Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 2267: Thập bát tinh đấu đại trận




Thiên Diệp Tông giờ này mặc dù không có cách nào so sánh với những tông môn đứng đầu nhưng bằng nội tình mấy vạn năm trước lưu lại vẫn là không tầm thường. Dương Khai trên đường bước vào cũng nhìn hứng thú say sưa.

Chỉ là hắn cảm thấy được linh khí thiên địa Thiên Diệp Tông này quả thực không phải rất nồng đậm, linh sơn bảo địa như vậy nhưng không có linh khí tương ứng quanh quẩn, nói rõ địa mạch nơi này cũng không xuất sắc. Một địa bàn như vậy không nên trở thành chi địa khai tông lập phái, nhưng tổ sư Thiên Diệp Tông khai phái lại chọn ở chỗ này phát triển, hiển nhiên là vì có bí cảnh kia.

Giống như Ôn Tử Sam ở dãy núi Thanh Dương sáng lập Thanh Dương Thần Điện, Thần Du Kính tồn tại chính là nhân tố quyết định.

Sơn đạo gập ghềnh, mọi người ngự không phi hành, phía dưới biển mây vụ tha, cảnh sắc tươi đẹp.

- Ô. Toà núi nhỏ bên kia nhìn giống như một con yêu thú a. Xích Nguyệt giống như có phát hiện, chỉ vào một toà núi nhổ cao chừng năm mươi trượng ở cách đó không xa.

- Toà bên cạnh nó cũng có chút thú vị, dường như là một người cầm kiếm đứng. Cổ Thương Vân ánh mắt sáng quắc nhìn lại một đỉnh núi khác, bộ dạng hứng thú.

Mọi người đều quay đầu nhìn hướng đó, rất nhanh phát hiện không chỉ có hai ngọn núi này thú vị, bên trong Thiên Diệp Sơn này, những ngọn núi nhỏ như có sinh linh này tối thiểu cũng có mười mấy ngọn, những ngọn núi này đều không quá cao lớn, chỉ mấy chục tới trăm trượng, hoặc đứng hoặc ngồi, giống như là những sinh linh bị phóng đại vô số lần.

Dương Khai cũng cảm thấy thú vị không khỏi nhìn vài lần, nhưng rất nhanh hắn liền biến đổi sắc mặt, thần niệm xuyên qua cơ thể bao phủ qua những ngọn núi nhỏ hình dáng cổ quái kia.

Chốc lát sắc mặt hắn không khỏi khẽ biến sợ hãi nói: - Diệp tông chủ, những ngọn núi nhỏ này…đều không phải đơn giản như vẻ bề ngoài chứ?

Diệp Hận mỉm cười nói: - Dương thiếu quả nhiên mắt sáng như đuốc có thể nhìn thấu điểm này, Diệp mỗ bội phục.

- Thực là như ta nghĩ vậy? Dương Khai sắc mặt lập tức nghiêm nghị.

Diệp Hận gật đầu nói: - Không sai, đúng là như Dương thiếu nghĩ.

- Phụ thân mấy người đang nói gì vậy? Diệp Tinh Hàm gương mặt mờ mịt nhìn phụ thân của mình, không biết lão cùng Dương Khai đang làm gì bí hiểm.

Đám người Xích Nguyệt cũng là đầu óc mơ hồ, nhưng lại không tiện lên tiếng hỏi.

Dương Khai không khỏi nổi lên lòng tôn kính khen:

- Quý tông tổ tiên quả nhiên đều là những nhân vật lớn, vốn ta còn tưởng Diệp cô nương có chút phóng đại với vinh quang vãng tích của Thiên Diệp Tông, nhưng giờ này xem ra không có chút nào là giả.

Diệp Hận than thở một tiếng: - Nội tình tuy rằng vẫn còn nhưng truyền thừa đã xuống dốc, Diệp mỗ xấu hổ a.

Diệp Tinh Hàm nói: - Đây không phải là sai lầm của phụ thân, nếu không có một đời tổ tiên kia đem truyền thừa thất lạc, chúng ta cũng không đến mức biến thành như vậy.

- Càn rỡ. Diệp Hận trừng mắt liếc Diệp Tinh Hàm. - Hành trình của tổ tiên đâu phải để con tuỳ ý bình luận.

Diệp Tinh Hàm dẩu dẩu miệng, gương mặt lộ vẻ không vui.

