Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 2244: Kỳ Trùng Kinh




Khưu Vũ cũng nhìn không chịu nổi, đưa tay kéo Lạc Băng, nói: - Băng muội muội, chớ hồ nháo. Thành chủ đại nhân hôm nay chắc chắn đang tốn công chuẩn bị cho buổi lễ ngày mai, chỉ sợ là sẽ không gặp muội.

- Ta không có hồ nháo, ta muốn mua những thứ này! Lạc Băng quật cường nói.

Dương Khai lắc đầu, đưa tay cầm lấy những dược liệu kia, bỏ vào nhẫn không gian của mình, sau đó giao cho chưởng quỹ số lượng nguyên tinh tương ứng, xoay người đi ra ngoài.

Hắn đã lười cùng hai người này dây dưa gì đó.

- Ngươi đừng đi a! Lạc Băng không thuận theo không buông tha kêu lên, nhưng không có bất kỳ hiệu quả nào, mắt thấy Dương Khai sắp rời khỏi, nàng liền vội vàng kéo Khưu Vũ, năn nỉ nói: - Vũ ca ca, ngươi giúp ta ngăn lại hắn, ta hôm nay không thể không mua lại những dược liệu đó.

- Quên đi! Trong mắt của Khưu Vũ lóe lên một tia không kiên nhẫn, đi theo một tiểu nha đầu hồ nháo không rành thế sự, hắn cũng sắp đến cực hạn của sự nhẫn nại rồi. Bất đắc dĩ thực lực của Thiên Hạc Thành hiện giờ không tầm thường, Thiên Chiếu Cung có ý cùng với thành này kéo gần lại quan hệ. Cho nên mỗi lần tới Thiên Hạc Thành, hắn đều sẽ cùng đi bên cạnh Lạc Băng: - Nếu để cho thành chủ đại nhân biết thì không tốt lắm.

- Có cái gì không tốt chứ! Ở nơi này là bên trong Thiên Hạc Thành, bổn tiểu thư muốn bắt người nào thì bắt người đó, xảy ra chuyện gì ta sẽ phụ trách. Lạc Băng một bộ dáng vênh mặt hất hàm sai khiến: - Huống chi, hắn không phải cùng đám người Thiên Diệp Tông ở cùng chung sao, đúng lúc hỏi một chút hắn vào thành là có âm mưu gì?

- Ai! Khưu Vũ bất đắc dĩ than thở, thấy nàng ta quấy rầy như vậy, chỉ có thể kiên trì đáp ứng. Huống chi, hắn cũng rất muốn biết Dương Khai rốt cuộc quan hệ thế nào với Thiên Diệp Tông. Trong Thiên Diệp Tông cũng không có người như Dương Khai, chút này hắn vẫn rất rõ ràng, nhưng trước đó ở chỗ cửa thành, Diệp Tinh Hàm lại nói hắn là người của Thiên Diệp Tông. Điều này làm cho Khưu Vũ không khỏi có chút cảnh giác, vừa nghĩ đến đây, hắn gật đầu nói: - Được rồi! Nhưng nếu là thành chủ đại nhân hỏi tới chuyện này...

- Ta tuyệt không nói ra huynh làm, Vũ ca ca tốt nhất. Lạc Băng lộ ra một bộ dáng vui vẻ.

Sắc mặt của Khưu Vũ chợt hung ác, nạt nhỏ: - Nhị lão, làm phiền vậy!

Cũng không biết hắn nói chuyện với người nào.

Lạc Băng cười hì hì đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm bóng lưng của Dương Khai, đang mong đợi hắn bị bắt lại. Ảo tưởng tới cảnh tượng người này bị mình một phen tra tấn, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, ngoan ngoãn hai tay dâng lên những dược liệu kia. Nhưng nhìn một chút, nàng lại không cười được, bởi vì Dương Khai thi thi nhiên đi ra cửa lớn của cửa hàng, sau đó quay người lại liền tràn vào trong đám người, ngay sau đó không thấy bóng dáng.

- Hắn... hắn chạy kìa! Lạc Băng quơ quơ cánh tay của Khưu Vũ, nhắc nhở.

