Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 2247: Tràn đầy nước mắt




Hôm sau, bên trong phủ thành chủ khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, diễn tấu nhạc khí cùng trỗi lên, phi thường náo nhiệt.

Hôm nay chính là ngày tổ chức hôn lễ của Lạc Tân thành chủ Thiên Hạc Thành cưới vợ bé, khách quý bốn phương đều tới chúc mừng, từng chiếc xe ngựa chở đầy quà tặng, nối liền không dứt... dưới chỉ dẫn của người làm trong phủ thành chủ chạy tới hướng hậu viện, rồi do người chuyên môn ghi chép, phân loại, thu vào nhà kho.

Toàn bộ người trong phủ thành chủ đều là nét mặt buông lỏng, dường như là chính mình thành thân.

Ngay cửa phủ thành chủ, có người nhà anh tuấn và tỳ nữ dung mạo xinh đẹp đứng hai bên nghênh tiếp khách tới, trên mặt mỗi người đều tràn đầy nụ cười, lễ độ nho nhã.

Phàm có khách đến, lập tức có người điều khiển chương trình hô to môn phái của người đến, dẫn tới ánh mắt của mọi người. Vào bên trong phủ thành chủ, sẽ có người dẫn đi tới đại sảnh, theo thân phận địa vị bất đồng, sẽ được sắp xếp ngồi ở vị trí bất đồng.

Mấy đại biểu tông môn thực lực hùng hậu như mặt trời ban trưa, thì đương nhiên được sắp xếp ngồi ở vị trí phía trước nhất, kế tiếp mới là những tông môn hoặc gia tộc hơi kém một chút, càng ra bên ngoài, đại biểu thân phận càng thấp.

Đối với sắp xếp như thế, không ai dám có tiếng dị nghị, bản lãnh bao nhiêu ngồi đúng vị trí ấn định, các nhà các phái có bao nhiêu phân lượng, trong lòng mỗi người đều biết.

An bài của phủ thành chủ khẳng định sớm đã định ra từ trước, dĩ nhiên sẽ không làm cho người khác không vui lòng.

Dương Khai theo đám người Thiên Diệp Tông đi vào chỗ này, tò mò quan sát bốn phía.

Hắn còn là lần đầu tham gia hôn lễ của người khác, mặc dù chỉ là một hôn lễ cưới vợ bé, nhưng đây cũng là đại sự quan hệ đến cả đời, nhìn có chút mới lạ. Cảnh tượng vui mừng náo nhiệt ở đây làm cho hắn không khỏi nhớ tới các nàng Tô Nhan, Hạ Ngưng Thường, Phiến Khinh La và Tuyết Nguyệt.

Sâu trong nội tâm hắn tự trách mình, năm đó thời điểm rời cố hương Tinh Vực, đúng ra phải tổ chức một buổi lễ, để cho các nàng cảm nhận một chút hạnh phúc thân là một nữ nhân nên có.

Giờ này nghĩ đến, chính là mình mắc nợ các nàng rất nhiều.

Hôm nay hắn vốn không muốn tới đây, chỉ là do Diệp Tinh Hàm mấy lần mời mọc, Dương Khai lại muốn tránh cho nàng suy nghĩ lung tung, e sợ mình không cáo biệt bỏ đi, nên quyết định đi theo mấy người Thiên Diệp Tông cùng nhau tới.

Đám người Đỗ Hiến cũng từ trong tông môn mang một số quà tặng đến đây, mặc dù không tính là vật trân quý lắm, nhưng số lượng cũng không ít. Ngay từ lúc vào đây, cũng đã giao xe ngựa chuyên chở cho người của phủ thành chủ sắp đặt đưa vào hậu đường.

Sau đó mới được người khác hướng dẫn, đi vào đại sảnh nơi cử hành hôn lễ này.

