Sau đó, Dương Khai đến trước mặt cô dâu, tay vén khăn đỏ của nàng.
Thần sắc Lạc Tân khẽ đổi, nhưng vẫn nhịn không ra tay, không rõ đang tính toán gì.
Khách khứa xung quanh cũng mở to mắt, nhìn thẳng vào cô dâu, chờ đợi khoảng khắc kích động nhất.
Oa! Khăn đỏ vén lên, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ quyến rũ, làm cho nhiều người sáng mắt, trong lòng hâm mộ không thôi.
Trong nháy mắt cô dâu khôi phục thị giác, nhìn về phía Dương Khai, tràn đầy kích động oán trách, có lẽ trách Dương Khai lâu như vậy mới vén khăn lên.
Dương Khai cũng thở ra, buông lỏng cõi lòng, mỉm cười với cô dâu: - Tiền bối, thật đúng là ngài!
- Ngũ muội! Sài Hổ cũng hô lên.
Cô dâu chuyển mắt, liếc sang Sài Hổ, tràn đầy cảm kích. Hôm nay dù nàng không khống chế được bản thân, nhưng đều biết rõ những gì Sài Hổ đã làm, bị nam nhân trung niên khống chế, đánh lén Sài Hổ, nàng cũng tự trách không thôi, hận không thể lấy thân thay thế.
- Tiền bối không thể nói chuyện? Dương Khai mỉm cười hỏi cô dâu.
Cô dâu hung tợn trừng Dương Khai, như biết còn cố hỏi.
Dương Khai cười gượng: - Vậy cũng không thể hành động?
Cô dâu chớp mắt.
Nghe lời Dương Khai, rất nhiều người toát ra khó hiểu, bởi vì bọn họ cảm nhận được Dương Khai là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, còn cô dâu chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, nhưng Dương Khai lại gọi cô dâu là tiền bối.
Chuyện gì thế này?
Sài Hổ cũng mơ màng nhìn Dương Khai, hỏi: - Tiểu huynh đệ quen biết ngũ muội? Dù đã suy đoán, nhưng lúc này thấy Dương Khai cùng ngũ muội rất quen thuộc, Sài Hổ vẫn còn kinh ngạc. Bởi vì theo hắn biết, ngũ muội cùng mấy người đại ca không có người quen ở Tinh Giới.
Dương Khai cười, sắc mặt cổ quái nói: - Quen, đương nhiên là quen! Xích Nguyệt tiền bối... là nhạc mẫu đại nhân của tại hạ mà!
Vừa nghe vậy, mọi người kinh hãi.
Vô số vị khách đều há mồm, ngây dại nhìn Dương Khai, cảm thấy mình nghe nhầm. Mà không ít người sắc mặt cổ quái, liếc Xích Nguyệt, lại liếc Lạc Tân, thần sắc không ngừng thay đổi.
Dương Khai gọi cô dâu là nhạc mẫu đại nhân, chẳng phải cô dâu này đã sinh con rồi? Mà thành chủ Thiên Hạc Thành uy danh hiển hách lại không hay biết, thậm chí còn muốn nạp làm thiếp?
Hiểu ra điều này, không ít võ giả có ý kiến với phủ thành chủ đều thầm sảng khoái, nhìn Lạc Tân sắc mặt xanh mét, cảm thấy như trên đầu hắn cắm một cái sừng rất to.
Dương Khai nói xong, tâm tình cũng ổn định lại, cô dâu này, chính là Yêu Vương Xích Nguyệt trên Yêu Tinh Đế Thần, cùng theo Dương Khai phá vỡ phong ấn thiên địa U Ám Tinh đi tới Tinh Giới! Cũng chính là nghĩa mẫu của Phiến Khinh La.
Ban đầu hắn thấy cô dâu cũng không để ý, chỉ là cảm thấy có điều không ổn, nhưng khi cô dâu vận dụng lực lượng đánh lén Sài Hổ, hắn liền phát hiện dao động nguyên quen thuộc, suy đoán mình nhất định quen biết cô dâu.