Khưu Vũ cũng là gương mặt ngạc nhiên, hướng về phía hư không thét: - Nhị lão, chuyện gì xảy ra?

Hắn vừa quát xong, bóng người bên cạnh bỗng nhiên nhoáng lên một cái. Hai vị Đạo Nguyên tam tầng cảnh lão giả lúc trước cùng đến với hắn ở cửa thành đồng loạt hiện thân. Chỉ có điều hai người thời khắc này tất cả đều mồ hôi lạnh toát ra đầy trán, sắc mặt có chút trắng bệch, một bộ dáng lòng vẫn còn sợ hãi.

- Các ngươi vì sao không ra tay? Thần sắc của Khưu Vũ giận dữ, âm thầm cảm giác mình bị đánh mất mặt mũi trước mặt Lạc Băng, tâm tình rất không tốt.

Hai vị lão giả nhìn thẳng vào nhau, một người trong đó đáp: - Công tử minh giám, không phải không ra tay, mà là ra tay không được!

- Chuyện gì xảy ra? Sắc mặt của Khưu Vũ trầm xuống.

Lão giả đáp:

- Lão hủ cũng không nói lên được. Vừa rồi lúc hai người bọn ta đang muốn xuất thủ, lại không khỏi sinh ra một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm, dường như... dường như...

Ông ta nói chuyện, trên mặt dâng lên một tia thần tình kinh sợ.

Lão giả khác nói tiếp: - Dường như nếu là thật sự xuất thủ, hai người bọn ta lập tức sẽ bị nằm thẳng cẳng!

- Nói đùa hả? Khưu Vũ há to miệng một cái, trừng mắt hai vị lão giả, một bộ dáng không thể tin được.

Lão giả lúc trước lên tiếng nói chuyện nói: - Công tử, hai người bọn ta đi theo ngài nhiều năm, mệnh lệnh của công tử chưa từng cự tuyệt qua. Nhưng lần này... chuyện có kỳ hoặc.

- Không sai, xin công tử thứ tội. Lão giả khác nói tiếp.

Khưu Vũ nhìn bọn họ đã lâu, lúc này mới khàn giọng nói: - Ý của các ngươi nói là, tiểu tử kia giả heo ăn lão hổ... Có thể là cường giả Đế Tôn Cảnh sao?

Lời vừa nói ra, Khưu Vũ không nhịn được nuốt nước miếng một cái, sau lưng toát ra một mảnh mồ hôi lạnh, sắc mặt đều trắng bệch.

Nhị lão tất cả đều là Đạo Nguyên tam tầng cảnh cường giả, tuy rằng tuổi tác đã cao, nhưng công lực càng thêm tinh thuần hùng hậu. Người có thể trong nháy mắt chế trụ bọn họ, làm cho bọn họ sinh lòng cụ niệm không dám động thủ lại không chút nào dấu vết, trừ Đế Tôn Cảnh ra thì không còn khả năng.

Nghĩ tới mình không ngờ trêu chọc một tên cường giả cấp bậc Đế Tôn Cảnh, Khưu Vũ liền không nhịn được một trận phát hư, cặp chân run run, đều có chút đứng không vững.

- Không không không... Lão giả lên tiếng nói chuyện lúc trước lắc lắc đầu: - Tiểu tử kia tuổi không lớn lắm, không thể nào là cường giả Đế Tôn Cảnh, hơn nữa hai người lão phu cẩn thận dùng thần niệm quét mắt qua hắn, đúng là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh tu vi không thể nghi ngờ.

- Vậy chính là có Đế Tôn Cảnh đang âm thầm bảo vệ hắn hay sao? Khưu Vũ lần nữa cả kinh.

- Cũng không phải! Cái loại cảm giác này không phải là đến từ cường giả Đế Tôn Cảnh... Lão giả khác lắc đầu.

Khưu Vũ nuốt nước miếng hỏi: - Có phải nhị lão cảm giác nhầm rồi không?

Lão giả nói chuyện lúc trước hỏi lại: - Công tử không tin chúng ta ư?

