Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 2279: Cút đi




Lưu Viêm đã ở cạnh hắn rất nhiều năm. Những năm này một mực cùng trông coi lẫn nhau, giúp Dương Khai không ít bận rộn. Nếu là bởi vì quái thạch trước mặt mà cứ bỏ mình như vậy, Dương Khai nói gì cũng không thể chấp nhận.

Nếu thật như thế, hắn nhất định sẽ đào lên thi thể của Diệp Sùng, nghiền xương thành tro, giải mối hận trong lòng.

Nhưng hắn cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy cũng không quá có khả năng này. Diệp Sùng muốn cầu cạnh mình, tuyệt đối sẽ không đặt một khối quái thạch ở chỗ này âm hại mình.

Chẳng qua là... lúc trước khi ông ta nói trong sơn động này có cơ duyên, nhìn chằm chằm vào Lưu Viêm là chuyện gì xảy ra?

Dương Khai tâm loạn như ma. Đúng lúc này, bên trong quái thạch bỗng nhiên thoải mái ra một tia khí tức khiến hắn vô cùng quen thuộc.

Sau khi nhận ra một tia khí tức đó, thần tình của Dương Khai rung lên, vội vàng la lên: - Lưu Viêm!

Khí tức kia tuyệt đối là Lưu Viêm, chỉ có điều hơi rất yếu. Nếu không có những năm này cùng Lưu Viêm một mực làm bạn sớm đã quen thuộc, Dương Khai cũng không phát hiện được.

Có khí tức lưu lại, vậy đã nói rõ Lưu Viêm vẫn chưa bỏ mình, chỉ là bị phong ấn ở bên trong quái thạch. Ý thức được điểm này, Dương Khai cũng không dám tùy tiện đi công kích quái thạch, sợ làm cho Lưu Viêm bị thương.

Thế nhưng đối mặt với tiếng kêu của hắn, Lưu Viêm trước sau không có bất kỳ đáp lại nào. Không chỉ như thế, trong cảm giác của Dương Khai, mộ tia khí tức đó của Lưu Viêm dật tràn tới vô cùng vững vàng, dao động tuy rằng hơi yếu đến cực điểm, nhưng cũng không có dấu vết bị thương.

Có một chút như là lâm vào trong trầm miên.

Đây là chuyện gì xảy ra? Dương Khai một vạn lần cũng không nghĩ ra.

Hắn cẩn thận từng li từng tí lần nữa phóng ra thần niệm dò xét, nhưng vẫn là một dạng như vừa rồi. Thần niệm tìm tòi vào trong quái thạch, thật giống như bị một cái miệng to vô hình cắn đứt. Chẳng những khiến hắn dò xét vô công mà trở về, còn khiến thức hải của hắn hơi tê rần.

Quái thạch này cũng không biết là thứ quỷ gì, có thể cắn nuốt thần niệm cho thấy nó có phẩm chất vô cùng bất phàm.

Từng tia màu sắc đỏ thẫm mà mắt thường gần như không thể nhận ra tràn ngập đi ra từ trong quái thạch, thẩm thấu đến mặt ngoài của quái thạch. Dương Khai nhìn trước mắt sáng ngời, hắn đối với khí tức đỏ sẫm ấy không thể quen thuộc hơn nữa. Đây rõ ràng chính là lực của ngọn lửa vô và phức tạp mà Lưu Viêm có. Trong đó xen lẫn dung hợp các loại lực lượng của lửa, lại hoàn mỹ hỗn hợp ở cùng một chỗ, trên đời trừ ra Lưu Viêm có, không có người thứ hai nữa.

Chẳng lẽ là Lưu Viêm ở bên trong đánh sâu vào phong ấn lực sao?

Nghĩ tới đây, trong lòng Dương Khai khẩn trương không khỏi buông lỏng rất nhiều, cưỡng bách mình tĩnh táo lại, cẩn thận quan sát, muốn biết mình có biện pháp nào có thể giúp Lưu Viêm.

Sau khi màu sắc đỏ sẫm đó tràn ngập đi ra, quái thạch bỗng nhiên vù vù một tiếng, ngay sau đó nó lại truyền ra lực hút cực mạnh, điên cuồng mà hấp thu linh khí thiên địa bốn phía.

Chỉ một thoáng, trong sơn động cuồng phong gào thét, ô yết vang dội. Linh khí cực kỳ nồng đậm trong bí cảnh rối rít tràn vào trong quái thạch, lại như đá chìm đáy biển, biến mất không thấy.

