Tử Mạch và Lãnh San nhìn đến ngây người, chi thấy chỗ Dương Khai không ngừng thoát ra hai yêu thú đỏ rực, sau đó lại bị sụp đổ, chi có một luồng u quang chốc chốc lại đánh ra, căn bản không biết hắn đang làm gì. Nhưng dù gì hai người cũng được coi là tinh anh trong các tông môn, vì thế ít nhiều cũng có chút nhãn lực, đương nhiên có thể nhìn ra được Dương Khai đang luyện tập một loại vũ kỹ thần kỳ nào đó chưa từng nghe qua.
Chi có điều, luyện tập không ngừng nghi như vậy, hẳn là tiêu tốn không ít nguyên
khí.
- Ngươi cảm thấy, một thân nguyên khí của hắn có thể thi triển ra những chiêu thức như vậy không?
Tử Mạch không kìm nổi hiếu kỳ bèn lẻn đến bên cạnh Lãnh San, khẽ hỏi.
- Nhiều lắm là năm chiêu, nguyên khí sẽ tiêu hao không còn.
Lãnh San tính toán.
Lần này Tử Mạch không phản bác, gật đầu đồng ý với quan điểm của Lãnh San.
Hai nàng đều có thể cảm nhận được lượng nguyên khí cực lớn đã bị tiêu hao qua dao động nguyên khí trào ra. Bởi vậy có thể thấy được cấp bậc của loại võ kỹ này tuyệt đối không phải thấp, cấp bậc của võ kỹ càng cao, tuy uy lực càng lớn, nhưng nguyên khí bị tiêu hao cũng càng nhiều. Cho dù để bọn họ thi triển thì cũng chi có thể thi triển được mười lần. Cảnh giới của Dương Khai không cao, đương nhiên không thể kiên trì trong thời gian dài được nữa.
- Thế nào, ngươi có suy nghĩ gì?
Lãnh San quay đầu thoáng nhìn Tử Mạch.
Tử Mạch hoảng sợ vỗ ngực nói:
- Ngươi chớ nói lung tung, cho dù hắn thật sự tiêu hao hết nguyên khí cũng chi cần một ý niệm trong đầu là có thể cho chúng ta vào chỗ chết. Tốt nhất chúng ta vẫn nên thành thật một chút, thần hồn bị khống chế cũng không phải chuyện đùa đâu. Mau nhìn kìa, lần thứ năm rồi đấy.
Đang nói chuyện thì phía Dương Khai lại đánh ra Thú Hồn Kỹ, tuy nhiên lúc này vẫn chưa dung hợp thành công. Bạch Hổ Án và Thần Ngưu Án đều tự phát uy, hai Thú Hồn hiện ra. Dương Khai không vội vã, đánh sập chúng xong, dụng tâm cảm thụ huyền cơ trong bộ võ kỹ này, nhớ lại từng chi tiết và cảm giác đặc biệt lúc dung hợp thành công.
Tử Mạch cười yếu ớt, khẽ sờ tay vào ngực lấy ra một cái lọ nhỏ.
- Ngươi làm gì thế?
Lãnh San kinh ngạc nhìn nàng.
- Lấy lòng hắn.
Tiểu Mạch lắc lắc cái lọ,
- Đây là nguyên đan khôi phục nguyên khí của Thiên Lang Quốc bọn ta, trên người hắn hẳn là cũng có. Bây giờ là lúc hắn cần để khôi phục. Không được bỏ lờ thời cơ, mất rồi sẽ không lấy lại được đâu.
- Đê tiện, vô sỉ, không biết xấu hổ, bán nhục cầu vinh!
Lãnh San tức giận trách móc.
- Đừng nói như vậy.
Tử Mạch che miệng cười duyên.
- Cùng lắm thì chờ đến lần sau hắn cần khôi phục, ta sẽ nhường cơ hội lại cho ngươi. Chúng ta cứ lần lượt mà đến.
-Hừ!
Lãnh San khẽ hừ một tiếng, thu lại ý nghĩ thù địch. Để nàng đi dụ dỗ Dương Khai, đương nhiên nàng không làm được, nhưng tặng chút đan dược để tranh thủ thiện cảm của Dương Khai thì vẫn có thể.
Hiện tại sinh tử đang nằm trong tay hắn, vì bảo vệ tính mạng bản thân nên phải hạ thấp thái độ, nếu không bị Tử Mạch chiếm lấy thời cơ trước thì những ngày tháng sau này của mình sẽ không hề dễ chịu.
- Ta đi đây.
Tử Mạch nói xong liền đứng dậy, vừa bước chưa được hai bước đã thấy từ bên kia lại truyền tới hai tiếng thú gầm.
- Lại thi triển thêm một lần nữa?
Tử Mạch khiếp sợ không thôi, Lãnh San cũng vô cùng kinh ngạc.
- Lần này hẳn là đã khô kiệt rồi nhỉ ?
Tử Mạch nói, trên mặt hiện lên nụ cười quyến rũ, đi về phía trước một bước.
Nhưng Dương Khai lại phá vụn hai con Thú Hồn, không thể ngờ một lần nữa lại thi triển ra Thú Hồn Kỹ.