- Cũng không phải là như thế. Khưu Vũ nghe vậy vội vàng xua tay: - Chỉ có điều... Chuyện này chung quy phải có sự giải thích chứ? Chẳng lẽ nói tiểu tử kia có thể thoải mái thắng được nhị lão hay sao?

Lão giả cười lạnh đáp:

- Với tu vi tuổi tác của hắn, muốn thắng hơn hai người lão phu, còn sớm 100 năm đấy

Lạc Băng ở một bên nghe như rơi vào trong sương mù, thời khắc này chen miệng nói: - Các ngươi đang nói gì hả, người đó cũng đã chạy mất rồi. Hai lão già các ngươi thật là quá vô dụng, thua thiệt cho Vũ ca ca còn đối với các ngươi tốt như vậy.

Sắc mặt của Khưu Vũ chợt lạnh lùng, nhìn Lạc Băng quát: - Câm miệng!

Lạc Băng hoảng sợ, từ khi nàng biết Khưu Vũ đến bây giờ, chưa từng thấy qua đối phương đối đãi mình như vậy, càng không thấy hắn phát hỏa lớn như vậy. Hơn nữa vừa rồi chịu ủy khuất, trong lúc nhất thời lại có chút ít không tiếp thụ được, phát cuồng lên quát hỏi: - Huynh mắng ta? Huynh dám mắng ta hả?!

Khưu Vũ hừ lạnh nói: - Nhị lão đối với ta như trưởng bối, không cho phép muội làm nhục!

Đôi mắt của Lạc Băng đỏ lên, nước mắt rơi xuống như đoạn tuyến trân châu vậy, cắn răng đứng tại chỗ hận hận trừng mắt Khưu Vũ, sau đó nhào lên đôi bàn tay trắng như phấn đập lung tung, trên miệng kêu lên:

- Ta hận huynh, ta hận huynh, Vũ ca ca xấu nhất. Ta hận huynh chết đi được!

Miệng chửi một trận, trực tiếp quay đầu chạy ra ngoài tiệm, trong chớp mắt vọt vào trong dòng người, không thấy bóng dáng.

- Công tử, còn không mau đuổi theo! Một người trong hai vị lão giả thấy thế, hơi biến sắc mặt nói.

Khưu Vũ hừ lạnh nói: - Tiểu nha đầu bị chiều chuộng hỏng hết rồi, cứ để cho nàng đi tỉnh lại một trận.

- Nhưng nếu Lạc cô nương xảy ra điều gì ngoài ý muốn... Lão giả một bộ dáng ưu tư lo lắng.

Khưu Vũ lơ đễnh nói: - Nàng là con gái của thành chủ đại nhân, bên trong Thiên Hạc Thành này ai dám làm gì nàng ấy? Chỉ sợ hiện tại cũng đã chạy tới phía phủ thành chủ, tính cách của nàng ta biết, không cần lo lắng nhiều lắm.

Thấy hắn nói như vậy, hai vị lão giả cũng không nói thêm gì nữa.

- Nhưng thật ra tên tiểu tử kia... đáng giá chú ý một chút. Sắc mặt của Khưu Vũ ngưng trọng:

- Tiểu tử này nói không chừng có chút bí mật, ta rất muốn biết hắn rốt cuộc là lai lịch gì?

- Công tử yên tâm, ta cũng nên đi dò xét một phen. Một vị lão giả ôm quyền nói, thân hình thoắt một cái liền biến mất không thấy.

..

Thiên Hạc Thành, trên đường phố, một người thiếu nữ khóc sướt mướt. Một bộ dáng thương tâm muốn chết, trong đám người đấu đá lung tung, tiếng mắng chửi liên tục.

Lạc Băng quả thực thương tâm. Trước đó không nói tới bị một tên nam nhân đáng ghét không giải thích được, ở bên trong cửa hàng tức thì bị làm nhục một phen. Ngay sau đó càng bị Khư Vũ người mà nàng xem là bạn tốt nhất mắng một trận.

Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng bị ủy khuất như vậy, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy nỗi buồn đến từ trong lòng. Nước mắt ấy làm sao cũng không ngừng được, lập tức khóc đến ánh mắt sưng đỏ lên.

