Trường kiếm lạnh như băng đâm tới, tựa như tâm trạng của Lạc Băng hiện tại vậy.
Một kiếm này khẳng định sẽ đâm vào không khí, bởi vì thực lực Lạc Băng và Dương Khai cách biệt quá lớn, khi nàng còn đang phóng tới, Dương Khai đã điều khiển mộc thuyền không thấy bóng dáng.
Nhưng một kiếm này lại không đâm vào không khí.
Một bóng người khôi ngô đột ngột xuất hiện trước mặt Lạc Băng, ánh mắt thương hại mà phức tạp nhìn nàng.
Lạc Băng thu tay lại không kịp, một tiếng xoạt truyền ra, trường kiếm kia trực tiếp đâm vào ngực thân thể khôi ngô này, kiếm sâu ba tấc, máu tươi phún ra.
Lạc Băng thoáng ngây ngốc tại chỗ, cả người bàng hoàng, kinh ngạc nhìn bóng người khôi ngô kia, thất thanh nói: - Sài đại ca!
Người bỗng nhiên chắn trước mặt nàng, khiến trường kiếm đâm thẳng vào ngực, chính là Sài Hổ.
Với tu vi Đạo Nguyên nhất tầng cảnh của Sài Hổ, muốn tránh khỏi một kiếm này vô cùng dễ dàng, dù không muốn tránh, chỉ cần vận chuyển nguyên lực một chút là có thể thoải mái đỡ được, nhưng hắn lại không làm như vậy, mà để cho Lạc Băng phát tiết ra một kiếm này.
Lạc Băng, người một lòng muốn chết rốt cục cũng hoảng hồn, nàng tới đây mai phục đánh lén, đã xác định không còn sống để trở về, nàng không giết chết được Dương Khai, cũng muốn chết trong tay hắn, đi xuống Hoàng Tuyền địa phủ đoàn tụ với phụ thân của mình.
Nàng ôm quyết tâm phải chết tới đây, nhưng không ngờ lại đả thương Sài Hổ.
Sài Hổ rất nhanh bị máu nhuộm đỏ ngực, đồng tử Lạc Băng lập tức phóng đại, ngực máu đỏ sẫm kia tựa như thu hết tất cả ánh sáng trong mắt nàng lại, khiến cho thế giới của nàng chỉ toàn là một màu máu khiếp người.
Thân thể to lớn đổ tới, khiến thân thể mềm mại của Lạc Băng mềm nhũn, suýt nữa ngã nhào trên đất.
Sài Hổ đưa tay đỡ nàng, chẳng những đỡ nàng, còn trực tiếp giữ hai tay nàng lại, sau đó chậm rãi kéo nàng về phía mình.
Lạc Băng căn bản vô lực ngăn cản, bị Sài Hổ kéo lại, thanh kiếm sắc bén nàng đang cầm trên tay cũng theo đó cắm vào sâu hơn trong ngực Sài Hổ.
Xoẹt xoẹt xoẹt...
Âm thanh kim loại đâm vào da thịt nghe rợn cả tóc gáy, chỉ trong nháy mắt trường kiếm kia đã xuyên qua ngực. Trong chớp mắt, khuôn mặt tươi tắn của Lạc Băng trở nên trắng như tuyết, kinh hoảng kêu lên: - Sài đại ca, ngươi làm cái gì vậy, mau dừng tay!
Nhưng bất kể nàng có la thế nào, Sài Hổ cũng chỉ đứng im bất động.
Sắc mặt đám người Xích Nguyệt cũng đại biến, tuyệt không nghĩ tới Sài Hổ lại làm ra chuyện như vậy, chờ đến khi bọn họ kịp phản ứng, Sài Hổ đã kéo cả người Lạc Băng tới trước ngực mình, rồi ghé tại nói nhỏ: - Dương thiếu giết phụ thân ngươi, ta thay hắn trả là được, ngươi không cần ra tay với hắn nữa.
