Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 226: Ác khí ngút trời




Lời nói của Kim Hào vừa dứt, liền có một thân ảnh bước ra khỏi rừng cây u ám đó.

Đối phương xuất hiện một cách quyết đoán, không chút sợ hãi như thế khiến Kim Hào không khỏi căng thẳng, thần sắc nghiêm nghị, âm thầm tạo thế phòng bị. Y nghĩ, nếu quả thật đúng như những gì đã đoán, thì chuyến này mình gặp phải cao thủ rồi.

Nhưng đến khi tướng mạo kẻ đó hiển hiện ngay trước mắt Kim Hào, y liền hoảng hốt ngay lập tức. Biểu cảm trên mặt y cứ như gặp phải ma quỷ, đồng tử co rụt lại.

Dương Khai cười nhạt thành tiếng, nhưng thực tâm cũng là vãn bất đắc dĩ.

Đối phương liếc mắt một cái đã tìm ra chỗ ẩn thân của mình, cứ trốn tiếp thì còn hay ho gì nữa? Thay vì để y bắt ép mình ra, chi bằng cứ quang minh chính đại mà bước ra.

Đảo mắt qua một lượt, Dương Khai chợt nhướn mày, nháy mắt đã hiểu ra được rất nhiều việc.

- Là ngươi!

Kim Hào kêu lên thất thanh

- Tại sao ngươi... sao ngươi có thể...

- vẫn còn sống?

Dương Khai khẽ cười.

- Phải, sao ngươi vẫn còn sống?

Giọng Kim Hào trầm xuống.

Hơn nửa năm trước, ba tên đệ tò Quỷ Vương Cốc truy sát Dương Khai. Tốc độ của xem chương mới tại truyenyy(.)com

Vu Thành Khôn là nhanh nhất, đuổi theo Dương Khai được trước một bước. Kim Hào và Lãnh San theo sau, nhưng khi hai người đuổi đến một vách núi, thì phát giác được Vu Thành Khôn đã chết.

Lúc ấy Kim Hào cứ tưởng Dương Khai đã kéo Vu Thành Khôn xuống vực chết cùng, nhưng lại không ngờ rằng, nửa năm sau lại chạm mặt một lần nữa. Và lần này, tên đệ tử Lăng Tiêu Các đó không những vẫn sống nhăn răng, mà còn mạnh hơn rất nhiều so với nửa năm trước.

- Sao ta lại không thể sống?

Dương Khai cợt nhả.

- Chẳng lẽ ngươi không rơi xuống vách núi đó ư?

Kim Hào nghĩ đến một khả năng.

- Ta rơi xuống rồi, nhưng leo lên lại. Phải rồi, tên sư đệ đó của ngươi thì chẳng được may mắn như vậy, ngã xuống đáy vực là tanh bành thành một đống thịt nát, chết mà không có chỗ chôn thây, thảm lắm.

Dương Khai hất mày.

Hắn nói như vậy nhằm để gây nhiễu loạn tinh thần Kim Hào, khiến y phẫn nộ. Nhưng Dương Khai nào ngờ được, Kim Hào lại không có chút động lòng, mà chi cười khẩy liên hồi.

Nếu là nửa năm trước, e là Kim Hào đã nồi giận thật rồi, nhưng còn bây giờ, tính mạng y đang nằm trong tay kẻ khác. Bồ Tát qua sông, thân mình còn lo chưa xong, làm gì có thời giờ lo cho kẻ khác?

Nhận ra sự vô tình lãnh đạm của Kim Hào, Dương Khai nhíu mày, liếc nhìn ba con

yêu thú ngũ giai sức mạnh cao cường bên cạnh y, giọng khinh khi:

- Hóa ra ngươi đã mồng bỏ sư môn để đi hàng phục bọn Thiên Lang Quốc rồi.

Ba con yêu thú ngũ giai này không thuộc cùng một chủng loại, mà có thể đi cùng nhau một cách vô sự, hơn nữa đều mang địch ý với hắn, rõ ràng là đã bị kẻ nào đó khống chế rồi.

Kim Hào không có bản lĩnh này, chi có bọn Thiên Lang Quốc mới có thể chi phối yêu thú thôi.