Thấy tâm tình Diệp Hận không tốt, Dương Khai cũng không hỏi nhiều, chỉ là ấn tượng đối với Thiên Diệp Tông lập tức đã cao lên rất nhiều, cảm thấy Thiên Diệp Tông nếu thực sự có thể tìm về những thứ truyền thừa kia, sau trăm năm chưa chắc không thể tấn thăng đến tông môn đỉnh cao tầng thứ, chỉ bằng những thứ nhìn không chút bắt mắt kia, chỉ là chút ngọn núi nhỏ cổ quái, cũng đủ để làm đến trình độ này.

Chốc lát, nhóm người đã đi tới ngọn núi cao nhất Thiên Diệp Tông, giống như tông môn của hắn, đỉnh núi này có đình lầu các vũ, kiến tạo khí thế rộng rãi, hiển nhiên là chỗ trọng yếu của Thiên Diệp Tông.

Mà ở đỉnh núi kia, có một tòa đại điện đứng sừng sững nghênh diện năm tháng.

Mọi người liền dừng trước đại điện.

Những người khác ở Thiên Diệp Tông dường như đều đã nhận được tin tức, vẫn chờ ở đây,sau khi thấy Diệp Hận cùng đám người Dương Khai liền rối rít khom mình thi lễ, chỉ là chỗ này không thấy bóng dáng Thạch Thương Anh.

Diệp Hận luôn dẫn Dương Khai tiến vào giữa những người cao tầng của Thiên Diệp Tông.

Hai bên sau một hồi hàn huyên, Diệp Hận liền dẫn Dương Khai đám người bước vào đại điện, muốn đón tiếp bọn họ.

Bên ngoài đại điện, có cường giả khoác khôi giáp màu đen, cầm trường kích đứng hai bên, không chỉ có vậy mà còn những yêu thú hình thái khác nhau phục trên mặt đất không nhúc nhích.

Đám người Dương Khai lúc đi qua những thị vệ này thấy họ không chút nhúc nhích, thậm chí còn không nháy mắt,càng không có ý chủ động hành lễ.

Điều này làm Dương Khai không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, sau khi nhìn những thị vệ kia thêm mấy lần,cả người hắn chấn động, lập tức dừng bước chân, kinh ngạc thả ra thần niệm quét qua người những hộ vệ kia.

Diệp Hận thấy vậy cũng ngừng lại cười híp mắt nhìn Dương Khai.

- Dương tông chủ, thế nào? Cổ Thương Vân không biết Dương Khai phát hiện gì, nghi ngờ hỏi một câu.

Dương Khai nhìn quanh một lát lúc này mới hít sâu một hơi nhìn Diệp Hận nói: - Diệp tông chủ, những hộ vệ này tất cả đều là khôi lỗi.

- Cái gì? Đám người Xích Nguyệt lập tức trợn to tròng mắt có chút không dám tin nhìn những hộ vệ kia, vội vàng phóng ra thần niệm dò xét.

Chốc lát mấy người họ đều trợn mắt bộ dạng không dám tin.

Lúc trước bọn họ còn không để ý, chẳng qua là cảm thấy những hộ vệ này cho người ta cảm giác có chút là lạ, nhưng sau khi Dương Khai nhắc nhở bọn họ mới phát hiện những hộ vệ tay cầm vũ khí, thân khoác hắc giáp này toàn bộ đều không phải vật sống mà đều là những khôi lỗi hình dáng giống như thật

Bọn họ thoạt nhìn cùng người thật không có chút khác biệt nào, ngay cả ngoài da thịt lộ ra cũng là màu da của người thường.

Đám người Xích Nguyệt lại quay đầu nhìn chung quanh, phát hiện những yêu thú hình thái khác nhau phủ phục trên mặt đất kia dường như cũng đều là khôi lỗi.

Điều này làm bọn họ hoàn toàn khiếp sợ.

Diệp Hận mỉm cười nói: - Đây chính là khôi lỗi Địa cấp có số lượng không nhiều lắm ở bổn tông, làm Dương thiếu cùng chư vị chê cười.

Lão tuy rằng nói như vậy nhưng trên mặt lại mang thần sắc ngạo nghễ, hiển nhiên là đang cảm thấy tự hào với nội tình nhà mình.

Những cao tầng khác của Thiên Diệp Tông cũng là biểu tình kiêu ngạo.

Dương Khai nhướn mày nói: - Khôi lỗi cũng chia cấp bậc?