- Ngươi dừng tay, ngươi dừng tay a. Ta không báo thù, ta không tìm hắn báo thù nữa, Sài đại ca ngươi mau buông ra đi! Lạc Băng lập tức khóc rống lên, cảm giác âm ấm thấm vào trong ngực, sao không biết đó là máu của Sài Hổ chứ? Nàng lập tức không biết làm sao, nội tâm dằn vặt đầy tự trách không thôi, nếu không phải nàng không biết tự lượng sức tới nơi này đại náo, Sài Hổ tuyệt đối sẽ không hành động như vậy.
Nàng cùng Sài Hổ quen biết không lâu, hơn nữa cũng không tính là thân thuộc, nhưng lúc nàng khó khăn nhất, thời điểm nguy hiểm nhất, chính Sài Hổ lại như thần binh giáng thế, cứu nàng ra khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng. Mặc dù Sài Hổ cứu nàng cũng có tư tâm riêng của mình, nhưng Lạc Băng vẫn một mực không thể quên đi hình bóng vĩ ngạn bỗng nhiên xuất hiện kia.
Tâm hồn thiếu nữ trong khoảnh khắc đó mãnh liệt xúc động, đã lưu lại một bóng hình trong tim mình.
Lưu lạc mấy tháng nay, khiến nàng càng thêm hoài niệm cái cảm giác an toàn mà người kia mang lại, tình cảm sơ khai tựa như rượu được cất trong hầm, không ngừng lên men, hình bóng chôn sâu trong tim cũng càng ngày càng rõ ràng, không thể xóa nhòa.
Nhưng giờ phút này, khi lần nữa gặp lại, trường kiếm của nàng lại cắm vào lồng ngực của đối phương, xuyên qua cơ thể, lập tức khiến đối phương mất nửa cái mạng. Mười mấy năm sống an nhàn sung sướng không buồn không lo, chẳng lẽ chính là để đổi lấy khoảnh khắc đau đớn thấu tim này?
Nếu là như vậy, nàng tình nguyện đi ăn xin suốt mười mấy năm, để đổi lấy hắn bình an không việc gì.
- Cút ngay! Xích Nguyệt giận dữ, một tay chém ra, trực tiếp đánh bay Lạc Băng ra ngoài, rơi xuống lăn lóc trên mặt đất.
Đám người Quỷ Tổ cũng vội vàng tiến lên, tra xét thương thế Sài Hổ.
Sau khi Lạc Băng rơi xuống đất cũng không chút bận tâm tình trạng của mình, ngược lại té chạy về phía Sài Hổ, khuôn mặt tươi tắn đã lem đầy nước mắt, tràn đầy vẻ hối hận cùng tự trách.
Một lát sau, Quỷ Tổ mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: - May mà không bị thương đến tâm mạch, không tính là quá nghiêm trọng.
Nói rồi, hắn liền lấy ra một viên đan dược nhét vào trong miệng Sài Hổ, nguyên lực chấn động, đẩy trường kiếm kia bay ra ngoài, sau đó thúc giục lực lượng rót vào trong cơ thể hắn, thay hắn hóa giải dược hiệu, tiến hành trị thương.
- Ta dẫn hắn trở về trị thương trước. Quỷ Tổ nói xong liền ôm Sài Hổ bay về hướng Thiên Diệp Tông.
Trước khi đi, Sài Hổ ho nhẹ nói: - Không nên làm khó nàng, nàng cũng có nỗi khổ của mình.
Xích Nguyệt than nhẹ nói: - Đây là chuyện gì a.
Chuyện vừa xảy ra nàng không thể giải thích được, nhưng Xích Nguyệt cũng mơ hồ nhìn ra một chút vấn đề, có lẽ tứ ca của mình có chút gì đó với vị tiểu công chúa Thiên Hạc Thành này.
Không lâu sau, mọi người đã đi hết, chỉ còn lại Xích Nguyệt đang nhíu mày đứng tại chỗ.
Mà Lạc Băng thì vẫn đang quỳ một chân trên mặt đất, nhìn về phía Sài Hổ rời đi, khóc rống không dứt, trong miệng còn lẩm bẩm: - Ta không báo thù nữa, Sài đại ca, ngươi đừng chết!