Ngược lại thì theo linh khí biến mất, màu đỏ thắm ở mặt ngoài của quái thạch càng thêm thịnh vượng. Khí tức của Lưu Viêm cũng càng ngày càng rõ ràng.

Muốn linh khí sao? Trong lòng của Dương Khai vừa động, đấy còn có gì do dự, hắn vung tay lên, hơn ngàn vạn khối Nguyên tinh một cổ não rơi ở bốn phía quái thạch, số lượng nhiều gần như tràn ngập sơn động. Những nguyên tinh này đều có cấp bậc trung phẩm thượng phẩm, căn bản không có nguyên tinh hạ phẩm. Tất cả đều tróc xuống từ trên một cái quặng mỏ nguyên tinh đó.

Dương Khai lại đảo ra một quyền, đánh những nguyên tinh thành phấn vụn, biến thành Linh Hải bao phủ quái thạch.

Mắt thường có thể thấy được, quái thạch kéo dài không ngừng hấp thu năng lượng bốn phía, dường như vĩnh viễn không có bờ bến.

..

Đồng thời ngay vào lúc Lưu Viêm gặp nạn, bên ngoài Thiên Diệp Tông thần hồn nát thần tính, trông gà hoá cuốc.

Hơn một ngàn vị võ giả đã tới phía trước Thiên Diệp Tông đại trận hộ sơn, nhìn chằm chằm về phía Thiên Diệp Tông.

Ngàn người đó thuộc thế lực bất đồng, lại tựa hồ như đều lấy một vị nam nhân trung niên tóc lam cầm đầu. Nam nhân trung niên ấy cũng không biết tu luyện huyền công gì, một đầu tóc dài màu thủy lam, không buộc lại để rối tung trên đầu vai. Thân hình anh vĩ, thần tình không giận mà oai.

Ông ta ngồi trên một chiếc kiệu lớn không có nóc với 16 người nâng lên. Thân kiệu thân rộng rãi, còn tán phát dao động linh khí không yếu, hiển nhiên là một món bí bảo không tầm thường. Mà giờ khắc này, nam nhân tóc màu thủy lam đang thản nhiên thưởng thức trà, dường như là tới đây dạo chơi ngoại thành nhàn nhã vậy.

Mà ở bên cạnh ông ta, vây quanh không ít cường giả.

Thiên Hạc Thành thành chủ Lạc Tân người mà Dương Khai đã từng dạy dỗ mạnh tay bất ngờ cũng ở trong đó. Chẳng qua là trong thời gian ngắn, cũng không biết Lạc Tân uống linh đan diệu dược gì, lại là thương thế diệt hết, hoàn toàn nhìn không ra dấu vết bị Dương Khai đả thương lúc trước, tinh thần sung mãn, sắc mặt vô cùng đỏ hồng.

Hai vị lão giả trước đó phụ trách bảo vệ Thiên Chiếu Cung thiếu cung chủ Khưu Vũ cũng ở một bên, cúi đầu mà đứng, làm như cực kỳ cung kính đối với nam nhân có tóc màu thủy lam.

Còn có một người nam nhân khiến người ta chú ý, bàn về tu vi không thể kém so với bất kỳ người nào, lưng hùm vai gấu, vô cùng thô cuồng, toàn thân phát ra khí tức cũng là thô bạo vô cùng, thoạt nhìn có bộ dáng 40, 50 tuổi.

Nam nhân ấy đứng ở một bên, thỉnh thoảng lại lấy ánh mắt quét một chút tới nam nhân trung niên tóc màu thủy lam, cười lạnh không ngừng. Dường như người này vô cùng xem thường điệu bộ của nam nhân tóc màu thủy lam nọ.

Mấy người bọn họ đều là người chưởng đà của tông môn phụ cận, địa vị thực lực cũng không kém lắm. Ngặt một nỗi nam nhân trung niên tóc màu thủy lam làm một bộ cao cao tại thượng, bộ dáng hạc trong bầy gà, dĩ nhiên khiến người khác không thích.

Một bộ cảnh tượng này nếu để cho người không biết thấy được, chỉ sợ đều nghĩ đến võ giả chỗ này với nam nhân trung niên tóc màu thủy lam như Thiên Lôi sai đâu đánh đó đâu.

Hơn một ngàn võ giả đều thuộc 5,6 cái tông môn thế lực, sau khi hội hợp lại không nói một lời, dường như lặng lẽ cùng đợi gì đó.