Nàng vừa khóc vừa chạy, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn một chút, dường như đang mong đợi gì đó. Nhưng trước sau không thấy có người đuổi theo mình, lập tức càng thương tâm. Nàng chỉ cảm giác mình là người bi thảm nhất trên đời này, không có người nào có thể đáng thương hơn so với mình.

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng cảm thấy đây hết thảy đầu têu gây họa đều là tên thanh niên gương mặt đê tiện, nếu không phải là hắn không nhường dược liệu kia cho mình, đương nhiên mình cũng không đến mức không xuống đài được, càng không đến mức bị Khưu Vũ quở trách.

Nghĩ tới đây, nàng ở trong lòng mắng Dương Khai như giội máu chó lên đầu, âm thầm thề gặp lại người này nhất định phải cho hắn đẹp mắt.

Cũng không biết khóc chạy đã bao lâu, chờ đến sau khi Lạc Băng lấy lại tinh thần, lại phát hiện mình bị lạc đường rồi.

Tuy nói nàng là con gái của Thiên Hạc Thành thành chủ, từ nhỏ đã sinh trưởng ở chỗ này, nhưng ngày xưa nàng ra cửa lần nào không phải tiền hô hậu ủng, hộ vệ mở đường. Cho nên nàng căn bản không cần đi quản nhiều lắm, chỉ để ý bản thân mình vui vẻ là được rồi. Sau khi nàng đi dạo xong tự sẽ có người dẫn nàng về nhà.

Mà chỗ nàng đi lại, không chỗ nào không phải là đoạn đường phồn hoa nhất trong Thiên Hạc Thành.

Nhưng giờ này khắc này, nàng lại phát hiện bốn phía một mảnh tiêu điều, đường phố nhỏ hẹp, không khí khó nghe, chung quanh đều là khí tức làm người ta buồn nôn. Hai bên đường phố lại có thật nhiều người ăn mày bị thương tàn phế đang xin ăn.

Có một tên hành khất càng có bộ dáng dơ dáy, cả người dơ bẩn đang bắt con rận dưới ánh mặt trời, chộp được một cái liền ném vào miệng cắn một chút, nhai rạo rạo rất giòn, ăn có tư có vị...

Lạc Băng vội vàng quay đầu, một trận buồn nôn, đồng thời cũng ở trong lòng hỏi mình: Đây là Thiên Hạc Thành phồn hoa tươi đẹp rực rỡ đó sao? Bản thân mình không phải là chạy một mạch đã chạy tới cái thành nhỏ không ai biết tên rồi chứ?

Nghĩ đến đây, Lạc Băng lộ ra vẻ sợ hãi cả kinh.

Nếu là như vậy, nàng khẳng định không tìm được đương vê nha. Nàng vừa mới bình phục tâm tình lần nữa rơi vào đáy cốc, kinh hoảng nước mắt lại chảy ra.

Đúng lúc này, nàng chợt nhìn thấy phía trước có hai nam tử đi qua, giống như lúc nước chìm thì chộp được đạo thảo cứu mạng vậy. Nàng vừa lau nước mắt vội vàng chạy tới, duyên dáng gọi to: - Hai người các ngươi chờ một chút.

Hai nam tử kia nghe vậy, không khỏi dừng lại bước chân, quay qua nhìn lại Lạc Băng.

Bọn họ đảo qua một cái, hai người đều là con ngươi lộ tinh quang.

Lạc Băng vốn dĩ có dung mạo không tầm thường, dáng người thướt tha. Hàng năm sống an nhàn sung sướng khiến nàng có một loại khí chất thượng vị của trời sanh. Thời khắc này tuy rằng nàng khóc lê hoa đái vũ, nhưng lại tăng thêm một phần cảm giác đáng thương đáng xót.

Cũng khó trách hai người này nhìn mắt không chớp, âm thầm nuốt nước miếng. Ngày thường ở địa phương này của Thiên Hạc Thành, phàm là nữ tử có chút thân phận có chút tư sắc cũng sẽ không đến đây. Nhưng hôm nay, lại đột nhiên tới một vị thần nữ, hai người nào có đạo lý không động lòng chứ? Khưu Vũ cũng nhìn không chịu nổi, đưa tay kéo Lạc Băng, nói: - Băng muội muội, chớ hồ nháo. Thành chủ đại nhân hôm nay chắc chắn đang tốn công chuẩn bị cho buổi lễ ngày mai, chỉ sợ là sẽ không gặp muội.

