Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 2215: Phệ Hồn Ma Trùng




- Ngươi to gan như thế, cha mẹ ngươi có biết? Dương Khai khoanh chân ngồi đó, mắt lạnh nhìn Diệp Tinh Hàm.

Diệp Tinh Hàm khàn giọng nói: - Thiếp thân từ nhỏ là cô nhi.

Dương Khai liền nghẹn lời, im lặng một hồi, trầm giọng nói: - Vừa rồi ngươi thấy gì?

- Chuyện gì? Diệp Tinh Hàm mờ mịt hỏi lại.

- Không có gì. Dương Khai thở ra một hơi, giọng điệu thần thái của Diệp Tinh Hàm không phải giả vờ, vừa rồi quả thật nàng không thấy gì cả.

- Dương đại sư... Diệp Tinh Hàm rụt rè nói: - Ngài có thể cho thiếp thân một một cái cơ hội, cho thiếp thân nói mấy câu?

- Không phải ngươi đang nói sao? Dương Khai hiện tại đang hư thoát, dù cảm thấy Diệp Tinh Hàm sẽ không bất lợi với mình, nhưng không thể không phòng người, cho nên không biểu hiện ra mỏi mệt, mà lén lút nghỉ ngơi khôi phục lực lượng, thuận miệng nói một tiếng.

- Cảm tạ Dương đại sư! Diệp Tinh Hàm nghe vậy mừng rỡ, nàng còn cho là cuối cùng mình chân thành được toại nguyện, tâm tình kích động, cân nhắc tìm từ, nghiêm túc nói: - Thật ra thiếp thân tìm Dương đại sư, chỉ là muốn nhờ Dương đại sư giúp một chuyện.

Dương Khai nhắm mắt ngưng thần, không để ý tới nàng.

Thấy thế, Diệp Tinh Hàm nói tiếp: - Thiếp thân muốn mời Dương đại sư... Hả? Đại sư cẩn thận đằng sau!

- Cái gì! Dương Khai nghe vậy cả kinh, nhưng ngay sau đó hắn liền cảm nhận được ý lạnh ập tới từ sau lưng, sắc bén như dao, cắt da thịt đau đớn.

Sắc mặt hắn đại biến! Vừa rồi hắn chỉ lo khôi phục, không nhận ra sau lưng có nguy hiểm đến gần, nếu không phải Diệp Tinh Hàm nhắc nhở, chỉ sợ đến bây giờ còn không kịp phản ứng.

Trong lòng vô cùng khiếp sợ, không biết là thần thánh phương nào có thể đến gần mà mình không phát hiện.

Trong vội vàng, Dương Khai vận chuyển nguyên lực, bay vọt lên cao, hai tay giao ngang ngực.

Oành...

Lực lượng khổng lồ đối diện đánh tới, nện lên hai tay Dương Khai.

Kẹt kẹt kẹt.... tiếng khớp xương lệch chỗ phát ra.

Dương Khai thật chấn động.

Tố chất thân thể của hắn vô cùng mạnh mẽ, ngay cả Đế Tôn Cảnh đánh ra cũng không thể làm lệch khớp xương của hắn, nhưng công kích không rõ này lại làm được.

- Long hóa! Dương Khai gầm lên, tiếng rồng gầm vang dội, hai tay bao phủ vảy rồng, thế mới ngăn cản được lực lượng cuồng bạo.

- Lực lượng này... Sắc mặt Dương Khai ngưng trọng, nhận ra lực lượng đánh lén mình không đúng, nó không phải nguyên lực quen thuộc, mà làmột loại lực lượng không rõ ràng.

Hắn ngẩng đầu lên, thần niệm trào ra, muốn xem là kẻo nào có gan đánh lén mình.

Vừa nhìn, Dương Khai liền hít vào một hơi lạnh.

Chỉ thấy ở trước mặt là một bóng người đen thui, không biết sao, bóng đen này không một chút sức sống, thân mình vì năng lượng tuôn trào mà biến ảo mơ hồ, không thể ổn định.

Hai mắt đỏ rực như mắt mãnh thú, làm người ta không rét mà run.

- Hự... Sắc mặt Dương Khai trầm xuống, quát: - Các hạ là ai!

Đối phương không có ý trả lời, chỉ nghiêng đầu nhìn Dương Khai, sau đó vung nắm đấm giáng thẳng về phía Dương Khai.