Suy nghĩ kỹ càng, mới phát giác nàng có thể là Xích Nguyệt, nhưng không thấy mặt, hắn cố ý nói Lăng Tiêu Tông, chính là thử thăm dò phản ứng của cô dâu. Mà cô dâu biểu hiện quả thật như hắn đoán, chính lúc này hắn xác nhận, chỉ là bị Lạc Tân ngăn cản, gây ra chút rắc rối.
Hiện giờ nhìn rõ là Xích Nguyệt, Dương Khai cũng thở ra, trong lòng hưng phấn.
Ngày đó trong thông đạo tinh quang, hắn cùng 5 vị Hư Vương tam tầng cảnh bởi vì một chút biến cố mà phân tán, thậm chí Lưu Viêm cùng Thạch Khổi Tiểu Tiểu cũng không rõ tung tích.
Đã lâu như thế, hắn vì trùng hợp tìm được Lưu Viêm, để nàng trở về bên mình, nhưng mà Tiểu Tiểu cùng những người khác thế nào thì vẫn không biết.
Dương Khai vẫn luôn ngóng trông bọn họ, không biết bọn họ đến Tinh Giới lạ lẫm này sẽ sinh tồn thế nào. Chỉ là Tinh Giới rộng lớn, hắn không có nhân mạch không có chỗ dựa, không thể tìm kiếm được gì.
Lần này có thể đụng tới Xích Nguyệt ở Thiên Hạc Thành, quả thật là kỳ tích.
Nếu không phải hắn đồng ý theo Diệp Tinh Hàm đi Thiên Diệp Tông, nhất định sẽ không đến Thiên Hạc Thành, nếu không phải nửa đường Diệp Tinh Hàm nhận được Diệp Hận truyền tin, bảo nàng tới tham dự đại điển nạp thiếp, hắn sẽ bỏ lỡ cơ hội gặp Xích Nguyệt.
Đủ loại trùng hợp, mới tạo thành gặp lại hôm nay, quả thật nhân sinh vô thương, thiên đạo hữu thường, làm cho Dương Khai than thở không thôi.
- Tiểu tử ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Quả nhiên Lạc Tân không chịu nổi nhục nhã, im lặng một hồi liền rống lớn.
Sài Hổ cũng giật mình, kinh ngạc nhìn Xích Nguyệt, nuốt nước miệng, mới khó khăn nói: - Ngũ muội nàng... còn có con cái?
Xích Nguyệt đứng yên không động đậy, nhưng má nổi mây hồng, giận dữ trừng Dương Khai, trách hắn đang nói bậy bạ, phá hỏng danh tiếng của nàng.
Dương Khai buồn cười: - Sài huynh hiểu lầm, Xích Nguyệt tiền bối có một nghĩa nữ, là nghĩa nữ!
Sài Hổ nghe thế cũng cười, tiêu sái nói: - Mặc kệ là nghĩa nữ hay thân sinh, tóm lại ngươi và chúng ta là người một nhà!
Dương Khai nói: - Sài huynh đã làm, Dương mỗ thấy rõ, tại hạ thay nhạc mẫu đại nhân cám ơn Sài huynh rút dao hỗ trợ! Nói rồi, liền chắp tay khom người hành lễ.
Sài Hổ khoát tay: - Ngũ muội bị giam hãm, đây là điều Sài mỗ phải làm, tiểu huynh đệ nên xem cấm chế trên người ngũ muội thế nào thì hơn!
Dương Khai gật đầu, nhìn Xích Nguyệt, trầm giọng nói: - Tiền bối, đắc tội!
Nói rồi, hắn nắm lấy tay Xích Nguyệt, nguyên lực tuôn trào, truyền vào kinh mạch của nàng.