- Ta không có hồ nháo, ta muốn mua những thứ này! Lạc Băng quật cường nói.

Dương Khai lắc đầu, đưa tay cầm lấy những dược liệu kia, bỏ vào nhẫn không gian của mình, sau đó giao cho chưởng quỹ số lượng nguyên tinh tương ứng, xoay người đi ra ngoài.

Hắn đã lười cùng hai người này dây dưa gì đó.

- Ngươi đừng đi a! Lạc Băng không thuận theo không buông tha kêu lên, nhưng không có bất kỳ hiệu quả nào, mắt thấy Dương Khai sắp rời khỏi, nàng liền vội vàng kéo Khưu Vũ, năn nỉ nói: - Vũ ca ca, ngươi giúp ta ngăn lại hắn, ta hôm nay không thể không mua lại những dược liệu đó.

- Quên đi! Trong mắt của Khưu Vũ lóe lên một tia không kiên nhẫn, đi theo một tiểu nha đầu hồ nháo không rành thế sự, hắn cũng sắp đến cực hạn của sự nhẫn nại rồi. Bất đắc dĩ thực lực của Thiên Hạc Thành hiện giờ không tầm thường, Thiên Chiếu Cung có ý cùng với thành này kéo gần lại quan hệ. Cho nên mỗi lần tới Thiên Hạc Thành, hắn đều sẽ cùng đi bên cạnh Lạc Băng: - Nếu để cho thành chủ đại nhân biết thì không tốt lắm.

- Có cái gì không tốt chứ! Ở nơi này là bên trong Thiên Hạc Thành, bổn tiểu thư muốn bắt người nào thì bắt người đó, xảy ra chuyện gì ta sẽ phụ trách. Lạc Băng một bộ dáng vênh mặt hất hàm sai khiến: - Huống chi, hắn không phải cùng đám người Thiên Diệp Tông ở cùng chung sao, đúng lúc hỏi một chút hắn vào thành là có âm mưu gì?

- Ai! Khưu Vũ bất đắc dĩ than thở, thấy nàng ta quấy rầy như vậy, chỉ có thể kiên trì đáp ứng. Huống chi, hắn cũng rất muốn biết Dương Khai rốt cuộc quan hệ thế nào với Thiên Diệp Tông. Trong Thiên Diệp Tông cũng không có người như Dương Khai, chút này hắn vẫn rất rõ ràng, nhưng trước đó ở chỗ cửa thành, Diệp Tinh Hàm lại nói hắn là người của Thiên Diệp Tông. Điều này làm cho Khưu Vũ không khỏi có chút cảnh giác, vừa nghĩ đến đây, hắn gật đầu nói: - Được rồi! Nhưng nếu là thành chủ đại nhân hỏi tới chuyện này...

- Ta tuyệt không nói ra huynh làm, Vũ ca ca tốt nhất. Lạc Băng lộ ra một bộ dáng vui vẻ.

Sắc mặt của Khưu Vũ chợt hung ác, nạt nhỏ: - Nhị lão, làm phiền vậy!

Cũng không biết hắn nói chuyện với người nào.

Lạc Băng cười hì hì đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm bóng lưng của Dương Khai, đang mong đợi hắn bị bắt lại. Ảo tưởng tới cảnh tượng người này bị mình một phen tra tấn, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, ngoan ngoãn hai tay dâng lên những dược liệu kia. Nhưng nhìn một chút, nàng lại không cười được, bởi vì Dương Khai thi thi nhiên đi ra cửa lớn của cửa hàng, sau đó quay người lại liền tràn vào trong đám người, ngay sau đó không thấy bóng dáng.

- Hắn... hắn chạy kìa! Lạc Băng quơ quơ cánh tay của Khưu Vũ, nhắc nhở.

