- Cái gì, Đế Bảo hóa hình?
Dương Khai vừa nói thế, bốn phương chấn động, mọi người đều kinh hãi nhìn về phía khí linh ma binh, trong mắt lóe lên tia sáng thèm thuồng.
Nói đùa, chỉ cần hai chữ Đế Bảo đã đủ làm người ta thèm nhỏ dãi, mà Đế Bảo có thể hóa hình càng chưa từng nghe, giá trị không thể tưởng tượng.
- Ực...
Tiếng nuốt nước miếng vang lên, ánh mắt mọi người nóng bỏng tham lam nhìn về phía khí linh, rất nhiều thần niệm đan xen, tra xét khí linh này có đúng như Dương Khai đã nói.
Một lát sau, Tề Tứ Hải quát lên: - Quả thật là Đế Bảo!
Hắn có thể nhìn ra hư ảnh Ma Binh Chiến Chùy trong cơ thể khí linh, cũng có thể cảm nhận rõ ràng Đế ý Đế vận chứa trong đó, võ giả Đạo Nguyên Cảnh không thể nào lĩnh ngộ ra được.
- Đế Bảo không giả được...
Tuy rằng Chu Ngũ Hồ ánh mắt nóng bỏng, nhưng lại chứa đầy kiêng kỵ cảnh giác: - Nhưng nếu nó đã hóa hình, vậy thì khó đối phó, các vị cẩn thận không lấy được bảo bối còn dính lửa vào người.
Nghe hắn nói thế, mọi người như bị xối một chậu nước lạnh, nhiệt huyết kích động liền tụt xuống.
Dương Khai liếc hắn, cười to: - Muốn lấy thứ tốt, tự nhiên phải gánh vác nguy hiểm, lão tiên sinh đã cẩn thận như vậy, sao không rút lui ngay, còn ở đây làm gì?
Chu Ngũ Hồ ho khan, ngượng ngùng nói: - Xem thử, xem thử thôi...
Dương Khai nói: - Tuy rằng khí linh này đã hóa hình, nhưng bị trấn áp dưới Thập Bát Tinh Đấu Đại Trận vô số năm, đã sớm không còn đỉnh cao ngày xưa, cũng hoàn toàn không phát hủy được toàn bộ uy năng Đế Bảo. Nếu các vị muốn tranh cướp, không ngại cùng Dương mỗ ra tay thử xem. Bảo vật... người có duyên sẽ được!
Dứt lời, hắn gượng chống tinh thần, thi triển Bách Vạn Kiếm, mưa kiếm ngập trời đánh về phía khí linh.
Thấy hắn ra tay trước, những người khác cũng không nhịn được nữa.
Dù rằng mọi người đều biết đối phó Đế Bảo hóa hình có nguy hiểm nhất định, nhưng trước dụ hoặc quá lớn, hiếm ai có thể bình tĩnh thờ ơ được.
Lập tức, các võ giả đều vận chuyển nguyên lực, bí thuật võ kỹ đồng loạt bùng lên, hào quang đủ máu chiếu rọi nơi này.
Mấy người Bát Phương Môn cũng rục rịch muốn ra tay, nhưng nhìn La Nguyên vẫn đứng yên không làm gì, đành phải đứng lại yên lặng theo dõi.
Oành ầm ầm...
Hào quang bùng lên, mấy chục đạo công kích của võ giả Đạo Nguyên Cảnh đánh vào chỗ khí linh, làm người ta không nhìn rõ được tình hình bên trong, thần niệm phát ra cũng bị cắn nuốt hết.
- Giết được chưa?
- Hoàn toàn không có động tĩnh, chẳng lẽ bị giết thật?
Mọi người đều vươn cổ nhìn về phía khí linh, ánh mắt toát ra mong chờ hưng phấn, mở to mắt chờ kết quả xuất hiện.
Ánh sáng tan đi, lực lượng hỗn loạn dần ổn định, nhưng cảnh tượng hiện ra lại làm mọi người trầm xuống.
Chỉ thấy khí linh ma binh đứng yên tại chỗ, hào quang dù mờ đi một chút, nhưng không có dấu hiệu tổn hại, mà mọi người liên thủ công kích lại chọc nó nổi giận, hai mắt đỏ rực tràn đầy hung tàn thô bạo, hung tợn quét nhìn xung quanh, muốn ghi nhớ kỹ hình dáng mọi người, mỗi người bị nó nhìn tới đều tự nhiên thấy lạnh lẽo, nghe được tiếng gọi tử vong.
