Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 222: Tình thế nguy hiểm




Kiếm khí tung hoành, thân hình Tề Kiếm Tinh giống như trường hồng quán nhật, bọc lấy kiếm quang tập kích tới trước người Dương Khai. Trường kiếm trên tay giũ ra một màn kiếm mạc chụp xuống đầu Dương Khai, phủ kín không gian trong phạm vi vài chục trượng.

Tiếng vang vọng bên tai không dứt, trong hư không như có người gảy đàn tỳ bà, tiếng vun vút sắc nhọn xé gió truyền đến, từng đường kiếm khí nhỏ giăng khắp nơi bao vây Dương Khai, mắt thường có thể nhìn thấy.

Trong ánh hàn quang lập loè, thần sắc Dương Khai ngưng trọng hơn bất cứ lúc nào, hung mãnh vận nguyên khí, cả người tản ra sức nóng kinh người, nguyên khí phát ra từ song chưởng, hung mãnh đẩy ra ngoài.

Nguyên khí hai người đụng nhau trong không trung tạo thành tiếng nổ vang rền, hàng trăm tia kiếm quang đã biến mất.

Tề Kiếm Tinh sắc diện lạnh lùng khẽ quát:

- Không biết tự lượng sức mình.

Trường kiếm cuốn động, hội tụ những kiếm khí còn lại vào một chỗ, ngưng thành bộ dạng một thanh trường kiếm chém xuống đầu Dương Khai.

Dương Khai nheo mắt, bàn tay mở to, một giọt Dương dịch bức ra bên ngoài. Dưới sự dẫn đường của ý chí, biến thành một tấm khiên màu đỏ chắn phía trước mình.

Một tiếng “choang” truyền tới, kiếm khí đâm trúng tấm khiên, tấm khiên màu đỏ nổi lên những gợn sóng, nứt ra một khe hở nhưng không bị tổn hại, ngược lại kiếm quang của Tề Kiếm Tinh đã biến mất.

Trong màn điện quang hoả thạch, Dương Khai giơ tấm khiên đỏ ra trước mặt, song cước di chuyển đánh về phía Tề Kiếm Tinh làm y khẽ kêu một tiếng rồi lùi về phía sau. Dương Khai đuổi theo không tha, thân hình cả hai như điện xẹt. Một bên thì dùng bộ pháp tinh diệu, một bên thì dựa vào tu vi cao thâm. Về trình độ, không thể phân biệt trên dưới cao thấp.

Thân ảnh của hai người liên tục giằng co, sát chiêu hung mãnh, liên tục thay đổi.

Tề Kiếm Tinh có chút kinh ngạc, không hề nghĩ rằng võ giả thực lực chỉ ở Ly Hợp cảnh thất tầng xuất thât từ nhị đẳng tông môn lại có thể bạo phát ra một thực lực như vậy. Trong chốc lát lại không thể khống chế được hắn.

Trong lòng căm tức, trên tay càng phát ra sức mạnh, điên cuồng múa kiếm không một kẽ hở. Mũi kiếm dài ba tấc như linh xà xuất động, phóng ra thu vào không ngừng nghỉ, chiêu thức thực hư biến hoá, quỷ dị khó lường.

Cây cối bốn phía ngã rạp xuống, hai người đi qua nơi nào, nói đó cát đá bay tung tóe, vô cùng kịch liệt. truyện copy từ doctruyen.me

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi có mười tức đã giao thủ tới ba mươi chiêu, không ai làm gì được ai, nhưng nhìn tình hình thì Tề Kiếm Tinh chiếm ưu thế tuyệt đối, mười chiêu thì có đến tám chiêu tấn công.

Cùng một tiếng cười nhạt, trường kiếm của Tề Kiếm Tinh giũ ra muôn đoá kiếm hoa, một kiếm điểm ngay tấm khiên chắn của Dương Khai.

Một tiếng răng rắc giòn tan, tấm khiên màu đỏ do một giọt Dương dịch tạo thành cuối cùng cũng không chịu nổi sự công kích này mà vỡ vụn.

Dương Khai sắc mặt thất kinh, nhảy ra khỏi phạm vi công kích của Tề Kiếm Tinh, nhưng đối phương sao có thể để hắn có được cơ hội này?

