cao đầu nói: - Lần này chúng ta thu hoạch 100 ngàn khối Thương Vũ San Hô, còn có thi thể một con Băng Hỏa Huyền Giáp Đồn. Dương phó các chủ có thể tự tính toán xem có lời hay không.
- Cái gì? Dương Nhạc Thủy liền cả kinh, hô to: - 100 ngàn khối Thương Vũ San Hô, thi thể Băng Hỏa Huyền Giáp Đồn?
Ngay cả hắn là phó các chủ Huyền Vân Các, cũng chưa từng một lần thấy qua tài sản lớn đến thế.
Chỉ riêng 100 ngàn Khoái Thương Vũ San Hô đã lớn lắm rồi, huống chi còn có thi thể một con yêu thú bậc mười hai! Yêu thú bậc mười hai, ngang với Đế Tôn Cảnh, một viên nội đan đã là vô giá.
Ở trong Tịch Hư Bí Cảnh, rất nhiều linh đan đều dùng nội đan thú biển luyện chế ra, nội đan yêu thú bậc mười hai đủ để luyện chế ra linh đan cấp Đế, tác đụng không thể nói hết đối với Dương Nhạc Thủy hắn.
Hắn liền động lòng.
Tuy nhiên Dương Nhạc Thủy vẫn trầm giọng nói: - Lăng Âm Cầm ngươi dám trêu chọc bổn tọa? Băng Hỏa Huyền Giáp Đồn là yêu thú bậc mười hai, dựa vào thực lực của các ngươi, làm sao giết được nó?
Lăng Âm Cầm nói: - Nó vốn đã chết, mảnh Thương Vũ San Hô đó là chỗ nó bảo vệ, chúng ta đi khai thác mà thôi.
Dương Nhạc Thủy liền tin, bởi vì ở Tịch Hư Hải này, thường có võ giả gặp cơ duyên kỳ ngộ, có thể tự dưng thu thập được nhiều đồ tốt.
Hắn cười to: - Các ngươi thật là tốt số, được được lắm, nhiều thứ như thế, đủ để mua mạng rồi.
Lăng Âm Cầm trầm giọng nói: - Nói như vậy, Dương phó các chủ đồng ý?
Dương Nhạc Thủy gật đầu: - Tự nhiên, chuyện tốt như vậy sao không đồng ý. Người, bổn tọa không đưa đi, nhưng ngoài điều kiện ngươi vừa nói, phải giao ra nhẫn không gian của hai người kia.
Hắn muốn dẫn Dương Khai cùng Lưu Tiêm Vân đi, chủ yếu là vì nguyên tinh trong nhẫn không gian của bọn họ, chỉ cần lấy được nhẫn không gian, hắn làm gì để ý sống chết của hai người?
Lăng Âm Cầm nhíu mày: - Điều này thì thiếp thân không thể làm chủ thay bọn họ!
Nói rồi, nàng quay sang nhìn Dương Khai, tràn đầy bất đắc dĩ.
Nàng có thể làm được đến mức này đã là cực hạn, còn lại phải xem Dương Khai có thức thời hay không.
Dương Khai hừ nói: - Làm người vô sỉ đến mức này, ngươi coi như nổi danh lắm rồi.
Trong lúc Lăng Âm Cầm cùng Dương Nhạc Thủy đàm phán, mấy người Tiêu Dật dù cực kỳ nổi giận cũng không xen vào, thậm chí Lăng Âm Cầm nói đồng ý giao ra tất cả thu hoạch đổi lấy an toàn cho hắn và Lưu Tiêm Vân, những thành viên khác cũng không phản ứng.
Điều này làm Dương Khai hiểu được, uy vọng của Lăng Âm Cầm cao cỡ nào giữa bọn họ, bởi vì mình và Lưu Tiêm Vân không có chút quan hệ gì, chỉ là thanh toán vé tàu và phí phòng đi chung với bọn họ, quan hệ như thế, ai lại chịu trả giá đắt để bảo vệ bọn họ?
Lăng Âm Cầm làm như vậy, bởi vì Dương Khai lên thuyền của nàng, vậy là người trên thuyền của nàng, phải được bảo vệ.
Đây là một nữ nhân rất có nguyên tắc! Cũng làm cho thủ hạ vô cùng tin tưởng, mặc kệ quyết định thế nào, những người khác cũng chỉ nghe theo.
Hắn tự nhiên hiểu được ý trong ánh mắt Lăng Âm Cầm, dù không nói rõ, nhưng rõ ràng là muốn hắn bỏ tiền tiêu tai.
Lăng Âm Cầm cho rằng hắn đột phá thất bại, lại tự chém tu vi, hiện tại khí thế yếu đi, nào biết Dương Khai vốn không coi những người này ra gì.
Cho nên nghe hắn lớn lối như vậy, sắc mặt Lăng Âm Cầm đại biến, vội nói: - Dương Khai, nhịn một chút gió êm sóng lặng, lui một bước trời cao biển rộng!
Dương Khai hừ nói: - Lăng đại tỷ, con đường võ giả anh dũng tiến tới, lao đầu nghênh đón, luôn rút lui không phải thói quen tốt. Có những người, ngươi lui một bước, hắn sẽ tè lên đầu ngươi.