Nàng không ngừng lặp đi lặp lại một câu này, nước mắt tuôn ra như mưa mà quên mất rằng Sài Hổ sớm đã đi xa, căn bản không thể nghe được.
Nhìn nàng bộ dáng này, Xích Nguyệt cũng không khỏi nổi lên một tia trắc ẩn, trầm giọng nói: - Hắn sẽ không chết, một kiếm kia của ngươi cũng không khiến hắn bị thương nặng lắm.
Lạc Băng nghe vậy, ngẩng mạnh đầu nhìn Xích Nguyệt, như trút được gánh nặng khóc thút thít nói: - Cám ơn nhiều, cám ơn nhiều! Vừa nói, hai tay nàng vừa chắp lại thành hình chữ thập, ngước mặt lên trời nhắm mắt lại, nước mắt tự động lăn dài trên đôi gò má.
- Haizz, ngươi tự giải quyết cho tốt đi. Xích Nguyệt nói xong, thân hình thoắt một cái, cũng đuổi theo sát mọi người rời đi.
Chỉ để lại một mình Lạc Băng với dáng vẻ thành kính cầu nguyện, vẻ đẹp tràn thê lương.
..
Một tháng sau, Dương Khai đi tới một thành trì tên là Cao Thành.
Cái thành trì này nằm ở biên giới Nam Vực, cách Đông Vực không còn xa.
Sở dĩ hắn đi tới nơi này, là bởi vì hắn muốn đi Hoàng Tuyền Tông một chuyến, tìm tin tức Tiểu Tiểu mà Doãn Nhạc Sinh tìm hiểu được, theo hắn đoán, sau khi Tiểu Tiểu ra khỏi thông đạo tinh quang, rất có khả năng nàng và Doãn Nhạc Sinh cùng rơi xuống một nơi.
Về phần đến lúc đó phải tìm hiểu như thế nào, Dương Khai cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến, hắn không thể trực tiếp tìm tới Doãn Nhạc Sinh, dù sao giữa hai người còn có cừu oán, hơn nữa đối phương cũng biết trên người hắn mang căn nguyên tinh tú.
Thế lực Hoàng Tuyền Tông tại Đông Vực không nhỏ, có thể sánh vai với tông môn như Thanh Dương Thần Điện.
Những tin tình báo này đều do Diệp Hận nói cho hắn biết, hơn nữa Diệp Hận còn nói với hắn, trong khắp Tinh Giới, vật tư tu luyện ở Nam Vực ít nhất, linh khí thiên địa cũng rất mỏng manh, do vậy mặt bằng chung của võ giả tương đối thấp.
Võ giả ở ba vực còn lại, mặt bằng chung cao hơn Nam Vực rất nhiều. Chẳng hạn ở Đông Vực, tông môn cường đại như Hoàng Tuyền Tông tuyệt đối không dưới mười, nhưng ở Nam Vực cũng chỉ có bốn cái, có thể thấy được chênh lệch trong đó.
Đông Vực cũng có một tông môn cấp bá chủ, đó chính là U Hồn Cung, tông môn do U Hồn Đại Đế, 1 trong 10 Đại Đế Tôn năm xưa sáng lập ra.
Cũng có lời đồn rằng, Linh Thú Đảo cùng Long Đảo đại danh đỉnh đỉnh đều ở trên Đông Hải, nhưng rốt cuộc có phải hay không không ai có thể xác nhận, dù sao hai đại thần đảo này đối với võ giả bình thường mà nói quá mức xa vời.
Dường như là bị U Hồn Đại Đế ảnh hưởng, rất nhiều tông môn cùng võ giả ở Đông Vực đều tu luyện một vài công pháp tà ác, chẳng hạn như Hoàng Tuyền Tông là một trong số đó, cho nên nói bầu không khí tu luyện ở Đông Vực và Nam Vực hoàn toàn bất đồng.