Thanh trường kiếm kia như có linh tính, sau khi đánh nát tấm khiên lại tiếp tục đâm vào cánh tay Dương Khai.

- Xoẹt, xoẹt, xoẹt…

Quần áo rách tả tơi.

Dương Khai giận dữ quát lớn, nguyên khí dũng mãnh phun trào. Dùng nguyên khí để chống đỡ, không lùi mà tiến tới, hung mãnh tung ra một quyền, ánh lửa hừng hực bốc cháy trên nắm tay, không khí biến dạng.

Nhận thấy sức sát thương khủng bố trong quyền này, ánh mắt Tề Kiếm Tinh đầy kinh ngạc. Trường kiếm điểm vào bả vai Dương Khai, đâm vào ba tấc, nhờ vào lực đạo dội lại của đòn này nhanh chóng lùi lại phía sau.

Nhưng vẫn chậm hơn một chút. Viêm Dương Tam Điệp Bạo của Dương Khai đã bộc phát.

Pập pập pập pập…Tề Kiếm Tinh liên tiếp lùi về sau mười mấy bước, xóa bỏ kình đạo của quyền này, đồng thời vận chân nguyên hoá giải nguyên khí cực nóng xâm nhập vào nội thể.

Được một lát, nét mặt Tề Kiếm Tinh mới tái đi, hít sâu một hơi.

Viêm Dương Tam Điệp Bạo luôn luôn gặp thuận lợi vậy mà bị y hoá giải hoàn toàn, không mảy may làm tổn thương đến y.

Trái lại, y phục trên cánh tay phải của Dương Khai đã bị trường kiếm chém thành từng mảnh vụn, để lộ ra cánh tay trần. Vô số tia máu nhỏ chằng chịt, trong chốc lát đã nhuộm đỏ cả cánh tay, nhìn qua đã làm cho người ta sợ hãi đến cực điểm.

Ngay lúc Tề Kiếm Tinh hoá giải được kính khí của Viêm Dương Tam Điệp Bạo cũng là lúc Dương Khai khẽ thở một tiếng, quơ quơ cánh tay, phần luyện hết những kiếm khí xâm nhập vào nội thể hắn.

- Ha ha…

Ánh mắt Tề Kiếm Tinh lạnh lùng dữ tợn nhìn chằm chằm vào Dương Khai.

- Chỉ là Ly Hợp cảnh thất tầng nhãi nhép mà có được thực lực như vậy, khâm phục khâm phục.

Khi nói chuyện, trường kiếm chỉ ra xa.

- Ngươi là võ giả Ly Hợp cảnh thất tầng lợi hại nhất mà ta gặp, độ tinh thuần của nguyên khí của ngươi không thua gì Chân Nguyên cảnh, thậm chí còn không thua kém gì ta. Nhưng… xuất thân thấp kém vẫn là xuất thân thấp kém, kiếm kỹ Cửu Tinh Kiếm Phái của ta uy lực vô cùng, làm sao có thể để loại người như ngươi phá giải được.

Thần sắc cao ngạo, thanh âm lạnh lùng, Tề Kiếm Tinh trầm giọng nói:

- Vừa nãy, ta mới chỉ dùng bảy phần thực lực thôi, nếu ta vận dụng toàn lực, liệu ngươi có thể chống đỡ được đến khi nào?

Hai tay cầm kiếm dựng thẳng trước ngực, sắc mặt Tề Kiếm Tinh ngưng trọng, chân nguyên phát ra, trầm giọng:

- Kiếm Thân.

Tiếng kiếm leng keng truyền tới, trường kiếm trên tay gã không ngừng rung động.

Một cỗ khí thế sắc bén bùng nổ từ trên người y, cả người như một thanh trường kiếm tuyệt thế, chân nguyên vần vũ bên ngoài cơ thể. Trong khoảnh khắc khí thế lên tới đỉnh phong, tóc dài bay phất phơ dù không có gió, vô số đoản kiếm nhỏ không ngừng chuyển động xung quanh cơ thể y.

Nhìn qua thấy người này giống như được vạn kiếm thủ hộ.

Kiếm kỹ của Cửu Tinh Kiếm Phái quả là huyền diệu.