Dù là nắm đấm, nhưng trong quyền phong chứa đựng công kích như ngàn vạn lưỡi đao, cắt không gian xung quanh xẹt xẹt, cực kỳ sắc bén.

Vừa rồi chịu thiệt một lần, Dương Khai tự nhiên không dám coi thường, mười ngón tay bắn ra, những khe nứt không giản nhỏ hóa thành mưa kim bao phủ bóng đen.

Đối phương có vẻ biết không ổn, người lóe lên đã lui khỏi vòng chiến, đứng ở xa nghiêng đầu nhìn Dương Khai.

Bóng đen này phản ứng thật ra không linh hoạt, thậm chí phải nói là cứng ngắc, cảm giác như đã lâu không hoạt động, nhưng bản năng của Dương Khai cảm thấy đó là đại địch!

Oong.... Tiếng vang lạ phát ra từ trên người bóng đen, sau đó, Dương Khai cảm thấy bụng mình truyền ra cảm giác nóng rát.

- Cái gì? Dương Khai kinh hãi, chân đạp liên tục lùi lại.

Dù cho đối mặt Đế Tôn Cảnh thật sự, hắn cũng không hoảng hốt như thế, nhưng hiện tại hắn chỉ muốn tránh xa bóng đen này càng xa càng tốt.

Bởi vì ngay vừa rồi, ma niệm thượng cổ bị trấn áp trong bụng, không biết bị thứ gì ảnh hưởng, lại bắt đầu rục rịch trỗi dậy. Cũng may lực lượng phong ấn cây hai màu vàng bạc vô cùng huyền diệu, lập tức trấn áp xuống, bằng không Dương Khai nhất định sẽ lại nhập ma.

Bóng đen này... có liên quan tới Cự Ma thượng cổ? Trong đầu Dương Khai không thể kiềm được nảy ra ý này, sắc mặt liền trắng nhợt.

Ma niệm trong bụng phát tác chỉ trong nháy mắt, nhưng rõ ràng đã bị bóng đen phát giác, thoáng cái hắn tuôn ra sát niệm như thủy triều, lệ khí không thể tả nổi tràn ra, năng lượng đen thui thấy được bằng mắt thường lan tỏa.

- Ma khí! Dương Khai kinh hô.

Lần này, hắn hoàn toàn có thể xác định bóng đen này có liên quan với Cự Ma thượng cổ, bởi vì dao động năng lượng hai bên hoàn toàn như nhau.

- Giết! Bóng đen phun ra một chữ, sau đó lóe lên tới trước mặt Dương Khai, vung đấm đánh tới, dưới một đấm, thiên địa vỡ nát, càn khôn hỗn loạn.

Dương Khai mở to mắt, không dám sơ sẩy, tay run lên tế ra Bách Vạn Kiếm, đẩy ra kiếm thế quát khẽ: - Kiếm Xuất Bách Vạn, Nhất Phu Đương Quan!

Keng keng...

Kiếm kêu vang, kiếm khí ngâm xẹt xẹt không ngừng.

Quầng sáng che trước người Dương Khai, hóa thành lá chắn cứng rắn, bóng đen nện một quyền xuống, chấn Dương Khai run lên, kiếm thế suýt hỗn loạn.

- Dương đại sư, thiếp thân tới giúp ngài! Diệp Tinh Hàm giọng khẽ run, thể hiện trong lòng hoảng sợ, nhưng vẫn kiên quyết bay tới, trên cổ tay bay ra chiếc vòng, nàng bấm pháp quyết, vòng tay to ra như cái chậu, rít lên đánh về phía bóng đen.

- Lùi lại! Dương Khai quát lên.

Tuy rằng tu vi Diệp Tinh Hàm xấp xỉ hắn, nhưng hắn không thể đánh lại bóng đen này, sơ sẩy một chút sẽ chết ngay.

Nhưng vẫn hô lên trễ, vòng tay bí bảo xoay quanh, nháy mắt đánh tới đầu bóng đen, hắn lại mặc kệ, thậm chí không phòng bị, mặc cho đánh trúng.

- Ầm... Tựa như đánh vào thứ cứng rắn, phát ra động tĩnh vang dội, ánh sáng trên vòng tay rung chuyển chớp tắt, không chỉ vậy, còn bị một tia ma khí bám lên, phá hoại linh tính.

- Phụt... Diệp Tinh Hàm phun ra một ngụm máu, khí thế suy sụp.