Hành tẩu ở Đông Vực tuyệt đối phải cẩn thận, bất cứ lúc nào cũng có thể đụng phải những kẻ muốn làm xằng bậy đoạt tính mệnh của ngươi.
Một tháng này, Dương Khai đã đi qua không ít thành trì, trong đó cũng một vài thành trì sử dụng trận pháp không gian, nếu không, thời gian một tháng tuyệt đối không thể đi tới Cao Thành, biên giới Nam Vực.
Chỉ dựa vào phi hành, với tốc độ cùng tu vi hiện tại của Dương Khai, thì mấy chục năm cũng chưa chắc có thể đi tới nơi này, Tinh Giới rộng lớn, vượt quá tưởng tượng của hắn.
Sau khi tới Cao Thành, Dương Khai cũng không vội vã tiến vào Đông Vực, mà trước tiên hắn tìm một khách điếm để ở.
Bởi vì nơi này là giao giới giữa Đông Vực và Nam Vực, cho nên bên trong Cao Thành chẳng những có thể gặp được võ giả Nam Vực, mà còn có thể gặp được rất nhiều võ giả Đông Vực. Hắn ở chỗ này, chính là muốn dò xét tình hình Đông Vực một chút, nhất là tình hình Hoàng Tuyền Tông, miễn cho đến lúc đó tùy tiện đi vào Đông Vực mà như người mù.
Trên đường phố Cao Thành, trong số những võ giả đi lại tới lui, có rất nhiều người phát ra khí tức kiệt ngạo, tà ác thô bạo, ngay cả tướng mạo trông cũng hung thần ác sát, dữ tợn đáng sợ, vừa nhìn là biết người Đông Vực.
Hơn nữa trị an trong Cao Thành cũng vô cùng hỗn loạn, tuy nói có phủ thành chủ, cũng có cường giả trấn giữ, nhưng Dương Khai đi tới nơi này chưa được một ngày, đã gặp được mấy trận đánh nhau, thậm chí còn chết mấy người.
Chuyện này nếu đặt ở Phong Lâm Thành tuyệt đối là chuyện không dám tưởng tượng, không nói Phong Lâm Thành, ngay cả nhiều thành trì ở Nam Vực cũng sẽ không có chuyện như vậy xảy ra.
Khi mấy trận đánh nhau xảy ra, Dương Khai rõ ràng cảm nhận được có không ít khí tức cường giả ẩn nặc xung quanh, nhưng căn bản là không có ai khuyên can. Mãi đến khi đã đánh nhau xong, những cường giả ẩn nặc mới chợt hiện thân, bắt toàn những người đánh nhau đi, võ giả chết rồi sẽ bị lột nhẫn không gian ra, thi thể cứ như vậy bày ở trên đường cái không quản không hỏi.
Những cường giả này hiển nhiên là người của phủ thành chủ, nhìn bọn hắn diễn xuất, cứ như thể chúng cầu cho võ giả ở trong thành huyết đấu, như vậy thì bọn chúng mới có cớ bắt người, tiếp đó kiếm một chút lợi lộc cho bản thân vậy.
Dương Khai không muốn chọc phải phiền toái, hắn định tìm một trà lâu hoặc tửu lâu đợi thêm mấy ngày, bởi vì ở những chỗ như thế này, long xà hỗn tạp, có thể nghe trộm được một vài tin tức.
Hỏi thăm một chút, Dương Khai liền đi tới Duyệt Đình Trà Lâu, trà lâu lớn nhất Cao Thành.
Không lâu sau, Dương Khai đã tới nơi, phóng mắt nhìn tới, kiến trúc trà lâu này cũng vô cùng khí phái, cao năm tầng. Ở nơi hỗn loạn, hơn nữa tấc đất tấc vàng này, có thể có một trà lâu như vậy, có thể thấy được bối cảnh chủ nhân trà này lâu không nhỏ, rất có khả năng có quan hệ với phủ thành chủ.