- Khè... Chịu nhiều công kích như thế vẫn bình yên, khí linh này là thiên hạ vô địch hay sao?
- Giờ còn đánh kiểu gì?
- Dương công tử, chuyện không giống như ngươi nói...
Khóe miệng Dương Khai co rút, nói: - Các vị có dùng hết sức chưa... Thần trí khí linh này không cao, lại bị trấn áp vô số năm, theo lý thì không lợi hại như thế mới đúng!
- Khụ khụ... Mọi người nghe vậy đều xấu hổ.
Một đòn vừa rồi, quả thật không có ai đánh ra hết sức, đều muốn chừa lại vài phần sức đợi diệt khí linh tranh cướp Đế Bảo, nào ngờ một đòn không hiệu quả, lúc này bị Dương Khai vạch trần liền không được tự nhiên.
- Không xong, tất cả mau mau ra tay, hắn muốn phát lực rồi! Bỗng nhiên Dương Khai biến sắc, hét lớn.
Chỉ thấy khí linh ma binh vươn tay nắm vào hư không, lập tức xuất hiện một cây Chiến Chùy đen kịt, giống y như cái Dương Khai thấy trong người hắn, đó là vũ khí bổn mạng của khí linh này, bên trên chớp động phù văng phức tạp, giống như vật sống, chứa đựng huyền diệu.
Khí tức cực kỳ nguy hiểm tỏa ra trên Chiến Chùy!
Bỗng dưng, mọi người đều như lọt vào hầm băng, cả người rét run...
Ánh mắt La Nguyên co rụt, ý thức được không ổn, quát với người Bát Phương Môn: - Các ngươi lùi lại!
Dứt lời, người chợt lóe đến bên trên đầu khí linh, hai tay bấm quyết, nguyên lực tuôn trào, ngâm khẽ: - Liệt Nhật Kim Luân!
Mặt trời đỏ rực thiêu đốt hình thành giữa hai tay hắn, nhiệt độ dưới lòng đất tăng vọt, làm làn da bỏng rát.
Mọi người đều cảm nhận được bí thuật này có sát thương khủng bố, đều biến sắc nhìn về phía La Nguyên.
Mặt trời nhỏ trong tay La Nguyên từ trên trời rơi xuống đánh thẳng vào khí linh, công kích chưa đến, đã làm khí linh cảm nhận được nguy hiểm, khí đen tuôn trào, gào thét không ngừng.
- Má nó còn ngây người làm gì, mau ra tay đi! Dương Khai quát lớn, đã xông tới khí linh, Bách Vạn Kiếm quét ngang chém xuống.
Những võ giả khác thế mới lấy lại tinh thần, vội vàng thi triển bí thuật võ kỹ, đánh về phía khí linh.
Nhưng lần này bọn họ không dám chừa sức, mà dốc sức đánh ra, tràng cảnh hoành tráng gấp mấy lần.
Ngay cả một vị cường giả Đế Tôn Cảnh chân chính đến đây, đối mặt công kích như thế cũng chỉ có nước hốt hoảng chạy trốn, hoàn toàn không thể đối đầu trực diện.
Khí linh vẫn không nhúc nhích, không biết là bởi không đủ thần trí, hay là cực kỳ tự tin vào thực lực, vô số công kích đánh tới trước mặt, nó giơ cao Chiến Chùy, trên đó lóe lên tia sáng, phù văn phức tạp chuyển động.
Lực lượng pháp tắc tràn ra, hình thành lực lượng vô hình bao phủ mấy ngàn trượng.
Sau đó, khí linh giáng mạnh một chùy.
Một chùy này đánh vào hư không, làm cho không gian vỡ nát, đánh ra một lỗ thủng màu đen.
Nhưng lực chấn động lại xuyên qua ngăn cách thời không, nện vào ngực các võ giả ra tay.
Phụt phụt phụt...
Dưới một đòn, tất cả công kích tắt ngấm, quá nửa võ giả sắc mặt tái nhợt, phun máu văng ra, những người còn lại cũng đều khó coi, khí huyết sôi trào.
La Nguyên cũng hừ nặng, Liệt Nhật Kim Luân tự sụp đổ, không thể tổn thương được khí linh.