Xích Nguyệt người khẽ chấn động, kinh ngạc nhìn Dương Khai, trước đó nàng bị khăn đỏ che mặt, không nhìn ra chuyện bên ngoài, chỉ cảm thấy Dương Khai đại chiến với nhiều người. Hiện tại nhận ra nguyên lực tinh thuần mạnh mẽ của Dương Khai, không khỏi chấn động, thầm bội phục.
Hiện tại nàng cũng là Đạo Nguyên Cảnh, tự nhiên biết chênh lệch lực lượng cảnh giới này. Nàng cảm nhận rõ ràng, Dương Khai đã chuyển hóa hết nguyên lực, đã sớm không giống như nàng.
Nhớ tới ngày cùng đi Tinh Giới, tu vi của nàng cao hơn hắn một tầng nhỏ, nhưng hiện tại gặp lại, hắn đã vượt đi xa.
Thế này mới có hai ba năm mà thôi!
Xích Nguyệt rất tò mò trong thời gian ngắn như vậy, rốt cuộc Dương Khai đã trải qua những gì, có thể trưởng thành đến thế này.
Trong khi Xích Nguyệt âm thầm chấn động, Dương Khai đã dùng tâm thần tra xét, một lát sau nhíu mày lẩm bẩm: - Quả nhiên không phải bí thuật gì, cũng không có dấu vết lực lượng cấm chế...
Xích Nguyệt nghe vậy, không ngừng nháy mắt ra dấu cho Dương Khai, muốn nói gì với hắn, nhưng không thể thả ra thần niệm, cũng không nói ra miệng, không thể làm được gì, nóng vội như kiến bò trên chảo nóng.
Lạc Tân đứng ở xa mà nhìn, cười lạnh không thôi, nhưng không hề có ý quấy nhiễu, rất là tin tưởng vào bí thuật của nam nhân trung niên, cảm thấy Dương Khai hoàn toàn không có năng lực giải trừ.
- Cuối cùng là thứ gì... Dương Khai nhíu chặt mày, tra xét kỹ càng, không bỏ qua chỗ khả nghi nào, các khách mời cũng tò mò nhìn sang, cũng tràn đầy kiêng kỵ nam nhân trung niên.
Dương Khai mạnh cỡ nào, bọn họ thấy rõ ràng, nhưng vậy mà cũng không tìm ra phương pháp khống chế, đủ thấy thủ đoạn quỷ dị của nam nhân trung niên.
Qua lại với người như thế, nhất định phải đề phòng cẩn thận, bằng không để hắn thi triển bí thuật quỷ dị này khống chế, vậy mình sẽ trở thành cái xác không hồn.
- Rốt cuộc ngươi dùng cách gì khống chế cô dâu? Diệp Tinh Hàm thấy Dương Khai làm cả buổi cùng không nắm được manh mối, không khỏi tò mò hỏi.
Nam nhân trung niên không ngừng lắc đầu: - Đừng hỏi ta, ta không biết gì hết.
Hắn làm sao dám lộ ra manh mối? Cả nhà lớn bé đều ở trong Thiên Hạc Thành, một khi hắn làm lộ bí mật này, sẽ dẫn tới tai họa cho cả gia tộc, Lạc Tân nhất định sẽ không tha cho hắn.
- Đồ nhát gan! Diệp Tinh Hàm khinh bỉ.
Nam nhân trung niên thần sắc xám xịt, không phản bác, đành yên lặng nhìn Dương Khai, tràn đầy lo lắng.
- Hả... Bỗng nhiên, Dương Khai chợt phát hiện, thần sắc chấn động, thần niệm nhập vào đan điền Xích Nguyệt tra xét kỹ càng.
Hồi lâu sau, ánh mắt hắn sáng lên, khẽ hô: - Khôi Nha? Đó là Khôi Nha?
Vừa nghe thế, nam nhân trung niên liền há to miệng, tràn đầy kinh hãi nhìn Dương Khai: - Ngươi làm sao nhận ra vật này? Vật này đã sớm tuyệt tích, không thể nào có người nhận ra!