Dương Khai cất bước đi vào, lập tức liền có tiểu nhị đầy nhiệt tình tiến lên đón. Trường kiếm lạnh như băng đâm tới, tựa như tâm trạng của Lạc Băng hiện tại vậy.
Một kiếm này khẳng định sẽ đâm vào không khí, bởi vì thực lực Lạc Băng và Dương Khai cách biệt quá lớn, khi nàng còn đang phóng tới, Dương Khai đã điều khiển mộc thuyền không thấy bóng dáng.
Nhưng một kiếm này lại không đâm vào không khí.
Một bóng người khôi ngô đột ngột xuất hiện trước mặt Lạc Băng, ánh mắt thương hại mà phức tạp nhìn nàng.
Lạc Băng thu tay lại không kịp, một tiếng xoạt truyền ra, trường kiếm kia trực tiếp đâm vào ngực thân thể khôi ngô này, kiếm sâu ba tấc, máu tươi phún ra.
Lạc Băng thoáng ngây ngốc tại chỗ, cả người bàng hoàng, kinh ngạc nhìn bóng người khôi ngô kia, thất thanh nói: - Sài đại ca!
Người bỗng nhiên chắn trước mặt nàng, khiến trường kiếm đâm thẳng vào ngực, chính là Sài Hổ.
Với tu vi Đạo Nguyên nhất tầng cảnh của Sài Hổ, muốn tránh khỏi một kiếm này vô cùng dễ dàng, dù không muốn tránh, chỉ cần vận chuyển nguyên lực một chút là có thể thoải mái đỡ được, nhưng hắn lại không làm như vậy, mà để cho Lạc Băng phát tiết ra một kiếm này.
Lạc Băng, người một lòng muốn chết rốt cục cũng hoảng hồn, nàng tới đây mai phục đánh lén, đã xác định không còn sống để trở về, nàng không giết chết được Dương Khai, cũng muốn chết trong tay hắn, đi xuống Hoàng Tuyền địa phủ đoàn tụ với phụ thân của mình.
Nàng ôm quyết tâm phải chết tới đây, nhưng không ngờ lại đả thương Sài Hổ.
Sài Hổ rất nhanh bị máu nhuộm đỏ ngực, đồng tử Lạc Băng lập tức phóng đại, ngực máu đỏ sẫm kia tựa như thu hết tất cả ánh sáng trong mắt nàng lại, khiến cho thế giới của nàng chỉ toàn là một màu máu khiếp người.
Thân thể to lớn đổ tới, khiến thân thể mềm mại của Lạc Băng mềm nhũn, suýt nữa ngã nhào trên đất.
Sài Hổ đưa tay đỡ nàng, chẳng những đỡ nàng, còn trực tiếp giữ hai tay nàng lại, sau đó chậm rãi kéo nàng về phía mình.
Lạc Băng căn bản vô lực ngăn cản, bị Sài Hổ kéo lại, thanh kiếm sắc bén nàng đang cầm trên tay cũng theo đó cắm vào sâu hơn trong ngực Sài Hổ.
Xoẹt xoẹt xoẹt...
Âm thanh kim loại đâm vào da thịt nghe rợn cả tóc gáy, chỉ trong nháy mắt trường kiếm kia đã xuyên qua ngực. Trong chớp mắt, khuôn mặt tươi tắn của Lạc Băng trở nên trắng như tuyết, kinh hoảng kêu lên: - Sài đại ca, ngươi làm cái gì vậy, mau dừng tay!
Nhưng bất kể nàng có la thế nào, Sài Hổ cũng chỉ đứng im bất động.
Sắc mặt đám người Xích Nguyệt cũng đại biến, tuyệt không nghĩ tới Sài Hổ lại làm ra chuyện như vậy, chờ đến khi bọn họ kịp phản ứng, Sài Hổ đã kéo cả người Lạc Băng tới trước ngực mình, rồi ghé tại nói nhỏ: - Dương thiếu giết phụ thân ngươi, ta thay hắn trả là được, ngươi không cần ra tay với hắn nữa.