Thành công!
Bạch Hổ Án và Thần Ngưu Ấn hoàn toàn dung hợp, hóa thành một luồng u quang bắn ra. Nếu như phía trước có yêu thú chắc chắn nó sẽ bị Nô Thú Ấn đánh tráng và bị khống chế.
Tranh thủ thời cơ, Dương Khai không ngừng khua múa hai tay, liên tiếp thi triển Thú Hồn Kỹ.
Một hơi thi triển bốn lần, hai lần thất bại, hai lần thành công. Dương Khai loáng thoáng nhận ra cái cảm giác đã tìm được đó, nhưng lại không quá rõ ràng.
Tử Mạch bước trở lại, hai người khẽ mở cái miệng đỏ thắm nhỏ nhắn, ngơ ngác nhìn về phía trước. Sự cầm cự của Dương Khai hoàn toàn đã vượt quá sức tưởng tượng của hai người.
Một ngày đã trôi qua, Dương Khai vẫn đang luyện tập Thú Hồn Kỹ.
Tử Mạch và Lãnh San buồn rầu, thầm khóc lóc kêu than.
Rốt cuộc là nội thể của người này tích trữ bao nhiêu nguyên khí, sao có thể ra chiêu liên tiếp như vậy? Không nhẽ nguyên khí bị tiêu hao của võ kỹ này rất ít? Không riêng gì hai người kinh ngạc, Dương Khai trong lúc vô ý cũng thấy hoảng sợ. Dương dịch tích trữ trong đan điền cũng giảm đi hai mươi giọt! Hiện tại cũng không có đan dược thuộc tính dương để bổ sung Dương dịch. Những giọt tích trữ trong đan điền này phải dùng tiết kiệm mới được, nếu không đã dùng hết rồi, căn bản không có cách nào để khắc chế năng lượng tà ác bên trong Ngạo cốt Kim Thân. Tuy nhiên thi triển Thú Hồn Kỹ quả thật tiêu hao quá nhiều nguyên khí.
Chẳng những là Thú Hồn Kỹ, hàng loạt những võ kỹ như Viêm Dương Tam Điệp Bạo, Dương Viêm Chi Dực, Tinh Ngân đều cần duy trì nguyên khí cực lớn. Đồi lại bất kỳ một võ giả Ly Hợp cảnh bát tầng nào đều không thể sử dụng những chiêu thức này quá thường xuyên, không thể tiếp tục dùng Dương dịch để luyện Thú Hồn Kỹ nữa.
Nhíu mày trầm tư hồi lâu, hai mắt Dương Khai chợt sáng lên.
Trong nội thể mình tồn tại ba năng lượng. Tinh Đồ Không Gian Truyền thuộc võ kỹ Tinh Ngân, Dương dịch trong đan điền không thể tiếp tục phung phí được, nhưng có thể dùng năng lượng trong Ngạo cốt Kim Thân. Năng lượng dự trữ trong Kim Thân vô cùng lớn, gần như không thể đánh giá được. Bình thường chỉ khi nào động dụng Bất Khuất Chi Ngạo mới lấy từ Kim Thân. Bây giờ có thể dùng năng lượng bên trong Kim Thân đề thi triển võ kỹ không? Nếu có thể làm được thì khả năng chịu đựng lại tăng thêm một cấp bậc, sau này sẽ không phải lo lắng vì số lượng Dương dịch ít nhiều.
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Dương Khai liền hứng khởi. Bởi vì chiêu thức mà hắn luyện tập không nhất thiết phải sử dụng nguyên khí thuộc tính dương, mà có thể sử dụng được nguyên khí các loại. Hít sâu một hơn, bức Chân Dương nguyên khí còn sót lại trong kinh mạch vào đan điền, kinh mạch hoàn toàn trống rỗng.
Tâm thần chìm đắm vào Kim Thân, liên kết với nó rồi cố gắng lấy năng lượng từ bên
trong.
Dần dần, Kim Thân đã có chút phản ứng. Một lượng nhỏ năng lượng từ Kim Thân trào ra, rót vào trong kinh mạch.
Một cỗ khí tức thô bạo, cảm giác khát máu trào lên trong lòng.
Đây là đặc tính của năng lượng trong Ngạo cốt Kim Thân, năng lượng tà ác! Khác hẳn với Chân Dương nguyên khí, tồn tại một cách đối lập.
Năng lượng trong Kim Thân rót vào, toàn thân Dương Khai dần dần bị một cỗ hắc khí bao trùm, điên cuồng, tàn nhẫn vô cùng, khiến cho lòng người kinh hãi bất an, hơi thở tà ác lan tràn bốn phía.
Tử Mạch và Lãnh San nhìn thấy như thế, không kìm được kinh hãi.
- Tẩu hỏa nhập ma!
Tử Mạch kinh ngạc lên tiếng.
- Đúng là tẩu hỏa nhập ma!
Lãnh San cũng bật người đứng dậy nhìn Dương Khai.
Hai người bỗng nhiên nhìn nhau, tất cả đều nhìn thấy vẻ vui sướng và hưng phấn trong mắt đối phương.