Đại sảnh diện tích khá lớn, xếp trên một trăm bàn tiệc cũng không có vẻ chật chội. Đám người Thiên Diệp Tông tới, bên trong đã đông đúc náo nhiệt, các cường giả các môn các phái hoặc tự uống một mình, hoặc tụ ba tụ năm vừa uống vừa cười nói ha hả. Bên trong này, chính là cơ hội tốt cho rất nhiều thế lực lập quan hệ tình cảm với nhau, trao đổi lẫn nhau.

Người dẫn đường phía trước hướng dẫn đám người Diệp Tinh Hàm đi tới một bàn tiệc ở vị trí trung tâm, rồi mỉm cười nói: - Vị trí của chư vị đại nhân chính là chỗ này, mời ngồi chờ một lát, buổi lễ sắp bắt đầu rồi!

Sau khi nói xong, người này liền định rời đi.

Vu Mã nghe vậy, trên mặt lóe lên một tia không vui, nắm cổ áo của người kia nạt nhỏ: - Vị trí của chúng ta ở chỗ này ư? Ngươi xác định?

Vị trí bàn tiệc này cũng không ở phía trước, ngược lại có hơi lọt về phía sau. Mười mấy bàn tiệc chung quanh chỗ này, trừ Thiên Diệp Tông còn lại tất cả đều là một số gia tộc và tông môn nhỏ, thuộc loại trong gia tộc tông môn có khả năng chỉ có một Đạo Nguyên Cảnh, thực lực tương đương với mấy đại gia tộc ở Phong Lâm Thành.

Thiên Diệp Tông mặc dù không có cường giả Đế Tôn Cảnh trấn giữ, nhưng có không ít Đạo Nguyên Cảnh, bất kể như thế nào cũng không có khả năng bị xếp vị trí ở chỗ này, cho dù không gần mấy bàn trước nhất cũng tuyệt đối không kém mới đúng.

Sắp xếp như vậy, hiển nhiên là khinh thường và sỉ nhục.

Người kia bị Vu Mã làm cho hoảng sợ, kinh hoảng nói: - Tiểu nhân chỉ phụ trách dẫn khách tới bàn tiệc tương ứng, còn những chuyện khác tiểu nhân không biết! Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng!

- Vu Mã buông tay! Đỗ Hiến cau mày, nạt một tiếng.

- Sư huynh... Vu Mã dường như còn muốn nói điều gì, thấy Đỗ Hiến nháy mắt ra hiệu với mình, hắn quay đầu nhìn chung quanh, liền thấy không ít người đang trợn to mắt nhìn mình, rõ ràng là động tác của hắn đã hấp dẫn chú ý của không ít người.

- Nếu đã tới, thì an phận đi! Đỗ Hiến nhẹ giọng nói.

Vu Mã nghe vậy, lúc này mới cắn răng, buông ra cổ áo của người kia, nhưng vẫn như cũ gương mặt đầy vẻ khó chịu.

- Ngồi xuống trước đã, để người khác nhìn như thế còn ra làm sao! Diệp Tinh Hàm cau mày, dẫn đầu ngồi xuống.

Các đệ tử Thiên Diệp Tông khác cũng đều yên lặng ngồi xuống, nhưng sắc mặt mỗi người đều rất khó xem.

Vu Mã cắn răng nói: - Sư huynh sư tỷ! Rõ ràng là bọn họ muốn làm cho chúng ta khó chịu mà... sao các người có thể nhịn được chứ?

Đỗ Hiến liếc nhìn hắn một cái, nói: - Nhịn không được thì như thế nào? Ngươi muốn đảo lộn nơi này hay là muốn giết lão thất phu kia?

Vu Mã lầm bầm: - Ta cũng không có nói như vậy đâu! Nhưng nhiều người nhìn thấy bọn họ sắp xếp vị trí của chúng ta rơi ở phía sau như vậy, rõ ràng là cố ý mà!

Diệp Tinh Hàm nói: - Ai kêu nơi này là địa bàn của người ta mà chi, làm náo loạn đối với chúng ta không có chỗ tốt!

Đỗ Hiến hừ lạnh một tiếng: - Điều thua thiệt này, Lạc Tân là đoán chắc sẽ nuốt mất chúng ta, hãy nhớ mối nhục ngày hôm nay, ngày khác trả lại gấp đôi là được!