- Ngươi dừng tay, ngươi dừng tay a. Ta không báo thù, ta không tìm hắn báo thù nữa, Sài đại ca ngươi mau buông ra đi! Lạc Băng lập tức khóc rống lên, cảm giác âm ấm thấm vào trong ngực, sao không biết đó là máu của Sài Hổ chứ? Nàng lập tức không biết làm sao, nội tâm dằn vặt đầy tự trách không thôi, nếu không phải nàng không biết tự lượng sức tới nơi này đại náo, Sài Hổ tuyệt đối sẽ không hành động như vậy.
Nàng cùng Sài Hổ quen biết không lâu, hơn nữa cũng không tính là thân thuộc, nhưng lúc nàng khó khăn nhất, thời điểm nguy hiểm nhất, chính Sài Hổ lại như thần binh giáng thế, cứu nàng ra khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng. Mặc dù Sài Hổ cứu nàng cũng có tư tâm riêng của mình, nhưng Lạc Băng vẫn một mực không thể quên đi hình bóng vĩ ngạn bỗng nhiên xuất hiện kia.
Tâm hồn thiếu nữ trong khoảnh khắc đó mãnh liệt xúc động, đã lưu lại một bóng hình trong tim mình.
Lưu lạc mấy tháng nay, khiến nàng càng thêm hoài niệm cái cảm giác an toàn mà người kia mang lại, tình cảm sơ khai tựa như rượu được cất trong hầm, không ngừng lên men, hình bóng chôn sâu trong tim cũng càng ngày càng rõ ràng, không thể xóa nhòa.
Nhưng giờ phút này, khi lần nữa gặp lại, trường kiếm của nàng lại cắm vào lồng ngực của đối phương, xuyên qua cơ thể, lập tức khiến đối phương mất nửa cái mạng. Mười mấy năm sống an nhàn sung sướng không buồn không lo, chẳng lẽ chính là để đổi lấy khoảnh khắc đau đớn thấu tim này?
Nếu là như vậy, nàng tình nguyện đi ăn xin suốt mười mấy năm, để đổi lấy hắn bình an không việc gì.
- Cút ngay! Xích Nguyệt giận dữ, một tay chém ra, trực tiếp đánh bay Lạc Băng ra ngoài, rơi xuống lăn lóc trên mặt đất.
Đám người Quỷ Tổ cũng vội vàng tiến lên, tra xét thương thế Sài Hổ.
Sau khi Lạc Băng rơi xuống đất cũng không chút bận tâm tình trạng của mình, ngược lại té chạy về phía Sài Hổ, khuôn mặt tươi tắn đã lem đầy nước mắt, tràn đầy vẻ hối hận cùng tự trách.
Một lát sau, Quỷ Tổ mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: - May mà không bị thương đến tâm mạch, không tính là quá nghiêm trọng.
Nói rồi, hắn liền lấy ra một viên đan dược nhét vào trong miệng Sài Hổ, nguyên lực chấn động, đẩy trường kiếm kia bay ra ngoài, sau đó thúc giục lực lượng rót vào trong cơ thể hắn, thay hắn hóa giải dược hiệu, tiến hành trị thương.
- Ta dẫn hắn trở về trị thương trước. Quỷ Tổ nói xong liền ôm Sài Hổ bay về hướng Thiên Diệp Tông.
Trước khi đi, Sài Hổ ho nhẹ nói: - Không nên làm khó nàng, nàng cũng có nỗi khổ của mình.
Xích Nguyệt than nhẹ nói: - Đây là chuyện gì a.
Chuyện vừa xảy ra nàng không thể giải thích được, nhưng Xích Nguyệt cũng mơ hồ nhìn ra một chút vấn đề, có lẽ tứ ca của mình có chút gì đó với vị tiểu công chúa Thiên Hạc Thành này.
Không lâu sau, mọi người đã đi hết, chỉ còn lại Xích Nguyệt đang nhíu mày đứng tại chỗ.
Mà Lạc Băng thì vẫn đang quỳ một chân trên mặt đất, nhìn về phía Sài Hổ rời đi, khóc rống không dứt, trong miệng còn lẩm bẩm: - Ta không báo thù nữa, Sài đại ca, ngươi đừng chết!