Diệp Hận nói: - Tất nhiên, tại Thiên Diệp Tông ta, tất cả khôi lỗi đều được phân làm bốn cấp Thiên Địa Huyền Hoàng, mỗi cấp bậc lại chia thành ba cấp, cấp bậc càng cao, khôi lỗi càng lợi hại.

- Vậy những thứ địa cấp khôi lỗi này… Xích Nguyệt chỉ vào chừng hơn ba mươi khôi lỗi ở bốn phía tò mò hỏi: - Có thể phát huy ra bao nhiêu chiến lực.

Diệp Hận nghiêm nghị nói: - Mạnh nhất có thể tới Đạo Nguyên tam tầng cảnh, yếu nhất cũng là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh/

Một trận tiếng hít hơi lạnh vang lên, mọi người đều không dám tin nhìn Diệp Hận.

Nếu như lão nói vậy thì ba mươi khôi lỗi ở đây tương đương với hơn ba mươi vị cường giả Đạo Nguyên Cảnh, trong đó, không thiếu tam tầng cảnh tồn tại.

Đây là lực chiến cường đại bậc nào.

Hơn nữa đây vẻn vẹn chỉ là chiến lực của khôi lỗi, còn chưa tính toán thực lực võ giả điều khiển khôi lỗi.

Nếu một võ giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh có thể điều khiển một khôi lỗi Đạo Nguyên tam tầng cảnh, đó chính là đối mặt với địch nhân Đạo Nguyên tam tầng cảnh cũng có sức đánh một trận.

Quỷ Tổ gương mặt sợ hãi nói: - Quý tông khôi lỗi chi đạo cao như vậy, nhưng lại còn có người muốn tìm công pháp bí thuật khác thay thế, quả thực là tầm nhìn hạn hẹp, thân ở trong phúc mà không biết phúc.

Diệp Hận chán nản nói: - Bổn tông đã không còn những thủ pháp cùng bí thuật điều khiển những khôi lỗi này, bọn chúng giờ này chỉ là bày ở đây mà thôi.

Các cao tầng Thiên Diệp Tông cũng trầm mặc im lặng, không còn ngạo nghễ như trước, tâm tình trùng xuống

- Không nhiều lời nữa, Dương thiếu cùng chư vị tôn khách đường xa mà đến, bổn tông chuẩn bị chút rượu nhạt tiếp đãi tẩy trần cho các vị, còn xin chư vị không từ chối, xin mời đi bên này. Diệp Hận rất nhanh chóng chuyển đề tài, hiển nhiên không muốn tiếp tục hàn huyên đề tài thương cảm này nữa.

Đám người Dương Khai tự nhiên cũng sẽ không từ chối, người ta có ý tốt, từ chối cũng không được liền theo Diệp Hận vào đại điện.

Những võ giả cao tầng Thiên Diệp Tông tuy rằng không biết tông chủ vì sao coi trọng đám người Dương Khai như vậy, thậm chí không tiếc tự mình xuất quan nghênh tiếp, nhưng cũng đều không dám hỏi nhiều, buổi tiệc này cũng vô cùng khách khí, liên tiếp mời rượu, nhất thời chủ khách đều vui mừng.

Dương Khai cùng Diệp Hận ngồi một chỗ cũng không có vẻ câu nệ mà vô cùng hào sảng, phàm là có người mời rượu liền sảng khoái uống cạn, làm người ta cảm thấy thoải mái, dễ kết giao.

Rượu quá ba tuần, khúc tẫn nhân tán.

Đám người Dương Khai được sắp xếp nghỉ ngơi ở một trong những đại điện trên ngọn núi cao nhất.

Mấy người chiếm cứ cả cung điện, ngoại trừ một vài tỳ nữ hầu hạ ra toàn bộ đệ tử Thiên Diệp Tông đều đã lui đi.

Đám người Xích Nguyệt từng người đi nghỉ ngơi, Dương Khai cũng đi vào sương phòng của mình dưới sự hướng dẫn của một tỳ nữ, sau khi lệnh cho tỳ nữ kia không có việc gì không nên quấy nhiễu, Dương Khai mới bày hạ cấm chế bao phủ gian phòng của mình.

Ngay sau đó hắn vung tay, trước mặt hắn xuất hiện một thiếu phụ vóc người thướt tha, gương mặt tú lệ.