Gương mặt của Lạc Tân oán độc phẫn hận, chặt chẽ chăm chú nhìn phía trước, hai đấm nắm chắc.

Trước đó vài ngày lão ta ở phủ thành chủ làm đại điển nạp thiếp, lại bị người phá hủy giữa chừng. Chẳng những cô dâu bị người đoạt đi trước mắt bao nhiêu người, ngay cả bản thân của lão ta cũng bị đánh thành bị thương nặng, nếu không may mắn chỉ sợ đã sớm chết rồi.

Mặc dù mới mấy ngày, nhưng chuyện này sớm đã truyền phí phí dương dương ở khu vực phụ cận. Võ giả của cả Thiên Hạc Thành đều biết chuyện này.

Uy vọng của lão ta trong Thiên Hạc Thành xuống dốc không phanh, đi tới chỗ nào đều cảm giác có người ở sau lưng chỉ chỉ chõ chõ. Không chỉ như thế, bên trong thành thậm chí có bất mãn thanh âm xuất hiện, hô hào lão ta nên thoái vị xuống đài.

Lạc Tân sao có thể dễ dàng tha thứ chuyện như vậy xảy ra. Lão ta khổ tâm kinh doanh Thiên Hạc Thành đã nhiều năm như vậy, mắt thấy sắp xoay người cùng bốn phía tông môn ngồi ngang hàng với nhau, làm sao cam tâm vào thời khắc tối hậu thất bại trong gang tấc chứ?

Mà hết thảy đầu têu gây họa chính là cái tên gọi là Dương Khai tiểu tử đó! Chỉ cần có thể đánh chết Dương Khai rửa sạch nhục trước, Lạc Tân tin tưởng mình có thể lần nữa ổn định Thiên Hạc Thành, đến lúc đó không người nào dám nói nửa chữ không với hắn!

Oán hận Dương Khai, Lạc Tân dĩ nhiên cũng không có cảm tình gì đối với Thiên Diệp Tông mà Dương Khai bao che. Trong lòng âm thầm nảy sinh ác độc nếu là Diệp Hận thức thời ngược lại cũng còn nói được, nếu dám không thức thời thì sẽ bảo hắn biết hậu quả.

Hô hô hô...

Đúng lúc này, phía trước một đạo lưu quang bắn nhanh mà đến. Tia sáng rơi xuống, từ trong lộ ra thân ảnh nhiều cao tầng của Thiên Diệp Tông. Diệp Hận cư thủ, những phó tông chủ trưởng lão đó cái gì đều cùng ở bên cạnh ông ta.

Mặc dù đã lấy được tin tức, nhưng vừa thấy trước đại trận hộ sơn nhà mình tụ tập nhiều cường giả như vậy, đám người Diệp Hận không khỏi sắc mặt đại biến.

Hội tụ ở chỗ này là lực lượng của 5,6 cái thế lực chung quanh. Riêng là Đạo Nguyên Cảnh có chừng hơn 200 người, Đạo Nguyên tam tầng cảnh cũng có mười mấy người, còn dư lại toàn bộ đều là Hư Vương Cảnh võ giả. Một cổ lực lượng như vậy, chỉ dựa vào Thiên Diệp Tông hiện giời thì làm sao có thể đỡ được?

Diệp Hận trấn định tâm thần, liền ôm quyền hỏi: - Chư vị bằng hữu quang lâm tệ tông, tệ tông trên dưới vẻ vang cho kẻ hèn này. Không biết chư vị không báo mà đến, không biết có chuyện gì?

Ông ta cũng biết đối phương kẻ thiện thì không đến, lần này sợ là không có biện pháp tốt. Nhưng có đại trận hộ sơn lúc này, ông ta cũng không phải quá e ngại. Nếu là tông môn đại trận hộ sơn bình thường còn chưa tính, tuyệt đối không thể ngăn cản sự công kích của nhiều cường giả như vậy.

Nhưng Thiên Diệp Tông đại trận hộ sơn truyền thừa đã lâu, cấp bậc cực cao, không phải những thứ tông môn a mèo a chó kia có thể so sánh. Nếu không phải thực lực của Thiên Diệp Tông bây giờ không đủ, tầng phòng ngự của đại trận hộ sơn còn có thể tăng lên mấy bậc, một khi vận chuyển, cho dù là mười mấy Đế Tôn Cảnh liên thủ cũng không nhất định đánh phá.