Dương Khai cũng thế, phía trước Bách Vạn Kiếm bỗng nhiên xuất hiện lá chắn không thấy được, làm hắn không thể đánh tới người khí linh, sau đó trên lá chắn truyền ra lực lượng đánh mạnh lên người hắn.
Phụt...
Dương Khai phun ra máu váng, đánh bay như cái túi rách, thân thể đã không xong lại càng thêm thảm hại.
Ầm ầm...
Xung quanh chợt phát ra tiếng ông vang, mặt đất cùng vách hang nứt toát ra, đá vụn lớn nhỏ rơi xuống, 18 linh nhãn bị dư sóng đánh vào liền sôi trào, đồng loạt phun trào, làm cho không gian nơi này càng không ổn, có dấu hiệu sụp đổ bất cứ lúc nào.
- Hỏng rồi, chỗ này sắp sụp!
- Chạy mau lên!
- Tiểu tử họ Dương, ngươi rắp tâm hại người, xúi bẩy chúng ta ra tay, nếu ta chết, thành quỷ cũng không bỏ qua ngươi! Có người vừa chạy trốn vừa hét to.
Dương Khai lau máu bên miệng, phản đòn: - Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, bản thân lựa chọn phải tự gánh hậu quả, ta xúi bẩy ngươi? Ta bảo ngươi ăn phân thì ngươi có làm không?
- Nhãi ranh! Có người tức giận hét to, nhưng không dám dừng lại, liều mạng chạy trốn.
Trong lòng đất thoáng cái náo động, mọi người đều vội chạy lấy mạng.
Dương Khai vốn định thu mấy người Hoa Thanh Ti vào Huyền Giới Châu, nhưng vừa thấy khí linh nhìn chằm chằm vào mình, đành cắn răng nói: - Các ngươi đi mau!
Dứt lời, hắn lóe lên chạy hướng khác.
Khí linh không chịu bỏ qua, đuổi ngay theo sau.
Sau đó, trong tiếng ầm ầm, mặt đất rung chuyển, mảnh đất hoang vu cách Phong Lâm Thành 2000 dặm bỗng nhiên sụp xuống, linh khí thành dịch bên trong, muốn hóa thành một linh hồ.
Vù vù vù...
Những tia sáng bắn ra từ trong lòng đất, các võ giả hoảng sợ chạy ra, sắc mặt tái nhợt.
Ở hướng khác, Dương Khai cùng khí linh trước sau bắn ra.
- Ha ha ha ha! Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại6 vào, tả hữu hộ pháp nghe lệnh, bắt lấy tiểu tử kia cho ta, bổn thiếu phải dạy cho hắn biết làm người! Đằng trước phát ra tiếng cười to ngang tàng.
Dương Khai nhìn lại, phát hiện bên đó có 3 bóng người đang đứng, lại là Phi Thánh Cung Ninh Viễn Thuật cùng hai người Cao Sơn Lưu Thủy.
Hiển nhiên bọn họ luôn ở chỗ này, không có rời đi, nhưng không biết có phải vì cố kỵ La Nguyên, cho nên không đi xuống linh nhãn, mà vòng vo bên ngoài.
Lúc này nhìn thấy Dương Khai, Ninh Viễn Thuật mừng rỡ không thôi, lúc hạ lệnh, sắc mặt dữ tợn, trong mắt tràn đầy oán hận.
Vừa rồi ở trước mặt bạo người, Dương Khai vả mặt hắn, Ninh Viễn Thuật coi là sỉ nhục nhất đời, thù này nhất định phải báo, đang lo không tìm được Dương Khai, nào biết hắn lại chui đầu vào lưới.
Cao Sơn Lưu Thủy nhị lão thất thế trong tay La Nguyên, nhưng không đại biểu không bắt được Dương Khai.
Đối với thực lực của nhị lão, Ninh Viễn Thuật vẫn rất tin tưởng.
- Tiểu tử, ngươi có nghe lời thiếu cung chủ nói! Thức thời thì ngoan ngoãn lăn qua đây, lão phu không muốn ra tay với ngươi, miễn cho bị nói ỷ lớn hiếp nhỏ! Cao Sơn lạnh lùng nhìn Dương Khai
Lưu Thủy cũng nói: - Đúng thế, tiểu tử ngươi bó tay chịu trói đi, ngươi không thể chống lại thực lực hai người lão phu, chống cự cũng chỉ chịu khổ vô ích mà thôi! - Cái gì, Đế Bảo hóa hình?