Vòng tay bí bảo là bí bảo bản mạng đồng tu với nàng, bí bảo bị tổn hại, bản thân nàng cũng bị cắn trả, hoảng sợ nào dám đánh tiếp, vẫy tay thu hồi vòng tay trở về.

Cúi đầu nhìn lại, vòng tay quấn quanh khí đen, dần lan tỏa ra, có dấu hiệu ăn món những nơi khác.

Diệp Tinh Hàm biến sắc, thế mới hiểu được chênh lệch giữa mình và bóng đen.

- Giết! Tiếng quát khàn khàn vang lên như tiếng kim loại ma sát, người nghe rất không thoải mái.

Dương Khai duy trì kiếm thế Bách Vạn Kiếm, chống đỡ bóng đen, ánh mắt ngưng trọng nhìn đối phương, quát: - Rốt cuộc các hạ là thần thánh phương nào, có liên quan gì tới Độc Nhãn Cự Ma?

- Giết! Bóng đen giống như không nghe, chỉ phát ra một chữ.

- Coi thường ta? Dương Khai giận dữ, mắt trái lóe lên ánh sáng vàng, Diệt Thế Ma Nhãn hiện ra nhìn về phía bóng đen.

Hắn muốn xem, rốt cuộc bóng đen này là thứ gì.

Vừa nhìn, sắc mặt Dương Khai trở nên cổ quái, kinh hô: - Đây... đây là...

Dưới Diệt Thế Ma Nhãn, Dương Khai nhìn thấu hư ảo, nhìn thẳng vào nguyên hình của bóng đen.

Hắn phát hiện bóng đen này không phải vật sống gì, mà là thứ giống khí linh hóa hình, giống như Lưu Viêm.

Chỉ là bóng đen không sinh ra từ lò luyện khí hóa hình thành, mà là một cây chùy.

Lúc này cây chùy ẩn trong bóng đen, bị hắn bao bọc, trên cây chùy tràn ngập ma khí vô tận, những phù văn tinh diệu như vật sóng, chảy trên cây chùy, ẩn chứa lực lượng pháp tắc vô thượng.

Dương Khai vừa nhìn, mắt trái đau nhói, cảm giác ấm chảy trên khóe mắt.

Hắn cố giữ tinh thần, lại quan sát cẩn thận hình dạng cây chùy, càng nhìn càng cảm thấy đã gặp qua cây chùy này ở đây.

Hắn nhanh chóng hồi tưởng lại.

Mình quả thật đã thấy qua cây chùy này, nhưng không phải trong hiện thực, mà là trong thức hải Khương Sở Hà, đại công tử Khương gia.

Lần trước ma khí vây thành, Khương Sở Hà bị ma khí ăn mòn, biến thành ma nhân, Dương Khai từng cùng Tần Ngọc liên thủ thi triển ra bí pháp sưu hồn tìm kiếm cách chống lại ma kiếp, ở trong thức hải Khương Sở Hà, Dương Khai nhìn thấy rất nhiều chuyện về Cự Ma thượng cổ.

Trong đó còn có dấu tích về cây chùy này.

Trong chiến trận đó, vũ khí mà Cự Ma thượng cổ sử dụng chính Chiến Chùy này, ngạo nghễ tung hoành vô địch, vô số đại năng dị sĩ thượng cổ chết thảm dưới Chiến Chùy này, kết thúc nhân sinh huy hoàng.

- Ma Binh Chiến Chùy!

Dương Khai hét lớn, vội giải tán Diệt Thế Ma Nhãn, không dám nhìn nữa.

Nếu như là Ma Binh Chiến Chùy của Cự Ma thượng cổ, vậy mọi chuyện đã giải thích, vì sao phong ấn ma niệm trong người mình sinh ra cộng hưởng với bóng đen, hai bên vốn có quan hệ không thể tách rời, có cộng hưởng cũng là đương nhiên.

Như vậy, các đại năng thời kỳ thượng cổ phong ấn chỗ này không chỉ có con mắt của Cự Ma thượng cổ, còn có Ma Binh Chiến Chùy này!

Chỉ là Ma Binh Chiến Chùy luôn bị trấn áp dưới Thập Bát Tinh Đấu Đại Trận, không thấy mặt trời, cuối cùng lần này thoát ra.

Có lẽ, cũng có liên quan tới việc mình thu hồi núi mỏ nguyên tinh, nói không chừng núi mỏ nguyên tinh chính là mấu chốt trấn áp Ma Binh Chiến Chùy!