Mặc dù như thế, hiện tại đại trận hộ sơn này ngăn cản những người trước mặt này vậy cũng dư dả rồi. Đây cũng là nguyên nhân căn bản mà Thiên Diệp Tông tuy rằng suy thoái, nhưng vẫn có thể sừng sững không ngã.

Không phá được đại trận hộ sơn, không ai dám cùng Thiên Diệp Tông hoàn toàn xé rách da mặt.

Diệp Hận vừa dứt lời, Lạc Tân là người thứ nhất nhảy ra ngoài, quát lên: - Họ Diệp kia, không cần cất hiểu rõ giả bộ hồ đồ, bọn ta chờ ngươi chẳng lẽ ngươi không biết nguyên nhân sao? Thức thời thì ngoan ngoãn giao ra đây tiểu tử tên là Dương Khai đó cùng mấy người khác, nếu không thì đừng trách bọn ta không khách khí.

Diệp Hận nghe vậy, nhướng mày, hỏi: - Lạc thành chủ, không biết ngươi cùng Dương thiếu có gì thù oán lại lửa giận ngút trời như vậy?

Thấy hắn biết rõ còn hỏi, Lạc Tân quả thực tức giận sắp vỡ phổi luôn, xanh mặt đáp: - Diệp Hận, ngươi châm chọc Lạc mỗ sao? Mấy ngày trước đây trên phủ thành chủ của ta đã xảy ra chuyện chẳng lẽ ngươi không biết? Hay nói ngươi là đang cố ý làm nhục ta?

Diệp Hận thản nhiên đáp: - Có biết một hai, không để ý biết cặn kẽ!

Lạc Tân cả giận nói: - Tiểu tử đó ở phủ thành chủ của ta đại náo bốn phương, đoạt thiếp thất của bổn tọa, sát thương tân khách. Bổn tọa sao có thể từ bỏ ý đồ với hắn.

Diệp Hận hỏi: - Chuyện này sao cùng với Diệp mỗ nghe nói có chút không phải giống như vậy? Diệp mỗ nghe nói Lạc thành chủ ỷ mạnh hiếp yếu, khi nam chiếm nữ, nhốt mấy vị bằng hữu của Dương thiếu, bức bách nhạc mẫu đại nhân của Dương thiếu thành thân. Cho nên Dương thiếu bị bất đắc dĩ mới cùng Lạc thành chủ đại chiến một phen, tuy rằng thời điểm cuối cùng thắng lợi, lại vẫn như cũ đại từ đại bi tha ngươi một mạng... Lạc thành chủ ngươi không cảm ân đái đức cũng đã đành, làm sao mới mấy ngày trôi qua liền muốn lấy oán trả ơn thế kia?

Lạc Tân sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, quát lớn: - Ngươi thúi lắm!

Diệp Hận lạnh lùng nói: - Ngày đó tân khách vô số, ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm. Rốt cuộc là Diệp mỗ hồ ngôn loạn ngữ hay là Lạc thành chủ vong ân phụ nghĩa, ta tin tưởng mọi người đều hiểu. Trong lòng của Lạc Tân có một cỗ nhiệt huyết cuồn cuộn, suýt nữa thốt ra. Chuyện này là sỉ nhục lớn nhất cả đời của lão, bây giờ bị Diệp Hận nói tới trước mặt mọi người, dĩ nhiên là trong cơn giận dữ, nếu không có đại trận hộ sơn cản ở phía trước, lão ta sớm đã mắt đỏ đi tìm Diệp Hận liều mạng.

Diệp Hận liền ôm quyền, nhìn bốn phía nói: - Chư vị bằng hữu chắc chắn cũng biết sự việc ấy, không ngại cùng Lạc thành chủ cẩn thận nói một phen, tránh cho ông ta lại hiểu lầm gì đó, làm ra chuyện người thần cùng chung phẫn nộ. Những võ giả tới chỗ này nghe vậy, không có một người có ý muốn lên tiếng.

Bọn họ chuyến này đến đây cũng không phải là muốn cùng Diệp Hận tranh sự lợi hại về miệng mồm, cho dù Diệp Hận nói là sự thật thì đã sao? Dương Khai quả thật giết người, giết chính là tinh anh trong tông môn của bọn họ, giờ này biết được Dương Khai ở ngay trong Thiên Diệp Tông, bọn họ sao có thể ngồi xem mặc kệ. Lưu Viêm đã ở cạnh hắn rất nhiều năm. Những năm này một mực cùng trông coi lẫn nhau, giúp Dương Khai không ít bận rộn. Nếu là bởi vì quái thạch trước mặt mà cứ bỏ mình như vậy, Dương Khai nói gì cũng không thể chấp nhận.