Vu Mã gương mặt giận dữ, nhưng cũng biết không có cách nào thay đổi cục diện trước mắt, chỉ là ánh mắt quái dị cùng tiếng bàn tán xì xào của võ giả bốn phía kia, làm cho hắn luôn có cảm giác như mọi người đang cười nhạo mình, lập tức như đứng trên đống lửa, như ngồi giữa đống than, cả người không được tự nhiên.

Mà đúng lúc này, bỗng nhiên Đỗ Hiến khẽ chạm vào cánh tay Diệp Tinh Hàm, thấp giọng nói:

- Từ khi đi vào, có người luôn luôn nhìn vào muội đấy!

- Người nào chứ? Diệp Tinh Hàm trên mặt đầy vẻ nghi hoặc, quay đầu nhìn chung quanh, liền thấy Khưu Vũ ngồi ở một bàn tiệc phía trước nhất, quả nhiên thấy hắn đang mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào mình.

Nàng xì một tiếng: - Đừng nói càn, hắn đâu có nhìn muội!

Đỗ Hiến cười nói: - Không nhìn muội thì nhìn ai! Diệp Tử sư muội thiên hương quốc sắc, tên khốn Khưu Vũ làm sao có thể chống lại mị lực của muội!

Diệp Tinh Hàm đỏ mặt sẵng giọng: - Càng ngày càng không đứng đắn, huynh là đại sư huynh, nên làm gương cho người khác!

Đỗ Hiến không khỏi cười ngượng ngùng.

Diệp Tinh Hàm nhìn bộ dáng hắn, lại là đầy mặt ngọt ngào, nàng sao không biết Đỗ Hiến đây là đang ghen tị?

Lúc này Vu Mã bỗng nhiên chen miệng nói:

- Tên khốn kia lại phái người tới kìa!

Đỗ Hiến, Diệp Tinh Hàm cùng quay đầu nhìn lại, liền thấy lão già luôn luôn đi theo bên cạnh bảo vệ Khưu Vũ, đang không nhanh không chậm đi tới hướng bên này.

Đỗ Hiến nhướn mày: - Tiểu tử này muốn làm gì?

Diệp Tinh Hàm hừ một tiếng, nói: - Để ý tới hắn làm gì, đợi sau khi buổi lễ kết thúc, chúng ta liền trở về tông, địa phương này một khắc ta cũng không muốn ở lại!

Đang nói chuyện, lão già kia đã tới trước bàn mấy người, ôm quyền, nói: - Làm phiền chư vị!

Người ta thân là tiền bối mà khách sáo như vậy, Đỗ Hiến cũng không tiện làm mặt lạnh, cũng ôm quyền trả lời: - Lý tiền bối khách sáo rồi! Hắn dừng một chút, rồi hỏi: - Không biết Lý tiền bối tới đây có chuyện gì?

Lão già họ Lý thản nhiên nói: - Phụng mệnh công tử nhà ta, muốn mời một người đi qua một chuyến!

Đỗ Hiến nghe vậy, không khỏi nhìn lại Diệp Tinh Hàm

Diệp Tinh Hàm không kiên nhẫn nói: - Đi trở về nói cho công tử nhà lão biết, ta không rảnh!

Lão già họ Lý nhìn Diệp Tinh Hàm với vẻ cổ quái, mỉm cười nói: - Thiếu tông chủ suy nghĩ nhiều rồi! Công tử nhà ta cũng không phải muốn mời thiếu tông chủ, mà là mời vị tiểu huynh đệ này!

Khi nói chuyện, lão đưa tay chỉ vào Dương Khai.

- Ái nha... Diệp Tinh Hàm đỏ mặt, lúng túng nói: - Mời... hắn làm gì?

Đám người Đỗ Hiến cũng đều rất ngạc nhiên, mọi người cũng giống như Diệp Tinh Hàm, nghĩ rằng lão già họ Lý tới đây là mời Diệp Tinh Hàm, dù sao Khưu Vũ trước nay luôn có ý với Diệp Tinh Hàm... đâu ngờ chuyện lại chuyển biến như thế, làm cho Diệp Tinh Hàm ngượng ngùng không xuống đài được.