- Ngươi thì biết cái gì?

Kim Hào ngượng quá hóa giận, hét toáng lên

Ngươi chẳng biết cái gì hết, đừng có mà ở đây nói xằng nói bậy, bình phấm chuyện phải trái của ta! Rảnh rỗi đến vậy thì lo cho cái thân mình trước đi!

Vung tay lên, Kim Hào nói:

- Giết hắn!

Vẻ mặt Dương Khai cứng lại, nhìn chong chong vào ba con yêu thú nọ đầy cảnh

giác.

Ai ngờ bọn chúng chỉ thị uy, nhe nanh trợn mắt với hắn, chứ hoàn toàn không chịu nghe theo hiệu lệnh giết địch của Kim Hào.

- Mẹ kiếp, đồ con điếm!

Kim Hào không kìm được buột miệng chửi. Tử Mạch cho ba con yêu thú này đi theo mình, nhưng chúng lại không chịu nghe lệnh của mình, thế thì có tác dụng gì?

- Ha ha ha ha...

Nhìn cảnh tượng khôi hài này, Dương Khai không nhịn được cười.

Mặt Kim Hào nửa đỏ bừng nửa xanh mét, cứ như phường nhuộm, đặc sắc vô cùng. Tiếng cười nhạo của Dương Khai cộng thêm cảnh ngộ như cá mắc cạn hiện giờ càng khiến y điên tiết. Nắm tay kêu răng rắc không ngừng, y cười độc ác xông về phía Dương Khai:

- Cứ cười đi, về sau ngươi chẳng còn cơ hội để cười nữa đâu.

Vừa nói, âm phong cuồn cuộn trên hai quỷ trảo trắng hếu, cái lạnh thấu xương tỏa ra, thân hình như gió lao về phía Dương Khai.

Quỷ trảo quét qua mang theo một màn u quang, thứ khí âm lương bức bối tỏa quanh Dương Khai, gặm nhấm cơ thể hắn.

Dương Khai nghiêm mặt, thôi động nguyên khí, vừa kháng ngự đòn gặm nhấm của

đối phương, vừa chống đờ đòn tấn công.

Khoảng cách về cảnh giới khá lớn, thực lực của Kim Hào vào khoảng Chân Nguyên cảnh ngũ tầng, cao hơn Tề Kiếm Tinh hôm đó hai tầng, nhưng so ra thì sức chiến đấu của hai tên cũng chẳng khác nhau là mấy.

Dầu sao thì xuất thân cũng khác biệt. Tề Kiếm Tinh xuất thân từ đại tông môn nhất đẳng Cửu Tinh Kiếm Phái, còn Kim Hào thì xuất thân từ tông môn nhị đẳng Quỷ Vương Cốc.

Thế cho nên, dù thoạt nhìn có vẻ như Dương Khai là người ở thế yếu, nhưng cũng không phải lo lắng về tính mạng.

Trong thời gian hơn một tháng này, hắn cũng đã tiến bộ không ít.

Điều duy nhất khiến Dương Khai lo lắng chính là ba con yêu thú ngũ giai kia!

Lũ yêu thú này con nào con nấy thực lực cũng không tầm thường, nếu chúng mà xông hết cả lên, thì hắn chỉ còn nước là tháo chạy.

Thế nhưng kịch chiến mãi một hồi, Dương Khai ngạc nhiên phát hiện ra rằng, ba con yêu thú này chi đứng bàng quan bên ngoài, hoàn toàn không có ý định nhúng tay vào, nên lập tức thấy nhẹ lòng hơn hẳn. Trong lúc xoay vần, thực lực dần dần tăng lên và chạm đến ngường Li Hợp cảnh đỉnh phong.

Kim Hào hạ thủ tàn độc, ra chiêu hung hãn, lửa nộ trong hơn một tháng qua, bây giờ đồng loạt phát tiết hết. Hoàn toàn quên hết nhiệm vụ bắt Dương Khai về mà Tử Mạch giao cho, y bày ra một bộ dạng không giết Dương Khai thề không dừng lại. Đọc Truyện

Chiếm trọn thế thượng phong, chi trong thời gian nửa chén trà ngắn ngủi, Kim Hào đã gây ra mười mấy vết thương trên người Dương Khai. Tuy không thương tốn đến gân cốt, nhưng máu chảy cũng không phải là ít.