Nếu thật như thế, hắn nhất định sẽ đào lên thi thể của Diệp Sùng, nghiền xương thành tro, giải mối hận trong lòng.

Nhưng hắn cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy cũng không quá có khả năng này. Diệp Sùng muốn cầu cạnh mình, tuyệt đối sẽ không đặt một khối quái thạch ở chỗ này âm hại mình.

Chẳng qua là... lúc trước khi ông ta nói trong sơn động này có cơ duyên, nhìn chằm chằm vào Lưu Viêm là chuyện gì xảy ra?

Dương Khai tâm loạn như ma. Đúng lúc này, bên trong quái thạch bỗng nhiên thoải mái ra một tia khí tức khiến hắn vô cùng quen thuộc.

Sau khi nhận ra một tia khí tức đó, thần tình của Dương Khai rung lên, vội vàng la lên: - Lưu Viêm!

Khí tức kia tuyệt đối là Lưu Viêm, chỉ có điều hơi rất yếu. Nếu không có những năm này cùng Lưu Viêm một mực làm bạn sớm đã quen thuộc, Dương Khai cũng không phát hiện được.

Có khí tức lưu lại, vậy đã nói rõ Lưu Viêm vẫn chưa bỏ mình, chỉ là bị phong ấn ở bên trong quái thạch. Ý thức được điểm này, Dương Khai cũng không dám tùy tiện đi công kích quái thạch, sợ làm cho Lưu Viêm bị thương.

Thế nhưng đối mặt với tiếng kêu của hắn, Lưu Viêm trước sau không có bất kỳ đáp lại nào. Không chỉ như thế, trong cảm giác của Dương Khai, mộ tia khí tức đó của Lưu Viêm dật tràn tới vô cùng vững vàng, dao động tuy rằng hơi yếu đến cực điểm, nhưng cũng không có dấu vết bị thương.

Có một chút như là lâm vào trong trầm miên.

Đây là chuyện gì xảy ra? Dương Khai một vạn lần cũng không nghĩ ra.

Hắn cẩn thận từng li từng tí lần nữa phóng ra thần niệm dò xét, nhưng vẫn là một dạng như vừa rồi. Thần niệm tìm tòi vào trong quái thạch, thật giống như bị một cái miệng to vô hình cắn đứt. Chẳng những khiến hắn dò xét vô công mà trở về, còn khiến thức hải của hắn hơi tê rần.

Quái thạch này cũng không biết là thứ quỷ gì, có thể cắn nuốt thần niệm cho thấy nó có phẩm chất vô cùng bất phàm.

Từng tia màu sắc đỏ thẫm mà mắt thường gần như không thể nhận ra tràn ngập đi ra từ trong quái thạch, thẩm thấu đến mặt ngoài của quái thạch. Dương Khai nhìn trước mắt sáng ngời, hắn đối với khí tức đỏ sẫm ấy không thể quen thuộc hơn nữa. Đây rõ ràng chính là lực của ngọn lửa vô và phức tạp mà Lưu Viêm có. Trong đó xen lẫn dung hợp các loại lực lượng của lửa, lại hoàn mỹ hỗn hợp ở cùng một chỗ, trên đời trừ ra Lưu Viêm có, không có người thứ hai nữa.

Chẳng lẽ là Lưu Viêm ở bên trong đánh sâu vào phong ấn lực sao?

Nghĩ tới đây, trong lòng Dương Khai khẩn trương không khỏi buông lỏng rất nhiều, cưỡng bách mình tĩnh táo lại, cẩn thận quan sát, muốn biết mình có biện pháp nào có thể giúp Lưu Viêm.

Sau khi màu sắc đỏ sẫm đó tràn ngập đi ra, quái thạch bỗng nhiên vù vù một tiếng, ngay sau đó nó lại truyền ra lực hút cực mạnh, điên cuồng mà hấp thu linh khí thiên địa bốn phía.

Chỉ một thoáng, trong sơn động cuồng phong gào thét, ô yết vang dội. Linh khí cực kỳ nồng đậm trong bí cảnh rối rít tràn vào trong quái thạch, lại như đá chìm đáy biển, biến mất không thấy.