Dương Khai vừa nói thế, bốn phương chấn động, mọi người đều kinh hãi nhìn về phía khí linh ma binh, trong mắt lóe lên tia sáng thèm thuồng.
Nói đùa, chỉ cần hai chữ Đế Bảo đã đủ làm người ta thèm nhỏ dãi, mà Đế Bảo có thể hóa hình càng chưa từng nghe, giá trị không thể tưởng tượng.
- Ực...
Tiếng nuốt nước miếng vang lên, ánh mắt mọi người nóng bỏng tham lam nhìn về phía khí linh, rất nhiều thần niệm đan xen, tra xét khí linh này có đúng như Dương Khai đã nói.
Một lát sau, Tề Tứ Hải quát lên: - Quả thật là Đế Bảo!
Hắn có thể nhìn ra hư ảnh Ma Binh Chiến Chùy trong cơ thể khí linh, cũng có thể cảm nhận rõ ràng Đế ý Đế vận chứa trong đó, võ giả Đạo Nguyên Cảnh không thể nào lĩnh ngộ ra được.
- Đế Bảo không giả được...
Tuy rằng Chu Ngũ Hồ ánh mắt nóng bỏng, nhưng lại chứa đầy kiêng kỵ cảnh giác: - Nhưng nếu nó đã hóa hình, vậy thì khó đối phó, các vị cẩn thận không lấy được bảo bối còn dính lửa vào người.
Nghe hắn nói thế, mọi người như bị xối một chậu nước lạnh, nhiệt huyết kích động liền tụt xuống.
Dương Khai liếc hắn, cười to: - Muốn lấy thứ tốt, tự nhiên phải gánh vác nguy hiểm, lão tiên sinh đã cẩn thận như vậy, sao không rút lui ngay, còn ở đây làm gì?
Chu Ngũ Hồ ho khan, ngượng ngùng nói: - Xem thử, xem thử thôi...
Dương Khai nói: - Tuy rằng khí linh này đã hóa hình, nhưng bị trấn áp dưới Thập Bát Tinh Đấu Đại Trận vô số năm, đã sớm không còn đỉnh cao ngày xưa, cũng hoàn toàn không phát hủy được toàn bộ uy năng Đế Bảo. Nếu các vị muốn tranh cướp, không ngại cùng Dương mỗ ra tay thử xem. Bảo vật... người có duyên sẽ được!
Dứt lời, hắn gượng chống tinh thần, thi triển Bách Vạn Kiếm, mưa kiếm ngập trời đánh về phía khí linh.
Thấy hắn ra tay trước, những người khác cũng không nhịn được nữa.
Dù rằng mọi người đều biết đối phó Đế Bảo hóa hình có nguy hiểm nhất định, nhưng trước dụ hoặc quá lớn, hiếm ai có thể bình tĩnh thờ ơ được.
Lập tức, các võ giả đều vận chuyển nguyên lực, bí thuật võ kỹ đồng loạt bùng lên, hào quang đủ máu chiếu rọi nơi này.
Mấy người Bát Phương Môn cũng rục rịch muốn ra tay, nhưng nhìn La Nguyên vẫn đứng yên không làm gì, đành phải đứng lại yên lặng theo dõi.
Oành ầm ầm...
Hào quang bùng lên, mấy chục đạo công kích của võ giả Đạo Nguyên Cảnh đánh vào chỗ khí linh, làm người ta không nhìn rõ được tình hình bên trong, thần niệm phát ra cũng bị cắn nuốt hết.
- Giết được chưa?
- Hoàn toàn không có động tĩnh, chẳng lẽ bị giết thật?
Mọi người đều vươn cổ nhìn về phía khí linh, ánh mắt toát ra mong chờ hưng phấn, mở to mắt chờ kết quả xuất hiện.
Ánh sáng tan đi, lực lượng hỗn loạn dần ổn định, nhưng cảnh tượng hiện ra lại làm mọi người trầm xuống.
Chỉ thấy khí linh ma binh đứng yên tại chỗ, hào quang dù mờ đi một chút, nhưng không có dấu hiệu tổn hại, mà mọi người liên thủ công kích lại chọc nó nổi giận, hai mắt đỏ rực tràn đầy hung tàn thô bạo, hung tợn quét nhìn xung quanh, muốn ghi nhớ kỹ hình dáng mọi người, mỗi người bị nó nhìn tới đều tự nhiên thấy lạnh lẽo, nghe được tiếng gọi tử vong.