- Ha ha... Tiểu tử nhà ngươi hôm nay chết chắc rồi!

Trong lúc quyết chiến, Kim Hào vẫn còn hơi sức để thị uy, cứ cười gằn không

ngừng.

Dương Khai nghiến răng, tung ra một chưởng, thừa lúc Kim Hào phòng bị thì cấp tốc lùi về sau.

Song chưởng chợt giơ lên, đập mạnh vào trung gian.

Hai cỗ sóng năng lượng kinh hồn tuôn trào. Nhận thấy sức sát thương ấn chứa trong chiêu thức này, Kim Hào cũng thủ thế sẵn đón địch.

Tiếng cầm thú tru tréo vang rền, Dương Khai đã thi triển Thú Hồn Kỹ.

Theo sau song chưởng, hai thân ảnh rực đỏ sinh động như thật liền xuất hiện.

Kim Hào thất sắc, vội vã lùi lại. Đối mặt với màn tấn công của cả hai con yêu thú, y không khép nép gì nữa, chân nguyên toàn thân được đẩy lên đến cực hạn, sát chiêu tung ra tới tấp.

Dương Khai chửi thầm một tiếng, hợp lực cùng hai Thú Hồn tiến công.

Tuy Thú Hồn Kỹ đã thi triển thành công, nhưng đó không phải là điều Dương Khai

cần. Trong một tháng qua, hắn đã lần ra được một dụng pháp mới của Thú Hồn Kỹ, cứ mong được một lần cho Kim Hào biết tay, nhưng nào ngờ, thiên bất toại nhân nguyện, hắn bèn buông tay.

Kim Hào quả không hổ là cao thủ Chân Nguyên cảnh ngũ tầng. Dương Khai đã hợp lực chiến đấu cùng hai Thú Hồn, vậy mà cũng chi rơi lại vào tình thế không thuận lợi, bên tám lạng người nửa cân.

Chốc sau, hai Thú Hồn này đã tiêu hao mọi năng lượng, biến mất hình mất dạng.

Thấy được cơ hội này, Kim Hào vội vàng xông lên, cất cao giọng cười hung ác:

- Tiểu từ, ngươi chết chắc rồi!

Dương Khai nghiêm mặt, tung song chưởng thêm một lần nữa.

Nhìn thấy động tác quen thuộc này, Kim Hào liền hoảng hốt. Y không muốn phải tiếp tục đối mặt với lũ yêu thú không có thực thể lại khó đối phó cùng cực đó nữa, bèn tung ra hết mọi vốn liếng.

Một tiếng kêu khóc hãi hùng. Một luồng hắc khí đột nhiên bắn ra từ bàn tay Kim Hào. Một gương mặt người méo mó gào rít dữ tợn, mang theo thứ ác khí và sát khí ngút trời, tựa như ác quỷ oan hồn, nhằm thẳng Dương Khai mà xông đến.

Cảnh tượng này rất quen thuộc.

Ngày đó, khi Vu Thành Khôn và Dương Khai cùng rơi xuống vách núi, Vu Thành Khôn cũng đã từng sử dụng chiêu thức này.

Nhìn thấy mặt người này, Dương Khai chẳng những không kinh sợ mà lại còn vui

mừng! Hắn vẫn luôn chờ Kim Hào xuất chiêu này, nhưng không ngờ đến giờ mới được như sở nguyện.

Nhoẻn miệng cười, Dương Khai đứng bất động, thân mình vững vàng, như chưa nhìn thấy gì.

Song chưởng hết đánh đến rồi lại đẩy qua, hai luồng năng lượng từ lòng bàn tay hợp lại làm một.

Không có Bạch Hổ, cũng chẳng có Thần Ngưu, càng không có thú gầm, mà chi có một thứ u quang phóng ra.

Kim Hào lách người qua, tránh đòn một cách nhẹ tênh.