Lão già họ Lý nói: - Công tử không có nói, lão phu cũng không biết, chỉ bảo lão phu tới đây mời vị tiểu huynh đệ này qua đó một chuyến mà thôi!

Nghe lão nói như vậy, mọi người đều đưa mắt nhìn Dương Khai.

Vừa nhìn thấy, khóe miệng không khỏi co giật không dứt.

Chỉ thấy chẳng biết lúc nào Dương Khai đã vói lấy mâm trái cây cuối cùng bày trên bàn đến trước mặt mình, một tay cầm một cái linh quả, cho vào miệng ăn thật khoái trá, ăn thật hứng thú say sưa... Mà ở trên bàn trước mặt hắn, còn rải rác mấy hột, cũng không biết rốt cuộc hắn ăn từ lúc nào, chỉ trong chốc lát như vậy, hắn lại ăn hết một nửa mâm linh quả kia.

Hắn ăn với vẻ mặt hớn hở, như sói như hổ, dường như quỷ chết đói mấy trăm năm mới đầu thai, làm cho mấy đệ tử Thiên Diệp Tông nhìn đến trố mắt líu lưỡi.

Cộng thêm lão già họ Lý bỗng nhiên đi tới bàn này, không ít người ở xung quanh tò mò nhìn hướng bên này, vừa thấy Dương Khai ăn như vậy, đều không khỏi lắc đầu than thầm, trong mắt đầy khinh bỉ, thầm nghĩ có lẽ người này là một tên nhà quê chưa từng biết thể diện là gì, một mâm linh quả hắn cứ thế ăn một mình.

Mấy đệ tử Thiên Diệp Tông đều cả người không được tự nhiên.

- Dương thiếu! Diệp Tinh Hàm mặt nóng như lửa đốt, khẽ chạm vào hắn một cái, ra hiệu để hắn thu liễm một chút.

Dương Khai nghiêng đầu nhìn, miệng đầy ắp trái cây không biết tên, vang lên tiếng bẹp bẹp, tay bưng mâm trái cây đưa tới trước mặt Diệp Tinh Hàm, nói: - Cô nương muốn ăn à? Nếu muốn cô nương cứ lấy đi!

Diệp Tinh Hàm khóe miệng co giật, mặt càng đỏ hơn.

Dương Khai lại dường như không biết chuyện chút nào, đưa mâm trái cây tới trước mặt các đệ tử Thiên Diệp Tông khác, nói: - Mọi người đừng khách sáo, mùi vị rất ngon, ăn nhiều một chút còn có thể tăng tiến tu vi. Linh quả này cũng đều là mới hái xuống không lâu, rất ngon!

Mấy đệ tử Thiên Diệp Tông dở khóc dở cười, bọn họ cũng không biết lai lịch của Dương Khai, càng không biết Diệp Tinh Hàm luôn mang hắn theo bên mình rốt cuộc muốn làm gì, giờ thấy hắn làm mất mặt như thế, đều rối rít quay đầu qua một bên, làm như không quen biết người này.

- Khụ...

Đỗ Hiến ho nhẹ một tiếng, nói: - Dương thiếu, là vị Lý tiền bối này tìm huynh!

- Lý tiền bối từ đâu ra? Dương Khai nói: - Lý tiền bối cái gì?

- Vị tiểu huynh đệ này, lại gặp mặt rồi! Lão già họ Lý nghe nói vậy trên trán nổi gân xanh, lão đi tới đứng ở chỗ này một lúc lâu, Dương Khai vẫn xem lão như không khí, dầu gì lão cũng là một cường giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh, tự nhiên trong lòng căm tức.

Lúc này Dương Khai mới ngẩng đầu nhìn lão già, toét miệng cười, nói: - Thì ra là tiền bối a, tiền bối không đi theo Khưu Vũ, chạy đến nơi đây làm gì? Hôm sau, bên trong phủ thành chủ khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, diễn tấu nhạc khí cùng trỗi lên, phi thường náo nhiệt.