Dương Khai nheo mắt, thần sắc trở nên nghiêm túc vạn phần.

Rõ ràng vừa rồi Tề Kiếm Tinh bị đánh một quyền có chút thẹn quá hoá giận mới có thể thi triển ra cái gọi là “Kiếm Thân” này, vũ kỹ có chân nguyên ngưng tụ thành vạn kiếm thủ hộ. Lúc này, Tề Kiếm Tinh giống như con nhím, nếu Dương Khai muốn dùng quyền cước đánh y, chắc chắn sẽ phải làm mình bị thương trước.

- Có thể bức ta dùng đến Kiếm Thân, ngươi cũng đủ để cao ngạo rồi.

Tề Kiếm Tinh lạnh lùng nhìn Dương Khai, sắc mặt khinh thường cao ngạo, vừa nói chuyện, vừa bước từng bước phong khinh vân đạm về phía này.

Dương Khai không dám chậm chễ, vội vàng thi triển Bất Khuất Chi Ngạo.

Khí thế Ly Hợp cảnh thất tầng trong nháy mắt vọt lên tới Ly Hợp cảnh đỉnh phong.

Tại thời điểm Ly Hợp cảnh nhất tầng, Dương Khai đã có thể dùng Bất Khuất Chi Ngạo làm cho mình có thể tạm thời có được thực lực đỉnh phong, hiện tại đến Ly Hợp cảnh thất tầng cũng vẫn như thế.

Như vậy có thể thấy được người luyện võ ở Chân Nguyên cảnh có khoảng cách rất lớn, nguyên khí trong cơ thể hoàn toàn chuyển biến thành chân nguyên. Sự tăng lên về thực lực của người luyện võ, chắc chắn không chỉ đơn giản có như vậy.

Nhận thấy khí thế Dương Khai tăng lên, Tề Kiếm Tinh hơi sửng sốt, chợt mỉm cười khinh thường nói:

- Không tệ, hoá ra vừa rồi ngươi cũng không dùng toàn lực. Tuy nhiên bây giờ ngươi cũng chỉ là Ly Hợp cảnh đỉnh phong, không phải là đối thủ của ta…

- Có phải đối thủ hay không, phải đánh mới biết.

Dương Khai ha hả cười lạnh, trên tay lại xuất hiện tấm khiên đỏ.

Tề Kiếm Tinh sắc mặt lạnh lùng. Vừa rồi y đã phải chật vật với tấm khiên này, công kích hồi lâu cũng không đánh vỡ được, bây giờ lại thấy Dương Khai dễ dàng ngưng tụ ra một tấm như vậy, tự nhiên vô cùng phẫn nộ quát:

- Xem ta phá tấm khiên rác rưởi của ngươi như thế nào rồi sẽ dạy cho ngươi một bài học.

Bước chân nhanh hơn, trường kiếm tập kích bất ngờ. Chân nguyên kiếm khí bên ngoài cơ thể dễ dàng lướt qua mấy đường, hung hãn đánh về phía Dương Khai.

Dương Khai lách người tránh, nào ngờ chân nguyên kiếm khí này không giống lúc trước, có thể quay vòng truy đuổi theo ý chí của Tề Kiếm Tinh.

Vội vàng tránh né ba bốn lần, Tề Kiếm Tinh đã tới trước mặt, cười dữ tợn rồi xuất ra một kiếm kỹ có uy lực vô cùng lớn, hung hăng bổ vào Dương Khai.

Dương Khai nâng khiên lên đỡ, một tiếng va đập lớn làm tấm khiên lung lay, gần như không thể trụ vững. Tề Kiếm Tinh cười ha hả, liên tiếp xuất chiêu, không chừa đường sống. Phối hợp với chân nguyên kiếm khí quỷ thần khó lường kia thẳng đánh khiến Dương Khai phải chật vật chạy trốn, không ngừng kêu khổ.

Trong lúc chiến đấu, hai người đã tiêu hao không ít nguyên khí.

Một cuộc chém giết sinh tử với cường độ cao như thế, đối với bất kỳ võ giả nào thân thể cũng không dễ chịu đựng. Thể lực chỉ là thứ yếu, việc sử dụng chân nguyên mới là vấn đề mấu chốt nhất.