Nàng không ngừng lặp đi lặp lại một câu này, nước mắt tuôn ra như mưa mà quên mất rằng Sài Hổ sớm đã đi xa, căn bản không thể nghe được.
Nhìn nàng bộ dáng này, Xích Nguyệt cũng không khỏi nổi lên một tia trắc ẩn, trầm giọng nói: - Hắn sẽ không chết, một kiếm kia của ngươi cũng không khiến hắn bị thương nặng lắm.
Lạc Băng nghe vậy, ngẩng mạnh đầu nhìn Xích Nguyệt, như trút được gánh nặng khóc thút thít nói: - Cám ơn nhiều, cám ơn nhiều! Vừa nói, hai tay nàng vừa chắp lại thành hình chữ thập, ngước mặt lên trời nhắm mắt lại, nước mắt tự động lăn dài trên đôi gò má.
- Haizz, ngươi tự giải quyết cho tốt đi. Xích Nguyệt nói xong, thân hình thoắt một cái, cũng đuổi theo sát mọi người rời đi.
Chỉ để lại một mình Lạc Băng với dáng vẻ thành kính cầu nguyện, vẻ đẹp tràn thê lương.
..
Một tháng sau, Dương Khai đi tới một thành trì tên là Cao Thành.
Cái thành trì này nằm ở biên giới Nam Vực, cách Đông Vực không còn xa.
Sở dĩ hắn đi tới nơi này, là bởi vì hắn muốn đi Hoàng Tuyền Tông một chuyến, tìm tin tức Tiểu Tiểu mà Doãn Nhạc Sinh tìm hiểu được, theo hắn đoán, sau khi Tiểu Tiểu ra khỏi thông đạo tinh quang, rất có khả năng nàng và Doãn Nhạc Sinh cùng rơi xuống một nơi.
Về phần đến lúc đó phải tìm hiểu như thế nào, Dương Khai cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến, hắn không thể trực tiếp tìm tới Doãn Nhạc Sinh, dù sao giữa hai người còn có cừu oán, hơn nữa đối phương cũng biết trên người hắn mang căn nguyên tinh tú.
Thế lực Hoàng Tuyền Tông tại Đông Vực không nhỏ, có thể sánh vai với tông môn như Thanh Dương Thần Điện.
Những tin tình báo này đều do Diệp Hận nói cho hắn biết, hơn nữa Diệp Hận còn nói với hắn, trong khắp Tinh Giới, vật tư tu luyện ở Nam Vực ít nhất, linh khí thiên địa cũng rất mỏng manh, do vậy mặt bằng chung của võ giả tương đối thấp.
Võ giả ở ba vực còn lại, mặt bằng chung cao hơn Nam Vực rất nhiều. Chẳng hạn ở Đông Vực, tông môn cường đại như Hoàng Tuyền Tông tuyệt đối không dưới mười, nhưng ở Nam Vực cũng chỉ có bốn cái, có thể thấy được chênh lệch trong đó.
Đông Vực cũng có một tông môn cấp bá chủ, đó chính là U Hồn Cung, tông môn do U Hồn Đại Đế, 1 trong 10 Đại Đế Tôn năm xưa sáng lập ra.
Cũng có lời đồn rằng, Linh Thú Đảo cùng Long Đảo đại danh đỉnh đỉnh đều ở trên Đông Hải, nhưng rốt cuộc có phải hay không không ai có thể xác nhận, dù sao hai đại thần đảo này đối với võ giả bình thường mà nói quá mức xa vời.
Dường như là bị U Hồn Đại Đế ảnh hưởng, rất nhiều tông môn cùng võ giả ở Đông Vực đều tu luyện một vài công pháp tà ác, chẳng hạn như Hoàng Tuyền Tông là một trong số đó, cho nên nói bầu không khí tu luyện ở Đông Vực và Nam Vực hoàn toàn bất đồng.