- Thật đúng là Khôi Nha? Dương Khai quay đầu, nhe răng cười với nam nhân trung niên: - Vốn còn không xác định, nhưng nghe ngươi nói thế, vậy đúng thật là Khôi Nha.
Nam nhân trung niên ngẩn ngơ, sau đó tức giận: - Ngươi lừa ta!
Đỗ Hiến đánh lên đầu nam nhân trung niên, làm hắn lảo đảo, cười khẩy nói: - Chỉ số thông minh quá kém đó, ây da!
Dương Khai cười to: - Cám ơn!
Nam nhân trung niên thất hồn lạc phách, cả người suy sụp, cảm thấy thế giới này tràn đầy ác ý, hắn quay lại hoảng sợ nhìn Lạc Tân:
- Thành chủ đại nhân, không phải ta nói cho hắn, ta không lộ ra tin tức gì, là bản thân hắn tự phát hiện.
- Phế vật! Lạc Tân hừ lạnh.
Nam nhân trung niên sắc mặt cứng lại, suy sụp ngồi bệch ra đất, không còn sức lực, nhưng ngay sau đó hắn chợt nhớ tới, vẫn còn cứng miệng hét lớn với Dương Khai: - Dù ngươi biết thì sao chứ? Không có bí thuật độc môn của ta, ngươi hoàn toàn không thể trục xuất nó, nếu ngươi còn muốn nhạc mẫu đại nhân của ngươi bình yên, vậy ngoan ngoãn thả chúng ta đi, nhận lỗi với thành chủ đại nhân!
Đến lúc này, hắn vẫn còn muốn bám lấy chân Lạc Tân, kỳ vọng có thể được tha thứ.
- Làm hắn câm miệng! Dương Khai không nhịn được quát lên.
Diệp Tinh Hàm gọn gàng chặt tay xuống, trực tiếp đánh ngất nam nhân trung niên. Sau đó, Dương Khai đến trước mặt cô dâu, tay vén khăn đỏ của nàng.
Thần sắc Lạc Tân khẽ đổi, nhưng vẫn nhịn không ra tay, không rõ đang tính toán gì.
Khách khứa xung quanh cũng mở to mắt, nhìn thẳng vào cô dâu, chờ đợi khoảng khắc kích động nhất.
Oa! Khăn đỏ vén lên, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ quyến rũ, làm cho nhiều người sáng mắt, trong lòng hâm mộ không thôi.
Trong nháy mắt cô dâu khôi phục thị giác, nhìn về phía Dương Khai, tràn đầy kích động oán trách, có lẽ trách Dương Khai lâu như vậy mới vén khăn lên.
Dương Khai cũng thở ra, buông lỏng cõi lòng, mỉm cười với cô dâu: - Tiền bối, thật đúng là ngài!
- Ngũ muội! Sài Hổ cũng hô lên.
Cô dâu chuyển mắt, liếc sang Sài Hổ, tràn đầy cảm kích. Hôm nay dù nàng không khống chế được bản thân, nhưng đều biết rõ những gì Sài Hổ đã làm, bị nam nhân trung niên khống chế, đánh lén Sài Hổ, nàng cũng tự trách không thôi, hận không thể lấy thân thay thế.
- Tiền bối không thể nói chuyện? Dương Khai mỉm cười hỏi cô dâu.
Cô dâu hung tợn trừng Dương Khai, như biết còn cố hỏi.
Dương Khai cười gượng: - Vậy cũng không thể hành động?
Cô dâu chớp mắt.
Nghe lời Dương Khai, rất nhiều người toát ra khó hiểu, bởi vì bọn họ cảm nhận được Dương Khai là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, còn cô dâu chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, nhưng Dương Khai lại gọi cô dâu là tiền bối.
Chuyện gì thế này?