Một người luyện võ hùng mạnh thành thạo chiến đấu sẽ tính toán tỉ mỉ mỗi phần nguyên khí của mình, sẽ dùng lượng ít nhất để có được sức sát thương lớn nhất.

Dù là Dương Khai hay Tề Kiếm Tinh tạm thời đều không làm được điều này. Thực lực của hai người chưa đạt tới cảnh giới đó, chỉ tuỳ ý sử dụng nguyên khí để duy trì chiêu thức cũng như khí thế của mình.

Trong thời gian ngắn ngủi nửa nén hương, Dương Khai chưa hề tung một chiêu tấn công, mà trước sau chỉ toàn là phòng ngự. Nhưng Tề Kiếm Tinh hăng hái chém giết, vừa cười lớn vừa không ngừng chế nhạo, làm ra vẻ đã nắm chắc sẽ thắng Dương Khai.

Trong lúc tránh né, Dương khai có vẻ mệt mỏi, bước chân lảo đảo suýt té ngã.

Tề Kiếm Tinh thấy cơ hội như vậy sao có thể bỏ qua? Trường kiếm trên tay quét ngang một đường, hướng thẳng đến cổ Dương Khai.

Dương Khai hốt hoảng giơ khiên chắn, Tề Kiếm Tinh đã sớm có khòng bị, trường kiếm trên tay run lên, thay quét thành đâm, đâm vào tấm khiên của Dương Khai, cũng thuận thế ứng biến, hung mãnh bổ xuống.

Tề Kiếm Tinh không ngừng cười lạnh. Ánh mắt Dương Khai bình thản.

Ngay lúc tấm khiên sắp chạm trường kiếm kia thì nó lập tức co rút biến hoá thành hình dạng một chuỳ thủ.

Tề Kiếm Tinh kinh ngạc không thể tin nổi, giương mắt nhìn chuỳ thủ màu đỏ cắt trường kiếm của mình.

Răng rắc một tiếng, thanh trường kiếm đã bj cắt đứt.

Lúc trước khi ở Khai Nguyên cảnh, Dương Khai đã có thể dùng Dương dịch ngưng tụ thành vũ khí phá hủy phòng ngự bí bảo Phàm cấp. Bây giờ thực lực đã đạt tới Ly Hợp cảnh, nguyên khí càng thêm tinh thuần đậm đặc, thanh trường kiếm trên tay Tề Kiếm Tinh chỉ là lợi khí do tinh thép luyện thành. Đến bí bảo cũng không sánh bằng, sao có thể chịu đựng được nhát cắt này.

Dương Khai chờ cơ hội này đã lâu, chiếc chuỳ khua múa như lụa.

Từng tiếng vang nhỏ truyền đến, thanh trường kiếm trên tay Tề Kiếm Tinh gãy thành nhiều đoạn. Nếu không phải y nhanh tay rút lui thì đến tay cầm kiếm cũng đã bị chém đứt.

- Ngươi…

Tề Kiếm Tinh run rẩy khiếp sợ nhìn Dương Khai. Lúc trước y xuất kiếm linh động, căn bản sẽ không dùng trường kiếm giao chiến chính diện với Dương Khai nên cũng không cần phải lo lắng vũ khí hư hao. Nhưng y chẳng thể ngờ tấm khiên phòng ngự kia còn có thể biến hoá được.

Y giật mình tỉnh ngộ, lúc nãy đối phương chẳng qua là đang diễn trò thôi, bao gồm cả tấm khiên bị mình phá vụn trước đó đều là hành động cố ý của hắn để tung hoả mù, làm mình giảm bớt đề phòng. Nhẫn nhịn lâu như vậy chỉ để phế bỏ trường kiếm của mình.

Tâm cơ thật độc địa, thủ đoạn thật sắc bén. Lần đầu tiên Tề Kiếm Tinh nhìn Dương Khai một cách nghiêm túc.

Nhưng gã vẫn không sợ, vứt bỏ chuôi kiếm trên tay, ngạo nghễ nói:

- Dù không có vũ khí thì đã sao? Ngươi cũng vẫn không phải đối thủ của ta.