Hôm nay chính là ngày tổ chức hôn lễ của Lạc Tân thành chủ Thiên Hạc Thành cưới vợ bé, khách quý bốn phương đều tới chúc mừng, từng chiếc xe ngựa chở đầy quà tặng, nối liền không dứt... dưới chỉ dẫn của người làm trong phủ thành chủ chạy tới hướng hậu viện, rồi do người chuyên môn ghi chép, phân loại, thu vào nhà kho.

Toàn bộ người trong phủ thành chủ đều là nét mặt buông lỏng, dường như là chính mình thành thân.

Ngay cửa phủ thành chủ, có người nhà anh tuấn và tỳ nữ dung mạo xinh đẹp đứng hai bên nghênh tiếp khách tới, trên mặt mỗi người đều tràn đầy nụ cười, lễ độ nho nhã.

Phàm có khách đến, lập tức có người điều khiển chương trình hô to môn phái của người đến, dẫn tới ánh mắt của mọi người. Vào bên trong phủ thành chủ, sẽ có người dẫn đi tới đại sảnh, theo thân phận địa vị bất đồng, sẽ được sắp xếp ngồi ở vị trí bất đồng.

Mấy đại biểu tông môn thực lực hùng hậu như mặt trời ban trưa, thì đương nhiên được sắp xếp ngồi ở vị trí phía trước nhất, kế tiếp mới là những tông môn hoặc gia tộc hơi kém một chút, càng ra bên ngoài, đại biểu thân phận càng thấp.

Đối với sắp xếp như thế, không ai dám có tiếng dị nghị, bản lãnh bao nhiêu ngồi đúng vị trí ấn định, các nhà các phái có bao nhiêu phân lượng, trong lòng mỗi người đều biết.

An bài của phủ thành chủ khẳng định sớm đã định ra từ trước, dĩ nhiên sẽ không làm cho người khác không vui lòng.

Dương Khai theo đám người Thiên Diệp Tông đi vào chỗ này, tò mò quan sát bốn phía.

Hắn còn là lần đầu tham gia hôn lễ của người khác, mặc dù chỉ là một hôn lễ cưới vợ bé, nhưng đây cũng là đại sự quan hệ đến cả đời, nhìn có chút mới lạ. Cảnh tượng vui mừng náo nhiệt ở đây làm cho hắn không khỏi nhớ tới các nàng Tô Nhan, Hạ Ngưng Thường, Phiến Khinh La và Tuyết Nguyệt.

Sâu trong nội tâm hắn tự trách mình, năm đó thời điểm rời cố hương Tinh Vực, đúng ra phải tổ chức một buổi lễ, để cho các nàng cảm nhận một chút hạnh phúc thân là một nữ nhân nên có.

Giờ này nghĩ đến, chính là mình mắc nợ các nàng rất nhiều.

Hôm nay hắn vốn không muốn tới đây, chỉ là do Diệp Tinh Hàm mấy lần mời mọc, Dương Khai lại muốn tránh cho nàng suy nghĩ lung tung, e sợ mình không cáo biệt bỏ đi, nên quyết định đi theo mấy người Thiên Diệp Tông cùng nhau tới.

Đám người Đỗ Hiến cũng từ trong tông môn mang một số quà tặng đến đây, mặc dù không tính là vật trân quý lắm, nhưng số lượng cũng không ít. Ngay từ lúc vào đây, cũng đã giao xe ngựa chuyên chở cho người của phủ thành chủ sắp đặt đưa vào hậu đường.

Sau đó mới được người khác hướng dẫn, đi vào đại sảnh nơi cử hành hôn lễ này.

Đại sảnh diện tích khá lớn, xếp trên một trăm bàn tiệc cũng không có vẻ chật chội. Đám người Thiên Diệp Tông tới, bên trong đã đông đúc náo nhiệt, các cường giả các môn các phái hoặc tự uống một mình, hoặc tụ ba tụ năm vừa uống vừa cười nói ha hả. Bên trong này, chính là cơ hội tốt cho rất nhiều thế lực lập quan hệ tình cảm với nhau, trao đổi lẫn nhau.