Hành tẩu ở Đông Vực tuyệt đối phải cẩn thận, bất cứ lúc nào cũng có thể đụng phải những kẻ muốn làm xằng bậy đoạt tính mệnh của ngươi.
Một tháng này, Dương Khai đã đi qua không ít thành trì, trong đó cũng một vài thành trì sử dụng trận pháp không gian, nếu không, thời gian một tháng tuyệt đối không thể đi tới Cao Thành, biên giới Nam Vực.
Chỉ dựa vào phi hành, với tốc độ cùng tu vi hiện tại của Dương Khai, thì mấy chục năm cũng chưa chắc có thể đi tới nơi này, Tinh Giới rộng lớn, vượt quá tưởng tượng của hắn.
Sau khi tới Cao Thành, Dương Khai cũng không vội vã tiến vào Đông Vực, mà trước tiên hắn tìm một khách điếm để ở.
Bởi vì nơi này là giao giới giữa Đông Vực và Nam Vực, cho nên bên trong Cao Thành chẳng những có thể gặp được võ giả Nam Vực, mà còn có thể gặp được rất nhiều võ giả Đông Vực. Hắn ở chỗ này, chính là muốn dò xét tình hình Đông Vực một chút, nhất là tình hình Hoàng Tuyền Tông, miễn cho đến lúc đó tùy tiện đi vào Đông Vực mà như người mù.
Trên đường phố Cao Thành, trong số những võ giả đi lại tới lui, có rất nhiều người phát ra khí tức kiệt ngạo, tà ác thô bạo, ngay cả tướng mạo trông cũng hung thần ác sát, dữ tợn đáng sợ, vừa nhìn là biết người Đông Vực.
Hơn nữa trị an trong Cao Thành cũng vô cùng hỗn loạn, tuy nói có phủ thành chủ, cũng có cường giả trấn giữ, nhưng Dương Khai đi tới nơi này chưa được một ngày, đã gặp được mấy trận đánh nhau, thậm chí còn chết mấy người.
Chuyện này nếu đặt ở Phong Lâm Thành tuyệt đối là chuyện không dám tưởng tượng, không nói Phong Lâm Thành, ngay cả nhiều thành trì ở Nam Vực cũng sẽ không có chuyện như vậy xảy ra.
Khi mấy trận đánh nhau xảy ra, Dương Khai rõ ràng cảm nhận được có không ít khí tức cường giả ẩn nặc xung quanh, nhưng căn bản là không có ai khuyên can. Mãi đến khi đã đánh nhau xong, những cường giả ẩn nặc mới chợt hiện thân, bắt toàn những người đánh nhau đi, võ giả chết rồi sẽ bị lột nhẫn không gian ra, thi thể cứ như vậy bày ở trên đường cái không quản không hỏi.
Những cường giả này hiển nhiên là người của phủ thành chủ, nhìn bọn hắn diễn xuất, cứ như thể chúng cầu cho võ giả ở trong thành huyết đấu, như vậy thì bọn chúng mới có cớ bắt người, tiếp đó kiếm một chút lợi lộc cho bản thân vậy.
Dương Khai không muốn chọc phải phiền toái, hắn định tìm một trà lâu hoặc tửu lâu đợi thêm mấy ngày, bởi vì ở những chỗ như thế này, long xà hỗn tạp, có thể nghe trộm được một vài tin tức.
Hỏi thăm một chút, Dương Khai liền đi tới Duyệt Đình Trà Lâu, trà lâu lớn nhất Cao Thành.
Không lâu sau, Dương Khai đã tới nơi, phóng mắt nhìn tới, kiến trúc trà lâu này cũng vô cùng khí phái, cao năm tầng. Ở nơi hỗn loạn, hơn nữa tấc đất tấc vàng này, có thể có một trà lâu như vậy, có thể thấy được bối cảnh chủ nhân trà này lâu không nhỏ, rất có khả năng có quan hệ với phủ thành chủ.
Dương Khai cất bước đi vào, lập tức liền có tiểu nhị đầy nhiệt tình tiến lên đón.