Khưu Vũ cũng là gương mặt ngạc nhiên, hướng về phía hư không thét: - Nhị lão, chuyện gì xảy ra?

Hắn vừa quát xong, bóng người bên cạnh bỗng nhiên nhoáng lên một cái. Hai vị Đạo Nguyên tam tầng cảnh lão giả lúc trước cùng đến với hắn ở cửa thành đồng loạt hiện thân. Chỉ có điều hai người thời khắc này tất cả đều mồ hôi lạnh toát ra đầy trán, sắc mặt có chút trắng bệch, một bộ dáng lòng vẫn còn sợ hãi.

- Các ngươi vì sao không ra tay? Thần sắc của Khưu Vũ giận dữ, âm thầm cảm giác mình bị đánh mất mặt mũi trước mặt Lạc Băng, tâm tình rất không tốt.

Hai vị lão giả nhìn thẳng vào nhau, một người trong đó đáp: - Công tử minh giám, không phải không ra tay, mà là ra tay không được!

- Chuyện gì xảy ra? Sắc mặt của Khưu Vũ trầm xuống.

Lão giả đáp:

- Lão hủ cũng không nói lên được. Vừa rồi lúc hai người bọn ta đang muốn xuất thủ, lại không khỏi sinh ra một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm, dường như... dường như...

Ông ta nói chuyện, trên mặt dâng lên một tia thần tình kinh sợ.

Lão giả khác nói tiếp: - Dường như nếu là thật sự xuất thủ, hai người bọn ta lập tức sẽ bị nằm thẳng cẳng!

- Nói đùa hả? Khưu Vũ há to miệng một cái, trừng mắt hai vị lão giả, một bộ dáng không thể tin được.

Lão giả lúc trước lên tiếng nói chuyện nói: - Công tử, hai người bọn ta đi theo ngài nhiều năm, mệnh lệnh của công tử chưa từng cự tuyệt qua. Nhưng lần này... chuyện có kỳ hoặc.

- Không sai, xin công tử thứ tội. Lão giả khác nói tiếp.

Khưu Vũ nhìn bọn họ đã lâu, lúc này mới khàn giọng nói: - Ý của các ngươi nói là, tiểu tử kia giả heo ăn lão hổ... Có thể là cường giả Đế Tôn Cảnh sao?

Lời vừa nói ra, Khưu Vũ không nhịn được nuốt nước miếng một cái, sau lưng toát ra một mảnh mồ hôi lạnh, sắc mặt đều trắng bệch.

Nhị lão tất cả đều là Đạo Nguyên tam tầng cảnh cường giả, tuy rằng tuổi tác đã cao, nhưng công lực càng thêm tinh thuần hùng hậu. Người có thể trong nháy mắt chế trụ bọn họ, làm cho bọn họ sinh lòng cụ niệm không dám động thủ lại không chút nào dấu vết, trừ Đế Tôn Cảnh ra thì không còn khả năng.

Nghĩ tới mình không ngờ trêu chọc một tên cường giả cấp bậc Đế Tôn Cảnh, Khưu Vũ liền không nhịn được một trận phát hư, cặp chân run run, đều có chút đứng không vững.

- Không không không... Lão giả lên tiếng nói chuyện lúc trước lắc lắc đầu: - Tiểu tử kia tuổi không lớn lắm, không thể nào là cường giả Đế Tôn Cảnh, hơn nữa hai người lão phu cẩn thận dùng thần niệm quét mắt qua hắn, đúng là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh tu vi không thể nghi ngờ.

- Vậy chính là có Đế Tôn Cảnh đang âm thầm bảo vệ hắn hay sao? Khưu Vũ lần nữa cả kinh.

- Cũng không phải! Cái loại cảm giác này không phải là đến từ cường giả Đế Tôn Cảnh... Lão giả khác lắc đầu.

Khưu Vũ nuốt nước miếng hỏi: - Có phải nhị lão cảm giác nhầm rồi không?

Lão giả nói chuyện lúc trước hỏi lại: - Công tử không tin chúng ta ư?