Người dẫn đường phía trước hướng dẫn đám người Diệp Tinh Hàm đi tới một bàn tiệc ở vị trí trung tâm, rồi mỉm cười nói: - Vị trí của chư vị đại nhân chính là chỗ này, mời ngồi chờ một lát, buổi lễ sắp bắt đầu rồi!

Sau khi nói xong, người này liền định rời đi.

Vu Mã nghe vậy, trên mặt lóe lên một tia không vui, nắm cổ áo của người kia nạt nhỏ: - Vị trí của chúng ta ở chỗ này ư? Ngươi xác định?

Vị trí bàn tiệc này cũng không ở phía trước, ngược lại có hơi lọt về phía sau. Mười mấy bàn tiệc chung quanh chỗ này, trừ Thiên Diệp Tông còn lại tất cả đều là một số gia tộc và tông môn nhỏ, thuộc loại trong gia tộc tông môn có khả năng chỉ có một Đạo Nguyên Cảnh, thực lực tương đương với mấy đại gia tộc ở Phong Lâm Thành.

Thiên Diệp Tông mặc dù không có cường giả Đế Tôn Cảnh trấn giữ, nhưng có không ít Đạo Nguyên Cảnh, bất kể như thế nào cũng không có khả năng bị xếp vị trí ở chỗ này, cho dù không gần mấy bàn trước nhất cũng tuyệt đối không kém mới đúng.

Sắp xếp như vậy, hiển nhiên là khinh thường và sỉ nhục.

Người kia bị Vu Mã làm cho hoảng sợ, kinh hoảng nói: - Tiểu nhân chỉ phụ trách dẫn khách tới bàn tiệc tương ứng, còn những chuyện khác tiểu nhân không biết! Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng!

- Vu Mã buông tay! Đỗ Hiến cau mày, nạt một tiếng.

- Sư huynh... Vu Mã dường như còn muốn nói điều gì, thấy Đỗ Hiến nháy mắt ra hiệu với mình, hắn quay đầu nhìn chung quanh, liền thấy không ít người đang trợn to mắt nhìn mình, rõ ràng là động tác của hắn đã hấp dẫn chú ý của không ít người.

- Nếu đã tới, thì an phận đi! Đỗ Hiến nhẹ giọng nói.

Vu Mã nghe vậy, lúc này mới cắn răng, buông ra cổ áo của người kia, nhưng vẫn như cũ gương mặt đầy vẻ khó chịu.

- Ngồi xuống trước đã, để người khác nhìn như thế còn ra làm sao! Diệp Tinh Hàm cau mày, dẫn đầu ngồi xuống.

Các đệ tử Thiên Diệp Tông khác cũng đều yên lặng ngồi xuống, nhưng sắc mặt mỗi người đều rất khó xem.

Vu Mã cắn răng nói: - Sư huynh sư tỷ! Rõ ràng là bọn họ muốn làm cho chúng ta khó chịu mà... sao các người có thể nhịn được chứ?

Đỗ Hiến liếc nhìn hắn một cái, nói: - Nhịn không được thì như thế nào? Ngươi muốn đảo lộn nơi này hay là muốn giết lão thất phu kia?

Vu Mã lầm bầm: - Ta cũng không có nói như vậy đâu! Nhưng nhiều người nhìn thấy bọn họ sắp xếp vị trí của chúng ta rơi ở phía sau như vậy, rõ ràng là cố ý mà!

Diệp Tinh Hàm nói: - Ai kêu nơi này là địa bàn của người ta mà chi, làm náo loạn đối với chúng ta không có chỗ tốt!

Đỗ Hiến hừ lạnh một tiếng: - Điều thua thiệt này, Lạc Tân là đoán chắc sẽ nuốt mất chúng ta, hãy nhớ mối nhục ngày hôm nay, ngày khác trả lại gấp đôi là được!