Hoa Thanh Ti quay đầu nhìn một chút bất mãn nói: - Đang tu luyện tới lúc quan trọng gọi ta ra làm gì?

Giờ này trong Tiểu Huyền Giới linh khí dư thừa, ngoại trừ pháp tắc thiên địa còn chưa hoàn thiện, môi trường tu luyện so với thánh địa tu luyện Thiên cấp của Tinh Thần Cung còn cao hơn một bậc, trong khoảng thời gian này Hoa Thanh Ti cùng Trương Nhược Tích hai người ở trong đó không ngừng vui sướng.

Nhất là Trương Nhược Tích, thực lực liên tiếp kéo lên, bất ngờ đã đột phá tới Hư Vương Cảnh, thực làm Dương Khai nhìn với cặp mắt khác xưa. Huyết mạch lực thần bí trong cơ thể nàng sau khi thức tỉnh, Trương Nhược Tích quả thực giống như đã thay đổi.

Hoa Thanh Ti mặc dù không có đột phá, nhưng nguyên lực tự thân trong khoảng thời gian này đã tinh thuần không ít, coi như là tạo cơ sở tốt đẹp, có tác dụng lớn để sau này đột phá Đế Tôn.

Dương Khai bỗng nhiên cắt ngang tu luyện của mình làm nàng tự nhiên có chút không vui.

- Hoa tỷ tu luyện thế nào? Dương Khai cảm thấy hứng thú hỏi, Hoa Thanh Ti thực lực càng mạnh lại càng có thể giúp đỡ cho hắn được nhiều, hắn tất nhiên hy vọng Hoa Thanh Ti có thể sớm tấn thăng Đế Tôn.

Nếu như vậy bên cạnh hắn chẳng khác nào có thêm một đả thủ Đế Tôn cảnh, muốn đánh ai là đánh.

Hoa Thanh Ti nhíu chân mày đáp: - Còn kém chút xíu, luôn cảm thấy còn thiếu một chút, có lẽ cơ duyên chưa tới.

Giọng nói của nàng có chút ảo não, dù sao Dương Khai đến Thái Diệu đan vật trân quý như vậy đều cho nàng uống, nếu không thể tấn thăng Đế Tôn Cảnh liền sẽ khó giải thích. Thiên Diệp Tông giờ này mặc dù không có cách nào so sánh với những tông môn đứng đầu nhưng bằng nội tình mấy vạn năm trước lưu lại vẫn là không tầm thường. Dương Khai trên đường bước vào cũng nhìn hứng thú say sưa.

Chỉ là hắn cảm thấy được linh khí thiên địa Thiên Diệp Tông này quả thực không phải rất nồng đậm, linh sơn bảo địa như vậy nhưng không có linh khí tương ứng quanh quẩn, nói rõ địa mạch nơi này cũng không xuất sắc. Một địa bàn như vậy không nên trở thành chi địa khai tông lập phái, nhưng tổ sư Thiên Diệp Tông khai phái lại chọn ở chỗ này phát triển, hiển nhiên là vì có bí cảnh kia.

Giống như Ôn Tử Sam ở dãy núi Thanh Dương sáng lập Thanh Dương Thần Điện, Thần Du Kính tồn tại chính là nhân tố quyết định.

Sơn đạo gập ghềnh, mọi người ngự không phi hành, phía dưới biển mây vụ tha, cảnh sắc tươi đẹp.

- Ô. Toà núi nhỏ bên kia nhìn giống như một con yêu thú a. Xích Nguyệt giống như có phát hiện, chỉ vào một toà núi nhổ cao chừng năm mươi trượng ở cách đó không xa.

- Toà bên cạnh nó cũng có chút thú vị, dường như là một người cầm kiếm đứng. Cổ Thương Vân ánh mắt sáng quắc nhìn lại một đỉnh núi khác, bộ dạng hứng thú.

Mọi người đều quay đầu nhìn hướng đó, rất nhanh phát hiện không chỉ có hai ngọn núi này thú vị, bên trong Thiên Diệp Sơn này, những ngọn núi nhỏ như có sinh linh này tối thiểu cũng có mười mấy ngọn, những ngọn núi này đều không quá cao lớn, chỉ mấy chục tới trăm trượng, hoặc đứng hoặc ngồi, giống như là những sinh linh bị phóng đại vô số lần.