Dù trong lòng có suy đoán, nhưng Dương Khai cũng không hối hận. - Ngươi to gan như thế, cha mẹ ngươi có biết? Dương Khai khoanh chân ngồi đó, mắt lạnh nhìn Diệp Tinh Hàm.

Diệp Tinh Hàm khàn giọng nói: - Thiếp thân từ nhỏ là cô nhi.

Dương Khai liền nghẹn lời, im lặng một hồi, trầm giọng nói: - Vừa rồi ngươi thấy gì?

- Chuyện gì? Diệp Tinh Hàm mờ mịt hỏi lại.

- Không có gì. Dương Khai thở ra một hơi, giọng điệu thần thái của Diệp Tinh Hàm không phải giả vờ, vừa rồi quả thật nàng không thấy gì cả.

- Dương đại sư... Diệp Tinh Hàm rụt rè nói: - Ngài có thể cho thiếp thân một một cái cơ hội, cho thiếp thân nói mấy câu?

- Không phải ngươi đang nói sao? Dương Khai hiện tại đang hư thoát, dù cảm thấy Diệp Tinh Hàm sẽ không bất lợi với mình, nhưng không thể không phòng người, cho nên không biểu hiện ra mỏi mệt, mà lén lút nghỉ ngơi khôi phục lực lượng, thuận miệng nói một tiếng.

- Cảm tạ Dương đại sư! Diệp Tinh Hàm nghe vậy mừng rỡ, nàng còn cho là cuối cùng mình chân thành được toại nguyện, tâm tình kích động, cân nhắc tìm từ, nghiêm túc nói: - Thật ra thiếp thân tìm Dương đại sư, chỉ là muốn nhờ Dương đại sư giúp một chuyện.

Dương Khai nhắm mắt ngưng thần, không để ý tới nàng.

Thấy thế, Diệp Tinh Hàm nói tiếp: - Thiếp thân muốn mời Dương đại sư... Hả? Đại sư cẩn thận đằng sau!

- Cái gì! Dương Khai nghe vậy cả kinh, nhưng ngay sau đó hắn liền cảm nhận được ý lạnh ập tới từ sau lưng, sắc bén như dao, cắt da thịt đau đớn.

Sắc mặt hắn đại biến! Vừa rồi hắn chỉ lo khôi phục, không nhận ra sau lưng có nguy hiểm đến gần, nếu không phải Diệp Tinh Hàm nhắc nhở, chỉ sợ đến bây giờ còn không kịp phản ứng.

Trong lòng vô cùng khiếp sợ, không biết là thần thánh phương nào có thể đến gần mà mình không phát hiện.

Trong vội vàng, Dương Khai vận chuyển nguyên lực, bay vọt lên cao, hai tay giao ngang ngực.

Oành...

Lực lượng khổng lồ đối diện đánh tới, nện lên hai tay Dương Khai.

Kẹt kẹt kẹt.... tiếng khớp xương lệch chỗ phát ra.

Dương Khai thật chấn động.

Tố chất thân thể của hắn vô cùng mạnh mẽ, ngay cả Đế Tôn Cảnh đánh ra cũng không thể làm lệch khớp xương của hắn, nhưng công kích không rõ này lại làm được.

- Long hóa! Dương Khai gầm lên, tiếng rồng gầm vang dội, hai tay bao phủ vảy rồng, thế mới ngăn cản được lực lượng cuồng bạo.

- Lực lượng này... Sắc mặt Dương Khai ngưng trọng, nhận ra lực lượng đánh lén mình không đúng, nó không phải nguyên lực quen thuộc, mà làmột loại lực lượng không rõ ràng.

Hắn ngẩng đầu lên, thần niệm trào ra, muốn xem là kẻo nào có gan đánh lén mình.

Vừa nhìn, Dương Khai liền hít vào một hơi lạnh.

Chỉ thấy ở trước mặt là một bóng người đen thui, không biết sao, bóng đen này không một chút sức sống, thân mình vì năng lượng tuôn trào mà biến ảo mơ hồ, không thể ổn định.

Hai mắt đỏ rực như mắt mãnh thú, làm người ta không rét mà run.

- Hự... Sắc mặt Dương Khai trầm xuống, quát: - Các hạ là ai!

Đối phương không có ý trả lời, chỉ nghiêng đầu nhìn Dương Khai, sau đó vung nắm đấm giáng thẳng về phía Dương Khai.

Dù là nắm đấm, nhưng trong quyền phong chứa đựng công kích như ngàn vạn lưỡi đao, cắt không gian xung quanh xẹt xẹt, cực kỳ sắc bén.