Sài Hổ cũng mơ màng nhìn Dương Khai, hỏi: - Tiểu huynh đệ quen biết ngũ muội? Dù đã suy đoán, nhưng lúc này thấy Dương Khai cùng ngũ muội rất quen thuộc, Sài Hổ vẫn còn kinh ngạc. Bởi vì theo hắn biết, ngũ muội cùng mấy người đại ca không có người quen ở Tinh Giới.
Dương Khai cười, sắc mặt cổ quái nói: - Quen, đương nhiên là quen! Xích Nguyệt tiền bối... là nhạc mẫu đại nhân của tại hạ mà!
Vừa nghe vậy, mọi người kinh hãi.
Vô số vị khách đều há mồm, ngây dại nhìn Dương Khai, cảm thấy mình nghe nhầm. Mà không ít người sắc mặt cổ quái, liếc Xích Nguyệt, lại liếc Lạc Tân, thần sắc không ngừng thay đổi.
Dương Khai gọi cô dâu là nhạc mẫu đại nhân, chẳng phải cô dâu này đã sinh con rồi? Mà thành chủ Thiên Hạc Thành uy danh hiển hách lại không hay biết, thậm chí còn muốn nạp làm thiếp?
Hiểu ra điều này, không ít võ giả có ý kiến với phủ thành chủ đều thầm sảng khoái, nhìn Lạc Tân sắc mặt xanh mét, cảm thấy như trên đầu hắn cắm một cái sừng rất to.
Dương Khai nói xong, tâm tình cũng ổn định lại, cô dâu này, chính là Yêu Vương Xích Nguyệt trên Yêu Tinh Đế Thần, cùng theo Dương Khai phá vỡ phong ấn thiên địa U Ám Tinh đi tới Tinh Giới! Cũng chính là nghĩa mẫu của Phiến Khinh La.
Ban đầu hắn thấy cô dâu cũng không để ý, chỉ là cảm thấy có điều không ổn, nhưng khi cô dâu vận dụng lực lượng đánh lén Sài Hổ, hắn liền phát hiện dao động nguyên quen thuộc, suy đoán mình nhất định quen biết cô dâu.
Suy nghĩ kỹ càng, mới phát giác nàng có thể là Xích Nguyệt, nhưng không thấy mặt, hắn cố ý nói Lăng Tiêu Tông, chính là thử thăm dò phản ứng của cô dâu. Mà cô dâu biểu hiện quả thật như hắn đoán, chính lúc này hắn xác nhận, chỉ là bị Lạc Tân ngăn cản, gây ra chút rắc rối.
Hiện giờ nhìn rõ là Xích Nguyệt, Dương Khai cũng thở ra, trong lòng hưng phấn.
Ngày đó trong thông đạo tinh quang, hắn cùng 5 vị Hư Vương tam tầng cảnh bởi vì một chút biến cố mà phân tán, thậm chí Lưu Viêm cùng Thạch Khổi Tiểu Tiểu cũng không rõ tung tích.
Đã lâu như thế, hắn vì trùng hợp tìm được Lưu Viêm, để nàng trở về bên mình, nhưng mà Tiểu Tiểu cùng những người khác thế nào thì vẫn không biết.
Dương Khai vẫn luôn ngóng trông bọn họ, không biết bọn họ đến Tinh Giới lạ lẫm này sẽ sinh tồn thế nào. Chỉ là Tinh Giới rộng lớn, hắn không có nhân mạch không có chỗ dựa, không thể tìm kiếm được gì.
Lần này có thể đụng tới Xích Nguyệt ở Thiên Hạc Thành, quả thật là kỳ tích.
Nếu không phải hắn đồng ý theo Diệp Tinh Hàm đi Thiên Diệp Tông, nhất định sẽ không đến Thiên Hạc Thành, nếu không phải nửa đường Diệp Tinh Hàm nhận được Diệp Hận truyền tin, bảo nàng tới tham dự đại điển nạp thiếp, hắn sẽ bỏ lỡ cơ hội gặp Xích Nguyệt.