Dương Khai cũng cảm thấy thú vị không khỏi nhìn vài lần, nhưng rất nhanh hắn liền biến đổi sắc mặt, thần niệm xuyên qua cơ thể bao phủ qua những ngọn núi nhỏ hình dáng cổ quái kia.

Chốc lát sắc mặt hắn không khỏi khẽ biến sợ hãi nói: - Diệp tông chủ, những ngọn núi nhỏ này…đều không phải đơn giản như vẻ bề ngoài chứ?

Diệp Hận mỉm cười nói: - Dương thiếu quả nhiên mắt sáng như đuốc có thể nhìn thấu điểm này, Diệp mỗ bội phục.

- Thực là như ta nghĩ vậy? Dương Khai sắc mặt lập tức nghiêm nghị.

Diệp Hận gật đầu nói: - Không sai, đúng là như Dương thiếu nghĩ.

- Phụ thân mấy người đang nói gì vậy? Diệp Tinh Hàm gương mặt mờ mịt nhìn phụ thân của mình, không biết lão cùng Dương Khai đang làm gì bí hiểm.

Đám người Xích Nguyệt cũng là đầu óc mơ hồ, nhưng lại không tiện lên tiếng hỏi.

Dương Khai không khỏi nổi lên lòng tôn kính khen:

- Quý tông tổ tiên quả nhiên đều là những nhân vật lớn, vốn ta còn tưởng Diệp cô nương có chút phóng đại với vinh quang vãng tích của Thiên Diệp Tông, nhưng giờ này xem ra không có chút nào là giả.

Diệp Hận than thở một tiếng: - Nội tình tuy rằng vẫn còn nhưng truyền thừa đã xuống dốc, Diệp mỗ xấu hổ a.

Diệp Tinh Hàm nói: - Đây không phải là sai lầm của phụ thân, nếu không có một đời tổ tiên kia đem truyền thừa thất lạc, chúng ta cũng không đến mức biến thành như vậy.

- Càn rỡ. Diệp Hận trừng mắt liếc Diệp Tinh Hàm. - Hành trình của tổ tiên đâu phải để con tuỳ ý bình luận.

Diệp Tinh Hàm dẩu dẩu miệng, gương mặt lộ vẻ không vui.

Thấy tâm tình Diệp Hận không tốt, Dương Khai cũng không hỏi nhiều, chỉ là ấn tượng đối với Thiên Diệp Tông lập tức đã cao lên rất nhiều, cảm thấy Thiên Diệp Tông nếu thực sự có thể tìm về những thứ truyền thừa kia, sau trăm năm chưa chắc không thể tấn thăng đến tông môn đỉnh cao tầng thứ, chỉ bằng những thứ nhìn không chút bắt mắt kia, chỉ là chút ngọn núi nhỏ cổ quái, cũng đủ để làm đến trình độ này.

Chốc lát, nhóm người đã đi tới ngọn núi cao nhất Thiên Diệp Tông, giống như tông môn của hắn, đỉnh núi này có đình lầu các vũ, kiến tạo khí thế rộng rãi, hiển nhiên là chỗ trọng yếu của Thiên Diệp Tông.

Mà ở đỉnh núi kia, có một tòa đại điện đứng sừng sững nghênh diện năm tháng.

Mọi người liền dừng trước đại điện.

Những người khác ở Thiên Diệp Tông dường như đều đã nhận được tin tức, vẫn chờ ở đây,sau khi thấy Diệp Hận cùng đám người Dương Khai liền rối rít khom mình thi lễ, chỉ là chỗ này không thấy bóng dáng Thạch Thương Anh.

Diệp Hận luôn dẫn Dương Khai tiến vào giữa những người cao tầng của Thiên Diệp Tông.

Hai bên sau một hồi hàn huyên, Diệp Hận liền dẫn Dương Khai đám người bước vào đại điện, muốn đón tiếp bọn họ.

Bên ngoài đại điện, có cường giả khoác khôi giáp màu đen, cầm trường kích đứng hai bên, không chỉ có vậy mà còn những yêu thú hình thái khác nhau phục trên mặt đất không nhúc nhích.

Đám người Dương Khai lúc đi qua những thị vệ này thấy họ không chút nhúc nhích, thậm chí còn không nháy mắt,càng không có ý chủ động hành lễ.

Điều này làm Dương Khai không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, sau khi nhìn những thị vệ kia thêm mấy lần,cả người hắn chấn động, lập tức dừng bước chân, kinh ngạc thả ra thần niệm quét qua người những hộ vệ kia.