- Cũng không phải là như thế. Khưu Vũ nghe vậy vội vàng xua tay: - Chỉ có điều... Chuyện này chung quy phải có sự giải thích chứ? Chẳng lẽ nói tiểu tử kia có thể thoải mái thắng được nhị lão hay sao?

Lão giả cười lạnh đáp:

- Với tu vi tuổi tác của hắn, muốn thắng hơn hai người lão phu, còn sớm 100 năm đấy

Lạc Băng ở một bên nghe như rơi vào trong sương mù, thời khắc này chen miệng nói: - Các ngươi đang nói gì hả, người đó cũng đã chạy mất rồi. Hai lão già các ngươi thật là quá vô dụng, thua thiệt cho Vũ ca ca còn đối với các ngươi tốt như vậy.

Sắc mặt của Khưu Vũ chợt lạnh lùng, nhìn Lạc Băng quát: - Câm miệng!

Lạc Băng hoảng sợ, từ khi nàng biết Khưu Vũ đến bây giờ, chưa từng thấy qua đối phương đối đãi mình như vậy, càng không thấy hắn phát hỏa lớn như vậy. Hơn nữa vừa rồi chịu ủy khuất, trong lúc nhất thời lại có chút ít không tiếp thụ được, phát cuồng lên quát hỏi: - Huynh mắng ta? Huynh dám mắng ta hả?!

Khưu Vũ hừ lạnh nói: - Nhị lão đối với ta như trưởng bối, không cho phép muội làm nhục!

Đôi mắt của Lạc Băng đỏ lên, nước mắt rơi xuống như đoạn tuyến trân châu vậy, cắn răng đứng tại chỗ hận hận trừng mắt Khưu Vũ, sau đó nhào lên đôi bàn tay trắng như phấn đập lung tung, trên miệng kêu lên:

- Ta hận huynh, ta hận huynh, Vũ ca ca xấu nhất. Ta hận huynh chết đi được!

Miệng chửi một trận, trực tiếp quay đầu chạy ra ngoài tiệm, trong chớp mắt vọt vào trong dòng người, không thấy bóng dáng.

- Công tử, còn không mau đuổi theo! Một người trong hai vị lão giả thấy thế, hơi biến sắc mặt nói.

Khưu Vũ hừ lạnh nói: - Tiểu nha đầu bị chiều chuộng hỏng hết rồi, cứ để cho nàng đi tỉnh lại một trận.

- Nhưng nếu Lạc cô nương xảy ra điều gì ngoài ý muốn... Lão giả một bộ dáng ưu tư lo lắng.

Khưu Vũ lơ đễnh nói: - Nàng là con gái của thành chủ đại nhân, bên trong Thiên Hạc Thành này ai dám làm gì nàng ấy? Chỉ sợ hiện tại cũng đã chạy tới phía phủ thành chủ, tính cách của nàng ta biết, không cần lo lắng nhiều lắm.

Thấy hắn nói như vậy, hai vị lão giả cũng không nói thêm gì nữa.

- Nhưng thật ra tên tiểu tử kia... đáng giá chú ý một chút. Sắc mặt của Khưu Vũ ngưng trọng:

- Tiểu tử này nói không chừng có chút bí mật, ta rất muốn biết hắn rốt cuộc là lai lịch gì?

- Công tử yên tâm, ta cũng nên đi dò xét một phen. Một vị lão giả ôm quyền nói, thân hình thoắt một cái liền biến mất không thấy.

..

Thiên Hạc Thành, trên đường phố, một người thiếu nữ khóc sướt mướt. Một bộ dáng thương tâm muốn chết, trong đám người đấu đá lung tung, tiếng mắng chửi liên tục.

Lạc Băng quả thực thương tâm. Trước đó không nói tới bị một tên nam nhân đáng ghét không giải thích được, ở bên trong cửa hàng tức thì bị làm nhục một phen. Ngay sau đó càng bị Khư Vũ người mà nàng xem là bạn tốt nhất mắng một trận.

Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng bị ủy khuất như vậy, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy nỗi buồn đến từ trong lòng. Nước mắt ấy làm sao cũng không ngừng được, lập tức khóc đến ánh mắt sưng đỏ lên.