Ngược lại thì theo linh khí biến mất, màu đỏ thắm ở mặt ngoài của quái thạch càng thêm thịnh vượng. Khí tức của Lưu Viêm cũng càng ngày càng rõ ràng.

Muốn linh khí sao? Trong lòng của Dương Khai vừa động, đấy còn có gì do dự, hắn vung tay lên, hơn ngàn vạn khối Nguyên tinh một cổ não rơi ở bốn phía quái thạch, số lượng nhiều gần như tràn ngập sơn động. Những nguyên tinh này đều có cấp bậc trung phẩm thượng phẩm, căn bản không có nguyên tinh hạ phẩm. Tất cả đều tróc xuống từ trên một cái quặng mỏ nguyên tinh đó.

Dương Khai lại đảo ra một quyền, đánh những nguyên tinh thành phấn vụn, biến thành Linh Hải bao phủ quái thạch.

Mắt thường có thể thấy được, quái thạch kéo dài không ngừng hấp thu năng lượng bốn phía, dường như vĩnh viễn không có bờ bến.

..

Đồng thời ngay vào lúc Lưu Viêm gặp nạn, bên ngoài Thiên Diệp Tông thần hồn nát thần tính, trông gà hoá cuốc.

Hơn một ngàn vị võ giả đã tới phía trước Thiên Diệp Tông đại trận hộ sơn, nhìn chằm chằm về phía Thiên Diệp Tông.

Ngàn người đó thuộc thế lực bất đồng, lại tựa hồ như đều lấy một vị nam nhân trung niên tóc lam cầm đầu. Nam nhân trung niên ấy cũng không biết tu luyện huyền công gì, một đầu tóc dài màu thủy lam, không buộc lại để rối tung trên đầu vai. Thân hình anh vĩ, thần tình không giận mà oai.

Ông ta ngồi trên một chiếc kiệu lớn không có nóc với 16 người nâng lên. Thân kiệu thân rộng rãi, còn tán phát dao động linh khí không yếu, hiển nhiên là một món bí bảo không tầm thường. Mà giờ khắc này, nam nhân tóc màu thủy lam đang thản nhiên thưởng thức trà, dường như là tới đây dạo chơi ngoại thành nhàn nhã vậy.

Mà ở bên cạnh ông ta, vây quanh không ít cường giả.

Thiên Hạc Thành thành chủ Lạc Tân người mà Dương Khai đã từng dạy dỗ mạnh tay bất ngờ cũng ở trong đó. Chẳng qua là trong thời gian ngắn, cũng không biết Lạc Tân uống linh đan diệu dược gì, lại là thương thế diệt hết, hoàn toàn nhìn không ra dấu vết bị Dương Khai đả thương lúc trước, tinh thần sung mãn, sắc mặt vô cùng đỏ hồng.

Hai vị lão giả trước đó phụ trách bảo vệ Thiên Chiếu Cung thiếu cung chủ Khưu Vũ cũng ở một bên, cúi đầu mà đứng, làm như cực kỳ cung kính đối với nam nhân có tóc màu thủy lam.

Còn có một người nam nhân khiến người ta chú ý, bàn về tu vi không thể kém so với bất kỳ người nào, lưng hùm vai gấu, vô cùng thô cuồng, toàn thân phát ra khí tức cũng là thô bạo vô cùng, thoạt nhìn có bộ dáng 40, 50 tuổi.

Nam nhân ấy đứng ở một bên, thỉnh thoảng lại lấy ánh mắt quét một chút tới nam nhân trung niên tóc màu thủy lam, cười lạnh không ngừng. Dường như người này vô cùng xem thường điệu bộ của nam nhân tóc màu thủy lam nọ.

Mấy người bọn họ đều là người chưởng đà của tông môn phụ cận, địa vị thực lực cũng không kém lắm. Ngặt một nỗi nam nhân trung niên tóc màu thủy lam làm một bộ cao cao tại thượng, bộ dáng hạc trong bầy gà, dĩ nhiên khiến người khác không thích.

Một bộ cảnh tượng này nếu để cho người không biết thấy được, chỉ sợ đều nghĩ đến võ giả chỗ này với nam nhân trung niên tóc màu thủy lam như Thiên Lôi sai đâu đánh đó đâu.

Hơn một ngàn võ giả đều thuộc 5,6 cái tông môn thế lực, sau khi hội hợp lại không nói một lời, dường như lặng lẽ cùng đợi gì đó.