Diệp Hận thấy vậy cũng ngừng lại cười híp mắt nhìn Dương Khai.

- Dương tông chủ, thế nào? Cổ Thương Vân không biết Dương Khai phát hiện gì, nghi ngờ hỏi một câu.

Dương Khai nhìn quanh một lát lúc này mới hít sâu một hơi nhìn Diệp Hận nói: - Diệp tông chủ, những hộ vệ này tất cả đều là khôi lỗi.

- Cái gì? Đám người Xích Nguyệt lập tức trợn to tròng mắt có chút không dám tin nhìn những hộ vệ kia, vội vàng phóng ra thần niệm dò xét.

Chốc lát mấy người họ đều trợn mắt bộ dạng không dám tin.

Lúc trước bọn họ còn không để ý, chẳng qua là cảm thấy những hộ vệ này cho người ta cảm giác có chút là lạ, nhưng sau khi Dương Khai nhắc nhở bọn họ mới phát hiện những hộ vệ tay cầm vũ khí, thân khoác hắc giáp này toàn bộ đều không phải vật sống mà đều là những khôi lỗi hình dáng giống như thật

Bọn họ thoạt nhìn cùng người thật không có chút khác biệt nào, ngay cả ngoài da thịt lộ ra cũng là màu da của người thường.

Đám người Xích Nguyệt lại quay đầu nhìn chung quanh, phát hiện những yêu thú hình thái khác nhau phủ phục trên mặt đất kia dường như cũng đều là khôi lỗi.

Điều này làm bọn họ hoàn toàn khiếp sợ.

Diệp Hận mỉm cười nói: - Đây chính là khôi lỗi Địa cấp có số lượng không nhiều lắm ở bổn tông, làm Dương thiếu cùng chư vị chê cười.

Lão tuy rằng nói như vậy nhưng trên mặt lại mang thần sắc ngạo nghễ, hiển nhiên là đang cảm thấy tự hào với nội tình nhà mình.

Những cao tầng khác của Thiên Diệp Tông cũng là biểu tình kiêu ngạo.

Dương Khai nhướn mày nói: - Khôi lỗi cũng chia cấp bậc?

Diệp Hận nói: - Tất nhiên, tại Thiên Diệp Tông ta, tất cả khôi lỗi đều được phân làm bốn cấp Thiên Địa Huyền Hoàng, mỗi cấp bậc lại chia thành ba cấp, cấp bậc càng cao, khôi lỗi càng lợi hại.

- Vậy những thứ địa cấp khôi lỗi này… Xích Nguyệt chỉ vào chừng hơn ba mươi khôi lỗi ở bốn phía tò mò hỏi: - Có thể phát huy ra bao nhiêu chiến lực.

Diệp Hận nghiêm nghị nói: - Mạnh nhất có thể tới Đạo Nguyên tam tầng cảnh, yếu nhất cũng là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh/

Một trận tiếng hít hơi lạnh vang lên, mọi người đều không dám tin nhìn Diệp Hận.

Nếu như lão nói vậy thì ba mươi khôi lỗi ở đây tương đương với hơn ba mươi vị cường giả Đạo Nguyên Cảnh, trong đó, không thiếu tam tầng cảnh tồn tại.

Đây là lực chiến cường đại bậc nào.

Hơn nữa đây vẻn vẹn chỉ là chiến lực của khôi lỗi, còn chưa tính toán thực lực võ giả điều khiển khôi lỗi.

Nếu một võ giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh có thể điều khiển một khôi lỗi Đạo Nguyên tam tầng cảnh, đó chính là đối mặt với địch nhân Đạo Nguyên tam tầng cảnh cũng có sức đánh một trận.

Quỷ Tổ gương mặt sợ hãi nói: - Quý tông khôi lỗi chi đạo cao như vậy, nhưng lại còn có người muốn tìm công pháp bí thuật khác thay thế, quả thực là tầm nhìn hạn hẹp, thân ở trong phúc mà không biết phúc.

Diệp Hận chán nản nói: - Bổn tông đã không còn những thủ pháp cùng bí thuật điều khiển những khôi lỗi này, bọn chúng giờ này chỉ là bày ở đây mà thôi.