Đủ loại trùng hợp, mới tạo thành gặp lại hôm nay, quả thật nhân sinh vô thương, thiên đạo hữu thường, làm cho Dương Khai than thở không thôi.
- Tiểu tử ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Quả nhiên Lạc Tân không chịu nổi nhục nhã, im lặng một hồi liền rống lớn.
Sài Hổ cũng giật mình, kinh ngạc nhìn Xích Nguyệt, nuốt nước miệng, mới khó khăn nói: - Ngũ muội nàng... còn có con cái?
Xích Nguyệt đứng yên không động đậy, nhưng má nổi mây hồng, giận dữ trừng Dương Khai, trách hắn đang nói bậy bạ, phá hỏng danh tiếng của nàng.
Dương Khai buồn cười: - Sài huynh hiểu lầm, Xích Nguyệt tiền bối có một nghĩa nữ, là nghĩa nữ!
Sài Hổ nghe thế cũng cười, tiêu sái nói: - Mặc kệ là nghĩa nữ hay thân sinh, tóm lại ngươi và chúng ta là người một nhà!
Dương Khai nói: - Sài huynh đã làm, Dương mỗ thấy rõ, tại hạ thay nhạc mẫu đại nhân cám ơn Sài huynh rút dao hỗ trợ! Nói rồi, liền chắp tay khom người hành lễ.
Sài Hổ khoát tay: - Ngũ muội bị giam hãm, đây là điều Sài mỗ phải làm, tiểu huynh đệ nên xem cấm chế trên người ngũ muội thế nào thì hơn!
Dương Khai gật đầu, nhìn Xích Nguyệt, trầm giọng nói: - Tiền bối, đắc tội!
Nói rồi, hắn nắm lấy tay Xích Nguyệt, nguyên lực tuôn trào, truyền vào kinh mạch của nàng.
Xích Nguyệt người khẽ chấn động, kinh ngạc nhìn Dương Khai, trước đó nàng bị khăn đỏ che mặt, không nhìn ra chuyện bên ngoài, chỉ cảm thấy Dương Khai đại chiến với nhiều người. Hiện tại nhận ra nguyên lực tinh thuần mạnh mẽ của Dương Khai, không khỏi chấn động, thầm bội phục.
Hiện tại nàng cũng là Đạo Nguyên Cảnh, tự nhiên biết chênh lệch lực lượng cảnh giới này. Nàng cảm nhận rõ ràng, Dương Khai đã chuyển hóa hết nguyên lực, đã sớm không giống như nàng.
Nhớ tới ngày cùng đi Tinh Giới, tu vi của nàng cao hơn hắn một tầng nhỏ, nhưng hiện tại gặp lại, hắn đã vượt đi xa.
Thế này mới có hai ba năm mà thôi!
Xích Nguyệt rất tò mò trong thời gian ngắn như vậy, rốt cuộc Dương Khai đã trải qua những gì, có thể trưởng thành đến thế này.
Trong khi Xích Nguyệt âm thầm chấn động, Dương Khai đã dùng tâm thần tra xét, một lát sau nhíu mày lẩm bẩm: - Quả nhiên không phải bí thuật gì, cũng không có dấu vết lực lượng cấm chế...
Xích Nguyệt nghe vậy, không ngừng nháy mắt ra dấu cho Dương Khai, muốn nói gì với hắn, nhưng không thể thả ra thần niệm, cũng không nói ra miệng, không thể làm được gì, nóng vội như kiến bò trên chảo nóng.
Lạc Tân đứng ở xa mà nhìn, cười lạnh không thôi, nhưng không hề có ý quấy nhiễu, rất là tin tưởng vào bí thuật của nam nhân trung niên, cảm thấy Dương Khai hoàn toàn không có năng lực giải trừ.