Vừa rồi chịu thiệt một lần, Dương Khai tự nhiên không dám coi thường, mười ngón tay bắn ra, những khe nứt không giản nhỏ hóa thành mưa kim bao phủ bóng đen.

Đối phương có vẻ biết không ổn, người lóe lên đã lui khỏi vòng chiến, đứng ở xa nghiêng đầu nhìn Dương Khai.

Bóng đen này phản ứng thật ra không linh hoạt, thậm chí phải nói là cứng ngắc, cảm giác như đã lâu không hoạt động, nhưng bản năng của Dương Khai cảm thấy đó là đại địch!

Oong.... Tiếng vang lạ phát ra từ trên người bóng đen, sau đó, Dương Khai cảm thấy bụng mình truyền ra cảm giác nóng rát.

- Cái gì? Dương Khai kinh hãi, chân đạp liên tục lùi lại.

Dù cho đối mặt Đế Tôn Cảnh thật sự, hắn cũng không hoảng hốt như thế, nhưng hiện tại hắn chỉ muốn tránh xa bóng đen này càng xa càng tốt.

Bởi vì ngay vừa rồi, ma niệm thượng cổ bị trấn áp trong bụng, không biết bị thứ gì ảnh hưởng, lại bắt đầu rục rịch trỗi dậy. Cũng may lực lượng phong ấn cây hai màu vàng bạc vô cùng huyền diệu, lập tức trấn áp xuống, bằng không Dương Khai nhất định sẽ lại nhập ma.

Bóng đen này... có liên quan tới Cự Ma thượng cổ? Trong đầu Dương Khai không thể kiềm được nảy ra ý này, sắc mặt liền trắng nhợt.

Ma niệm trong bụng phát tác chỉ trong nháy mắt, nhưng rõ ràng đã bị bóng đen phát giác, thoáng cái hắn tuôn ra sát niệm như thủy triều, lệ khí không thể tả nổi tràn ra, năng lượng đen thui thấy được bằng mắt thường lan tỏa.

- Ma khí! Dương Khai kinh hô.

Lần này, hắn hoàn toàn có thể xác định bóng đen này có liên quan với Cự Ma thượng cổ, bởi vì dao động năng lượng hai bên hoàn toàn như nhau.

- Giết! Bóng đen phun ra một chữ, sau đó lóe lên tới trước mặt Dương Khai, vung đấm đánh tới, dưới một đấm, thiên địa vỡ nát, càn khôn hỗn loạn.

Dương Khai mở to mắt, không dám sơ sẩy, tay run lên tế ra Bách Vạn Kiếm, đẩy ra kiếm thế quát khẽ: - Kiếm Xuất Bách Vạn, Nhất Phu Đương Quan!

Keng keng...

Kiếm kêu vang, kiếm khí ngâm xẹt xẹt không ngừng.

Quầng sáng che trước người Dương Khai, hóa thành lá chắn cứng rắn, bóng đen nện một quyền xuống, chấn Dương Khai run lên, kiếm thế suýt hỗn loạn.

- Dương đại sư, thiếp thân tới giúp ngài! Diệp Tinh Hàm giọng khẽ run, thể hiện trong lòng hoảng sợ, nhưng vẫn kiên quyết bay tới, trên cổ tay bay ra chiếc vòng, nàng bấm pháp quyết, vòng tay to ra như cái chậu, rít lên đánh về phía bóng đen.

- Lùi lại! Dương Khai quát lên.

Tuy rằng tu vi Diệp Tinh Hàm xấp xỉ hắn, nhưng hắn không thể đánh lại bóng đen này, sơ sẩy một chút sẽ chết ngay.

Nhưng vẫn hô lên trễ, vòng tay bí bảo xoay quanh, nháy mắt đánh tới đầu bóng đen, hắn lại mặc kệ, thậm chí không phòng bị, mặc cho đánh trúng.

- Ầm... Tựa như đánh vào thứ cứng rắn, phát ra động tĩnh vang dội, ánh sáng trên vòng tay rung chuyển chớp tắt, không chỉ vậy, còn bị một tia ma khí bám lên, phá hoại linh tính.

- Phụt... Diệp Tinh Hàm phun ra một ngụm máu, khí thế suy sụp.

Vòng tay bí bảo là bí bảo bản mạng đồng tu với nàng, bí bảo bị tổn hại, bản thân nàng cũng bị cắn trả, hoảng sợ nào dám đánh tiếp, vẫy tay thu hồi vòng tay trở về.