- Khè... Chịu nhiều công kích như thế vẫn bình yên, khí linh này là thiên hạ vô địch hay sao?
- Giờ còn đánh kiểu gì?
- Dương công tử, chuyện không giống như ngươi nói...
Khóe miệng Dương Khai co rút, nói: - Các vị có dùng hết sức chưa... Thần trí khí linh này không cao, lại bị trấn áp vô số năm, theo lý thì không lợi hại như thế mới đúng!
- Khụ khụ... Mọi người nghe vậy đều xấu hổ.
Một đòn vừa rồi, quả thật không có ai đánh ra hết sức, đều muốn chừa lại vài phần sức đợi diệt khí linh tranh cướp Đế Bảo, nào ngờ một đòn không hiệu quả, lúc này bị Dương Khai vạch trần liền không được tự nhiên.
- Không xong, tất cả mau mau ra tay, hắn muốn phát lực rồi! Bỗng nhiên Dương Khai biến sắc, hét lớn.
Chỉ thấy khí linh ma binh vươn tay nắm vào hư không, lập tức xuất hiện một cây Chiến Chùy đen kịt, giống y như cái Dương Khai thấy trong người hắn, đó là vũ khí bổn mạng của khí linh này, bên trên chớp động phù văng phức tạp, giống như vật sống, chứa đựng huyền diệu.
Khí tức cực kỳ nguy hiểm tỏa ra trên Chiến Chùy!
Bỗng dưng, mọi người đều như lọt vào hầm băng, cả người rét run...
Ánh mắt La Nguyên co rụt, ý thức được không ổn, quát với người Bát Phương Môn: - Các ngươi lùi lại!
Dứt lời, người chợt lóe đến bên trên đầu khí linh, hai tay bấm quyết, nguyên lực tuôn trào, ngâm khẽ: - Liệt Nhật Kim Luân!
Mặt trời đỏ rực thiêu đốt hình thành giữa hai tay hắn, nhiệt độ dưới lòng đất tăng vọt, làm làn da bỏng rát.
Mọi người đều cảm nhận được bí thuật này có sát thương khủng bố, đều biến sắc nhìn về phía La Nguyên.
Mặt trời nhỏ trong tay La Nguyên từ trên trời rơi xuống đánh thẳng vào khí linh, công kích chưa đến, đã làm khí linh cảm nhận được nguy hiểm, khí đen tuôn trào, gào thét không ngừng.
- Má nó còn ngây người làm gì, mau ra tay đi! Dương Khai quát lớn, đã xông tới khí linh, Bách Vạn Kiếm quét ngang chém xuống.
Những võ giả khác thế mới lấy lại tinh thần, vội vàng thi triển bí thuật võ kỹ, đánh về phía khí linh.
Nhưng lần này bọn họ không dám chừa sức, mà dốc sức đánh ra, tràng cảnh hoành tráng gấp mấy lần.
Ngay cả một vị cường giả Đế Tôn Cảnh chân chính đến đây, đối mặt công kích như thế cũng chỉ có nước hốt hoảng chạy trốn, hoàn toàn không thể đối đầu trực diện.
Khí linh vẫn không nhúc nhích, không biết là bởi không đủ thần trí, hay là cực kỳ tự tin vào thực lực, vô số công kích đánh tới trước mặt, nó giơ cao Chiến Chùy, trên đó lóe lên tia sáng, phù văn phức tạp chuyển động.
Lực lượng pháp tắc tràn ra, hình thành lực lượng vô hình bao phủ mấy ngàn trượng.
Sau đó, khí linh giáng mạnh một chùy.
Một chùy này đánh vào hư không, làm cho không gian vỡ nát, đánh ra một lỗ thủng màu đen.
Nhưng lực chấn động lại xuyên qua ngăn cách thời không, nện vào ngực các võ giả ra tay.
Phụt phụt phụt...
Dưới một đòn, tất cả công kích tắt ngấm, quá nửa võ giả sắc mặt tái nhợt, phun máu văng ra, những người còn lại cũng đều khó coi, khí huyết sôi trào.
La Nguyên cũng hừ nặng, Liệt Nhật Kim Luân tự sụp đổ, không thể tổn thương được khí linh.