Gương mặt của Lạc Tân oán độc phẫn hận, chặt chẽ chăm chú nhìn phía trước, hai đấm nắm chắc.

Trước đó vài ngày lão ta ở phủ thành chủ làm đại điển nạp thiếp, lại bị người phá hủy giữa chừng. Chẳng những cô dâu bị người đoạt đi trước mắt bao nhiêu người, ngay cả bản thân của lão ta cũng bị đánh thành bị thương nặng, nếu không may mắn chỉ sợ đã sớm chết rồi.

Mặc dù mới mấy ngày, nhưng chuyện này sớm đã truyền phí phí dương dương ở khu vực phụ cận. Võ giả của cả Thiên Hạc Thành đều biết chuyện này.

Uy vọng của lão ta trong Thiên Hạc Thành xuống dốc không phanh, đi tới chỗ nào đều cảm giác có người ở sau lưng chỉ chỉ chõ chõ. Không chỉ như thế, bên trong thành thậm chí có bất mãn thanh âm xuất hiện, hô hào lão ta nên thoái vị xuống đài.

Lạc Tân sao có thể dễ dàng tha thứ chuyện như vậy xảy ra. Lão ta khổ tâm kinh doanh Thiên Hạc Thành đã nhiều năm như vậy, mắt thấy sắp xoay người cùng bốn phía tông môn ngồi ngang hàng với nhau, làm sao cam tâm vào thời khắc tối hậu thất bại trong gang tấc chứ?

Mà hết thảy đầu têu gây họa chính là cái tên gọi là Dương Khai tiểu tử đó! Chỉ cần có thể đánh chết Dương Khai rửa sạch nhục trước, Lạc Tân tin tưởng mình có thể lần nữa ổn định Thiên Hạc Thành, đến lúc đó không người nào dám nói nửa chữ không với hắn!

Oán hận Dương Khai, Lạc Tân dĩ nhiên cũng không có cảm tình gì đối với Thiên Diệp Tông mà Dương Khai bao che. Trong lòng âm thầm nảy sinh ác độc nếu là Diệp Hận thức thời ngược lại cũng còn nói được, nếu dám không thức thời thì sẽ bảo hắn biết hậu quả.

Hô hô hô...

Đúng lúc này, phía trước một đạo lưu quang bắn nhanh mà đến. Tia sáng rơi xuống, từ trong lộ ra thân ảnh nhiều cao tầng của Thiên Diệp Tông. Diệp Hận cư thủ, những phó tông chủ trưởng lão đó cái gì đều cùng ở bên cạnh ông ta.

Mặc dù đã lấy được tin tức, nhưng vừa thấy trước đại trận hộ sơn nhà mình tụ tập nhiều cường giả như vậy, đám người Diệp Hận không khỏi sắc mặt đại biến.

Hội tụ ở chỗ này là lực lượng của 5,6 cái thế lực chung quanh. Riêng là Đạo Nguyên Cảnh có chừng hơn 200 người, Đạo Nguyên tam tầng cảnh cũng có mười mấy người, còn dư lại toàn bộ đều là Hư Vương Cảnh võ giả. Một cổ lực lượng như vậy, chỉ dựa vào Thiên Diệp Tông hiện giời thì làm sao có thể đỡ được?

Diệp Hận trấn định tâm thần, liền ôm quyền hỏi: - Chư vị bằng hữu quang lâm tệ tông, tệ tông trên dưới vẻ vang cho kẻ hèn này. Không biết chư vị không báo mà đến, không biết có chuyện gì?

Ông ta cũng biết đối phương kẻ thiện thì không đến, lần này sợ là không có biện pháp tốt. Nhưng có đại trận hộ sơn lúc này, ông ta cũng không phải quá e ngại. Nếu là tông môn đại trận hộ sơn bình thường còn chưa tính, tuyệt đối không thể ngăn cản sự công kích của nhiều cường giả như vậy.

Nhưng Thiên Diệp Tông đại trận hộ sơn truyền thừa đã lâu, cấp bậc cực cao, không phải những thứ tông môn a mèo a chó kia có thể so sánh. Nếu không phải thực lực của Thiên Diệp Tông bây giờ không đủ, tầng phòng ngự của đại trận hộ sơn còn có thể tăng lên mấy bậc, một khi vận chuyển, cho dù là mười mấy Đế Tôn Cảnh liên thủ cũng không nhất định đánh phá.