- Cuối cùng là thứ gì... Dương Khai nhíu chặt mày, tra xét kỹ càng, không bỏ qua chỗ khả nghi nào, các khách mời cũng tò mò nhìn sang, cũng tràn đầy kiêng kỵ nam nhân trung niên.
Dương Khai mạnh cỡ nào, bọn họ thấy rõ ràng, nhưng vậy mà cũng không tìm ra phương pháp khống chế, đủ thấy thủ đoạn quỷ dị của nam nhân trung niên.
Qua lại với người như thế, nhất định phải đề phòng cẩn thận, bằng không để hắn thi triển bí thuật quỷ dị này khống chế, vậy mình sẽ trở thành cái xác không hồn.
- Rốt cuộc ngươi dùng cách gì khống chế cô dâu? Diệp Tinh Hàm thấy Dương Khai làm cả buổi cùng không nắm được manh mối, không khỏi tò mò hỏi.
Nam nhân trung niên không ngừng lắc đầu: - Đừng hỏi ta, ta không biết gì hết.
Hắn làm sao dám lộ ra manh mối? Cả nhà lớn bé đều ở trong Thiên Hạc Thành, một khi hắn làm lộ bí mật này, sẽ dẫn tới tai họa cho cả gia tộc, Lạc Tân nhất định sẽ không tha cho hắn.
- Đồ nhát gan! Diệp Tinh Hàm khinh bỉ.
Nam nhân trung niên thần sắc xám xịt, không phản bác, đành yên lặng nhìn Dương Khai, tràn đầy lo lắng.
- Hả... Bỗng nhiên, Dương Khai chợt phát hiện, thần sắc chấn động, thần niệm nhập vào đan điền Xích Nguyệt tra xét kỹ càng.
Hồi lâu sau, ánh mắt hắn sáng lên, khẽ hô: - Khôi Nha? Đó là Khôi Nha?
Vừa nghe thế, nam nhân trung niên liền há to miệng, tràn đầy kinh hãi nhìn Dương Khai: - Ngươi làm sao nhận ra vật này? Vật này đã sớm tuyệt tích, không thể nào có người nhận ra!
- Thật đúng là Khôi Nha? Dương Khai quay đầu, nhe răng cười với nam nhân trung niên: - Vốn còn không xác định, nhưng nghe ngươi nói thế, vậy đúng thật là Khôi Nha.
Nam nhân trung niên ngẩn ngơ, sau đó tức giận: - Ngươi lừa ta!
Đỗ Hiến đánh lên đầu nam nhân trung niên, làm hắn lảo đảo, cười khẩy nói: - Chỉ số thông minh quá kém đó, ây da!
Dương Khai cười to: - Cám ơn!
Nam nhân trung niên thất hồn lạc phách, cả người suy sụp, cảm thấy thế giới này tràn đầy ác ý, hắn quay lại hoảng sợ nhìn Lạc Tân:
- Thành chủ đại nhân, không phải ta nói cho hắn, ta không lộ ra tin tức gì, là bản thân hắn tự phát hiện.
- Phế vật! Lạc Tân hừ lạnh.
Nam nhân trung niên sắc mặt cứng lại, suy sụp ngồi bệch ra đất, không còn sức lực, nhưng ngay sau đó hắn chợt nhớ tới, vẫn còn cứng miệng hét lớn với Dương Khai: - Dù ngươi biết thì sao chứ? Không có bí thuật độc môn của ta, ngươi hoàn toàn không thể trục xuất nó, nếu ngươi còn muốn nhạc mẫu đại nhân của ngươi bình yên, vậy ngoan ngoãn thả chúng ta đi, nhận lỗi với thành chủ đại nhân!
Đến lúc này, hắn vẫn còn muốn bám lấy chân Lạc Tân, kỳ vọng có thể được tha thứ.
- Làm hắn câm miệng! Dương Khai không nhịn được quát lên.
Diệp Tinh Hàm gọn gàng chặt tay xuống, trực tiếp đánh ngất nam nhân trung niên.