Dương Khai cũng thế, phía trước Bách Vạn Kiếm bỗng nhiên xuất hiện lá chắn không thấy được, làm hắn không thể đánh tới người khí linh, sau đó trên lá chắn truyền ra lực lượng đánh mạnh lên người hắn.
Phụt...
Dương Khai phun ra máu váng, đánh bay như cái túi rách, thân thể đã không xong lại càng thêm thảm hại.
Ầm ầm...
Xung quanh chợt phát ra tiếng ông vang, mặt đất cùng vách hang nứt toát ra, đá vụn lớn nhỏ rơi xuống, 18 linh nhãn bị dư sóng đánh vào liền sôi trào, đồng loạt phun trào, làm cho không gian nơi này càng không ổn, có dấu hiệu sụp đổ bất cứ lúc nào.
- Hỏng rồi, chỗ này sắp sụp!
- Chạy mau lên!
- Tiểu tử họ Dương, ngươi rắp tâm hại người, xúi bẩy chúng ta ra tay, nếu ta chết, thành quỷ cũng không bỏ qua ngươi! Có người vừa chạy trốn vừa hét to.
Dương Khai lau máu bên miệng, phản đòn: - Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, bản thân lựa chọn phải tự gánh hậu quả, ta xúi bẩy ngươi? Ta bảo ngươi ăn phân thì ngươi có làm không?
- Nhãi ranh! Có người tức giận hét to, nhưng không dám dừng lại, liều mạng chạy trốn.
Trong lòng đất thoáng cái náo động, mọi người đều vội chạy lấy mạng.
Dương Khai vốn định thu mấy người Hoa Thanh Ti vào Huyền Giới Châu, nhưng vừa thấy khí linh nhìn chằm chằm vào mình, đành cắn răng nói: - Các ngươi đi mau!
Dứt lời, hắn lóe lên chạy hướng khác.
Khí linh không chịu bỏ qua, đuổi ngay theo sau.
Sau đó, trong tiếng ầm ầm, mặt đất rung chuyển, mảnh đất hoang vu cách Phong Lâm Thành 2000 dặm bỗng nhiên sụp xuống, linh khí thành dịch bên trong, muốn hóa thành một linh hồ.
Vù vù vù...
Những tia sáng bắn ra từ trong lòng đất, các võ giả hoảng sợ chạy ra, sắc mặt tái nhợt.
Ở hướng khác, Dương Khai cùng khí linh trước sau bắn ra.
- Ha ha ha ha! Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại6 vào, tả hữu hộ pháp nghe lệnh, bắt lấy tiểu tử kia cho ta, bổn thiếu phải dạy cho hắn biết làm người! Đằng trước phát ra tiếng cười to ngang tàng.
Dương Khai nhìn lại, phát hiện bên đó có 3 bóng người đang đứng, lại là Phi Thánh Cung Ninh Viễn Thuật cùng hai người Cao Sơn Lưu Thủy.
Hiển nhiên bọn họ luôn ở chỗ này, không có rời đi, nhưng không biết có phải vì cố kỵ La Nguyên, cho nên không đi xuống linh nhãn, mà vòng vo bên ngoài.
Lúc này nhìn thấy Dương Khai, Ninh Viễn Thuật mừng rỡ không thôi, lúc hạ lệnh, sắc mặt dữ tợn, trong mắt tràn đầy oán hận.
Vừa rồi ở trước mặt bạo người, Dương Khai vả mặt hắn, Ninh Viễn Thuật coi là sỉ nhục nhất đời, thù này nhất định phải báo, đang lo không tìm được Dương Khai, nào biết hắn lại chui đầu vào lưới.
Cao Sơn Lưu Thủy nhị lão thất thế trong tay La Nguyên, nhưng không đại biểu không bắt được Dương Khai.
Đối với thực lực của nhị lão, Ninh Viễn Thuật vẫn rất tin tưởng.
- Tiểu tử, ngươi có nghe lời thiếu cung chủ nói! Thức thời thì ngoan ngoãn lăn qua đây, lão phu không muốn ra tay với ngươi, miễn cho bị nói ỷ lớn hiếp nhỏ! Cao Sơn lạnh lùng nhìn Dương Khai
Lưu Thủy cũng nói: - Đúng thế, tiểu tử ngươi bó tay chịu trói đi, ngươi không thể chống lại thực lực hai người lão phu, chống cự cũng chỉ chịu khổ vô ích mà thôi!