Vu Mã gương mặt giận dữ, nhưng cũng biết không có cách nào thay đổi cục diện trước mắt, chỉ là ánh mắt quái dị cùng tiếng bàn tán xì xào của võ giả bốn phía kia, làm cho hắn luôn có cảm giác như mọi người đang cười nhạo mình, lập tức như đứng trên đống lửa, như ngồi giữa đống than, cả người không được tự nhiên.

Mà đúng lúc này, bỗng nhiên Đỗ Hiến khẽ chạm vào cánh tay Diệp Tinh Hàm, thấp giọng nói:

- Từ khi đi vào, có người luôn luôn nhìn vào muội đấy!

- Người nào chứ? Diệp Tinh Hàm trên mặt đầy vẻ nghi hoặc, quay đầu nhìn chung quanh, liền thấy Khưu Vũ ngồi ở một bàn tiệc phía trước nhất, quả nhiên thấy hắn đang mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào mình.

Nàng xì một tiếng: - Đừng nói càn, hắn đâu có nhìn muội!

Đỗ Hiến cười nói: - Không nhìn muội thì nhìn ai! Diệp Tử sư muội thiên hương quốc sắc, tên khốn Khưu Vũ làm sao có thể chống lại mị lực của muội!

Diệp Tinh Hàm đỏ mặt sẵng giọng: - Càng ngày càng không đứng đắn, huynh là đại sư huynh, nên làm gương cho người khác!

Đỗ Hiến không khỏi cười ngượng ngùng.

Diệp Tinh Hàm nhìn bộ dáng hắn, lại là đầy mặt ngọt ngào, nàng sao không biết Đỗ Hiến đây là đang ghen tị?

Lúc này Vu Mã bỗng nhiên chen miệng nói:

- Tên khốn kia lại phái người tới kìa!

Đỗ Hiến, Diệp Tinh Hàm cùng quay đầu nhìn lại, liền thấy lão già luôn luôn đi theo bên cạnh bảo vệ Khưu Vũ, đang không nhanh không chậm đi tới hướng bên này.

Đỗ Hiến nhướn mày: - Tiểu tử này muốn làm gì?

Diệp Tinh Hàm hừ một tiếng, nói: - Để ý tới hắn làm gì, đợi sau khi buổi lễ kết thúc, chúng ta liền trở về tông, địa phương này một khắc ta cũng không muốn ở lại!

Đang nói chuyện, lão già kia đã tới trước bàn mấy người, ôm quyền, nói: - Làm phiền chư vị!

Người ta thân là tiền bối mà khách sáo như vậy, Đỗ Hiến cũng không tiện làm mặt lạnh, cũng ôm quyền trả lời: - Lý tiền bối khách sáo rồi! Hắn dừng một chút, rồi hỏi: - Không biết Lý tiền bối tới đây có chuyện gì?

Lão già họ Lý thản nhiên nói: - Phụng mệnh công tử nhà ta, muốn mời một người đi qua một chuyến!

Đỗ Hiến nghe vậy, không khỏi nhìn lại Diệp Tinh Hàm

Diệp Tinh Hàm không kiên nhẫn nói: - Đi trở về nói cho công tử nhà lão biết, ta không rảnh!

Lão già họ Lý nhìn Diệp Tinh Hàm với vẻ cổ quái, mỉm cười nói: - Thiếu tông chủ suy nghĩ nhiều rồi! Công tử nhà ta cũng không phải muốn mời thiếu tông chủ, mà là mời vị tiểu huynh đệ này!

Khi nói chuyện, lão đưa tay chỉ vào Dương Khai.

- Ái nha... Diệp Tinh Hàm đỏ mặt, lúng túng nói: - Mời... hắn làm gì?

Đám người Đỗ Hiến cũng đều rất ngạc nhiên, mọi người cũng giống như Diệp Tinh Hàm, nghĩ rằng lão già họ Lý tới đây là mời Diệp Tinh Hàm, dù sao Khưu Vũ trước nay luôn có ý với Diệp Tinh Hàm... đâu ngờ chuyện lại chuyển biến như thế, làm cho Diệp Tinh Hàm ngượng ngùng không xuống đài được.