Nàng vừa khóc vừa chạy, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn một chút, dường như đang mong đợi gì đó. Nhưng trước sau không thấy có người đuổi theo mình, lập tức càng thương tâm. Nàng chỉ cảm giác mình là người bi thảm nhất trên đời này, không có người nào có thể đáng thương hơn so với mình.

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng cảm thấy đây hết thảy đầu têu gây họa đều là tên thanh niên gương mặt đê tiện, nếu không phải là hắn không nhường dược liệu kia cho mình, đương nhiên mình cũng không đến mức không xuống đài được, càng không đến mức bị Khưu Vũ quở trách.

Nghĩ tới đây, nàng ở trong lòng mắng Dương Khai như giội máu chó lên đầu, âm thầm thề gặp lại người này nhất định phải cho hắn đẹp mắt.

Cũng không biết khóc chạy đã bao lâu, chờ đến sau khi Lạc Băng lấy lại tinh thần, lại phát hiện mình bị lạc đường rồi.

Tuy nói nàng là con gái của Thiên Hạc Thành thành chủ, từ nhỏ đã sinh trưởng ở chỗ này, nhưng ngày xưa nàng ra cửa lần nào không phải tiền hô hậu ủng, hộ vệ mở đường. Cho nên nàng căn bản không cần đi quản nhiều lắm, chỉ để ý bản thân mình vui vẻ là được rồi. Sau khi nàng đi dạo xong tự sẽ có người dẫn nàng về nhà.

Mà chỗ nàng đi lại, không chỗ nào không phải là đoạn đường phồn hoa nhất trong Thiên Hạc Thành.

Nhưng giờ này khắc này, nàng lại phát hiện bốn phía một mảnh tiêu điều, đường phố nhỏ hẹp, không khí khó nghe, chung quanh đều là khí tức làm người ta buồn nôn. Hai bên đường phố lại có thật nhiều người ăn mày bị thương tàn phế đang xin ăn.

Có một tên hành khất càng có bộ dáng dơ dáy, cả người dơ bẩn đang bắt con rận dưới ánh mặt trời, chộp được một cái liền ném vào miệng cắn một chút, nhai rạo rạo rất giòn, ăn có tư có vị...

Lạc Băng vội vàng quay đầu, một trận buồn nôn, đồng thời cũng ở trong lòng hỏi mình: Đây là Thiên Hạc Thành phồn hoa tươi đẹp rực rỡ đó sao? Bản thân mình không phải là chạy một mạch đã chạy tới cái thành nhỏ không ai biết tên rồi chứ?

Nghĩ đến đây, Lạc Băng lộ ra vẻ sợ hãi cả kinh.

Nếu là như vậy, nàng khẳng định không tìm được đương vê nha. Nàng vừa mới bình phục tâm tình lần nữa rơi vào đáy cốc, kinh hoảng nước mắt lại chảy ra.

Đúng lúc này, nàng chợt nhìn thấy phía trước có hai nam tử đi qua, giống như lúc nước chìm thì chộp được đạo thảo cứu mạng vậy. Nàng vừa lau nước mắt vội vàng chạy tới, duyên dáng gọi to: - Hai người các ngươi chờ một chút.

Hai nam tử kia nghe vậy, không khỏi dừng lại bước chân, quay qua nhìn lại Lạc Băng.

Bọn họ đảo qua một cái, hai người đều là con ngươi lộ tinh quang.

Lạc Băng vốn dĩ có dung mạo không tầm thường, dáng người thướt tha. Hàng năm sống an nhàn sung sướng khiến nàng có một loại khí chất thượng vị của trời sanh. Thời khắc này tuy rằng nàng khóc lê hoa đái vũ, nhưng lại tăng thêm một phần cảm giác đáng thương đáng xót.

Cũng khó trách hai người này nhìn mắt không chớp, âm thầm nuốt nước miếng. Ngày thường ở địa phương này của Thiên Hạc Thành, phàm là nữ tử có chút thân phận có chút tư sắc cũng sẽ không đến đây. Nhưng hôm nay, lại đột nhiên tới một vị thần nữ, hai người nào có đạo lý không động lòng chứ?