Các cao tầng Thiên Diệp Tông cũng trầm mặc im lặng, không còn ngạo nghễ như trước, tâm tình trùng xuống

- Không nhiều lời nữa, Dương thiếu cùng chư vị tôn khách đường xa mà đến, bổn tông chuẩn bị chút rượu nhạt tiếp đãi tẩy trần cho các vị, còn xin chư vị không từ chối, xin mời đi bên này. Diệp Hận rất nhanh chóng chuyển đề tài, hiển nhiên không muốn tiếp tục hàn huyên đề tài thương cảm này nữa.

Đám người Dương Khai tự nhiên cũng sẽ không từ chối, người ta có ý tốt, từ chối cũng không được liền theo Diệp Hận vào đại điện.

Những võ giả cao tầng Thiên Diệp Tông tuy rằng không biết tông chủ vì sao coi trọng đám người Dương Khai như vậy, thậm chí không tiếc tự mình xuất quan nghênh tiếp, nhưng cũng đều không dám hỏi nhiều, buổi tiệc này cũng vô cùng khách khí, liên tiếp mời rượu, nhất thời chủ khách đều vui mừng.

Dương Khai cùng Diệp Hận ngồi một chỗ cũng không có vẻ câu nệ mà vô cùng hào sảng, phàm là có người mời rượu liền sảng khoái uống cạn, làm người ta cảm thấy thoải mái, dễ kết giao.

Rượu quá ba tuần, khúc tẫn nhân tán.

Đám người Dương Khai được sắp xếp nghỉ ngơi ở một trong những đại điện trên ngọn núi cao nhất.

Mấy người chiếm cứ cả cung điện, ngoại trừ một vài tỳ nữ hầu hạ ra toàn bộ đệ tử Thiên Diệp Tông đều đã lui đi.

Đám người Xích Nguyệt từng người đi nghỉ ngơi, Dương Khai cũng đi vào sương phòng của mình dưới sự hướng dẫn của một tỳ nữ, sau khi lệnh cho tỳ nữ kia không có việc gì không nên quấy nhiễu, Dương Khai mới bày hạ cấm chế bao phủ gian phòng của mình.

Ngay sau đó hắn vung tay, trước mặt hắn xuất hiện một thiếu phụ vóc người thướt tha, gương mặt tú lệ.

Hoa Thanh Ti quay đầu nhìn một chút bất mãn nói: - Đang tu luyện tới lúc quan trọng gọi ta ra làm gì?

Giờ này trong Tiểu Huyền Giới linh khí dư thừa, ngoại trừ pháp tắc thiên địa còn chưa hoàn thiện, môi trường tu luyện so với thánh địa tu luyện Thiên cấp của Tinh Thần Cung còn cao hơn một bậc, trong khoảng thời gian này Hoa Thanh Ti cùng Trương Nhược Tích hai người ở trong đó không ngừng vui sướng.

Nhất là Trương Nhược Tích, thực lực liên tiếp kéo lên, bất ngờ đã đột phá tới Hư Vương Cảnh, thực làm Dương Khai nhìn với cặp mắt khác xưa. Huyết mạch lực thần bí trong cơ thể nàng sau khi thức tỉnh, Trương Nhược Tích quả thực giống như đã thay đổi.

Hoa Thanh Ti mặc dù không có đột phá, nhưng nguyên lực tự thân trong khoảng thời gian này đã tinh thuần không ít, coi như là tạo cơ sở tốt đẹp, có tác dụng lớn để sau này đột phá Đế Tôn.

Dương Khai bỗng nhiên cắt ngang tu luyện của mình làm nàng tự nhiên có chút không vui.

- Hoa tỷ tu luyện thế nào? Dương Khai cảm thấy hứng thú hỏi, Hoa Thanh Ti thực lực càng mạnh lại càng có thể giúp đỡ cho hắn được nhiều, hắn tất nhiên hy vọng Hoa Thanh Ti có thể sớm tấn thăng Đế Tôn.

Nếu như vậy bên cạnh hắn chẳng khác nào có thêm một đả thủ Đế Tôn cảnh, muốn đánh ai là đánh.

Hoa Thanh Ti nhíu chân mày đáp: - Còn kém chút xíu, luôn cảm thấy còn thiếu một chút, có lẽ cơ duyên chưa tới.

Giọng nói của nàng có chút ảo não, dù sao Dương Khai đến Thái Diệu đan vật trân quý như vậy đều cho nàng uống, nếu không thể tấn thăng Đế Tôn Cảnh liền sẽ khó giải thích.