Nháy mắt, luồng u quang này len lỏi vào trong cơ thể một con yêu thú ngũ giai phía sau lưng Kim Hào! Không hề gây ra bất cứ động tình nào.

Thành công rồi! Dương Khai hoan hi vạn phần.

Kim Hào lại phát nộ, quát lên:

- Tiểu tử thối cứ cố tỏ vẻ mờ ám, muốn dọa Kim đại gia ta à?

Vừa rồi y đã nếm mùi của hai Thú Hồn, nên thần hồn nát thần tính. Thấy Dương Khai có tư thế đó liền tung hết mọi chiêu sát thủ ra, nhưng lại không ngờ đối phương chỉ là thùng rỗng kêu to, chẳng thấy bóng dáng Thú Hồn đâu, bảo sao y không bực cho được?

Vừa dứt lời, Kim Hào đột nhiên giật bắn người. Đầu y đau dữ dội, sắc mặt tự nhiên trắng bệch, chân nguyên hỗn loạn. Hốt hoảng lùi lại, nhìn Dương Khai đầy kinh hãi:

- Ngươi... Ngươi đã trúng Quỷ Vương Án, sao vẫn không hề hấn gì?

Trong một tích tắc vừa rồi, Kim Hào cảm nhận được rõ rệt Quỷ Vương Án của mình đã biến mất.

Giống như Vu Thành Khôn ngày đó bị gậy ông đập lưng ông, thì bây giờ Kim Hào cũng phải chịu đòn phản kích không hề nhẹ.

- Hê hê, lần này thì ngươi chết chắc rồi!

Dương Khai hít sâu một hơi, cười gian xảo.

- Sao ngươi có thể hóa giải Quỷ Vương Án!

Kim Hào hoảng sợ. Y đâu biết, tận sâu trong nội thể Dương Khai lúc này, Địa Ma đang có một bữa ngấu nghiến no nê, khoan khoái vạn phần.

Quỷ Vương Án, nói trắng ra là một oan hồn, được đệ tử Quỷ Vương Cốc nuôi dường bằng chân nguyên và tình huyết, song tu tính mệnh, chính là bữa ăn khoái khẩu của Địa Ma.

- Tới địa phủ hãy hỏi sư đệ của ngươi đi, y cũng chết theo cách này đấy.

Vừa nói, Dương Khai mở rộng lòng bàn tay, thanh trường kiếm đỏ rực ngưng tụ từ một giọt Dương dịch đã thành hình.

Công phu trên tay của đối phương sắc bén vô cùng, đôi quỷ trảo trắng hếu đó cứng như sắt thép, không thua gì bí bảo Phàm cấp thượng phẩm. Đối phó với kẻ địch như vậy, dùng vũ khí tạo ra từ Dương dịch chính là chọn lựa tốt nhất.

Tuy Kim Hào vẫn còn sức để đánh tiếp, nhưng Quỷ Vương Ấn bỗng nhiên biến mất, khiến y kinh hoàng, không dám giao chiến với Dương Khai thêm nữa, y hấp tấp lùi lại,

định bỏ chạy.

Nào ngờ mới lùi lại ba bước, một cỗ sát khí từ sau ập tới. Kim Hào biến sắc, chưa kịp quay lại thì đã ngửi thấy mùi tanh thoảng trong gió, ngay lập tức cổ y đau vô cùng.


mình đương lẫn lộn, máu cứ chảy không ngừng.

Vừa mới đứng vững, Dương Khai đã cầm kiếm lao đến.

Trường kiếm huyết sắc bổ xuống, Kim Hào vội vã giơ tay lên đờ. Hai cánh tay trắng hếu đó quả nhiên rất cứng cáp, dù đã nếm một nhát kiếm, cũng chi để lại một vết nứt, chứ chưa bị chém đứt.

Trong chớp mắt, con yêu thú ngũ giai nọ lại vồ đến, trợ lực với Dương Khai kẹp cứng Kim Hào. Thần hồn Kim Hào đã bị thương tổn, cơ thể lại bị trọng thương, thực lực đã hao mất ba phần, đâu còn là đối thủ của Dương Khai?