Hai người nghĩ rằng, Dương Khai rõ ràng vì luyện tập loại võ kỹ thần kỳ đó quá mức nên dẫn đến nguyên khí nội thể hỗn loạn, tâm tính mạnh mẽ, sau đó không thể khống chế được nên đã xuất hiện tinh trạng này. Hai người không quan tâm đến sự sống chết của
Dương Khai, nhưng hiện tại hắn đã lâm vào tinh thế như thế này lại khiến cho các nàng nhìn thấy một con đường sống.
Tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì kinh mạch bị diệt, tu vi tận phế, hoàn toàn trở thành một phế nhân, nặng thì có thể mất mạng ngay tại chỗ, hồn bay phách tán.
Bất kể Dương Khai là loại nào, Tử Mạch và Lãnh San đều muốn nhìn thấy.
Tốt nhất là chết đi! Hai nàng thầm cầu nguyện trong lòng, vẻ mặt khoái chí chờ mong. Nếu Dương Khai thật sự bị tẩu hỏa nhập ma, hồn tiêu phách tán thì lạc ấn trong đầu họ sẽ tự bị phá mà không cần tấn công, hai người lại có thể khôi phục lại tự do của mình.
Ánh mắt hai nàng nhìn chằm chằm vào Dương Khai, hơi thở không thể ồn định, thần sắc cũng trở nên khẩn trương vô cùng. Hắc khí bên ngoài cơ thể Dương Khai cũng trớ nên
dày đặc, khiến cho khí tức thô bạo khát máu kia cũng càng ngày càng đậm.
- Sau khi tẩu hỏa nhập ma, thần trí mơ hồ, lục thân bất nhận. Nếu hắn không cấn thận làm nổ luôn lạc ấn trong thần thức của chúng ta thì sao?
Lãnh San đột nhiên nghĩ tới một sự thật, Dương Khai khẳng định không hề tỉnh táo, cũng không thể suy nghĩ được. Tuy khả năng nàng nghĩ tới rất thấp nhưng đúng là vẫn phải đề phòng.
Nếu chẳng may Dương Khai làm như thế thật, các nàng sẽ chết rất oan uổng.
Nghe xong Tử Mạch biến sắc, liếm đôi môi hồng nhuận, ánh mắt thâm sâu, lạnh lùng
nói:
- Ngươi muốn làm gì?
- Trợ giúp.
Lãnh San cắn môi, run giọng đề nghị.
Đôi mắt thanh tú của Tử Mạch suy nghĩ về khả năng được mất và thành công, một lúc lâu sau đó mới khẽ gật đầu:
- Được, nhưng chờ thêm một lát, ta không biết bây giờ hắn còn có thần trí hay không, nếu đợi lát nữa tinh huống trở nên nghiêm trọng chúng ta sẽ ra tay.
Câu nói sau cùng chắc như đinh đóng cột, dường như đã hạ quyết tâm thật lớn. Lãnh San khẽ gật đầu, cắn chặt răng nhìn chằm chằm về phía Dương Khai. Nàng suy nghĩ nhiều hơn Tử Mạch, dù sao nếu như Dương Khai chết đi, giải trừ được lạc ấn trong đầu, Tử Mạch vẫn còn mấy chục con yêu thú làm nô lệ, Lãnh San chi là kẻ lẻ loi một mình, đương nhiên cần phải cẩn thận tính toán sinh cơ.
Hai nàng quan sát, dấu hiệu Dương Khai tẩu hỏa nhập ma càng ngày càng nghiêm trọng, hắc khí nồng đậm vạn phần, gần như đã không nhìn thấy được thân ảnh của hắn bị bao bọc trong đó, chỉ lộ ra một hình dáng lờ mờ. Mặc dù đứng cách mấy chục trượng nhưng hai người vẫn có thể cảm nhận được khí tức tà ác bên trong hắc khí kia.
Khoảng chừng một nén nhang, Tử Mạch mới nói:
- Xem ra hắn đã hoàn toàn bị tẩu hỏa nhập mạ, thực sự không có cách nào thoát khỏi.
- Có đi hay không?
Lãnh San liếc nhìn Tử Mạch.
Tử Mạch cắn răng khẽ gật đầu.
Hai nàng hít sâu một hơi, chậm rãi tới gần Dương Khai, một thân nguyên khí dần
dần ngưng tụ, cảnh giác động thái của Dương Khai.
Năm mươi trượng, bốn mươi trượng, ba mươi trượng
Lúc hai nàng hạ quyết tâm, chuẩn bị liều lĩnh hạ thủ, đột nhiên từ trong màn hắc khí, đôi mắt đỏ ngầu mở ra.
Đôi mắt kia giống như tràn đầy lực lượng thần bí, liếc mắt một cái đã có thể xuyên thủng suy nghĩ trong lòng Lãnh San và Tử Mạch.
Hai nàng không tự chủ được bèn lùi lại, cả người run rẩy. Họ có thể thấy đủ loại tà ác trong đôi mắt đó, nhưng cho dù thế nào, trong ánh mắt này vẫn hiện lên một sự điềm tình và trào phúng.