Lão già họ Lý nói: - Công tử không có nói, lão phu cũng không biết, chỉ bảo lão phu tới đây mời vị tiểu huynh đệ này qua đó một chuyến mà thôi!

Nghe lão nói như vậy, mọi người đều đưa mắt nhìn Dương Khai.

Vừa nhìn thấy, khóe miệng không khỏi co giật không dứt.

Chỉ thấy chẳng biết lúc nào Dương Khai đã vói lấy mâm trái cây cuối cùng bày trên bàn đến trước mặt mình, một tay cầm một cái linh quả, cho vào miệng ăn thật khoái trá, ăn thật hứng thú say sưa... Mà ở trên bàn trước mặt hắn, còn rải rác mấy hột, cũng không biết rốt cuộc hắn ăn từ lúc nào, chỉ trong chốc lát như vậy, hắn lại ăn hết một nửa mâm linh quả kia.

Hắn ăn với vẻ mặt hớn hở, như sói như hổ, dường như quỷ chết đói mấy trăm năm mới đầu thai, làm cho mấy đệ tử Thiên Diệp Tông nhìn đến trố mắt líu lưỡi.

Cộng thêm lão già họ Lý bỗng nhiên đi tới bàn này, không ít người ở xung quanh tò mò nhìn hướng bên này, vừa thấy Dương Khai ăn như vậy, đều không khỏi lắc đầu than thầm, trong mắt đầy khinh bỉ, thầm nghĩ có lẽ người này là một tên nhà quê chưa từng biết thể diện là gì, một mâm linh quả hắn cứ thế ăn một mình.

Mấy đệ tử Thiên Diệp Tông đều cả người không được tự nhiên.

- Dương thiếu! Diệp Tinh Hàm mặt nóng như lửa đốt, khẽ chạm vào hắn một cái, ra hiệu để hắn thu liễm một chút.

Dương Khai nghiêng đầu nhìn, miệng đầy ắp trái cây không biết tên, vang lên tiếng bẹp bẹp, tay bưng mâm trái cây đưa tới trước mặt Diệp Tinh Hàm, nói: - Cô nương muốn ăn à? Nếu muốn cô nương cứ lấy đi!

Diệp Tinh Hàm khóe miệng co giật, mặt càng đỏ hơn.

Dương Khai lại dường như không biết chuyện chút nào, đưa mâm trái cây tới trước mặt các đệ tử Thiên Diệp Tông khác, nói: - Mọi người đừng khách sáo, mùi vị rất ngon, ăn nhiều một chút còn có thể tăng tiến tu vi. Linh quả này cũng đều là mới hái xuống không lâu, rất ngon!

Mấy đệ tử Thiên Diệp Tông dở khóc dở cười, bọn họ cũng không biết lai lịch của Dương Khai, càng không biết Diệp Tinh Hàm luôn mang hắn theo bên mình rốt cuộc muốn làm gì, giờ thấy hắn làm mất mặt như thế, đều rối rít quay đầu qua một bên, làm như không quen biết người này.

- Khụ...

Đỗ Hiến ho nhẹ một tiếng, nói: - Dương thiếu, là vị Lý tiền bối này tìm huynh!

- Lý tiền bối từ đâu ra? Dương Khai nói: - Lý tiền bối cái gì?

- Vị tiểu huynh đệ này, lại gặp mặt rồi! Lão già họ Lý nghe nói vậy trên trán nổi gân xanh, lão đi tới đứng ở chỗ này một lúc lâu, Dương Khai vẫn xem lão như không khí, dầu gì lão cũng là một cường giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh, tự nhiên trong lòng căm tức.

Lúc này Dương Khai mới ngẩng đầu nhìn lão già, toét miệng cười, nói: - Thì ra là tiền bối a, tiền bối không đi theo Khưu Vũ, chạy đến nơi đây làm gì?