Cúi đầu nhìn lại, vòng tay quấn quanh khí đen, dần lan tỏa ra, có dấu hiệu ăn món những nơi khác.

Diệp Tinh Hàm biến sắc, thế mới hiểu được chênh lệch giữa mình và bóng đen.

- Giết! Tiếng quát khàn khàn vang lên như tiếng kim loại ma sát, người nghe rất không thoải mái.

Dương Khai duy trì kiếm thế Bách Vạn Kiếm, chống đỡ bóng đen, ánh mắt ngưng trọng nhìn đối phương, quát: - Rốt cuộc các hạ là thần thánh phương nào, có liên quan gì tới Độc Nhãn Cự Ma?

- Giết! Bóng đen giống như không nghe, chỉ phát ra một chữ.

- Coi thường ta? Dương Khai giận dữ, mắt trái lóe lên ánh sáng vàng, Diệt Thế Ma Nhãn hiện ra nhìn về phía bóng đen.

Hắn muốn xem, rốt cuộc bóng đen này là thứ gì.

Vừa nhìn, sắc mặt Dương Khai trở nên cổ quái, kinh hô: - Đây... đây là...

Dưới Diệt Thế Ma Nhãn, Dương Khai nhìn thấu hư ảo, nhìn thẳng vào nguyên hình của bóng đen.

Hắn phát hiện bóng đen này không phải vật sống gì, mà là thứ giống khí linh hóa hình, giống như Lưu Viêm.

Chỉ là bóng đen không sinh ra từ lò luyện khí hóa hình thành, mà là một cây chùy.

Lúc này cây chùy ẩn trong bóng đen, bị hắn bao bọc, trên cây chùy tràn ngập ma khí vô tận, những phù văn tinh diệu như vật sóng, chảy trên cây chùy, ẩn chứa lực lượng pháp tắc vô thượng.

Dương Khai vừa nhìn, mắt trái đau nhói, cảm giác ấm chảy trên khóe mắt.

Hắn cố giữ tinh thần, lại quan sát cẩn thận hình dạng cây chùy, càng nhìn càng cảm thấy đã gặp qua cây chùy này ở đây.

Hắn nhanh chóng hồi tưởng lại.

Mình quả thật đã thấy qua cây chùy này, nhưng không phải trong hiện thực, mà là trong thức hải Khương Sở Hà, đại công tử Khương gia.

Lần trước ma khí vây thành, Khương Sở Hà bị ma khí ăn mòn, biến thành ma nhân, Dương Khai từng cùng Tần Ngọc liên thủ thi triển ra bí pháp sưu hồn tìm kiếm cách chống lại ma kiếp, ở trong thức hải Khương Sở Hà, Dương Khai nhìn thấy rất nhiều chuyện về Cự Ma thượng cổ.

Trong đó còn có dấu tích về cây chùy này.

Trong chiến trận đó, vũ khí mà Cự Ma thượng cổ sử dụng chính Chiến Chùy này, ngạo nghễ tung hoành vô địch, vô số đại năng dị sĩ thượng cổ chết thảm dưới Chiến Chùy này, kết thúc nhân sinh huy hoàng.

- Ma Binh Chiến Chùy!

Dương Khai hét lớn, vội giải tán Diệt Thế Ma Nhãn, không dám nhìn nữa.

Nếu như là Ma Binh Chiến Chùy của Cự Ma thượng cổ, vậy mọi chuyện đã giải thích, vì sao phong ấn ma niệm trong người mình sinh ra cộng hưởng với bóng đen, hai bên vốn có quan hệ không thể tách rời, có cộng hưởng cũng là đương nhiên.

Như vậy, các đại năng thời kỳ thượng cổ phong ấn chỗ này không chỉ có con mắt của Cự Ma thượng cổ, còn có Ma Binh Chiến Chùy này!

Chỉ là Ma Binh Chiến Chùy luôn bị trấn áp dưới Thập Bát Tinh Đấu Đại Trận, không thấy mặt trời, cuối cùng lần này thoát ra.

Có lẽ, cũng có liên quan tới việc mình thu hồi núi mỏ nguyên tinh, nói không chừng núi mỏ nguyên tinh chính là mấu chốt trấn áp Ma Binh Chiến Chùy!

Dù trong lòng có suy đoán, nhưng Dương Khai cũng không hối hận.