Mặc dù như thế, hiện tại đại trận hộ sơn này ngăn cản những người trước mặt này vậy cũng dư dả rồi. Đây cũng là nguyên nhân căn bản mà Thiên Diệp Tông tuy rằng suy thoái, nhưng vẫn có thể sừng sững không ngã.

Không phá được đại trận hộ sơn, không ai dám cùng Thiên Diệp Tông hoàn toàn xé rách da mặt.

Diệp Hận vừa dứt lời, Lạc Tân là người thứ nhất nhảy ra ngoài, quát lên: - Họ Diệp kia, không cần cất hiểu rõ giả bộ hồ đồ, bọn ta chờ ngươi chẳng lẽ ngươi không biết nguyên nhân sao? Thức thời thì ngoan ngoãn giao ra đây tiểu tử tên là Dương Khai đó cùng mấy người khác, nếu không thì đừng trách bọn ta không khách khí.

Diệp Hận nghe vậy, nhướng mày, hỏi: - Lạc thành chủ, không biết ngươi cùng Dương thiếu có gì thù oán lại lửa giận ngút trời như vậy?

Thấy hắn biết rõ còn hỏi, Lạc Tân quả thực tức giận sắp vỡ phổi luôn, xanh mặt đáp: - Diệp Hận, ngươi châm chọc Lạc mỗ sao? Mấy ngày trước đây trên phủ thành chủ của ta đã xảy ra chuyện chẳng lẽ ngươi không biết? Hay nói ngươi là đang cố ý làm nhục ta?

Diệp Hận thản nhiên đáp: - Có biết một hai, không để ý biết cặn kẽ!

Lạc Tân cả giận nói: - Tiểu tử đó ở phủ thành chủ của ta đại náo bốn phương, đoạt thiếp thất của bổn tọa, sát thương tân khách. Bổn tọa sao có thể từ bỏ ý đồ với hắn.

Diệp Hận hỏi: - Chuyện này sao cùng với Diệp mỗ nghe nói có chút không phải giống như vậy? Diệp mỗ nghe nói Lạc thành chủ ỷ mạnh hiếp yếu, khi nam chiếm nữ, nhốt mấy vị bằng hữu của Dương thiếu, bức bách nhạc mẫu đại nhân của Dương thiếu thành thân. Cho nên Dương thiếu bị bất đắc dĩ mới cùng Lạc thành chủ đại chiến một phen, tuy rằng thời điểm cuối cùng thắng lợi, lại vẫn như cũ đại từ đại bi tha ngươi một mạng... Lạc thành chủ ngươi không cảm ân đái đức cũng đã đành, làm sao mới mấy ngày trôi qua liền muốn lấy oán trả ơn thế kia?

Lạc Tân sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, quát lớn: - Ngươi thúi lắm!

Diệp Hận lạnh lùng nói: - Ngày đó tân khách vô số, ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm. Rốt cuộc là Diệp mỗ hồ ngôn loạn ngữ hay là Lạc thành chủ vong ân phụ nghĩa, ta tin tưởng mọi người đều hiểu. Trong lòng của Lạc Tân có một cỗ nhiệt huyết cuồn cuộn, suýt nữa thốt ra. Chuyện này là sỉ nhục lớn nhất cả đời của lão, bây giờ bị Diệp Hận nói tới trước mặt mọi người, dĩ nhiên là trong cơn giận dữ, nếu không có đại trận hộ sơn cản ở phía trước, lão ta sớm đã mắt đỏ đi tìm Diệp Hận liều mạng.

Diệp Hận liền ôm quyền, nhìn bốn phía nói: - Chư vị bằng hữu chắc chắn cũng biết sự việc ấy, không ngại cùng Lạc thành chủ cẩn thận nói một phen, tránh cho ông ta lại hiểu lầm gì đó, làm ra chuyện người thần cùng chung phẫn nộ. Những võ giả tới chỗ này nghe vậy, không có một người có ý muốn lên tiếng.

Bọn họ chuyến này đến đây cũng không phải là muốn cùng Diệp Hận tranh sự lợi hại về miệng mồm, cho dù Diệp Hận nói là sự thật thì đã sao? Dương Khai quả thật giết người, giết chính là tinh anh trong tông môn của bọn họ, giờ này biết được Dương Khai ở ngay trong Thiên Diệp Tông, bọn họ sao có thể ngồi xem mặc kệ.